Tiên Nghịch
Chương 970: Thật giả vĩnh hằng
Ngay khi thân ảnh hắn sắp sửa tiêu tan, đột nhiên từ trong cơn gió xoáy do Táng Tiên Trì sụp đổ hóa thành ngay lập tức có một đạo tinh quang với một tốc độ cực nhanh tiến đến.
Trên đường đi tinh quang này phá khai hết thảy mọi cấm chế ngăn cản phía trước, lao thẳng đến Vương Lâm, gần như trong nháy mắt đã tiến đến, trong lúc Vương Lâm trợn mắt há miệng, không ngờ xuyên thấu túi trữ vật của Vương Lâm, trực tiếp chui vào, dung nhập vào trong tinh thể màu vàng mà nam tử bí ẩn ở đại điện đưa cho bên trong túi trữ vật.
- Phân thân của Thanh Lâm!
Thân ảnh Vương Lâm trước khi tiêu tan trong đầu hiện lên một ý niệm cuối cùng. Ngay khi tinh quang kia tiến đến, hắn thấy rõ ràng ở bên trong là phân thân của Thanh Lâm!
Táng Tiên Trì sụp đổ khiến cho động phủ của Tiên Đế này nổi lên chấn động kịch liệt. Tất cả những người tiến vào nơi đây lại tản ra, rơi xuống những vị trí khác nhau, bị cấm chế ở nơi đây đưa đến những nơi khác nhau.
Đúng là ý trời, ngay khi thân ảnh Vương Lâm tiêu tan, nữ tử mặt sẹo toàn thân có yêu khí lượn lờ kia cũng dưới lực tấn công này mà rơi xuống cách chỗ Vương Lâm biến mất không xa, bên trong khóm hoa kia phát ra cấm chế, biến mất vô ảnh, đi tới nơi mà Vương Lâm được chuyển đến.
Một lúc lâu sau, lực tấn công ở nơi đây tiêu tan, trên mặt đất là một đống hoang tàn, chỉ còn hố sâu rất lớn kia tản mát ra hàn khí âm u. Táng Tiên Trì hóa thành vô số mảnh vỡ, theo lực tấn công kia tiêu tan bên trong những cấm chế.
Nơi này hoàn toàn im lặng, cũng không biết đã trải qua bao lâu, từ trong hố sâu trên mặt đất kia, một người gắng gượng đi ra. Người này đầu rất to, thân mình rất nhỏ bé, lúc đi ra trong mắt hắn còn có một vẻ sợ hãi.
Ở phía sau hắn là Trần Đạo Tam Tử cùng với tất cả những người lúc trước bị hút vào, ngoại trừ thôn nữ xinh đẹp, một nữ đệ tử cùng với trưởng lão họ Tôn đã mất đi Tinh Ngân Điêu kia, còn lại mọi người đều đi ra.
Bọn họ đều trầm ngâm, nhìn bốn phía, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Không ai chú ý tới ở đằng xa, Tinh Ngân Điêu lóe lên bay tới. Tốc độ này quá nhanh, mọi người sống sót sau tai nạn chỉ cảm thấy hoa mắt lên. Tinh Ngân Điêu kia liền nhảy vào trong hố sâu, bay thẳng xuống phía dưới.
Trong hai mắt nó lộ ra vẻ linh động, nó có thể cảm nhận được rõ ràng ở sâu trong chỗ này có một khí tức khiến nó mê muội muốn phát cuồng… … Bên trong Tinh Không mờ mịt, ngoại trừ những tinh vân rực rỡ cùng với những thiên thạch vô tận còn có vô vàn những hạt bụi. Những hạt bụi này thường rất nhỏ bé, trong đó có một số mà thần thức của tu sĩ có thể nhìn thấy, nhưng cũng có rất nhiều cho dù là tu sĩ thông thường cũng không thể biết được rõ ràng.
Ở một góc trong Tinh Không này, trong một mảng bụi mà mắt thường không thể nhìn thấy, có một nơi rất nhỏ, cho dù là Toái Niết tu sĩ dùng thần thức quét qua cũng không thể phát giác ra mảng bụi này.
Mảng bụi này rất nhỏ, nhưng bên trong lại là một Càn Khôn khác! Vùng đất Yêu Linh, tiên linh thiên cảnh ngày xưa, động phủ của Tiên Đế Thanh Lâm đều tồn tại trong nơi này.
Ngoài Đông Hải cách đó không quá xa, thì không gì có thể tiến vào bên trong mảng bụi này. Giờ phút này, bên trong mảng bụi này, ở trung tâm của động phủ Tiên Đế, nơi đó có một tòa đại điện.
Đại điện này toàn bộ màu tím, từ xa nhìn lại có một sự uy nghiêm tràn ngập. Trong toàn bộ đại điện có chín mươi chín giá nến tạo thành một trận pháp trên mặt đất, trong đó có sáu mươi tư ngọn đã tắt… …
Trong đại điện không có bất cứ bóng người cùng với dụng cụ nào, chỉ có bụi bặm dày đặc. Ba mươi lăm giá nến còn lại không ngừng lấp lánh ánh lửa, tản ra trong đại điện, khiến cho nơi này trong vẻ ảm đạm lại có sự âm trầm.
Giờ phút này giống như có gió từ bên ngoài đại điện thổi tới, thổi vào những ánh nến này, trong lúc thổi qua, ánh lửa lập tức kịch liệt lay động, trong đó có hai mươi ba cái giá nến lay động kịch liệt nhất, như thể vùng vẫy muốn tiếp tục cháy. Nhưng luồng gió này cũng rất lạnh, lúc thổi tới hóa thành vô số ký hiệu không ngừng lóe ra, mơ hồ từ trong luồng gió hiển lộ, đảo qua.
Cuối cùng, hai mươi ba ánh nến kia lần lượt tắt ngấm, cứ mỗi một ánh nến tắt, trên đại điện lại ảm đạm hơn một chút, chỉ có từng làn khói nhẹ từ trên ngọn nến bay lên, ở giữa không trung tạo thành một ma ảnh, lộ ra một nụ cười điên cuồng không phát ra tiếng.
Làn khói nhẹ tiêu tan, ngay khi hai mươi ba ánh nến này tàn lụi, ở trong lòng đất của đại điện, ở một nơi giống hệt như trong đại điện, có một thân ảnh đang ngồi trên một cái ghế lớn, thân thể bắt đầu kịch liệt run rẩy, còn có một tia máu đen từ trong miệng phun ra, bắn về phía trước.
Từ trong thất khiếu của hắn cũng có máu tươi chảy ra, nhìn thoáng qua rất là đáng sợ.
Khung cảnh nơi này so với trên đại điện hoàn toàn giống nhau, chỉ có điều trên mặt đất không có nến, mà ở vị trí những cây nến có một cái ghế tựa rất lớn, một nam tử được một màn sương đen bao phủ trong lúc run rẩy mạnh mẽ mở hai mắt.
Hai mắt hắn hoàn toàn đục ngầu, nếu giờ phút này Vương Lâm thất cảnh tượng này chắn chắn liếc mắt một cái sẽ nhận ra ngay nơi này chính là nơi mà khi hắn thi triển U Minh Dẫn Lộ bị quấy nhiễu và dẫn tới! Nam tử thần bí này cũng chính là người đã đưa cho hắn tinh thể màu vàng!
- Hai mươi ba ngọn đã tắt… Chỉ còn lại mười hai ngọn… Thu Dao, ngươi sắp chết vẫn còn muốn hại ta… … Chẳng lẽ ta, thật sự ngươi hận ta như vậy sao… … Vẻ chua xót trên mặt nam tử này rất sâu, rất sâu.
- Phù Tộc của ngươi năm đó từ thế giới bên ngoài tiến vào, muốn cùng Tiên Giới ta kết thành liên minh, ta cho Phù Tộc ngươi mở ra một giới, cho các ngươi ở đó khai thiên lập địa… Nhưng Phù Tộc ngươi sau khi tiến vào, bên trong Tiên Giới của ta lại có rất nhiều Tiên Nhân mất tích. Tất cả những dấu hiệu đều cho thấy những sự mất tích này đều là do ngươi trong Phù Tộc ngươi gây ra.
Ta vốn không tin, nhưng sau khi ta đến Phù Giới của ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy các ngươi lấy tiên hồn trong Tiên Giới của ta, chính là để mở ra Thánh Phù của Phù Tộc ngươi… … Các ngươi làm những việc như vậy, làm sao có thể không đánh! Thanh Lâm ta sao có thể không nổi giận! Nếu không như vậy, tại sao Tiên Giới sau khi ta làm Tiên Đế lại có một cuộc đại chiến thê thảm như vậy! Nếu không như thế, Tiên Giới sao có thể tổn thương nguyên khí, trong kiếp nạn sau đó sao có thể không có sức phản kháng khiến cho Tiên Giới sụp đổ! Hơn nữa việc Tiên Giới sụp đổ hoàn toàn là một trong những kế hoạch của các ngươi! Thánh tổ của Phù Tộc, đây chỉ là phân thân của ngươi, thân phận thật sự của ngươi ở thế giới bên ngoài chính là con gái của Chưởng Tôn. Mục đích ngươi tới Phong Giới của ta hoàn toàn không phải như lời ngươi nói lúc trước, mà là để hủy diệt hết thảy sức mạnh của Phong Giới.
Vẻ đau xót trên mặt nam tử càng đậm, trong con hai mắt đục ngầu lộ ra một tia hồi ức.
- Ngươi thành Phù Phi của ta, bức bách Hoa Phi trở thành Hoa Hồn, chỉ có thể trở thành Hoa Tiên để tồn tại, chỉ vì nàng biết được bí mật của ngươi. Hết thảy chuyện này là do sau khi ta hoài nghi đã tận mắt nhìn thấy, việc của ngươi vỡ lở, ngươi chẳng những không ăn năn mà lại bắt ta ra thế giới bên ngoài, trở thành đệ tử của Chưởng Tôn cha ngươi. Ta đường đường là Tiên Đế, thân là chí tôn trong Tiên Giới, sao có thể làm cái chuyện phản bội đó! Trong hai mắt ngươi có ẩn chứa Thái Sơ Lực, khi ngươi ở cùng ta đã cho ta mượn, khiến cho Thái Sơ Lực này bắt đầu mở ra. Thái Sơ Lực này chính là sức mạnh tối hậu để Chưởng Tôn cha ngươi tiêu diệt Tiên Giới ta. Nếu để nó tản ra, Tiên Giới sẽ không còn ai sống sót, thậm chí ngay cả vô số phàm nhân cũng sẽ toàn bộ nổ tung, khiến cho Phong Giới trở thành một đống hoang tàn. Lúc đó các ngươi sẽ tiến vào nơi này để đi tìm cái gọi là Thông Thiên Môn kia.
Ta lấy hai mắt ngươi, ngươi đau đớn, ta còn đau đớn hơn! Đến lúc đó, ta không nhẫn tâm giết ngươi, mà đem ngươi phong ấn vào trong Táng Tiên Trì, nói với mọi người là ngươi đã chết, ngươi phải biết trong lòng ta cũng rất đau khổ! Thu Dao, ngươi dựa vào cái gì để hận ta! Thậm chí hôm nay, ngươi không hề do dự hủy diệt phân thân này, mê hoặc những người ta đưa tới, lại muốn mượn sức mạnh hủy diệt dập tắt hai mươi ba ngọn linh đăng của ta!
Trên mặt nam tử lộ vẻ thống khổ, trong cơ thể ngay lập tức có một đạo hắc khí lượn lờ, trong nháy mắt tràn ngập ra mặt ngoài, hóa thành ma ảnh, dường như muốn cắn nuốt.
- Ngươi, không có tư cách hận ta, Phù Tộc ác độc, là tai vạ của Phong Giới ta sau này, ta sao có thể để cho bọn họ an toàn, để lại hậu hoạn cho hậu nhân của Phong Giới ta! Bọn họ có thể tồn tại, nhưng chỉ có thể đời đời làm nô bộc cho Tiên Giới ta! Ta để bọn họ lại, cũng là để lại cho hậu nhân một ký ức vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể quên sát khí nồng đậm của những kẻ đến từ bên ngoài.
Hắc khí trên mặt nam tử càng đậm, nhất tề ngưng tụ trên mi tâm, dường như muốn đột phá. Nhưng ngay khi hắc khí này tấn công đến, lập tức trên mi tâm của nam tử có mười hai điểm sáng biến ảo gắt gao ngăn cản hắc khí này chui vào.
- Thời gian của ta, còn đủ sao… … Nam tử than nhẹ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này Vương Lâm ánh mắt linh hoạt nhìn về phía trước, chỗ hắn đang đứng là biển rộng mênh mông, ngước mắt nhìn không thấy giới hạn, chỉ có sóng biển nhấp nhô không ngừng. Thân mình hắn đứng trên mặt biển, thần sắc lộ vẻ suy tư.
Sau khi hắn kích hoạt cấm chế bên trong khóm hoa, liền lập tức bị truyền tới nơi này, cảnh tượng đập vào mắt chính là biển rộng xanh thẳm này.
- Ngay khi ta bị truyền tống tới đây, có mơ hồ nhìn thấy còn có một người cũng rơi xuống bên trong khóm hoa, cách ta không xa… Người này yêu khí tràn ngập thân thể, ở trên người nữ tử đó ta cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc.
Trong lúc trầm ngâm, thần sắc Vương Lâm bỗng nhiên khẽ động, chỉ thấy phía cuối mặt biển ở phía xa, sóng dữ gào thét lao đến, giống như một bức tường thành nổi lên trên mặt biển.
Trên đường đi tinh quang này phá khai hết thảy mọi cấm chế ngăn cản phía trước, lao thẳng đến Vương Lâm, gần như trong nháy mắt đã tiến đến, trong lúc Vương Lâm trợn mắt há miệng, không ngờ xuyên thấu túi trữ vật của Vương Lâm, trực tiếp chui vào, dung nhập vào trong tinh thể màu vàng mà nam tử bí ẩn ở đại điện đưa cho bên trong túi trữ vật.
- Phân thân của Thanh Lâm!
Thân ảnh Vương Lâm trước khi tiêu tan trong đầu hiện lên một ý niệm cuối cùng. Ngay khi tinh quang kia tiến đến, hắn thấy rõ ràng ở bên trong là phân thân của Thanh Lâm!
Táng Tiên Trì sụp đổ khiến cho động phủ của Tiên Đế này nổi lên chấn động kịch liệt. Tất cả những người tiến vào nơi đây lại tản ra, rơi xuống những vị trí khác nhau, bị cấm chế ở nơi đây đưa đến những nơi khác nhau.
Đúng là ý trời, ngay khi thân ảnh Vương Lâm tiêu tan, nữ tử mặt sẹo toàn thân có yêu khí lượn lờ kia cũng dưới lực tấn công này mà rơi xuống cách chỗ Vương Lâm biến mất không xa, bên trong khóm hoa kia phát ra cấm chế, biến mất vô ảnh, đi tới nơi mà Vương Lâm được chuyển đến.
Một lúc lâu sau, lực tấn công ở nơi đây tiêu tan, trên mặt đất là một đống hoang tàn, chỉ còn hố sâu rất lớn kia tản mát ra hàn khí âm u. Táng Tiên Trì hóa thành vô số mảnh vỡ, theo lực tấn công kia tiêu tan bên trong những cấm chế.
Nơi này hoàn toàn im lặng, cũng không biết đã trải qua bao lâu, từ trong hố sâu trên mặt đất kia, một người gắng gượng đi ra. Người này đầu rất to, thân mình rất nhỏ bé, lúc đi ra trong mắt hắn còn có một vẻ sợ hãi.
Ở phía sau hắn là Trần Đạo Tam Tử cùng với tất cả những người lúc trước bị hút vào, ngoại trừ thôn nữ xinh đẹp, một nữ đệ tử cùng với trưởng lão họ Tôn đã mất đi Tinh Ngân Điêu kia, còn lại mọi người đều đi ra.
Bọn họ đều trầm ngâm, nhìn bốn phía, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Không ai chú ý tới ở đằng xa, Tinh Ngân Điêu lóe lên bay tới. Tốc độ này quá nhanh, mọi người sống sót sau tai nạn chỉ cảm thấy hoa mắt lên. Tinh Ngân Điêu kia liền nhảy vào trong hố sâu, bay thẳng xuống phía dưới.
Trong hai mắt nó lộ ra vẻ linh động, nó có thể cảm nhận được rõ ràng ở sâu trong chỗ này có một khí tức khiến nó mê muội muốn phát cuồng… … Bên trong Tinh Không mờ mịt, ngoại trừ những tinh vân rực rỡ cùng với những thiên thạch vô tận còn có vô vàn những hạt bụi. Những hạt bụi này thường rất nhỏ bé, trong đó có một số mà thần thức của tu sĩ có thể nhìn thấy, nhưng cũng có rất nhiều cho dù là tu sĩ thông thường cũng không thể biết được rõ ràng.
Ở một góc trong Tinh Không này, trong một mảng bụi mà mắt thường không thể nhìn thấy, có một nơi rất nhỏ, cho dù là Toái Niết tu sĩ dùng thần thức quét qua cũng không thể phát giác ra mảng bụi này.
Mảng bụi này rất nhỏ, nhưng bên trong lại là một Càn Khôn khác! Vùng đất Yêu Linh, tiên linh thiên cảnh ngày xưa, động phủ của Tiên Đế Thanh Lâm đều tồn tại trong nơi này.
Ngoài Đông Hải cách đó không quá xa, thì không gì có thể tiến vào bên trong mảng bụi này. Giờ phút này, bên trong mảng bụi này, ở trung tâm của động phủ Tiên Đế, nơi đó có một tòa đại điện.
Đại điện này toàn bộ màu tím, từ xa nhìn lại có một sự uy nghiêm tràn ngập. Trong toàn bộ đại điện có chín mươi chín giá nến tạo thành một trận pháp trên mặt đất, trong đó có sáu mươi tư ngọn đã tắt… …
Trong đại điện không có bất cứ bóng người cùng với dụng cụ nào, chỉ có bụi bặm dày đặc. Ba mươi lăm giá nến còn lại không ngừng lấp lánh ánh lửa, tản ra trong đại điện, khiến cho nơi này trong vẻ ảm đạm lại có sự âm trầm.
Giờ phút này giống như có gió từ bên ngoài đại điện thổi tới, thổi vào những ánh nến này, trong lúc thổi qua, ánh lửa lập tức kịch liệt lay động, trong đó có hai mươi ba cái giá nến lay động kịch liệt nhất, như thể vùng vẫy muốn tiếp tục cháy. Nhưng luồng gió này cũng rất lạnh, lúc thổi tới hóa thành vô số ký hiệu không ngừng lóe ra, mơ hồ từ trong luồng gió hiển lộ, đảo qua.
Cuối cùng, hai mươi ba ánh nến kia lần lượt tắt ngấm, cứ mỗi một ánh nến tắt, trên đại điện lại ảm đạm hơn một chút, chỉ có từng làn khói nhẹ từ trên ngọn nến bay lên, ở giữa không trung tạo thành một ma ảnh, lộ ra một nụ cười điên cuồng không phát ra tiếng.
Làn khói nhẹ tiêu tan, ngay khi hai mươi ba ánh nến này tàn lụi, ở trong lòng đất của đại điện, ở một nơi giống hệt như trong đại điện, có một thân ảnh đang ngồi trên một cái ghế lớn, thân thể bắt đầu kịch liệt run rẩy, còn có một tia máu đen từ trong miệng phun ra, bắn về phía trước.
Từ trong thất khiếu của hắn cũng có máu tươi chảy ra, nhìn thoáng qua rất là đáng sợ.
Khung cảnh nơi này so với trên đại điện hoàn toàn giống nhau, chỉ có điều trên mặt đất không có nến, mà ở vị trí những cây nến có một cái ghế tựa rất lớn, một nam tử được một màn sương đen bao phủ trong lúc run rẩy mạnh mẽ mở hai mắt.
Hai mắt hắn hoàn toàn đục ngầu, nếu giờ phút này Vương Lâm thất cảnh tượng này chắn chắn liếc mắt một cái sẽ nhận ra ngay nơi này chính là nơi mà khi hắn thi triển U Minh Dẫn Lộ bị quấy nhiễu và dẫn tới! Nam tử thần bí này cũng chính là người đã đưa cho hắn tinh thể màu vàng!
- Hai mươi ba ngọn đã tắt… Chỉ còn lại mười hai ngọn… Thu Dao, ngươi sắp chết vẫn còn muốn hại ta… … Chẳng lẽ ta, thật sự ngươi hận ta như vậy sao… … Vẻ chua xót trên mặt nam tử này rất sâu, rất sâu.
- Phù Tộc của ngươi năm đó từ thế giới bên ngoài tiến vào, muốn cùng Tiên Giới ta kết thành liên minh, ta cho Phù Tộc ngươi mở ra một giới, cho các ngươi ở đó khai thiên lập địa… Nhưng Phù Tộc ngươi sau khi tiến vào, bên trong Tiên Giới của ta lại có rất nhiều Tiên Nhân mất tích. Tất cả những dấu hiệu đều cho thấy những sự mất tích này đều là do ngươi trong Phù Tộc ngươi gây ra.
Ta vốn không tin, nhưng sau khi ta đến Phù Giới của ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy các ngươi lấy tiên hồn trong Tiên Giới của ta, chính là để mở ra Thánh Phù của Phù Tộc ngươi… … Các ngươi làm những việc như vậy, làm sao có thể không đánh! Thanh Lâm ta sao có thể không nổi giận! Nếu không như vậy, tại sao Tiên Giới sau khi ta làm Tiên Đế lại có một cuộc đại chiến thê thảm như vậy! Nếu không như thế, Tiên Giới sao có thể tổn thương nguyên khí, trong kiếp nạn sau đó sao có thể không có sức phản kháng khiến cho Tiên Giới sụp đổ! Hơn nữa việc Tiên Giới sụp đổ hoàn toàn là một trong những kế hoạch của các ngươi! Thánh tổ của Phù Tộc, đây chỉ là phân thân của ngươi, thân phận thật sự của ngươi ở thế giới bên ngoài chính là con gái của Chưởng Tôn. Mục đích ngươi tới Phong Giới của ta hoàn toàn không phải như lời ngươi nói lúc trước, mà là để hủy diệt hết thảy sức mạnh của Phong Giới.
Vẻ đau xót trên mặt nam tử càng đậm, trong con hai mắt đục ngầu lộ ra một tia hồi ức.
- Ngươi thành Phù Phi của ta, bức bách Hoa Phi trở thành Hoa Hồn, chỉ có thể trở thành Hoa Tiên để tồn tại, chỉ vì nàng biết được bí mật của ngươi. Hết thảy chuyện này là do sau khi ta hoài nghi đã tận mắt nhìn thấy, việc của ngươi vỡ lở, ngươi chẳng những không ăn năn mà lại bắt ta ra thế giới bên ngoài, trở thành đệ tử của Chưởng Tôn cha ngươi. Ta đường đường là Tiên Đế, thân là chí tôn trong Tiên Giới, sao có thể làm cái chuyện phản bội đó! Trong hai mắt ngươi có ẩn chứa Thái Sơ Lực, khi ngươi ở cùng ta đã cho ta mượn, khiến cho Thái Sơ Lực này bắt đầu mở ra. Thái Sơ Lực này chính là sức mạnh tối hậu để Chưởng Tôn cha ngươi tiêu diệt Tiên Giới ta. Nếu để nó tản ra, Tiên Giới sẽ không còn ai sống sót, thậm chí ngay cả vô số phàm nhân cũng sẽ toàn bộ nổ tung, khiến cho Phong Giới trở thành một đống hoang tàn. Lúc đó các ngươi sẽ tiến vào nơi này để đi tìm cái gọi là Thông Thiên Môn kia.
Ta lấy hai mắt ngươi, ngươi đau đớn, ta còn đau đớn hơn! Đến lúc đó, ta không nhẫn tâm giết ngươi, mà đem ngươi phong ấn vào trong Táng Tiên Trì, nói với mọi người là ngươi đã chết, ngươi phải biết trong lòng ta cũng rất đau khổ! Thu Dao, ngươi dựa vào cái gì để hận ta! Thậm chí hôm nay, ngươi không hề do dự hủy diệt phân thân này, mê hoặc những người ta đưa tới, lại muốn mượn sức mạnh hủy diệt dập tắt hai mươi ba ngọn linh đăng của ta!
Trên mặt nam tử lộ vẻ thống khổ, trong cơ thể ngay lập tức có một đạo hắc khí lượn lờ, trong nháy mắt tràn ngập ra mặt ngoài, hóa thành ma ảnh, dường như muốn cắn nuốt.
- Ngươi, không có tư cách hận ta, Phù Tộc ác độc, là tai vạ của Phong Giới ta sau này, ta sao có thể để cho bọn họ an toàn, để lại hậu hoạn cho hậu nhân của Phong Giới ta! Bọn họ có thể tồn tại, nhưng chỉ có thể đời đời làm nô bộc cho Tiên Giới ta! Ta để bọn họ lại, cũng là để lại cho hậu nhân một ký ức vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể quên sát khí nồng đậm của những kẻ đến từ bên ngoài.
Hắc khí trên mặt nam tử càng đậm, nhất tề ngưng tụ trên mi tâm, dường như muốn đột phá. Nhưng ngay khi hắc khí này tấn công đến, lập tức trên mi tâm của nam tử có mười hai điểm sáng biến ảo gắt gao ngăn cản hắc khí này chui vào.
- Thời gian của ta, còn đủ sao… … Nam tử than nhẹ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này Vương Lâm ánh mắt linh hoạt nhìn về phía trước, chỗ hắn đang đứng là biển rộng mênh mông, ngước mắt nhìn không thấy giới hạn, chỉ có sóng biển nhấp nhô không ngừng. Thân mình hắn đứng trên mặt biển, thần sắc lộ vẻ suy tư.
Sau khi hắn kích hoạt cấm chế bên trong khóm hoa, liền lập tức bị truyền tới nơi này, cảnh tượng đập vào mắt chính là biển rộng xanh thẳm này.
- Ngay khi ta bị truyền tống tới đây, có mơ hồ nhìn thấy còn có một người cũng rơi xuống bên trong khóm hoa, cách ta không xa… Người này yêu khí tràn ngập thân thể, ở trên người nữ tử đó ta cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc.
Trong lúc trầm ngâm, thần sắc Vương Lâm bỗng nhiên khẽ động, chỉ thấy phía cuối mặt biển ở phía xa, sóng dữ gào thét lao đến, giống như một bức tường thành nổi lên trên mặt biển.
Bình luận truyện