Tiểu Thư Cưới Vợ
Quyển 6 - Chương 209: Báu vật vô giá
Áp chế cảm giác khẩn trương bất an trong lòng, nghĩ bản thân ít nhiều cũng là quản sự nơi này, mặc dù ở trước mặt người này thì mình chẳng là gì cả, nhưng không thể không có cốt khí nha
Hạ Tứ thanh thanh cổ họng, ngưng thanh mở miệng: “Thiếu chủ đại nhân, nếu ngài muốn mua Vũ Lạc thì trước tiên tiểu nhân cần phải nói rõ vài điều.” Nói xong, hắn liếc nhìn nam tử trong lòng nam nhân, tiếp tục nói: “Đứa nhỏ này do ta một tay nuôi lớn, bởi vì ta luôn đối xử với y như nhi tử của mình nên vẫn không đành tâm đưa y ra tiếp khách, mà hôm nay là lần đầu lộ diện đã được ngài xem trúng, nói thật, mười mấy năm nay ta tiêu phí cho y không ít, nhưng một văn tiền vẫn chưa kiếm được về, cho nên, ngài xem…”
Nghe xong lời Hạ Tứ nói, Vân Khoảnh Dương hừ lạnh một tiếng, đương nhiên hắn có thể hiểu những lời này có ý gì vậy nên cũng lười hỏi, lấy một khối ngọc bội trong người ra nén lên bàn: “Tự mình tới tiễn trang của Vân gia lấy một trăm vạn lượng, chắc cũng đủ để ngươi mở thêm vài cái kỹ quán ấy nhỉ? Đừng có đi theo kỳ kèo mặc cả với ta.”
(Tiễn trang: ngân hàng tư nhân)
“Vâng, vâng.” Hạ Tứ nhận lấy ngọc bội, không ngừng cúi đầu khom lưng, trong lòng vô cùng kích động: “Một trăm vạn lượng nha, đại nghiệp của Vân gia quả nhiên khổng lồ, tài lực dày, mua một gã tiểu quan mà tùy tiện mở miệng cũng là một trăm vạn lượng, khó trách bọn họ được xưng là lão đại chưởng quản của Dạ Diệp quốc.”
Nở nụ cười a dua, cúi người thật sâu với người nọ: “Thỉnh thiếu chủ đại nhân chờ một lát, tiểu nhân lập tức đi lấy khế ước bán thân của Vũ Lạc tới cho ngài.”
Vân Khoảnh Dương gật đầu, đột nhiên gọi hắn lại: “Còn thêm cả y phục nữa, phải đứng đắn một chút. Đúng rồi, mang cả giầy tới đây.”
“Vâng, lập tức mang tới.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người, yên tĩnh không tiếng động, vật nhỏ trong lòng vẫn không nói gì khiến Vân Khoảnh Dương không khỏi tò mò, vuốt tóc y, ôn nhi hỏi: “Vũ Nhi, đệ làm sao vậy?”
Hiện tại Vân Phi Vũ vẫn bị con số một trăm vạn lượng hắn thuận miệng phát ra làm cho ngây người, nhưng trong lòng càng thêm nghi hoặc khó hiểu, nếu nam nhân đã nhận định y chính là Vân Phi Vũ, vậy vì sao còn phải trả tiền mua? Rốt cuộc là hắn đã nhận ra hay chỉ vì tướng mạo tương đồng nên nhất thời bị mê hoặc?
Y khó hiểu ngẩng đầu: “Gia, vì sao ngài lại vung nhiều tiền như vậy để mua Vũ Lạc, Vũ Lạc không đáng giá như vậy đâu.”
Nghe thấy lời y nói, Vân Khoảnh Dương đau lòng không thôi, yêu thương vỗ về hai má y, nhẹ giọng dỗ dành: “Một trăm vạn lượng chỉ để bịt miệng hắn, không cho hắn dây dưa nên mới đưa cho hắn. Vũ Nhi của ta là báu vật vô giá, là bảo bối trân quý nhất mà không tiền tài nào có thể mua được!”
…Trong phòng lại im lặng. Ngay khi nam nhân nhịn không nổi muốn mở miệng lại nghe người trong lòng run giọng nói: “Gia, Vũ Nhi mà ngài nói thật sự là Vũ Lạc sao?”
Bị hỏi như vậy khiến Vân Khoảnh Dương ngẩn người, cánh tay thu lại, mạnh mẽ ôm y càng thêm chặt: “Là đệ, chính là đệ. Ta sẽ không nhận sai. Tuyệt đối không nhận sai. Cho dù đệ hoàn toàn không nhớ ra ta, nhưng ta biết, đệ chính là Vũ Nhi của ta. Vũ Nhi của ta…”
Vân Phi Vũ cả kinh: “Người này đã nhận ra điều gì hay chỉ dựa vào tướng mạo mới đưa ra kết luận mà thôi? Hẳn là bằng tướng mạo.” Y tự an ủi mình: “Mấy tháng nay đã cố gắng thay đổi bản thân, hơn nữa, khi vừa gặp người này, ta đã cố gắng che dấu toàn bộ thói quen lẫn quá khứ. Phải. Người này chỉ bị tướng mạo của ta mê hoặc mà thôi.”
Một lúc lâu, nam nhân không khống chế được cảm xúc kích động, nhẹ nhàng gọi: “Vũ Nhi.”
“Gia?”
Vân Khoảnh Dương cảm thấy cách xưng hô này vô cùng chói tai, nâng cằm nam tử, chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa tò mò, dùng ngón cái vuốt ve đôi môi doanh nhuận quyến rũ: “Nhớ kỹ, từ này về sau gọi ta là Dương, nhớ chưa?”
Vân Phi Vũ ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại không ngừng cười lạnh.
Nhìn đôi môi anh đào của người nọ được mình vuốt ve lại càng thêm quyến rũ, Vân Khoảnh Dương nhịn không được liền nâng cằm nam tử, cúi đầu ngậm lấy, cẩn thận hút liếm.
“Nhanh như vậy đã không nhịn được?” Vân Phi Vũ phối hợp câu cổ hắn, chủ động vươn chiếc lưỡi đinh hương, pha đủ trò khiêu khích theo viền môi người nọ, nhưng khi hắn vươn lưỡi dây dưa thì y lại bắt đầu trốn đông trốn tây, ngẫu nhiên cùng hắn quấn quýt một chút lại nhanh chóng thối lui, dẫn dắt hơi thở nam nhân mỗi lúc một nặng nề.
Cảm nhận được vật dưới mông càng thêm cứng rắn, y giả vờ khó chịu nhẹ nhàng cọ vài cái, nghe thấy thanh ầm trầm thấp rên rỉ của người nọ, đang định tiếp tục lại nghe phía cửa truyền tới tiếng ho khan.
Hai người nhanh chóng tách ra, Vân Phi Vũ giả bộ thẹn thùng vùi đầu trước ngực nam nhân, nháy mắt, xuân ý biến mất không chút dấu vết, gương mặt chỉ còn vẻ lạnh lùng, trong lòng càng thêm chán ghét vật còn đang đỉnh ở dưới mông mình.
Hạ Tứ mỉm cười bước tới, thấy nam nhân nhìn mình không chút biểu hiện, hắn lập tức nâng hai tay dâng khế ước bán thân lên trước mặt nam nhân.
Vân Khoảnh Dương nhận lấy khế ước, quét mắt nhìn một cái, sau đó vo viên thành một nắm, ngón cái khẽ nhúc nhích, trong tích tắc, khế ước trong tay hắn biến thành tro bụi.
Nhìn y phục người nọ đưa tới, hắn vẫn chưa nhận lấy mà lại đứng lên, đặt người trong lòng ngồi lên ghế, sau đó lấy giầy giúp y xỏ vào.
Vân Phi Vũ lập tức co chân lại, nét ngượng ngùng giăng đầy trên mặt: “Vẫn để ta tự xỏ vào thôi.”
“Ngoan, đệ cứ ngồi đó.” Tuy ngữ khí vô cùng ôn nhu nhưng khiến cho người ta không cách nào kháng cự.
Nâng bắp chân nhỏ bé trắng nõn xinh đẹp của nam tử lên, móng chân điểm màu hồng phấn trong suốt, bàn chân phấn nộn hồng nhạt, Vân Khoảnh Dương vỗ lên đó hai cái, sau khi y rụt chân lại thấy đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ, biết y sợ buồn nên nói: “Vũ Nhi ngoan, xong ngay thôi.”
“Người này lại cam tâm tình nguyện xỏ hài cho ta, thật sự là…” Vân Phi Vũ mỉm cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ phực tạp.
Nam nhân xỏ xong cho y một chiếc giày, sau đó nâng chân khác lên, khi thấy trên mu bàn chân xuất hiện một vết xước mờ mờ, hắn nhẹ nhàng chạm lên, sau đó ngẩng đầu nhìn y: “Đau không?”
Vân Phi Vũ lắc đầu, cười ngọt ngào: “Không đau.”
“Uhm…” Nhìn miệng vết thương, Vân Khoảnh Dương vói tay vào người mới phát hiện cực phẩm kim sang dược không ở trên người, thoáng nghĩ một chút, hắn cúi đầu xuống chân nam tử, vươn lưỡi liếm miệng vết thương vài cái, sau đó mới xỏ giầy vào cho y.
Đứng lên, thấy vật nhỏ ngồi trên ghế dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn mình, nam nhân kéo y dậy, lấy y phục từ tay Hạ Tứ cũng đang ngây dại đứng bên cạnh, vừa giúp y mặc lại y phục vừa cười nói: “Ta nghe nói động vật thường dùng nước miếng để chữa thương cho mình, ta nghĩ người cũng có thể làm như vậy. Tạm thời làm như vậy trước, khi trở về sẽ thượng dược cho đệ sau.”
“Ân.” Vân Phi Vũ miễn cưỡng cười, nội tâm lại bắt đầu bối rối, rõ ràng đã hạ quyết tâm, nhưng hiện tại, y bắt đầu cảm thấy bất an đối với cuộc sống sau này cùng hắn, nhưng rốt cuộc là bất an về điều gì thì y cũng mơ mơ hồ hồ, không sao hiểu được.
Mặc kệ Hạ Tứ vẫn đang đứng ngẩn người, Vân Khoảnh Dương dắt nam tử bước được hai bước, đột nhiên dừng lại, nhìn chân y: “Vẫn nên để ta ôm đệ vậy.”
Sau tiếng thét kinh hãi, nam nhân khom người ôm y, đi về phía cửa.
“Tiểu Vũ… Lạc, con phải hạnh phúc nha” Thanh âm truyền tới từ phía sau, Vân Phi Vũ nhìn ngang qua vai nam nhân, gật đầu cũng người nọ, cười nói: “Hạ ma ma bảo trọng.”
Hai người vừa xuất hiện ở trước thang lầu, không khí trong phòng lập tức im lặng, không chút tiếng động.
“Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong!” Một gã mập mạp bộ dạng giống như quản gia xuất hiện ở cửa chính, khi thấy nam tử trước ngực nam nhân, trên mặt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, cung kính đứng ở một bên.
“Vô Nhạc không nói với ngươi phải mang áo choàng tới?” Vân Khoảnh Dương nhíu mày, nhìn người trong lòng mặc y phục mỏng manh, trên mặt lộ vẻ hờn giận.
“A, ở trong xe, người chờ một chút.” Gã quản gia mập mạp chạy đi như vũ bão, chạy lại cũng như vũ bão, hai tay dâng lên một chiếc áo choàng nhung đỏ chói mắt. Nam nhân nhận lấy, sau đó bao hết toàn thân người trong lòng, ôm chặt, bước chân ra khỏi cửa, cũng chẳng thèm quay đầu lại, căn bản không để ý tới ánh mắt những người phía sau.
Vân Phi Vũ lẳng lặng nép trong ngực nam nhân, càng ngày càng không thể lý giải nổi hành vi của hắn.
“Hắn đối xử với ta như vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Chẳng phải hắn vẫn coi ta như sủng vật hay sao?” Nhưng tất cả những việc vừa phát sinh khiến tâm trí y càng thêm rối loạn, cảm giác bất an đối với cuộc sống sau này càng thêm sâu sắc.
Tiến vào một tòa trạch viện khổng lồ, Vân Phi Vũ được nắm tay bước vào, hạ nhân hai bên đều cúi đầu, thái độ cực kỳ cung kính. Đứng trong chính sảnh một lát, Vân Khoảnh Dương giới thiệu y cho tất cả người hầu, dặn mọi người gọi y là thất thiếu gia. Nhìn vẻ khó hiểu trong mắt mọi người, Vân Phi Vũ cười lạnh: “Ngươi đã không sợ nói ta với ngươi là huynh đệ, vậy hiện tại ta cần chi phải e ngại.”
Phòng ngủ của y được bố chí bên cạnh chủ tẩm của nam nhân. Mặc dù có chút khó hiểu, vì y luôn nghĩ nam nhân sẽ yêu cầu ngủ cùng mình, nhưng như hiện tại thì tốt hơn, nếu liên tục đối mặt với người nọ, y không biết mình có thể duy trì bộ mặt giả tạo này trong bao lâu.
Tắm trong nước ấm, sau đó người nọ giúp y thượng dược lên vết thương trên chân, nghĩ rằng hắn sẽ viện cớ này để lưu lại, không ngờ người nọ chỉ hôn lên má y, kêu y nghỉ ngơi sớm, sau đó lập tức ra ngoài.
Không hiểu, Vân Phi Vũ không sao hiểu nổi, khi ở kỹ viện y đã phát hiện ra nam nhân vô cùng khao khát mình, nhưng sau khi trở về lại không cùng mình ngủ chung một phòng, ngay cả hôn môi cũng chỉ là đơn giản đụng chạm. Nằm trên giường, nhớ tới hành vi bá đạo trước kia của người nọ, cường thế, biến thái, trừ bỏ y nghĩ vẫn không thay đổi so với trước kia, những mặc khác dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Suy tư, nghi hoặc, mệt mọi cùng nhau ùa tới, Vân Phi Vũ nặng nề chìm vào giấc mộng trong khi tâm trí vẫn vương vấn biết bao điều.
Trong bóng đêm, Vân Khoảnh Dương lẳng lặng nằm trên giường, nội tâm nhảy nhót vui mừng khiến hắn không tài nào ngủ yên, vảnh tai lắng nghe động tĩnh bên căn phòng cách vách lại không nghe được gì.
Không thể tưởng tượng được, hắn đã thực sự tìm lại được Vũ Nhi của mình. Nửa năm trước, vì trận chiến cùng Tích Vô Nhai bên biên quan mà hắn lại mất đi tung tích của Vũ Nhi một lần nữa. Hắn hối hận, sau lại tra ra là Tư Vũ Thánh đem người đi, hắn lập tức khơi mào chiến tranh cùng ma giáo nhưng vẫn không thấy người nọ lộ diện, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Trước kia, chỉ cần hắn vừa xuất hiện thì kẻ đứng đầu ma giáo đó sẽ lập tức đuổi theo dây dưa không ngớt, nhưng lần này lại không hề thấy bóng dáng, hơn một tháng sau, ma giáo lại đột nhiên tiêu ẩn trong chốn giang hồ, khiến cho hắn bàng hoàng, không khỏi suy đoán phải chăng người nọ đã đem theo Vũ Nhi của hắn rời khỏi giang hồ, sống những ngày tiêu diêu tự tại?
Không cam lòng, vì vậy hắn lập tức phái người truy tìm khắp nước nhằm tìm ra tung tích người nọ. Nghe được tin người nọ xuất hiện ở nơi đây, hắn lập tức chạy tới, nhưng không ngờ lại đạt được thu hoạch ngoài ý muốn, một thu hoạch khiến cho hắn còn vui vẻ hơn so với việc tìm được người nọ. Rốt cuộc hắn cũng tìm lại Vũ Nhi của hắn, Vũ Nhi bảo bối của hắn.
Tuy hiện tại y không còn nhớ rõ hắn là ai, ngôn hành cử chỉ lại hoàn toàn bất đồng cùng trước đây, nhưng chẳng sao cả, nhất định Vũ Nhi của hắn đã mất trí nhớ. Như vậy rất tốt, đúng dịp cho bọn họ một cơ hội bắt đầu lại. Lần này, ngay cả lão thiên gia cũng trợ giúp hắn.
Cảm giác thống khổ khi một lần nữa mất đi người mình thương yêu khiến hắn hiểu được, mất đi Vũ Nhi chẳng khác nào mất đi hết thảy, mà hiện tại, thấy y còn sống, hắn vui vẻ hơn so với bất kể thứ gì.
Không muốn lại phải nhìn thấy y thương tâm khổ sở, không muốn nhìn thấy ánh mắt thù hận y dành cho mình. Từ lâu, hắn luôn nghĩ, nếu lão thiên gia cho hắn một cơ hội, hắn thề nhất định sẽ không tiếp tục thương tổn Vũ Nhi, nhất định sẽ yêu thương y hết lòng.
“Chỉ cần có thể giữ y ở lại, lưu giữ nụ cười của y, bắt ta làm gì ta cũng nguyện ý. Cho dù tới cuối cùng chỉ còn lại đôi bàn tay trắng, chỉ cần Vũ Nhi vẫn ở bên cạnh thì đó chính là hạnh phúc lớn nhất của ta!”
Hạ Tứ thanh thanh cổ họng, ngưng thanh mở miệng: “Thiếu chủ đại nhân, nếu ngài muốn mua Vũ Lạc thì trước tiên tiểu nhân cần phải nói rõ vài điều.” Nói xong, hắn liếc nhìn nam tử trong lòng nam nhân, tiếp tục nói: “Đứa nhỏ này do ta một tay nuôi lớn, bởi vì ta luôn đối xử với y như nhi tử của mình nên vẫn không đành tâm đưa y ra tiếp khách, mà hôm nay là lần đầu lộ diện đã được ngài xem trúng, nói thật, mười mấy năm nay ta tiêu phí cho y không ít, nhưng một văn tiền vẫn chưa kiếm được về, cho nên, ngài xem…”
Nghe xong lời Hạ Tứ nói, Vân Khoảnh Dương hừ lạnh một tiếng, đương nhiên hắn có thể hiểu những lời này có ý gì vậy nên cũng lười hỏi, lấy một khối ngọc bội trong người ra nén lên bàn: “Tự mình tới tiễn trang của Vân gia lấy một trăm vạn lượng, chắc cũng đủ để ngươi mở thêm vài cái kỹ quán ấy nhỉ? Đừng có đi theo kỳ kèo mặc cả với ta.”
(Tiễn trang: ngân hàng tư nhân)
“Vâng, vâng.” Hạ Tứ nhận lấy ngọc bội, không ngừng cúi đầu khom lưng, trong lòng vô cùng kích động: “Một trăm vạn lượng nha, đại nghiệp của Vân gia quả nhiên khổng lồ, tài lực dày, mua một gã tiểu quan mà tùy tiện mở miệng cũng là một trăm vạn lượng, khó trách bọn họ được xưng là lão đại chưởng quản của Dạ Diệp quốc.”
Nở nụ cười a dua, cúi người thật sâu với người nọ: “Thỉnh thiếu chủ đại nhân chờ một lát, tiểu nhân lập tức đi lấy khế ước bán thân của Vũ Lạc tới cho ngài.”
Vân Khoảnh Dương gật đầu, đột nhiên gọi hắn lại: “Còn thêm cả y phục nữa, phải đứng đắn một chút. Đúng rồi, mang cả giầy tới đây.”
“Vâng, lập tức mang tới.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người, yên tĩnh không tiếng động, vật nhỏ trong lòng vẫn không nói gì khiến Vân Khoảnh Dương không khỏi tò mò, vuốt tóc y, ôn nhi hỏi: “Vũ Nhi, đệ làm sao vậy?”
Hiện tại Vân Phi Vũ vẫn bị con số một trăm vạn lượng hắn thuận miệng phát ra làm cho ngây người, nhưng trong lòng càng thêm nghi hoặc khó hiểu, nếu nam nhân đã nhận định y chính là Vân Phi Vũ, vậy vì sao còn phải trả tiền mua? Rốt cuộc là hắn đã nhận ra hay chỉ vì tướng mạo tương đồng nên nhất thời bị mê hoặc?
Y khó hiểu ngẩng đầu: “Gia, vì sao ngài lại vung nhiều tiền như vậy để mua Vũ Lạc, Vũ Lạc không đáng giá như vậy đâu.”
Nghe thấy lời y nói, Vân Khoảnh Dương đau lòng không thôi, yêu thương vỗ về hai má y, nhẹ giọng dỗ dành: “Một trăm vạn lượng chỉ để bịt miệng hắn, không cho hắn dây dưa nên mới đưa cho hắn. Vũ Nhi của ta là báu vật vô giá, là bảo bối trân quý nhất mà không tiền tài nào có thể mua được!”
…Trong phòng lại im lặng. Ngay khi nam nhân nhịn không nổi muốn mở miệng lại nghe người trong lòng run giọng nói: “Gia, Vũ Nhi mà ngài nói thật sự là Vũ Lạc sao?”
Bị hỏi như vậy khiến Vân Khoảnh Dương ngẩn người, cánh tay thu lại, mạnh mẽ ôm y càng thêm chặt: “Là đệ, chính là đệ. Ta sẽ không nhận sai. Tuyệt đối không nhận sai. Cho dù đệ hoàn toàn không nhớ ra ta, nhưng ta biết, đệ chính là Vũ Nhi của ta. Vũ Nhi của ta…”
Vân Phi Vũ cả kinh: “Người này đã nhận ra điều gì hay chỉ dựa vào tướng mạo mới đưa ra kết luận mà thôi? Hẳn là bằng tướng mạo.” Y tự an ủi mình: “Mấy tháng nay đã cố gắng thay đổi bản thân, hơn nữa, khi vừa gặp người này, ta đã cố gắng che dấu toàn bộ thói quen lẫn quá khứ. Phải. Người này chỉ bị tướng mạo của ta mê hoặc mà thôi.”
Một lúc lâu, nam nhân không khống chế được cảm xúc kích động, nhẹ nhàng gọi: “Vũ Nhi.”
“Gia?”
Vân Khoảnh Dương cảm thấy cách xưng hô này vô cùng chói tai, nâng cằm nam tử, chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa tò mò, dùng ngón cái vuốt ve đôi môi doanh nhuận quyến rũ: “Nhớ kỹ, từ này về sau gọi ta là Dương, nhớ chưa?”
Vân Phi Vũ ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại không ngừng cười lạnh.
Nhìn đôi môi anh đào của người nọ được mình vuốt ve lại càng thêm quyến rũ, Vân Khoảnh Dương nhịn không được liền nâng cằm nam tử, cúi đầu ngậm lấy, cẩn thận hút liếm.
“Nhanh như vậy đã không nhịn được?” Vân Phi Vũ phối hợp câu cổ hắn, chủ động vươn chiếc lưỡi đinh hương, pha đủ trò khiêu khích theo viền môi người nọ, nhưng khi hắn vươn lưỡi dây dưa thì y lại bắt đầu trốn đông trốn tây, ngẫu nhiên cùng hắn quấn quýt một chút lại nhanh chóng thối lui, dẫn dắt hơi thở nam nhân mỗi lúc một nặng nề.
Cảm nhận được vật dưới mông càng thêm cứng rắn, y giả vờ khó chịu nhẹ nhàng cọ vài cái, nghe thấy thanh ầm trầm thấp rên rỉ của người nọ, đang định tiếp tục lại nghe phía cửa truyền tới tiếng ho khan.
Hai người nhanh chóng tách ra, Vân Phi Vũ giả bộ thẹn thùng vùi đầu trước ngực nam nhân, nháy mắt, xuân ý biến mất không chút dấu vết, gương mặt chỉ còn vẻ lạnh lùng, trong lòng càng thêm chán ghét vật còn đang đỉnh ở dưới mông mình.
Hạ Tứ mỉm cười bước tới, thấy nam nhân nhìn mình không chút biểu hiện, hắn lập tức nâng hai tay dâng khế ước bán thân lên trước mặt nam nhân.
Vân Khoảnh Dương nhận lấy khế ước, quét mắt nhìn một cái, sau đó vo viên thành một nắm, ngón cái khẽ nhúc nhích, trong tích tắc, khế ước trong tay hắn biến thành tro bụi.
Nhìn y phục người nọ đưa tới, hắn vẫn chưa nhận lấy mà lại đứng lên, đặt người trong lòng ngồi lên ghế, sau đó lấy giầy giúp y xỏ vào.
Vân Phi Vũ lập tức co chân lại, nét ngượng ngùng giăng đầy trên mặt: “Vẫn để ta tự xỏ vào thôi.”
“Ngoan, đệ cứ ngồi đó.” Tuy ngữ khí vô cùng ôn nhu nhưng khiến cho người ta không cách nào kháng cự.
Nâng bắp chân nhỏ bé trắng nõn xinh đẹp của nam tử lên, móng chân điểm màu hồng phấn trong suốt, bàn chân phấn nộn hồng nhạt, Vân Khoảnh Dương vỗ lên đó hai cái, sau khi y rụt chân lại thấy đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ, biết y sợ buồn nên nói: “Vũ Nhi ngoan, xong ngay thôi.”
“Người này lại cam tâm tình nguyện xỏ hài cho ta, thật sự là…” Vân Phi Vũ mỉm cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ phực tạp.
Nam nhân xỏ xong cho y một chiếc giày, sau đó nâng chân khác lên, khi thấy trên mu bàn chân xuất hiện một vết xước mờ mờ, hắn nhẹ nhàng chạm lên, sau đó ngẩng đầu nhìn y: “Đau không?”
Vân Phi Vũ lắc đầu, cười ngọt ngào: “Không đau.”
“Uhm…” Nhìn miệng vết thương, Vân Khoảnh Dương vói tay vào người mới phát hiện cực phẩm kim sang dược không ở trên người, thoáng nghĩ một chút, hắn cúi đầu xuống chân nam tử, vươn lưỡi liếm miệng vết thương vài cái, sau đó mới xỏ giầy vào cho y.
Đứng lên, thấy vật nhỏ ngồi trên ghế dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn mình, nam nhân kéo y dậy, lấy y phục từ tay Hạ Tứ cũng đang ngây dại đứng bên cạnh, vừa giúp y mặc lại y phục vừa cười nói: “Ta nghe nói động vật thường dùng nước miếng để chữa thương cho mình, ta nghĩ người cũng có thể làm như vậy. Tạm thời làm như vậy trước, khi trở về sẽ thượng dược cho đệ sau.”
“Ân.” Vân Phi Vũ miễn cưỡng cười, nội tâm lại bắt đầu bối rối, rõ ràng đã hạ quyết tâm, nhưng hiện tại, y bắt đầu cảm thấy bất an đối với cuộc sống sau này cùng hắn, nhưng rốt cuộc là bất an về điều gì thì y cũng mơ mơ hồ hồ, không sao hiểu được.
Mặc kệ Hạ Tứ vẫn đang đứng ngẩn người, Vân Khoảnh Dương dắt nam tử bước được hai bước, đột nhiên dừng lại, nhìn chân y: “Vẫn nên để ta ôm đệ vậy.”
Sau tiếng thét kinh hãi, nam nhân khom người ôm y, đi về phía cửa.
“Tiểu Vũ… Lạc, con phải hạnh phúc nha” Thanh âm truyền tới từ phía sau, Vân Phi Vũ nhìn ngang qua vai nam nhân, gật đầu cũng người nọ, cười nói: “Hạ ma ma bảo trọng.”
Hai người vừa xuất hiện ở trước thang lầu, không khí trong phòng lập tức im lặng, không chút tiếng động.
“Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong!” Một gã mập mạp bộ dạng giống như quản gia xuất hiện ở cửa chính, khi thấy nam tử trước ngực nam nhân, trên mặt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, cung kính đứng ở một bên.
“Vô Nhạc không nói với ngươi phải mang áo choàng tới?” Vân Khoảnh Dương nhíu mày, nhìn người trong lòng mặc y phục mỏng manh, trên mặt lộ vẻ hờn giận.
“A, ở trong xe, người chờ một chút.” Gã quản gia mập mạp chạy đi như vũ bão, chạy lại cũng như vũ bão, hai tay dâng lên một chiếc áo choàng nhung đỏ chói mắt. Nam nhân nhận lấy, sau đó bao hết toàn thân người trong lòng, ôm chặt, bước chân ra khỏi cửa, cũng chẳng thèm quay đầu lại, căn bản không để ý tới ánh mắt những người phía sau.
Vân Phi Vũ lẳng lặng nép trong ngực nam nhân, càng ngày càng không thể lý giải nổi hành vi của hắn.
“Hắn đối xử với ta như vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Chẳng phải hắn vẫn coi ta như sủng vật hay sao?” Nhưng tất cả những việc vừa phát sinh khiến tâm trí y càng thêm rối loạn, cảm giác bất an đối với cuộc sống sau này càng thêm sâu sắc.
Tiến vào một tòa trạch viện khổng lồ, Vân Phi Vũ được nắm tay bước vào, hạ nhân hai bên đều cúi đầu, thái độ cực kỳ cung kính. Đứng trong chính sảnh một lát, Vân Khoảnh Dương giới thiệu y cho tất cả người hầu, dặn mọi người gọi y là thất thiếu gia. Nhìn vẻ khó hiểu trong mắt mọi người, Vân Phi Vũ cười lạnh: “Ngươi đã không sợ nói ta với ngươi là huynh đệ, vậy hiện tại ta cần chi phải e ngại.”
Phòng ngủ của y được bố chí bên cạnh chủ tẩm của nam nhân. Mặc dù có chút khó hiểu, vì y luôn nghĩ nam nhân sẽ yêu cầu ngủ cùng mình, nhưng như hiện tại thì tốt hơn, nếu liên tục đối mặt với người nọ, y không biết mình có thể duy trì bộ mặt giả tạo này trong bao lâu.
Tắm trong nước ấm, sau đó người nọ giúp y thượng dược lên vết thương trên chân, nghĩ rằng hắn sẽ viện cớ này để lưu lại, không ngờ người nọ chỉ hôn lên má y, kêu y nghỉ ngơi sớm, sau đó lập tức ra ngoài.
Không hiểu, Vân Phi Vũ không sao hiểu nổi, khi ở kỹ viện y đã phát hiện ra nam nhân vô cùng khao khát mình, nhưng sau khi trở về lại không cùng mình ngủ chung một phòng, ngay cả hôn môi cũng chỉ là đơn giản đụng chạm. Nằm trên giường, nhớ tới hành vi bá đạo trước kia của người nọ, cường thế, biến thái, trừ bỏ y nghĩ vẫn không thay đổi so với trước kia, những mặc khác dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Suy tư, nghi hoặc, mệt mọi cùng nhau ùa tới, Vân Phi Vũ nặng nề chìm vào giấc mộng trong khi tâm trí vẫn vương vấn biết bao điều.
Trong bóng đêm, Vân Khoảnh Dương lẳng lặng nằm trên giường, nội tâm nhảy nhót vui mừng khiến hắn không tài nào ngủ yên, vảnh tai lắng nghe động tĩnh bên căn phòng cách vách lại không nghe được gì.
Không thể tưởng tượng được, hắn đã thực sự tìm lại được Vũ Nhi của mình. Nửa năm trước, vì trận chiến cùng Tích Vô Nhai bên biên quan mà hắn lại mất đi tung tích của Vũ Nhi một lần nữa. Hắn hối hận, sau lại tra ra là Tư Vũ Thánh đem người đi, hắn lập tức khơi mào chiến tranh cùng ma giáo nhưng vẫn không thấy người nọ lộ diện, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Trước kia, chỉ cần hắn vừa xuất hiện thì kẻ đứng đầu ma giáo đó sẽ lập tức đuổi theo dây dưa không ngớt, nhưng lần này lại không hề thấy bóng dáng, hơn một tháng sau, ma giáo lại đột nhiên tiêu ẩn trong chốn giang hồ, khiến cho hắn bàng hoàng, không khỏi suy đoán phải chăng người nọ đã đem theo Vũ Nhi của hắn rời khỏi giang hồ, sống những ngày tiêu diêu tự tại?
Không cam lòng, vì vậy hắn lập tức phái người truy tìm khắp nước nhằm tìm ra tung tích người nọ. Nghe được tin người nọ xuất hiện ở nơi đây, hắn lập tức chạy tới, nhưng không ngờ lại đạt được thu hoạch ngoài ý muốn, một thu hoạch khiến cho hắn còn vui vẻ hơn so với việc tìm được người nọ. Rốt cuộc hắn cũng tìm lại Vũ Nhi của hắn, Vũ Nhi bảo bối của hắn.
Tuy hiện tại y không còn nhớ rõ hắn là ai, ngôn hành cử chỉ lại hoàn toàn bất đồng cùng trước đây, nhưng chẳng sao cả, nhất định Vũ Nhi của hắn đã mất trí nhớ. Như vậy rất tốt, đúng dịp cho bọn họ một cơ hội bắt đầu lại. Lần này, ngay cả lão thiên gia cũng trợ giúp hắn.
Cảm giác thống khổ khi một lần nữa mất đi người mình thương yêu khiến hắn hiểu được, mất đi Vũ Nhi chẳng khác nào mất đi hết thảy, mà hiện tại, thấy y còn sống, hắn vui vẻ hơn so với bất kể thứ gì.
Không muốn lại phải nhìn thấy y thương tâm khổ sở, không muốn nhìn thấy ánh mắt thù hận y dành cho mình. Từ lâu, hắn luôn nghĩ, nếu lão thiên gia cho hắn một cơ hội, hắn thề nhất định sẽ không tiếp tục thương tổn Vũ Nhi, nhất định sẽ yêu thương y hết lòng.
“Chỉ cần có thể giữ y ở lại, lưu giữ nụ cười của y, bắt ta làm gì ta cũng nguyện ý. Cho dù tới cuối cùng chỉ còn lại đôi bàn tay trắng, chỉ cần Vũ Nhi vẫn ở bên cạnh thì đó chính là hạnh phúc lớn nhất của ta!”
Bình luận truyện