Tiên Linh Song Nguyệt
Chương 27: Ở Lại Đây Với Ta Được Không?
Ầm....
Từng tiếng nổ lớn chói tai, những làn sóng linh lực dao động quét ngang rung chuyển toàn bộ Băng Sơn.
Nơi nơi diễn ra những chấn động, hiển nhiên là có giao chiến xảy ra. Có thể do người với người, yêu thú với linh thú, người với yêu thú, tất cả chỉ có một mục đích duy nhất. "Tuyết Liên." Cơ hội trăm năm có một này hấp dẫn toàn bộ cường giả của đại lục nam vực vốn nghèo nàn này. Nhưng cái giá phải trả là không ít sinh mạng vĩnh viễn lưu lại nơi đây. Mỗi lần mở ra là huyết tinh nhuộm đỏ cả Băng Sơn, nhưng vẫn không ít người truy cầu vận may. Nơi diễn ra kịch liệt nhất đương nhiên là ngọn chủ phong của băng sơn.
Linh Lung Huyền Nữ lúc này một thân y phục nát bươm, tiên huyết nhuộm đỏ rực cả y phục. Khu vực xung quanh tan hoang, vô số những hố sâu khổng lồ, đất đá văng tứ tung. Xa xa Băng Vương Kỳ Lân Vũ, từng mảnh vảy bong tróc, máu huyết nhuộm đỏ cả một vùng đang gầm gừ nhìn chằm chằm vào hai gã Song Quỷ. Tam nữ họ Lâm đang chật vật tạo vòng linh lực bảo vệ Như Vân và Linh Phiêu đang trị thương cho song nữ. Sắc mặt tam nữ trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm cả y phục, lồng năng lượng bảo hộ chập chờn, màu sắc ảm đạm, dường như vượt quá sức chịu đựng của ba người.
_" Hừ... không ngờ bế quan vài trăm năm, Thiên Hạ xuất hiện cũng nhiều nhân tài," _"Lão đại ah, xem ra bọn chúng cũng còn không gắng gượng được lâu dài , xem ra những mỹ nữ cũng có chút bổn sự... hắc hắc..." Hai lão quái vật cũng chật vật không kém, y phục cũng tan tác, tiên huyết cũng nhuộm đỏ cả vùng, nhưng với kinh nghiệm và nguồn nội lực khủng bố, việc kéo dài thời gian càng khiến chúng nữ thêm nguy hiểm.
_"khặc khặc... trước tiên xử lý con súc sinh này đã,.. Lão nhị.. bày trận..." Rất nhanh, hai luồng khói đen từ hai lão xuất hiện một đồ án phức tạp đen thui, bầu trời hiện ra những vòng xoáy đen ngòm tanh tưởi nhanh chóng bành trướng vây lấy Băng Vương Kỳ Lân Vũ vào giữa, những tiếng kêu chói tai quỷ dị như u linh gào thét,điên cuồng cắn xé lớp phòng ngự bằng băng quanh thân Băng Vương Kỳ Lân Vũ.
_" Khặc... súc sinh xem ngươi làm sao thoát khỏi U Linh Diệt Sát trận này... khặc khặc..." hai lão già rú lên quái dị, liên tục truyền linh lực vào sát trận muốn diệt sát Băng Vương Kỳ Lân Vũ, thay vì muốn bắt nó như lúc đầu.
Xa xa Huyền Thư cố gắng vận linh lực bức hàn khí và hắc khí đang điên cuồng trùng kích thân thể. Nhìn Băng Vương Kỳ Lân Vũ gầm thét trùng kích sát trận, muốn lao vào giúp nhưng lực bất tòng tâm, bản thân còn đang chống đỡ không nổi.
Ầm.... một tiếng nổ lớn rung chuyển cả Băng Sơn, Băng Vương Kỳ Lân Vũ gầm lên chói tai, thân hình khổng lồ gục xuống, tiên huyết nhuộm đỏ cả một vùng.
_" Phụt..." Hai lão già phụt ra hai ngụm máu, cơ thể lảo đảo đứng không vững. Dĩ nhiên là bị phản phệ khi sát trận bị phá. Hai lão già không ngờ Băng Vương Kỳ Lân Vũ cường ngạnh như vậy. Mặc dù bị thương nặng vẫn có thể phá tan sát trận vốn thành danh của hai lão.
Mắt thấy Băng Vương Kỳ Lân Vũ gục xuống, Lâm Lan hét lớn lao đến gần nó khóc nức nở.
_" Khặc.. Khặc... Tiểu mỹ nhân đừng thương tâm, để ta hảo hảo đền cho muội, đảm bảo muội sẽ sướng lên tiên," _" ghê tởm... ta giết ngươi..". Lâm Lan kích động, vận linh lực vào cây cung, hai mũi tên bằng linh lực đỏ rực lao vút đến người hai lão.
_" khặc..tiểu mỹ nhân , đừng nóng... chờ lúc nữa ta sẽ hảo hảo thương yêu.. hắc hắc..." Nhẹ nhàng vung tay đánh tan hai mũi tên bay đến lão cười dâm nhìn nàng, định lao lên bắt lấy nàng.
_"Lan nhi.. chạy đi.." hai tỷ muội nhà họ Lâm hét lên muốn lao đến nhưng linh lực hư thoát vô lực đứng trơ mắt nhìn.
Lâm Lan đầu óc trống rỗng, muốn chạy nhưng bị khí tức của lão ép chặt, tay chân muốn khụy xuống, nước mắt chảy dài, trong đầu nàng hiện ra hình ảnh một người... Nhắm mắt, buông xuôi.
_"Hừ..." Một tiếng hừ nhẹ nhàng nhưng mang theo sát khí kinh người khiến cho hai lão già chết khiếp, thân ảnh khựng lại, sống từng ấy năm, đối mặt với biết bao lần sinh tử, đây là lần đầu tiên hai lão cảm giác được tử vong gần đến thế, hai lão đảo mắt về nơi phát ra sát khí đó run giọng hét lên.
_" Ma Quỷ nơi nào? Ra đây cho lão tử, ẩn núp như vậy có đáng mặt quân tử?" _" Hai lão quỷ, dám động đến bằng hữu của ta, xem ra không biết chữ chết viết như thế nào." Ánh sáng chợt lóe lên, một thân ảnh lăng không xuất hiện trước mắt hai lão, bạch y tung bay, khí chất Vương giả tỏa ra, quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai lão như người chết rồi.
_"Thiên Kiệt ca ca." Lâm Lan, tỷ muội họ Lâm và Linh Lung Huyền Nữ cùng hét lên rồi lăn ra ngất xỉu, cuối cùng cũng đợi được hắn trở về, chúng nữ cuối cùng chịu đựng không nổi nữa, vì đợi hắn trở về đã dùng hết sức, khi thấy hắn đã trở lại, cảm giác ấm áp yên tâm, mỉm cười rồi ngất đi.
_" Lăng không.... Tiên... Tiên Đế." hai lão run rẩy quỳ rạp xuống, hạ thân ướt sũng, bốc mùi hôi thối, phun máu đoạn khí chết tươi. Chết vì quá sợ hãi.
Lãng xẹt...
Một đời kiêu hùng, giết người vô số mà chết một cách như thế, quá mất mặt.
_" phế vật... 1 chút uy áp đã chịu không nổi." Liếc mắt một cái, lóe lên Thiên Kiệt đã xuất hiện cạnh chúng nữ, vận linh lực kiểm tra thương thế của chúng nữ, thấy các nàng chỉ tiêu hao quá nhiều linh lực nên suy yếu ngất đi thôi. Nhét vào miệng mỗi nàng một viên hồi phục đan, hắn khẽ lướt đến cạnh Linh Lung Huyền Nữ. Xem ra nàng là người bị thương nặng nhất. Hắn vội vàng nhét một viên đan dược đỏ chót vô miệng nàng, vận Nghịch Thiên Chi Khí giúp nàng trục xuất hàn khí cùng hắc khí trong cơ thể nàng. Vung tay tạo một kết giới bao lấy chúng nữ, hắn mỉm cười xoay người rời đi.
Trên Băng Sơn, cuộc chiến tranh đoạt vẫn diễn ra đến ngày thứ 5 mới kết thúc. Toàn bộ mọi người bị ép truyền tống ra khỏi Băng Sơn.
_" Cảm ơn huynh." một giọng nói trong trẻo, nhí nhảnh truyền vào tai Thiên Kiệt khi hắn đang lẳng lặng ngắm ánh hoàng hôn. Xoay người lại hắn mỉm cười nhìn các nàng.
_" Các muội tỉnh lại rồi. Xin lỗi... là ta sơ xuất quá khiến cho các muội gặp phải nguy hiểm." _" Không.. là chúng muội liên lụy huynh nhọc lòng rồi." Lâm Nghi Xuân đỏ mặt lí nhí trả lời.
_" Ca.. con thú cưng của muội đâu? Lâm Lan nhảy lên ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu hỏi.
Thiên Kiệt nhéo nhéo má nàng, vung tay lên, một tiếng gầm nhẹ vang lên, một bóng trắng lóe lên xuất hiện trước mặt cô bé, khẽ đưa tay xoa xoa đầu con thú.
_"Trả nguyên vẹn cho muội nhá" Lâm Lan kích động nhào đến áp mặt vô đầu con thú, yêu thương vuốt ve đầu nó thì thào:" tiểu Vũ... cảm ơn ngươi." Băng Vương Kỳ Lân Vũ gầm nhẹ. Dụi dụi đầu như an ủi cô bé.
_" Thiên Kiệt, cảm ơn huynh, chúng muội phải về rồi, Linh Cảnh Băng Sơn đã kết thúc rồi, bọn muội phải trở về Thánh Viện." Lâm Phượng Nghi luyến tiếc nói.
Thiên Kiệt mỉm cười, nhẹ gật đầu. Khẽ vung tay, hai đóa nhị sắc Tuyết Liên hiện ra.
_" Gặp nhau coi như có duyên, tặng các muội món quà nhỏ, mong các muội đừng chê." Nhị nữ há hốc miệng kích động, Tuyết Liên , lại còn nhị sắc, chỉ cần một bông đơn sắc thôi đã khiến mọi người máu chảy thành sông tranh đoạt chém chết lẫn nhau, hai bông mà hắn còn kêu quà mọn.
_"huynh.. bọn muội không dám nhận, Tuyết Liên này quá quý giá." mặc dù yêu thích lắm nhưng hai nàng vẫn lắc đầu từ chối.
_" không sao. Đối với ta không có tác dụng gì, chi bằng tặng cho người cần nó." _"Hihi. Đúng đó là thành ý của huynh, các tỷ ngại ngùng gì?" Lâm Lan nhí nhảnh chen vào.
Uh.. đúng rồi, tam sắc Tuyết Liên không phải hắn còn tặng Lan Nhi sao, nghĩ thế hai nàng thẹn thùng, e lệ mỉm cười nhận lấy.
_" Cảm ơn huynh, chúng muội xin cáo từ." _"Ca.. muội muốn theo huynh cơ... híc" Lâm Lan cứ ôm chặt lấy hắn không chịu buông ra mặc cho ai khuyên cũng không chịu. Bất đắc dĩ, thở dài.. Thiên Kiệt vung tay lên, Lâm Lan bất chợt mềm nhũn ngất đi, bế nàng giao cho nhị nữ.Ánh mắt hắn áy náy.
_"Ài... huynh xin lỗi, muội theo huynh nguy hiểm lắm,đừng lo muội ấy chỉ tạm thời ngất đi thôi, qua 3 tiếng sau sẽ tỉnh lại." _"uhm. Đa tạ... huynh... nếu có dịp hãy ghé Thánh Viện tại Băng Hỏa đế quốc thăm muội ấy được không? "" NGhi Xuân mặt ửng đỏ lí nhí, nàng xấu hổ quay nhanh đi, cứ như là nàng muốn nhắc hắn đến thăm cả mình nữa.
Thiên Kiệt chợt ngẩn ra rồi mỉm cười gật đầu. Nhìn bóng ba người cưỡi linh thú rời đi, hắn khẽ thở dài.
_" hừ.. Không nỡ thì tại sao không giữ các nàng ấy lại?" Một bóng đỏ chợt lóe lên cạnh hắn.
Nghe sặc mùi dấm chua là biết ai rồi, khẽ kéo nàng vào lòng.
_"Nàng ghen.?" _"Xí... ta thèm.." Nhìn nàng chu môi hờn dỗi, hắn liền đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy. Triền miên quấn lấy nhau. Chẳng biết qua bao nhiêu lần mới nắm tay nhau trở vào trong.
_" Như Vân.. tình hình các nàng ấy sao rồi?" _" uhm.. đã sắp hồi phục hoàn toàn, chắc là ngày mai sẽ tỉnh lại thôi." Thiên Kiệt bước đến lau chút mồ hôi vương trên trán nàng yêu thương nói.
_" Mấy ngày qua cực cho nàng rồi.Để ta và Linh Phiêu thay cho, nàng vào trong nghỉ ngơi đi." _"Ân. Thiếp không sao mà." _" Ngoan, không được, nàng phải nghỉ ngơi cho khỏe." Nói xong không để nàng trả lời liền lóe lên bế nàng vào bên trong.
Huyết Nguyệt Ảnh Vũ ánh mắt mất mát, chua xót nhìn theo.
Chẳng biết qua bao nhiêu lâu, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng.
_" Linh Phiêu ah. Có gì không vui sao? Ta thấy mấy ngày nay nàng cũng mệt mỏi rồi. Hay là đi nghỉ đi để ta chông chừng cũng được mà." _" hừ.. ta.. "" Không kịp cho nàng nói, hắn đã lóe lên bế nàng đặt lên giường. Đắp chăn cho nàng xong, hắn xoay người chuẩn bị rời khỏi thì bị một vòng tay ôm lấy từ phía sau.
_" Đừng.. đừng đi, ở lại đây với ta được không?" Thiên Kiệt giật mình xoay người lại. Bốn mắt giao nhau.
Bao nhiêu cảm xúc chợt mạnh mẽ dâng lên trong lòng hai người.Những cảm xúc đè nén bấy lâu nay chợt bùng lên dữ dội. Im lặng....
Ngoài trời tuyết vẫn nhẹ rơi, cảnh đêm u ám lạnh lẽo. Nhưng..
Đâu đó... Có hai trái tim ấm áp đang quấn lấy nhau... Hòa làm một nhịp.
Từng tiếng nổ lớn chói tai, những làn sóng linh lực dao động quét ngang rung chuyển toàn bộ Băng Sơn.
Nơi nơi diễn ra những chấn động, hiển nhiên là có giao chiến xảy ra. Có thể do người với người, yêu thú với linh thú, người với yêu thú, tất cả chỉ có một mục đích duy nhất. "Tuyết Liên." Cơ hội trăm năm có một này hấp dẫn toàn bộ cường giả của đại lục nam vực vốn nghèo nàn này. Nhưng cái giá phải trả là không ít sinh mạng vĩnh viễn lưu lại nơi đây. Mỗi lần mở ra là huyết tinh nhuộm đỏ cả Băng Sơn, nhưng vẫn không ít người truy cầu vận may. Nơi diễn ra kịch liệt nhất đương nhiên là ngọn chủ phong của băng sơn.
Linh Lung Huyền Nữ lúc này một thân y phục nát bươm, tiên huyết nhuộm đỏ rực cả y phục. Khu vực xung quanh tan hoang, vô số những hố sâu khổng lồ, đất đá văng tứ tung. Xa xa Băng Vương Kỳ Lân Vũ, từng mảnh vảy bong tróc, máu huyết nhuộm đỏ cả một vùng đang gầm gừ nhìn chằm chằm vào hai gã Song Quỷ. Tam nữ họ Lâm đang chật vật tạo vòng linh lực bảo vệ Như Vân và Linh Phiêu đang trị thương cho song nữ. Sắc mặt tam nữ trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm cả y phục, lồng năng lượng bảo hộ chập chờn, màu sắc ảm đạm, dường như vượt quá sức chịu đựng của ba người.
_" Hừ... không ngờ bế quan vài trăm năm, Thiên Hạ xuất hiện cũng nhiều nhân tài," _"Lão đại ah, xem ra bọn chúng cũng còn không gắng gượng được lâu dài , xem ra những mỹ nữ cũng có chút bổn sự... hắc hắc..." Hai lão quái vật cũng chật vật không kém, y phục cũng tan tác, tiên huyết cũng nhuộm đỏ cả vùng, nhưng với kinh nghiệm và nguồn nội lực khủng bố, việc kéo dài thời gian càng khiến chúng nữ thêm nguy hiểm.
_"khặc khặc... trước tiên xử lý con súc sinh này đã,.. Lão nhị.. bày trận..." Rất nhanh, hai luồng khói đen từ hai lão xuất hiện một đồ án phức tạp đen thui, bầu trời hiện ra những vòng xoáy đen ngòm tanh tưởi nhanh chóng bành trướng vây lấy Băng Vương Kỳ Lân Vũ vào giữa, những tiếng kêu chói tai quỷ dị như u linh gào thét,điên cuồng cắn xé lớp phòng ngự bằng băng quanh thân Băng Vương Kỳ Lân Vũ.
_" Khặc... súc sinh xem ngươi làm sao thoát khỏi U Linh Diệt Sát trận này... khặc khặc..." hai lão già rú lên quái dị, liên tục truyền linh lực vào sát trận muốn diệt sát Băng Vương Kỳ Lân Vũ, thay vì muốn bắt nó như lúc đầu.
Xa xa Huyền Thư cố gắng vận linh lực bức hàn khí và hắc khí đang điên cuồng trùng kích thân thể. Nhìn Băng Vương Kỳ Lân Vũ gầm thét trùng kích sát trận, muốn lao vào giúp nhưng lực bất tòng tâm, bản thân còn đang chống đỡ không nổi.
Ầm.... một tiếng nổ lớn rung chuyển cả Băng Sơn, Băng Vương Kỳ Lân Vũ gầm lên chói tai, thân hình khổng lồ gục xuống, tiên huyết nhuộm đỏ cả một vùng.
_" Phụt..." Hai lão già phụt ra hai ngụm máu, cơ thể lảo đảo đứng không vững. Dĩ nhiên là bị phản phệ khi sát trận bị phá. Hai lão già không ngờ Băng Vương Kỳ Lân Vũ cường ngạnh như vậy. Mặc dù bị thương nặng vẫn có thể phá tan sát trận vốn thành danh của hai lão.
Mắt thấy Băng Vương Kỳ Lân Vũ gục xuống, Lâm Lan hét lớn lao đến gần nó khóc nức nở.
_" Khặc.. Khặc... Tiểu mỹ nhân đừng thương tâm, để ta hảo hảo đền cho muội, đảm bảo muội sẽ sướng lên tiên," _" ghê tởm... ta giết ngươi..". Lâm Lan kích động, vận linh lực vào cây cung, hai mũi tên bằng linh lực đỏ rực lao vút đến người hai lão.
_" khặc..tiểu mỹ nhân , đừng nóng... chờ lúc nữa ta sẽ hảo hảo thương yêu.. hắc hắc..." Nhẹ nhàng vung tay đánh tan hai mũi tên bay đến lão cười dâm nhìn nàng, định lao lên bắt lấy nàng.
_"Lan nhi.. chạy đi.." hai tỷ muội nhà họ Lâm hét lên muốn lao đến nhưng linh lực hư thoát vô lực đứng trơ mắt nhìn.
Lâm Lan đầu óc trống rỗng, muốn chạy nhưng bị khí tức của lão ép chặt, tay chân muốn khụy xuống, nước mắt chảy dài, trong đầu nàng hiện ra hình ảnh một người... Nhắm mắt, buông xuôi.
_"Hừ..." Một tiếng hừ nhẹ nhàng nhưng mang theo sát khí kinh người khiến cho hai lão già chết khiếp, thân ảnh khựng lại, sống từng ấy năm, đối mặt với biết bao lần sinh tử, đây là lần đầu tiên hai lão cảm giác được tử vong gần đến thế, hai lão đảo mắt về nơi phát ra sát khí đó run giọng hét lên.
_" Ma Quỷ nơi nào? Ra đây cho lão tử, ẩn núp như vậy có đáng mặt quân tử?" _" Hai lão quỷ, dám động đến bằng hữu của ta, xem ra không biết chữ chết viết như thế nào." Ánh sáng chợt lóe lên, một thân ảnh lăng không xuất hiện trước mắt hai lão, bạch y tung bay, khí chất Vương giả tỏa ra, quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai lão như người chết rồi.
_"Thiên Kiệt ca ca." Lâm Lan, tỷ muội họ Lâm và Linh Lung Huyền Nữ cùng hét lên rồi lăn ra ngất xỉu, cuối cùng cũng đợi được hắn trở về, chúng nữ cuối cùng chịu đựng không nổi nữa, vì đợi hắn trở về đã dùng hết sức, khi thấy hắn đã trở lại, cảm giác ấm áp yên tâm, mỉm cười rồi ngất đi.
_" Lăng không.... Tiên... Tiên Đế." hai lão run rẩy quỳ rạp xuống, hạ thân ướt sũng, bốc mùi hôi thối, phun máu đoạn khí chết tươi. Chết vì quá sợ hãi.
Lãng xẹt...
Một đời kiêu hùng, giết người vô số mà chết một cách như thế, quá mất mặt.
_" phế vật... 1 chút uy áp đã chịu không nổi." Liếc mắt một cái, lóe lên Thiên Kiệt đã xuất hiện cạnh chúng nữ, vận linh lực kiểm tra thương thế của chúng nữ, thấy các nàng chỉ tiêu hao quá nhiều linh lực nên suy yếu ngất đi thôi. Nhét vào miệng mỗi nàng một viên hồi phục đan, hắn khẽ lướt đến cạnh Linh Lung Huyền Nữ. Xem ra nàng là người bị thương nặng nhất. Hắn vội vàng nhét một viên đan dược đỏ chót vô miệng nàng, vận Nghịch Thiên Chi Khí giúp nàng trục xuất hàn khí cùng hắc khí trong cơ thể nàng. Vung tay tạo một kết giới bao lấy chúng nữ, hắn mỉm cười xoay người rời đi.
Trên Băng Sơn, cuộc chiến tranh đoạt vẫn diễn ra đến ngày thứ 5 mới kết thúc. Toàn bộ mọi người bị ép truyền tống ra khỏi Băng Sơn.
_" Cảm ơn huynh." một giọng nói trong trẻo, nhí nhảnh truyền vào tai Thiên Kiệt khi hắn đang lẳng lặng ngắm ánh hoàng hôn. Xoay người lại hắn mỉm cười nhìn các nàng.
_" Các muội tỉnh lại rồi. Xin lỗi... là ta sơ xuất quá khiến cho các muội gặp phải nguy hiểm." _" Không.. là chúng muội liên lụy huynh nhọc lòng rồi." Lâm Nghi Xuân đỏ mặt lí nhí trả lời.
_" Ca.. con thú cưng của muội đâu? Lâm Lan nhảy lên ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu hỏi.
Thiên Kiệt nhéo nhéo má nàng, vung tay lên, một tiếng gầm nhẹ vang lên, một bóng trắng lóe lên xuất hiện trước mặt cô bé, khẽ đưa tay xoa xoa đầu con thú.
_"Trả nguyên vẹn cho muội nhá" Lâm Lan kích động nhào đến áp mặt vô đầu con thú, yêu thương vuốt ve đầu nó thì thào:" tiểu Vũ... cảm ơn ngươi." Băng Vương Kỳ Lân Vũ gầm nhẹ. Dụi dụi đầu như an ủi cô bé.
_" Thiên Kiệt, cảm ơn huynh, chúng muội phải về rồi, Linh Cảnh Băng Sơn đã kết thúc rồi, bọn muội phải trở về Thánh Viện." Lâm Phượng Nghi luyến tiếc nói.
Thiên Kiệt mỉm cười, nhẹ gật đầu. Khẽ vung tay, hai đóa nhị sắc Tuyết Liên hiện ra.
_" Gặp nhau coi như có duyên, tặng các muội món quà nhỏ, mong các muội đừng chê." Nhị nữ há hốc miệng kích động, Tuyết Liên , lại còn nhị sắc, chỉ cần một bông đơn sắc thôi đã khiến mọi người máu chảy thành sông tranh đoạt chém chết lẫn nhau, hai bông mà hắn còn kêu quà mọn.
_"huynh.. bọn muội không dám nhận, Tuyết Liên này quá quý giá." mặc dù yêu thích lắm nhưng hai nàng vẫn lắc đầu từ chối.
_" không sao. Đối với ta không có tác dụng gì, chi bằng tặng cho người cần nó." _"Hihi. Đúng đó là thành ý của huynh, các tỷ ngại ngùng gì?" Lâm Lan nhí nhảnh chen vào.
Uh.. đúng rồi, tam sắc Tuyết Liên không phải hắn còn tặng Lan Nhi sao, nghĩ thế hai nàng thẹn thùng, e lệ mỉm cười nhận lấy.
_" Cảm ơn huynh, chúng muội xin cáo từ." _"Ca.. muội muốn theo huynh cơ... híc" Lâm Lan cứ ôm chặt lấy hắn không chịu buông ra mặc cho ai khuyên cũng không chịu. Bất đắc dĩ, thở dài.. Thiên Kiệt vung tay lên, Lâm Lan bất chợt mềm nhũn ngất đi, bế nàng giao cho nhị nữ.Ánh mắt hắn áy náy.
_"Ài... huynh xin lỗi, muội theo huynh nguy hiểm lắm,đừng lo muội ấy chỉ tạm thời ngất đi thôi, qua 3 tiếng sau sẽ tỉnh lại." _"uhm. Đa tạ... huynh... nếu có dịp hãy ghé Thánh Viện tại Băng Hỏa đế quốc thăm muội ấy được không? "" NGhi Xuân mặt ửng đỏ lí nhí, nàng xấu hổ quay nhanh đi, cứ như là nàng muốn nhắc hắn đến thăm cả mình nữa.
Thiên Kiệt chợt ngẩn ra rồi mỉm cười gật đầu. Nhìn bóng ba người cưỡi linh thú rời đi, hắn khẽ thở dài.
_" hừ.. Không nỡ thì tại sao không giữ các nàng ấy lại?" Một bóng đỏ chợt lóe lên cạnh hắn.
Nghe sặc mùi dấm chua là biết ai rồi, khẽ kéo nàng vào lòng.
_"Nàng ghen.?" _"Xí... ta thèm.." Nhìn nàng chu môi hờn dỗi, hắn liền đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy. Triền miên quấn lấy nhau. Chẳng biết qua bao nhiêu lần mới nắm tay nhau trở vào trong.
_" Như Vân.. tình hình các nàng ấy sao rồi?" _" uhm.. đã sắp hồi phục hoàn toàn, chắc là ngày mai sẽ tỉnh lại thôi." Thiên Kiệt bước đến lau chút mồ hôi vương trên trán nàng yêu thương nói.
_" Mấy ngày qua cực cho nàng rồi.Để ta và Linh Phiêu thay cho, nàng vào trong nghỉ ngơi đi." _"Ân. Thiếp không sao mà." _" Ngoan, không được, nàng phải nghỉ ngơi cho khỏe." Nói xong không để nàng trả lời liền lóe lên bế nàng vào bên trong.
Huyết Nguyệt Ảnh Vũ ánh mắt mất mát, chua xót nhìn theo.
Chẳng biết qua bao nhiêu lâu, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng.
_" Linh Phiêu ah. Có gì không vui sao? Ta thấy mấy ngày nay nàng cũng mệt mỏi rồi. Hay là đi nghỉ đi để ta chông chừng cũng được mà." _" hừ.. ta.. "" Không kịp cho nàng nói, hắn đã lóe lên bế nàng đặt lên giường. Đắp chăn cho nàng xong, hắn xoay người chuẩn bị rời khỏi thì bị một vòng tay ôm lấy từ phía sau.
_" Đừng.. đừng đi, ở lại đây với ta được không?" Thiên Kiệt giật mình xoay người lại. Bốn mắt giao nhau.
Bao nhiêu cảm xúc chợt mạnh mẽ dâng lên trong lòng hai người.Những cảm xúc đè nén bấy lâu nay chợt bùng lên dữ dội. Im lặng....
Ngoài trời tuyết vẫn nhẹ rơi, cảnh đêm u ám lạnh lẽo. Nhưng..
Đâu đó... Có hai trái tim ấm áp đang quấn lấy nhau... Hòa làm một nhịp.
Bình luận truyện