Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn
Chương 1-2: Cửa hàng đồ Cổ (1)
Editor: Snowflake HD
Bắc Tống, Chí Hòa năm thứ ba.
Trong tháng giêng, giữa tháng giêng, chính xác là mười lăm tháng giêng là hội đèn hoa đăng.
Đương triều đang mong chờ hội nguyên tiêu, từ lúc đông chí (*22/12) bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị. Dựng lầu gác, dán giấy đỏ trước cửa, các gánh hát xiếc đều mở cửa. Tới đêm mười lăm, chỉ cần trình bày tất cả những gì đã chuẩn bị trước đó. Ca múa tạp kỹ, biểu diễn dị năng đặc biệt, cực kì náo nhiệt.
Đại Danh huyện trấn Nam Nhạc cách xa Biện Kinh một chút, trước ngày lễ nguyên tiêu một hôm mưa to tầm tã, khiến cho không khí đêm hoa đăng lạnh lẽo không ít.
Chẳng qua vào một buổi sáng tinh mơ, trên đường phố ở nơi hẻo lánh chẳng thể gọi là thị trấn, trước một cửa hàng đồ cổ có rất nhiều vây quanh.
Nước mưa tối qua còn chưa khô, nhưng nhiều người chen lấn, giẫm lên tảng đá bên đường, làm nó dính đầy bùn đất, nếu không cẩn thận, còn bị bắn nước bùn lên giày nữa.
Trước cửa hàng kia có một vũng bùn, người đến xem náo nhiệt tất nhiên không muốn bị bẩn giày, cho nên đứng chừa ra một chỗ trống. Không lâu sau, một thanh niên anh tuấn trẻ tuổi đứng ngay chỗ trống đó, chân đứng giẵm lên vũng bùn nhưng lại không thấy di chuyển sang chỗ khác, có vẻ là không biết.
Người khác có lòng tốt nhắc nhở, hắn nghiêng đầu cười cười, khuôn mặt càng thêm nét tuấn tú nho nhã, “Không sao đâu.” Hắn lại hỏi, “Lão huynh là dân bản xứ sao?”
“Đúng vậy, nhà ở đầu phố.”
“Xin hỏi người chết bên trong là ai?”
“Người này là bà chủ tiệm.” Tính tình người đàn ông này cởi mở, thẳng thắn, vừa vui vẻ lại đang rãnh rỗi, cho nên không đợi hắn hỏi, liền nói thêm, “Bà chủ tên là Liễu Bội Trân, gia đình mẹ đẻ giàu có. Mới vừa cưới xin đã bị chồng hưu, sau đó lấy người đọc sách nghèo kiếp xác, tú tài kia thường mặc kệ sự đời, còn cửa hàng đồ cổ này là do nàng ta mở cửa buôn bán. Sáng sớm, tú tài kia chạy đến nha môn báo án mạng, hóa ra bà chủ đã chết, ách, vẫn còn chưa tới ba mươi tuổi đâu. Lúc này, huyện thái gia đang ở bên trong tra án, không biết do ai làm, nhưng mà thật đáng sợ…”
“Ồ…” Người trẻ tuổi ngạc nhiên kêu một tiếng, hắn tiến lại gần, hai mắt nhìn vào bên trong, nha dịch đã tránh sang một bên, hắn lại đứng ở vị trí rất thuận tiện, cho nên nhìn thấy hơn phân nửa tình hình bên trong, cũng có thể nhìn thấy làn váy tươi sáng của thi thể, “Xem ra lát nữa trượng phu của nàng sẽ bị bắt.”
Người đàn ông kia kinh ngạc, “Vì sao công tử lại nói như vậy?”
Người trẻ tuổi nói, “Đoán.”
Người đó thấy hắn không nói, có lẽ hắn thật sự phỏng đoán. Nhưng một lát sau, liền thấy quan sai áp giải một thư sinh trẻ tuổi mặt mày giận dữ đi ra ngoài, chính là ông chủ tiệm Ngô Trù. Chứng kiến quan sai bắt người, mấy người coi náo nhiệt tự nhiên tản ra, người đàn ông đó đột nhiên cảm thấy chắc thanh niên này không đoán bừa đâu, cho nên ráng đứng lại, hỏi cho ra lẽ, “Công tử sao cậu đoán được vậy?”
Cùng với tiếng la hét kêu oan của ông chủ tiệm, thanh niên trẻ tuổi thu lại ánh mắt, nói, “Gần ba mươi đã không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng quần áo nàng mặc lại khá rực rỡ, ngay cả giày đi cũng là loại giày thêu hoa dành cho các cô nương. Mới cưới đã bị hưu, sau đó lại cưới một tú tài không có tiền đồ, có trượng phu trong nhà, bản thân nàng ta lại phải xuất đầu lộ diện. Thêm nữa, hồi nãy những người vây xem, phàm là nữ tử, đều có vẻ chán ghét khinh bỉ bà chủ, nói nàng là người đẹp hết thời gặp phải xui xẻo. Nhưng đối với nam tử, đều là vẻ mặt thương tiếc. Có thể thấy danh tiếng của nàng không tốt đẹp lắm.”
Ông ta cũng là đàn ông, nghe xong mấy lời này lập tức nói, “Mấy người đọc sách các cậu nói chuyện không rõ ràng gì hết, danh tiếng không tốt lắm… nói thẳng ra chính là không tuân thủ nữ tắc, lẳng lơ.”
Người trẻ tuổi không trả lời, chỉ nói, “Ngay cả các anh cũng biết điều này, vậy thì trượng phu của nàng chắc chắn cũng biết. Bà chủ vô duyên vô cớ chết, người bị tình nghi đầu tiên nhất định là trượng phu nàng. Cho nên anh ta bị bắt cũng là tất nhiên.”
Người đàn ông hiểu rõ, lại nói, “Chẳng lẽ huyện thái gia nghi ngờ tú tài kia oán hận vợ mình lẳng lơ, cắm sừng hắn, cho nên ra tay giết người?”
Người trẻ tuổi lại cười, “Còn phải xem huyện thái gia nghĩ như thế nào.”
Người đàn ông được giải thích, cảm thấy thỏa mãn, mắt thấy hắn sắp đi, lại hỏi thêm, “Rốt cuộc tú tài kia có phải hung thủ hay không?”
Người trẻ tuổi bước trên những phiến đá bẩn, giày đã ẩm ướt, chân có chút lạnh, nhưng hắn không dừng lại, vừa đi vừa nói, “Không phải.”
Ông ta còn định hỏi rõ ràng, nhưng đám đông tản ra, chớp mắt một cái, liền không thấy bóng dáng thanh niên áo xanh đâu nữa.
Tô Vân Khai rời khỏi cửa hàng bảo vật, mới đi vài bước, nhìn thấy bên trái có ngõ tắt nhỏ, lập tức quẹo vào trong.
Ngõ nhỏ chật hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua, không thể đứng song song hai người. Hai bên vách tường để một chút đồ đạc linh tinh, càng làm cho đường đi thêm nhỏ hẹp.
“Lách tách.”
Đôi giày ẩm ướt tách khỏi mặt đất, mỗi một bước chân đều phát ra một tiếng vang rất nhỏ.
Tô Vân Khai vẫn chậm rãi đi về phía trước, chờ đi đến gần cuối đường, hắn mới dừng lại, đột ngột xoay người, một bóng người vội vã trốn vào đống đồ hỗn tạp bên cạnh. Hắn nhanh chóng chạy tới, bắt lấy kẻ lén la lén lút này.
“A-----”
Dường như người này cũng bị hắn dọa cho sợ, kêu lên một tiếng, là giọng nói của cô nương. Hắn lập tức nghi ngờ, nhưng không hề buông tay, nắm chặt bả vai nàng, giống như kéo cây củ cải mà đẩy nàng vào tường.
Lúc này hắn mới nhìn thấy rõ mặt nàng, chẳng qua chỉ là cô nương mười bảy mười tám. Tháng này vẫn còn rất lạnh, người trước mặt chiếc váy xếp màu hạnh nhân, bên ngoài khoác một cái áo khoác mỏng, bộ dạng thanh tú lại yểu điệu, mắt ngọc mày ngài, là một cô nương xinh đẹp.
Tô Vân Khai không chút thương hương tiếc ngọc, nhíu mày hỏi, “Ngươi theo dõi ta làm gì?”
Minh Nguyệt đã bớt hoảng sợ, dùng bàn tay rãnh rỗi đánh vào tay hắn, vẻ mặt càng hung dữ hơn hắn, “Sao ta lại theo dõi ngươi chứ, chỉ là cùng đường với ngươi mà thôi.”
Tô Vân Khai nói, “Từ lúc ở cửa tiệm bảo vật, ngươi đã chăm chú quan sát ta.”
Minh Nguyệt hừ nhẹ, “Nghe lời ngươi nói, người không biết còn tưởng ta là công tử giàu có đang đùa cợt ngươi. Còn nữa…” Hai gò má nàng đỏ ửng, cắn cắn môi nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi còn đứng gần như vậy, ta sẽ hét lên ngươi khi dễ ta.”
Tô Vân Khai cúi đầu nhìn, tư thế của bọn họ quả thật khá mờ ám, vội vàng buông tay lùi bước.
Minh Nguyệt xoa xoa bả vai bị hắn nắm đến phát đau, thấy hắn vẫn chưa hoàn toàn lui ra, vẫn đứng chắn đường, liền hỏi, “Thuận đường đi về nhà cũng muốn bắt ta luôn sao? Ta đã phạm vào tội gì chứ?”
Tô Vân Khai kéo tay áo nàng, để nàng đi lên phía trước nhìn, “Ngõ nhỏ này do vách tường hai nhà tạo thành, cho nên không có cửa sau.”
Minh Nguyệt nháy mắt mấy cái, từ bả vai của hắn nhìn thẳng vào chỗ sâu trong ngõ nhỏ, quả nhiên không nhìn thấy cửa sau. Nàng chần chừ một lát, “Nhưng ngõ nhỏ này lại thông đến một chỗ khác.”
Tô Vân Khai nhìn nàng, “Đây là đường chết, không có lối ra.”
Minh Nguyệt lại bị lật tẩy, không phục nói, “Ngõ này nhỏ hẹp lại dài như vậy, ngươi nhìn một cái chưa chắc đã thấy hết, sao có thể khẳng định không có đường ra chứ?”
“Không có gió.”
“Gió?”
“Hôm nay gió rất lớn, cho dù là đường đi nhỏ hẹp, nếu có cửa thông, ít nhiều nên có chút gió, thế nhưng quần áo, tóc của ngươi không hề nhúc nhích.”
“Biết đâu chừng lối đi bên kia mới bị người ta chặn lại?”
“Trong ngõ nhỏ có mùi khó ngửi như vậy, không phải việc chặn không khí ngày một ngày hai là có thể được.”
Minh Nguyệt không lừa được hắn, lời nói dối nào cũng bị vạch trần hết rồi, lý do gì cũng không dùng được. Thấy tầm mắt hắn dừng lại ở giữa chỗ nào đó, lập tức nói, “Lưu manh.”
Tô Vân Khai chỉ lo chứng minh, không để ý chính mình đang nhìn cái gì, bị một tiếng lưu manh của nàng đánh thức, lúc này hắn mới kịp phản ứng, vội vàng né sang một bên, cùng lúc mở miệng nói, “Rốt cuộc vì sao ngươi lại đi theo ta?”
“Nghe thấy ngươi phân tích chuyện của Liễu Bội Trân vừa rõ ràng vừa hợp lý, còn nói tú tài không phải hung thủ, cho nên ta tò mò.”
Tô Vân Khai nhìn thấy tầm mắt của nàng nhìn ra bên ngoài khi đang nói chuyện, cho nên nhất thời không thể phán đoán nàng nói thật hay nói dối, nhưng một cô nương nổi lòng tò mò liền đi theo dõi người khác, cũng là người lớn gan, dù vậy vẫn khiến hắn khó hiểu, “Cho nên ngươi muốn biết cái gì?”
Mặt mày Minh Nguyệt thanh tú, xinh đẹp được ánh nắng chiếu rọi càng thêm rực rỡ, “Ta muốn biết lý do tại sao ngươi nói tú tài không phải hung thủ.”
Bắc Tống, Chí Hòa năm thứ ba.
Trong tháng giêng, giữa tháng giêng, chính xác là mười lăm tháng giêng là hội đèn hoa đăng.
Đương triều đang mong chờ hội nguyên tiêu, từ lúc đông chí (*22/12) bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị. Dựng lầu gác, dán giấy đỏ trước cửa, các gánh hát xiếc đều mở cửa. Tới đêm mười lăm, chỉ cần trình bày tất cả những gì đã chuẩn bị trước đó. Ca múa tạp kỹ, biểu diễn dị năng đặc biệt, cực kì náo nhiệt.
Đại Danh huyện trấn Nam Nhạc cách xa Biện Kinh một chút, trước ngày lễ nguyên tiêu một hôm mưa to tầm tã, khiến cho không khí đêm hoa đăng lạnh lẽo không ít.
Chẳng qua vào một buổi sáng tinh mơ, trên đường phố ở nơi hẻo lánh chẳng thể gọi là thị trấn, trước một cửa hàng đồ cổ có rất nhiều vây quanh.
Nước mưa tối qua còn chưa khô, nhưng nhiều người chen lấn, giẫm lên tảng đá bên đường, làm nó dính đầy bùn đất, nếu không cẩn thận, còn bị bắn nước bùn lên giày nữa.
Trước cửa hàng kia có một vũng bùn, người đến xem náo nhiệt tất nhiên không muốn bị bẩn giày, cho nên đứng chừa ra một chỗ trống. Không lâu sau, một thanh niên anh tuấn trẻ tuổi đứng ngay chỗ trống đó, chân đứng giẵm lên vũng bùn nhưng lại không thấy di chuyển sang chỗ khác, có vẻ là không biết.
Người khác có lòng tốt nhắc nhở, hắn nghiêng đầu cười cười, khuôn mặt càng thêm nét tuấn tú nho nhã, “Không sao đâu.” Hắn lại hỏi, “Lão huynh là dân bản xứ sao?”
“Đúng vậy, nhà ở đầu phố.”
“Xin hỏi người chết bên trong là ai?”
“Người này là bà chủ tiệm.” Tính tình người đàn ông này cởi mở, thẳng thắn, vừa vui vẻ lại đang rãnh rỗi, cho nên không đợi hắn hỏi, liền nói thêm, “Bà chủ tên là Liễu Bội Trân, gia đình mẹ đẻ giàu có. Mới vừa cưới xin đã bị chồng hưu, sau đó lấy người đọc sách nghèo kiếp xác, tú tài kia thường mặc kệ sự đời, còn cửa hàng đồ cổ này là do nàng ta mở cửa buôn bán. Sáng sớm, tú tài kia chạy đến nha môn báo án mạng, hóa ra bà chủ đã chết, ách, vẫn còn chưa tới ba mươi tuổi đâu. Lúc này, huyện thái gia đang ở bên trong tra án, không biết do ai làm, nhưng mà thật đáng sợ…”
“Ồ…” Người trẻ tuổi ngạc nhiên kêu một tiếng, hắn tiến lại gần, hai mắt nhìn vào bên trong, nha dịch đã tránh sang một bên, hắn lại đứng ở vị trí rất thuận tiện, cho nên nhìn thấy hơn phân nửa tình hình bên trong, cũng có thể nhìn thấy làn váy tươi sáng của thi thể, “Xem ra lát nữa trượng phu của nàng sẽ bị bắt.”
Người đàn ông kia kinh ngạc, “Vì sao công tử lại nói như vậy?”
Người trẻ tuổi nói, “Đoán.”
Người đó thấy hắn không nói, có lẽ hắn thật sự phỏng đoán. Nhưng một lát sau, liền thấy quan sai áp giải một thư sinh trẻ tuổi mặt mày giận dữ đi ra ngoài, chính là ông chủ tiệm Ngô Trù. Chứng kiến quan sai bắt người, mấy người coi náo nhiệt tự nhiên tản ra, người đàn ông đó đột nhiên cảm thấy chắc thanh niên này không đoán bừa đâu, cho nên ráng đứng lại, hỏi cho ra lẽ, “Công tử sao cậu đoán được vậy?”
Cùng với tiếng la hét kêu oan của ông chủ tiệm, thanh niên trẻ tuổi thu lại ánh mắt, nói, “Gần ba mươi đã không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng quần áo nàng mặc lại khá rực rỡ, ngay cả giày đi cũng là loại giày thêu hoa dành cho các cô nương. Mới cưới đã bị hưu, sau đó lại cưới một tú tài không có tiền đồ, có trượng phu trong nhà, bản thân nàng ta lại phải xuất đầu lộ diện. Thêm nữa, hồi nãy những người vây xem, phàm là nữ tử, đều có vẻ chán ghét khinh bỉ bà chủ, nói nàng là người đẹp hết thời gặp phải xui xẻo. Nhưng đối với nam tử, đều là vẻ mặt thương tiếc. Có thể thấy danh tiếng của nàng không tốt đẹp lắm.”
Ông ta cũng là đàn ông, nghe xong mấy lời này lập tức nói, “Mấy người đọc sách các cậu nói chuyện không rõ ràng gì hết, danh tiếng không tốt lắm… nói thẳng ra chính là không tuân thủ nữ tắc, lẳng lơ.”
Người trẻ tuổi không trả lời, chỉ nói, “Ngay cả các anh cũng biết điều này, vậy thì trượng phu của nàng chắc chắn cũng biết. Bà chủ vô duyên vô cớ chết, người bị tình nghi đầu tiên nhất định là trượng phu nàng. Cho nên anh ta bị bắt cũng là tất nhiên.”
Người đàn ông hiểu rõ, lại nói, “Chẳng lẽ huyện thái gia nghi ngờ tú tài kia oán hận vợ mình lẳng lơ, cắm sừng hắn, cho nên ra tay giết người?”
Người trẻ tuổi lại cười, “Còn phải xem huyện thái gia nghĩ như thế nào.”
Người đàn ông được giải thích, cảm thấy thỏa mãn, mắt thấy hắn sắp đi, lại hỏi thêm, “Rốt cuộc tú tài kia có phải hung thủ hay không?”
Người trẻ tuổi bước trên những phiến đá bẩn, giày đã ẩm ướt, chân có chút lạnh, nhưng hắn không dừng lại, vừa đi vừa nói, “Không phải.”
Ông ta còn định hỏi rõ ràng, nhưng đám đông tản ra, chớp mắt một cái, liền không thấy bóng dáng thanh niên áo xanh đâu nữa.
Tô Vân Khai rời khỏi cửa hàng bảo vật, mới đi vài bước, nhìn thấy bên trái có ngõ tắt nhỏ, lập tức quẹo vào trong.
Ngõ nhỏ chật hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua, không thể đứng song song hai người. Hai bên vách tường để một chút đồ đạc linh tinh, càng làm cho đường đi thêm nhỏ hẹp.
“Lách tách.”
Đôi giày ẩm ướt tách khỏi mặt đất, mỗi một bước chân đều phát ra một tiếng vang rất nhỏ.
Tô Vân Khai vẫn chậm rãi đi về phía trước, chờ đi đến gần cuối đường, hắn mới dừng lại, đột ngột xoay người, một bóng người vội vã trốn vào đống đồ hỗn tạp bên cạnh. Hắn nhanh chóng chạy tới, bắt lấy kẻ lén la lén lút này.
“A-----”
Dường như người này cũng bị hắn dọa cho sợ, kêu lên một tiếng, là giọng nói của cô nương. Hắn lập tức nghi ngờ, nhưng không hề buông tay, nắm chặt bả vai nàng, giống như kéo cây củ cải mà đẩy nàng vào tường.
Lúc này hắn mới nhìn thấy rõ mặt nàng, chẳng qua chỉ là cô nương mười bảy mười tám. Tháng này vẫn còn rất lạnh, người trước mặt chiếc váy xếp màu hạnh nhân, bên ngoài khoác một cái áo khoác mỏng, bộ dạng thanh tú lại yểu điệu, mắt ngọc mày ngài, là một cô nương xinh đẹp.
Tô Vân Khai không chút thương hương tiếc ngọc, nhíu mày hỏi, “Ngươi theo dõi ta làm gì?”
Minh Nguyệt đã bớt hoảng sợ, dùng bàn tay rãnh rỗi đánh vào tay hắn, vẻ mặt càng hung dữ hơn hắn, “Sao ta lại theo dõi ngươi chứ, chỉ là cùng đường với ngươi mà thôi.”
Tô Vân Khai nói, “Từ lúc ở cửa tiệm bảo vật, ngươi đã chăm chú quan sát ta.”
Minh Nguyệt hừ nhẹ, “Nghe lời ngươi nói, người không biết còn tưởng ta là công tử giàu có đang đùa cợt ngươi. Còn nữa…” Hai gò má nàng đỏ ửng, cắn cắn môi nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi còn đứng gần như vậy, ta sẽ hét lên ngươi khi dễ ta.”
Tô Vân Khai cúi đầu nhìn, tư thế của bọn họ quả thật khá mờ ám, vội vàng buông tay lùi bước.
Minh Nguyệt xoa xoa bả vai bị hắn nắm đến phát đau, thấy hắn vẫn chưa hoàn toàn lui ra, vẫn đứng chắn đường, liền hỏi, “Thuận đường đi về nhà cũng muốn bắt ta luôn sao? Ta đã phạm vào tội gì chứ?”
Tô Vân Khai kéo tay áo nàng, để nàng đi lên phía trước nhìn, “Ngõ nhỏ này do vách tường hai nhà tạo thành, cho nên không có cửa sau.”
Minh Nguyệt nháy mắt mấy cái, từ bả vai của hắn nhìn thẳng vào chỗ sâu trong ngõ nhỏ, quả nhiên không nhìn thấy cửa sau. Nàng chần chừ một lát, “Nhưng ngõ nhỏ này lại thông đến một chỗ khác.”
Tô Vân Khai nhìn nàng, “Đây là đường chết, không có lối ra.”
Minh Nguyệt lại bị lật tẩy, không phục nói, “Ngõ này nhỏ hẹp lại dài như vậy, ngươi nhìn một cái chưa chắc đã thấy hết, sao có thể khẳng định không có đường ra chứ?”
“Không có gió.”
“Gió?”
“Hôm nay gió rất lớn, cho dù là đường đi nhỏ hẹp, nếu có cửa thông, ít nhiều nên có chút gió, thế nhưng quần áo, tóc của ngươi không hề nhúc nhích.”
“Biết đâu chừng lối đi bên kia mới bị người ta chặn lại?”
“Trong ngõ nhỏ có mùi khó ngửi như vậy, không phải việc chặn không khí ngày một ngày hai là có thể được.”
Minh Nguyệt không lừa được hắn, lời nói dối nào cũng bị vạch trần hết rồi, lý do gì cũng không dùng được. Thấy tầm mắt hắn dừng lại ở giữa chỗ nào đó, lập tức nói, “Lưu manh.”
Tô Vân Khai chỉ lo chứng minh, không để ý chính mình đang nhìn cái gì, bị một tiếng lưu manh của nàng đánh thức, lúc này hắn mới kịp phản ứng, vội vàng né sang một bên, cùng lúc mở miệng nói, “Rốt cuộc vì sao ngươi lại đi theo ta?”
“Nghe thấy ngươi phân tích chuyện của Liễu Bội Trân vừa rõ ràng vừa hợp lý, còn nói tú tài không phải hung thủ, cho nên ta tò mò.”
Tô Vân Khai nhìn thấy tầm mắt của nàng nhìn ra bên ngoài khi đang nói chuyện, cho nên nhất thời không thể phán đoán nàng nói thật hay nói dối, nhưng một cô nương nổi lòng tò mò liền đi theo dõi người khác, cũng là người lớn gan, dù vậy vẫn khiến hắn khó hiểu, “Cho nên ngươi muốn biết cái gì?”
Mặt mày Minh Nguyệt thanh tú, xinh đẹp được ánh nắng chiếu rọi càng thêm rực rỡ, “Ta muốn biết lý do tại sao ngươi nói tú tài không phải hung thủ.”
Bình luận truyện