Tinh Thần Châu
Chương 432: Bảo rương
Sau khi cái tên họ Khâu bị giết, thi thể rơi xuống biển. Lập tức đã có người thu thập túi trữ vật của hắn. Đám thành viên đặc chiến đội đều có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, ở dưới nước tùy tiện nín thở hai ba canh giờ hiến nhiên là không thành vấn đề. Cho nên chuyện này cũng được bọn hắn xử lý phi thường gọn gàng.
Nhưng đúng lúc này các thành viên đặc chiến đội lại nhận được mệnh lệnh. Vi thế cũng nhanh chóng rút lui, xuyên qua làn nước biển đỏ thắm, tiến đến vùng hải lưu trong xanh, vội vàng rửa sạch thân thể.
Lúc này phi hành pháp khí đang đứng chờ bọn hắn ở trên mặt biển, quay lưng về phía chiến trường, cửa khoang thuyền vừa mở, mấy chục người âm thầm nhảy lên. Cửa khoang lặng lẽ đóng kín, phi hành pháp khí nhanh chóng lao vút lên trên không trung. Tử Y đưa mắt quan sát động tĩnh ở phía dưới, vẫn còn nhìn thấy vô số bóng người đang không ngừng rơi xuống dưới biển, nàng không khỏi hoài nghi nói: "Hẳn là vẫn còn có thể thu nhặt không ít túi trữ vật, sao ngươi lại ra lệnh cho bọn hắn quay về thế."
Đội trưởng số một đứng bên cạnh cũng gật đầu, biểu thị vẻ nghi hoặc đồng dạng ở trong lòng.
Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười nói: "Nếu đánh nhau nữa thì cũng chỉ rơi vào tình huống giết được một ngàn, tổn hại tám trăm. Liên mình Tu Chân sẽ không ngu ngốc kéo dài tình huống đâu, tin tưởng rằng chẳng bao lâu thời gian nữa, bọn hắn sẽ triệt thoái. Đến lúc đó chúng ta còn lảng vảng quanh đây, thì nhất định là sẽ trở thành mục tiêu để đám người Vô Cực Đảo trút hận đó. Đội trưởng số một mau chóng truyền lệnh, chúng ta quay về Vọng Hải Trấn trước!"
Mệnh lệnh được truyền xuống, bốn chiến thuyền phi hành pháp khí nhanh chóng theo hướng tây mà bay đi.
Ngay khi đám người Dược Thiên Sầu rời đi không bao lâu sau, thì bên phía Liên mình Tu Chân quả nhiên đúng là vừa đánh vừa lùi. Mặc dù bên phía Vô Cực Đảo không ngừng đuổi theo, nhưng khi tới gần Vọng Hải Trấn, rốt cuộc bọn hắn cũng đành phải quay về. Dù sao đã gần tới bản doanh của địch nhân rồi, chẳng may lọt vào giữa vòng vây sẽ không hay ho cho lắm.
Bốn cỗ chiến thuyền phi hành pháp khí vừa quay trở về. Dược Thiên Sầu cùng Tử
Y nhanh chóng đi sang một cỗ chiến thuyền khác. Chỉ thấy bên trong khoang thuyền chất thành từng đống túi trữ vật. Tử Y hai mắt sáng ngời, Dược Thiên Sầu thì hưng phấn chà xát tay nói: "Chỗ này khoảng bao nhiêu túi vậy?"
Đội trưởng số hai, hồi đập: "Khoảng chừng ba ngàn!"
"Nga! Nói như thế thì trường chiến này, ít nhất song phương đã chết khoảng hơn ba ngàn người đi!" Dược Thiên Sầu mỉm cười khoát tay nói: "Phái vài người đi ra bên ngoài canh gác, đừng cho bất luận kẻ nào tới gần. Giờ chúng ta sẽ phân loại xem, lần này thu hoạch được bao nhiêu tiền! Đúng rồi, linh thạch cấp bậc khác nhau cũng đừng để chung vào một chỗ nhé."
Đội trưởng số hai vung tay lên, nhất thời đám người liền đem đồ vật trong túi mang ra phân loại. Chẳng bao lâu sau, linh thạch chói mắt đã chất thành từng đống to đống nhỏ, các loại bình sứ chứa đựng đan dược va chạm vào nhau phát ra những thanh âm loảng xoảng, vài món pháp bảo loạn thất bát tao cũng không có thiếu.
Đám người Vô Cực Đảo quay trở về chiến trường hải vực. Lúc này cũng có không ít các tu sĩ phóng xuống dưới biển, mục tiêu hiển nhiên là túi trữ vật của những người đã chết trận.
Cẩm Y lão giả Thường Mãn Đông càng khẩn trương hơn đám người xung quanh. Hắn vội vàng ra lệnh cho các đệ tử bên trong môn phái lặn xuống dưới biển. Ngay cả chính bản thân hắn cũng lao xuống dưới biển, vị trí đại khái chính là vùng hải lưu mà vừa rồi thi thể của sư đệ rơi xuống.
Tu sĩ đầu lữứi của các quốc gia khác, hiển nhiên cũng phi thường kinh ngạc. Hành động này của Thường Mãn Đông làm cho người khác không thể nào đoán nổi. Vĩ thế vẫn còn rất nhiều người đang dừng ở trên không trung chưa chịu quay về. Bất quá bọn hắn là không biết, ở trong túi trữ vật trên người sư đệ của Thường Mãn Đông có bao nhiêu bảo bối. Hiển nhiên Thường Mãn Đông không thể để cho nó rơi vào trong tay người khác...
Một đám người lặn xuống dưới biển tìm tòi tra xét, nhất thời chấn động phát hiện rạ, cơ hồ tất cả túi trữ vật của những thi thể ở dưới đáy biển đều không thấy đâu. Chứng kiến cảnh tượng này, Thường Mãn Đông tâm thần không khỏi run lên, truyền âm cho đệ tử bổn phái không tiếc đại giới, nhất định phải tìm cho ra thi thể của sư đệ mình.
Đám tu sĩ các quốc gia khác thấy không có thu hoạch gì, nên đều nhảy lên trên mặt biền, đem tình huống dị thường ở nơi này hồi báo về cho người chủ sự. Chỉ còn Thường Mãn Đông cùng môn hạ là vẫn đang tìm kiếm khắp nơi, công phu không phụ lòng người, cuối cùng đã tìm ra hai mảnh thi thể quen thuộc ghép lại. Thường Mãn Đông vừa nhìn dây thừng bên hông dùng để buộc túi trữ vật, có vẻ như là đã bị vũ khí sắc bén cắt đứt. Lúc này hắn cũng hiểu ra nguyên nhân. Nhất thời da đầu có chút run rẩy... Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Tu Chân Liên mình chinh chiến quay về. Vừa đến Vọng Hải Trấn thì đám nhân vật cao tầng của các môn phái liền tập trung lại, cùng nhau trao đổi nguyên nhân thất bại lần này. Mặc dù trong lòng mọi người đã biết rõ nguyên nhân, nhưng cho nhau chỉ trích cũng là chuyện tình khó có thể tránh khỏi.
Xui xẻo nhất vẫn là những môn phái nhỏ, tổn thất thảm trọng không nói. Đến thời gian lên tiếng chỉ trích lại không đến phiên bọn hắn, chỉ đành xanh mặt cắn răng ngậm đắng nuốt cay.
Tranh luận cả nửa ngày không ra cái kết quả gì, dần dần chúng nhân trở nên bình tĩnh hơn. Theo sau cũng cảm giác được giống như hơi thiêu thiếu cái điểm gì đó. Trải qua cân nhắc, mới phát hiện ra ở đây không có mặt Dược Thiên Sầu. Đại chiến lần này, Dược Thiên Sầu trong tay nắm giữ cường binh, thế nhưng hắn lại án binh bất động, thật sự khiến cho lòng quân căm phẫn, nhất thời không khỏi bị đám người ở đây hung hăng khiển trách.
Bọn hắn nào biết Dược Thiên Sầu đang tầm ngầm tầm ngầm vui sướng khi người gặp họa. Trong khi đệ tử các môn phái Liên mình Tu Chân chết đi, thì hắn lại đắm chìm trong niềm hoan hỉ phát tài. Như thế nào còn có tâm tư đến đây thương nghị. Huống chi cũng chẳng có ai thông báo cho hắn, bởi vậy nên cũng không chủ động mò tới.
Trong phi hành pháp khí, Tử Y cũng phi thường vui vẻ chủ động cùng mọi người sửa sang lại những thứ trong túi trữ vật. Bỗng nhiên một gã đội viên ngồi bên cạnh nàng, kì quái nói: "Trong túi trữ vật này có không ít linh thạch nha, ước chừng cũng phải năm ngàn vạn thượng phẩm linh thạch a!"
Dược Thiên Sầu đang ngồi bên cạnh chờ đợi kết quả, nhất thời nhãn tình sáng lên, ngoắc tay nói: "Đệ từ bình thường trên người sẽ không mang theo nhiều tiền như vậy đâu. Đây nhất định là một cái nhân vật trọng yếu của môn phái nào đó. Đưa cho ta kiểm tra xem nào!"
Lúc này tên đội viên kia cũng ném cái túi trữ vật sang. Dược Thiên Sầu đón lấy, đem thần thức rót vào bên trong kiểm tra, vừa nhìn thoáng qua đã cười ha hả nói: "Uy! Dung lượng của cái túi này ước chừng rộng bằng ba gian phòng. Hắc hắc, gần sáu trăm ngàn vạn thượng phấm linh thạch a! Đến tột cùng là tên điên nào mang theo nhiều tiền như thế này đi đánh nhau nhỉ! Lão tử kiểm tra bên trong xem, có thứ nào chứng minh thân phận của người này không đã."
Kết quả tìm tòi ra một đống thượng vàng hạ cám lung tung, mà vẫn không điều tra ra cái túi trữ vật này là của nhân vật nào. Nhưng lúc này có thể khẳng định một điều, đây tuyệt đối không phải là người bên phe Liên mình Tu Chân. Riêng điểm này thì chỉ
Cần nhìn vào cách trang trí bên ngoài túi trữ vật là hiểu. Cuối cùng ở bên trong túi còn một cái rương gỗ không lớn không nhỏ, làm cho Dược Thiên Sầu chú ý tới, hắn vươn tay lấy ra, đặt ở trên sàn nhà. Chà xát hai tay vào nhau, nhìn mọi người cười ha hả nói: "Hy vọng là bên trong có bảo bối hiếm thế!"
Đám người cũng cười ha ha, dùng ánh mắt tò mò chăm chú nhìn vào miệng rương.
Không để các huynh đệ phải chờ đợi lâu. Dược Thiên Sầu liền trực tiếp phá khóa mở cái nắp rương ra. Vừa nhìn thấy đồ vật ở bên trong, nhãn tình của đám người không khỏi hiện lên một chút thất vọng. Bên trong cái rương này là một đống ngọc điệp. Nào đâu có thấy bảo bối gì chứ!
Ngọc điệp cái dạng gì mà phải cất giấu cần thận vào trong rương gỗ? Dược Thiên Sầu mang thần tình hồ nghi, vươn tay cầm một khối ngọc điệp lên, rót thần thức vào bên trong kiểm tra. Sau khi xem qua, vẻ mặt của hắn có chút sững sờ, liếc mắt nhìn mọi người một cái, lại cầm lên thêm mấy khối nữa, cần thận kiểm tra.
Càng kiềm tra thì trên mặt hắn càng lộ ra vẻ quái dị. Lúc này Tử Y cũng nổi lòng hiếu kỳ, gương mặt xinh đẹp bu tới, bày ra nụ cười a dua hỏi: "Dược Thiên Sầu, bên trong ngọc điệp ghi chép cái gì vậy!"
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn nàng, không nói gì. Mà đem những miếng ngọc điệp thả vào trong rương, phóng thần thức ra kiểm kê số lượng ngọc điệp qua một phen xong, phát hiện thấy trong này có tất cả ba trăm mười bảy khối. Trầm ngâm suy nghĩ thêm chốc lát, Dược Thiên Sầu mới quay đầu sang hỏi: "Tử T, ngươi có biết ở trên đời này, tổng cộng có bao nhiêu cái quốc gia hay không?"
"Nghe sư phụ ta nói, vừa lớn vừa nhỏ ở trên đời này tổng cộng có đúng ba trăm mười chín quốc gia..." Tử Y thuận miệng hồi đáp. Theo sau lại dò hỏi: "Có chuyện gì thế, những khối ngọc điệp này có vấn đề gì sao?"
Nói xong nàng cũng cầm một khối ngọc điệp lên xem xét.
"Các ngươi tiếp tục công việc đi." Dược Thiên Sầu ngoảnh mặt nhìn đám đội viên phân phó một câu. Theo sau mới thì thào lầm bầm: "Ba trăm mười chúi quốc gia. Ở đây có ba trăm mười bảy cái, như vậy là vẫn còn thiếu mất hai cái nữa."
Nguyên lai trong rương cũng không phải là cái bảo bối gì. Nhưng ở trong mắt một số người, mỗi một khối ngọc điệp này còn giá trị hơn hẳn bảo bối.
Bởi vì.., bên trong những khối ngọc điệp này.., có ghi chép lại địa hình của các quốc giạ, hơn nữa còn đại khái giới thiệu vị trí thành quách, dân cư trong thành, binh lực bố trí, phong tục tập quán, đường lối thông hành, không chỗ nào là không bỏ sót. Thậm chí ngay cả quặng mỏ linh thạch cùng sản lượng linh thạch của mỗi quốc gia, cũng đều nhất nhất ghi chép xuống.
Dược Thiên Sầu lắc đầu cảm khái không thôi. Hơn ba trăm quốc gia khác nhau ah! Muốn làm ra những khối ngọc điệp này thì sẽ cần phải hao phí bao nhiêu thời gian đây?
"Còn tưởng rằng thứ gì khiến cho ngươi lo lắng. Nguyên lai bên trong ngọc điệp chính là bản đồ nha!" Tử Y chép miệng nói.
"Ngươi có thể nhận ra được tên gọi của những quốc gia ghi chép ở bên trong ngọc điệp không?"
"Trước kia sư phụ ta đã từng đi du ngoạn qua rất nhiều quốc gia. Thuở nhỏ người cũng hay kể cho ta nghe. Nhưng ta chỉ còn một chút ấn tượng mà thôi, không nhớ rõ ràng lắm." Tử Y áy náy nhìn Dược Thiên Sầu nói.
Dược Thiên Sầu khoát tay: "Không sao, ngươi cần thận xem xét ngọc điệp nhiều lần thì sẽ nhớ ra thổi. Xem bên trong rốt cuộc là thiếu mất hai cái quốc gia nào?"
Nhưng đúng lúc này các thành viên đặc chiến đội lại nhận được mệnh lệnh. Vi thế cũng nhanh chóng rút lui, xuyên qua làn nước biển đỏ thắm, tiến đến vùng hải lưu trong xanh, vội vàng rửa sạch thân thể.
Lúc này phi hành pháp khí đang đứng chờ bọn hắn ở trên mặt biển, quay lưng về phía chiến trường, cửa khoang thuyền vừa mở, mấy chục người âm thầm nhảy lên. Cửa khoang lặng lẽ đóng kín, phi hành pháp khí nhanh chóng lao vút lên trên không trung. Tử Y đưa mắt quan sát động tĩnh ở phía dưới, vẫn còn nhìn thấy vô số bóng người đang không ngừng rơi xuống dưới biển, nàng không khỏi hoài nghi nói: "Hẳn là vẫn còn có thể thu nhặt không ít túi trữ vật, sao ngươi lại ra lệnh cho bọn hắn quay về thế."
Đội trưởng số một đứng bên cạnh cũng gật đầu, biểu thị vẻ nghi hoặc đồng dạng ở trong lòng.
Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười nói: "Nếu đánh nhau nữa thì cũng chỉ rơi vào tình huống giết được một ngàn, tổn hại tám trăm. Liên mình Tu Chân sẽ không ngu ngốc kéo dài tình huống đâu, tin tưởng rằng chẳng bao lâu thời gian nữa, bọn hắn sẽ triệt thoái. Đến lúc đó chúng ta còn lảng vảng quanh đây, thì nhất định là sẽ trở thành mục tiêu để đám người Vô Cực Đảo trút hận đó. Đội trưởng số một mau chóng truyền lệnh, chúng ta quay về Vọng Hải Trấn trước!"
Mệnh lệnh được truyền xuống, bốn chiến thuyền phi hành pháp khí nhanh chóng theo hướng tây mà bay đi.
Ngay khi đám người Dược Thiên Sầu rời đi không bao lâu sau, thì bên phía Liên mình Tu Chân quả nhiên đúng là vừa đánh vừa lùi. Mặc dù bên phía Vô Cực Đảo không ngừng đuổi theo, nhưng khi tới gần Vọng Hải Trấn, rốt cuộc bọn hắn cũng đành phải quay về. Dù sao đã gần tới bản doanh của địch nhân rồi, chẳng may lọt vào giữa vòng vây sẽ không hay ho cho lắm.
Bốn cỗ chiến thuyền phi hành pháp khí vừa quay trở về. Dược Thiên Sầu cùng Tử
Y nhanh chóng đi sang một cỗ chiến thuyền khác. Chỉ thấy bên trong khoang thuyền chất thành từng đống túi trữ vật. Tử Y hai mắt sáng ngời, Dược Thiên Sầu thì hưng phấn chà xát tay nói: "Chỗ này khoảng bao nhiêu túi vậy?"
Đội trưởng số hai, hồi đập: "Khoảng chừng ba ngàn!"
"Nga! Nói như thế thì trường chiến này, ít nhất song phương đã chết khoảng hơn ba ngàn người đi!" Dược Thiên Sầu mỉm cười khoát tay nói: "Phái vài người đi ra bên ngoài canh gác, đừng cho bất luận kẻ nào tới gần. Giờ chúng ta sẽ phân loại xem, lần này thu hoạch được bao nhiêu tiền! Đúng rồi, linh thạch cấp bậc khác nhau cũng đừng để chung vào một chỗ nhé."
Đội trưởng số hai vung tay lên, nhất thời đám người liền đem đồ vật trong túi mang ra phân loại. Chẳng bao lâu sau, linh thạch chói mắt đã chất thành từng đống to đống nhỏ, các loại bình sứ chứa đựng đan dược va chạm vào nhau phát ra những thanh âm loảng xoảng, vài món pháp bảo loạn thất bát tao cũng không có thiếu.
Đám người Vô Cực Đảo quay trở về chiến trường hải vực. Lúc này cũng có không ít các tu sĩ phóng xuống dưới biển, mục tiêu hiển nhiên là túi trữ vật của những người đã chết trận.
Cẩm Y lão giả Thường Mãn Đông càng khẩn trương hơn đám người xung quanh. Hắn vội vàng ra lệnh cho các đệ tử bên trong môn phái lặn xuống dưới biển. Ngay cả chính bản thân hắn cũng lao xuống dưới biển, vị trí đại khái chính là vùng hải lưu mà vừa rồi thi thể của sư đệ rơi xuống.
Tu sĩ đầu lữứi của các quốc gia khác, hiển nhiên cũng phi thường kinh ngạc. Hành động này của Thường Mãn Đông làm cho người khác không thể nào đoán nổi. Vĩ thế vẫn còn rất nhiều người đang dừng ở trên không trung chưa chịu quay về. Bất quá bọn hắn là không biết, ở trong túi trữ vật trên người sư đệ của Thường Mãn Đông có bao nhiêu bảo bối. Hiển nhiên Thường Mãn Đông không thể để cho nó rơi vào trong tay người khác...
Một đám người lặn xuống dưới biển tìm tòi tra xét, nhất thời chấn động phát hiện rạ, cơ hồ tất cả túi trữ vật của những thi thể ở dưới đáy biển đều không thấy đâu. Chứng kiến cảnh tượng này, Thường Mãn Đông tâm thần không khỏi run lên, truyền âm cho đệ tử bổn phái không tiếc đại giới, nhất định phải tìm cho ra thi thể của sư đệ mình.
Đám tu sĩ các quốc gia khác thấy không có thu hoạch gì, nên đều nhảy lên trên mặt biền, đem tình huống dị thường ở nơi này hồi báo về cho người chủ sự. Chỉ còn Thường Mãn Đông cùng môn hạ là vẫn đang tìm kiếm khắp nơi, công phu không phụ lòng người, cuối cùng đã tìm ra hai mảnh thi thể quen thuộc ghép lại. Thường Mãn Đông vừa nhìn dây thừng bên hông dùng để buộc túi trữ vật, có vẻ như là đã bị vũ khí sắc bén cắt đứt. Lúc này hắn cũng hiểu ra nguyên nhân. Nhất thời da đầu có chút run rẩy... Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Tu Chân Liên mình chinh chiến quay về. Vừa đến Vọng Hải Trấn thì đám nhân vật cao tầng của các môn phái liền tập trung lại, cùng nhau trao đổi nguyên nhân thất bại lần này. Mặc dù trong lòng mọi người đã biết rõ nguyên nhân, nhưng cho nhau chỉ trích cũng là chuyện tình khó có thể tránh khỏi.
Xui xẻo nhất vẫn là những môn phái nhỏ, tổn thất thảm trọng không nói. Đến thời gian lên tiếng chỉ trích lại không đến phiên bọn hắn, chỉ đành xanh mặt cắn răng ngậm đắng nuốt cay.
Tranh luận cả nửa ngày không ra cái kết quả gì, dần dần chúng nhân trở nên bình tĩnh hơn. Theo sau cũng cảm giác được giống như hơi thiêu thiếu cái điểm gì đó. Trải qua cân nhắc, mới phát hiện ra ở đây không có mặt Dược Thiên Sầu. Đại chiến lần này, Dược Thiên Sầu trong tay nắm giữ cường binh, thế nhưng hắn lại án binh bất động, thật sự khiến cho lòng quân căm phẫn, nhất thời không khỏi bị đám người ở đây hung hăng khiển trách.
Bọn hắn nào biết Dược Thiên Sầu đang tầm ngầm tầm ngầm vui sướng khi người gặp họa. Trong khi đệ tử các môn phái Liên mình Tu Chân chết đi, thì hắn lại đắm chìm trong niềm hoan hỉ phát tài. Như thế nào còn có tâm tư đến đây thương nghị. Huống chi cũng chẳng có ai thông báo cho hắn, bởi vậy nên cũng không chủ động mò tới.
Trong phi hành pháp khí, Tử Y cũng phi thường vui vẻ chủ động cùng mọi người sửa sang lại những thứ trong túi trữ vật. Bỗng nhiên một gã đội viên ngồi bên cạnh nàng, kì quái nói: "Trong túi trữ vật này có không ít linh thạch nha, ước chừng cũng phải năm ngàn vạn thượng phẩm linh thạch a!"
Dược Thiên Sầu đang ngồi bên cạnh chờ đợi kết quả, nhất thời nhãn tình sáng lên, ngoắc tay nói: "Đệ từ bình thường trên người sẽ không mang theo nhiều tiền như vậy đâu. Đây nhất định là một cái nhân vật trọng yếu của môn phái nào đó. Đưa cho ta kiểm tra xem nào!"
Lúc này tên đội viên kia cũng ném cái túi trữ vật sang. Dược Thiên Sầu đón lấy, đem thần thức rót vào bên trong kiểm tra, vừa nhìn thoáng qua đã cười ha hả nói: "Uy! Dung lượng của cái túi này ước chừng rộng bằng ba gian phòng. Hắc hắc, gần sáu trăm ngàn vạn thượng phấm linh thạch a! Đến tột cùng là tên điên nào mang theo nhiều tiền như thế này đi đánh nhau nhỉ! Lão tử kiểm tra bên trong xem, có thứ nào chứng minh thân phận của người này không đã."
Kết quả tìm tòi ra một đống thượng vàng hạ cám lung tung, mà vẫn không điều tra ra cái túi trữ vật này là của nhân vật nào. Nhưng lúc này có thể khẳng định một điều, đây tuyệt đối không phải là người bên phe Liên mình Tu Chân. Riêng điểm này thì chỉ
Cần nhìn vào cách trang trí bên ngoài túi trữ vật là hiểu. Cuối cùng ở bên trong túi còn một cái rương gỗ không lớn không nhỏ, làm cho Dược Thiên Sầu chú ý tới, hắn vươn tay lấy ra, đặt ở trên sàn nhà. Chà xát hai tay vào nhau, nhìn mọi người cười ha hả nói: "Hy vọng là bên trong có bảo bối hiếm thế!"
Đám người cũng cười ha ha, dùng ánh mắt tò mò chăm chú nhìn vào miệng rương.
Không để các huynh đệ phải chờ đợi lâu. Dược Thiên Sầu liền trực tiếp phá khóa mở cái nắp rương ra. Vừa nhìn thấy đồ vật ở bên trong, nhãn tình của đám người không khỏi hiện lên một chút thất vọng. Bên trong cái rương này là một đống ngọc điệp. Nào đâu có thấy bảo bối gì chứ!
Ngọc điệp cái dạng gì mà phải cất giấu cần thận vào trong rương gỗ? Dược Thiên Sầu mang thần tình hồ nghi, vươn tay cầm một khối ngọc điệp lên, rót thần thức vào bên trong kiểm tra. Sau khi xem qua, vẻ mặt của hắn có chút sững sờ, liếc mắt nhìn mọi người một cái, lại cầm lên thêm mấy khối nữa, cần thận kiểm tra.
Càng kiềm tra thì trên mặt hắn càng lộ ra vẻ quái dị. Lúc này Tử Y cũng nổi lòng hiếu kỳ, gương mặt xinh đẹp bu tới, bày ra nụ cười a dua hỏi: "Dược Thiên Sầu, bên trong ngọc điệp ghi chép cái gì vậy!"
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn nàng, không nói gì. Mà đem những miếng ngọc điệp thả vào trong rương, phóng thần thức ra kiểm kê số lượng ngọc điệp qua một phen xong, phát hiện thấy trong này có tất cả ba trăm mười bảy khối. Trầm ngâm suy nghĩ thêm chốc lát, Dược Thiên Sầu mới quay đầu sang hỏi: "Tử T, ngươi có biết ở trên đời này, tổng cộng có bao nhiêu cái quốc gia hay không?"
"Nghe sư phụ ta nói, vừa lớn vừa nhỏ ở trên đời này tổng cộng có đúng ba trăm mười chín quốc gia..." Tử Y thuận miệng hồi đáp. Theo sau lại dò hỏi: "Có chuyện gì thế, những khối ngọc điệp này có vấn đề gì sao?"
Nói xong nàng cũng cầm một khối ngọc điệp lên xem xét.
"Các ngươi tiếp tục công việc đi." Dược Thiên Sầu ngoảnh mặt nhìn đám đội viên phân phó một câu. Theo sau mới thì thào lầm bầm: "Ba trăm mười chúi quốc gia. Ở đây có ba trăm mười bảy cái, như vậy là vẫn còn thiếu mất hai cái nữa."
Nguyên lai trong rương cũng không phải là cái bảo bối gì. Nhưng ở trong mắt một số người, mỗi một khối ngọc điệp này còn giá trị hơn hẳn bảo bối.
Bởi vì.., bên trong những khối ngọc điệp này.., có ghi chép lại địa hình của các quốc giạ, hơn nữa còn đại khái giới thiệu vị trí thành quách, dân cư trong thành, binh lực bố trí, phong tục tập quán, đường lối thông hành, không chỗ nào là không bỏ sót. Thậm chí ngay cả quặng mỏ linh thạch cùng sản lượng linh thạch của mỗi quốc gia, cũng đều nhất nhất ghi chép xuống.
Dược Thiên Sầu lắc đầu cảm khái không thôi. Hơn ba trăm quốc gia khác nhau ah! Muốn làm ra những khối ngọc điệp này thì sẽ cần phải hao phí bao nhiêu thời gian đây?
"Còn tưởng rằng thứ gì khiến cho ngươi lo lắng. Nguyên lai bên trong ngọc điệp chính là bản đồ nha!" Tử Y chép miệng nói.
"Ngươi có thể nhận ra được tên gọi của những quốc gia ghi chép ở bên trong ngọc điệp không?"
"Trước kia sư phụ ta đã từng đi du ngoạn qua rất nhiều quốc gia. Thuở nhỏ người cũng hay kể cho ta nghe. Nhưng ta chỉ còn một chút ấn tượng mà thôi, không nhớ rõ ràng lắm." Tử Y áy náy nhìn Dược Thiên Sầu nói.
Dược Thiên Sầu khoát tay: "Không sao, ngươi cần thận xem xét ngọc điệp nhiều lần thì sẽ nhớ ra thổi. Xem bên trong rốt cuộc là thiếu mất hai cái quốc gia nào?"
Bình luận truyện