Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
Chương 5: Tôi chính là Mục Giai Âm!
Ánh mắt không khác nhau lắm -- không kiên nhẫn, Quyền Thiệu Viêm đối với Lưu Duệ không thức thời cảm thấy không có chút kiên nhẫn nào, Mục Giai Âm lại vì chuyện ông nội mà không kiên nhẫn.
Cảm giác được không có ý tốt? Lưu Duệ hơi co rúm một lát mới chạy nhanh qua sang sảng nói "Lão đại a, tôi muốn nói với cô gái này mấy câu."
Cô cùng người này không quen mà? Mục Giai Âm nhìn thang máy, nghĩ đến ông nội, thật muốn túm lấy tên này đạp ra. Nhưng là nghĩ tới hắ ta là cấp dưới Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm cố gắng nhẫn nại một chút nói "Anh nói đi."
"Một chút việc nhỏ " Lưu Duệ một bộ dáng lén lút, đem ý tứ trong đầu của bản thân sắp xếp hoàn chỉnh lại rồi nói "Chúng ta thương lượng chút chuyện, đợi lát nữa cô theo tôi đi gặp Mục Giai Âm, kích thích cô ta một chút, để cho cô gái đào hôn kia biết hành động của mình ngu xuẩn đến cỡ nào."
Là chuyện này sao? Cô có thể giúp được ngay. Mục Giai Âm khóe miệng nở nụ cười nhưng trong lòng không cười "Thật xin lỗi, tôi chính là Mục Giai Âm."
Cái gì? Lưu Duệ mở to hai mắt, chuyện này nhất định là giả, hắn ta chịu kích thích quá độ nên nghe lầm sao? Lão đại làm sao có thể cùng với Mục Giai Âm? Cô không phải là đào hôn sao? Hơn nữa, cô không phải có tình nhân sao? Căn cứ vào tư liệu hắn tra được, bọn họ đã ở cùng nhau sáu năm.
Lưu Duệ quả nhiên rất rảnh rỗi, Quyền Thiệu Viêm nâng mắt "Đem tay cậu dời đi, ngày mai đi huấn luyện tân binh đi."
Lưu Duệ theo bản năng làm theo lời nói của Quyền Thiệu Viêm, đưa tay rút ra khỏi cửa thang máy. Chính là, mới vừa thực hiện xong, Lưu Duệ liền ngao ô một tiếng hô "Lão đại, đại tẩu, tôi sai lầm rồi! Tôi thật sự không muốn đi huấn luyện tân binh a..."
Cô ấy là Mục Giai Âm? Nữ bác sĩ khiếp sợ một lúc lâu rốt liền mừng thầm, thật may mình không có hành vi gì quá khích, chính là nhìn Lưu Duệ, cô cũng chỉ có thể nói tự làm bậy, không thể sống! Lưu Duệ, anh ngu xuẩn như vậy, cha mẹ anh có biết không? (ta thích câu này)
Cửa thang máy đóng lại, cũng chặn lại khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực của Mục Giai Âm. Cái tên Lưu Duệ gì đó? Có vẻ rất chán ghét tân binh? Như vậy về sau hay là cô ỷ vào cái chức bà xã này mà gần quan được ban lộc, với Quyền Thiệu Viêm thổi gió bên tai, khiến cho Lưu Duệ luôn luôn chịu trách nhiệm với tân binh? được nha, đúng là ý hay.
Thang máy rất nhanh liền đến tầng ba, Mục Giai Âm chạy nhanh tới trước phòng bệnh của ông nội mình.
Phòng cấp cứu vẫn luôn trong tình trạng đề phòng, bác sĩ cho biết tình huống cơ bản đã ổn định, nhưng cảm xúc bệnh nhân luôn không được tốt, nghị lực sống rất yếu.
Đều do cô mà ra, Mục Giai Âm theo bản năng dựa vào người đàn ông cao lớn bên phải mình. Nếu như cô không ngang bướng cố chấp, nếu như cô không tùy hứng đào hôn, ông nội cũng sẽ không thương tâm như thế.
Quyền Thiệu Viêm mở tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Mục Giai Âm, đôi mắt buông xuống, nhu tình nhè nhẹ toát ra. Mục Giai Âm gắt gao nhìn chằm chằm phòng bệnh, không biết đã đứng bên ngoài phòng cấp cứu bao lâu, nhưng mà cô cảm thấy một ngày này như cả một năm trôi qua vậy.
Mục Giai Âm nghĩ tới ông nội, muốn thấy rõ ràng tình huống trong phòng hơn, nhưng mà ông bị vị bác sĩ kia chắn đi mất, cô không thấy được tình trạng ông thế nào. Mục Giai Âm hai tay tạo thành chữ thập, một bên nỗ lực mở to hai mắt nhìn, một bên trong lòng vì ông nội mà cầu nguyện.
"Nghe nói lão hồ li Mục Uẩn Ngạo kia nhập viện? Hắn hiện tại thế nào?" Trong bệnh viện nếu là người bình thường lớn tiếng ồn ào, nhất định sẽ nhận lấy ánh nhìn khinh bỉ cùng xem thường của mọi người xung quanh, chỉ là âm thanh âm kia vừa truyền đến thoáng có chút ưu thương, cũng chỉ làm cho người xung quanh càng thêm cung kính.
Quyền Duệ Tân, cựu Tổng tư lệnh, hiện tại tạm thời lui khỏi chức vị, ở thành phố trên danh nghĩa là ủy viên Đại thường ủy.
Quyền Thiệu Viêm ngẩng đầu nhìn Quyền Duệ Tân nói "Không biết."
Tám năm không thấy, đứa cháu này đối với hắn câu nói đầu tiên là không biết, Quyền Duệ Tân trong lòng hơi có chút chua xót, lập tức Quyền Duệ Tân lại tự an ủi mình nói, bản thân tiểu tử này luôn luôn như vậy, hắn không cần để ý, bây giờ tình trạng của lão già Mục Uẩn Ngạo kia mới là trọng yếu.
Hắn buổi sáng nghe người ta nói Mục Uẩn Ngạo bệnh tim tái phát, sau được Quyền Thiệu Viêm đưa đến bệnh viện quân khu, nội tâm giãy dụa một phen, sau Quyền Duệ Tân rốt cục lựa chọn đến bệnh viện xem người bạn thân này như thế nào.
Phải biết rằng ngày hôm qua cháu gái Mục Uẩn Ngạo đào hôn, làm cho đứa cháu trai hắn kiêu ngạo nhất trở thành chuyện cười cho thiên hạ, hắn thật đúng là muốn cùng Mục Uẩn Ngạo tuyệt giao. Hắn lúc trước chính là chướng mắt cái thanh danh bê bối -- Mục Giai Âm kia, hôn sự này chính là Mục Uẩn Ngạo tới cầu!
Nếu không phải bởi vì Mục Uẩn Ngạo là lão bằng hữu, Quyền Duệ Tân hiện tại phỏng chừng đã sớm vận dụng thế lực chính mình đi chèn ép người nhà gái rồi.
Chính là chờ Quyền Duệ Tân đến gần, phút chốc ánh mắt liền trở nên hoảng sợ cùng quỷ dị.
Cô gái này là ai? Hơn nữa, theo góc độ của Quyền Duệ Tân, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy dấu vết mờ ám trên người của cô gái đứng sau lưng kia. Quyền Duệ Tân cũng có thể cảm nhận được tâm tình của cô gái này đang lo lắng cùng khẩn trương. Càng trọng yếu hơn là, đứa cháu luôn không gần nữ sắc của hắn cư nhiên lại ôm nha đầu đó?
Tầm mắt của tên tiểu tử này giống như luôn luôn đặt trên người cô gái này, kỳ quái, thằng nhóc này luôn đối với phụ nữ không có hứng thú, Quyền Duệ Tân năm đó chính là vì tính cách này của Quyền Thiệu Viêm mà rất là buồn rầu. Nhiều năm như vậy, hắn cũng từng có ý đồ hướng đứa cháu này giới thiệu bạn gái, nhưng là trước sau đều cùng một lý do không hứng thú trở vệ như cũ.
Cũng không biết vì sao Mục Giai Âm lại lọt vào mắt nó, cố tình bị nó náo loạn phải đáp ứng hôn sự này cho bằng được. Nghĩ đến sự kiện kia, Quyền Duệ Tân vừa áp chế đi cơn tức lại bắt đầu bay lên, có thể là cảm giác được cháu gái cùng lão hữu đến thăm, Mục Uẩn Ngạo tình huống dần dần tốt hơn, phòng cấp cứu rốt cuộc mở cửa.
Vừa thấy cửa mở ra, Mục Giai Âm liền một bước tiến lên trước hỏi bác sĩ, "Ông nội của tôi hiện tại thế nào?"
Bác sĩ đầu tiên mắt liền nhìn thấy Mục Giai Âm hiện tại...này bộ dạng có chút chật vật cùng ái muội, nhất thời bác sĩ trên đầu liền treo đầy dấu chấm hỏi, bất quá nhờ vào tố chất tâm lý cứng rắn, bác sĩ rất nhanh liền khôi phục trấn định nói "Bệnh nhân trước mắt tình huống coi như ổn định, nhưng hiện tại bệnh nhân không thể nhận kích thích quá lớn, hơn nữa, bệnh nhân bây giờ rất cần nghỉ ngơi. Đúng rồi, bệnh nhân muốn trông thấy cháu gái của mình, là cô sao?"
Trước mặt có ba người, cũng chỉ có một nữ nhân, hơn nữa, hai người kia hắn cũng đều đã gặp mặt qua.
"Vâng." Mục Giai Âm vội vàng gật đầu, vừa nghe nói ông nội muốn gặp mình, Mục Giai Âm liền trực tiếp nhằm phía phòng bệnh đi tới.
"Đi, chúng ta cũng đi xem." Quyền Duệ Tân thấy náo nhiệt liền nói với Quyền Thiệu Viêm, chính là trong lòng lại thầm nghĩ, nha đầu kia là cháu gái Mục Uẩn Ngạo sao? Hắn nhớ được tên Mục Uẩn Ngạo kia có tổng cộng ba đứa cháu gái, này không biết là người nào, hơn nữa vì sao lại cùng thằng cháu nhà mình ở cùng nhau, còn có dấu vết kia là chuyện gì xảy ra?
Nha đầu này không phải là do tôn tử nhà mình tìm đến để đả kích Mục lão đầu chứ, hành vi này…có phải hay không có chút không phúc hậu?
Quyền Thiệu Viêm nhìn lão nhân ưa chuyện bát quái bên cạnh, tám năm không thấy, ông cũng không thay đổi nhiều, nhưng lại già một chút. Năm đó thời điểm hắn rời nhà đi, tóc ông vẫn là trắng đen xen lẫn, hiện giờ đã là một mảnh hoa râm, tóc cũng thưa thớt không ít, nhìn giống lão nhân lớn tuổi hơn rồi. Quyền Thiệu Viêm trong lòng đột nhiên chua xót một chút, bất quá, rất nhanh hắn liền thu lại tâm tư đi theo Quyền Duệ Tân vào phòng bệnh.
Cảm giác được không có ý tốt? Lưu Duệ hơi co rúm một lát mới chạy nhanh qua sang sảng nói "Lão đại a, tôi muốn nói với cô gái này mấy câu."
Cô cùng người này không quen mà? Mục Giai Âm nhìn thang máy, nghĩ đến ông nội, thật muốn túm lấy tên này đạp ra. Nhưng là nghĩ tới hắ ta là cấp dưới Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm cố gắng nhẫn nại một chút nói "Anh nói đi."
"Một chút việc nhỏ " Lưu Duệ một bộ dáng lén lút, đem ý tứ trong đầu của bản thân sắp xếp hoàn chỉnh lại rồi nói "Chúng ta thương lượng chút chuyện, đợi lát nữa cô theo tôi đi gặp Mục Giai Âm, kích thích cô ta một chút, để cho cô gái đào hôn kia biết hành động của mình ngu xuẩn đến cỡ nào."
Là chuyện này sao? Cô có thể giúp được ngay. Mục Giai Âm khóe miệng nở nụ cười nhưng trong lòng không cười "Thật xin lỗi, tôi chính là Mục Giai Âm."
Cái gì? Lưu Duệ mở to hai mắt, chuyện này nhất định là giả, hắn ta chịu kích thích quá độ nên nghe lầm sao? Lão đại làm sao có thể cùng với Mục Giai Âm? Cô không phải là đào hôn sao? Hơn nữa, cô không phải có tình nhân sao? Căn cứ vào tư liệu hắn tra được, bọn họ đã ở cùng nhau sáu năm.
Lưu Duệ quả nhiên rất rảnh rỗi, Quyền Thiệu Viêm nâng mắt "Đem tay cậu dời đi, ngày mai đi huấn luyện tân binh đi."
Lưu Duệ theo bản năng làm theo lời nói của Quyền Thiệu Viêm, đưa tay rút ra khỏi cửa thang máy. Chính là, mới vừa thực hiện xong, Lưu Duệ liền ngao ô một tiếng hô "Lão đại, đại tẩu, tôi sai lầm rồi! Tôi thật sự không muốn đi huấn luyện tân binh a..."
Cô ấy là Mục Giai Âm? Nữ bác sĩ khiếp sợ một lúc lâu rốt liền mừng thầm, thật may mình không có hành vi gì quá khích, chính là nhìn Lưu Duệ, cô cũng chỉ có thể nói tự làm bậy, không thể sống! Lưu Duệ, anh ngu xuẩn như vậy, cha mẹ anh có biết không? (ta thích câu này)
Cửa thang máy đóng lại, cũng chặn lại khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực của Mục Giai Âm. Cái tên Lưu Duệ gì đó? Có vẻ rất chán ghét tân binh? Như vậy về sau hay là cô ỷ vào cái chức bà xã này mà gần quan được ban lộc, với Quyền Thiệu Viêm thổi gió bên tai, khiến cho Lưu Duệ luôn luôn chịu trách nhiệm với tân binh? được nha, đúng là ý hay.
Thang máy rất nhanh liền đến tầng ba, Mục Giai Âm chạy nhanh tới trước phòng bệnh của ông nội mình.
Phòng cấp cứu vẫn luôn trong tình trạng đề phòng, bác sĩ cho biết tình huống cơ bản đã ổn định, nhưng cảm xúc bệnh nhân luôn không được tốt, nghị lực sống rất yếu.
Đều do cô mà ra, Mục Giai Âm theo bản năng dựa vào người đàn ông cao lớn bên phải mình. Nếu như cô không ngang bướng cố chấp, nếu như cô không tùy hứng đào hôn, ông nội cũng sẽ không thương tâm như thế.
Quyền Thiệu Viêm mở tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Mục Giai Âm, đôi mắt buông xuống, nhu tình nhè nhẹ toát ra. Mục Giai Âm gắt gao nhìn chằm chằm phòng bệnh, không biết đã đứng bên ngoài phòng cấp cứu bao lâu, nhưng mà cô cảm thấy một ngày này như cả một năm trôi qua vậy.
Mục Giai Âm nghĩ tới ông nội, muốn thấy rõ ràng tình huống trong phòng hơn, nhưng mà ông bị vị bác sĩ kia chắn đi mất, cô không thấy được tình trạng ông thế nào. Mục Giai Âm hai tay tạo thành chữ thập, một bên nỗ lực mở to hai mắt nhìn, một bên trong lòng vì ông nội mà cầu nguyện.
"Nghe nói lão hồ li Mục Uẩn Ngạo kia nhập viện? Hắn hiện tại thế nào?" Trong bệnh viện nếu là người bình thường lớn tiếng ồn ào, nhất định sẽ nhận lấy ánh nhìn khinh bỉ cùng xem thường của mọi người xung quanh, chỉ là âm thanh âm kia vừa truyền đến thoáng có chút ưu thương, cũng chỉ làm cho người xung quanh càng thêm cung kính.
Quyền Duệ Tân, cựu Tổng tư lệnh, hiện tại tạm thời lui khỏi chức vị, ở thành phố trên danh nghĩa là ủy viên Đại thường ủy.
Quyền Thiệu Viêm ngẩng đầu nhìn Quyền Duệ Tân nói "Không biết."
Tám năm không thấy, đứa cháu này đối với hắn câu nói đầu tiên là không biết, Quyền Duệ Tân trong lòng hơi có chút chua xót, lập tức Quyền Duệ Tân lại tự an ủi mình nói, bản thân tiểu tử này luôn luôn như vậy, hắn không cần để ý, bây giờ tình trạng của lão già Mục Uẩn Ngạo kia mới là trọng yếu.
Hắn buổi sáng nghe người ta nói Mục Uẩn Ngạo bệnh tim tái phát, sau được Quyền Thiệu Viêm đưa đến bệnh viện quân khu, nội tâm giãy dụa một phen, sau Quyền Duệ Tân rốt cục lựa chọn đến bệnh viện xem người bạn thân này như thế nào.
Phải biết rằng ngày hôm qua cháu gái Mục Uẩn Ngạo đào hôn, làm cho đứa cháu trai hắn kiêu ngạo nhất trở thành chuyện cười cho thiên hạ, hắn thật đúng là muốn cùng Mục Uẩn Ngạo tuyệt giao. Hắn lúc trước chính là chướng mắt cái thanh danh bê bối -- Mục Giai Âm kia, hôn sự này chính là Mục Uẩn Ngạo tới cầu!
Nếu không phải bởi vì Mục Uẩn Ngạo là lão bằng hữu, Quyền Duệ Tân hiện tại phỏng chừng đã sớm vận dụng thế lực chính mình đi chèn ép người nhà gái rồi.
Chính là chờ Quyền Duệ Tân đến gần, phút chốc ánh mắt liền trở nên hoảng sợ cùng quỷ dị.
Cô gái này là ai? Hơn nữa, theo góc độ của Quyền Duệ Tân, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy dấu vết mờ ám trên người của cô gái đứng sau lưng kia. Quyền Duệ Tân cũng có thể cảm nhận được tâm tình của cô gái này đang lo lắng cùng khẩn trương. Càng trọng yếu hơn là, đứa cháu luôn không gần nữ sắc của hắn cư nhiên lại ôm nha đầu đó?
Tầm mắt của tên tiểu tử này giống như luôn luôn đặt trên người cô gái này, kỳ quái, thằng nhóc này luôn đối với phụ nữ không có hứng thú, Quyền Duệ Tân năm đó chính là vì tính cách này của Quyền Thiệu Viêm mà rất là buồn rầu. Nhiều năm như vậy, hắn cũng từng có ý đồ hướng đứa cháu này giới thiệu bạn gái, nhưng là trước sau đều cùng một lý do không hứng thú trở vệ như cũ.
Cũng không biết vì sao Mục Giai Âm lại lọt vào mắt nó, cố tình bị nó náo loạn phải đáp ứng hôn sự này cho bằng được. Nghĩ đến sự kiện kia, Quyền Duệ Tân vừa áp chế đi cơn tức lại bắt đầu bay lên, có thể là cảm giác được cháu gái cùng lão hữu đến thăm, Mục Uẩn Ngạo tình huống dần dần tốt hơn, phòng cấp cứu rốt cuộc mở cửa.
Vừa thấy cửa mở ra, Mục Giai Âm liền một bước tiến lên trước hỏi bác sĩ, "Ông nội của tôi hiện tại thế nào?"
Bác sĩ đầu tiên mắt liền nhìn thấy Mục Giai Âm hiện tại...này bộ dạng có chút chật vật cùng ái muội, nhất thời bác sĩ trên đầu liền treo đầy dấu chấm hỏi, bất quá nhờ vào tố chất tâm lý cứng rắn, bác sĩ rất nhanh liền khôi phục trấn định nói "Bệnh nhân trước mắt tình huống coi như ổn định, nhưng hiện tại bệnh nhân không thể nhận kích thích quá lớn, hơn nữa, bệnh nhân bây giờ rất cần nghỉ ngơi. Đúng rồi, bệnh nhân muốn trông thấy cháu gái của mình, là cô sao?"
Trước mặt có ba người, cũng chỉ có một nữ nhân, hơn nữa, hai người kia hắn cũng đều đã gặp mặt qua.
"Vâng." Mục Giai Âm vội vàng gật đầu, vừa nghe nói ông nội muốn gặp mình, Mục Giai Âm liền trực tiếp nhằm phía phòng bệnh đi tới.
"Đi, chúng ta cũng đi xem." Quyền Duệ Tân thấy náo nhiệt liền nói với Quyền Thiệu Viêm, chính là trong lòng lại thầm nghĩ, nha đầu kia là cháu gái Mục Uẩn Ngạo sao? Hắn nhớ được tên Mục Uẩn Ngạo kia có tổng cộng ba đứa cháu gái, này không biết là người nào, hơn nữa vì sao lại cùng thằng cháu nhà mình ở cùng nhau, còn có dấu vết kia là chuyện gì xảy ra?
Nha đầu này không phải là do tôn tử nhà mình tìm đến để đả kích Mục lão đầu chứ, hành vi này…có phải hay không có chút không phúc hậu?
Quyền Thiệu Viêm nhìn lão nhân ưa chuyện bát quái bên cạnh, tám năm không thấy, ông cũng không thay đổi nhiều, nhưng lại già một chút. Năm đó thời điểm hắn rời nhà đi, tóc ông vẫn là trắng đen xen lẫn, hiện giờ đã là một mảnh hoa râm, tóc cũng thưa thớt không ít, nhìn giống lão nhân lớn tuổi hơn rồi. Quyền Thiệu Viêm trong lòng đột nhiên chua xót một chút, bất quá, rất nhanh hắn liền thu lại tâm tư đi theo Quyền Duệ Tân vào phòng bệnh.
Bình luận truyện