Tinh Thần Châu

Chương 431: Co đầu rút cổ (l+2)



Trăm mối giải thích đều không nghĩ tới sẽ là đối phương. Yến Truy Tinh không dám tin, Dược Thiên Sầu đang ngồi ở trong này quan khán náo nhiệt, thoạt nhìn trông hắn còn phi thường nhàn nhã, trong tay còn ôm theo một trái dừa. Dược Thiên Sầu thì cũng khá bất ngờ, không nghĩ ra tên này có thể lăng không phi hành. Ít nhất cũng phải là tu vi Độ Kiếp sơ kỳ mới có khả năng làm được ah!
 
Lão tử cho là tu vi của mình thăng tiến đã rất nhanh, không nghĩ tới ngươi càng biến thái hơn lão tử. Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn xuống dưới chân đối phương, quả thật dưới chân Yến Truy Tinh không mang theo bất cứ một pháp bảo phi hành nào. Thêm nữa, là hắn không thể nhìn thấu tu vi của Yến Truy Tinh. Cho nên mới dám kết luận rằng tu vi của đối phương đã ngưu bức hơn mình.
 
"Có thề tương phùng Dược huynh ở đây, quả thực là khiến cho ta vui sướng ngất ngây. Chẳng lẽ Dược huynh không muốn ra ngoài nói chuyện một chút hay sao?" Trên mặt Yến Truy Tinh dâng lên nụ cười tràn ngập thành ý.
 
Đám sư huynh đệ của Man Hổ vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu, lập tức cũng nhớ lại cái chết của lão nhị ở dưới tay đối phương, trong Đại Hội Rút Đao. Trên mặt bọn hắn đã không thể nào che giấu nổi thần tình tức giận, rất có hương vị như muốn phát tiết nỗi căm hận ở trong lòng. Hơn nữa sư phụ đã truyền lệnh, không cần phải băn khoăn đến Tử Y. Cho nên bọn chúng càng phát ra lòng quyết tâm báo thù kiên định.
 
Ta kháo! Cái gì mà siêu cấp phi hành pháp khí, hiệu quả cách âm cư nhiên lại kém đến mức độ này! Dược Thiên Sầu ngượng ngùng hướng đám người khoát tay nói: "Yên huynh chờ chút, ta ra ngay bây giờ đây."
 
Dược Thiên Sầu nhanh chân bước ra ngoài khoang, phất tay kêu gã đội trưởng số một tới, nhẹ giọng lầm bầm nói: "Đám người bên ngoài kia chính là cường địch. Mau thông báo cho ba chiến thuyền khác, đóng cửa tất cả các khoang thuyền. Đồng thời thông tri cho các huynh đệ ở dưới biển, tạm thời đừng nhô đầu lên. Chẳng bao lâu sau, viện thủ của Liên mình Tu Chân sẽ tới, chúng ta liền sẽ an toàn."
 
"Thủ lĩnh, chúng ta nguyện đi ra ngoài chiến một trận." Đội trưởng số một khẩn cầu. Hiển nhiên hắn không muốn làm con rùa đen rút cổ. Tử Y cũng gật đầu biểu thị quan điểm. Trên tay đã xuất hiện gậy trúc. Toàn thân tản mát ra một cỗ chiến ý hạo nhiên.
 
"Chiến cái rắm, lần trước chỉ hai tên Độ Kiếp hậu kỳ đã giết chết hai trăm huynh đệ của chúng ta. Hiện giờ ở bên ngoài có đến sáu tên cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, các ngươi đi ra ngoài là muốn tìm chết sao? Biết rõ không đủ sức thì không cần phải miễn cưỡng." Dược Thiên Sầu nói xong sắc mặt liền trầm xuống: "Từ khi nào thì mệnh lệnh lại có thể mặc cả? Mau đi chấp hành ngay lập tức!"
 
"Tuân lệnh!" Đội trưởng số một vội vàng thông tri mệnh lệnh xuống dướiẵ Bốn chiến thuyền phi hành pháp khí, cơ hồ đồng thời đóng kín hộ xác và cửa khoang thuyền lại.
 
Đám người Yến Truy Tinh cùng Man Hồ thấy cảnh tượng trước mắt, thì không khỏi ngây ngốc. Xem ra Dược Thiên Sầu đã quyết tâm từ thủ ở bên trong, không chịu đi ra ngoài giảng giải đạo lý.
 
Đám người bên ngoài có cảm giác bị đối phương đùa giỡn. Yến Truy Tinh thần tình âm trầm, cố gắng bảo trì bình tĩnh nói: "Dược huynh, đây là ý gì? Như thế nào ta nghe nói ngươi to gan lớn mật, không có chuyện gì là ngươi không dám làm. Chẳng lẽ Dược huynh sợ ta sao? Hay là trời sinh chỉ thích bắt nạt những kẻ yếu đuối mà thôi."
 
Lại muốn dùng phép khích tướng với lão tử, cái trò này lão tử chơi chán lắm rồi! Dược Thiên Sầu trên mặt hiện lên vẻ châm biếm, dùng sức vỗ lên vách khoang, đánh ra vài tiếng trầm đục. Đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới thỏa mãn gật gật đầu xác nhận.
 
Dược Thiên Sầu lảo đảo quay về khoang thuyền, trực tiếp nhảy lên trên giường, đắc chí cười nói: "Yến huynh nói như thế là không đúng rồi. Nhớ năm xưa ta cùng Yến huynh vừa gặp đã thân, vì thế liền kêu huynh đệ tương xứng. Tại sao lại nói rằng ta sợ chứ? Chẳng qua hôm nay chứng kiến tu vi của Yến huynh tăng vọt, ta thầm nghĩ muốn khảo nghiệm Yến huynh một phen. Xem Yến huynh có thể rạch nổi mấy chiếc thuyền phi hành pháp khí này của ta không mà thôi. Tuyệt đối không có ý tứ gì khác!"
 
Yến Truy Tinh thần tình run rẩy, hắn biết lúc này chính mình nói cái gì cũng đều là
 
Vô nghĩa. Đối phương nhất định sẽ không đi ra ngoài.
 
"Đồ vô sỉ." Man Hổ gầm một tiếng, nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi muốn dựa vào mấy chiếc chiến thuyền phi hành pháp khí này để bảo mệnh sao! Quả thực đúng là si tâm vọng tưởng."
 
Dược Thiên Sầu nằm trên giường cười hì hì nói: "Yến huynh, trước kia ngươi vốn là một người tư văn nho nhã. Như thế nào lại đi cùng đám người lưu manh này vậy? Quả thực là khiến cho người ta phải tiếc hận ah!"
 
"Không cần nói lời vô nghĩa cùng hắn nữa. Đồng loạt ra tay, phá hủy cái chiến thuyền này. Ta xem lát nữa hắn còn có thể chui rúc vào được chỗ nào." Man Hổ nhìn đám sư đệ của mình, khoát tay lên phân phó.
 
Mấy người khẽ gật đầu, hàn quang trong túi trữ vật liền bay ra. Sáu thanh phi kiếm nhất thời lao vút lên không trung...
 
"Các huynh đệ, mau bịt kín lỗ tai vào..." Dược Thiên Sầu hô lớn, chính mình xé lấy hai mảnh vải trên thảm nhung, nhét vào trong lỗ tai. Những người khác cũng không phải ngu ngốc. Nghe thấy tình huống ở bên ngoài, tự nhiên là hiểu sẽ phát sinh cái chuyện tình gì. Đều nhanh chóng dùng hai ngón tay bít vào trong lỗ tai của chính mình. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
 
Bên ngoài, sáu sư huynh đệ Man Hổ khu chỉ tay, lục đạo hàn quang nhanh như thiểm điện hung hăng bổ xuống. "Oanh"" một tiếng vang thật lớn. Bất quá phi hành pháp khí lúc này chỉ bị chấn dạt ra xa khoảng bốn năm mươi thước mà thôi.
 
Những người ở bên trong phi hành pháp khí cũng bị chấn tới mức lắc lư. Còn Dược Thiên Sầu thì bắn ra khỏi giường, lăn trên sàn mấy vòng cùng một đống quả dừa! Sau khi ổn định trạng thái, Dược Thiên Sầu liền chạy tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy tầng giập xác của phi hành pháp khí không có chuyện gì. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Tiếp tục đem lỗ tai bưng kín vào, chuẩn bị công tác thừa nhận đả kích ngoại lực từ bên ngoài.
 
Ờ phía không trung xa xa, Lô Thanh cùng Ngưu Sâm đang liếc mắt nhìn nhau, nằm ngoài dự đoán của hai người. Bởi vì bọn hắn không nghĩ tới, Dược Thiên Sầu sẽ trốn ở bên trong không chịu bước ra. Chuyện này hoàn toàn trái ngược với tính cánh vốn có của Dược Thiên Sầu nha!
 
Đám người Man Hổ đuổi theo phi hành pháp khí, vừa nhìn nhìn kiểm trạ, thần tình cũng là không dám tin vào mắt mình. Chỉ thấy bên ngoài lớp vỏ của phi hành pháp khí có bốn cái vết xước rất nhỏ, về phần trình độ phá hoại như trong tưởng tượng của bọn hắn, căn bản là không hề xảy ra. Một gẫ trong đó tạp lưỡi kinh hô: "Ai! Cái phi hành pháp khí này rốt cuộc được chế tạo từ nguyên liệu gì ah! Cư nhiên rắn chắc đến cái loại trình độ này, chẳng thể trách hắn ngang ngược đến vậy."
 
"
Ta không tin, bằng vào tu vi của sáu sư huynh đệ chúng ta mà không phá hủy nổi một chiếc chiến thuyền phi hành pháp khí. Thử thêm lần nữa, gia tăng thêm lực!" Man Hổ lớn tiếng phân phó.
 
Ngay lập tức, phi kiếm trong tay sáu người nháy mắt hóa thành kiếm cương khổng lồ. Không cần mượn lực, sáu người đồng thời huy kiếm, sáu đạo kiếm cương khổng lồ điên cuồng bổ xuống.
 
"
Oanh!" Tiếng nổ rung trời, khiến cho đám người đang hỗn chiến ở phía xa cũng phải giật mình cả kinh. Đều bớt thời gian liếc mắt nhìn thoáng qua bên này. Thấy không liên quan gì đến chuyện của mình, bọn hắn lại tiếp tục đánh nhau, về phần chiếc phi hành pháp khí thì bị đánh tới mức trực tiếp rơi xuống mặt biển, gây nên bọt sóng khổng lồ, trầm xuống dưới nước vài thước, rồi không ngừng lắc lư.
 
Đám người ở bên trong phi hành pháp khí đều bị chấn lăn qua lộn lại. Bọn hắn không khỏi nhìn nhau cười khổ, mùi vị này quả thực là phi thường khó chịu. May mắn, bằng vào tu vi của bọn hắn, dư chấn ở cái tình trạng này vẫn còn không đến mức dính phải thương thế.
 
Đám người Man Hổ phóng xuống mặt biển kiểm tra. Lần này tuy trình độ kích phát mạnh hơn gấp nhiều lần trước, nhưng vẫn không hề tạo thành tổn thương gì cho phi hành pháp khí. Phi hành pháp khí cứng rắn như thế này, đám người Man Hổ vẫn là lần đầu tiên chứng kiến qua.
 

Yến Truy Tinh biến sắc, bất quá bản thân hắn không muốn buông tha cho Dược Thiên Sầu dễ dàng như thế này. Nhưng dựa vào tu vi của sáu người huynh đệ Man Hổ, mà đều không thể phá hủy nổi phi hành pháp khí, thì ngay cả chính bản thân hắn cũng là không có biện pháp. Yến Truy Tinh giận quá hóa cười, nói: "Dược huynh, mùi vị bên trong hẳn là khổ sở lắm nhỉ! Chẳng biết ngươi chịu nổi thêm được bao nhiêu lâu nữa ah!"
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "
Yến huynh, ngươi còn không biết đâu. Mấy chiếc phi hành pháp khí này chính là ta đã bỏ rất nhiều tiền để chế tạo. Sự bền chắc của nó, ở trong tu chân giới có thể nói là độc nhất vô nhị!"
 
Theo sau, Dược Thiên Sầu bồi thêm một câu: "
À phải rồi, nể tình huynh đệ ngày xưa. Có một chuyện ta muốn nhắc nhở ngươi, các ngươi cũng nên cần thận, hiện giờ đám nhân mã ngoài kia cùng các ngươi triền đấu, bất quá chỉ là phương án dụ địch. Ngươi cần thận nhìn về phía Đông và phía Nam của Vô Cực Đảo. Chẳng bao lâu thời gian nữa, sẽ có rất nhiều cao thủ của Liên mình Tu Chân, nhân cơ hội huyết tẩy Vô Cực Đảo đó ah! Yến huynh, nếu ngươi có bằng hữu thân tình hoặc vật phẩm quý báu ở trên Vô Cực Đảo, thì tốt nhất là mau chóng quay về giữ nhà đi. Tránh để tới lúc đó ngươi muốn hối hận cũng không kịp đâu. Và cũng đừng trách huynh đệ ta không cảnh báo cho ngươi, ha ha ha ha!"
 
Câu nói này khiến cho đám người Yến Truy Tinh biến sắc. Bởi lúc này phụ thân của Yến Truy Tinh vẫn còn đang ở trên Vô Cực Đảo. Nếu đúng như theo lời nói của Dược Thiên Sầu, thì hiển nhiên là sẽ xảy ra chuyện lớn rồi. Mà đám môn nhân Man Hổ mang theo từ Đại Tuyết Sơn đến, phần lớn cũng đang ở trên đảo, cho nên bọn hắn đều không khỏi kinh hãi. Tuy phỏng đoán là Dược Thiên Sầu đang nói dối, nhưng mấy người vẫn theo bản năng ngoảnh đầu nhìn về phía Đông cùng phía Nam."
 
Kì thực, lời này cũng chỉ là phỏng đoán của Dược Thiên Sầu mà thôi. Nhưng cũng không phải là hắn suy đoán lung tung, căn cứ theo tình huống này, thì bên phía Liên mình Tu Chân đang rơi xuống thế hạ phong. Những an bài lúc trước hiển nhiên đã không thể phát huy hiệu quả. Tự nhiên hai cánh quân phía Đông - Nam sẽ phải lùi về hỗ trợ ở chiến trường này. Nếu không, đám tu sĩ Vô Cực Đảo nhất định sẽ thừa thắng xông lên, đánh cho Liên mình Tu Chân phải đại thương nguyên khí.
 
"Dược huynh, nghe ngữ khí của ngươi, dường như là đang muốn đuổi chúng ta đi ah! Nói vậy bên trong ngươi sẽ thảnh thơi hơn ít nhiều đi." Yến Truy Tinh tự cho là mình đã hiểu rõ xảo mưu của Dược Thiên Sầu, liền trầm giọng quát: "Quốc sư, không cần phải hạ thủ lưu tình, tiếp tục đánh, đánh cho Dược huynh ở bên trong hảo hảo hưởng thụ đi!"
 
Đúng lúc này, lại có người kinh hô: "Bất hảo! Đại sư huynh, thiếu cung chủ, các ngươi mau nhìn kìa."
 
Yến Truy Tinh cùng đám người Man Hổ đồng loạt nhìn theo phương hướng cảnh báo, nhất thời sắc mặt đại biến. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy phía Đông - Nam, có một đoàn bóng ảnh đang lao tới chiến trường.
 
"Tiểu gia hỏa này nói đúng là sự thật sao?" Man Hổ thần tình không dám tin, liếc mắt nhìn về phía chiếc phi hành pháp khí nói.
 
"Dược huynh, đa tạ ngươi chân thành khuyên nhủ. Ngày sau ta tất sẽ có hồi báo!" Yến Truy Tinh vừa nói dứt lời, thì trên người đã tản mát ra sát khí nồng đậm giống như Quý Tu. Hiển nhiên là do, không làm thịt được Dược Thiên Sầu, nên đã khiến cho hắn nổi giận lôi đình. Nhưng tạm thời vẫn là không có biện pháp, vì thế đành phải khoát tay nói: "Quay về Vô Cực Đảo!"
 
Đám người Yên Truy Tinh đến cũng nhanh mà rời đi cũng nhanh.
 
Dược Thiên Sầu ở bên trong chờ thêm hồi lâu. Thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, mới âm thầm tiến đến gần cửa sổ nhìn nhìn xung quanh, thần tình hoài nghi, chẳng lẽ tên gia hỏa kia đã chịu bỏ đi thật rồi sao?
 
Ờ bên trong khoang thuyền bồi hồi do dự, muốn phóng thần thức ra điều tra một phen, nhưng thuộc tính của Minh Thiết quá mức quái dị, có khả năng ngăn cản thần thức. Người ở bên ngoài cũng không thể điều tra ở bên trong, mà người ở bên trong cũng vô pháp thám thính ở bên ngoài.
 
Trải qua thêm một khoảng thời gian nữa, mà vẫn không thấy có động tĩnh gì. Dược Thiên Sầu liền nhíu mày, trong lòng thầm phỏng đoán...Đám người Yến Truy Tinh hẳn là đã quay về thật rồi. Hắn đứng bên mép cửa sổ, cần thận ngắm nhìn ra bốn phía xung quanh...
 
Quả nhiên đúng như sở liệu của Dược Thiên Sầu, nhân mã hai phía Đông - Nam đã quay về hỗ trợ. Lúc này Dược Thiên Sầu mới vỗ đùi ha hả cười nói: "Không sao nữa rồi. Bay lên trên không trung đi! Thông tri cho các huynh đệ ở dưới biển rằng, một lát nữa sẽ có rất nhiều túi trữ vật rơi xuống. Các huynh đệ tập trung thu nhặt, nhưng vẫn phải căn cứ theo thời điểm, mà chuần bị đường lui. Cuộc chiến này sẽ không kéo dài hơn bao lâu nữa đâu."
 
Phi hành pháp khí một lần nữa bay lên không trung, tầng hộ xác khoang thuyền cũng được mở ra. Dược Thiên Sầu hưng phấn ngồi xuống ghế, nhặt lên một trái dừa, tiếp tục quan khán trường cảnh náo nhiệt.
 
Tử Y liếc mắt nhìn tình huống bên ngoài, có chút kinh ngạc liền nhìn Dược Thiên Sầu hỏi: "Làm sao ngươi biết, nhân mã ở phía Đông - Nam sẽ tới cứu viện?"
 
Dược Thiên Sầu vươn tay lên chỉ vào đầu của mình. Nghiêm trang nói: "Chính là đầu óc, dựa vào đầu óc! Hiện giờ ngươi đã hiểu vì sao sư phụ lại đem chuyện tình trọng đại giao cho ta chưa?"
 
Tử Y chúm chím cái miệng, nhưng không hề phản bác. Quay đầu nhìn về phía chiến trường ở phương xa.
 
Đám người Yến Truy Tinh rất nhanh đã xông qua khu vực chiến đấu, Man Hổ lớn tiếng hò hét: "Các huynh đệ, quân địch có thêm trợ thủ tới đây rồi."
 
Kì thực không cần Man Hổ cành báo, chúng nhân đều đã phát hiện tình huống cấp bách lúc này rồi. Bất thình linh một thanh phi kiếm hung hăng phóng tới, ngăn cản Yến Truy Tinh.
 
Yến Truy Tinh liền rít lên một tiếng, trên song thủ bỗng nhiên bao phủ hai luồng hắc vụ, trảo ảnh xuất ra giống như quỷ mị, hai tay túm lấy phi kiếm, theo sau những thanh âm "răng rắc", thì phi kiểm cũng vặn vẹo nhăn nhúm thành một đoàn, tùy tiện bị hắn quẳng ném luôn xuống biển.
 
Kẻ phóng thanh phi kiếm kia ra tuy cũng là cao thủ Nguyên Anh kỳ, nhưng vẫn không khỏi hoảng sợ, hắn lắc mình muốn chạy trốn.
 
Bất quá thân hình Yến Truy Tinh chỉ thoáng chóp lên, liền đã đuổi tới sau lưng cao thủ Nguyên Anh kỳ nọ! Yến Truy Tinh điên cuồng xuất thủ trảo, thủ trảo yêu dị liền cắm sâu vào sau lưng người kia. Khi Yến Truy Tinh rút tay ra, thì vị cao thủ Nguyên Anh kỳ nọ, cũng biến thành một khối tử thi, chậm rãi rơi xuống dưới biển.
 
Đám người xung quanh bị cảnh tượng khủng bố này làm cho hoảng sợ. Không một ai còn dám tới gần Yến Truy Tinh, ngay cả đám người Vô Cực Đảo cũng thất sắc nhìn nhau, không nghĩ ra Yến Truy Tinh lợi hại tới mức này. Cả đám đều nhường đường cho bảy người nhanh chóng bay về phía Vô Cực Đảo.
 
Lúc này tình huống chiến trường trên tầng trời cao nhất cũng đang chuyển biến khó lường. Bên phía Liên mình Tu chân đã lật ngược được tình thế.
 
cẩm y lão giả Thường Mãn Đông chợt nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Vừa quay đầu nhìn lại, không nghĩ ra, một tu sĩ vì muốn bảo vệ ở phía sau lưng cho mình, nên đã bị ba gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ công kích, cả người bị chém ra thành hai đoạn.
 
Thường Mãn Đông nhất thời bi thống hô lớn: "Khâu sư đệ!
 
Bốn người sư huynh đệ tới đây. Hiện giờ đã chết mất hai người, kêu hắn làm sao quay về bầm báo với sư phụ đây?
 
Thế nhưng ba tên cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ kia, sau khi giết chết sư đệ của Thường Mãn Đông xong, cũng không ngừng tay. Mà lập tức phóng tới phía hắn, Thường Mãn Đông không khỏi kinh hãi, liều mạng bổ ra một kiếm, đánh lùi đối thủ đang dây dưa lấy mình, theo sau cũng phóng thẳng lên trên không trung mà chạy trốn...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện