Tinh Thần Châu

Chương 476: Chân giả Lộng Trúc



Hai người đờ ra, Thư Tâm lộ vẻ phong tình vô hạn nhìn chén rượu đưa ngay giữa hai người, giống như không phải hương rượu bay ra, mà như là tơ tình vạn lũ, muốn đem Lộng Trúc quấn quýt lại.
 
Một đám người lặng ngắt như tờ, ánh mắt đều rơi lên trên người Lộng Trúc. Đối với chuyện cũ giữa hai người, ở trong lòng những người có mặt tại đây cũng đã không còn là bí mật gì nữa. Lộng Trúc tại tu chân giới không chỉ tu vi cao cường, mà còn có tiếng phong lưu khoáng đạt, hơn nữa hình dáng trời sinh bất phàm, tiểu móng vuốt của hắn vừa thò ra, thật đúng là không có mấy nữ nhân có thể chạy trốn khỏi ma trảo của hắn.
 
Tất cả mọi người biết, ngày xưa Lộng Trúc là người tinh của Thư Tâm, hai người từng sống vui vẻ một đoạn thời gian. Chỉ bất quá Lộng Trúc thật quá mức hoa tâm, một nữ nhân không cách nào giữ chân hắn, phỏng chừng đã chán, liền bất tri giác đạp văng Thư Tâm, lại thông đồng một vị mỹ nữ đại danh lừng lẫy khác của tu chân giới.
 
Nhưng tu vi của Thư Tâm cũng không kém hơn hắn, không phải như những nữ nhân khác, tùy tiện cho hắn đá văng. Kết quả nàng làm thịt vị mỹ nữ mà Lộng Trúc mới thông đồng kia, sau đó lại quấn quýt lấy Lộng Trúc không tha, vì vậy Lộng Trúc đành phải trốn tránh nàng khấp nơi.
 
Cuối cùng làm cho Lộng Trúc không còn biện pháp, hắn thẳng thắn chạy tới Thuận Thiên Đảo ở không ít năm. Yêu Quỷ Vực của Tất Trường Xuân không phải địa phương mà ai cũng có thể xông vào, Thư Tâm lại liều chết xông tới, hậu quả thực sự thiếu chút nữa đã đánh mất đi tính mạng dưới tay Tất Trường Xuân.
 
Dù sao cũng là nữ nhân từng ngủ chung giường, Lộng Trúc tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn nàng chết, đành đứng ra cứu nàng. Kết quả Tất Trường Xuân hiểu rõ ràng nguyên nhân, cũng nổi giận, Lộng Trúc thật sự là quá mức, xem Thuận Thiên Đảo là địa phương nào vậy? Vì vậy một đôi cẩu nam nữ bị Tất Trường Xuân oanh kích ra khỏi Yêu Quý Vực.
 
Cũng không biết làm thế nào, hai người vừa ra Yêu Quý Vực, lại hòa giải với nhau.
 
Nhưng chưa hòa giải được bao lâu thời gian, Lộng Trúc lại tái phát bệnh cũ, lại chơi trò mất tích. Chờ khi Thư Tâm tìm được hắn, thì hắn đã thu một bé gái làm đồ đệ.
 
Lần này Thư Tâm có dây dưa thế nào cũng vô dụng. Lộng Trúc đã phát lời thề độc ngay tại chỗ, để có thể giúp cho đồ đệ bình an lớn lên, hắn nên vì đồ đệ tích đức, phát thệ trước khi tu vi đột phá Hóa Thần hậu kỳ, tuyệt đối sẽ không chạm đến nữa sắc, bằng không sẽ chết không được tử tế.
 
Lộng Trúc đoạn tuyệt như thế, Thư Tâm còn có biện pháp nào đây, không thể làm gì khác hơn là quay về Nữ Nhi quốc, chờ đợi hắn có thể sớm ngày đột phá Hóa Thần hậu kỳ. Nhưng cử động của người này làm cho nàng phi thường thất vọng, tuy rằng không hề chạm đến nữ sắc, nhưng nơi nơi du đãng, căn bản là không thèm bỏ chuyện tu luyện vào trong lòng, thật không biết tu vi của hắn đến ngày tháng nào mới có thể đột phá được cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ.
 
Hôm nay đôi oan gia chạm mặt, tất cả mọi người không khỏi lộ ra vẻ hí quý, muốn nhìn xem náo nhiệt một chút.
 
"Cái này.., sao ngươi cũng tới?" Lộng Trúc xấu hổ cười nói.
 
Đôi mắt sáng của Thư Tâm chớp động, cắn cắn môi nói: "Đã thời gian dài không gặp ngươi, vì quân châm một chén rượu, nguyện quân nhớ kỹ năm tháng đôi ta từng gắn bó!" Đây quả thực là trắng trợn biểu lộ ngay trước mặt mọi người, không có chút nào mang theo vẻ hàm súc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Có rượu, có rượu, không cần phiền phức." Lộng Trúc thò tay chộp chén rượu trên bàn, lại bị người gõ mạnh một cái vào mu bàn tay của hắn, quát: "Đem móng vuốt của ngươi lấy ra, đây là của ta."
 
Hắn lại muốn cầm chén khác, nhưng phát hiện trong nháy mắt đều bị người lấy mất. Lộng Trúc hướng bốn phía đưa mắt nhìn, bỗng nhiên phát hiện bản thân mình có cảm giác như vừa nhấp vào hang sói, ai cũng đang nhìn hắn chằm chằm, hình như nếu hắn không uống chén rượu trước mắt, sẽ chọc cho rất nhiều người phải tức giận.
 
Một đám súc sinh! Trong lòng Lộng Trúc thầm mắng một tiếng, hai tay tiếp nhận chén rượu trong tay Thư Tâm uống một hơi cạn sạch, sau khi nói tiếng tạ ơn, liền trả lại
 
Chén cho nàng, thấy nàng tựa hồ còn chuyện muốn nói, Lộng Trúc nhanh miệng giành nói trước, hướng mọi người chắp tay: "Thiếu chút nữa đã quên còn có chuyện quan trọng cần làm, ta đi trước một bước." Vừa nói xong liền không còn nhìn thấy bóng người.
 
Lúc này Thư Tâm sững sờ ngay tại chỗ. Trong đại điện vang lên một trận cười ha ha, tên kia tự xưng là tiêu dao, cuối cùng cũng bắt được cơ hội làm cho hắn khó chịu một lần. Mọi người cười xong, lại phát hiện bên cạnh mình là những người bình thường không họp nhau, lập tức lạnh lùng xoay lưng, đều tự tìm người thân mật nói chuyện phiếm.
 
Một phen động tĩnh, nhưng đã làm cho mọi người xúc động cực lớn, thử nghĩ xem, cũng chỉ có Lộng Trúc một người vốn không cầu danh lợi, vô dục vô cầu, mới có thể có nhân duyên tốt đến như vậy mà thôi.
 
Lộng Trúc thuấn di chạy ra, lập tức hướng Đại trơng thành bay đi, trong lòng không biết có bao nhiêu phiền muộn, sớm biết nàng cũng đến, hắn nhất định sẽ không chạy tới Quang Chiếu Phong làm gì.
 
Còn chưa phi hành được bao xa, liền nghe phía sau có người hô: "Lộng Trúc tiên sinh, thỉnh chờ một chút!" Lộng Trúc nhìn lại, người kia hắn cũng nhận thức, chính là nhân tài mới xuất hiện của Bích Uyển quốc Văn gia, tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ Văn Thụy. Vừa rồi cũng gặp mặt trong Quang mình Điện, chỉ là quá mức gấp gắp, còn chưa kịp chào hỏi, dừng lại nói: "Văn Thụy, tìm ta có việc?"
 
"Tiên sinh đến Đại trơng thành?" tiểu Văn Thụy hành lễ hỏi.
 
"Đúng vậy!" Lộng Trúc hồ nghi nói: "Làm sao vậy? Lẽ nào có vấn đề gì?"
 
"Ta đoán tiên sinh cũng là muốn đi Đại trơng thành, vì vậy sớm cáo biệt, đặc biệt đuổi theo tiên sinh, cùng tiên sinh đến Đại trơng thành." Văn Thụy cười nói.
 
"Nga! Vậy cùng nhau đi!" Lộng Trúc lơ đễnh nói.
 
Vì vậy hai người kết bạn cùng đi, bay lượn trên trời cao, Văn Thụy vừa bay vừa nói: "Ngày gần đây được biết hậu bối Văn gia trong lúc vô tình xúc phạm tiên sinh, lại được tiên sinh không tính toán, vãn bối vạn phần cảm tạ."
 
"Ân! n? A.., có ý tứ gì?" Lộng Trúc bị lời này của hắn làm cho ngạc nhiên.
 
Văn Thụy cười nói: "Tiên sinh không cần thay đám hậu bội giấu giếm làm gì, bọn hắn đã thành thành thật thật quay về Bích Uyển quốc, nếu tiên sinh không truy cứu, chúng ta cũng sẽ không truy cứu nữa."
 
Vốn đang phi hành lại giống như lọt vào trong đám sương mù, hơn nữa lời này nói ra giống như đầu lừa gắn miệng ngựa, Lộng Trúc nghe đến mờ mịt, lại thấy hắn nói: "Được rồi, tiên sinh ở chỗ sứ quán, bọn họ không có địa phương nào chiêu đãi tiên sinh không chu toàn đó chứ?"
 
Lời này nhất thời giống như thuốc mát lòng, làm suy nghĩ của Lộng Trúc cấp tốc lung lay lên, hai mắt hơi khép lại, hiện lên một đạo hàn mang sắc bén. Trong miệng hắn tùy tiện đáp lời Văn Thụy, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, xem ra là có người đang giả mạo danh hào của ta, Đại trơng thành thật đúng là quái sự liên tục, không chỉ có người bắt cóc tôn tử của Âm Bách Khang, còn có người đang giả mạo ta.., ách...
 
Hai chuyện này kéo tới cùng nhau, thần tình Lộng Trúc ngây ra, thầm nghĩ, chẳng lẽ hai chuyện này đều do tiểu tử kia làm sao? Bằng không tên kia không giả mạo ai, hết lần này tới lần khác lại giả mạo ta?
 
Trong lòng hắn đã có tính toán, nếu như người giả mạo hắn đang ở sứ quán Bích Uyển quốc chính là Dược Thiên Sầu, vậy không hề nghi ngờ, tôn tử của Âm Bách Khang xác định vững chắc cũng là do tên kia bắt cóc.
 
Có suy nghĩ này, Lộng Trúc không khỏi có chút chờ mong, trên mặt nổi lên một tia cười xấu xa, vội vàng muốn nhìn xem người nọ có đúng là tên tiểu tử kia hay không.
 
Không bao lâu, hai người liền song song đáp xuống sứ quán Bích Uyển quốc. Hai người đột nhiên xuất hiện, làm thị vệ bên trong thất kinh, Văn Du Viễn cũng không nhận thức hai người là ai, may là Văn Phách nhận thức Văn Thụy, miễn trừ một hồi hiểu lầm.
 
Văn Thụy cũng nghĩ có chút kỳ quái, thế nào hai hậu bối làm như chưa từng thấy
 
Qua Lộng Trúc? Không phải nói hai người đều từng tiếp xúc với Lộng Trúc hay sao? Hắn không khỏi hỏi: "Lộng Trúc tiên sinh...
 
Lộng Trúc vẫy vẫy tay, ngăn trở lời hắn nói, nhàn nhạt cười nói: "
Phiền phức hai vị mang ta đi gặp mặt vị Lộng Trúc tiên sinh kia, ta và hắn cũng là cố nhân."
 
Lúc này Văn Thụy "
a" một tiếng, lại không biết trong hồ lô hắn muốn làm gì. Văn Du Viễn không dám chậm trễ, lập tức khom người lĩnh mệnh, đi phía trước dẫn đường.
 
Bên trong tiểu viện xanh ngắt thanh tĩnh, bình thường không ai dám đơn giản đến quấy rối. Nhưng tiếng bước chân truyền đến, phá hủy sự an binh trong tiểu viện. Lúc này Trương Bằng quay đầu lại quát: "
lớn mật! Ai dám xông vào nơi đây?"
 
Bỗng nhiên nhìn thấy hai gã tu sĩ đeo túi trữ vật đi theo phía sau Văn Phách và Văn Du Viễn, con ngươi Trương Bằng hơi co rụt lại, không ngờ mình nhìn không thấu tu vi đối phương?
 
Lộng Trúc quét mắt nhìn Trương Bằng, ánh mắt rơi vào ghế xích đu, có một người đang nằm bên trên, dù mắt cũng không mở một chút. Hoàn toàn là hình dạng không chút sợ hãi, làm Lộng Trúc ngoài ý muốn chính là, người này không ngờ không phải là Dược Thiên Sầu.
 
Văn Du Viễn vừa định giải thích, liền nghe Văn Thụy trầm giọng quát: "Hai ngươi là ai?" Hắn cũng mơ hồ cảm giác được là chuyện gì xảy ra.
 
"
Ai ở chỗ này hô to gọi nhỏ?" Dược Thiên Sầu chậm rãi mở hai mắt, quay đầu nhìn lại. Không xem thì thôi, vừa nhìn thì hoảng sợ, lúc này từ chỗ xích đu nhảy lên, cùng Lộng Trúc mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
 
Ánh mắt kinh ngạc của Lộng Trúc dần dần hòa hoãn, nổi lên mỉm cười. Thanh âm của Dược Thiên Sầu, vóc người cũng của Dược Thiên Sầu, cùng ánh mắt giảo hoạt, còn có tu vi khiến người nhìn không thấu, người này không ngờ lại dịch dung, nếu không phải nhìn dáng vóc và tiếng nói, thiếu chút nữa cũng đã lừa gạt được hắn.
 
Bầu không khí tại hiện trường có chút quái dị, Văn Du Viễn và Văn Phách đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hai người có chút buồn bực, tộc lão hẳn nên nhận thức Lộng Trúc tiên sinh a! Thế nào lại có câu hỏi vừa rồi? Lẽ nào tộc lão cũng không nhận thức Lộng Trúc tiên sinh sao?
 
"Tộc lão!" Văn Phách thấp thỏm bất an nhìn Văn Thụy nói: "Vị này chính là Lộng Trúc tiên sinh." Nói xong chỉ chỉ Dược Thiên Sầu.
 
"
Nói bậy, ta sao lại không nhận ra Lộng Trúc tiên sinh, nếu như hắn là Lộng Trúc tiên sinh, vậy vị Lộng Trúc tiên sinh này là ai?" Văn Thụy chỉ chỉ Dược Thiên Sầu lại chỉ qua Lộng Trúc, lời này nói ra, tự hắn cũng cảm thấy líu lưỡi.
 
Hắn lập tức quay hướng Dược Thiên Sầu chỉ tay quát: "
lớn mật! Ngươi là người phương nào? Dám giả mạo Lộng Trúc tiên sinh. Lừa dối lên trên đầu của Văn gia chúng ta." vốn hắn muốn phát tác ngay tại chỗ, nhưng phát hiện không ngờ mình nhìn không thấu tu vi của đối phương.
 
"
A! Hắn là Lộng Trúc tiên sinh?" Văn Du Viễn và Văn Phách trăm miệng một lời nói. Hai người cấp tốc quan sát người trước mặt, người này so với vị Lộng Trúc tiên sinh kia càng tuấn dật phi phàm, tuổi tác cũng có vẻ càng thành thục, nhất là cây trúc địch màu tím đen trên lưng, không có chỗ nào không tương xứng với nhân vật trong truyền thuyết.
 
Hai người có chút mộng, Trương Bằng cũng kinh nghi bất định, chẳng biết rốt cục sư phụ đang làm trò gì.
 
Lộng Trúc nhướng mày, đi quạ, đi vòng quanh Dược Thiên Sầu hai vòng, vừa đi vừa quan sát từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên mặt hắn.
 
Hắn chậc chậc nói: "Ngươi thật đúng là không cam lòng tịch mịch, mới không gặp bao lâu, không ngờ còn chơi trò dịch dung khuôn mặt. Tay nghề không sai, thật giống thật, không phải là mặt nạ da người đó chứ?"
 
Nói xong thò tay định sờ lên mặt Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu lấy cây quạt chặn lại tay hắn, nhíu mày trách cứ: "
Ngươi giáo dưỡng một chút được hay không, nào có chuyện tương kiến liền đi sờ mặt người khác bao giờ!"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện