Tình Anh Cho Em
Chương 3: Bất ngờ
Những thứ tất yếu đương nhiên vẫn sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn.
Đang lúc mãi ngắm nhìn người bên cạnh thì một khủy tay thúc vào eo cô, Hứa An Nhược quay sang thì thấy Nhất Linh đang cố nín cười nhìn mình.
-“Gì vậy?” cô buồn bực hỏi
-“Coi chừng người ta bốc cháy bây giờ” Nhất Linh cười khúc khích
-“Anh ấy có phải rất đẹp trai không?” cô thì thầm vào tai bạn
-“Đúng, chuẩn soái ca” Nhất Linh đáp
Cô cười không chút e thẹn, phải nói là với con mắt thẩm mỹ của mình cô luôn luôn có lòng tin.
Lúc này Hứa An Nhược không để ý đến người bên phía bên trái đã đứng dậy đi ra phía cửa, một lát sau anh bước vào theo sau là một cô gái.[Trà Muộn- dđ lqd]Cô nghi hoặc nhìn về phía anh, do ánh đèn mập mờ nên cô không thấy người đứng phía sau anh, đến khi anh nắm tay người phía sau ngồi xuống ghế, cô gái tươi cười chào hỏi Trình Tự, giọng nói nhỏ nhẹ thanh tao.
Trái tim như lỡ không bắt kịp nhịp, cô nhìn chằm chằm vào người ta, đến nỗi cô gái nhận ra được ánh nhìn của cô thì ngạc nhiên hỏi:
-“Đây là?”
-“À… đây là An Nhược, em gái của mình” Trình Tự giải đáp thắc mắc của cô gái rồi quay sang nhìn cô “Cô ấy là Điền Thư Huyên, cùng khóa với tụi anh”
-“Chào chị…” cô gượng gạo nói
-“Xin chào, rất vui được gặp em, chị là bạn gái của anh Trạm” giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, dịu dàng, hoàn toàn khác với sự ồn ào xung quanh.
Hứa An Nhược như bị một nhát dao đâm vào chỗ trí mạng, nụ cười của cô ngay lập tức đông cứng, lòng bàn tay bị siết chặt đau nhói.
Người như anh, làm sao lại không có những cô gái quay quanh, làm sao chưa từng kết giao chứ. Anh cùng cô gái đó sánh vai vừa lứa, mọi người xung quanh thể hiện vẻ ngưỡng mộ, ghen tỵ
"Nam sinh thì ghen vì người con gái xinh đẹp dịu dàng lại thuộc về người khác, nữ sinh thì xót xa vì người trong mộng đã là của cô gái khác, người đó lại xinh đẹp, u tú. Quả thật rất xứng đôi, cô không trông thấy vẻ mặt của mình nhưng cũng nghĩ chắc khó coi lắm, lòng như bị một tảng đá lớn đè lên, nghẹn không thể nói, cảm xúc hỗn độn.
Thấy không khí có chút kì dị, Nhất Linh cảm thấy không ổn liền kéo nhẹ vai cô, giọng lo lắng:
-“An Nhược, cậu vẫn ổn chứ?”
-“…”
Không ổn, thật không ổn một chút nào, cô muốn khóc rồi! cố gắng bao nhiêu năm nay, bây giờ khó khăn lắm mới được gần anh, tại sao ở đâu nhảy ra một cô bạn gái? Hứa An Nhược tự ti,[Trà Muộn- lqd ]cô hoàn toàn không biết mẫu người của anh, cũng không người bạn gái này từ đâu xuất hiện. Điền Thư Huyên xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn, giỏi giang hơn cô, nhìn hai người họ xứng đôi vừa lứa, ánh mắt dịu dàng của anh, sự ăn ý giữa họ làm cô bị đẩy ra xa hàng ngàn cây số. Cô không đánh đã bại, Hứa An Nhược cơ hồ như không chấp nhận được, đành nén bi thương.
Nhất Linh nhìn thấy bộ dạng của cô, thở dài khuyên nhủ
-“An Nhược, chúng ta về thôi!”
-“Mình không sao” cô ủ rủ đáp đi theo cô ấy rời khỏi đây, cũng không nói tiếng nào với Trình Tự.
Lúc hai người các cô đang đứng đợi xe thì Trình Tự đuổi theo phía sau.
-“An Nhược, sao không nói tiếng nào đã bỏ về”
-“Về trễ không an toàn” Nhất Linh đáp
-“An Nhược, thực sự anh không biết Điền Thư Huyên sẽ đến”
-“Anh nên nói sớm với tôi, cảm thấy đùa cợt của người khác thú vị lắm hả?” cô nghẹn giọng chua chát.
-“Xin lỗi”
-“Không cần đâu, hôm nay cảm ơn anh” cô bình thản đáp
-“Em đưa cô ấy về cẩn thận” Trình Tự nhờ vả Nhất Linh
Thực sự thì Trình Tự chẳng làm gì sai, anh ta cũng đâu có nghĩa vụ phải thông báo cho cô về mọi thứ của Trì Văn Trạm. Chỉ là cô đang cố làm cho trái tim mình bình tĩnh trở lại, Trình Tự lại vừa lúc là đối tượng cho cô xả giận. Coi như anh ta xui xẻo đi.
Trên đường trở về kí túc xá, cô và Nhất Linh đều đồng loạt im lặng, cô nhìn qua khung cửa, nhìn ánh đèn rực rỡ bên đường, mọi thứ lướt qua rất nhanh, không để chút dấu vết nào, giống như tâm trạng hiện giờ, đau mà không đau, tưởng không đau ngờ đau không tưởng.
Đêm nay là một đêm dài vô tận, vừa về đến phòng cô chỉ kịp vứt bỏ đôi giày cao gót xuống dưới gầm giường, tung chăn trốn vào, mặt mũi cũng không có ý định tẩy rửa, váy cũng chẳng thay, [dđ LQĐ- Trà Muộn]cứ thế chìm vào bóng tối. Nhưng chỉ cô biết mình hề ngủ, nguyên một đêm cô không hề chợp mắt, những giọt nước mắt không biết tự lúc nào đã nhòe hai bên má, thấm đẫm xuống gối nằm, cô cắn chặt chăn để không phải phát ra tiếng nức nở.
Sau một đêm không thể ngủ, khóc cũng đã đủ, mới hơn năm giờ sáng Hứa An Nhược đã lồm cồm bò dậy, chưa đánh răng rửa mặt đã xuống dưới sân chạy bộ, cô chạy mãi không hề suy nghĩ đến khi mệt nhòa thở không ra hơi.
Cô mua đồ ăn sáng cho cả phòng rồi mới trở về, để toàn bộ đồ ăn lên bàn, sau đó cô leo lên chiếc giường nhỏ của mình nhắm nghiềm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Trần Nhất Linh ngồi trên bàn học đọc sách nãy giờ, từ lúc An Nhược bước vào cô đã định lên tiếng nhưng thấy vẻ mặt đoán không được tâm tư của cô ấy nên cô chỉ biết thở dài trong lòng, im lặng nhìn,[Trà Muộn- l q d] cô hiểu được tâm trạng hiện giờ của An Nhược, không phải một hai lời khuyên là có thể không đau nữa. Trước đó, khi nghe An Nhược kể về người mà cô ấy thầm mến- Trì Văn Trạm, cô cứ nghĩ đó chỉ đơn giản là tình cảm nhất thời, tính ra cô ấy không gặp anh ta nhiều năm rồi, có thể là ảo tưởng do bản thân tạo nên nhưng tối hôm qua khi cô gái đó xuất hiện mặt của An Nhược trở nên trắng bệch, giọng nói dù kiềm nén nhưng vẫn cảm nhận được sự run rẩy, đến nỗi răng cô ấy cắn chặt khiến cho môi cũng bật máu. Cô tin An Nhược thật sự rất yêu Trì Văn Trạm, không phải nói quên là quên ngay được, nên cô mới lo lắng sợ cô ấy tổn thương.
An Nhược ngủ mê man, trong giấc mộng cô thấy mình lạc vào một mê cung, cô đi mãi đi mãi cũng không ra được, trong lúc tuyệt vọng cô nhìn thấy Trì Văn Trạm- anh đang đứng[Trà Muộn-dđ lqd]cách cô một khoảng nhìn cô mỉm cười, đang định chạy đến nắm lấy tay anh thì một bóng dáng khác xuất hiện bên anh, ôm lấy vòng tay anh-Điền Thư Huyên cười nũng nịu, sau đó quay sang nhìn cô đầy vẻ kiêu ngạo, rồi kéo anh rời đi. Cô gọi lớn tên anh “Văn Trạm, chờ em với” nhưng họ mãi mất hút đằng xa còn chân cô bị thứ gì đó ghìm lại kéo vào trong bóng tối…
“Không được…” Hứa An Nhược hét lớn, giật mình tỉnh giấc mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may chỉ là mơ cô thầm trấn an.
“An Nhược, cậu thức dậy ăn chút gì đi” tiếng gọi kéo cô về thực tại
“Mình ngủ bao lâu rồi!” cô bước xuống giường hỏi
“Đã hơn 3 giờ chiều rồi đó” Tiêu Như đáp
“Lâu như vậy sao?” cô ngạc nhiên, nhẹ xoa hai bên thái dương, hèn gì đầu đau ê ẩm.
Đang lúc mãi ngắm nhìn người bên cạnh thì một khủy tay thúc vào eo cô, Hứa An Nhược quay sang thì thấy Nhất Linh đang cố nín cười nhìn mình.
-“Gì vậy?” cô buồn bực hỏi
-“Coi chừng người ta bốc cháy bây giờ” Nhất Linh cười khúc khích
-“Anh ấy có phải rất đẹp trai không?” cô thì thầm vào tai bạn
-“Đúng, chuẩn soái ca” Nhất Linh đáp
Cô cười không chút e thẹn, phải nói là với con mắt thẩm mỹ của mình cô luôn luôn có lòng tin.
Lúc này Hứa An Nhược không để ý đến người bên phía bên trái đã đứng dậy đi ra phía cửa, một lát sau anh bước vào theo sau là một cô gái.[Trà Muộn- dđ lqd]Cô nghi hoặc nhìn về phía anh, do ánh đèn mập mờ nên cô không thấy người đứng phía sau anh, đến khi anh nắm tay người phía sau ngồi xuống ghế, cô gái tươi cười chào hỏi Trình Tự, giọng nói nhỏ nhẹ thanh tao.
Trái tim như lỡ không bắt kịp nhịp, cô nhìn chằm chằm vào người ta, đến nỗi cô gái nhận ra được ánh nhìn của cô thì ngạc nhiên hỏi:
-“Đây là?”
-“À… đây là An Nhược, em gái của mình” Trình Tự giải đáp thắc mắc của cô gái rồi quay sang nhìn cô “Cô ấy là Điền Thư Huyên, cùng khóa với tụi anh”
-“Chào chị…” cô gượng gạo nói
-“Xin chào, rất vui được gặp em, chị là bạn gái của anh Trạm” giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, dịu dàng, hoàn toàn khác với sự ồn ào xung quanh.
Hứa An Nhược như bị một nhát dao đâm vào chỗ trí mạng, nụ cười của cô ngay lập tức đông cứng, lòng bàn tay bị siết chặt đau nhói.
Người như anh, làm sao lại không có những cô gái quay quanh, làm sao chưa từng kết giao chứ. Anh cùng cô gái đó sánh vai vừa lứa, mọi người xung quanh thể hiện vẻ ngưỡng mộ, ghen tỵ
"Nam sinh thì ghen vì người con gái xinh đẹp dịu dàng lại thuộc về người khác, nữ sinh thì xót xa vì người trong mộng đã là của cô gái khác, người đó lại xinh đẹp, u tú. Quả thật rất xứng đôi, cô không trông thấy vẻ mặt của mình nhưng cũng nghĩ chắc khó coi lắm, lòng như bị một tảng đá lớn đè lên, nghẹn không thể nói, cảm xúc hỗn độn.
Thấy không khí có chút kì dị, Nhất Linh cảm thấy không ổn liền kéo nhẹ vai cô, giọng lo lắng:
-“An Nhược, cậu vẫn ổn chứ?”
-“…”
Không ổn, thật không ổn một chút nào, cô muốn khóc rồi! cố gắng bao nhiêu năm nay, bây giờ khó khăn lắm mới được gần anh, tại sao ở đâu nhảy ra một cô bạn gái? Hứa An Nhược tự ti,[Trà Muộn- lqd ]cô hoàn toàn không biết mẫu người của anh, cũng không người bạn gái này từ đâu xuất hiện. Điền Thư Huyên xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn, giỏi giang hơn cô, nhìn hai người họ xứng đôi vừa lứa, ánh mắt dịu dàng của anh, sự ăn ý giữa họ làm cô bị đẩy ra xa hàng ngàn cây số. Cô không đánh đã bại, Hứa An Nhược cơ hồ như không chấp nhận được, đành nén bi thương.
Nhất Linh nhìn thấy bộ dạng của cô, thở dài khuyên nhủ
-“An Nhược, chúng ta về thôi!”
-“Mình không sao” cô ủ rủ đáp đi theo cô ấy rời khỏi đây, cũng không nói tiếng nào với Trình Tự.
Lúc hai người các cô đang đứng đợi xe thì Trình Tự đuổi theo phía sau.
-“An Nhược, sao không nói tiếng nào đã bỏ về”
-“Về trễ không an toàn” Nhất Linh đáp
-“An Nhược, thực sự anh không biết Điền Thư Huyên sẽ đến”
-“Anh nên nói sớm với tôi, cảm thấy đùa cợt của người khác thú vị lắm hả?” cô nghẹn giọng chua chát.
-“Xin lỗi”
-“Không cần đâu, hôm nay cảm ơn anh” cô bình thản đáp
-“Em đưa cô ấy về cẩn thận” Trình Tự nhờ vả Nhất Linh
Thực sự thì Trình Tự chẳng làm gì sai, anh ta cũng đâu có nghĩa vụ phải thông báo cho cô về mọi thứ của Trì Văn Trạm. Chỉ là cô đang cố làm cho trái tim mình bình tĩnh trở lại, Trình Tự lại vừa lúc là đối tượng cho cô xả giận. Coi như anh ta xui xẻo đi.
Trên đường trở về kí túc xá, cô và Nhất Linh đều đồng loạt im lặng, cô nhìn qua khung cửa, nhìn ánh đèn rực rỡ bên đường, mọi thứ lướt qua rất nhanh, không để chút dấu vết nào, giống như tâm trạng hiện giờ, đau mà không đau, tưởng không đau ngờ đau không tưởng.
Đêm nay là một đêm dài vô tận, vừa về đến phòng cô chỉ kịp vứt bỏ đôi giày cao gót xuống dưới gầm giường, tung chăn trốn vào, mặt mũi cũng không có ý định tẩy rửa, váy cũng chẳng thay, [dđ LQĐ- Trà Muộn]cứ thế chìm vào bóng tối. Nhưng chỉ cô biết mình hề ngủ, nguyên một đêm cô không hề chợp mắt, những giọt nước mắt không biết tự lúc nào đã nhòe hai bên má, thấm đẫm xuống gối nằm, cô cắn chặt chăn để không phải phát ra tiếng nức nở.
Sau một đêm không thể ngủ, khóc cũng đã đủ, mới hơn năm giờ sáng Hứa An Nhược đã lồm cồm bò dậy, chưa đánh răng rửa mặt đã xuống dưới sân chạy bộ, cô chạy mãi không hề suy nghĩ đến khi mệt nhòa thở không ra hơi.
Cô mua đồ ăn sáng cho cả phòng rồi mới trở về, để toàn bộ đồ ăn lên bàn, sau đó cô leo lên chiếc giường nhỏ của mình nhắm nghiềm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Trần Nhất Linh ngồi trên bàn học đọc sách nãy giờ, từ lúc An Nhược bước vào cô đã định lên tiếng nhưng thấy vẻ mặt đoán không được tâm tư của cô ấy nên cô chỉ biết thở dài trong lòng, im lặng nhìn,[Trà Muộn- l q d] cô hiểu được tâm trạng hiện giờ của An Nhược, không phải một hai lời khuyên là có thể không đau nữa. Trước đó, khi nghe An Nhược kể về người mà cô ấy thầm mến- Trì Văn Trạm, cô cứ nghĩ đó chỉ đơn giản là tình cảm nhất thời, tính ra cô ấy không gặp anh ta nhiều năm rồi, có thể là ảo tưởng do bản thân tạo nên nhưng tối hôm qua khi cô gái đó xuất hiện mặt của An Nhược trở nên trắng bệch, giọng nói dù kiềm nén nhưng vẫn cảm nhận được sự run rẩy, đến nỗi răng cô ấy cắn chặt khiến cho môi cũng bật máu. Cô tin An Nhược thật sự rất yêu Trì Văn Trạm, không phải nói quên là quên ngay được, nên cô mới lo lắng sợ cô ấy tổn thương.
An Nhược ngủ mê man, trong giấc mộng cô thấy mình lạc vào một mê cung, cô đi mãi đi mãi cũng không ra được, trong lúc tuyệt vọng cô nhìn thấy Trì Văn Trạm- anh đang đứng[Trà Muộn-dđ lqd]cách cô một khoảng nhìn cô mỉm cười, đang định chạy đến nắm lấy tay anh thì một bóng dáng khác xuất hiện bên anh, ôm lấy vòng tay anh-Điền Thư Huyên cười nũng nịu, sau đó quay sang nhìn cô đầy vẻ kiêu ngạo, rồi kéo anh rời đi. Cô gọi lớn tên anh “Văn Trạm, chờ em với” nhưng họ mãi mất hút đằng xa còn chân cô bị thứ gì đó ghìm lại kéo vào trong bóng tối…
“Không được…” Hứa An Nhược hét lớn, giật mình tỉnh giấc mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may chỉ là mơ cô thầm trấn an.
“An Nhược, cậu thức dậy ăn chút gì đi” tiếng gọi kéo cô về thực tại
“Mình ngủ bao lâu rồi!” cô bước xuống giường hỏi
“Đã hơn 3 giờ chiều rồi đó” Tiêu Như đáp
“Lâu như vậy sao?” cô ngạc nhiên, nhẹ xoa hai bên thái dương, hèn gì đầu đau ê ẩm.
Bình luận truyện