Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 208: Đầm mưa
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cung Tuyết Thiến nằm ở trên giường, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Hắn thật sự không tránh đi sao?
“Tiểu thư, việc này là ngoài ý muốn, không thể trách Vương gia.”
“Tâm Nghi, hoàng huynh một mực tự trách, tra tấn chính mình.”
Lời nói của Tiểu Vân và Mộ Dung Vũ vang vọng bên tai nàng, lập tức khiến nàng thông suốt. Phải, nàng còn rối rắm chuyện gì nữa chứ? Nàng đang tra tấn mình, cũng đang tra tấn hắn. Đó cũng là con của hắn, con đã không còn, hắn hẳn nên cùng nàng đau lòng, rõ ràng nên an ủi lẫn nhau, vậy mà lại ở đây tra tấn nhau.
Lập tức đứng dậy xuống giường, cầm lấy ô trên bàn, liền xông ra ngoài. Nước mưa rơi trên mặt đất nhanh chóng khiến quần áo nàng ướt nhẹp.
Mộ Dung Trần đột nhiên cảm giác trên đầu được vật gì đó che lại, hắn tưởng Tiểu Vân, vừa định phát hỏa liền nhìn thấy Cung Tuyết Thiến đang từ từ đi tới trước mặt hắn.
Nhìn thấy nước mưa rơi đầy cả mặt hắn, quần áo ướt đẫm cả người, nước mắt nhịn không được lập tức chảy ra.
“Tâm Nghi.” Mộ Dung Trần khó khăn phun ra hai chữ, nàng tha thứ cho hắn rồi, nàng thật sự tha thứ cho hắn rồi.
“Còn không vào trong.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến chứa lệ nhưng lại mang theo nụ cười.
Mộ Dung Trần lại đột nhiên ôm lấy nàng, đau lòng nói: “Mưa lớn như vậy nàng ra ngoài làm gì? Thân thể của nàng còn chưa hồi phục.”
Hắn bế nàng bước từng bước trở về phòng, đặt nàng xuống giường rồi cất giọng gọi to: “Tiểu Vân.”
“Vương gia.” Tiểu Vân thở dồn dập chạy vào, nhìn thấy Vương gia ở trong phòng liền hiểu ngay. Tiểu thư rốt cuộc cũng không đành lòng.
“Thay quần áo cho tiểu thư nhà ngươi.” Mộ Dung Trần phân phó.
“Dạ.” Tiểu Vân đáp, đi đến bên cạnh lấy ra một bộ áo ngủ sạch sẽ.
“Tiểu Vân, để ta tự thay, ngươi đi tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho Vương gia, rồi dặn dò nhà bếp bưng bát canh gừng đến đây.” Cung Tuyết Thiến cũng phân phó, hắn dầm mưa cả nửa đêm, nếu không cẩn thận sẽ sinh bệnh.
Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng, nàng vẫn quan tâm đến hắn.
“Tiểu thư, trong phủ không có y phục nam nhân.” Tiểu Vân nói, cũng không thể lấy quần áo của Lý bá cho Vương gia mặc.
“Vậy chuẩn bị chút nước tắm nóng.” Cung Tuyết Thiến lại phân phó, sao nàng lại có thể quên được, ở đây không có y phục nam nhân.
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân vui vẻ đi ra ngoài.
Cung Tuyết Thiến ngồi lên giường, buông màn, thay quần áo sạch sẽ rồi mới treo màn lên lại, bước xuống giường, cầm khăn lụa lau nước mưa trên mặt hắn, đau lòng mang theo trách cứ: “Chàng đang trừng phạt ai vậy?”
“Tâm Nghi, ta thật muốn tự sát.” Mộ Dung Trần bắt được tay nàng, hắn đương nhiên đang trừng phạt bản thân, vừa muốn tiếp tục nói chuyện thì đã bị nàng dùng tay ngăn lại.
“Không cần nói tiếp nữa, thiếp hiểu.” Nỗi đau thấu tim vì mất đi đứa trẻ chỉ có nàng cùng hắn hiểu được, bởi vì đó là con của bọn họ.
“Tiểu thư, nước nóng đây.” Giọng nói của Tiểu Vân vang lên ở ngoài cửa.
“Vào đi.” Cung Tuyết Thiến phân phó.
Hai nha hoàn dùng tay bưng thùng tắm rất to đi tới, còn Tiểu Vân rót nước ấm vào trong, sau đó lui ra ngoài.
“Mau tắm đi, bằng không sẽ sinh bệnh.” Cung Tuyết Thiến nói xong liền muốn rời đi.
Tay lập tức bị hắn giữ lại: “Tâm Nghi, lúc này rồi mà nàng còn để ý đến những chuyện này ư?” Không đợi nàng trả lời, hắn liền bế nàng lên giường, thân thể nàng bây giờ cần được nghỉ ngơi.
Cung Tuyết Thiến nhìn xuyên qua hơi nước nóng không ngừng tỏa ra, nhìn thấy thân thể cường tráng của hắn, khuôn mặt có hơi tiều tụy nhưng vẫn tuấn mỹ như cũ. Nếu con của nàng còn sống, cũng có thể rất anh tuấn hoặc rất xinh đẹp, nhưng mà bây giờ không có khả năng. Ánh mắt lại lập tức ảm đạm.
“Tâm Nghi, đã ngủ chưa?” Không biết từ khi nào, hắn đã chui vào trong chăn ôm lấy nàng.
“Chàng, sao chàng vào được?” Cung Tuyết Thiến trừng to mắt.
“Ở đây không có quần áo, chẳng lẽ nàng muốn ta trần trụi đứng ở bên ngoài chờ Tiểu Vân đi vào sao?” Mộ Dung Trần nói.
Cung Tuyết Thiến lại không thể tìm được lý do phản bác hắn, cũng không thể để hắn mặc y phục của nàng được.
“Tiểu thư, nô tỳ có thể vào được không?” Giọng nói của Tiểu Vân lại vang lên ở ngoài cửa.
“Vào đi.” Cung Tuyết Thiến chỉ có thể nằm trong ngực hắn, nàng lại phát hiện, hóa ra nàng rất lưu luyến ngực hắn.
Nhìn thấy hai người trên giường, khóe miệng của Tiểu Vân khẽ mỉm cười: “Vương gia, đây là canh gừng, đây là cháo.”
“Đặt xuống đi.” Mộ Dung Trần phân phó.
Tiểu Vân đặt mấy thứ trong tay xuống rồi mới gọi hai nha hoàn đến dọn dẹp trong phòng gọn gàng, đóng cửa cẩn thận, yên tâm lui xuống.
“Mau ăn đi.” Cung Tuyết Thiến nói, Tiểu Vân nghĩ thật chu đáo, biết hắn đói bụng ba ngày, phải ăn chút gì đó.
“Được.” Mộ Dung Trần ăn xong cháo và uống xong nước gừng rồi mới lại ôm nàng vào trong ngực.
Ai cũng không muốn đụng chạm tới chủ đề mẫn cảm kia nữa, nhưng nó vẫn như cây kim ở trong lòng họ, đâm bọn họ rất đau, giống như là muốn nói rồi lại không dám nói ra khỏi miệng.
“Tâm Nghi, ta hứa với nàng nhất định sẽ trả lại con cho nàng.” Mộ Dung Trần ôm chặt nàng.
“Nó nhất định đang trách thiếp, trách thiếp không bảo vệ nó thật tốt, nhưng mà thiếp thật sự không biết nó lặng lẽ đến đây, nếu như biết, thiếp nhất định sẽ tận tâm, tận lực bảo vệ nó.” Tựa vào trước ngực hắn, toàn bộ tủi thân trong lòng liền trào ra.
“Ta biết, ta biết, Tâm Nghi, nàng biết không? Ta từng ảo tưởng qua, nếu chúng ta có con của mình thì nó sẽ như thế nào? Là giống nàng hay là giống ta? Nàng có biết ta hận mình biết bao không? Ta sao có thể tự tay giết con của chúng ta.” Mộ Dung Trần cũng thống khổ vạn phần, nước mắt trên khóe mắt lặng yên chảy xuống.
Cung Tuyết Thiến lơ đãng ngẩng đầu, liền nhìn thấy giọt nước mắt đang chảy xuống của hắn. Tuy chỉ có một giọt nhưng lại nhỏ vào trái tim nàng. Hóa ra hắn cũng quan tâm đến đứa trẻ này, thế là đủ rồi.
“Tiểu thư, việc này là ngoài ý muốn, không thể trách Vương gia.”
“Tâm Nghi, hoàng huynh một mực tự trách, tra tấn chính mình.”
Lời nói của Tiểu Vân và Mộ Dung Vũ vang vọng bên tai nàng, lập tức khiến nàng thông suốt. Phải, nàng còn rối rắm chuyện gì nữa chứ? Nàng đang tra tấn mình, cũng đang tra tấn hắn. Đó cũng là con của hắn, con đã không còn, hắn hẳn nên cùng nàng đau lòng, rõ ràng nên an ủi lẫn nhau, vậy mà lại ở đây tra tấn nhau.
Lập tức đứng dậy xuống giường, cầm lấy ô trên bàn, liền xông ra ngoài. Nước mưa rơi trên mặt đất nhanh chóng khiến quần áo nàng ướt nhẹp.
Mộ Dung Trần đột nhiên cảm giác trên đầu được vật gì đó che lại, hắn tưởng Tiểu Vân, vừa định phát hỏa liền nhìn thấy Cung Tuyết Thiến đang từ từ đi tới trước mặt hắn.
Nhìn thấy nước mưa rơi đầy cả mặt hắn, quần áo ướt đẫm cả người, nước mắt nhịn không được lập tức chảy ra.
“Tâm Nghi.” Mộ Dung Trần khó khăn phun ra hai chữ, nàng tha thứ cho hắn rồi, nàng thật sự tha thứ cho hắn rồi.
“Còn không vào trong.” Trong mắt Cung Tuyết Thiến chứa lệ nhưng lại mang theo nụ cười.
Mộ Dung Trần lại đột nhiên ôm lấy nàng, đau lòng nói: “Mưa lớn như vậy nàng ra ngoài làm gì? Thân thể của nàng còn chưa hồi phục.”
Hắn bế nàng bước từng bước trở về phòng, đặt nàng xuống giường rồi cất giọng gọi to: “Tiểu Vân.”
“Vương gia.” Tiểu Vân thở dồn dập chạy vào, nhìn thấy Vương gia ở trong phòng liền hiểu ngay. Tiểu thư rốt cuộc cũng không đành lòng.
“Thay quần áo cho tiểu thư nhà ngươi.” Mộ Dung Trần phân phó.
“Dạ.” Tiểu Vân đáp, đi đến bên cạnh lấy ra một bộ áo ngủ sạch sẽ.
“Tiểu Vân, để ta tự thay, ngươi đi tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho Vương gia, rồi dặn dò nhà bếp bưng bát canh gừng đến đây.” Cung Tuyết Thiến cũng phân phó, hắn dầm mưa cả nửa đêm, nếu không cẩn thận sẽ sinh bệnh.
Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng, nàng vẫn quan tâm đến hắn.
“Tiểu thư, trong phủ không có y phục nam nhân.” Tiểu Vân nói, cũng không thể lấy quần áo của Lý bá cho Vương gia mặc.
“Vậy chuẩn bị chút nước tắm nóng.” Cung Tuyết Thiến lại phân phó, sao nàng lại có thể quên được, ở đây không có y phục nam nhân.
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Vân vui vẻ đi ra ngoài.
Cung Tuyết Thiến ngồi lên giường, buông màn, thay quần áo sạch sẽ rồi mới treo màn lên lại, bước xuống giường, cầm khăn lụa lau nước mưa trên mặt hắn, đau lòng mang theo trách cứ: “Chàng đang trừng phạt ai vậy?”
“Tâm Nghi, ta thật muốn tự sát.” Mộ Dung Trần bắt được tay nàng, hắn đương nhiên đang trừng phạt bản thân, vừa muốn tiếp tục nói chuyện thì đã bị nàng dùng tay ngăn lại.
“Không cần nói tiếp nữa, thiếp hiểu.” Nỗi đau thấu tim vì mất đi đứa trẻ chỉ có nàng cùng hắn hiểu được, bởi vì đó là con của bọn họ.
“Tiểu thư, nước nóng đây.” Giọng nói của Tiểu Vân vang lên ở ngoài cửa.
“Vào đi.” Cung Tuyết Thiến phân phó.
Hai nha hoàn dùng tay bưng thùng tắm rất to đi tới, còn Tiểu Vân rót nước ấm vào trong, sau đó lui ra ngoài.
“Mau tắm đi, bằng không sẽ sinh bệnh.” Cung Tuyết Thiến nói xong liền muốn rời đi.
Tay lập tức bị hắn giữ lại: “Tâm Nghi, lúc này rồi mà nàng còn để ý đến những chuyện này ư?” Không đợi nàng trả lời, hắn liền bế nàng lên giường, thân thể nàng bây giờ cần được nghỉ ngơi.
Cung Tuyết Thiến nhìn xuyên qua hơi nước nóng không ngừng tỏa ra, nhìn thấy thân thể cường tráng của hắn, khuôn mặt có hơi tiều tụy nhưng vẫn tuấn mỹ như cũ. Nếu con của nàng còn sống, cũng có thể rất anh tuấn hoặc rất xinh đẹp, nhưng mà bây giờ không có khả năng. Ánh mắt lại lập tức ảm đạm.
“Tâm Nghi, đã ngủ chưa?” Không biết từ khi nào, hắn đã chui vào trong chăn ôm lấy nàng.
“Chàng, sao chàng vào được?” Cung Tuyết Thiến trừng to mắt.
“Ở đây không có quần áo, chẳng lẽ nàng muốn ta trần trụi đứng ở bên ngoài chờ Tiểu Vân đi vào sao?” Mộ Dung Trần nói.
Cung Tuyết Thiến lại không thể tìm được lý do phản bác hắn, cũng không thể để hắn mặc y phục của nàng được.
“Tiểu thư, nô tỳ có thể vào được không?” Giọng nói của Tiểu Vân lại vang lên ở ngoài cửa.
“Vào đi.” Cung Tuyết Thiến chỉ có thể nằm trong ngực hắn, nàng lại phát hiện, hóa ra nàng rất lưu luyến ngực hắn.
Nhìn thấy hai người trên giường, khóe miệng của Tiểu Vân khẽ mỉm cười: “Vương gia, đây là canh gừng, đây là cháo.”
“Đặt xuống đi.” Mộ Dung Trần phân phó.
Tiểu Vân đặt mấy thứ trong tay xuống rồi mới gọi hai nha hoàn đến dọn dẹp trong phòng gọn gàng, đóng cửa cẩn thận, yên tâm lui xuống.
“Mau ăn đi.” Cung Tuyết Thiến nói, Tiểu Vân nghĩ thật chu đáo, biết hắn đói bụng ba ngày, phải ăn chút gì đó.
“Được.” Mộ Dung Trần ăn xong cháo và uống xong nước gừng rồi mới lại ôm nàng vào trong ngực.
Ai cũng không muốn đụng chạm tới chủ đề mẫn cảm kia nữa, nhưng nó vẫn như cây kim ở trong lòng họ, đâm bọn họ rất đau, giống như là muốn nói rồi lại không dám nói ra khỏi miệng.
“Tâm Nghi, ta hứa với nàng nhất định sẽ trả lại con cho nàng.” Mộ Dung Trần ôm chặt nàng.
“Nó nhất định đang trách thiếp, trách thiếp không bảo vệ nó thật tốt, nhưng mà thiếp thật sự không biết nó lặng lẽ đến đây, nếu như biết, thiếp nhất định sẽ tận tâm, tận lực bảo vệ nó.” Tựa vào trước ngực hắn, toàn bộ tủi thân trong lòng liền trào ra.
“Ta biết, ta biết, Tâm Nghi, nàng biết không? Ta từng ảo tưởng qua, nếu chúng ta có con của mình thì nó sẽ như thế nào? Là giống nàng hay là giống ta? Nàng có biết ta hận mình biết bao không? Ta sao có thể tự tay giết con của chúng ta.” Mộ Dung Trần cũng thống khổ vạn phần, nước mắt trên khóe mắt lặng yên chảy xuống.
Cung Tuyết Thiến lơ đãng ngẩng đầu, liền nhìn thấy giọt nước mắt đang chảy xuống của hắn. Tuy chỉ có một giọt nhưng lại nhỏ vào trái tim nàng. Hóa ra hắn cũng quan tâm đến đứa trẻ này, thế là đủ rồi.
Bình luận truyện