Tiên Sinh! Có Mèo Của Ngài Đến Tìm Ngài

Chương 11: Cho đạo diễn leo cây.



"Lại đây, Hôi Hôi, cái này gọi là tiền." Lê Hạo cầm trên tay bóp tiền, đưa tới cho Hôi Hôi: "Sau này không được phép trèo cửa sổ nữa, phải đi bằng cửa chính, trong tiểu khu có bán thức ăn, nếu đói bụng thì tự mình đi mua, có biết không? Thế nhưng phải nhớ không được phép tự mình rời khỏi tiểu khu."

Lê Hạo cho rằng Hôi Hôi hiện tại đã là người, hiển nhiên không thể bị xem như sủng vật suốt ngày đem nhốt ở trong nhà, bất quá hắn thật chẳng thể yên lòng, hiện tại đã quyết định phải tìm lão sư cho Hôi Hôi bằng được.

Hôi Hôi nhận lấy bóp tiền, ngoẹo cổ gật gật đầu, ngơ ngác hỏi: "Vậy Hạo Hạo khi nào mới trở về?"

"Bảo bảo ngoan." Lê Hạo vòng tay ôm cậu, nói: "Ngày hôm nay tôi nhất định sẽ về sớm một chút, có được hay không?"

"Ân ~~~~" Hôi Hôi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó giơ bàn tay bị thương lên bái bai Lê Hạo: "Nhớ phải về sớm một chút đó."

Cứ chần chứ mãi, cuối cùng Lê Hạo bị Thôi Hoa cho một trận đoạt mệnh liên hoàn cước thì mới chịu đi, nhưng là đi trong tình trạng một bước tiến ba lần quay đầu. Ngồi lên xe, Lê Hạo nhìn kính chiếu hậu, liền thấy Hôi Hôi gục cái đầu nhỏ, ngây ngây ngốc ngốc đứng đó nhìn hắn, thẳng đến khi hắn lái xe rời khỏi, Hôi Hôi vẫn là ngóng theo hướng xe chạy.

Lê Hạo thở dài, tâm thực sự có chút nhói.

Lê Hạo đem xe lái thẳng đến trường quay, là một nhà xưởng to lớn mà cũ nát, xe hắn vừa dừng, phó đạo diễn liền nhào tới: "Chao ôi, Lê thiên vương, ngài rốt cục đã đến, cả tổ nãy giờ vẫn đang chờ ngài xuất hiện đây."

Một bên luôn mồm nói, một bên lại phân phó người chuẩn bị quần áo cho Lê Hạo.

Đây là bộ phim điện ảnh mới nhất do hắn thủ vai chính, nội dung nói về cuộc chiến đấu sống còn giữa các gián điệp thuộc cục tình báo Mỹ, hắn thủ vai chính, là một nhân viên đặc công bị vu oan sau đó vừa phải lẩn trốn vừa phải truy ra sự thật phía sau tất cả mọi chuyện.

Hôm nay là ngày đầu tiên Lê Hạo đến trường quay, hắn đồng ý ký hợp đồng, hoàn toàn là vì đạo diễn mát tay, thù lao hợp lý, về phần bộ phim như thế nào hắn từ đầu đến cuối vẫn là một bộ không thèm quan tâm, theo lời của hắn, đó là vấn đề của Thôi Hoa, nếu dám để hắn nhận thù lao rởm, hắn liền đem toàn bộ chuyện bí mật không thể để lộ ra ngoài của Thôi Hoa nói cho mẹ cậu ta biết!

Lê Hạo ngồi xuống ghế dựa ở phòng hóa trang, bỗng nghe bên ngoài có tiếng cãi nhau, sau đó thư ký trường quay hối hả chạy vào, vừa thấy Lê Hạo là lập tức vồ tới: "Lê thiên vương đến rồi a!"

Lê Hạo vốn đang nhắm mắt hóa trang, nghe thấy y nói chuyện, đành miễn cưỡng mở mắt: "Bên ngoài có chuyện gì?"

"..." Thư ký trường quay sắc mặt có chút khó coi: "Là đạo diễn đang phát hỏa đấy!"

Lê Hạo không chút hứng thú lần nữa nhắm mắt, qua loa nói: "Ừ, làm đạo diễn mà, có hơi nóng tính là phải."

"Vâng vâng vâng." Thư ký trường quay cười xòa, rồi rất nhanh rời khỏi.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng hóa trang bất ngờ bị đá tung, một người mang theo bộ mặt ngập tràn tức giận, vận trên mình bộ quân phục vừa nhìn có vẻ rất bí hơi, hung hăng đi vào, ngồi xuống ghế bên cạnh Lê Hạo, dồn sức trút nước xuống cổ họng, Lê Hạo vừa hóa trang xong, liếc mắt sang nhìn cậu ta, người này tên Lâm Thanh, cũng là gà dưới tay Thôi Hoa, đã tốt nghiệp qua khóa đào tạo chuyên nghiệp, dáng dấp khá ổn, từng tham gia hai bộ phim thần tượng, đạt được giải thưởng gương mặt mới xuất sắc nhất của năm, trong bộ phim điện ảnh lần này đảm nhận vai nam phụ, là một cảnh sát trẻ tuổi thật ngốc nghếch lại thập phần chính nghĩa.

Lâm Thanh hiện tại là gương mặt mới được công ty ra sức quảng bá, ban đầu Thôi Hoa thay mặt Lê Hạo nhận bộ phim này cũng là với điều kiện đạo diễn phải để Lâm Thanh được tham gia diễn xuất chung với hắn.

Lê Hạo nhìn nam nhân mặt đỏ bừng, thầm nghĩ kẻ vừa rồi bị đạo diễn trách mắng nhất định là cậu ta, không đợi hắn mở miệng hỏi, Lâm Thanh đã mạnh tay dằn bình nước rỗng lên bàn, lớn tiếng: "Thật là quá đáng mà, một cảnh phim quay tận 860 lần mà anh ta còn chưa hài lòng, chính là không có chuyện gì làm liền đem tôi ra hành hạ."

Lê Hạo không quá quan tâm, ngáp một cái, tùy ý hỏi: "Có chỗ nào trong cảnh quay khiến đạo diễn không hài lòng a?"

Lâm Thanh lắc đầu không chút cảm xúc, âm trầm nói: "Không phải có chỗ nào trong cảnh quay, mà là toàn bộ anh ta đều không hài lòng, một lần lại một lần giày vò tôi, tôi thiết nghĩ sau này trường đại học nên thêm vào lớp diễn xuất một môn nữa, chính là môn học dạy người ta cách làm sao ứng phó với cái thể loại đạo diễn hay thích xoi mói bắt bẻ."

"Cậu trước đây cùng anh ta có thù oán sao?"

"Tôi cùng anh ta không có thù oán cũng thật muốn anh ta mau chết cho khuất mắt, bất quá nếu thật là có thù, vậy ngài đây nghĩ bản thân lúc này còn có thể nhìn thấy tiểu sư đệ hoạt bát đáng yêu của mình ngồi yên ở chỗ này hay sao." (Vis: Ý tứ là nếu thật có thù thì nãy giờ ẻm đã lồng lộn lên gϊếŧ chết đạo diễn luôn rồi :v )

"Vậy chỉ có thể là anh ta muốn theo đuổi cậu."

Lê Hạo vừa thay quần áo vừa sâu xa nói, nhân viên phụ trách phục trang nghe thấy liền bật cười, châm chọc: "Lê thiên vương thật không đứng đắn chút nào, sư đệ bị mắng đến như vậy, lại còn nói mấy lời vô ích."

Lê Hạo không nhịn được cười, cố ý nghiêm mặt nói: "Tại sao lại gọi là vô ích, Tiểu Lâm ở công ty chúng tôi được rất nhiều người yêu thích, đặc biệt là Thôi Hoa, phải nói là cực kỳ yêu thích, Tiểu Lâm cậu mau gọi điện cho Thôi ca, nói đạo diễn lợi dụng lúc quay phim mà động tay động chân với cậu. Hơn nữa còn ăn nói đậm chất quấy rối."

"Mẹ nó, Thôi Hoa anh ta làm gì mà để tâm tới tôi chứ, đồ quỷ hút máu người, lại đem tôi quăng đến cạnh cái tên đạo diễn đáng ghét này."

"Lời này nói ra thật không có lương tâm a, vì để cho cậu có một vai trong bộ phim lần này, Thôi ca của cậu đã không chút ngần ngại mà bán đứng tôi." Lê Hạo mặc vào bộ âu phục đen tuyền, lát nữa đây là cảnh quay hắn lén xâm nhập vào công ty đối thủ, không may bị phát hiện phải lẩn trốn dưới sự truy đuổi gắt gao.

Lâm Thanh dùng ánh mắt đầy mong ước nhìn dáng người cao lớn lại thập phần cân xứng của Lê Hạo, tấm tắc khen ngợi: "Lê ca có dáng người thật đẹp."

Nhân viên phụ trách phục trang lập tức ra sức hưởng ứng: "Đúng vậy đúng vậy, nửa thân dưới lại càng đáng xem hơn."

"..." Tiếp theo, Lâm Thanh như đột nhiên nhớ tới điều gì, tiến đến cạnh Lê Hạo, nhỏ giọng: "Nghe nói hôm qua Lê ca ở câu lạc bộ tại trung tâm thành phố đặt một bàn yến tiệc chỉ toàn là cá, còn dẫn theo hai người đẹp bên mình, hơn nữa một trong số đó còn là gương mặt mới."

Lê Hạo nhíu mày: "Nghe ai nói."

"Còn phải hỏi, tối ngày hôm qua tin này đã bắt đầu lan truyền ra ngoài, nói Lê thiên vương ngài có được bên mình một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, hiện tại mọi người đều mong chờ ngài dẫn người ta ra để chúng tôi được mở mang tầm mắt đây."

"Mau mau cút" Lê Hạo vừa cười vừa mắng: "Người của tôi mà các người còn dám đụng?"

Bất thình lình phó đạo diễn từ đâu vói đầu vào phòng, động tác trông hệt như một tiểu thái giám: "Lê thiên vương! Chao ôi Lê thiên vương, anh đã chuẩn bị xong chưa, cả tổ hôm nay đành phải trông chờ cả vào anh thôi, đạo diễn hiện tại đã biến thành quỷ vương rồi, đang chờ anh ra dẹp yên bờ cõi đây. Thật đúng là thời điểm thích hợp để đem khí chất lưu manh ra áp đảo."

Lê Hạo thiếu kiên nhẫn giật nhẹ cà vạt, hướng tới đứng trước mặt đạo diễn, hai người bắt đầu quét mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới, đạo diễn này tên gọi Thẩm Thế Vân, tuy bây giờ không phải đại đạo diễn nổi danh thế giới gì, thế nhưng mấy năm trở lại đây cũng được xem như là người tài, về sau khả năng rất lớn sẽ trở thành đại đạo diễn nổi danh thế giới, có điều tính khí quá tệ, dựa theo lời của số ít người vẫn hay tiếp xúc với Thẩm Thế Vân hàng ngày, thì y một ngày hai mười bốn tiếng thì phải có đến mười tám tiếng là ngập tràn trong lửa giận.

Thẩm Thế Vân đột nhiên dời mắt sang phó đạo diễn, hét lớn: "Mau cởi âu phục của Lê Hạo ra cho tôi, vò nát chút rồi mới mặc vào, từng tuổi này mà đầu óc không có phát triển a, rõ ràng là cảnh quay bị đuổi bắt phải trốn chui trốn nhủi, lại còn công phu đem quần ủi thật phẳng phiu nữa chứ."

Vì lẽ đó mà Lê thiên vương của chúng ta ở trước mặt mọi người chưa quay được một cảnh phim nào thì đã bị lột đồ, chỉ là hắn không quá bận tâm, lập tức tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, từ từ thưởng thức tách trà thượng hạng từ tay trợ lý trong lúc chờ đợi đám người của tổ phục trang ra sức hành hạ bộ âu phục kia, bất quá Lâm Thanh ở bên cạnh từ đầu đến cuối đều không phục, bĩu môi lầm bầm: "Đúng rồi, chỉ có anh ta là đầu óc phát triển thôi, thật không tin được lại còn có thể đụng độ một người còn đáng ghét hơn cả Mason."

"Ái chà chà." Một giọng nói ái nam ái nữ vang lên, người nào đó xuất hiện, dính đến bên người Lâm Thanh, dùng đôi bàn tay sơn màu đỏ chót sờ nắn khuôn mặt cậu, trêu ghẹo nói: "Cậu dám nói xấu ông chủ của tôi nha, hết thảy tôi đều nghe, chờ đến lúc trở về, tôi sẽ không chút khách khí mà tố cáo cậu."

Là người ở văn phòng của Mason, bộ phim lần này Mason đảm nhiệm vai trò stylist chính, nhưng chỉ là trên danh nghĩa vậy thôi, kỳ thực y hiện tại cái gì cũng không quản, đem toàn bộ công việc quẳng cho đám nhân viên của mình, người này chính là một trong số nhân viên đó.

"Mẹ ơi, anh tha cho tôi đi, nếu để tổ tông kia biết được còn không phải sẽ hành hạ tôi đến chết." Lâm Thanh chán ghét né tránh: "Mason điên thật rồi, văn phòng làm việc gì mà chỉ toàn người có xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ không rõ ràng a."

"Hứ ~~~~~" Người nọ cực kỳ khiêu khích dùng mười đầu ngón tay nắm lấy cổ áo quân phục của Lâm Thanh miết miết, ám muội nói: "Người ta không thèm để ý tới cậu nữa, đàn ông các người không ai tốt hết."

Lâm Thanh trợn to mắt lên hít sâu một hơi, nhấc chân đạp người trước mặt lăn xuống đất, sau đó liền nhào tới, bóp lấy cổ hắn, mắng to: "Con mẹ nhà anh thật khiến tôi buồn nôn quá."

"Ai ui ha ha ha" Người nọ một bên giãy dụa một bên cười sặc sụa: "Bớ người ta, cưỡng dâm a, thật khiếm nhã a, tiểu sinh* đang hot trong phút chốc liền hóa thành cầm thú rồi."

*tiểu sinh: diễn viên nam trẻ tuổi.

Thời điểm Lê Hạo vừa ngồi xem trò vui vừa uống trà thượng hạng, điện thoại lại đột ngột đổ chuông, trợ lý của hắn khẽ giật mình, nhanh chóng bước tới dùng hai tay dâng điện thoại lên, Lê Hạo nhận lấy, vừa bắt máy liền nghe thấy một giọng nữ e dè: "Lê tiên sinh, xin chào, tôi là từ cửa hàng thú cưng ở khu biệt thự gọi đến, chỗ này có một...Một tiên sinh họ Kim tên là Kim Văn Thụy, ngài có quen biết không?"

Lê Hạo tức khắc ném luôn tách trà trên tay, quát: "Cậu ấy làm sao."

"Kim...Kim...Tiên sinh có điểm không đúng lắm." Cô gái lên tiếng đầy nức nở: "Cậu...Cậu ấy ở chỗ chúng tôi ăn miêu lương."

Lê Hạo thẳng tay ném luôn điện thoại, xách áo khoác lên hướng thẳng ra cửa, Lâm Thanh nhìn thấy vội đứng dậy, ở phía sau gọi với theo: "Lê ca muốn đi đâu?"

Chờ cậu dứt lời thì Lê Hạo đã khuất bóng, chỉ còn nghe thấy thanh âm của hắn nhàn nhạt lưu lại trong gió: "Nói với đạo diễn, hôm nay không quay ~~~~~~~~"

Stylist nọ vẫn hãy còn nằm trên mặt đất, quần áo xộc xệchthập phần lẳng lơ, nghe xong liền sửng sốt, sau đó bỗng nhiên lại bật cười: "TiểuLâm Tử, hôm nay có kịch vui để xem, Thẩm Thế Vân thế nhưng lại bị cho leo cây,thật phũ phàng quá đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện