Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy
Chương 871: Chuyện cũ của Thiếu tướng cùng Chung Tình [15]
“Muốn bị đánh có phải hay không? Cư nhiên dám cùng tiểu tiện nhận này cùng một chỗ, khẳng định cũng không phải thứ tốt đẹp gì, hiện tại cho cậu một cơ hội, ngoan ngoãn mà đi đi, nếu không để cho người Chung gia đến đây, các người từng bước từng bước cũng trốn không thoát đâu!”
Anh đứng ở nơi đó, nhíu mày.
Không thích ngữ điệu nói chuyện của những người này, quá mức cho phép......... Ghê tởm!
Đúng vậy, thực ghê tởm!
Trái ngược người hai bên bảo bối này, vẫn là cô đáng yêu hơn rất nhiều!
Nhất thời, trong con ngươi anh, thoáng hiện một chút khinh miệt, cùng anh đấu......... Những người này, sợ là còn chưa đủ tư cách!
Chung gia......... Dòng dõi lớn nhất Bắc thành, nhưng vậy thì thế nào?
Chống lại được Dịch gia sao?
Anh là nhị thiếu gia Dịch gia, hiện tại anh được đại thiếu gia Dịch gia che chở, rất được cưng chiều, sợ là toàn thành mọi người đều biết.
Ai dám trêu chọc Dịch gia?
Có thể, ngày hôm sau chết như thế nào cũng không biết.
Huống chi, anh trai anh vì che chở cho người em trai như anh, người khác mắng anh một câu, ngày hôm sau, bị phạt không biết thành bộ dạng như thế nào!
Cho nên.........Thương nhân thành phố X này, nhìn thấy anh, đều phải cung kính một tiếng:“Nhị thiếu gia Dịch gia.........”
Hiện tại, bọn họ dựa vào cái gì, dùng ngữ khí như vậy, nói chuyện với anh?
Anh cực kỳ chán ghét!
Đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Trên người anh, mang theo súng.
Đó là anh trai cho anh.
Dùng để phòng thân.
Nhưng, thời điểm kia, anh vẫn không nghĩ muốn giết người, dù sao, chỉ là một hai câu thô tục, không cần phải ra tay.
Nhưng, có trách thì trách những người này, mắt không có năng lực để thấy được.
Nhìn anh, mang theo nụ cười đầy khinh miệt, muốn đem anh đẩy ra.
Anh nghiêng người, né tránh, rốt cục mở miệng:“Nhị thiếu gia Dịch gia, là ta.”
Thanh âm của anh, từng bước từng bước truyền đến.
Không thích nói chuyện, hơn nữa là đối với người nói những lời đáng ghét như vậy, anh là dùng tự chủ rất lớn, mới bắt buộc chính mình thốt ra được như vậy.
Cô đứng ở một bên, ngẩng đầu, nhìn anh một hồi, chính là cảm thấy thanh âm của anh, nghe cũng hay như vậy, thật sự là giống một thần tiên.........
Khóe miệng cô, hiện lên một chút tươi cười.
Sau đó hướng về phía sau lưng anh, trốn tránh, đáy lòng nghĩ, cô nếu được cũng muốn có một đại ca ca, vậy thật là tốt rồi.........
Bởi vì, anh so với Trác Nhiên vẫn nhìn tốt hơn, đẹp trai hơn.........
“Nhị thiếu gia? Dịch gia? Cậu lừa ai vậy? Tiểu tiện nhân này, như thế nào khả năng quen biết nhị thiếu gia Dịch gia chứ?!”
Anh đứng ở nơi đó, nhíu mày.
Không thích ngữ điệu nói chuyện của những người này, quá mức cho phép......... Ghê tởm!
Đúng vậy, thực ghê tởm!
Trái ngược người hai bên bảo bối này, vẫn là cô đáng yêu hơn rất nhiều!
Nhất thời, trong con ngươi anh, thoáng hiện một chút khinh miệt, cùng anh đấu......... Những người này, sợ là còn chưa đủ tư cách!
Chung gia......... Dòng dõi lớn nhất Bắc thành, nhưng vậy thì thế nào?
Chống lại được Dịch gia sao?
Anh là nhị thiếu gia Dịch gia, hiện tại anh được đại thiếu gia Dịch gia che chở, rất được cưng chiều, sợ là toàn thành mọi người đều biết.
Ai dám trêu chọc Dịch gia?
Có thể, ngày hôm sau chết như thế nào cũng không biết.
Huống chi, anh trai anh vì che chở cho người em trai như anh, người khác mắng anh một câu, ngày hôm sau, bị phạt không biết thành bộ dạng như thế nào!
Cho nên.........Thương nhân thành phố X này, nhìn thấy anh, đều phải cung kính một tiếng:“Nhị thiếu gia Dịch gia.........”
Hiện tại, bọn họ dựa vào cái gì, dùng ngữ khí như vậy, nói chuyện với anh?
Anh cực kỳ chán ghét!
Đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Trên người anh, mang theo súng.
Đó là anh trai cho anh.
Dùng để phòng thân.
Nhưng, thời điểm kia, anh vẫn không nghĩ muốn giết người, dù sao, chỉ là một hai câu thô tục, không cần phải ra tay.
Nhưng, có trách thì trách những người này, mắt không có năng lực để thấy được.
Nhìn anh, mang theo nụ cười đầy khinh miệt, muốn đem anh đẩy ra.
Anh nghiêng người, né tránh, rốt cục mở miệng:“Nhị thiếu gia Dịch gia, là ta.”
Thanh âm của anh, từng bước từng bước truyền đến.
Không thích nói chuyện, hơn nữa là đối với người nói những lời đáng ghét như vậy, anh là dùng tự chủ rất lớn, mới bắt buộc chính mình thốt ra được như vậy.
Cô đứng ở một bên, ngẩng đầu, nhìn anh một hồi, chính là cảm thấy thanh âm của anh, nghe cũng hay như vậy, thật sự là giống một thần tiên.........
Khóe miệng cô, hiện lên một chút tươi cười.
Sau đó hướng về phía sau lưng anh, trốn tránh, đáy lòng nghĩ, cô nếu được cũng muốn có một đại ca ca, vậy thật là tốt rồi.........
Bởi vì, anh so với Trác Nhiên vẫn nhìn tốt hơn, đẹp trai hơn.........
“Nhị thiếu gia? Dịch gia? Cậu lừa ai vậy? Tiểu tiện nhân này, như thế nào khả năng quen biết nhị thiếu gia Dịch gia chứ?!”
Bình luận truyện