Tiếu Xuân Phong - Nhất Mai Đồng Tiễn
Chương 3: Cửa hàng đồ Cổ (3)
Editor: HD
Bạch Thủy nghe thấy tiếng hai người bọn họ nói chuyện, giọng nói không lớn nên không có ngăn cản. Nhưng những lời này lọt vào trong tai, hắn không nhịn được đành hỏi, “Đúng vậy, còn nguyên nhân gì nữa?”
Minh Nguyệt nói, “Vừa nãy ở cửa tiệm đồ cổ, ta nhìn thấy mắt mũi miệng Liễu Bội Trân đều có máu loãng chảy ra, trên mặt cũng dính máu, có thể là do ngạt thở mà chết, sao Lê thúc chỉ nói bị đánh chết.”
Tô Vân Khai cúi đầu hỏi, “Thật sự là vậy sao?”
Bạch Thủy nghĩ ngợi, “Ừ, quả thật như vậy, hồi nãy ta cũng thấy.”
“Nhưng ta không thể chắc chắn, sau khi khám nghiệm tử thi mới dám khẳng định, chẳng qua nhìn Lê thúc giống như đoán bừa, thật sự không giống tác phong hằng ngày của ông ấy.” Minh Nguyệt nhìn thấy Tô Vân Khai vẫn nhíu mày, tiện thể nói, “Từ lúc bốn tuổi ta đã theo gia gia ta đi khắp nơi xem hiện trường giết người, phòng khám nghiệm tử thi trong nha môn chính là ngôi nhà thứ hai của ta, không có đoán sai đâu.”
Nghe cô nương này nói như vậy, Tô Vân Khai cảm thấy có chút lạnh lẽo. Nhưng mà… nhỏ tuổi như vậy đã theo gia gia tới những chỗ kia, chẳng lẽ nàng và gia gia sống nương tựa lẫn nhau, trong nhà không còn ai khác?
Minh Nguyệt đột nhiên hiểu ra, giọng điệu nhẹ nhàng, “Có phải bởi vì Tần đại nhân sắp đi nơi khác nhậm chức, cho nên lười quản lý công việc, nếu không tại sao bây giờ lại thẩm án lơ là như thế.”
Nghe thấy nàng phạm thượng, sợ miệng lưỡi nàng đắc tội với huyện thái gia, Bạch Thủy nhỏ giọng quát, “A Nguyệt không được nói bậy bạ.”
Minh Nguyệt không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ hắn hung dữ với mình, vì vậy “A” một tiếng không trách móc nữa.
Tô Vân Khai nhìn hai người họ, nói bọn họ là thanh mai trúc mã thì không giống lắm, nói là hơn mức bằng hữu bình thường một chút thì cũng không phải.
Ở trên công đường, không khí vẫn nghiêm trọng như trước. Trên đỉnh đầu phía sau lưng Tần đại nhân có treo bảng hiệu bốn chữ to đùng ‘Minh kính cao huyền’ khiến cho quan uy của ông ta khó lòng xâm phạm, trang trọng chính trực. Cả sảnh đường không ai nói chuyện, ngay cả mấy người vây xem cũng nín thở chờ đợi.
Tần đại nhân thấy Ngô Trù vẫn không nhận tội, lập tức mắng, “Tên thư sinh vô liêm sỉ nhà ngươi, còn chưa chịu nhận tội, người đâu, mau hành hình.”
“Khoan đã đại nhân.” Bạch Thủy mở miệng tiến lên ngăn cản nha dịch, nói, “Ngô Trù chính là thư sinh yếu ớt, nếu dụng hình quá mức, chỉ sợ bị người ta nói là bức cung nhận tội, xin đại nhân suy xét.”
Tần đại nhân cân nhắc suy nghĩ, cảm thấy rất có lý, xua tay bảo nha dịch lui ra, “Nhưng tên thư sinh này không chịu nhận tội.”
“Đại nhân.” Bạch Thủy nói, “Theo như tình trạng tử vong của Liễu thị, e rằng không chỉ bị đánh mà chết, còn có thể bởi vì ngạt thở mà chết. Nếu như nạn nhân bị người ta bịt mũi miệng, vậy thì có thể lý giải vì sao Ngô Trù không nghe thấy tiếng đánh nhau. Hơn nữa, giờ dần tối hôm qua mưa rất to, có lẽ tiếng mưa đã che đi một ít tiếng ồn ào.”
Ngỗ tác không nhịn được nói, “Bạch bộ đầu, ngươi dựa vào cái gì mà nói có hai nguyên nhân gây ra cái chết của nàng?”
Bạch Thủy lập tức né sang một bên, chừa lại khoảng trống, “Là nàng nói, không phải ta.”
Ngỗ tác giận dữ ngoảnh mặt nhìn, lập tức thấy tiểu cô nương xinh đẹp kia, cơn giận cũng bớt dần. Tần đại nhân cũng thấy người kia đang nghe án, liền xụ mặt nói, “Lại là ngươi, cô nương tốt thì nên quay về nhà, chạy đến nha môn làm cái gì.”
Minh Nguyệt không hề sợ hãi, cười nói, “Xem đại nhân tra án nha. Lê thúc, lúc ta ở cửa tiệm đồ cổ liếc mắt một cái liền thấy có hai nguyên nhân dẫn đến cái chết của Liễu thị, ngài làm nghề ngỗ tác hơn hai mươi năm rồi, tại sao lại không nhìn ra chứ?”
Sắc mặt ngỗ tác lập tức trở nên khó coi, lớn tiếng quát, “Chớ ăn nói lung tung, không hề sai sót điểm nào.”
“Có muốn gia gia ta đến kiểm nghiệm hay không?”
Ngỗ tác nhất thời không nói được câu nào, giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Tần đại nhân không muốn trước khi rời chức xảy ra chuyện gì ầm ĩ, nhân tiện nói, “Tiểu A Nguyệt, ngươi mau đi mời gia gia ngươi đến đi.”
Minh Nguyệt thở dài, “Ta cũng chẳng biết gia gia ta đã chạy đi du sơn ngoạn thủy nơi nào rồi, không tìm thấy gia gia. Nếu đại nhân tin ta, vậy để ta đến khám nghiệm tử thi đi.”
Vừa nói xong, nàng liền xắn tay áo chuẩn bị đi đến chỗ bao bố trắng bọc thi thể, còn chưa kịp đi, kinh đường mộc nặng nề gõ xuống bàn. Tần đại nhân trách mắng, “Trên công đường là nơi xử án, ai cho phép một nữ tử như ngươi làm càn! Gia gia ngươi không có ở đây, chẳng lẽ trong Nam Nhạc không còn ngỗ tác nào khác nữa ư? Ngươi mau lui xuống cho bản quan, không được coi thường công đường, nào có quy tắc cho nữ tử làm quan trong nha môn.”
“Lời này của đại nhân không đúng lắm.”
Giọng nói vang dội, như gió mát thổi qua dừng lại trong công đường. Minh Nguyệt xoay người tìm về hướng giọng nói phát ra, thì thấy Tô Vân Khai chậm rãi tiến lên, bước vào công đường.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh kiên định, tuy nói là bộ dạng thư sinh, tướng mạo vô cùng tuấn tú, nhưng khí chất của hắn lại khác xa với tiểu bạch kiểm Ngô Trù kia, hắn nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, “Ngỗ tác trong triều của chúng ta là chức quan không có phẩm cấp, nha môn dùng tiền để thuê người có năng lực. Nếu nữ tử là người có năng lực, vậy tất nhiên cũng có thể làm ngỗ tác.”
Tần đại nhân nổi giận, “Bản quan không thuê, nha môn không mời.”
“Hồi nãy ngỗ tác mới làm sơ kiểm thôi đúng không?”
“Phải.”
“Vậy còn có phục kiểm, nếu phục kiểm và sơ kiểm có chung kết quả, vậy thì bằng chứng thuyết phục rõ ràng. Về lý lẽ mà nói, sơ kiểm và phục kiểm không thể là cùng một người khám nghiệm. Hơn nữa, ngỗ tác kiểm tra không đúng, báo lên kết quả sai, đó chính là tội của ngỗ tác. Nhưng nếu ngỗ tác chưa kiểm nghiệm tử thi kỹ càng, đại nhân đã đưa ra phán định, vậy đó chính là tội của đại nhân.”
Tần đại nhân nghẹn lời, còn một tháng nữa là ông ta rời chức, tất nhiên không muốn trong lúc nguy cấp thế này lại xảy ra chuyện gì. Ông ta liếc mắt nhìn sang ngỗ tác, ngày thường cũng không có ích lợi gì, không nên vì hắn mà khiến nhiều người tức giận. Nếu truyền ra tin đồn gì không hay, lọt vào lỗ tai Lại bộ, vậy thì khó khăn cho ông ta rồi. Ông ta đảo mắt liên hồi, vẻ mặt do dự, Minh Nguyệt rất nổi tiếng ở chỗ này, nếu để cho nàng khám nghiệm, cho dù kết quả như thế nào, đều không liên lụy đến bản thân mình.
Sơ kiểm và phục kiểm giống nhau, ông ta sẽ lập tức định tội tú tài. Hai người khác biệt, lại tiếp tục tra xét.
Tần đại nhân cẩn thận suy xét một phen, mới nói, “Minh Nguyệt, chuyện phục kiểm này giao cho ngươi, nếu xảy ra một chút sai lầm nào, bản quan bắt ngươi hỏi tội.”
“Được thôi.”
Minh Nguyệt nhẹ nhàng đồng ý, bộ dạng như dự đoán trước được mọi việc của nàng khiến cho lão hủ Tần đại nhân không vui. Một cô nương gia, suốt ngày xuất đầu lộ diện, chẳng ra thể thống gì. Lần sau nếu nàng còn dám xuất hiện ở nha môn, ông ta sẽ bảo nha dịch đuổi nàng ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ, hừ.
Ngô Trù vẫn còn bị tình nghi, vì vậy bị bắt vào nhà giam để canh giữ. Quan viên phải ở lại coi phục kiểm, còn những người khác lui xuống hết, Tần đại nhân cùng Bạch Thủy và mấy tên sai dịch đi theo Minh Nguyệt tới phòng khám nghiệm tử thi.
Tô Vân Khai tự hiểu bản thân không được đi, liền không nhúc nhích. Ai ngờ cô nương tên Minh Nguyệt kia vừa đi được mấy bước, lập tức xoay người nhìn hắn, “Này, sao ngươi không mau đi theo.”
Tần đại nhân liền nhíu mày, “Người không có bổn phận không thể đi cùng.”
“Hắn là trợ thủ của ta, sao có thể nói là không có bổn phận gì. Ài… nếu không tí nữa ai lấy dao bưng nước cho ta, chung quy vẫn không thể nhờ Tần đại nhân hoặc sư gia được.”
Tần đại nhân ghét nhất chính là mấy thứ đồ bẩn thỉu, lập tức đồng ý. Tô Vân Khai đi song song với nàng, thỉnh thoảng liếc qua nhìn nàng, quái dị, thật sự quái dị.
&&&&&
Hai bên đại sảnh nha môn là tiền khố và võ khố, còn có sáu phòng của bộ hộ, công, lễ, lại, binh, hình. Phía sau nha môn là nội nha, chỗ ở của gia quyến quan viên. Mà phòng nghiệm thi lại cách xa nha môn nhất nhưng gần với đại lao, lý do thứ nhất bởi vì tránh xui xẻo, thứ hai thỉnh thoảng trong đại lao sẽ có thi thể cần khám nghiệm, cho nên phòng nghiệm thi ngay phía sau đại lao.
Vì muốn tránh người đi đường, nên đại lao được xây dựng ở nơi hẻo lánh, rất ít người qua lại. Do đó nơi này vô cùng hoang vắng, gió xuân thổi qua một mùi tràn ngập ẩm ướt.
Tần đại nhân muốn ngồi kiệu đi vào, nên những người đi cùng phải chậm rãi đi theo. Đợi tới được phòng nghiệm thi, rồi đặt thi thể Liễu Bội Trân lên giường đã có một chút lâu.
Cái được gọi là giường kia thực chất chính là hai cái ghế dài, phía trên đặt mấy tấm gỗ dẹt – dù sao cũng chỉ để cho người chết nằm, không có gì là không thoải mái cả.
Minh Nguyệt xén tay áo lên bước tới đằng trước, đang định mở bao bố trắng ra, thì cảm thấy bên cạnh có chút trống không, quay đầu lại nhìn, Tần đại nhân đang che miệng mũi đứng xa xa phía sau, sư gia vội vã đốt cây thương truật (*vị thuốc đông y) trên mặt đất, đốt cháy mùi hôi bốn phía.
Nàng hơi mím môi, “Tần đại nhân, xác chết này còn chưa hư thối đâu, không cần đốt hương diệt mùi. Hơn nữa, ngài đứng xa như vậy, sao có thể thấy rõ ta nghiệm thi thế nào.”
Tần đại nhân sống chết không chịu đến gần, nghiêm mặt nói, “Bản quan đứng chỗ này vẫn nhìn thấy được, trông thấy rất rõ ràng.”
Minh Nguyệt không thèm tin lời ông ta nói, chắc chắn là sợ vận đen của người chết ảnh hưởng tới con đường làm quan đây mà. Nhưng không đứng bên cạnh cũng tốt, đỡ phải khoa tay múa chân.
Tần đại nhân không tới, tất nhiên sư gia cũng không, chỉ có hai người Tô Vân Khai và Bạch Thủy ở bên cạnh.
Bạch Thủy liếc mắt nhìn Tô Vân Khai một cái, khôi ngô tuấn tú, trắng trẻo, bàn tay suông mềm, khẳng định là công tử gia, nhưng đứng trước mặt xác chết, khuôn mặt hắn lại không có phản ứng gì, vẻ mặt rất tự nhiên, giống như… nhìn miết thành thói quen?
Tô Vân Khai không có quan sát đánh giá bộ khoái kia, hắn giống như Minh Nguyệt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Liễu Bội Trân trong bao bố.
Khuôn mặt nàng ta vốn cực kì xinh đẹp, Minh Nguyệt đã gặp nàng hai ba lần, lần nào cũng phong tình vạn chủng, ánh mắt ẩn chứa ba phần ý cười. Luôn luôn mặt trắng môi hồng, tuy nhiên hiện giờ, lớp trang điểm đã trôi, mặt có máu đỏ, hai mắt tỏ ra kinh hãi tột độ, khiến phòng nghiệm thi u ám, trở nên hết sức quỷ dị đáng sợ.
Bắt đầu nghiệm thi lại, ở huyệt bách hội (*đỉnh đầu), quả thật có một miệng vết thương dài. Miệng vết thương màu đen, máu đã đông cứng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết thương này rất sâu.
Miệng vết thương này hoàn toàn có thể gây ra tử vong.
Nhưng Minh Nguyệt nhíu mày, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Liễu Bội Trân, “Có cái gì dính trên mặt nàng ta vậy?”
Sau đó nàng lấy tay chỉ vào, Tô Vân Khai nhìn qua, có thể trông thấy, mấy điểm tròn màu trắng đọng lại ngay chỗ Minh Nguyệt chỉ, tuy nhiên khó nhận ra là cái gì, “Nhìn khá giống dầu?”
“Có chút giống.” Nàng lấy hai ngón tay chùi, ngón tay trơn trượt, “Đúng thật là dầu.”
Hiện tại là tháng một, thời tiết cũng khá lạnh, dùng dầu để ngưng kết khí thì không có gì lạ, nhưng quái lạ ở chỗ nó lại xuất hiện trên khuôn mặt của nữ nhân rất coi trọng dung mạo.
Dầu này chỉ có trên mặt Liễu Bội Trân, quanh mắt và trán không có, mà khuôn mặt của nàng ta không phải chỗ bị tổn hại nhất. Minh Nguyệt chợt nhớ ra điều gì đó, hai tay múa máy trên mặt nàng một hồi, không khỏi cười lạnh, “Vừa nãy ta nói nàng có thể bị ngột mà chết, hiện giờ xem ra quả nhiên là vậy, chỉ sợ mấy thứ này do hung thủ để lại.”
Bạch Thủy nói, “Tay hung thủ dính đầy dầu?” Hắn giật mình, “Đồ tể?” (*người giết động vật)
Minh Nguyệt lắc đầu, “Muốn che miệng mũi của một người, phải áp chết thân thể của họ. Nhưng hiện tại những chỗ khác trên người nàng không dính dầu, chỉ có trên mặt. Nếu thật sự là đổ tể, quần áo của Liễu Bội Trân sẽ không sạch sẽ đến như vậy. Hơn nữa, nếu bịt chết một người, ắt hẳn phải dùng sức lực rất lớn, nếu chỉ dùng bàn tay để bịt, trên mặt nàng ta sẽ để lại vết, nhưng hiện tại xem ra, hung thủ dùng thứ khác để bịt chết nàng.”
Tô Vân Khai nói, “Nếu như vật dính dầu là đồ vật cứng, muốn bịt chết một người quả thực không có khả năng. Chỉ có thể là vật mềm mại, nhưng cái gì mềm lại dính dầu chứ?”
Ba người đều không thể nghĩ ra, đành phải cẩn thận nhớ lại. Minh Nguyệt thấy miệng mũi nàng có chút nước, hơi cúi đầu, lập tức ngửi thấy mùi lạ, “Có mùi rượu.”
Bạch Thủy nhíu mày, lật bản báo cáo của sơ kiểm coi thử, không thấy ghi chép về cái này, “Không thấy ghi báo về điều này.”
Minh Nguyệt dừng lại một chút, cầm bản báo cáo sơ kiểm của ngỗ tác xem.
Khi ngỗ tác khám nghiệm tử thi, phải ghi chép lại tất cả. Nghĩa là lúc nghiệm thi, phải báo cáo toàn bộ đặc điểm của người chết, vị trí yêu cầu sự hoàn hảo, tỉ mỉ tinh vi, ghi chép báo cáo cho người khác, sau đó trình lên công đường làm bằng chứng phụ. Cũng để đề phòng sau này thi thể bị hư thối, không nhìn thấy những chi tiết lúc mới chết nữa.
Nàng lật xem hết một lần, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, tiếp tục kiểm tra.
“Miệng mũi đều có rượu, có lẽ đồ vật bịt chết nàng chẳng những dính dầu còn có rượu, thế nên trong lúc Liễu thị giãy giụa hít vào một chút.”
Ánh mắt Minh Nguyệt rơi xuống quần áo nàng, quần áo Liễu Bội Trân đang mặc thực sự rất sang trọng, xem ra chính là tơ lụa thượng hạng, cổ tay áo thêu viền vàng, nhưng hiện tại sợi chỉ đã bị bung ra, Minh Nguyệt nhìn tay áo bên kia, chất liệu vải còn mới tinh, vì vậy sợi chỉ không thể vì quá cũ mới đứt, có lẽ là tác động ngoại lực.
Nàng cầm lấy tay nàng ta xem xét, ngón tay thon dài, không một chút chai cứng, cuộc sống thường ngày khá sung sướng an nhàn, tuy nhiên bây giờ móng tay nàng đã bị đứt ba. Những móng tay khác, có dính một ít da và máu, rõ ràng nhận thấy đối phương cũng bị thương.
“Bạch ca ca, đi nấu chút nước cam thảo mang đến đây.”
Bạch Thủy không nói nhiều lời lập tức đi ra ngoài, tốc độ cực nhanh, trước mặt Tần đại nhân xuất hiện một cơn gió, ông ta run lên một cái xém nữa la lớn.
Tô Vân Khai hỏi, “Nấu nước cam thảo làm gì?”
Minh Nguyệt không ngẩng đầu lên, tiếp tục kiểm tra, “Có một thứ gọi là cỏ xuyến gì đó, gặp máu sẽ sầu, nhưng có thể dùng làm thuốc, cầm được máu lạnh, còn có thể tụ máu bầm. Ngâm nó trong dấm chua, sau đó bôi lên vết thương nổi đỏ, vết thương lập tức biến mất. Tuy nhiên nếu dùng nước cam thảo rửa qua những chỗ bôi cỏ xuyến, có thể hóa giải, vết thương sẽ xuất hiện lần nữa.”
Tô Vân Khai một mực tin tưởng, thấp giọng hỏi, “Ý cô là, trong lúc sơ kiểm ngỗ tác kia che giấu miệng vết thương của tử thi?”
“Ừ. Lê thúc là một ngỗ tác lợi hại, không thể nào có chuyện ông ấy không phát hiện móng tay Liễu Bội Trân đứt, thế nhưng khi báo cáo, lại không nhắc đến điểm này. Còn có mùi rượu, trên mặt dính dầu, khuôn mặt bị tổn hại, liếc mắt một cái liền thấy những chi tiết này, ông ấy cũng không ghi chép lại. Hơn nữa, hồi nãy ông cứ một mực khẳng định Ngô Trù chính là hung thủ, ta cảm thấy chung quy vẫn không hợp lý, có hơi bất an.”
Tô Vân Khai nghe nàng nói vậy, lập tức liếc mắt nhìn thử, thực sự không thấy ghi chép. Lông mày liền nhíu lại, “Ngỗ tác kia che dấu cái gì chứ.”
Che dấu vết thương, mục đích che giấu ấy là gì bọn họ không biết. Mục đích chính sẽ là gì?
Bạch Thủy nghe thấy tiếng hai người bọn họ nói chuyện, giọng nói không lớn nên không có ngăn cản. Nhưng những lời này lọt vào trong tai, hắn không nhịn được đành hỏi, “Đúng vậy, còn nguyên nhân gì nữa?”
Minh Nguyệt nói, “Vừa nãy ở cửa tiệm đồ cổ, ta nhìn thấy mắt mũi miệng Liễu Bội Trân đều có máu loãng chảy ra, trên mặt cũng dính máu, có thể là do ngạt thở mà chết, sao Lê thúc chỉ nói bị đánh chết.”
Tô Vân Khai cúi đầu hỏi, “Thật sự là vậy sao?”
Bạch Thủy nghĩ ngợi, “Ừ, quả thật như vậy, hồi nãy ta cũng thấy.”
“Nhưng ta không thể chắc chắn, sau khi khám nghiệm tử thi mới dám khẳng định, chẳng qua nhìn Lê thúc giống như đoán bừa, thật sự không giống tác phong hằng ngày của ông ấy.” Minh Nguyệt nhìn thấy Tô Vân Khai vẫn nhíu mày, tiện thể nói, “Từ lúc bốn tuổi ta đã theo gia gia ta đi khắp nơi xem hiện trường giết người, phòng khám nghiệm tử thi trong nha môn chính là ngôi nhà thứ hai của ta, không có đoán sai đâu.”
Nghe cô nương này nói như vậy, Tô Vân Khai cảm thấy có chút lạnh lẽo. Nhưng mà… nhỏ tuổi như vậy đã theo gia gia tới những chỗ kia, chẳng lẽ nàng và gia gia sống nương tựa lẫn nhau, trong nhà không còn ai khác?
Minh Nguyệt đột nhiên hiểu ra, giọng điệu nhẹ nhàng, “Có phải bởi vì Tần đại nhân sắp đi nơi khác nhậm chức, cho nên lười quản lý công việc, nếu không tại sao bây giờ lại thẩm án lơ là như thế.”
Nghe thấy nàng phạm thượng, sợ miệng lưỡi nàng đắc tội với huyện thái gia, Bạch Thủy nhỏ giọng quát, “A Nguyệt không được nói bậy bạ.”
Minh Nguyệt không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ hắn hung dữ với mình, vì vậy “A” một tiếng không trách móc nữa.
Tô Vân Khai nhìn hai người họ, nói bọn họ là thanh mai trúc mã thì không giống lắm, nói là hơn mức bằng hữu bình thường một chút thì cũng không phải.
Ở trên công đường, không khí vẫn nghiêm trọng như trước. Trên đỉnh đầu phía sau lưng Tần đại nhân có treo bảng hiệu bốn chữ to đùng ‘Minh kính cao huyền’ khiến cho quan uy của ông ta khó lòng xâm phạm, trang trọng chính trực. Cả sảnh đường không ai nói chuyện, ngay cả mấy người vây xem cũng nín thở chờ đợi.
Tần đại nhân thấy Ngô Trù vẫn không nhận tội, lập tức mắng, “Tên thư sinh vô liêm sỉ nhà ngươi, còn chưa chịu nhận tội, người đâu, mau hành hình.”
“Khoan đã đại nhân.” Bạch Thủy mở miệng tiến lên ngăn cản nha dịch, nói, “Ngô Trù chính là thư sinh yếu ớt, nếu dụng hình quá mức, chỉ sợ bị người ta nói là bức cung nhận tội, xin đại nhân suy xét.”
Tần đại nhân cân nhắc suy nghĩ, cảm thấy rất có lý, xua tay bảo nha dịch lui ra, “Nhưng tên thư sinh này không chịu nhận tội.”
“Đại nhân.” Bạch Thủy nói, “Theo như tình trạng tử vong của Liễu thị, e rằng không chỉ bị đánh mà chết, còn có thể bởi vì ngạt thở mà chết. Nếu như nạn nhân bị người ta bịt mũi miệng, vậy thì có thể lý giải vì sao Ngô Trù không nghe thấy tiếng đánh nhau. Hơn nữa, giờ dần tối hôm qua mưa rất to, có lẽ tiếng mưa đã che đi một ít tiếng ồn ào.”
Ngỗ tác không nhịn được nói, “Bạch bộ đầu, ngươi dựa vào cái gì mà nói có hai nguyên nhân gây ra cái chết của nàng?”
Bạch Thủy lập tức né sang một bên, chừa lại khoảng trống, “Là nàng nói, không phải ta.”
Ngỗ tác giận dữ ngoảnh mặt nhìn, lập tức thấy tiểu cô nương xinh đẹp kia, cơn giận cũng bớt dần. Tần đại nhân cũng thấy người kia đang nghe án, liền xụ mặt nói, “Lại là ngươi, cô nương tốt thì nên quay về nhà, chạy đến nha môn làm cái gì.”
Minh Nguyệt không hề sợ hãi, cười nói, “Xem đại nhân tra án nha. Lê thúc, lúc ta ở cửa tiệm đồ cổ liếc mắt một cái liền thấy có hai nguyên nhân dẫn đến cái chết của Liễu thị, ngài làm nghề ngỗ tác hơn hai mươi năm rồi, tại sao lại không nhìn ra chứ?”
Sắc mặt ngỗ tác lập tức trở nên khó coi, lớn tiếng quát, “Chớ ăn nói lung tung, không hề sai sót điểm nào.”
“Có muốn gia gia ta đến kiểm nghiệm hay không?”
Ngỗ tác nhất thời không nói được câu nào, giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng. Tần đại nhân không muốn trước khi rời chức xảy ra chuyện gì ầm ĩ, nhân tiện nói, “Tiểu A Nguyệt, ngươi mau đi mời gia gia ngươi đến đi.”
Minh Nguyệt thở dài, “Ta cũng chẳng biết gia gia ta đã chạy đi du sơn ngoạn thủy nơi nào rồi, không tìm thấy gia gia. Nếu đại nhân tin ta, vậy để ta đến khám nghiệm tử thi đi.”
Vừa nói xong, nàng liền xắn tay áo chuẩn bị đi đến chỗ bao bố trắng bọc thi thể, còn chưa kịp đi, kinh đường mộc nặng nề gõ xuống bàn. Tần đại nhân trách mắng, “Trên công đường là nơi xử án, ai cho phép một nữ tử như ngươi làm càn! Gia gia ngươi không có ở đây, chẳng lẽ trong Nam Nhạc không còn ngỗ tác nào khác nữa ư? Ngươi mau lui xuống cho bản quan, không được coi thường công đường, nào có quy tắc cho nữ tử làm quan trong nha môn.”
“Lời này của đại nhân không đúng lắm.”
Giọng nói vang dội, như gió mát thổi qua dừng lại trong công đường. Minh Nguyệt xoay người tìm về hướng giọng nói phát ra, thì thấy Tô Vân Khai chậm rãi tiến lên, bước vào công đường.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh kiên định, tuy nói là bộ dạng thư sinh, tướng mạo vô cùng tuấn tú, nhưng khí chất của hắn lại khác xa với tiểu bạch kiểm Ngô Trù kia, hắn nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, “Ngỗ tác trong triều của chúng ta là chức quan không có phẩm cấp, nha môn dùng tiền để thuê người có năng lực. Nếu nữ tử là người có năng lực, vậy tất nhiên cũng có thể làm ngỗ tác.”
Tần đại nhân nổi giận, “Bản quan không thuê, nha môn không mời.”
“Hồi nãy ngỗ tác mới làm sơ kiểm thôi đúng không?”
“Phải.”
“Vậy còn có phục kiểm, nếu phục kiểm và sơ kiểm có chung kết quả, vậy thì bằng chứng thuyết phục rõ ràng. Về lý lẽ mà nói, sơ kiểm và phục kiểm không thể là cùng một người khám nghiệm. Hơn nữa, ngỗ tác kiểm tra không đúng, báo lên kết quả sai, đó chính là tội của ngỗ tác. Nhưng nếu ngỗ tác chưa kiểm nghiệm tử thi kỹ càng, đại nhân đã đưa ra phán định, vậy đó chính là tội của đại nhân.”
Tần đại nhân nghẹn lời, còn một tháng nữa là ông ta rời chức, tất nhiên không muốn trong lúc nguy cấp thế này lại xảy ra chuyện gì. Ông ta liếc mắt nhìn sang ngỗ tác, ngày thường cũng không có ích lợi gì, không nên vì hắn mà khiến nhiều người tức giận. Nếu truyền ra tin đồn gì không hay, lọt vào lỗ tai Lại bộ, vậy thì khó khăn cho ông ta rồi. Ông ta đảo mắt liên hồi, vẻ mặt do dự, Minh Nguyệt rất nổi tiếng ở chỗ này, nếu để cho nàng khám nghiệm, cho dù kết quả như thế nào, đều không liên lụy đến bản thân mình.
Sơ kiểm và phục kiểm giống nhau, ông ta sẽ lập tức định tội tú tài. Hai người khác biệt, lại tiếp tục tra xét.
Tần đại nhân cẩn thận suy xét một phen, mới nói, “Minh Nguyệt, chuyện phục kiểm này giao cho ngươi, nếu xảy ra một chút sai lầm nào, bản quan bắt ngươi hỏi tội.”
“Được thôi.”
Minh Nguyệt nhẹ nhàng đồng ý, bộ dạng như dự đoán trước được mọi việc của nàng khiến cho lão hủ Tần đại nhân không vui. Một cô nương gia, suốt ngày xuất đầu lộ diện, chẳng ra thể thống gì. Lần sau nếu nàng còn dám xuất hiện ở nha môn, ông ta sẽ bảo nha dịch đuổi nàng ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ, hừ.
Ngô Trù vẫn còn bị tình nghi, vì vậy bị bắt vào nhà giam để canh giữ. Quan viên phải ở lại coi phục kiểm, còn những người khác lui xuống hết, Tần đại nhân cùng Bạch Thủy và mấy tên sai dịch đi theo Minh Nguyệt tới phòng khám nghiệm tử thi.
Tô Vân Khai tự hiểu bản thân không được đi, liền không nhúc nhích. Ai ngờ cô nương tên Minh Nguyệt kia vừa đi được mấy bước, lập tức xoay người nhìn hắn, “Này, sao ngươi không mau đi theo.”
Tần đại nhân liền nhíu mày, “Người không có bổn phận không thể đi cùng.”
“Hắn là trợ thủ của ta, sao có thể nói là không có bổn phận gì. Ài… nếu không tí nữa ai lấy dao bưng nước cho ta, chung quy vẫn không thể nhờ Tần đại nhân hoặc sư gia được.”
Tần đại nhân ghét nhất chính là mấy thứ đồ bẩn thỉu, lập tức đồng ý. Tô Vân Khai đi song song với nàng, thỉnh thoảng liếc qua nhìn nàng, quái dị, thật sự quái dị.
&&&&&
Hai bên đại sảnh nha môn là tiền khố và võ khố, còn có sáu phòng của bộ hộ, công, lễ, lại, binh, hình. Phía sau nha môn là nội nha, chỗ ở của gia quyến quan viên. Mà phòng nghiệm thi lại cách xa nha môn nhất nhưng gần với đại lao, lý do thứ nhất bởi vì tránh xui xẻo, thứ hai thỉnh thoảng trong đại lao sẽ có thi thể cần khám nghiệm, cho nên phòng nghiệm thi ngay phía sau đại lao.
Vì muốn tránh người đi đường, nên đại lao được xây dựng ở nơi hẻo lánh, rất ít người qua lại. Do đó nơi này vô cùng hoang vắng, gió xuân thổi qua một mùi tràn ngập ẩm ướt.
Tần đại nhân muốn ngồi kiệu đi vào, nên những người đi cùng phải chậm rãi đi theo. Đợi tới được phòng nghiệm thi, rồi đặt thi thể Liễu Bội Trân lên giường đã có một chút lâu.
Cái được gọi là giường kia thực chất chính là hai cái ghế dài, phía trên đặt mấy tấm gỗ dẹt – dù sao cũng chỉ để cho người chết nằm, không có gì là không thoải mái cả.
Minh Nguyệt xén tay áo lên bước tới đằng trước, đang định mở bao bố trắng ra, thì cảm thấy bên cạnh có chút trống không, quay đầu lại nhìn, Tần đại nhân đang che miệng mũi đứng xa xa phía sau, sư gia vội vã đốt cây thương truật (*vị thuốc đông y) trên mặt đất, đốt cháy mùi hôi bốn phía.
Nàng hơi mím môi, “Tần đại nhân, xác chết này còn chưa hư thối đâu, không cần đốt hương diệt mùi. Hơn nữa, ngài đứng xa như vậy, sao có thể thấy rõ ta nghiệm thi thế nào.”
Tần đại nhân sống chết không chịu đến gần, nghiêm mặt nói, “Bản quan đứng chỗ này vẫn nhìn thấy được, trông thấy rất rõ ràng.”
Minh Nguyệt không thèm tin lời ông ta nói, chắc chắn là sợ vận đen của người chết ảnh hưởng tới con đường làm quan đây mà. Nhưng không đứng bên cạnh cũng tốt, đỡ phải khoa tay múa chân.
Tần đại nhân không tới, tất nhiên sư gia cũng không, chỉ có hai người Tô Vân Khai và Bạch Thủy ở bên cạnh.
Bạch Thủy liếc mắt nhìn Tô Vân Khai một cái, khôi ngô tuấn tú, trắng trẻo, bàn tay suông mềm, khẳng định là công tử gia, nhưng đứng trước mặt xác chết, khuôn mặt hắn lại không có phản ứng gì, vẻ mặt rất tự nhiên, giống như… nhìn miết thành thói quen?
Tô Vân Khai không có quan sát đánh giá bộ khoái kia, hắn giống như Minh Nguyệt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Liễu Bội Trân trong bao bố.
Khuôn mặt nàng ta vốn cực kì xinh đẹp, Minh Nguyệt đã gặp nàng hai ba lần, lần nào cũng phong tình vạn chủng, ánh mắt ẩn chứa ba phần ý cười. Luôn luôn mặt trắng môi hồng, tuy nhiên hiện giờ, lớp trang điểm đã trôi, mặt có máu đỏ, hai mắt tỏ ra kinh hãi tột độ, khiến phòng nghiệm thi u ám, trở nên hết sức quỷ dị đáng sợ.
Bắt đầu nghiệm thi lại, ở huyệt bách hội (*đỉnh đầu), quả thật có một miệng vết thương dài. Miệng vết thương màu đen, máu đã đông cứng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết thương này rất sâu.
Miệng vết thương này hoàn toàn có thể gây ra tử vong.
Nhưng Minh Nguyệt nhíu mày, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Liễu Bội Trân, “Có cái gì dính trên mặt nàng ta vậy?”
Sau đó nàng lấy tay chỉ vào, Tô Vân Khai nhìn qua, có thể trông thấy, mấy điểm tròn màu trắng đọng lại ngay chỗ Minh Nguyệt chỉ, tuy nhiên khó nhận ra là cái gì, “Nhìn khá giống dầu?”
“Có chút giống.” Nàng lấy hai ngón tay chùi, ngón tay trơn trượt, “Đúng thật là dầu.”
Hiện tại là tháng một, thời tiết cũng khá lạnh, dùng dầu để ngưng kết khí thì không có gì lạ, nhưng quái lạ ở chỗ nó lại xuất hiện trên khuôn mặt của nữ nhân rất coi trọng dung mạo.
Dầu này chỉ có trên mặt Liễu Bội Trân, quanh mắt và trán không có, mà khuôn mặt của nàng ta không phải chỗ bị tổn hại nhất. Minh Nguyệt chợt nhớ ra điều gì đó, hai tay múa máy trên mặt nàng một hồi, không khỏi cười lạnh, “Vừa nãy ta nói nàng có thể bị ngột mà chết, hiện giờ xem ra quả nhiên là vậy, chỉ sợ mấy thứ này do hung thủ để lại.”
Bạch Thủy nói, “Tay hung thủ dính đầy dầu?” Hắn giật mình, “Đồ tể?” (*người giết động vật)
Minh Nguyệt lắc đầu, “Muốn che miệng mũi của một người, phải áp chết thân thể của họ. Nhưng hiện tại những chỗ khác trên người nàng không dính dầu, chỉ có trên mặt. Nếu thật sự là đổ tể, quần áo của Liễu Bội Trân sẽ không sạch sẽ đến như vậy. Hơn nữa, nếu bịt chết một người, ắt hẳn phải dùng sức lực rất lớn, nếu chỉ dùng bàn tay để bịt, trên mặt nàng ta sẽ để lại vết, nhưng hiện tại xem ra, hung thủ dùng thứ khác để bịt chết nàng.”
Tô Vân Khai nói, “Nếu như vật dính dầu là đồ vật cứng, muốn bịt chết một người quả thực không có khả năng. Chỉ có thể là vật mềm mại, nhưng cái gì mềm lại dính dầu chứ?”
Ba người đều không thể nghĩ ra, đành phải cẩn thận nhớ lại. Minh Nguyệt thấy miệng mũi nàng có chút nước, hơi cúi đầu, lập tức ngửi thấy mùi lạ, “Có mùi rượu.”
Bạch Thủy nhíu mày, lật bản báo cáo của sơ kiểm coi thử, không thấy ghi chép về cái này, “Không thấy ghi báo về điều này.”
Minh Nguyệt dừng lại một chút, cầm bản báo cáo sơ kiểm của ngỗ tác xem.
Khi ngỗ tác khám nghiệm tử thi, phải ghi chép lại tất cả. Nghĩa là lúc nghiệm thi, phải báo cáo toàn bộ đặc điểm của người chết, vị trí yêu cầu sự hoàn hảo, tỉ mỉ tinh vi, ghi chép báo cáo cho người khác, sau đó trình lên công đường làm bằng chứng phụ. Cũng để đề phòng sau này thi thể bị hư thối, không nhìn thấy những chi tiết lúc mới chết nữa.
Nàng lật xem hết một lần, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, tiếp tục kiểm tra.
“Miệng mũi đều có rượu, có lẽ đồ vật bịt chết nàng chẳng những dính dầu còn có rượu, thế nên trong lúc Liễu thị giãy giụa hít vào một chút.”
Ánh mắt Minh Nguyệt rơi xuống quần áo nàng, quần áo Liễu Bội Trân đang mặc thực sự rất sang trọng, xem ra chính là tơ lụa thượng hạng, cổ tay áo thêu viền vàng, nhưng hiện tại sợi chỉ đã bị bung ra, Minh Nguyệt nhìn tay áo bên kia, chất liệu vải còn mới tinh, vì vậy sợi chỉ không thể vì quá cũ mới đứt, có lẽ là tác động ngoại lực.
Nàng cầm lấy tay nàng ta xem xét, ngón tay thon dài, không một chút chai cứng, cuộc sống thường ngày khá sung sướng an nhàn, tuy nhiên bây giờ móng tay nàng đã bị đứt ba. Những móng tay khác, có dính một ít da và máu, rõ ràng nhận thấy đối phương cũng bị thương.
“Bạch ca ca, đi nấu chút nước cam thảo mang đến đây.”
Bạch Thủy không nói nhiều lời lập tức đi ra ngoài, tốc độ cực nhanh, trước mặt Tần đại nhân xuất hiện một cơn gió, ông ta run lên một cái xém nữa la lớn.
Tô Vân Khai hỏi, “Nấu nước cam thảo làm gì?”
Minh Nguyệt không ngẩng đầu lên, tiếp tục kiểm tra, “Có một thứ gọi là cỏ xuyến gì đó, gặp máu sẽ sầu, nhưng có thể dùng làm thuốc, cầm được máu lạnh, còn có thể tụ máu bầm. Ngâm nó trong dấm chua, sau đó bôi lên vết thương nổi đỏ, vết thương lập tức biến mất. Tuy nhiên nếu dùng nước cam thảo rửa qua những chỗ bôi cỏ xuyến, có thể hóa giải, vết thương sẽ xuất hiện lần nữa.”
Tô Vân Khai một mực tin tưởng, thấp giọng hỏi, “Ý cô là, trong lúc sơ kiểm ngỗ tác kia che giấu miệng vết thương của tử thi?”
“Ừ. Lê thúc là một ngỗ tác lợi hại, không thể nào có chuyện ông ấy không phát hiện móng tay Liễu Bội Trân đứt, thế nhưng khi báo cáo, lại không nhắc đến điểm này. Còn có mùi rượu, trên mặt dính dầu, khuôn mặt bị tổn hại, liếc mắt một cái liền thấy những chi tiết này, ông ấy cũng không ghi chép lại. Hơn nữa, hồi nãy ông cứ một mực khẳng định Ngô Trù chính là hung thủ, ta cảm thấy chung quy vẫn không hợp lý, có hơi bất an.”
Tô Vân Khai nghe nàng nói vậy, lập tức liếc mắt nhìn thử, thực sự không thấy ghi chép. Lông mày liền nhíu lại, “Ngỗ tác kia che dấu cái gì chứ.”
Che dấu vết thương, mục đích che giấu ấy là gì bọn họ không biết. Mục đích chính sẽ là gì?
Bình luận truyện