Tình Anh Cho Em
Chương 2: Triển khai kế hoạch
Hứa An Nhược chưa bao giờ mong chờ ngày cuối tuần giống như lúc này, để bản thân có thêm tự tin cô đã nhờ Tiêu Như, Nhất Linh lựa chọn trang phục giúp mình. Hai người bạn tò mò về vẻ trịnh trọng, khẩn trương của cô, sau khi nghe được đáp án, cả hai đều hăng hái tư vấn, chúng tôi còn cùng dành một ngày chỉ đi mua sắm, làm đẹp… quả thực theo đuổi một người thực hao tổn tâm khí.
Số lần Hứa An Nhược kiểm tra cuốn lịch trên đầu giường đã gấp đôi số lần cô ngó ngàng đến nó trước đây, cuốn lịch đẹp đẽ thẳng tắp đã bị cô nhàu tới nhàu lui, ghi ghi chép chép đến nỗi cuối mép cũng quăn lên.
-“Nhưng sau vẫn chưa đến cuối tuần nhỉ” cô lẩm bẩm một mình, còn Tiêu Như và Nhất Linh thì giả vờ không quan tâm, mà phải nói họ sắp bị cô bức điên rồi, Hứa An Nhược luôn nghĩ mình hoạt bát[trà muộn- lqd] và tự tin đầy minh nhưng bây giờ cô cảm thấy sai lầm rồi, cô hồi hộp, bồn chồn không yên, đây rõ ràng chỉ là một buổi họp mặt bình thường chứ không phải là buổi hẹn hò yêu đương, cô lo lắng cái quái gì chứ?
"Hứa An Nhược, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chờ chết, chết vì hạnh phúc nhỉ?"
Thứ 7
Cả ngày hôm nay Hứa An Nhược không có tiết học, bình thường giờ này cô vẫn còn ngủ vùi trong chăn nhưng lúc này khác hẳn, cô đã dậy từ sáng tinh mơ rồi, đã chạy một vòng sân trường, còn mua đồ ăn sáng cho cả phòng nữa, tâm trạng vui vẻ lên đỉnh điểm. Trở về với hai tay xách hai túi, một bên là bánh bao, túi còn lại là sữa đậu nành, Hứa An Nhược đặt đồ lên bàn, gọi lớn:
-“Tiêu Như, Nhất Linh…dậy đi thôi”
Chui ra từ đống hỗn độn nào là quần áo, nào là sách vở, hai mắt Tiêu Như lộ rõ viền đen, ú ớ nói
-“An Nhược, cậu đừng hành hạ tớ nữa, tối qua hơn 3 giờ tớ mới ngủ”
-“Cậu lại luyện tiểu thuyết chứ gì” Nhất Linh cười khanh khách vò đầu tóc rối mù của Tiêu Như, rồi chạy nhanh vào phòng vệ sinh.
-“Không dậy là bánh bao nhân đậu của cậu sẽ vào bụng Nhất Linh à nha” Hứa An Nhược vừa nói vừa mở bao đựng đồ ăn, hít hà mùi bánh mới thơm phức.
-“Á…không được, năm phút…không mười phút” Tiêu Như thều thào
-“Ui… Linh, bánh bao hôm nay ngon lắm nha” Hứa An Nhược gọi
-“Đừng mà…” Tiêu Như bật dậy khỏi giường và gào lên, ôm lấy túi bánh của mình đi mất
-“Linh, cậu nói xem, Tiêu Như ham ăn giống ai vậy?” Hứa An Nhược tò mò
-“Không phải đặc biệt ham ăn mà là hội chứng cuồng bánh bao nhân đậu a” Nhất Linh giải thích
-“Haha” chúng tôi cùng không nhịn được bật cười.
…
Sau đó cô cùng Nhất Linh đến thư viện, trả một số sách gần quá hạn, tìm tài liệu cho buổi thuyết trình tuần sau.
-“Là quyển này hả?” cô đưa sang cho Nhất Linh
-“Ừ, đúng rồi, còn quyển [Tư Tưởng Chính Trị] nữa”
-“Chắc có ai mượn rồi” cô lục lọi trên giá sách.
Cô không đủ tầm với để lấy được những cuốn sách ở phía trên, đang cố nhướng tay, khổ sở nhảy tưng tưng.
-“Em muốn lấy quyển nào?” giọng nói trầm ấm vang lên.
-“Á…” cô không khống chế được suýt tiếp xúc trực tiếp với mặt sàn thì một bàn tay giữ chặt eo cô lại.
-“Không sao chứ?”
-“A…cảm ơn anh” Hứa An Nhược ngượng ngùng trả lời.
Trì Văn Trạm nhìn người con gái mặt đang ửng hồng nhất thời không hiểu vì sao, anh nhanh chóng buông tay ra, ho khan một tiếng
-“Khụ…quyển này đúng không?”
-“Đúng ạ, cảm ơn anh” cô đưa tay nhận lấy quyển sách, nhìn anh rồi hỏi –“Anh cũng đến thư viện ạ?”
Cô muốn cú đầu mình mấy cái vì câu hỏi chẳng có chút đầu óc nào, anh không ở đây thì ở đâu
-“Ừ… anh đến mượn sách”
-“A…anh tìm được chưa? Hay để en phụ anh tìm”
-“Không cần, đã đủ rồi” anh khách khí nói
-“Vậy ạ”
-“Còn muốn lấy quyển nào trên đó không?” Trì Văn Trạm chỉ lên phía trên hỏi
-“Không ạ”
-“Vậy thì anh đi nhé! Tạm biệt”
-“Dạ, chào anh”
Hứa An Nhược ngây ngốc nhìn theo bóng dáng anh, cảm thấy thật may mắn khi gặp được anh, anh không khó gần, lạnh nhạt như cô tưởng, anh còn chủ động nói chuyện với cô, còn giúp cô tìm sách, An Nhược ôm quyển sách như báu vật trong lòng, cười rạng rỡ.
“An Nhược,…xong chưa?” Nhất Linh không biết từ đâu chạy đến
“Nè...tìm được rồi” cô nhanh chóng thoát khỏi mộng ảo.
“Về thôi”
…
Buổi tối
Sau hơn một tiếng đồng hồ ăn ngủ trong phòng tắm, cô cũng lếch xác ra khỏi phòng tắm, hai mắt của Tiêu Như nhìn cô có vẻ kinh dị
-“Có phải phòng tắm bốc khói rồi không?”
Nhất Linh thì đang bận sấy khô tóc, cô không đáp mà ngồi xuống giường đưa mái tóc ướt nhẹp sang cho Nhất Linh: -“Sấy giúp tớ luôn đi”
-“Tiêu Như, cậu không đi hả?” cô lên tiếng hỏi
-“Không đâu, một lát nữa tớ hẹn rồi!”
Tiêu Như ngoài việc cuồng ăn, hứng thú với tiểu thuyết lại còn nghiện game online, chúng tôi từ chối bàn luận về thú vui của cậu ấy, và tiếp tục công cuộc sấy khô đầu.
Hơn nửa tiếng sau,
Hứa An Nhược và Trần Nhất Linh đã ra khỏi kí túc xá đến nơi hẹn, đó là một nhà hàng nhỏ cách trường hơn 10 phút đi bộ, nhưng do trời tối nên tụi cô đi bằng taxi, đến vừa đúng lúc thấy Trình Tự đang cần di động gọi tứ phía.
“Đàn anh, tụi em đến rồi nè!” cô vẫy tay gọi Trình Tự
“Hey! Anh còn tưởng em không đến” Trình Tự vẫn chào cô, nhìn Nhất Linh rồi hỏi: “Ai vậy?”
“Bạn cùng phòng với em"
“Chào em, anh là anh trai của An Nhược, gọi anh là Trình Tự được rồi”
“Đừng nghe anh ấy nói bậy” cô kéo Nhất Linh đi vào, lười để ý đến anh ta.
“Phòng thứ hai quẹo trái” Trình Tự nói với theo
Khi chúng tôi mở của bước vào phòng thì đã có kha khá người ngồi đợi rồi, tiếng trò chuyện làm không khí rôm rả, cô cùng Nhất Linh đại một chỗ ngồi xuống.
Không bao lâu đông đủ người tụ họp lại quanh một bàn lớn, cách món ăn đã sẵn sàng. Trình Tự đại diện cho sinh viên khóa trên phát biểu
-“Chào mọi người, tối nay là buổi tụ họp chúng ta tổ chức chào đón đàn em khóa dưới, ăn uống nhiệt tình vào nhé! Ai muốn làm quen thì tranh thủ cơ hội”
Anh nói xong mọi người vỗ tay nhiệt tình kèm theo những tiếng cười giòn giã.
Hình như ở đây toàn sinh viên khoa CN, chỉ có cô và Nhất Linh là lạc loài.
Ngay từ giây phút Trì Văn Trạm và Trình Tự bước vào cô đã nhìn thấy anh, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu xanh đậm, tóc tai được chải gọn gàng càng làm gương mặt anh trở nên ưu tú, khiến cô không thể rời mắt đi, vẫn nhìn chằm chàm vào anh.
-“An Nhược, lộ liễu quá! Cậu đã nhìn anh ta hơn năm phút rồi. Có phải là anh Trạm của cậu không?” Nhất Linh kề sát tai cô hỏi nhỏ
-“Đúng vậy” cô cười híp mắt, hạnh phúc đáp
-“Xem mặt cậu kìa, nhiêu đó đã thỏa mãn ghê chưa!” Nhất Linh chọc ghẹo
Trình Tự nãy giờ vẫn đang trò chuyện rơm rả, nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt chăm chú từ xa, quay lại thì thấy Hứa An Nhược đang chăm chăm nhìn về phía này, trong lòng thầm thở dài: -“Haizz, cái cô ngốc này”
Sau khi tiệc kết thúc, Trình Tự hô hào cùng đi tăng hai, cô nhiệt tình tham gia vì biết đâu có được cơ hội ở gần anh, cô phải biết nắm bắt, An Nhược thầm cổ vũ chính mình, đồng thời sống chết kéo theo Nhất Linh đang muốn trở về.
Phòng đã được đặt sẵn trước, khi vào thì Trình Tự kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhỏ giọng nói:
-“Ngồi ở đây đi”
Cô phát hiện anh cũng đi về hướng này, nhìn cô gật đầu một cái rồi ngồi xuống. cô không che giấu được niềm hân hoan trong lòng.
Do xung quanh ồn ào tiếng nhạc, tiếng người nên cô không thể nào trò chuyện, chỉ lén lút nhìn anh. [Trà Muộn-dđ lqd]Giờ phút này tuy bên ngoài là thế nhưng trái tim cô cảm thấy bình yên hết thảy, chúng tôi chỉ cách nhau một gan tay thậm chí cô còn nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của anh, mang một mùi thanh mát tao nhã nhưng lại khiến người tay say đắm.
Số lần Hứa An Nhược kiểm tra cuốn lịch trên đầu giường đã gấp đôi số lần cô ngó ngàng đến nó trước đây, cuốn lịch đẹp đẽ thẳng tắp đã bị cô nhàu tới nhàu lui, ghi ghi chép chép đến nỗi cuối mép cũng quăn lên.
-“Nhưng sau vẫn chưa đến cuối tuần nhỉ” cô lẩm bẩm một mình, còn Tiêu Như và Nhất Linh thì giả vờ không quan tâm, mà phải nói họ sắp bị cô bức điên rồi, Hứa An Nhược luôn nghĩ mình hoạt bát[trà muộn- lqd] và tự tin đầy minh nhưng bây giờ cô cảm thấy sai lầm rồi, cô hồi hộp, bồn chồn không yên, đây rõ ràng chỉ là một buổi họp mặt bình thường chứ không phải là buổi hẹn hò yêu đương, cô lo lắng cái quái gì chứ?
"Hứa An Nhược, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chờ chết, chết vì hạnh phúc nhỉ?"
Thứ 7
Cả ngày hôm nay Hứa An Nhược không có tiết học, bình thường giờ này cô vẫn còn ngủ vùi trong chăn nhưng lúc này khác hẳn, cô đã dậy từ sáng tinh mơ rồi, đã chạy một vòng sân trường, còn mua đồ ăn sáng cho cả phòng nữa, tâm trạng vui vẻ lên đỉnh điểm. Trở về với hai tay xách hai túi, một bên là bánh bao, túi còn lại là sữa đậu nành, Hứa An Nhược đặt đồ lên bàn, gọi lớn:
-“Tiêu Như, Nhất Linh…dậy đi thôi”
Chui ra từ đống hỗn độn nào là quần áo, nào là sách vở, hai mắt Tiêu Như lộ rõ viền đen, ú ớ nói
-“An Nhược, cậu đừng hành hạ tớ nữa, tối qua hơn 3 giờ tớ mới ngủ”
-“Cậu lại luyện tiểu thuyết chứ gì” Nhất Linh cười khanh khách vò đầu tóc rối mù của Tiêu Như, rồi chạy nhanh vào phòng vệ sinh.
-“Không dậy là bánh bao nhân đậu của cậu sẽ vào bụng Nhất Linh à nha” Hứa An Nhược vừa nói vừa mở bao đựng đồ ăn, hít hà mùi bánh mới thơm phức.
-“Á…không được, năm phút…không mười phút” Tiêu Như thều thào
-“Ui… Linh, bánh bao hôm nay ngon lắm nha” Hứa An Nhược gọi
-“Đừng mà…” Tiêu Như bật dậy khỏi giường và gào lên, ôm lấy túi bánh của mình đi mất
-“Linh, cậu nói xem, Tiêu Như ham ăn giống ai vậy?” Hứa An Nhược tò mò
-“Không phải đặc biệt ham ăn mà là hội chứng cuồng bánh bao nhân đậu a” Nhất Linh giải thích
-“Haha” chúng tôi cùng không nhịn được bật cười.
…
Sau đó cô cùng Nhất Linh đến thư viện, trả một số sách gần quá hạn, tìm tài liệu cho buổi thuyết trình tuần sau.
-“Là quyển này hả?” cô đưa sang cho Nhất Linh
-“Ừ, đúng rồi, còn quyển [Tư Tưởng Chính Trị] nữa”
-“Chắc có ai mượn rồi” cô lục lọi trên giá sách.
Cô không đủ tầm với để lấy được những cuốn sách ở phía trên, đang cố nhướng tay, khổ sở nhảy tưng tưng.
-“Em muốn lấy quyển nào?” giọng nói trầm ấm vang lên.
-“Á…” cô không khống chế được suýt tiếp xúc trực tiếp với mặt sàn thì một bàn tay giữ chặt eo cô lại.
-“Không sao chứ?”
-“A…cảm ơn anh” Hứa An Nhược ngượng ngùng trả lời.
Trì Văn Trạm nhìn người con gái mặt đang ửng hồng nhất thời không hiểu vì sao, anh nhanh chóng buông tay ra, ho khan một tiếng
-“Khụ…quyển này đúng không?”
-“Đúng ạ, cảm ơn anh” cô đưa tay nhận lấy quyển sách, nhìn anh rồi hỏi –“Anh cũng đến thư viện ạ?”
Cô muốn cú đầu mình mấy cái vì câu hỏi chẳng có chút đầu óc nào, anh không ở đây thì ở đâu
-“Ừ… anh đến mượn sách”
-“A…anh tìm được chưa? Hay để en phụ anh tìm”
-“Không cần, đã đủ rồi” anh khách khí nói
-“Vậy ạ”
-“Còn muốn lấy quyển nào trên đó không?” Trì Văn Trạm chỉ lên phía trên hỏi
-“Không ạ”
-“Vậy thì anh đi nhé! Tạm biệt”
-“Dạ, chào anh”
Hứa An Nhược ngây ngốc nhìn theo bóng dáng anh, cảm thấy thật may mắn khi gặp được anh, anh không khó gần, lạnh nhạt như cô tưởng, anh còn chủ động nói chuyện với cô, còn giúp cô tìm sách, An Nhược ôm quyển sách như báu vật trong lòng, cười rạng rỡ.
“An Nhược,…xong chưa?” Nhất Linh không biết từ đâu chạy đến
“Nè...tìm được rồi” cô nhanh chóng thoát khỏi mộng ảo.
“Về thôi”
…
Buổi tối
Sau hơn một tiếng đồng hồ ăn ngủ trong phòng tắm, cô cũng lếch xác ra khỏi phòng tắm, hai mắt của Tiêu Như nhìn cô có vẻ kinh dị
-“Có phải phòng tắm bốc khói rồi không?”
Nhất Linh thì đang bận sấy khô tóc, cô không đáp mà ngồi xuống giường đưa mái tóc ướt nhẹp sang cho Nhất Linh: -“Sấy giúp tớ luôn đi”
-“Tiêu Như, cậu không đi hả?” cô lên tiếng hỏi
-“Không đâu, một lát nữa tớ hẹn rồi!”
Tiêu Như ngoài việc cuồng ăn, hứng thú với tiểu thuyết lại còn nghiện game online, chúng tôi từ chối bàn luận về thú vui của cậu ấy, và tiếp tục công cuộc sấy khô đầu.
Hơn nửa tiếng sau,
Hứa An Nhược và Trần Nhất Linh đã ra khỏi kí túc xá đến nơi hẹn, đó là một nhà hàng nhỏ cách trường hơn 10 phút đi bộ, nhưng do trời tối nên tụi cô đi bằng taxi, đến vừa đúng lúc thấy Trình Tự đang cần di động gọi tứ phía.
“Đàn anh, tụi em đến rồi nè!” cô vẫy tay gọi Trình Tự
“Hey! Anh còn tưởng em không đến” Trình Tự vẫn chào cô, nhìn Nhất Linh rồi hỏi: “Ai vậy?”
“Bạn cùng phòng với em"
“Chào em, anh là anh trai của An Nhược, gọi anh là Trình Tự được rồi”
“Đừng nghe anh ấy nói bậy” cô kéo Nhất Linh đi vào, lười để ý đến anh ta.
“Phòng thứ hai quẹo trái” Trình Tự nói với theo
Khi chúng tôi mở của bước vào phòng thì đã có kha khá người ngồi đợi rồi, tiếng trò chuyện làm không khí rôm rả, cô cùng Nhất Linh đại một chỗ ngồi xuống.
Không bao lâu đông đủ người tụ họp lại quanh một bàn lớn, cách món ăn đã sẵn sàng. Trình Tự đại diện cho sinh viên khóa trên phát biểu
-“Chào mọi người, tối nay là buổi tụ họp chúng ta tổ chức chào đón đàn em khóa dưới, ăn uống nhiệt tình vào nhé! Ai muốn làm quen thì tranh thủ cơ hội”
Anh nói xong mọi người vỗ tay nhiệt tình kèm theo những tiếng cười giòn giã.
Hình như ở đây toàn sinh viên khoa CN, chỉ có cô và Nhất Linh là lạc loài.
Ngay từ giây phút Trì Văn Trạm và Trình Tự bước vào cô đã nhìn thấy anh, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu xanh đậm, tóc tai được chải gọn gàng càng làm gương mặt anh trở nên ưu tú, khiến cô không thể rời mắt đi, vẫn nhìn chằm chàm vào anh.
-“An Nhược, lộ liễu quá! Cậu đã nhìn anh ta hơn năm phút rồi. Có phải là anh Trạm của cậu không?” Nhất Linh kề sát tai cô hỏi nhỏ
-“Đúng vậy” cô cười híp mắt, hạnh phúc đáp
-“Xem mặt cậu kìa, nhiêu đó đã thỏa mãn ghê chưa!” Nhất Linh chọc ghẹo
Trình Tự nãy giờ vẫn đang trò chuyện rơm rả, nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt chăm chú từ xa, quay lại thì thấy Hứa An Nhược đang chăm chăm nhìn về phía này, trong lòng thầm thở dài: -“Haizz, cái cô ngốc này”
Sau khi tiệc kết thúc, Trình Tự hô hào cùng đi tăng hai, cô nhiệt tình tham gia vì biết đâu có được cơ hội ở gần anh, cô phải biết nắm bắt, An Nhược thầm cổ vũ chính mình, đồng thời sống chết kéo theo Nhất Linh đang muốn trở về.
Phòng đã được đặt sẵn trước, khi vào thì Trình Tự kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhỏ giọng nói:
-“Ngồi ở đây đi”
Cô phát hiện anh cũng đi về hướng này, nhìn cô gật đầu một cái rồi ngồi xuống. cô không che giấu được niềm hân hoan trong lòng.
Do xung quanh ồn ào tiếng nhạc, tiếng người nên cô không thể nào trò chuyện, chỉ lén lút nhìn anh. [Trà Muộn-dđ lqd]Giờ phút này tuy bên ngoài là thế nhưng trái tim cô cảm thấy bình yên hết thảy, chúng tôi chỉ cách nhau một gan tay thậm chí cô còn nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của anh, mang một mùi thanh mát tao nhã nhưng lại khiến người tay say đắm.
Bình luận truyện