Tinh Thần Châu

Chương 468: Đêm tối phóng hỏa



Sau khi nghe được Dược Thiên Sầu nói câu này, Văn Sùng Chính mới hiểu cái gì thường gọi là ấm áp như gió mùa xuân.
 
Tiên sinh rõ ràng nhận thứ ta, nhưng lại cố tình làm như không hề quen biết, buâng khua nói một câu như vậy. Điều này chứng minh tiên sinh có tâm tư giúp mình. Văn Sùng Chính liên tục suy nghĩ theo hướng chủ quan, tựa hồ hắn đã muốn thấy được cảnh tượng, chính mình đang khoác long bào ngồi lên trên cao, hồn nhiên không biết lúc này mọi người xung quanh đã đi vào bên trong.
 
Văn Thanh uể oải hơi cúi đầu. Bỗng nhiên nhìn thấy Văn Sùng Chính ngây ngốc đứng đó. Nàng đi tới gần thúc một cước vào bụng hắn, tức giận nói: "Vương huynh, nghĩ cái gì đó? Vừa nghe người ta thổi phồng nhìn cái mặt đã thấy ngu rồi."
 
"A" Văn Sùng Chính giật mình tỉnh ngộ, nhìn nhìn xung quanh, phát hiện ra mình quả thật là có điểm thất thố, vội vàng lắc đầu nói: "Không có gì."
 
Theo sau liền bỏ đi.
 
Văn Thanh ngần người, đưa mắt nhìn xuống chân mình, một cước vừa rồi của mình khí lực cũng không nhỏ a! Như thế nào ngay cả một chút phản ứng hắn cũng đều không có?
 
Đám người Dược Thiên Sầu đi vào bên trong, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh đánh giá. Phủ đệ của người quyền thế quả nhiên là khí phái không phải tầm thường.
 
Văn Du Viễn đuổi theo đến chính đường, nhìn trái nhìn phải, tìm một cơ hội, dùng ngữ khí thật cần thận dò hỏi: "Tiên sinh chẳng lẽ nhìn thấu tương lai, biết thuật nhìn tướng người sao?"
 
"Đó là chuyện của toán sư, ta không quản nhiều đến chuyện này." Dược Thiên Sầu bĩu môi nói một tiếng. Đi tới chiếc ghế giành cho vương gia mà ngồi xuống.
 
"Cái này..." Văn Du Viễn tâm tình không yên. Bởi vì chuyện này quan hệ tới cả đời của con trai mình, nên vẫn phải khiêm tốn hỏi: "Vừa rồi tiên sinh nói tướng mạo nhi tử ta nhìn rất tốt, ngày sau nhất định sẽ là nhân vật đứng trên vạn người. Tiểu vương nghe xong mà trong lòng mê hoặc, thỉnh cầu tiên sinh chỉ điểm bến mê."
 
Ta hồ lộng con ngươi, ngươi còn tưởng thật sao? Dược Thiên Sầu trắng mắt liếc nhìn hắn một cái. Nhưng ngẫm lại, cũng không nên nói tuyệt đường như thế, biết đầu còn có giá trị lợi dụng. Bởi vậy Dược Thiên Sầu cố làm ra vẻ huyền bí nói: "Thiên cơ bất khả lộ, Vương gia đừng hỏi nhiều thêm nữa."
 
Lời này quá huyền diệu, đủ khiến cho Văn Du Viễn phải cân nhắc. Dược Thiên Sầu nhìn cái thần tình nghi hoặc kia, mỉm cười nói: "Vương gia, không biết ba người chúng ta sẽ ở chỗ nào?"
 
"A! Có, sớm đã chuẩn bị xong rồi. Nguyên bản chỗ này là tiểu biệt viện dành cho công chúa, phi thường thanh tĩnh." Văn Du Viễn phục hồi tinh thần nói. Hắn an bài chỗ này cho đám người Dược Thiên Sầu chính là địa phương tốt nhất trong sư quán, vốn chỉ dành cho công chúa nghỉ ngoi, nhưng hiện giờ Lộng Trúc tiên sinh đến đây, địa phương tốt nhất tự nhiên phải dành cho Lộng Trúc. Vĩ thế công chúa đành phải ủy khuất dời giá đi sang nơi khác.
 
Theo sau, Văn Du Viễn đích thân đưa ba người tới căn tiểu biệt viện an tĩnh. Trong viện có vài nữ tỷ nghênh đón, bên trong cũng là đèn đuốc sáng chưng. Bỗng nhiên, Dược Thiên Sầu dừng chân, đám người cũng dừng lại, nhưng không hiếu hắn đang suy nghĩ cái gì.
 
"Nếu nơi này là chỗ ở của công chúa. Ta sao có thể cưa chiêm thước sào được, tốt nhất là mời công chúa về đây đi! Dù sao ở đây vẫn còn nhiều phòng, dùng chung cũng tốt." Dược Thiên Sầu chậm rãi nói.
 
Văn Du Viễn kinh hãi, trong đầu dâng lên một cỗ ý niệm bất an. Chẳng lẽ hắn muốn phao công chúa? Nên không khỏi lắp bắp hồi đáp: "Tiên sinh, hay là không cần đi! Cháu gái của tiểu vương từ nhỏ điêu ngoa thành tính, quả thực là sợ quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi."
 
"Không cần lo lắng, nàng điêu ngoa, ta tự có biện pháp thu thập nàng." Dược Thiên
 
Sầu nhìn về phía Phù Dung nói: "Ta phải đi ra ngoài một lát, sợ phu nhân một mình tĩnh mịch, không bằng kêu công chúa tới đây bồi tiếp nàng. Như vậy ta cũng an tâm hơn."
 
Nghe hắn nói muốn đi ra ngoài. Phù Dung liền chúm miệng khẩn cầu: "Ta cũng đi!"
 
"Nghe lời ta." Dược Thiên Sầu khẽ nhắc nhở.
 
Phù Dung có chút mất hứng, hai tay mân mê cái dải thắt lưng của mình.
 
Nguyên lai là như vậy, Văn Du Viễn nghe xong thì không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, liên tục gật đầu nói: "Công chúa có thế bồi phu nhân, đó chính là phúc khí của công chúa." Hắn lập tức quay đầu nhìn nô tỷ phân phó: "Nhanh đi truyền công chúa tới đây."
 
Đợi không bao lâu, thì Văn Thanh mái tóc chưa kịp chải chuốt, có chút hỗn độn, mặt đầy kinh nghi bất định chạy đến. Ngày hôm nay, nàng phát hiện ra từ sau khi mình đụng phải Lộng Trúc tiên sinh, vận khí của mình liền trở nên không hay hô. Đường đường là công chúa tôn sư, ngay cả địa phương nghỉ ngơi cũng bị người ta chiếm đóng.
 
Điều này đều chưa đáng là gì, mấu chốt chính là vừa nhìn thấy Lộng Trúc tiên sinh, nàng có chút hoảng hốt a!
 
"Bái kiến tiên sinh..." Văn Thanh run run giọng nói.
 
Văn Du Viễn nhìn lại, trong lòng cũng dâng lên một tia bất nhẫn, đường đường là công chúa tôn sư, lại bị dọa giống như gà con mắc thóc. Sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải khăng khăng đòi chạy đến Đại trơng Quốc góp vui đây? Hắn tận lực dùng thanh âm chậm rãi nói: "Thanh nhi, từ hôm nay trở đi, ngươi hãy ở cùng phu nhân, phụng dưỡng phu nhân cho tốt, ngàn vạn lần không được tùy hứng."
 
"Thanh nhi biết rồi." Văn Thanh sợ hãi rụt rè đứng ở bên người Phù Dung, hành lễ nói: "Phu nhân..."
 
Chưa nói dứt lời, thì nước mắt đã trào ra ở trong lòng. Chính mình thân là công chúa Bích Uyển Quốc. Cho tới bây giờ đều là người khác hầu hạ mình, chẳng thể ngờ được, hôm nay chính mình đi làm nô tài hầu hạ người khác.
 
"Lúc này đã có công chúa rồi, những hạ nhân khác liền dời đi hết thôi, một người cũng không cần lưu lại. Trương Bằng đâu..." Dược Thiên Sầu nhãn tình sắc bén, quay đầu lại nói: "Không được cho bất luận kẻ nào xâm nhấp, bảo vệ phu nhân và công chúa cho tốt. Nếu có kẻ nào dám ngang nhiên xông vào đây, bất kể là ai, giết không tha!"
 
"Tuân lệnh!" Trương Bằng ôm quyền lĩnh mệnh, ánh mắt bao hàm sát khí lạnh thấu xương nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía. Văn Du Viễn trong lòng rùng mình, lúc này khoát tay ra hiệu cho đám nữ tỷ rời đi.
 
Văn Thanh thấp thỏm liếc mắt nhìn Trương Bằng, theo bản năng rụt đầu, thực sợ hắn sẽ giết người!
 
Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn Văn Thanh. Cũng là vì Phù Dung nên trên mặt hiện ra nụ cười ấm áp: "Không phải sợ, trong khoảng thời gian này, nếu người bồi phu nhân cao hứng, ta đảm bảo sẽ có chỗ tốt cho ngươi."
 
Văn Du Viễn thần tình cũng mỉm cười. Hắn biết cao nhân giống như Lộng Trúc tiên sinh, bình thường sẽ không dễ dàng mở miệng. Nhưng một khi đã mở miệng, thì cái chỗ tốt kia nhất định là phàm nhân sẽ không thể tưởng tượng nổi.
 
Dược Thiên Sầu nhìn thấy vẻ nửa tin nửa ngờ trên mặt Văn Thanh, không khỏi sang sảng cười nói: "Tiểu nha đầu này. Chẳng lẽ ta nói mà ngươi còn cho là giả hay sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi bồi phu nhân ta cao hứng, ta sẽ giúp ngươi kiếp này thanh xuân vĩnh trụ, dung nhan bất suy! Điều kiện này như thế nào?"
 
Chỉ cần nữ nhân của mình sống vui vẻ khoái hoạt, Dược Thiên Sầu nhất định sẽ không tiếc đại giới, bảo bối đôi khi cũng coi như rác rưởi mà thôi.
 
"Hí...!" Văn Du Viễn nghe vậy cả người rung lên, hít sâu một ngụm lãnh khí! Lão thiên a, thanh xuân vĩnh trụ, dung nhân bất suy! Tám chữ này đối với phàm nhân mà nói, thì đó chính là pháp thuật của thần tiên, vô cùng quý giá a! Đừng nói là nữ nhân,
 
Mà ngay cả nam nhân như hắn cũng phải động tâm không thôi.
 
Văn Du Viễn liếc mắt đánh giá dung mạo của Dược Thiên Sầu. Thầm nghĩ, vị Lộng Trúc tiên sinh này đã muốn hơn một ngàn tuổi, nhưng thoạt nhìn vẫn còn trung niên, đây đích thị là công dụng của trú nhan thuật, đích thị lời nói kia cũng không phải là giả.
 
Thanh xuân vĩnh trụ, dung nhan bất suy! Những lời này đối với nữ nhân cũng phi thường có lực hấp dẫn, chẳng quản là công chúa. Văn Thanh nhất thời linh động, cả gan yếu ớt hỏi: "Tiên sinh nói là thật sao.., sao...?"
 
"Vô lê!" Văn Du Viễn quát: "Tiên sinh chính là thần tiên, há lại đi lừa tiểu nha đầu như ngươi, còn không mau tạ ơn tiên sinh."
 
Dược Thiên Sầu nhìn Văn Thanh khoát tay nói: "Trước tiên ngươi không cần cảm tạ vội. Chỉ cần ngươi hoàn thành yêu cầu của ta, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi, tuyệt đối không phải lừa gạt, điểm này thì ngươi có thể yên tâm."
 
Mặc kệ đúng hay không, trước tiên cứ phải thử xem đã. Văn Thanh không nói hai lời, liền ôm lấy tay Phù Dung, nịnh hót nói: "Phu nhân, ta đỡ ngươi đi nghỉ ngơi."
 
Cả đám người không khỏi sửng sốt, nha đầu kia biến sắc đúng là quá nhanh.
 
Dược Thiên Sầu da mặt co rút, sau khi phục hồi lại tinh thần, liền nhìn Trương Bằng công đạo: "Trương Bằng, cần thân một chút."
 
Dứt lời thì cả người đã vô thanh vô tức tiêu thất vào trong hư không. Lần này hắn muốn hiển uy ở trước mặt đám người, chính là khiến cho bọn hắn kinh sợ một chút, miễn để phát sinh ra cái chuyện gì ngoài ý muốn.
 
Trương Bằng cùng Phù Dung thì không nói gì. Nhưng Văn Du Viễn và Văn Thanh lại không khỏi ngây ngốc, xem như đã kiến thức thần thông lợi hại của Lộng Trúc tiên sinh rồi, quả nhiên ngài không phải là phàm nhân bình thường ah!
 
Dược Thiên Sầu tái xuất hiện thì đã ở trong con hẻm ban ngày đi dạo. Đưa mắt nhìn ra ngoài đường lớn, thấy xung quanh tối om, hắn nhẹ nhàng xòe chiếc quạt ra lay động, bước thấp bước cao mà đi. Giống như một tay công tử ăn chơi trác táng mới từ thanh lâu đi ra bình thường, sau khi phóng túng ngất ngưởng, lúc này mới mò về nhà.
 
Lăng quăng một hồi, cuối cùng Dược Thiên Sầu cũng tìm thấy ấn ký do Trương Bằng lưu lại ở trên một cánh cửa sơn son. Đây là một tòa phủ đệ, chiếm diện tích phi thường rộng lớn. Từ bên ngoài nhìn vào còn có thể trông thấy lầu gác bên trong nơi nơi chiếu sáng đèn màu. Đã tới nửa đem, nhưng vẫn nghe thấy tiếng nhạc mình tấu ở bên trong văng vẳng truyền ra. Ngoài cửa lớn, quan lại quyền quý đi ra đi vào nối đuôi nhau không dứt, quả nhiên không hổ là nhà thừa tướng.
 
Dược Thiên Sầu lượn qua hai vòng, không dám hành động thiếu suy nghĩ, trốn ở trong một góc tối, mân mê cằm tính toán xem phải chui vào bên trong như thế nào. Nếu bên trong quả thật có vài tên cao thủ Độ Kiếp kỳ, vậy muốn vô thanh vô tức xâm nhấp thì quả đúng là hơi có điểm khó khăn.
 
Cuối cùng Dược Thiên Sầu quyết định đánh rắn động cỏ, thăm dò hư thực rồi tính toán sau. Hỏa nguyên tố ẩn chứa trong cơ thể không nhiều lắm, lúc này cũng tràn xuất ra, hình thành một thanh tiểu Hồng sắc phi kiếm, hắn chậm rãi khu chỉ, phi kiếm lặng yên không một tiếng động lao vút lên bầu trời đêm.
 
Chờ thêm chốc lát, thấy không kinh động tới đám tu sĩ trong phủ, Dược Thiên Sầu dùng thần thức thao túng phi kiếm hung hăng bổ xuống hướng trạch viện ở bên trong nội phủ. Phi kiếm còn chưa chạm đến mục tiêu, thì liền đã nghe bên trong truyền ra vài tiếng quát tháo: "lớn mật! Kẻ nào dám quấy nhiễu phủ thừa tướng."
 
Đúng lúc này hồng sắc phi kiếm bạo nổ, khiến bầu trời đêm trong phủ thừa tướng bị nhiễm thành một màu đỏ hồng. Phỏng chừng cảnh tượng này, hơn phân nửa Đại trơng Thành đều có thể nhìn thấy. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
 
Nguyên bản hắn chỉ muốn bầu không khí náo loạn, để nhân cơ hội xâm nhấp vào bên trong mà thôi. Cho nên mới dùng hỏa nguyên tố để hình thành phi kiếm, nhưng ai ngờ tuy hỏa nguyên tố tuy không bằng Thanh Hỏa, nhưng cũng không phải hỏa năng bình thường là có thể so sánh, lúc này xung quanh đều biến thành biển lửa...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện