Tiên Ngạo

Chương 775: Hoang dã Vực Ngoại



Dư Tắc Thành ở ngoài trăm dặm, lại gọi Côn Bằng ra, hướng về phía xa xuất phát, đại lục Huyền Châu, Cực Tây, Thiên Phù Đảo.

Một đường màn trời chiếu đất, phi hành về phía trước, cuối cùng một ngày này bước vào vùng Cực Tây, Cực Tây Huyền Châu này hoang vắng không gì sánh được, khắp nơi đều là một mảnh tuyết trắng, hoặc là tuyết trắng, hoặc là đất cát, người ở đây rất thưa thớt, không cần nói người, ngay cả dã thú yêu ma cũng ít muốn chết.

Dư Tắc Thành dựa theo địa đồ mặt sau lá thư, đi tới từng chút nữa, cuối cùng dần dần đi tới Thiên Phù Đảo.

Thiên Phù Đảo này ở ba vạn dặm phía Tây Huyền Châu, trong biển rộng, nơi đây hoàn toàn giống như một thế giới khác, đến đây Dư Tắc Thành có một cảm giác không nói nên lời, dường như nơi đây căn bản không phải thế giới Thương Khung, giống như đi tới Vực Ngoại.

Nơi đây thường thấy phù thạch huyền sơn, từng tảng đá lớn lơ lửng trên không trung, hoàn toàn vi phạm pháp tắc Thiên Địa, đây khả năng chính là nguồn gốc của Thiên Phù Đảo.

Trên những phù thạch này còn có một ít thực vật ly kỳ tồn tại, có hướng lên trên sinh trưởng, có hướng xuống dưới sinh trưởng, có thực vật thậm chí bò sát giống như rắn, kinh nghiệm của dĩ vãng ở đây hoàn toàn trở thành phế thải, hoàn toàn chính là một chỗ thiên địa khác.

Dư Tắc Thành ở chỗ Thiên Phù Đảo này tìm kiếm tung tích của Tây Cực Lôi Âm tự, đột nhiên ở phía trước có nguyên khí ba động truyền đến. Dư Tắc Thành nhìn về phía bên kia, chỉ thấy phía xa bay tới hai tu sĩ.

Từ xa nhìn lại, hai người này phi hành trên độ cao năm ngàn trượng, khống chế tọa giá, nhanh như thiểm điện, vừa nhìn chính là Nguyên Anh Chân Quân, nơi này hoang vắng không gì sánh được làm sao lại có tu sĩ đến đây?

Hai Nguyên Anh Chân Quân này thấy Dư Tắc Thành từ xa, thay đổi phương hướng bay lại đây, tốc độ của bọn họ rất nhanh, đảo mắt đã đi tới trước mặt Dư Tắc Thành.

Từ xa một người trong đó hô:

- Đao hữu xin hỏi cũng đến Tây Cực Lôi Âm tự sao?

Hai người này, một nam một nữ, nam tử khống chế một con Bích Nhãn Kim Điêu, nữ tử khống chế một con Hồng Đính Tiên Hạc.

Bích Nhãn Kim Điêu lớn hai mươi trượng, kim sí, kim vũ, bích nhãn, kim trảo, thần uy không gì sánh được, cặp bích nhãn kia nhìn qua liền làm cho người ta có cảm giác kỳ dị, cao ngạo, dũng cảm, làm cho người ta có loại yêu thích nói không nên lời.

Hồng Đính Tiên Hạc, chân dài, gáy nhỏ, giương cánh chừng mười trượng, vô cùng thần tuấn, trên đầu đỏ tươi, hai cánh mở ra dấy lên từng đoàn gió bạo, chân dài, song trảo như cương câu, có thể xuyên thủng kim loại.

Hai người ngồi trên linh cầm này, trên kim điêu là một Nguyên Anh Chân Quân bộ dáng nho nhã, nho sam thanh sắc, mang mũ quân tử tứ phương, có một khuôn mặt đường đường chính chính, hai mắt cũng là vuông vức, một thân chính khí cuồn cuộn.

Hắn không nói một lời, cả người đã làm cho người ta có một cảm giác bốn bề yên tĩnh trên dưới môi có bốn chòm râu, vừa có vẻ uy nghiêm lại trầm ổn. Người này xem ra giống như học giả uyên bác, nghiêm cẩn mà uy vũ, khí chất cẩn thận tỉ mỉ cực kỳ rõ ràng.

Người này nhìn lại, liếc mắt là có thể nhìn ra khí tức trên người hắn, ngay thẳng vô cùng, không ngờ có một cảm giác ung dung tự tại, không lo không buồn. Có thần thái này nhất định là đệ tử Hạo Nhiên Chính Khí tông.

Nữ tu sĩ cưỡi bạch hạc bên kia, đầu đội mũ thất thải quang minh, tóc vén ngang vai, mi loan nhãn phượng, hai mắt bích lục như biển, mũi thẳng môi đỏ, màu da óng ánh giống như bôi lên một tầng quang phấn, xinh đẹp đến cực điểm.

Nàng mặc một kiện lưu ly bào do nhiều mảnh lưu ly ghép lại mà thành, thắt lưng đeo Ngọc Sao bảo kiếm sáng chói mắt.

Ở trên tiên hạc này liếc mắt nhìn lại, nhìn thấy không ngờ chỉ là Ngọc Sao bảo kiếm kia, giống như kiếm kia mới là người, người này chẳng qua là vật phối hợp của kiếm.

Tu sĩ này đứng trong không trung. Dư Tắc Thành liền cảm giác được, Ngũ Hành, âm, dương, phong, hỏa, lôi, điện mười hai loại chân nguyên của thiên địa xung quanh tụ tập về phía nàng ta, những chân nguyên này đều giống như có linh hồn, đặc biệt thích nàng.

Người này, kiếm này, khí tượng này, nhất định là Nguyên Anh Chân Quân của Hỗn Nguyên Kiếm tông.

Ba người đối diện, Dư Tắc Thành ôm quyền nói:

- Gặp qua hai vị đạo hữu, tại hạ Hiên Viên Kiếm Phái Dư Tắc Thành, xác thực là lữ khách đến Đại Lôi Âm tự.

Lời này thốt ra, hai người đối diện mỉm cười, trong đó nho sĩ nói:

- Tốt, thêm Diệt Độ Chân Quân sự tình sẽ dễ làm một phần, tại hạ Hạo Nhiên Chính Khí tông Phương Chính.

- Diệt Độ đạo hữu, người có một việc rất không nên không phải. Hai tiểu bảo bối của Trữ Tình sư đệ ta không có việc gì lại muốn tìm ngươi, đã đi Hiên Viên Kiếm Phái mấy lần, đáng tiếc ngươi nếu không phải xuất môn thì chính là tiềm tu, đều vô duyên gặp mặt, khiến cho hai nàng buồn bực vô cùng.

- Hai người các nàng hiện tại còn họ Dư, ngày nào đó ngươi phải đến Hạo Nhiên Chính Khí tông ta một phen nha.

Nhất thời Dư Tắc Thành biết Phương Chính Chân Quân này nói đến ai, chính là tỷ muội sinh đôi được mình cứu năm đó, Dư Niệm Từ, Dư Niệm Yên, hai người các nàng đi tìm mình, thế nhưng mấy năm đó mình thần ở Tam Thiên giới, sao có thể gặp mặt.

Dư Tắc Thành không khỏi nghĩ đến dáng dấp của hai tiểu cô nương, trong lòng ấm áp, các nàng mạnh hơn nhiều so với A Ni Na kia, A Ni Na nói thật dễ nghe, chủ nhân chủ nhân gọi thật vui, sau khi gia nhập Hiên Viên Kiếm Phái liền biến mất không thấy.

Phương Chính tiên sinh này chính là tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ cùng cấp bậc với Hiên Viên Ngũ Tổ, uy chấn thiên hạ hơn ngàn năm, quý danh của người này Dư Tắc Thành trước đây đã nghe qua.

Dư Tắc Thành vội càng nói:

- Ra mắt Phương Chính tiên sinh, chuyện hôm nay hoàn tất, Tắc Thành nhất định đến Hạo Nhiên tông hội kiến Trữ Tình tiên sinh.

Sau đó Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua nữ tu sĩ của Hỗn Nguyên Kiếm tông kia. Nguyên Anh Chân Quân kia cười nói:

- Ta là Hỗn Nguyên Kiếm tông Huyền Dạ, Diệt Độ Chân Quân Dư Tắc Thành, ta cũng thường được nghe, Vô Kỵ là đệ tử của ta, hắn thường xuyên nhắc tới ngươi nha.

Nói như vậy Dư Tắc Thành liền biết, nữ tử này chính là sư phụ của Lạc Vô Kỵ Hỗn Nguyên Kiếm tông năm đó tương giao với mình ở Đan tông, cũng là sư phụ của Tẩy Tâm Chân Nhân, sư tổ của Hứa Tiểu Nhã. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ

Người này cũng là tu sĩ nổi danh đã lâu, thế nhưng so ra nàng còn nhỏ hơn Phương Chính Chân Quân một bối, chẳng qua đây cũng là tu sĩ cùng thế hệ với sư phụ của sư phụ mình.

Lạc Vô Kỵ, Tân Xuân Phong, Kỷ Ân Kiểu, Hồng Lăng đều là hảo hữu năm đó mình kết giao ở Đan tông, không nghĩ tới hiện tại mình bắt đầu kết giao ngang bối phận với sư phụ của bọn họ.

Dư Tắc Thành không khỏi mỉm cười, vội vàng ôm quyền nói:

- Thì ra là Huyền Dạ đạo hữu, thất lễ thất lễ.

Mọi người đều là Nguyên Anh Chân Quân, hiện tại Dư Tắc Thành nói chuyện ngang hàng, gọi đạo hữu tiên sinh, không có ý sắp xếp dựa theo quan hệ của Vô Kỵ Chân Nhân, Phương Chính Chân Quân, Huyền Dạ Chân Quân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, Dư Tắc Thành tôn hiệu Diệt Độ Chân Quân có thể đánh đồng với mình.

Đây là quy củ của Tu Tiên Giới, ngoại trừ quan hệ sư đồ sư tổ trực hệ sẽ không cải biến theo sự tăng tiến của tu vi, các quan hệ khác đều sẽ thay đổi theo sự thay đổi của cảnh giới tu vi, thế nhưng cũng có trường hợp đặc biệt, chủ yếu vẫn xem quan hệ giữa hai bên mạnh ai nấy kết giao, mọi người ai có giao tình của người ấy.

Ba người liền sóng vai phi hành, khống chế ba con tiên cầm bay về phía xa. Tiên Hạc, Côn Bằng, Kim Điêu bay lượn trên không trung, có uy mãnh, có cao ngất, có tuấn tú, thực sự là mỗi con một vẻ.

Phương Chính Chân Quân đi trước dẫn đường, dẫn Dư Tắc Thành tới Tây Cực Lôi Âm tự, vừa phi hành hắn vừa nói:

- Diệt Độ sư đệ, ngươi đây là Côn Bằng đi, không nghĩ đến hoang dã Vực ngoại không ngờ còn có loại thần thú này tồn tại, thực sự là ước ao nha.

Dư Tắc Thành không khỏi sửng sốt, không có nghe ra ý tứ trong lời nói của Phương Chính tiên sinh. Huyền Dạ bên cạnh nói:

- Đúng vậy, thực là thần tuấn nha, quá đẹp, chuyện lần này hoàn tất, ta không tìm được Côn Bằng, ta tuyệt đối không ra khỏi hoang dã Vực Ngoại.

Dư Tắc Thành nghi hoặc nói:

- Hai vị đạo hữu, các ngươi đều hiểu lầm rồi. Côn Bằng này của ta cũng không phải tìm được ở hoang dã Vực Ngoại, kỳ thực là...

Dư Tắc Thành thật đúng là không biết giải thích thế nào, đúng lúc này, nguyên khí trên trời biến đổi, giống như trong nhất thời âm biến dương, âm diệt dương sinh, âm dương hỗ biến, trong khoảnh khắc này vạn khí hỗn loạn, trên dưới khởi vũ, vạn vật treo ngược, sau đó chính là một tiếng nổ vang.

Tiếng nổ này là tiếng sấm, tiếng sấm đáng sợ đến cực điểm, lôi âm lượn lờ, hóa nhập trong hư không, khi tỏ khi mờ, như có như không, tỏa khắp bốn phương.

Trên trời dưới đất, tất cả nguyên khí, vô luận là tự do trong thiên địa, hay là ẩn sâu trong đại địa, chính là thần thể chi khí, ở trong tiếng sấm này toàn bộ hơi hưởng ứng theo.

Thanh âm hồi ứng có thể cực kỳ nhỏ, nhưng quy mô hàng tỷ tập hợp lại đủ khiến thiên địa biến sắc, âm hưởng này nương theo lôi âm, hai thứ tương hợp, vô cùng đáng sợ.

Dư Tắc Thành liền cảm giác toàn thân nổ vang, theo lôi âm chấn động, chỉ cảm thấy đều bị chấn động giống như nghiền nát, khẽ động một chút đã nghe rào rào, trên dưới nhảy lên, nhất thời một cảm giác thiên hôn địa ám nhịn không được muốn nôn mửa xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện