Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 870: Chuyện cũ của Thiếu tướng cùng Chung Tình [14]
Cô không nói gì, đáy mắt đều là khát vọng cùng cầu xin, muốn anh cứu cô.........
Ánh mắt này, như là một con thú nhỏ, làm cho đáy lòng anh, cư nhiên mềm nhũn.........
Tính tình anh, từ lúc ra đời, chính là, không thích nói chuyện, không thích tạp âm, không thích nhiều người, không thích cùng người khác tiếp xúc, luôn một tư thái cao ngạo thanh nhã, đối với sự tình gì, đều là khoanh tay đứng nhìn, thờ ơ lạnh nhạt, cùng anh không quan hệ, anh sẽ mặc kệ.
Không phải chưa từng gặp qua người với ánh mắt cầu xin.
Nhưng lại chưa bao giờ gặp qua ánh mắt một người, lúc cầu xin người khác, mang theo sự sâu thẳm, sâu thẳm sợ hãi đến vậy.
Nếu là bình thường, anh có thể đã xoay người rời đi.
Nhưng hiện tại, anh không có......... Có lẽ là do thời điểm cô xuất hiện, một đoàn lửa kia, thiêu đốt tim anh, có lẽ là do trên người cô mang theo loại mùi hương bạc hà thơm ngát đặc biệt kia đã cứu anh một mạng, có lẽ là do ánh mắt của cô quá mức chân thành tha thiết, anh phát hiện, chính mình cư nhiên không thể cự tuyệt.
Thậm chí, còn đối với cô gái nhỏ dưới thân, ôn nhu tươi cười, vươn tay, vuốt ve mái tóc dài của cô, cho cô sự an ủi.
Đó là anh ngoại trừ đối với mẹ lần đầu tiên anh cười với người ngoài.
Cười rất đẹp.
Mẹ cũng nói, anh tươi cười, nụ cười tươi đẹp nhất, mê muội nhất mà bà từng gặp trên thế giới này.
Ánh mắt của cô, từ sợ hãi, trở nên có chút ngẩn ngơ.
Như là quên đi tình cảnh của mình, thì thào nói một câu:“Đại ca ca thật đẹp........”
Đại ca ca thật đẹp.........
Đại ca ca.........
Ba chữ này, như thế nào khiến cho anh nghe xong, lại có cảm xúc hưởng thụ như vậy?
Người bên cạnh, đã không kiên nhẫn, muốn xông lên trước, đem anh đẩy ra, kéo cô đi.
Nhưng, anh lại đứng lên, một thân tây trang trắng noãn, đứng trong tuyết, hệt như tiên nhân, ánh mắt mê huyễn mọi người.
Cô thật cẩn thận đứng lên, từ đầu đến cuối, tay nhỏ bé, đều cầm lấy vạt áo anh.
Ánh mắt, mang theo sự phòng bị, nhìn người chung quanh.
“Cậu là thằng nhóc nhà nào? Cư nhiên dám quản chuyện Chung gia? Chúng ta muốn giáo huấn nha đầu chết tiệt kia, cùng cậu có cái gì quan hệ? Nếu không sợ chết, hiện tại liền cút ngay!”
“Muốn bị đánh có phải hay không? Cư nhiên dám cùng tiểu tiện nhận này cùng một chỗ, khẳng định cũng không phải thứ tốt đẹp gì, hiện tại cho cậu một cơ hội, ngoan ngoãn mà đi đi, nếu không để cho người Chung gia đến đây, các người từng bước từng bước cũng trốn không thoát đâu!”
Ánh mắt này, như là một con thú nhỏ, làm cho đáy lòng anh, cư nhiên mềm nhũn.........
Tính tình anh, từ lúc ra đời, chính là, không thích nói chuyện, không thích tạp âm, không thích nhiều người, không thích cùng người khác tiếp xúc, luôn một tư thái cao ngạo thanh nhã, đối với sự tình gì, đều là khoanh tay đứng nhìn, thờ ơ lạnh nhạt, cùng anh không quan hệ, anh sẽ mặc kệ.
Không phải chưa từng gặp qua người với ánh mắt cầu xin.
Nhưng lại chưa bao giờ gặp qua ánh mắt một người, lúc cầu xin người khác, mang theo sự sâu thẳm, sâu thẳm sợ hãi đến vậy.
Nếu là bình thường, anh có thể đã xoay người rời đi.
Nhưng hiện tại, anh không có......... Có lẽ là do thời điểm cô xuất hiện, một đoàn lửa kia, thiêu đốt tim anh, có lẽ là do trên người cô mang theo loại mùi hương bạc hà thơm ngát đặc biệt kia đã cứu anh một mạng, có lẽ là do ánh mắt của cô quá mức chân thành tha thiết, anh phát hiện, chính mình cư nhiên không thể cự tuyệt.
Thậm chí, còn đối với cô gái nhỏ dưới thân, ôn nhu tươi cười, vươn tay, vuốt ve mái tóc dài của cô, cho cô sự an ủi.
Đó là anh ngoại trừ đối với mẹ lần đầu tiên anh cười với người ngoài.
Cười rất đẹp.
Mẹ cũng nói, anh tươi cười, nụ cười tươi đẹp nhất, mê muội nhất mà bà từng gặp trên thế giới này.
Ánh mắt của cô, từ sợ hãi, trở nên có chút ngẩn ngơ.
Như là quên đi tình cảnh của mình, thì thào nói một câu:“Đại ca ca thật đẹp........”
Đại ca ca thật đẹp.........
Đại ca ca.........
Ba chữ này, như thế nào khiến cho anh nghe xong, lại có cảm xúc hưởng thụ như vậy?
Người bên cạnh, đã không kiên nhẫn, muốn xông lên trước, đem anh đẩy ra, kéo cô đi.
Nhưng, anh lại đứng lên, một thân tây trang trắng noãn, đứng trong tuyết, hệt như tiên nhân, ánh mắt mê huyễn mọi người.
Cô thật cẩn thận đứng lên, từ đầu đến cuối, tay nhỏ bé, đều cầm lấy vạt áo anh.
Ánh mắt, mang theo sự phòng bị, nhìn người chung quanh.
“Cậu là thằng nhóc nhà nào? Cư nhiên dám quản chuyện Chung gia? Chúng ta muốn giáo huấn nha đầu chết tiệt kia, cùng cậu có cái gì quan hệ? Nếu không sợ chết, hiện tại liền cút ngay!”
“Muốn bị đánh có phải hay không? Cư nhiên dám cùng tiểu tiện nhận này cùng một chỗ, khẳng định cũng không phải thứ tốt đẹp gì, hiện tại cho cậu một cơ hội, ngoan ngoãn mà đi đi, nếu không để cho người Chung gia đến đây, các người từng bước từng bước cũng trốn không thoát đâu!”
Bình luận truyện