Tinh Thần Châu

Chương 475: Gió nổi mây vần 3



"Thường tiền bối, ta nghĩ có hai khả năng." Yến Truy Tinh chậm rãi đi tới trước mặt hắn nói: "Một, có người muốn mượn danh đầu của Anh Hùng đi nháo sự. Muốn gây xích mích quan hệ giữa chúng ta. Hai, cũng có khả năng xác thực có người nào hoặc tổ chức nào trùng tên với Anh Hùng, Thường tiền bối, ngươi nghĩ thế nào?"
 
"Cũng rất có thể." Thường Mãn Đông từ chối cho ý kiến, trả lời một câu có lệ, xoay người đi ra Vô Cực Cung.
 
Những người khác cũng chậm rãi tán đi, không ai biểu thị nảy sinh nghi ngờ, hiền nhiên đều giống như Thường Mãn Đông, đã thừa nhận cách nói của Yến Truy Tinh. Tin tức này mặc kệ có trọng yếu hay không, đều phải truyền về các quốc gia. Người trong đại điện dần dần tán đi hết, Yến Bất Quy ra dấu bằng mắt với nhi tử, hai cha con vừa vào mật thất trong hậu cung, Yến Bất Quy khẩn cấp hỏi: "Tinh nhi, con làm sao vậy? Anh Hùng chân chính rõ ràng không phải là chúng ta."
 
Chính hắn cũng bị câu nói của chính mình làm cho ngây ngần cả người, hình như hắn muốn nói, hai cha con hắn không phải là anh hùng thật sự.
 
"Ý tứ của ta là nói, con hà tất gánh tội thay cho Anh Hùng?" Yến Bất Quy giải thích.
 
"Gánh tội gì?" Yến Truy Tinh đạm nhiên nói: "Đối với Hoa Hạ tu chân giới mà nói, Anh Hùng có phải là chúng ta hay không, cũng không có bao nhiêu quan hệ, lẽ nào bây giờ chúng ta còn sợ bọn chúng trả thù? Dù sao cũng phải tử chiến đến cùng, không có gì đáng nói. Đối với Đại trơng quốc mà nói, Anh Hùng nơi đó có quan hệ gì đến chúng ta."
 
"Vậy cũng không cần phải nói Anh Hùng là chúng ta, ta thật không hiểu con có ý tứ gì, chẳng lẽ con còn có dự định gì khác sao?" Yến Bất Quy hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
 
"Phụ thân, nếu như con nói không phải là chúng ta, cha nghĩ những người đó sẽ xóa bỏ nghi ngờ hay sao? Trực tiếp thừa nhận liền xóa đi hiềm nghi chuyện xảy ra ở Đại trơng quốc không liên quan chúng ta." Hai mắt Yến Truy Tinh nheo lại nói: "Còn nữa phụ thân, cha có phát hiện, có một chuyện rất có ý tứ hay không?"
 
Yến Bất Quy yên lặng gật đầu, nghe câu nói phía trước của nhi tử, tiếp đó nghe được câu sau, hơi khựng lại nói: "Con phát hiện chuyện gì có ý tứ sao?"
 
Yến Truy Tinh thoáng suy nghĩ, nói: "Gần đây có tin tức, nói rằng Dược Thiên Sầu suất lĩnh mấy trăm người giết chết hơn một ngàn người của Đại La Tông, mà Dược Thiên Sầu còn đánh bại hai gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ. Nói thật, khi con nghe tin tức này, con rất khiếp sợ."
 
"Không sai, tin tức này có thể xác nhận, ta cũng nghe nói qua." Yến Bất Quy gật đầu nói: "Ta còn nghe nói, Dược Thiên Sầu đã thoát ly tu chân liên mình, hiện tại không biết tung tích."
 
"Vấn đề chính là ở chỗ này." Yến Truy Tinh cười lạnh nói: "Phụ thân, cha không cảm thấy kỳ quái sao? Dược Thiên Sầu vừa biến mất trong Hoa Hạ tu chân giới, bên Đại trơng quốc liền xuất hiện Anh Hùng, chuyên này thật có chút xảo hợp."
 
"Ách." Yến Bất Quy vô cùng kinh ngạc: "Con là muốn nói, Dược Thiên Sầu chính là thủ lĩnh của đám Anh Hùng thần bí khó lường? Không có khả năng, ta nghe nói Âm Bách Khang là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, môn hạ dưới trướng lại đông đảo, tin tưởng rằng Dược Thiên Sầu sẽ không dám chọc đến hắn."
 
"Tuy rằng con không biết vì sao Dược Thiên Sầu muốn chọc Âm Bách Khang, nhưng con nghe nói sau khi Dược Thiên Sầu rời khỏi tu chân liên mình, thủ hạ hắn đều là hắc y che mặt, điều này không sai biệt với Anh Hùng trước kia, còn nữa...
 
Ánh mắt Yến Truy Tinh lóe ra nói: "
Phụ thân, cha còn nhớ rõ ngày trước Dược Thiên Sầu liều mạng đem đủ loại hành vi phạm tội của Anh Hùng đổ lên người chúng ta không? Người khác không biết hắn đang nói dối, nhưng cha con chúng ta đều hiểu được rõ ràng! Thế nhưng tiểu tử kia miệng lưỡi quá mức lợi hại, lại còn khiêu khích nhiều người tức giận, vì thế chúng ta khó lòng giãi bày ngay trong lúc đó. Kỳ thực bằng những hành động lúc đó của chúng ta, đã đủ cho mọi người tru sát hai cha con ta, nhưng vì sao hắn lại đổ hết tội danh của Anh Hùng lên đầu chúng ta?"
 
Nghe đến chuyện này, Yến Bất Quy cũng hiểu được ý tứ của nhi tử, chậm rãi gật đầu nói: "
Hắn muốn cho giả Anh Hùng gánh chịu toàn bộ tội danh, để chân Anh Hùng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tên tiểu tử này thật độc. Nghe Tinh nhi phân tích như vậy, là không cần phải hoài nghi nữa rồi, dù tiểu tử kia không phải Anh Hùng, cũng nhất định liên quan tới Anh Hùng."
 
"
Sai?" Yến Bất Quy lập tức phản ứng: "Nếu như con đã đoán ra là tiểu tử kia, vừa rồi vì sao lại không vạch trần hắn, khiến hắn ở ngoại bang tu chân giới bị người người truy sát, không có chỗ nào ẩn núp, hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Hơn nữa còn có thể báo thù được cho chúng ta."
 
"
Tiểu tử kia ở Hoa Hạ tu chân giới không được người xem trọng, hiện giờ chạy ra ngoại bang tu chân giới bí quá hóa liều, nếu như hắn không cần thận bị người giết chết thì cũng thôi, nhưng nếu như không chết, tiểu tử này rất giảo hoạt, phỏng chừng có thể còn hỗn ra được thêm nhiều trò nữa." Yến Truy Tinh quay đầu lại cười nói: "Phụ thân, cha không cảm thấy chúng ta nắm được nhược điểm trí mạng của tiểu tử kia, nói không chừng tương lai đối với chúng ta còn có điểm tác dụng sao?"
 
"
Con muốn nói, vạn nhất tên kia thực sự hỗn được sinh động tại ngoại bang tu chân giới, thời khắc mấu chốt chúng ta có thể dùng nhược điểm này đi áp chế hắn?" Cuối cùng Yến Bất Quy cũng hiểu được.
 
"
Không sai, con cũng không tin hắn dám cùng thế lực khổng lồ như Âm Bách Khang đối nghịch. Có nhược điểm này trong tay, đến lúc đó vô luận là ở Hoa Hạ tu chân giới hay ngoại bang tu chân giới, hắn đều phải nghe theo chúng ta." Yến Truy Tinh có chút tự đắc cười nói: "Cho nên, hiện tại vì sao con phải đem gốc gác của Dược Thiên Sầu vạch trần ra? Làm như vậy đối với chúng ta có chỗ nào tốt đâu? Nắm giữ nhược điểm của Dược Thiên Sầu, mới là chuyện có lợi nhất đối với chúng ta."
 
Yến Bất Quy nhìn nhi tử vui mừng gật đầu, ra vẻ như có đứa con như Yến Truy Tinh, hắn không còn cầu mong gì thêm.
 
Hai cha con trốn bên trong mật thất tính toán, lại không hề hay biết đến lúc đối mặt Dược Thiên Sầu, những mưu kế này thật làm sao có thể sản sinh tác dụng. Đây gọi là người định không bằng trời định, thế sự luôn luôn thay đổi bất thường.
 
Bên trong sứ quán Bích Uyển quốc, Văn Du Viễn nhận được hai tin tức. Một tốt một xấu, xấu chính là, Đại trơng quốc bởi vì chuyện thừa tướng mất tích, nên đã quyết định hoãn lại chuyện tuyển phò mã, vì vậy mọi người khẳng định sẽ phải lưu lại thêm một thời gian nữa.
 
Tốt là, Bích Uyển quốc truyền đến tin tức, muốn hắn hảo hảo khoản đãi Lộng Trúc tiên sinh, Thánh Tông mà hoàng thất dựa dẫm, có một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ sẽ đến bái kiến Lộng Trúc tiên sinh. Sau khi Văn Du Viễn biết được tin tức này, nhất thời tinh thần đại chấn, có thể nhìn thấy cao thủ đứng đầu Thánh Tông, đó là chuyện tốt cầu còn không được, nói không chừng còn có thể được ban thưởng linh đan.
 
Hắn vốn định đem chuyện này báo sớm cho Dược Thiên Sầu, nhưng nghĩ lại mình làm vậy cũng thật quá nông cạn, Lộng Trúc tiên sinh người ta là nhân vật cùng thế hệ với lão tổ tông, sao lại thèm để ý một cao thủ từ Thánh Tông tới? Nếu thông báo, thật có thể sẽ khiến cho Lộng Trúc tiên sinh nảy sinh hiềm nghi, lại sợ chọc tiên sinh mất hứng. Càng nghĩ Văn Du Viễn càng quyết định không nên nói mới tốt. Nhưng quyết định mà hắn tự cho là đúng này, ngày sau sẽ làm cho Dược Thiên Sầu phải kêu khổ không thôi.
 
Quang Chiếu Phong, ở chỗ của Hoắc Tông mình, cao thủ đứng đầu tu chân giới tập trung không ít. Quang Chiếu Phong có thể nói cho tới bây giờ chưa từng náo nhiệt đến như vậy, có hơn một trăm cao thủ Hóa Thần kỳ. Chỉ nói về việc chiêu đãi, làm các đệ tử trên núi bận rộn không ngơi tay. Kỳ thực đây cũng là chuyện không có biện pháp, nếu mọi người đã đi tới địa bàn của Hoắc Tông mình, tự nhiên là phải tới bái kiến chủ nhân rồi.
 
Những người lục tục chạy tới, mọi người vốn tưởng rằng đã đủ mặt, ai biết không nghĩ ra nhân vật chính cũng tới, pháp giá Âm Bách Khang đích thân chạy tới.
 
Âm Bách Khang vừa đi vào Quang mình Điện, thấy một đám ngưu quỳ xà thần, sắc mặt nhất thời sầm xuống. Không cần nhiều lời, khẳng định là ai cũng đến xem náo nhiệt của hắn. Bằng không chỉ bằng địa vị của Quang Chiếu Phong Hoắc Tông mình còn chưa có nhiều mặt mũi đến như vậy, có thể đồng thời đưa tới nhiều cao thủ Hóa Thần kỳ chạy đến đây huênh hoang nói chuyện phiếm.
 
"Chư vị quả nhiên có nhã hứng, nghĩ không ra tôn tử của Âm Bách Khang ta lại được nhiều người quan tâm đến như vậy." Âm Bách Khang nhìn quanh bốn phía cười lạnh nói.
 
Lời này nói ra có điểm tổn hại, rõ ràng là mắng hết toàn bộ đám người. Thế nhưng lão gia hỏa này thực lực cao cường, những người có tu vi đạt tới Hóa Thần hậu kỳ lại chưa có một ai, không ai ép trụ được lão gia hỏa này, mọi người chỉ làm bộ như không nghe thấy gì hết.
 
Hoắc Tông mình lắc đầu cười khổ, vừa muốn mời hắn ngồi, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có người cười nói: "Âm Bách Khang, da mặt của ngươi thật là quá dày, tôn tử ngươi có nhiều như vậy, ai quan tâm hết nổi! Chúng ta chỉ là đối với Anh Hùng bắt cóc cháu của ngươi có chút hiếu kỳ, muốn đi gặp thử một chút mà thôi."
 
Mọi người nghe được thanh âm đầu tiên là sửng sốt, tu chân giới có người dám nói Âm Bách Khang như vậy cũng không nhiều, nghe khẩu khí quen thuộc lập tức liên tưởng ra là ai. Nữ Nhi quốc Thư Tâm bật người đứng dậy, thần thái sáng lán nói: "
Là Lộng Trúc tới."
 
Mọi người theo Âm Bách Khang xoay người nhìn lại, chỉ thấy Lộng Trúc cười hì hì tiêu sái đi vào, hướng bốn phía chắp tay chào hỏi.
 
"
Ha ha..." Trong đại điện nhất thời dâng lên hàng loạt tiếng cười, đại bộ phận mọi người đều đứng lên, đều chào hỏi nói: "Lộng Trúc tới!"
 
Tràng diện này so sánh với tràng diện khi Âm Bách Khang tới quả thực là khác nhau một trời một vực. Có thể nghĩ, nhân duyên của Lộng Trúc tại tu chân giới xác thực không sai. Âm Bách Khang hừ lạnh nói: "
Ngươi không ngây ngốc ở Nam Hải Tử Trúc Lâm, chạy tới đây xem náo nhiệt làm gì?"
 
"
m thần tài, đây là Quang Chiếu Phong chứ không phải Thần Tài Phong của ngươi, huống chi chân là mọc trên người của ta, ta muốn chạy đi đâu thì đó là chuyện của ta, ngươi quản được sao?" Lộng Trúc vung tay áo, rất chẳng đáng hỗn vào trong đám người, cùng người khác cười hỉ hả nói chuyện.
 
Âm Bách Khang bị Lộng Trúc phàn bác, làm cho không còn gì để nói. Nếu như thay đổi là người khác hắn đã sớm động thủ, then chốt là người đứng sau lưng Lộng Trúc, thật sự là quá cường hãn, mặc là ai cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới dám làm.
 
"
Một chút việc nhỏ, không cần tức giận. Nào, xin mời ngồi." Hoắc Tông mình cũng không như Lộng Trúc, có được chỗ dựa vững chắc lớn như vậy, đành phải thành thành thật thật tận tình địa chủ.
 
"
Không cần, nếu đã gặp qua địa chủ, thì ta cáo từ trước." Âm Bách Khang phất tay áo liền đi. Trước khi đi liếc mắt nhìn Lộng Trúc thật sâu, thầm nghĩ, chờ sau khi Tất Trường Xuân đi Đông Cực Thánh Thổ sẽ thu thập ngươi, nhìn xem ngươi còn có thể kiêu ngạo được tới khi nào.
 
Hoắc Tông mình không nói gì quay trở vào, chỉ vào Lộng Trúc lắc đầu nói: "
Ngươi nha! Ngươi nha! Ngươi hà tất chấp nhặt với hắn, tùy tiện ứng phó không phải được rồi, sao phải kết hạ thù oán làm gì? Ta xem sau khi Tất Trường Xuân đi Đông Cực Thánh Thổ, ngươi tính phải làm sao bây giờ?"
 
"
Hắc hắc! Ta cũng không tin tu chân giới là thiên hạ của một mình Âm Bách Khang. Đến lúc đó nếu hắn thực sự khi dễ lên đầu ta, ta chỉ đành thỉnh tên Văn Lan Phong kia xuống núi, trước tiên loại trừ tên gia hỏa này rồi hãy nói." Lộng Trúc lơ đễnh đáp.
 
Mọi người nhất thời không nói gì, thật nhớ ra người này ngoại trừ quan hệ không tệ với thiên hạ đệ nhất cao thủ, hắn còn có ân cứu mạng thiên hạ đệ nhị cao thủ Văn Lan Phong. Nếu như Văn Lan Phong đứng ra làm chỗ dựa cho hắn, chỉ sợ Âm Bách Khang cũng phải suy nghĩ đến hậu quả khi động tới Lộng Trúc.
 
"
Lời này nói rất hay, nếu như Lộng Trúc tiên sinh có nhiều cố kỵ, sẽ không còn là Lộng Trúc thích du hí nhân gian." Một thanh âm yêu kiều vang lên, Thư Tâm cầm chén rượu chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Lộng Trúc.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện