Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm
Chương 41: Gặp lại - Cầm nữ
Trên đường phố đông đúc, lúc này có hai người mặc đồ trắng đi trước, phía sau một người khác không ngừng đuổi theo. Ba người này chính là đám người Thiên Tà. Vừa rồi đánh nhau ở tửu lâu hắn dẫn Huyền Nguyệt đi trước, cô nàng Phương Hân kia cũng quá thích lo chuyện bao đồng rồi. Trong Thiên hạ một ngày không biết có bao nhiêu chuyện như vậy xảy ra. Hắn cũng không muốn quản làm gì, người ta không gây sự với mình thì người ta làm gì mặc kệ họ. Thế giới này có một quy tắc bất diệt là người mạnh làm vua, ngươi giúp được hôm nay còn ngày mai thì ai giúp.
Phương Hân đuổi kịp, nhìn hai người, nói
:
- Công tử với Huyền Nguyệt tỷ lại không đợi người ta. Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy.
Thiên Tà lắc đầu, không nói gì. Huyền Nguyệt nhìn thấy ánh mắt u oán của Phương Hân, nàng cười nói:
- Phương Hân muội muội, Công tử chỉ là không muốn gặp rắc rối thôi. Ai kêu muội hết lần này tới lần khác xen vào chuyện của người khác.
- Hừ... Gặp chuyện đùa dỡn người khác như vậy, ai gặp ai cũng muốn quản. Hai người cũng không phải người tốt.
Thiên Tà nghe vậy hài hước nhìn nàng, nói:
- Hân Nhi ah, ai gặp ai cũng muốn quản sao đám người ngoài cửa đứng xem không ai dám quản mà toàn bộ chỉ đứng xem kịch vui.
- Bọn họ... Bọn họ...
Phương Hân nghẹn lời, nàng cũng không biết nói thế nào.
- Với lại ta chưa bao giờ nói mình là người tốt. Đừng tự ý gán cho ta cái mác người tốt như vậy, phải không Tiểu Nguyệt Nguyệt.
- Dạ, Công tử.
- Hai người các ngươi... Hừ tức chết ta rồi.
Thiên Tà thấy nàng giận dữ dậm dậm chân, hắn cười cười. Lão quái như hắn mà cũng có người nói là người tốt, lời này truyền tới tai mấy lão bất tử chắc bọn họ sẽ tức giận nhảy ra khỏi quan tài, chỉ nàng mắng quá.
- Các ngươi nghe gì không, nghe nói Cầm nữ chuẩn bị đánh đàn ở cổng thành đấy.
Thanh âm này khiến cả khu đường phố đông đúc nháy mắt sôi trào lên.
- Cái gì, ngươi nói Cầm nữ sẽ đánh đàn ở cửa thành.
- Đúng vậy nha, ta vừa nghe được tin tức này, tuyệt đối chính xác.
- Thật... Vậy ta phải đi xem mới được. Nghe nói Cầm nữ không chỉ đánh đàn giỏi mà dung mạo cũng vô song.
- Huynh đệ, đợi chút, chúng ta cùng đi.
-...
Đám người bàn luận om sòm, Huyền Nguyệt nhìn hắn, nói:
- Công tử, có muốn đi xem một chút không, dù sao cũng đã lâu không được nghe Mộng Kỳ đàn.
Thiên Tà cười nhìn nàng, nói:
- Tiểu Nguyệt Nguyệt bị tiếng đàn của nàng mê hoặc rồi sao. Được rồi đi xem một chút.
Nói xong bước đi về hướng cổng thành.
Phía trước, bãi đất trống trước cổng thành đã đông chật người, mà trên tường thành cao có một cô gái mặc đồ trắng, mang khăn che mặt ngồi bên trên, trước mặt đặt một cây đàn cổ. Nàng nhìn như thiếu nữ mười chín, hai mươi tuổi, nhưng mọi người đều biết vị mỹ nữ này đã hơn sáu mươi, nhưng họ cũng không quan tâm, dù sao đối với Võ giả tuổi tác không quan trọng. Cô gái dung mạo thanh tú, lông mày cong dài, cặp mắt thanh thuần không có một chút tạp chất nào, dường như tiên nữ hạ phàm.
Thiên Tà đứng một bên quan sát, trong lòng nghi hoặc không biết cô nàng này đến đây làm gì, chỉ vì chơi đàn thôi sao.
- Mọi người im lặng, hôm nay ta chỉ đánh một bản nhạc. Hiện tại bắt đầu.
Đám người nghe vậy cũng im lặng lại. Tiếng đàn chậm rãi vang lên, Diệp Mộng Kỳ ngón tay thon nhỏ không ngừng lướt qua những dây đàn, theo những dây đàn lay động, từng đạo âm thanh truyền ra. Tiếng đàn vô cùng huyền diệu khiến người ta không thể không say mê vào trong.
Tiếng đàn rất nhanh kết thúc, mọi người cũng dần tỉnh táo lại,
- Không hổ danh là Cầm nữ, đánh đàn cũng quá dễ nghe rồi. Nghe nàng đánh đàn ta thấy mình như lạc vào thế giới khác vậy.
- Đúng vậy....
Đám người bắt đầu xôn xao lên. Thiên Tà lắc đầu, Huyền Nguyệt cũng nhỏ giọng, nói:
- Công tử, Mộng Kỳ trình độ đánh đàn hình như đi xuống, phải không vậy.
- Um, có chút đi xuống.
Thiên Tà nhìn nàng gật gật.
Cuộc trò chuyện của hai người rất nhanh bị người bên cạnh phát hiện, hắn lớn tiếng, nói:
- Tiểu tử, ngươi dám nói Cầm nữ đánh đàn không hay sao.
- Cầm nữ đàn nghệ nhất tuyệt, không một chỗ thiếu khuyết. Khắp thiên hạ không tìm được người thứ hai....
- Đúng vậy, tiểu tử ngu ngốc như ngươi cũng dám chê bai tài nghệ của nàng. Không biết tự lượng sức mình.
-....
Rất nhiều người nhìn về phía Thiên Tà, ánh mắt tràn ngập địch ý, không ngừng chửi bới hắn. Thiên Tà lắc đầu cười khổ, chúng ta nói chuyện với nhau mà thôi, các ngươi không cần phản ứng ghê gớm như vậy ah. Sau đó quay đầu bước đi ra khỏi thành.
Mà trên tường thành Diệp Mộng Kỳ cũng đã nhận ra hắn, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, nói:
- Các vị, một bản nhạc đã kết thúc. Cáo từ.
Sau đó lập tức đuổi theo phương hướng Thiên Tà rời đi. Đến một khu rừng ngoài thành thì cũng đuổi kịp.
- Công tử.
Thiên Tà vừa quay đầu lại thì một đạo thân ảnh mềm mại nhào vào trong ngực mình, hương thơm dịu nhẹ truyền lên mũi, Thiên Tà cười nói:
- Mộng Kỳ, làm sao lại đuổi tới rồi.
- Người ta nhớ Công tử mà.
Nói xong thấy Huyền Nguyệt và Phương Hân ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, nàng mới nhớ ra gì, vội vàng chui ra khỏi ngực hắn, khuôn mặt đỏ bừng đứng ở một bên.
Thiên Tà cười cười nhìn nàng, nói:
- Cầm kỹ đi xuống rồi, tâm loạn thì làm sao đánh đàn được. Nàng biết Cầm chính là ta, ta tâm là Cầm Tâm mà, đúng không.
- Xin lỗi... Công tử.
Phương Hân ở một bên nhìn bộ dáng của Diệp Mộng Kỳ, nàng cười trêu ghẹo nói:
- Mộng Kỳ tỷ nhớ Công tử khiến tâm loạn rồi đúng không.
- Ta... Ta không có...
- Không phải thì sao lại đuổi theo tới đây, còn vừa rồi nhào vào lòng Công tử nói cái gì "" Người ta nhớ Công tử mà ""
- Ta... Ta....
Diệp Mộng Kỳ luống cuống giải thích, nhưng không biết nói thế nào, nhìn bộ dạng nàng lúc này cực kỳ đáng yêu.
Thiên Tà thấy vậy, cũng giải vây cho nàng, hắn xoa xoa đầu Phương Hân, nói:
- Được rồi, đừng trêu chọc Mộng Kỳ nữa. Đúng rồi, làm sao nàng đến Nam Thành này vậy Mộng Kỳ.
- Đúng vậy... Không phải Mộng Kỳ tỷ bám theo chúng ta đó chứ.
- Hân Nhi...
- Dạ... Người ta biết rồi, người ta không nói nữa là được chứ gì.
Diệp Mộng Kỳ nhìn thấy hai người tình cảm như vậy, trong mắt hiện lên một chút mất mác, nhưng rất nhanh bị che giấu đi.
- Mộng Kỳ suy đoán Công tử đi vào Thiên Nam Sơn Mạch rồi sau đó nhất định sẽ đến Nam Thành này, lên Mộng Kỳ tới đây.
- Mộng Kỳ ah. Tới Nam Thành xong nghĩ ra cách ngồi trên thành đánh đàn để dụ ta xuất hiện sao. Nếu lúc đó ta không xuất hiện đây.
- Mộng Kỳ chắc chắn người sẽ xuất hiện, lúc đầu rời khỏi Thiên Nam Học Viện ta đã biết Phương Hân muội đi theo Công tử. Mà Phương Hân muội thích những nơi náo nhiệt, lên nhất định sẽ đến.
Thiên Tà cười cười nhìn Phương Hân. Phương Hân lập tức minh oan cho chính mình:
- Mộng Kỳ tỷ nói sai rồi nha, lần này là Huyền Nguyệt tỷ muốn đi chứ không phải muội.
- Được rồi, đã đến rồi thì Mộng Kỳ định đi cùng chúng ta sao.
Diệp Mộng Kỳ gật đầu.
- Tốt, vậy thì đi thôi.
Vậy là thêm Mộng Kỳ gia nhập vào nhóm, bốn người nhanh chóng xuất phát.
--- - Không bạn nào có ý tưởng thực tế một chút ah. Có thì bình luận đóng góp ý kiến cho ta với -----
ĐinhChiểu
Phương Hân đuổi kịp, nhìn hai người, nói
:
- Công tử với Huyền Nguyệt tỷ lại không đợi người ta. Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy.
Thiên Tà lắc đầu, không nói gì. Huyền Nguyệt nhìn thấy ánh mắt u oán của Phương Hân, nàng cười nói:
- Phương Hân muội muội, Công tử chỉ là không muốn gặp rắc rối thôi. Ai kêu muội hết lần này tới lần khác xen vào chuyện của người khác.
- Hừ... Gặp chuyện đùa dỡn người khác như vậy, ai gặp ai cũng muốn quản. Hai người cũng không phải người tốt.
Thiên Tà nghe vậy hài hước nhìn nàng, nói:
- Hân Nhi ah, ai gặp ai cũng muốn quản sao đám người ngoài cửa đứng xem không ai dám quản mà toàn bộ chỉ đứng xem kịch vui.
- Bọn họ... Bọn họ...
Phương Hân nghẹn lời, nàng cũng không biết nói thế nào.
- Với lại ta chưa bao giờ nói mình là người tốt. Đừng tự ý gán cho ta cái mác người tốt như vậy, phải không Tiểu Nguyệt Nguyệt.
- Dạ, Công tử.
- Hai người các ngươi... Hừ tức chết ta rồi.
Thiên Tà thấy nàng giận dữ dậm dậm chân, hắn cười cười. Lão quái như hắn mà cũng có người nói là người tốt, lời này truyền tới tai mấy lão bất tử chắc bọn họ sẽ tức giận nhảy ra khỏi quan tài, chỉ nàng mắng quá.
- Các ngươi nghe gì không, nghe nói Cầm nữ chuẩn bị đánh đàn ở cổng thành đấy.
Thanh âm này khiến cả khu đường phố đông đúc nháy mắt sôi trào lên.
- Cái gì, ngươi nói Cầm nữ sẽ đánh đàn ở cửa thành.
- Đúng vậy nha, ta vừa nghe được tin tức này, tuyệt đối chính xác.
- Thật... Vậy ta phải đi xem mới được. Nghe nói Cầm nữ không chỉ đánh đàn giỏi mà dung mạo cũng vô song.
- Huynh đệ, đợi chút, chúng ta cùng đi.
-...
Đám người bàn luận om sòm, Huyền Nguyệt nhìn hắn, nói:
- Công tử, có muốn đi xem một chút không, dù sao cũng đã lâu không được nghe Mộng Kỳ đàn.
Thiên Tà cười nhìn nàng, nói:
- Tiểu Nguyệt Nguyệt bị tiếng đàn của nàng mê hoặc rồi sao. Được rồi đi xem một chút.
Nói xong bước đi về hướng cổng thành.
Phía trước, bãi đất trống trước cổng thành đã đông chật người, mà trên tường thành cao có một cô gái mặc đồ trắng, mang khăn che mặt ngồi bên trên, trước mặt đặt một cây đàn cổ. Nàng nhìn như thiếu nữ mười chín, hai mươi tuổi, nhưng mọi người đều biết vị mỹ nữ này đã hơn sáu mươi, nhưng họ cũng không quan tâm, dù sao đối với Võ giả tuổi tác không quan trọng. Cô gái dung mạo thanh tú, lông mày cong dài, cặp mắt thanh thuần không có một chút tạp chất nào, dường như tiên nữ hạ phàm.
Thiên Tà đứng một bên quan sát, trong lòng nghi hoặc không biết cô nàng này đến đây làm gì, chỉ vì chơi đàn thôi sao.
- Mọi người im lặng, hôm nay ta chỉ đánh một bản nhạc. Hiện tại bắt đầu.
Đám người nghe vậy cũng im lặng lại. Tiếng đàn chậm rãi vang lên, Diệp Mộng Kỳ ngón tay thon nhỏ không ngừng lướt qua những dây đàn, theo những dây đàn lay động, từng đạo âm thanh truyền ra. Tiếng đàn vô cùng huyền diệu khiến người ta không thể không say mê vào trong.
Tiếng đàn rất nhanh kết thúc, mọi người cũng dần tỉnh táo lại,
- Không hổ danh là Cầm nữ, đánh đàn cũng quá dễ nghe rồi. Nghe nàng đánh đàn ta thấy mình như lạc vào thế giới khác vậy.
- Đúng vậy....
Đám người bắt đầu xôn xao lên. Thiên Tà lắc đầu, Huyền Nguyệt cũng nhỏ giọng, nói:
- Công tử, Mộng Kỳ trình độ đánh đàn hình như đi xuống, phải không vậy.
- Um, có chút đi xuống.
Thiên Tà nhìn nàng gật gật.
Cuộc trò chuyện của hai người rất nhanh bị người bên cạnh phát hiện, hắn lớn tiếng, nói:
- Tiểu tử, ngươi dám nói Cầm nữ đánh đàn không hay sao.
- Cầm nữ đàn nghệ nhất tuyệt, không một chỗ thiếu khuyết. Khắp thiên hạ không tìm được người thứ hai....
- Đúng vậy, tiểu tử ngu ngốc như ngươi cũng dám chê bai tài nghệ của nàng. Không biết tự lượng sức mình.
-....
Rất nhiều người nhìn về phía Thiên Tà, ánh mắt tràn ngập địch ý, không ngừng chửi bới hắn. Thiên Tà lắc đầu cười khổ, chúng ta nói chuyện với nhau mà thôi, các ngươi không cần phản ứng ghê gớm như vậy ah. Sau đó quay đầu bước đi ra khỏi thành.
Mà trên tường thành Diệp Mộng Kỳ cũng đã nhận ra hắn, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, nói:
- Các vị, một bản nhạc đã kết thúc. Cáo từ.
Sau đó lập tức đuổi theo phương hướng Thiên Tà rời đi. Đến một khu rừng ngoài thành thì cũng đuổi kịp.
- Công tử.
Thiên Tà vừa quay đầu lại thì một đạo thân ảnh mềm mại nhào vào trong ngực mình, hương thơm dịu nhẹ truyền lên mũi, Thiên Tà cười nói:
- Mộng Kỳ, làm sao lại đuổi tới rồi.
- Người ta nhớ Công tử mà.
Nói xong thấy Huyền Nguyệt và Phương Hân ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, nàng mới nhớ ra gì, vội vàng chui ra khỏi ngực hắn, khuôn mặt đỏ bừng đứng ở một bên.
Thiên Tà cười cười nhìn nàng, nói:
- Cầm kỹ đi xuống rồi, tâm loạn thì làm sao đánh đàn được. Nàng biết Cầm chính là ta, ta tâm là Cầm Tâm mà, đúng không.
- Xin lỗi... Công tử.
Phương Hân ở một bên nhìn bộ dáng của Diệp Mộng Kỳ, nàng cười trêu ghẹo nói:
- Mộng Kỳ tỷ nhớ Công tử khiến tâm loạn rồi đúng không.
- Ta... Ta không có...
- Không phải thì sao lại đuổi theo tới đây, còn vừa rồi nhào vào lòng Công tử nói cái gì "" Người ta nhớ Công tử mà ""
- Ta... Ta....
Diệp Mộng Kỳ luống cuống giải thích, nhưng không biết nói thế nào, nhìn bộ dạng nàng lúc này cực kỳ đáng yêu.
Thiên Tà thấy vậy, cũng giải vây cho nàng, hắn xoa xoa đầu Phương Hân, nói:
- Được rồi, đừng trêu chọc Mộng Kỳ nữa. Đúng rồi, làm sao nàng đến Nam Thành này vậy Mộng Kỳ.
- Đúng vậy... Không phải Mộng Kỳ tỷ bám theo chúng ta đó chứ.
- Hân Nhi...
- Dạ... Người ta biết rồi, người ta không nói nữa là được chứ gì.
Diệp Mộng Kỳ nhìn thấy hai người tình cảm như vậy, trong mắt hiện lên một chút mất mác, nhưng rất nhanh bị che giấu đi.
- Mộng Kỳ suy đoán Công tử đi vào Thiên Nam Sơn Mạch rồi sau đó nhất định sẽ đến Nam Thành này, lên Mộng Kỳ tới đây.
- Mộng Kỳ ah. Tới Nam Thành xong nghĩ ra cách ngồi trên thành đánh đàn để dụ ta xuất hiện sao. Nếu lúc đó ta không xuất hiện đây.
- Mộng Kỳ chắc chắn người sẽ xuất hiện, lúc đầu rời khỏi Thiên Nam Học Viện ta đã biết Phương Hân muội đi theo Công tử. Mà Phương Hân muội thích những nơi náo nhiệt, lên nhất định sẽ đến.
Thiên Tà cười cười nhìn Phương Hân. Phương Hân lập tức minh oan cho chính mình:
- Mộng Kỳ tỷ nói sai rồi nha, lần này là Huyền Nguyệt tỷ muốn đi chứ không phải muội.
- Được rồi, đã đến rồi thì Mộng Kỳ định đi cùng chúng ta sao.
Diệp Mộng Kỳ gật đầu.
- Tốt, vậy thì đi thôi.
Vậy là thêm Mộng Kỳ gia nhập vào nhóm, bốn người nhanh chóng xuất phát.
--- - Không bạn nào có ý tưởng thực tế một chút ah. Có thì bình luận đóng góp ý kiến cho ta với -----
ĐinhChiểu
Bình luận truyện