Tiên Nghịch
Chương 870: Của Vương Lâm ta!
Tại Liên Minh Bắc Vực, đây là lần đầu tiên Vọng Nguyệt thi triển thần thông không gì sánh kịp này. Dưới sự giận dữ, thần thông này thi triển ra khiến cho hết thảy tu sĩ ở Bắc Vực này đều cảm nhận được một cỗ lực lượng cường đại đến độ không tưởng tượng được.
Nếu trước đây, còn có người khinh thường Vọng Nguyệt, hoặc coi trình độ của nó không đủ, thì hiện tại toàn bộ tạp niệm này hoàn toàn tan biến thành mây khói theo sự sụp đổ của phong ấn bên ngoài Vọng Nguyệt. Còn lại chỉ là một sự rung động đến tận linh hồn.
Hắc xác bên ngoài thân thể của Vọng Nguyệt nháy mắt xuất hiện vô số vết nứt lớn. Vô số mảnh vỡ mang theo âm thanh bén nhọn ầm ầm văng ra bốn phía.
Vô số mảnh vỡ của hắc xác quét ngang, ẩn chứa lực công kích rất mạnh mẽ bắn ra. Lập tức một số tu sĩ không kịp tránh đi , đương trường bị bắn thẳng vào người. Bọn họ lập tức phun ra máu tươi, tan nát mà chết, ngay cả nguyên thần cũng không thoát được.
Cũng có mấy người bị mảnh vỡ của hắc xác quét ngang qua, thân mình lập tức bị cắt thành hai nửa, máu tươi hoá thành sương mù tràn ngập, rung động lòng người.
Hết thảy những điều này khiến cho bốn phía trong khoảnh khắc này trở nên yên lặng. Hết thảy ánh mắt lập tức đều dừng lại nơi này. Nhưng ngay trong yên lặng này, từ trong hắc xác bị phá nát kia truyền ra một tiếng gầm rống phảng phất như đến từ thời viễn cổ.
- Rống!
Tiếng gầm rống này đã gần đạt được uy lực như tiếng rống của Cổ Thần, như xuyên thấu không gian và thời gian, như đã tồn tại vĩnh cửu theo năm tháng giữa trời đất. Thanh âm này hoá thành sự công kích vô tận.
Trong cỗ trùng kích này, Cổ Thần Chỉ từ bên trong vươn ra. Không thể hình dung ra sự huyễn lệ và hùng tráng của nó, chỉ có điều phảng phất như cả thiên địa đã hoàn toàn sụp đổ dưới Cổ Thần Chỉ này!
Không một lực lượng nào có thể kháng cự lại Cổ Thần Chỉ. Hết thảy chỉ cần một Chỉ này chỉ ra nhất định sẽ phải diệt vong!
Luyện Thi đang truy kích Vương Lâm lúc này cũng phải trở nên ngốc trệ. Với thần trí trống rỗng của hắn, cái giá phải trả chính là nghênh đón Cổ Thần Chỉ!
Ầm!
Nháy mắt khi Cổ Thần Chỉ lao ra, đánh vào người Luyện Thi. Tiếng động bang bang không ngừng vang lên. Tất cả thiết liên trên thân thể của Luyện Thi này đều vỡ vụn. Thân mình của nó, dưới lực lượng vô cùng mạnh mẽ này lập tức phun ra đại lượng máu màu đen. Toàn bộ thân mình hắn liền như bị vô số lần trùng kích. Làn da xanh đỏ của nó lập tức xuất hiện dấu hiệu tiêu tan.
Nháy mắt làn da của nó giống như bị người ta lột ra. Ngay sau đó, toàn bộ thân thể, xương cốt vang lên một tiếng ầm ầm. Luyện Thi tứ phân ngũ liệt, hoá thành vô số huyết nhục bạo khai.
Cảnh tượng này tuy nói ra thong thả nhưng trên thực tế gần như chỉ diễn ra trong một vài tức thời gian.
Cổ Thần Chỉ không dừng lại, hung hăng lao tiếp về phía trước. Thân mình Vương Lâm một tức trước đó đã nhanh chóng lui lại. Hai mắt hắn sáng lên, khi nhìn lại nội tâm cũng phảng phất như sau khi Cổ Thần Chỉ xuất hiện, có một Cổ Thần trưởng thành đính thiên lập địa đang vươn ngón tay ra, huy vũ cánh tay chắc khoẻ, mang theo Cổ Thần lực lượng không ngừng phá huỷ hết thảy phía trước.
Thân mình khổng lồ của Vọng Nguyệt bỗng nhiên theo sát Cổ Thần Chỉ lao ra, những xúc tu tua tủa dài vô tận lay động, tảng lớn sương mù theo những xúc tu này phun ra. Trên thân mình hình trứng của nó, một đôi mắt như trăng sáng của nó khoảnh khắc đối diện với ánh mắt Vương Lâm, hắn lập tức phát hiện có điều không ổn.
Bên trong đôi mắt của Vọng Nguyệt không có chút mê man nào mà rất trong sáng, thậm chí khoảnh khắc nhìn vào, Vương Lâm cảm giác được Vọng Nguyệt kia cũng đang nhìn về hắn.
Vọng Nguyệt thoát khốn mang đến cho những tu sĩ La Thiên nơi này chiến ý vô tận. Trận đại chiến này cực kỳ ác liệt. Khi thì Liên Minh chiếm được thượng phong, khi thì La Thiên thắng thế.
Lúc này đây, Vọng Nguyệt lần nữa xuất hiện, uy áp từ thân mình khổng lồ của nó lập tức chấn động tinh không. Nhất là Cổ Thần Chỉ kia lúc này chẳng những không tiêu tan mà ngược lại lấy tốc độ cực nhanh quét ngang về phía trước.
Tất cả những tu sĩ ngăn cản phía trước chưa tới gần lập tức đã sụp đổ thân thể mà chết!
Vương Lâm cũng đã giết người vô số nhưng số người chết đi trong trận đại chiến này cũng vượt xa số người chết trong tay hắn. Loại chiến tranh ở trình độ này cũng chính là lần đầu tiên trong đời Vương Lâm trải qua.
Năm đó, cuộc chiến giữa Chu Tước quốc và Tiên Di Tộc so sánh với trận chiến hôm nay thì quả quá mức bé nhỏ, không đáng kể chút nào.
Tình thế đảo nghịch. Thần thông Cổ Thần Chỉ gào rít, công kích khiến cho hết thảy tu sĩ phía trước hoàn toàn diệt vong, không có chút nào kháng cự được. Sau khi quét ngang, Cổ Thần Chỉ lại lao thẳng đến Hắc Sát Ma Tôn ở phía trước!
Hắc Sát Ma Tôn đứng bên trong đám tu sĩ của Liên Minh Tinh Vực, sắc mặt của hắn khẽ biến, khoảnh khắc khi Cổ Thần Chỉ tới gần liên cắn răng há mồm phun ra một ngụm sương mù, hai tay bấm quyết. Sương mù lập tức quay cuồng, không ngờ nháy mắt đã hoá thành một con đại hạc màu đen.
Con hắc hạc này ngậm một cái cây có lá cũng màu đen trong miệng, sau khi biến ảo ra lập tức nhả cái cây ra. Nó trong chốc lát đã điên cuồng sinh trưởng.
Gần như chỉ trong nháy mắt, cái cây này đã sinh trưởng tới nghìn trượng, vẫn hướng về hai bên không ngừng phát triển, hình thành một tầng phòng hộ.
Lúc này đây, khi Cổ Thần Chỉ tới gần va chạm với cái cây thủ hộ kia, chỉ nghe thấy một âm thanh kinh thiên động địa vang lên. Cái cây kia chấn động, tiêu tan từng chút một, hoá thành vô số hắc khí phiêu tán.
Sắc mặt của Hắc Sát Ma Tôn tái nhợt, phun ra một ngụm tiên huyết nhưng tay phải cũng chụp một cái vào hư không, trong tay lập tức xuất hiện một bức tượng gỗ điêu khắc.
Bức tượng gỗ này hình người hai tay khoanh trước ngực, cực kỳ quỷ dị, toàn thân hoàn toàn bị thực vật bao lấy, cũng không nhìn rõ khuôn mặt do thực vật che mất.
Một khắc khi bức tượng gỗ này được xuất ra, Hắc Sát Ma Tôn không chút nghĩ ngợi, ném về phía trước.
Một cỗ hắc quang như có thể cắn nuốt tất cả ánh sáng từ trên bức tượng kia loé ra. Bức tượng gỗ này khoảnh khắc như đột nhiên sống lai. Những thực vật ôm lấy đôi tay đan vào nhau trước ngực lập tức trở nên mấp máy quỷ dị, trực tiếp biến ảo ra, theo bức tượng gỗ này vọt lên.
Một âm thanh gào rít đột ngột dâng lên từ trên mặt đất. Bên ngoài bức tượng lại có năm đoá hoa lớn đến trăm trượng trống rỗng xuất hiện. Năm đó hoa màu đen này lộ ra khí tức quỷ dị, sau khi xuất hiện, một đoá lập tức nghênh đón Cổ Thần Chỉ. Phần chính giữa đoá hoa xé ra, như mở ra một cái mồm to, hướng về phía trước phun ra một cỗ hắc khí âm hàn đến cực điểm.
Bốn đoá hoa còn lại cũng không dừng lại, lập tức đồng thời tách ra phần chính giữa, phun ra đại lượng hắc khí.
Cùng lúc đó, đôi mắt của bức tượng hình người khoanh tay trước ngực lộ ra hồng quang, cũng chân chính sống dậy, không ngờ duỗi hai cánh tay ra, bỗng nhiên lao về phía trước, dung nhập vào hắc khí. Trong phút chốc, thân mình nó ôm lấy đầu ngón tay Cổ Thần. Lập tức từng đạo sợi tơ màu đen nhỏ từ trong cơ thể nó nhanh chóng tràn ngập Cổ Thần Chỉ.
Vương Lâm ở xa thấy được một màn này, khoé miệng liền lộ ra một tia cười lạnh. Thần thông Cổ Thần Chỉ nếu như dễ dàng bị hoá giải như thế thì Vọng Nguyệt này cũng không bị những tu sĩ La Thiên tốn biết bao công sức mới đưa đến được Liên Minh Tinh Vực.
Vọng Nguyệt này có thể coi là nhân vật cường đại nhất của La Thiên Tinh Vực trong trận chiến này. Ánh mắt Vương Lâm đảo qua, nhìn về phía cự mộc che trời đang trôi nổi ở xa xa.
- Cự mộc này chắc cũng không chỉ có thần thông chừng ấy, nó đứng ở đây, ta cũng mơ hồ có cảm giác như bên trong cự mộc này còn có một thứ khác… Trong đầu Vương Lâm có bao nhiêu ý niệm loé ra. Lúc này đây, hai tinh vực đại chiến cũng khiến cho tầm mắt của hắn được mở rộng.
Hết thảy điều này mà nói đối với hắn cực kỳ trọng yếu. Dù sao thời gian hắn tu luyện so với những lão quái này thực sự quá ngắn. Do đó, kiến thức thật sự thua kém họ rất nhiều.
Đại chiến này liền như một lần đại triển các loại thần thông và pháp bảo khiến cho Vương Lâm nhanh chóng hấp thu, gia tăng lịch duyệt, hiểu biết đồng thời khiến hắn minh bạch được thực lực chân chính trong chiến đấu của của tu sĩ Tịnh Niết và Toái Niết kỳ.
Điều này, nếu không có lần đại chiến này thì Vương Lâm muốn biết được cũng rất khó.
Lúc này đây, ngay khi Hắc Sát Ma Tôn thi triển thần thông pháp bảo ngăn cản Cổ Thần Chỉ, còn hơn mười khối Luyện Thi bên phía Liên Minh Tinh Vực cũng gào rít điên cuồng xông tới, nhất là hai Luyện Thi màu bạc tốc độ còn nhanh hơn.
Chỉ có điều dù có thêm những thứ này nhưng so với Cổ Thần Chỉ thì xem ra vẫn không đủ!
Vọng Nguyệt lao tới tấn công, há mồm gào lên một tiếng kịch liệt. Thanh âm này quá lớn, hết sức rống lên khiến cho tinh không chấn động. Những người tu vi không đủ lập tức phải lui về phía sau, nếu không sẽ bị trọng thương.
Vọng Nguyệt gầm lên giận dữ, trong tai người khác nghe ra tiếng gầm rống, nhưng rơi vào trong tai Vương Lâm lại có ý nghĩa bất đồng. Vương Lâm biến sắc, không chút nghĩ ngợi, hai tay bấm quyết ngưng tụ trước người vô số đạo cấm chế phòng hộ, Cổ Thần Đỉnh ở bên ngoài thân thể hắn lại loé lên, thân mình lập tức lui về phía sau.
Khoảnh khắc khi hắn lui ra phía sau, theo tiếng gầm rống của Vọng Nguyệt, Cổ Thần Chỉ đang bị phần đông Luyện Thi và Hắc Sát Ma Tôn công kích cũng chấn động, ầm ầm tự bạo!
Ầm!
Thần thông Cổ Thần Chỉ tự bạo, mức độ vô biên của nó căn bản là không có cách gì để hình dung được. Trong nháy mắt, phạm bi ngàn dặm tinh không phảng phất như bị mở ra một lỗ hổng thật lớn. Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. Lại có đại lượng tu sĩ bị cuốn vào trong tinh không kia, tan nát, nháy mắt đã tiêu tan vô ảnh.
Vô số tu sĩ song phương hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, chỉ hận tốc độ của mình quá chậm.
Chỉ có Vọng Nguyệt là không có chút tổn thương nào. Nó nhảy vào, những xúc tu hết sức quét ngang ra, điên cuồng triển khai một hồi giết chóc. Về phần Hắc Sát Ma Tôn ở trung tâm của vụ nổ thì lập tức phun ra máu tươi, thân mình bị hất tung lên, tràn ngập sương máu. Mấy vạn năm tu vi nhưng lúc này cũng cực kỳ chật vật!
Thân thể hắn tổn hại đến độ không thể tả được, gần như đã tan nát.
Giờ phút này, trên mặt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ. Cả đời hắn tu đạo, cũng chưa từng gặp qua được nhân vật nào cường đại như thế, lại phun ra một ngụm tiên huyết, hồn bay phách lạc, điên cuồng bỏ chạy.
Còn hơn mười khối Luyện Thi kia, trừ bỏ Ngân Thi ở ngoài, số còn lại căn bản không thể kháng cự được Cổ Thần Chỉ tự bạo, toàn bộ hoá thành một đống huyết nhục, bị cuốn vào mảnh hư vô bị phá toái kia.
Thậm chí ngay cả hai khối Ngân Thi lúc này cũng đương trường bị đánh văng đi, toàn bộ thiết liên trên thân mình sụp đổ, phun ra một ngụm máu đen. Trong đó nữ thi xinh đẹp kia không ngờ bị văng về phía Vương Lâm.
- Pháp bảo bậc này sẽ là của Vương Lâm ta!
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, hắn nhìn vừa mắt không chỉ có nữ thi này mà còn có nửa bức tượng gỗ bị tổn hại xa xa kia.
Nếu trước đây, còn có người khinh thường Vọng Nguyệt, hoặc coi trình độ của nó không đủ, thì hiện tại toàn bộ tạp niệm này hoàn toàn tan biến thành mây khói theo sự sụp đổ của phong ấn bên ngoài Vọng Nguyệt. Còn lại chỉ là một sự rung động đến tận linh hồn.
Hắc xác bên ngoài thân thể của Vọng Nguyệt nháy mắt xuất hiện vô số vết nứt lớn. Vô số mảnh vỡ mang theo âm thanh bén nhọn ầm ầm văng ra bốn phía.
Vô số mảnh vỡ của hắc xác quét ngang, ẩn chứa lực công kích rất mạnh mẽ bắn ra. Lập tức một số tu sĩ không kịp tránh đi , đương trường bị bắn thẳng vào người. Bọn họ lập tức phun ra máu tươi, tan nát mà chết, ngay cả nguyên thần cũng không thoát được.
Cũng có mấy người bị mảnh vỡ của hắc xác quét ngang qua, thân mình lập tức bị cắt thành hai nửa, máu tươi hoá thành sương mù tràn ngập, rung động lòng người.
Hết thảy những điều này khiến cho bốn phía trong khoảnh khắc này trở nên yên lặng. Hết thảy ánh mắt lập tức đều dừng lại nơi này. Nhưng ngay trong yên lặng này, từ trong hắc xác bị phá nát kia truyền ra một tiếng gầm rống phảng phất như đến từ thời viễn cổ.
- Rống!
Tiếng gầm rống này đã gần đạt được uy lực như tiếng rống của Cổ Thần, như xuyên thấu không gian và thời gian, như đã tồn tại vĩnh cửu theo năm tháng giữa trời đất. Thanh âm này hoá thành sự công kích vô tận.
Trong cỗ trùng kích này, Cổ Thần Chỉ từ bên trong vươn ra. Không thể hình dung ra sự huyễn lệ và hùng tráng của nó, chỉ có điều phảng phất như cả thiên địa đã hoàn toàn sụp đổ dưới Cổ Thần Chỉ này!
Không một lực lượng nào có thể kháng cự lại Cổ Thần Chỉ. Hết thảy chỉ cần một Chỉ này chỉ ra nhất định sẽ phải diệt vong!
Luyện Thi đang truy kích Vương Lâm lúc này cũng phải trở nên ngốc trệ. Với thần trí trống rỗng của hắn, cái giá phải trả chính là nghênh đón Cổ Thần Chỉ!
Ầm!
Nháy mắt khi Cổ Thần Chỉ lao ra, đánh vào người Luyện Thi. Tiếng động bang bang không ngừng vang lên. Tất cả thiết liên trên thân thể của Luyện Thi này đều vỡ vụn. Thân mình của nó, dưới lực lượng vô cùng mạnh mẽ này lập tức phun ra đại lượng máu màu đen. Toàn bộ thân mình hắn liền như bị vô số lần trùng kích. Làn da xanh đỏ của nó lập tức xuất hiện dấu hiệu tiêu tan.
Nháy mắt làn da của nó giống như bị người ta lột ra. Ngay sau đó, toàn bộ thân thể, xương cốt vang lên một tiếng ầm ầm. Luyện Thi tứ phân ngũ liệt, hoá thành vô số huyết nhục bạo khai.
Cảnh tượng này tuy nói ra thong thả nhưng trên thực tế gần như chỉ diễn ra trong một vài tức thời gian.
Cổ Thần Chỉ không dừng lại, hung hăng lao tiếp về phía trước. Thân mình Vương Lâm một tức trước đó đã nhanh chóng lui lại. Hai mắt hắn sáng lên, khi nhìn lại nội tâm cũng phảng phất như sau khi Cổ Thần Chỉ xuất hiện, có một Cổ Thần trưởng thành đính thiên lập địa đang vươn ngón tay ra, huy vũ cánh tay chắc khoẻ, mang theo Cổ Thần lực lượng không ngừng phá huỷ hết thảy phía trước.
Thân mình khổng lồ của Vọng Nguyệt bỗng nhiên theo sát Cổ Thần Chỉ lao ra, những xúc tu tua tủa dài vô tận lay động, tảng lớn sương mù theo những xúc tu này phun ra. Trên thân mình hình trứng của nó, một đôi mắt như trăng sáng của nó khoảnh khắc đối diện với ánh mắt Vương Lâm, hắn lập tức phát hiện có điều không ổn.
Bên trong đôi mắt của Vọng Nguyệt không có chút mê man nào mà rất trong sáng, thậm chí khoảnh khắc nhìn vào, Vương Lâm cảm giác được Vọng Nguyệt kia cũng đang nhìn về hắn.
Vọng Nguyệt thoát khốn mang đến cho những tu sĩ La Thiên nơi này chiến ý vô tận. Trận đại chiến này cực kỳ ác liệt. Khi thì Liên Minh chiếm được thượng phong, khi thì La Thiên thắng thế.
Lúc này đây, Vọng Nguyệt lần nữa xuất hiện, uy áp từ thân mình khổng lồ của nó lập tức chấn động tinh không. Nhất là Cổ Thần Chỉ kia lúc này chẳng những không tiêu tan mà ngược lại lấy tốc độ cực nhanh quét ngang về phía trước.
Tất cả những tu sĩ ngăn cản phía trước chưa tới gần lập tức đã sụp đổ thân thể mà chết!
Vương Lâm cũng đã giết người vô số nhưng số người chết đi trong trận đại chiến này cũng vượt xa số người chết trong tay hắn. Loại chiến tranh ở trình độ này cũng chính là lần đầu tiên trong đời Vương Lâm trải qua.
Năm đó, cuộc chiến giữa Chu Tước quốc và Tiên Di Tộc so sánh với trận chiến hôm nay thì quả quá mức bé nhỏ, không đáng kể chút nào.
Tình thế đảo nghịch. Thần thông Cổ Thần Chỉ gào rít, công kích khiến cho hết thảy tu sĩ phía trước hoàn toàn diệt vong, không có chút nào kháng cự được. Sau khi quét ngang, Cổ Thần Chỉ lại lao thẳng đến Hắc Sát Ma Tôn ở phía trước!
Hắc Sát Ma Tôn đứng bên trong đám tu sĩ của Liên Minh Tinh Vực, sắc mặt của hắn khẽ biến, khoảnh khắc khi Cổ Thần Chỉ tới gần liên cắn răng há mồm phun ra một ngụm sương mù, hai tay bấm quyết. Sương mù lập tức quay cuồng, không ngờ nháy mắt đã hoá thành một con đại hạc màu đen.
Con hắc hạc này ngậm một cái cây có lá cũng màu đen trong miệng, sau khi biến ảo ra lập tức nhả cái cây ra. Nó trong chốc lát đã điên cuồng sinh trưởng.
Gần như chỉ trong nháy mắt, cái cây này đã sinh trưởng tới nghìn trượng, vẫn hướng về hai bên không ngừng phát triển, hình thành một tầng phòng hộ.
Lúc này đây, khi Cổ Thần Chỉ tới gần va chạm với cái cây thủ hộ kia, chỉ nghe thấy một âm thanh kinh thiên động địa vang lên. Cái cây kia chấn động, tiêu tan từng chút một, hoá thành vô số hắc khí phiêu tán.
Sắc mặt của Hắc Sát Ma Tôn tái nhợt, phun ra một ngụm tiên huyết nhưng tay phải cũng chụp một cái vào hư không, trong tay lập tức xuất hiện một bức tượng gỗ điêu khắc.
Bức tượng gỗ này hình người hai tay khoanh trước ngực, cực kỳ quỷ dị, toàn thân hoàn toàn bị thực vật bao lấy, cũng không nhìn rõ khuôn mặt do thực vật che mất.
Một khắc khi bức tượng gỗ này được xuất ra, Hắc Sát Ma Tôn không chút nghĩ ngợi, ném về phía trước.
Một cỗ hắc quang như có thể cắn nuốt tất cả ánh sáng từ trên bức tượng kia loé ra. Bức tượng gỗ này khoảnh khắc như đột nhiên sống lai. Những thực vật ôm lấy đôi tay đan vào nhau trước ngực lập tức trở nên mấp máy quỷ dị, trực tiếp biến ảo ra, theo bức tượng gỗ này vọt lên.
Một âm thanh gào rít đột ngột dâng lên từ trên mặt đất. Bên ngoài bức tượng lại có năm đoá hoa lớn đến trăm trượng trống rỗng xuất hiện. Năm đó hoa màu đen này lộ ra khí tức quỷ dị, sau khi xuất hiện, một đoá lập tức nghênh đón Cổ Thần Chỉ. Phần chính giữa đoá hoa xé ra, như mở ra một cái mồm to, hướng về phía trước phun ra một cỗ hắc khí âm hàn đến cực điểm.
Bốn đoá hoa còn lại cũng không dừng lại, lập tức đồng thời tách ra phần chính giữa, phun ra đại lượng hắc khí.
Cùng lúc đó, đôi mắt của bức tượng hình người khoanh tay trước ngực lộ ra hồng quang, cũng chân chính sống dậy, không ngờ duỗi hai cánh tay ra, bỗng nhiên lao về phía trước, dung nhập vào hắc khí. Trong phút chốc, thân mình nó ôm lấy đầu ngón tay Cổ Thần. Lập tức từng đạo sợi tơ màu đen nhỏ từ trong cơ thể nó nhanh chóng tràn ngập Cổ Thần Chỉ.
Vương Lâm ở xa thấy được một màn này, khoé miệng liền lộ ra một tia cười lạnh. Thần thông Cổ Thần Chỉ nếu như dễ dàng bị hoá giải như thế thì Vọng Nguyệt này cũng không bị những tu sĩ La Thiên tốn biết bao công sức mới đưa đến được Liên Minh Tinh Vực.
Vọng Nguyệt này có thể coi là nhân vật cường đại nhất của La Thiên Tinh Vực trong trận chiến này. Ánh mắt Vương Lâm đảo qua, nhìn về phía cự mộc che trời đang trôi nổi ở xa xa.
- Cự mộc này chắc cũng không chỉ có thần thông chừng ấy, nó đứng ở đây, ta cũng mơ hồ có cảm giác như bên trong cự mộc này còn có một thứ khác… Trong đầu Vương Lâm có bao nhiêu ý niệm loé ra. Lúc này đây, hai tinh vực đại chiến cũng khiến cho tầm mắt của hắn được mở rộng.
Hết thảy điều này mà nói đối với hắn cực kỳ trọng yếu. Dù sao thời gian hắn tu luyện so với những lão quái này thực sự quá ngắn. Do đó, kiến thức thật sự thua kém họ rất nhiều.
Đại chiến này liền như một lần đại triển các loại thần thông và pháp bảo khiến cho Vương Lâm nhanh chóng hấp thu, gia tăng lịch duyệt, hiểu biết đồng thời khiến hắn minh bạch được thực lực chân chính trong chiến đấu của của tu sĩ Tịnh Niết và Toái Niết kỳ.
Điều này, nếu không có lần đại chiến này thì Vương Lâm muốn biết được cũng rất khó.
Lúc này đây, ngay khi Hắc Sát Ma Tôn thi triển thần thông pháp bảo ngăn cản Cổ Thần Chỉ, còn hơn mười khối Luyện Thi bên phía Liên Minh Tinh Vực cũng gào rít điên cuồng xông tới, nhất là hai Luyện Thi màu bạc tốc độ còn nhanh hơn.
Chỉ có điều dù có thêm những thứ này nhưng so với Cổ Thần Chỉ thì xem ra vẫn không đủ!
Vọng Nguyệt lao tới tấn công, há mồm gào lên một tiếng kịch liệt. Thanh âm này quá lớn, hết sức rống lên khiến cho tinh không chấn động. Những người tu vi không đủ lập tức phải lui về phía sau, nếu không sẽ bị trọng thương.
Vọng Nguyệt gầm lên giận dữ, trong tai người khác nghe ra tiếng gầm rống, nhưng rơi vào trong tai Vương Lâm lại có ý nghĩa bất đồng. Vương Lâm biến sắc, không chút nghĩ ngợi, hai tay bấm quyết ngưng tụ trước người vô số đạo cấm chế phòng hộ, Cổ Thần Đỉnh ở bên ngoài thân thể hắn lại loé lên, thân mình lập tức lui về phía sau.
Khoảnh khắc khi hắn lui ra phía sau, theo tiếng gầm rống của Vọng Nguyệt, Cổ Thần Chỉ đang bị phần đông Luyện Thi và Hắc Sát Ma Tôn công kích cũng chấn động, ầm ầm tự bạo!
Ầm!
Thần thông Cổ Thần Chỉ tự bạo, mức độ vô biên của nó căn bản là không có cách gì để hình dung được. Trong nháy mắt, phạm bi ngàn dặm tinh không phảng phất như bị mở ra một lỗ hổng thật lớn. Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. Lại có đại lượng tu sĩ bị cuốn vào trong tinh không kia, tan nát, nháy mắt đã tiêu tan vô ảnh.
Vô số tu sĩ song phương hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, chỉ hận tốc độ của mình quá chậm.
Chỉ có Vọng Nguyệt là không có chút tổn thương nào. Nó nhảy vào, những xúc tu hết sức quét ngang ra, điên cuồng triển khai một hồi giết chóc. Về phần Hắc Sát Ma Tôn ở trung tâm của vụ nổ thì lập tức phun ra máu tươi, thân mình bị hất tung lên, tràn ngập sương máu. Mấy vạn năm tu vi nhưng lúc này cũng cực kỳ chật vật!
Thân thể hắn tổn hại đến độ không thể tả được, gần như đã tan nát.
Giờ phút này, trên mặt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ. Cả đời hắn tu đạo, cũng chưa từng gặp qua được nhân vật nào cường đại như thế, lại phun ra một ngụm tiên huyết, hồn bay phách lạc, điên cuồng bỏ chạy.
Còn hơn mười khối Luyện Thi kia, trừ bỏ Ngân Thi ở ngoài, số còn lại căn bản không thể kháng cự được Cổ Thần Chỉ tự bạo, toàn bộ hoá thành một đống huyết nhục, bị cuốn vào mảnh hư vô bị phá toái kia.
Thậm chí ngay cả hai khối Ngân Thi lúc này cũng đương trường bị đánh văng đi, toàn bộ thiết liên trên thân mình sụp đổ, phun ra một ngụm máu đen. Trong đó nữ thi xinh đẹp kia không ngờ bị văng về phía Vương Lâm.
- Pháp bảo bậc này sẽ là của Vương Lâm ta!
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, hắn nhìn vừa mắt không chỉ có nữ thi này mà còn có nửa bức tượng gỗ bị tổn hại xa xa kia.
Bình luận truyện