Chương 326: Đại Minh chí luân
Ôn Lam chỉ cảm thấy đâu như đang bị xé thành trăm mảnh. Đối diện với cảnh tượng đáng sợ đó, nàng chỉ biết điên cuồng hét lên:
- Đừng!
Huyết sắc quang diễm cuồng liệt trong một chớp mắt nữa thôi sẽ giảo sát hắn thành vô số mảnh vụn!
Bỗng một tiếng gầm lớn vang lên:
- Ngươi dám?
Sắc mặt Minh Lăng kinh biến, vẻ thản nhiên đùa cợt trên mặt hắn lập tức tiêu tán không chút dấu vết. Hắn không quan tâm đến chuyện giết Duy Khắc Đa nữa, hai tay điên cuồng kết khởi từng đường nguyên lực ấn! Huyết quanh xung quanh thân thể lập tức bính hợp, quấn lấy thể hắn, phá khai không không khí, ra sức bắn về phía trước như lợi tiễn.
Chạy, không ngừng tháo chạy!
Không hề do dự, không hề dừng lại, chỉ có tháo chạy! Tháo! Tháo! Điên cuồng tháo!
Hàn ý sâm lạnh sau lưng khiến Minh Lăng không dám hoài nghi người đang tới. Chết tiệt, người này muốn lấy mạng hắn đây nên công kích mới cường đại như vậy, cường đại đến uy hiếp được bản thân hắn.
Là ai, kẻ đó rốt cuộc là ai?
Trên đường bôn đào, Minh Lăng điên cuồng hét lên:
- Minh Huyết Thập Tam Ưng, hộ ngã!
- Nguyện trận, huyết ngục sát!
Thập Tam Ưng sớm vận sức chờ phát động, vừa nghe thấy vậy liền không chút chần chừ, rống lên một tiếng, đạp mạnh xuống đất! Thập tam nhân khí tức tương liên, kết hợp nguyên trận chi lực, từng đường huyết quang ngưng tụ trên đỉnh đầu, lập tức hình thành nhất diện còn lớn hơn "Ngục pháp luân" mà Minh Lăng thi triển lúc nãy gấp ba lần!
Pháp luân xoay tròn tê minh, như uyển như ngục khí tức từng tầng tán phát, bao phủ toàn bộ hư không trong vòng ba trượng vuông.
Minh Lăng chưa kịp thở, sau lưng đã truyền đến một luồng khí tức đáng sợ như thiên băng. Tứ phía bị chiếu đỏ rực!
Phốc, từng đường nhiệt lưu như quyết đê hồng lưu phun trào sau lưng hắn, nồng trọng huyết tinh truyền ra, bên tai vang lên những tiếng rống thê thảm. Một suy đoán đáng sợ phù thượng trong đầu hắn: Huyết! Là huyết! Là Minh Huyết Thập Tam Ưng, huyết!
Gia tộc hao phí bao nhiêu tâm lưc bồi dưỡng vậy mà ngay cả một người cũng không ngăn cản được!
Một cảm giác sợ hãi cường liệt bóp nghẹt lấy tim hắn, Minh Lăng rống lên một tiếng:
- Dục lão tổ, cứu ta!
Thanh âm chói tai trực phá thiên tế.
Gần như đồng thời, Vân Tường và Đồ Long đứng đằng sau nhìn rõ từng đường hỏa hồng sắc kiếm mang lưu chuyển như lao trong lòng bàn tay Lăng Phong, mỗi một đường kiếm mang phun ra dài vài trượng, khí tức hạo liệt tràn đầy bốn phương tám hướng!
Hắn chỉ cần một cái chớp mắt để ngăn Thập Tam Ưng, ngục pháp luân bị kiếm mang xé rách, từng đường kiếm mang bạo trướng, xuyên thủng ngực của kẻ đầu tiên!
Lăng Phong cuối cùng cũng lộ ra mặt sát lục quyết đoán của hắn. Thật khiến hai người Vân Tường chấn động vô cùng! Bất luận là kiếm nhiếp quần hùng trên Thần Chiến Đài hay bắt giữ Thi Phân Tộc thiếu chủ trước sự chú mục của hàng vạn người, tất cả đều không chấn động bằng cảnh tượng đang diễn ra trước mặt!
Bọn họ rõ ràng cảm nhận được Lăng Phong đã mạnh hơn. Bọn họ thậm chí còn hoài nghi nếu như bốn người Tần Chính lại liên thủ, chỉ cần động dụng những con át chủ bài không thể động dụng trong Thương Khung Hội Chiến thì có thể đả thương Lăng Phong được hay không? Hắn lại có thể tiến bộ, đây là tốc độ tu luyện đang sợ thế nào chứ?
Không để cho họ có thời gian hiểu ra, Lăng Phong một chiêu "thiên địa lao" oanh khai phòng ngự của Thập Tam Ưng, xòe rộng bàn tay giơ về phía Minh Lăng đang tháo chạy, lòng bàn tay vang lên những tiếng oanh minh cự liệt. Một đương quang mang thiên kiếu như long nhanh chóng bay ra, kình xuất vô số âm thanh như tiếng kính vỡ!
Xoảng! Xoảng!
Từng mảng không gian như vỡ toang!
Thủ kiếm chi thuật!
Hai người Vân Tường biết rõ nội tình Minh gia sắc mặt tật biến, hét lên một tiếng cảnh kì:
- Lăng đại ca, không được!
Cùng lúc đó, một tiếng thét lớn kinh thiên động địa vang lên:
- Ai dám đả thương ngô hài nhi?
Tiếng thét lớn mang theo một đường huyết quang liệt yến bay đến. Trong thị tuyến của mọi người chỉ trong công phu của một cái chớp mắt, huyết quang đã tới trước mặt.
Minh Lăng kinh hỉ hô to:
- Dục lão tổ, hắn muốn giết ta!
Tiếng hét này mang theo bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu hoảng loạn, đầy vẻ bất an và sợ hãi của một đứa trẻ đã quen được sung sướng đột nhiên gặp phải nghịch cảnh.
Lăng Phong rùng mình. Hắn chỉ cảm thấy một luồng năng lượng khí tức bàng đại như thiên địa vũ trụ chụp xuống quanh mình, trong một khoảng khắc, dường như cả linh hồn cũng không thể khiêu động! Trái tim nhảy nhót điên cuồng. Thánh vực, người đang đến là thánh vực! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenbathu.vn
Không chút do dự, Lăng Phong niệm thức vi động, Tinh Thiết Kiếm đồ chuyển mang theo một chùm quang mang sáng lạn lợi khai nhất phương hư không sau lưng.Cổ chân hắn vang lên những bạo âm liên tiếp, cả thân thể đột ngột dừng lại giữa không trung rồi lập tức đạp hư vi thực, mũi chân nặng nề tác khai một khối không khí, thân thể lùi nhanh về phía sau!
Trong huyết quang vang lên một tiếng kinh di. Liền ngay sau đó, chân dung một người xuất hiện trong đó, thân hình của hắn cao lớn, xương cánh tay nhô cao lên như con bọ ngựa, nhãn thần bạo liệt như có thể thôn thiên phệ địa, râu ria khắp mặt, mái tóc ngắn màu đỏ như tiêm thứ nộ trương! Thấy Lăng Phong thoát được khỏi khống chế, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Tử!
Đột nhiên, từ trong cơ thể lão giả tóc đỏ bỗng xuất hiện một mặt pháp luân lớn bằng bàn tay, thông thể tán phát ra vô số diễm quang. Bề mặt pháp luân phù hiện những đường bí văn huyền ảo chí cực. Mỗi một đường bí văn như có linh tính của mình không ngừng phù động khiêu dược. Mỗi một lần khiêu dược lại dẫn đến từng chuỗi khí bạo, những điểm quang mang như yên hoa chói mắt, khiến không gian gần đó cũng trở nên đỏ rực!
- Đại minh chí luân!
Vân Tường kinh hô lên một tiếng, khó có tểh khống chế vẻ sợ hãi trên mặt, quay sang vị lão giả trên không trung, hắn lập tức lớn tiếng nói:
- Minh Dục tiền bối, Lăng đại ca là người của Vân Mộng Tông ta! Mong tiển bối thủ hạ lưu tình!
Minh Dục đang hư thác đại minh chí luân thoáng dừng lại một lúc rồi đột nhiên cười lạnh, nói:
- Đệ tử của Vân Mộng các ngươi là người, hài nhi của Minh gia ta không phải người sao?
Dứt lời, đại minh chí luân lạc hạ trong những tiếng hô khiếu chói tai. Đến giữa không trung, nó như xan phong ẩm khí, điên cuồng phu trướng, chớp mắt đã thấy trướng đại lên bảy tám trượng vuông, vừa vặn chụp lấy Lăng Phong!
Dưới đại minh chí luân, không khí bị nhuộm cho đỏ rực, một chiếc ngục pháp luân được phóng đại lên vô số lần, bên trong chi chít bí văn phức tạp đến chóng mặt hư hư huyền lập!
Khi Minh Dục vừa triệu hồi đại minh chí luân, một tia cảnh giác đã phù hiện trong đầu Lăng Phong, cảm giác sợ hãi còn lớn hơn lúc bị Hàn Nghênh Phong trúy sát gấp trăm lần! Lần đó đối diện với tập sát bất ngờ của Hàn Nghênh Phong, Lăng Phong ít nhiều vẫn còn có thể trở tay, thậm chí toàn lực bác sát để để cùng đối phương lkhangs lễ!
Nhưng bây giờ đối diện với Minh Dục, Lăng Phong lại cảm thấy vô lực một cách xuất thần, hoàn toàn không thể động đậy!
Loại cảm giác này kì lạ như lúc bị hư không pháp ấn kích trúng. Chỉ có điều lần đó năng lượng trong người bị cấm cố, nhưng lúc này ngay cả linh hồn lực của hắn cũng bị cấm cố! Đại minh chí luân nhất xuất, gần như dung hợp một cách hoàn mỹ hư không pháp ấn và thánh năng công kích, đông kết tất cả năng lượng, niệm thức, linh hồn ba động!
Sức mạnh linh cấp?
Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Lăng Phong. Mặc dù chưa từng dược tiếp xúc với sức mạng của linh cấp cường giả nhưng Lăng Phong có thể tin chắc rằng đây là linh cấp! Còn có sức mạnh nào đáng sợ đến vậy? Lăng Phong tự tin rằng dù có gặp phải thánh vực đỉnh phong cường giả cũng tuyệt đối không đến nỗi hoàn toàn không thể trở tay như lúc này!
Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao chỉ với một quyền mà Thang Thần có thể đánh bại Bàng Phiên Vân trong truyền thuyết. Đối diện với sức mạnh khiến người ta tuyệt vọng này, thánh vực đỉnh phong cũng sẽ kháng cự như thế nào?
Sức mạnh bàng đại vô trù ầm ầm áp hạ, loại sức mạnh như chỗ nào cũng có, chỗ nào cũng tồn tại, như biến không khí thành cương thiết thực chất trầm trầm áp hạ như sơn nhạc. Bên trong có thể Lăng Phong vang lên những tiếng xương cốt bạo âm!
Rắc!
Đầu gối hai chân truyền xuất hai tiếng bạo minh. Thân thể Lăng Phong không khỏi tụt xuống, cảm giác như luồng sức mạnh này vẫn chưa quyết định giết mình, chỉ muốn mình mất mặt giữa đám đông! Trong lúc Minh Dục lộ ra một tia cười nhạt thì Lăng Phong sắc mặt lạnh lùng, hai chân đang cong bỗng dưng banh trực!
Dù thiên có khuynh, địa có liệt thì ngạo cốt tranh tranh lẫm nhiên bất khuất!
Minh Dục nhất ngưng, hai mắt thoáng lóe lên sát cơ nồng liệt, tay phải lại khẽ giơ lên.
Đúng lúc đó, Khải Ân rống lên một tiếng giận dữ:
- Kết trận, hắc thủy huyền hỏa phong ảnh trận!
Huyết Sát Vệ cuối cùng cũng tới, đối diện với cảnh tượng kinh nhẫn này, bọn họ bạo phát ra tất cả tiềm năng trong sinh mệnh, ngưng trận với tốc độ chưa từng có, từng đường nguyên lực ấn nhanh chóng hình thành, từng đường huyền ảo bí văn đang không toàn vũ!
Khải Ân có nén sợ cuồng nộ và lo lắng trong lòng, song quyền điên cuồng giảo khởi một con giao long. Giao long ngẩng đầu nộ bào, hoàng quang nồng liệt như cương dồ thiết đà tứ tán loạn tạp!
Ầm Ầm ầm ầm ầm!
Hai dãy phòng ốc hai bên đường đổ sụp xuống, vô số người trong lúc kinh hoảng cực điểm phát ra những tiếng hét thảm thiết. Một con giao long ngửa đầu bạo rống, ngự khí thôn thủy gia hỏa điên cuồng lao đến Minh Dục! Đi đến đâu, quang mang mạn thiện, nguyên lực vặn loạn!
Đối mặt với nhất kích hoàn toàn nằm ngoài tầm dự đoán này. Minh Dục lộ ra vẻ kinh ngạc không thể kiềm chế. Hai tay chợt chuyển, chỉ thấy đại minh chí luân phát ta những thanh minh như long ngâm, quay trở lại chỗ hắn với tốc độ điện quang.
- Tinh kĩ, ngục luân pháp trảm!
Tay phải Minh Dục đột nhiên nhất chấn, chỉ thấy đại minh chí luân điên cuồng lao đến chặn giao long lại. Nhất diện pháp luân hoành không chặn lại, nhẹ nhàng cắt ngang.
Giao long kêu lên một tiếng rền rĩ, tứ hệ nguyên lực điên cuồng bạo tán. Những âm thanh vù vù vang lên, khống khí xuất hiện từng phiến loạn lưu.
Rầm, giao long bị trảm, Huyết Sát Vệ trong kết trận bị phản phệ, trực tiếp phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Nhất là chủ lực Khải Ân lại càng thảm hơn, hắn vừa thấy miệng mằn mặn đã thấy một đường huyết tiễn phun ra, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Nhất đòn trọng kích này đã làm tổn thương đến nội tạng của hắn!
Huyết Sát Vệ liều mạng nhất kích, hai người Vân Tường tranh thủ cơ hội toàn thân chặn đứng trước người Lăng Phong, Đồ Long thủ chỉ phiên chuyển, lấy ra một miếng ngọc quyết thổ hoàng sắc, nộ rống:
- Lăng lão đại có Thiên Phong Vương Quốc và Vân Mộng Tông bảo vệ, ngươi thử đả thương đến một ngón tay của Lăng lão đại xem.
Minh Dục đột nhiên dừng lại, con ngươi thâm trầm mang theo một tia huyết quang ngưng chú lên người Lăng Phong. Đại minh chí luân run lên vù vù như một con nộ long ngủ đông, có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào!
Vân Tường tương đối bình tĩnh, những ngữ khí thì không khỏi lộ ra lập trường cứng rắn:
- Minh tiền bối, Lăng đại ca và quý gia tộc thiếu chủ chỉ là có chút hiểu lầm. Hai bên đều không sao thì hãy bỏ qua đi. Được không? Lăng đại ca là người mà Vân Mộng Tông trưởng bối chỉ danh bảo hạ!
Trong lúc nguy cấp, Đồ Long cũng chẳng quan tâm tính toán vấn đề "sở hữu" Lăng Phong với Vân Tường, tất cả sự chú ý của hắn đều đang tập trung vào Minh Dục.
Đôi mắt nhỏ dài của Minh Dục hơi nhắm lại, nét mặt đầy vẻ suy tính. Một lúc sau hắn mới khẽ mở mắt, nhãn thần lóe lên một tia quang mang cổ quái:
- Hiểu lầm?
Bình luận truyện