Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều
Chương 6: Tối qua…hai đứa ở cùng nhau
Đối với hành vi tự ý xông vào phòng bệnh của hai người kia, bác sĩ tự nhiên không dám ngăn cản.
"Ông nội" đứng trước giường bệnh Mục Giai Âm giọng điệu nhút nhát cùng lo lắng gọi, rõ ràng là ông nội rất thương cô. Nhưng thời điểm đối mặt Quyền Thiệu Viêm cô còn có thể vui cười, nhưng khi đối mặt với ông nội, cô lại không biết phải làm sao.
kiếp trước cô làm sai nhiều việc, luôn luôn suy nghĩ nếu ông nội còn sống thì thật tốt, hiện tại lại lần nữa nhìn thấy ông nội mình, Mục Giai Âm trong lòng nháy mắt cao hứng, vui sướng cùng ủy khuất tràn ngập. Rốt cục, không có để ông mất.
Hai năm trong kiếp trước, cô đột nhiên hiểu ra. Trên cái thế giới này đối xử tốt với cô nhất chỉ có mình ông nội, cô tình nguyện đối nghịch với cả thế giới, cũng không muốn nhìn thấy một tia thất vọng trong mắt ông nội.
Mục Uẩn Ngạo ánh mắt khép hờ, ông lo lắng nhất là đứa cháu gái này. Nhưng là biểu hiện của nha đầu này thật sự là làm cho ông quá thất vọng "Giai Âm, cháu sao có thể làm ra chuyện lỗ mãng như vậy? Lúc trước ta hỏi cháu có muốn gả cho Quyền Thiệu Viêm không, cháu liền đồng ý, cháu..."
Mục Uẩn Ngạo chưa nói xong liền quay đầu, nhịn không được bắt đầu ho khan.
Mục Giai Âm vội vàng tiến lên nhẹ nhàng giúp Mục Uẩn Ngạo nhuận khí.
"Ông nội, cháu... Là cháu nhất thời hồ đồ, cháu về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa " Mục Giai Âm nhìn ông nội suy yếu trước mắt, thanh âm không tự chủ được nghẹn ngào. cô nếu biết sẽ không làm, nhưng trên đời lại không có thuốc chữa hối hận, may mà ông trời vẫn là cho cô cơ hội làm lại. Một đời này, cô sẽ không khiến ông nội thất vọng nữa!
Mục Giai Âm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngón tay gần như bấm vào lòng bàn tay "Ông nội, thật xin lỗi, là cháu khiến ông hổ thẹn, cháu..."
"Giai Âm?" Quyền Duệ Tân nhìn Mục Giai Âm trước mặt khóc không thành tiếng, lại nhìn đến tôn tử nhà mình, thanh âm cũng có chút nghi hoặc. Nói thật, ông không nghĩ tới Mục Giai Âm cùng tôn tử ông lại ở chung một chỗ.
Nghe được thanh âm lão bằng hữu, Mục Uẩn Ngạo cố sức mở hai mắt, nhưng là ánh mắt trừ bỏ nhìn đến ba người trước mặt, còn thấy dấu vết trên người Mục Giai Âm.
"Giai Âm, cháu tối qua ở cùng với ai?" Mục Uẩn Ngạo không kịp cùng lão bằng hữu nói chuyện, tay run run chỉ vào Mục Giai Âm, Giai Âm chẳng những đào hôn, còn mang theo một thân dấu vết như vậy đến thăm lão, là muốn tức chết lão sao?
"Ông, người đừng nóng giận." Mục Giai Âm không hiểu Mục Uẩn Ngạo vì sao đột nhiên kích động, cô còn nhớ rõ bác sĩ nói không thể để ông kích động. Đành phải một bên nhẹ nhàng khuyên Mục Uẩn Ngạo, một bên theo tay Mục Uẩn Ngạo nhìn lại, này vừa thấy, liền nhìn đến dấu vết xanh xanh tím tím loang lổ không đồng nhất trên người mình. Không cần phải nói, đây đều là kiệt tác của tên nào đó.
Biết người nào đó bị hiểu lầm, Quyền Thiệu Viêm nhanh chân giải thích nói "Mục gia, tối hôm qua là cháu ở cùng Giai Âm." Rốt cục chính chủ nào đó lên tiếng, bất quá, Mục gia gia thân thể giống như là chịu thêm kích thích...
Một tiếng này vừa dứt, không chỉ có Mục Uẩn Ngạo mở to hai mắt, Quyền Duệ Tân cũng chớp ánh mắt nói không ra lời.Mục Uẩn Ngạo cùng Quyền Duệ Tân trao đổi ánh mắt, đột nhiên hai mắt liền nhắm chặt.
Sao ông nội lại ngất rồi! Mục Giai Âm hoảng hốt gọi ông của mình lại lớn tiếng kêu "Ông ơi, ông làm sao vậy? Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây!"
Bác sĩ luôn đứng ở cửa đợi lệnh, Mục Giai Âm vừa kêu, lập tức bác sĩ liền đi vào. Mà một bên Mục Giai Âm nhịn không được bật khóc cũng bị Quyền Thiệu Viêm dẫn đi ra ngoài.
Phòng cấp cứu lại một lần nữa sáng đèn.
Mục Giai Âm như là chờ con mồi đứng trước phòng cấp cứu, chớp mắt cũng không dám càng không dám chuyển dời tầm mắt, hai tai càng thêm mẫn cảm, hi vọng chính mình có thể nghe thấy động tĩnh bên trong một chút.
Quyền Duệ Tân thấy dáng vẻ lo lắng như vậy của Mục Giai Âm, cũng ngại không hỏi Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm xảy ra chuyện gì,nhưng trong trí nhớ của ông Mục Giai Âm cùng lão già kia quan hệ cũng không tốt. Xem ra ông sai lầm rồi, quả nhiên là máu mủ tình thâm, giữa thân nhân mặc kệ có bao nhiêu mâu thuẫn, cũng đều là không có cách nhào ghét bỏ nhau. Quyền Duệ Tân tầm mắt dừng trên dáng người thẳng tắp của Quyền Thiệu Viêm, cũng không biết nếu có một ngày hắn xảy ra chuyện, đứa cháu này có sốt ruột giống Mục Giai Âm không.
Trong phòng cấp cứu bác sĩ cũng không để họ đọi lâu, rất nhanh bác sĩ đã đi ra.
"Ông tôi có bị gì không?" Mục Giai Âm thanh âm có chút run run, hai tròng mắt chứa đầy kinh sợ cùng nước mắt nhìn bác sĩ. Cô có cảm giác như vừa giành giật với tử thần vậy.
"Không có việc gì " bác sĩ gật đầu với Mục Giai Âm nói: "
hiện tại ý chí muốn sống so với lúc trước mạnh hơn nhiều, chỉ cần không có kích động gì chắc chắn sẽ thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng bệnh nhân cần nghỉ ngơi, không nên quấy rầy."
Mục Giai Âm hơi chút an tâm một ít, cắn cắn môi, ánh mắt có chút ảm đạm nhìn vào phòng bệnh, hơi lui về phía sau một bước nói "Tôi ở đây đợi lát nữa rồi lại vào nhìn ông nội."
Bác sĩ lắc đầu, đối với Mục Giai Âm nói "Bệnh nhân nói muốn gặp cô cùng Quyền thiếu gia" tình hình của Mục Uẩn Ngạo hiện tại nên nghỉ ngơi, nhưng mà bản thân Mục Uẩn Ngạo quá mức kiên trì, bác sĩ cũng thật bất đắc dĩ. Thấy Mục Giai Âm đối Mục Uẩn Ngạo quan tâm hết sức, bác sĩ đành phải dặn dò nói "Mục tiểu thư, cô nên khuyên bệnh nhân mau chóng nghỉ ngơi."
"Vâng." Mục Giai Âm gật gật đầu, chạy nhanh vào bên trong. Ông nội quan tâm mình như vậy vì sao kiếp trước cô lại cảm thấy ông một chút cũng không thích mình?
Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Uẩn Ngạo trong phòng, bước chân, cũng đi vào.
Thấy hai đứa nhỏ đều đã đi vào, Quyền Duệ Tân cũng muốn theo sau giúp vui, ai biết hắn còn chưa bước vào, đã bị bác sĩ chắn ngoài cửa. Bác sĩ thật có lỗi hướng Quyền Duệ Tân nói "Quyền lão, Mục lão cố ý nói ông không muốn gặp ngài."
"Ngươi nói cái gì?" Quyền Duệ Tân bỗng chốc liền tức đến râu cũng muốn dựng lên, ông hảo tâm sáng sớm liền đến thăm Mục Uẩn Ngạo, Mục Uẩn Ngạo cư nhiên cố ý không muốn gặp ông?
Bác sĩ thiếu chút bị Quyền Duệ Tân lớn giọng dọa sợ, bất quá đều là người trong quân khu, bác sĩ cũng biết Quyền Duệ Tân cùng Mục Uẩn Ngạo này là hảo hữu nhiều năm, đích thực là một đôi bạn thích hại nhau, bình thường đều lấy điểm yếu của đối phương ra hơn thua. Nhưng hôm nay thân thể Mục Uẩn Ngạo thật sự không chịu được công kích của Quyền Duệ Tân.
Nghĩ đến đây, bác sĩ vẫn là kiên định chắn trước cửa.
Mà bên trong Quyền Thiệu Viêm nghe thấy thanh âm ông nội nhà mình, quay đầu nhìn thoáng qua, liền nhận được ánh mắt cầu cứu của ông mình, Quyền Thiệu Viêm không chút do dự đóng cửa lại, đem Quyền Duệ Tân cuối chặn ở ngoài.
Tiểu tử thúi! Quyền Duệ Tân tức giận đại phát. Phòng trong, nhìn thấy Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm cùng nhau tiến vào, Mục Uẩn Ngạo ánh mắt nguyên bản ảm đạm vô thần cũng thêm vài phần sáng rọi " Giai Âm, Thiệu Viêm, hai cháu tối hôm qua…thật sự ở cùng nhau?"
"Ông nội" đứng trước giường bệnh Mục Giai Âm giọng điệu nhút nhát cùng lo lắng gọi, rõ ràng là ông nội rất thương cô. Nhưng thời điểm đối mặt Quyền Thiệu Viêm cô còn có thể vui cười, nhưng khi đối mặt với ông nội, cô lại không biết phải làm sao.
kiếp trước cô làm sai nhiều việc, luôn luôn suy nghĩ nếu ông nội còn sống thì thật tốt, hiện tại lại lần nữa nhìn thấy ông nội mình, Mục Giai Âm trong lòng nháy mắt cao hứng, vui sướng cùng ủy khuất tràn ngập. Rốt cục, không có để ông mất.
Hai năm trong kiếp trước, cô đột nhiên hiểu ra. Trên cái thế giới này đối xử tốt với cô nhất chỉ có mình ông nội, cô tình nguyện đối nghịch với cả thế giới, cũng không muốn nhìn thấy một tia thất vọng trong mắt ông nội.
Mục Uẩn Ngạo ánh mắt khép hờ, ông lo lắng nhất là đứa cháu gái này. Nhưng là biểu hiện của nha đầu này thật sự là làm cho ông quá thất vọng "Giai Âm, cháu sao có thể làm ra chuyện lỗ mãng như vậy? Lúc trước ta hỏi cháu có muốn gả cho Quyền Thiệu Viêm không, cháu liền đồng ý, cháu..."
Mục Uẩn Ngạo chưa nói xong liền quay đầu, nhịn không được bắt đầu ho khan.
Mục Giai Âm vội vàng tiến lên nhẹ nhàng giúp Mục Uẩn Ngạo nhuận khí.
"Ông nội, cháu... Là cháu nhất thời hồ đồ, cháu về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa " Mục Giai Âm nhìn ông nội suy yếu trước mắt, thanh âm không tự chủ được nghẹn ngào. cô nếu biết sẽ không làm, nhưng trên đời lại không có thuốc chữa hối hận, may mà ông trời vẫn là cho cô cơ hội làm lại. Một đời này, cô sẽ không khiến ông nội thất vọng nữa!
Mục Giai Âm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngón tay gần như bấm vào lòng bàn tay "Ông nội, thật xin lỗi, là cháu khiến ông hổ thẹn, cháu..."
"Giai Âm?" Quyền Duệ Tân nhìn Mục Giai Âm trước mặt khóc không thành tiếng, lại nhìn đến tôn tử nhà mình, thanh âm cũng có chút nghi hoặc. Nói thật, ông không nghĩ tới Mục Giai Âm cùng tôn tử ông lại ở chung một chỗ.
Nghe được thanh âm lão bằng hữu, Mục Uẩn Ngạo cố sức mở hai mắt, nhưng là ánh mắt trừ bỏ nhìn đến ba người trước mặt, còn thấy dấu vết trên người Mục Giai Âm.
"Giai Âm, cháu tối qua ở cùng với ai?" Mục Uẩn Ngạo không kịp cùng lão bằng hữu nói chuyện, tay run run chỉ vào Mục Giai Âm, Giai Âm chẳng những đào hôn, còn mang theo một thân dấu vết như vậy đến thăm lão, là muốn tức chết lão sao?
"Ông, người đừng nóng giận." Mục Giai Âm không hiểu Mục Uẩn Ngạo vì sao đột nhiên kích động, cô còn nhớ rõ bác sĩ nói không thể để ông kích động. Đành phải một bên nhẹ nhàng khuyên Mục Uẩn Ngạo, một bên theo tay Mục Uẩn Ngạo nhìn lại, này vừa thấy, liền nhìn đến dấu vết xanh xanh tím tím loang lổ không đồng nhất trên người mình. Không cần phải nói, đây đều là kiệt tác của tên nào đó.
Biết người nào đó bị hiểu lầm, Quyền Thiệu Viêm nhanh chân giải thích nói "Mục gia, tối hôm qua là cháu ở cùng Giai Âm." Rốt cục chính chủ nào đó lên tiếng, bất quá, Mục gia gia thân thể giống như là chịu thêm kích thích...
Một tiếng này vừa dứt, không chỉ có Mục Uẩn Ngạo mở to hai mắt, Quyền Duệ Tân cũng chớp ánh mắt nói không ra lời.Mục Uẩn Ngạo cùng Quyền Duệ Tân trao đổi ánh mắt, đột nhiên hai mắt liền nhắm chặt.
Sao ông nội lại ngất rồi! Mục Giai Âm hoảng hốt gọi ông của mình lại lớn tiếng kêu "Ông ơi, ông làm sao vậy? Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây!"
Bác sĩ luôn đứng ở cửa đợi lệnh, Mục Giai Âm vừa kêu, lập tức bác sĩ liền đi vào. Mà một bên Mục Giai Âm nhịn không được bật khóc cũng bị Quyền Thiệu Viêm dẫn đi ra ngoài.
Phòng cấp cứu lại một lần nữa sáng đèn.
Mục Giai Âm như là chờ con mồi đứng trước phòng cấp cứu, chớp mắt cũng không dám càng không dám chuyển dời tầm mắt, hai tai càng thêm mẫn cảm, hi vọng chính mình có thể nghe thấy động tĩnh bên trong một chút.
Quyền Duệ Tân thấy dáng vẻ lo lắng như vậy của Mục Giai Âm, cũng ngại không hỏi Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm xảy ra chuyện gì,nhưng trong trí nhớ của ông Mục Giai Âm cùng lão già kia quan hệ cũng không tốt. Xem ra ông sai lầm rồi, quả nhiên là máu mủ tình thâm, giữa thân nhân mặc kệ có bao nhiêu mâu thuẫn, cũng đều là không có cách nhào ghét bỏ nhau. Quyền Duệ Tân tầm mắt dừng trên dáng người thẳng tắp của Quyền Thiệu Viêm, cũng không biết nếu có một ngày hắn xảy ra chuyện, đứa cháu này có sốt ruột giống Mục Giai Âm không.
Trong phòng cấp cứu bác sĩ cũng không để họ đọi lâu, rất nhanh bác sĩ đã đi ra.
"Ông tôi có bị gì không?" Mục Giai Âm thanh âm có chút run run, hai tròng mắt chứa đầy kinh sợ cùng nước mắt nhìn bác sĩ. Cô có cảm giác như vừa giành giật với tử thần vậy.
"Không có việc gì " bác sĩ gật đầu với Mục Giai Âm nói: "
hiện tại ý chí muốn sống so với lúc trước mạnh hơn nhiều, chỉ cần không có kích động gì chắc chắn sẽ thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng bệnh nhân cần nghỉ ngơi, không nên quấy rầy."
Mục Giai Âm hơi chút an tâm một ít, cắn cắn môi, ánh mắt có chút ảm đạm nhìn vào phòng bệnh, hơi lui về phía sau một bước nói "Tôi ở đây đợi lát nữa rồi lại vào nhìn ông nội."
Bác sĩ lắc đầu, đối với Mục Giai Âm nói "Bệnh nhân nói muốn gặp cô cùng Quyền thiếu gia" tình hình của Mục Uẩn Ngạo hiện tại nên nghỉ ngơi, nhưng mà bản thân Mục Uẩn Ngạo quá mức kiên trì, bác sĩ cũng thật bất đắc dĩ. Thấy Mục Giai Âm đối Mục Uẩn Ngạo quan tâm hết sức, bác sĩ đành phải dặn dò nói "Mục tiểu thư, cô nên khuyên bệnh nhân mau chóng nghỉ ngơi."
"Vâng." Mục Giai Âm gật gật đầu, chạy nhanh vào bên trong. Ông nội quan tâm mình như vậy vì sao kiếp trước cô lại cảm thấy ông một chút cũng không thích mình?
Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Uẩn Ngạo trong phòng, bước chân, cũng đi vào.
Thấy hai đứa nhỏ đều đã đi vào, Quyền Duệ Tân cũng muốn theo sau giúp vui, ai biết hắn còn chưa bước vào, đã bị bác sĩ chắn ngoài cửa. Bác sĩ thật có lỗi hướng Quyền Duệ Tân nói "Quyền lão, Mục lão cố ý nói ông không muốn gặp ngài."
"Ngươi nói cái gì?" Quyền Duệ Tân bỗng chốc liền tức đến râu cũng muốn dựng lên, ông hảo tâm sáng sớm liền đến thăm Mục Uẩn Ngạo, Mục Uẩn Ngạo cư nhiên cố ý không muốn gặp ông?
Bác sĩ thiếu chút bị Quyền Duệ Tân lớn giọng dọa sợ, bất quá đều là người trong quân khu, bác sĩ cũng biết Quyền Duệ Tân cùng Mục Uẩn Ngạo này là hảo hữu nhiều năm, đích thực là một đôi bạn thích hại nhau, bình thường đều lấy điểm yếu của đối phương ra hơn thua. Nhưng hôm nay thân thể Mục Uẩn Ngạo thật sự không chịu được công kích của Quyền Duệ Tân.
Nghĩ đến đây, bác sĩ vẫn là kiên định chắn trước cửa.
Mà bên trong Quyền Thiệu Viêm nghe thấy thanh âm ông nội nhà mình, quay đầu nhìn thoáng qua, liền nhận được ánh mắt cầu cứu của ông mình, Quyền Thiệu Viêm không chút do dự đóng cửa lại, đem Quyền Duệ Tân cuối chặn ở ngoài.
Tiểu tử thúi! Quyền Duệ Tân tức giận đại phát. Phòng trong, nhìn thấy Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm cùng nhau tiến vào, Mục Uẩn Ngạo ánh mắt nguyên bản ảm đạm vô thần cũng thêm vài phần sáng rọi " Giai Âm, Thiệu Viêm, hai cháu tối hôm qua…thật sự ở cùng nhau?"
Bình luận truyện