Tinh Thần Châu

Chương 483: Ba hồn bảy vía (2)



"Thế tục luyện võ cũng tốt, tu sĩ tu luyện cũng được. Đều là một loại biện pháp đề cao hồn phách. Nhưng tiến độ tu hành của tu sĩ cũng không thể so sánh với thế tục luyện võ." Ngón tay thon dài của Lộng Trúc gõ nhẹ tay vịn ghế, nhàn nhã nỗi: "Tu hành chú ý từ từ tiến dần, cũng không phải là không có đạo lý. Luyện Khí kỳ, mục đích chủ yếu chính là vì dùng linh thạch dựng dưỡng thân thể, dựng dưỡng được thân thể mới có thể chịu đựng được sự rèn luyện."
 
"Rèn luyện? Thế nào rèn luyện? Ta không có rèn luyện qua a." Dược Thiên Sầu sốt ruột nói, hình dạng như lộ ra vẻ lo lắng mình đã bỏ sót thứ tốt gì đó.
 
"Rèn luyện chính là Trúc Cơ, ngươi không trâi qua Trúc Cơ kỳ?" Lộng Trúc quay đầu lại hờ hững nói: "Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi từ Luyện Khí kỳ trực tiếp nhảy lên Nguyên Anh kỳ."
 
"Ách." Dược Thiên Sầu cười nói: "Nguyên lai là trúc cơ, có có, như thế nào lại trực tiếp nhảy lên Nguyên Anh kỳ được chứ!"
 
Lộng Trúc trợn mắt, lại tiếp tục nhắm mắt nói: "Luyện Khí kỳ tu luyện chính là vì trúc cơ mà chuẩn bị, bằng không cưỡng cầu lên trúc cơ chỉ còn con đưòng chết mà thôi. Nếu như ngươi không tin, có thể trực tiếp kéo một người phàm tới, cho hắn uống Trúc Cơ Đan thử xem, bảo đảm Trúc Cơ Đan còn độc hơn cả độc dược, lập tức sẽ khiến cho hắn chết bất đắc kỳ tử ấy chứ."
 
Điểm này Dược Thiên Sầu thật ra sẽ không dám hoài nghi, chính bản thân hắn đã tự mình cảm nhận qua sự thống khố khi bước lên cảnh giới trúc cơ, tư vị kia người thường căn bản là không cách nào chịu nổi, ăn vào một viên Trúc Cơ Đan, khẳng định là sẽ chết ngay lập tức không cần bàn cãi.
 
"Sau khi bước vào Trúc Cơ kỳ, mới là chân chính bước vào ngưỡng cửa tu hành. Cái gì gọi là trúc cơ? Trúc cơ chính là cơ sở tu hành, điểm này cũng phi thường trọng yếu, bằng không căn bàn là không thể dùng ba hồn bảy vía trong cơ thể để kết đan thành anh được." Lộng Trúc mở mắt, nhìn Dược Thiên Sầu chỉ một ngón tay lên: "Người phàm không trải qua Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, mạnh mẽ dùng ba hồn bảy vía cũng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Bởi vì nếu hồn phách ròi khỏi kinh mạch máu thịt của con người, người này liền sẽ chết."
 
"Ý tứ của ngài muốn nói, tu hành tới Kết Đan kỳ, kết đan trong cơ thể là do ba hồn bảy vía ngưng kết mà thành?" Dược Thiên Sầu hiếu kỳ nói. Trước đây hắn chưa từng nghe qua cách nói như thế này, nguyên lai kết đan là vậy, xem ra có một chút trình tự, nếu không bước lên thì không có khả năng hiểu được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
 
"Xác thực mà nói, kết đan chính là hóa vô hình thành hữu hình, đem ba hồn bảy vía vô hình trong cơ thể máu thịt ngưng kết thành thật thể hữu hình." Lộng Trúc thản nhiên cười nói: "Kết Đan kỳ giống như đang ấp trứng, chờ khi quà trứng được thành thục, phá xác mà ra chính là nguyên anh của ngươi. Cũng chính là mệnh hồn, ngươi đã hiểu mệnh hồn là thứ gì chưa?"
 
"Nguyên lai là như vậy, mệnh hồn quà nhiên là nguyên anh." Dược Thiên Sầu vô cùng ham học hỏi, nói: "Vậy hai hồn bảy phách khác thì sao? Chúng nó ở chỗ nào? Di! Sai a! Ngươi không phải nói kết đan là do ba hồn bảy vía ngưng kết mà thành sao? Vì sao chỉ ấp ra mệnh hồn, mà không có cái khác?"
 
"Một ngụm không ăn hết người cũng chưa mập đâu. Muốn nhìn thấy hai hồn bảy phách còn lại, tự nhiên là phải tiếp tục tu hành rồi." Lộng Trúc chỉ ngón tay ngay bụng Dược Thiên Sầu: "Hiện tại ngươi nhìn thấy mệnh hồn, trên thực tế là ba hồn bảy vía, ngươi có cảm thấy hiện tại nguyên anh của ngươi giống như một bào thai vô tri vô giác, luôn luôn giống như đang ngủ say hay không?"
 
"Đúng vậy! Cho tới bây giờ mà chưa nhìn thấy nó mở mắt ra." Dược Thiên Sầu gật đầu nói.
 
"Không thấy nó mở mắt mới là đúng, nếu mở mắt, vậy chứng tỏ là nó đã thứe tỉnh. Mà tu vi của ngươi cũng sẽ đạt tới Độ Kiệp kỳ." Lộng Trúc giải thích nói: "Hiện tại tu vi của ngươi chính là Nguyên Anh kỳ, cũng là giai đoạn nguyên anh thai nhi thành thục. Chờ khi nó thức tỉnh, ngươi bước vào Độ Kiếp kỳ, đó mới là thời gian hài tử lớn. Mà Độ Kiếp hậu kỳ chính là tiêu chí của một hài tử trở thành người trưởng thành."
 
Dược Thiên Sầu "nga" một tiếng nói: "Nói cách khác, dù có tới Độ Kiếp hậu kỳ thì cũng chỉ có thể nhìn thấy được mệnh hồn, không có cách nào nhìn thấy được hồn phách khác sao?"
 
"Không sai." Lộng Trúc hơi nắm tay nói: "Mệnh hồn vì sao gọi là mệnh hồn? Bởi vì nó là bổn mạng tinh hồn sinh ra trước tiên, hai hồn bảy phách khác cũng từ trên người nó sinh ra. Đợi đến khi ngươi có thể nhìn thấy được mệnh hồn sinh ra thiên hồn trong đan điền, đó cũng ý nghĩa nguyên anh trong cơ thể ngươi đã trưởng thành, có thể sinh sôi nảy nở rồi. Đồng dạng cũng thuyết mình ngươi đã bước vào Hóa Thần sơ kỳ."
 
"Nói như vậy, thiên hồn là tiêu chí khi tu vi đạt tới Hóa Thần sơ kỳ?" Dược Thiên Sầu chép chép miệng, lộ ra hình dạng như đang chảy nước miếng.
 
"Không phải nói thiên thần thiên thần sao? Có thiên mới có thần a! Cũng có thể nói tu vi của ngươi đã bước vào một phiến thiên địa mới mẻ, khởi động chính bầu trời của ngươi, cho nên mới gọi là Hóa Thần kỳ." Lộng Trúc thu liêm hình dạng nhàn nhã của mình, cười nói: "Chờ khi ngươi đột phá Hóa Thần kỳ nhìn lại ngày trước, sẽ phát hiện Độ Kiếp hậu kỳ và Hóa Thần sơ kỳ khác biệt nhau một trời một vực."
 
"Đúng vậy đúng vậy, nếu không làm sao gọi là Hóa Thần kỳ." Dược Thiên Sầu cười khổ nói: "Nhưng còn kém Hóa Thần kỳ quá xa, cũng không biết có được nhìn thấy ngày đó hay không."
 
"Nếu như ngươi tiếp tục gây chuyện trong tu chân giới, mà không bị giết chết, cũng không phải là không có khả năng." Lộng Trúc châm chọc: "Bằng tốc độ tu luyện của ngươi, so với nhiều người đã là giảm bớt rất nhiều thời gian rồi. Nếu như ngươi có thể trước một trăm tuổi đột phá Độ Kiếp hậu kỳ, như vậy sẽ có thời gian mấy trăm năm cho ngươi chậm rãi củng cố kinh nghiệm, tin tưởng rằng thời gian mấy trăm năm đó, dù là đầu heo cũng bò lên được cảnh giới Hóa Thần kỳ. Đương nhiên, điều kiện là trong mấy trăm năm này ngươi còn chưa bị người ta làm thịt. Nhưng nhìn tình thế của ngươi hiện giờ, có thể hỗn tới một trăm tuổi không chết cũng là rất khó." Lộng Trúc không quên bổ sung nói.
 
Hừ! Bị thua thiệt với Tất Trường Xuân lại muốn mắng ta lấy lại chút vốn. Nhưng hắn nghĩ bản thân mình còn vẫn chuyện cần thỉnh giáo người tạ, nên đành phải ngậm miệng oán giận: "Mẹ nó rắm thí! Ngươi xem lão tử là ngươi sao! Không có Tử Y, không có gánh nặng gì, có thể đi khắp nơi phong lưu tiêu sái. Ta còn có nhiều người yêu thương như vậy, lẽ nào sẽ buồng tay mặc kệ? Vì một mình bản thân thì dễ, mỗi ngày lão tử bế quan khổ tu cũng không có vấn đề gì, nhưng ngươi có thể mở mắt trừng trừng nhìn người bên cạnh chết già sao? Ta còn nghĩ một người đắc đạo, cả nhà liền cùng nhau tiên phúc vĩnh hưởng đây! Bỏ đi, nói chuyện với kẻ hồn ăn chờ chết như ngươi thật đúng là vô tích sự."
 
"Hóa Thần kỳ không phải cũng có cấp bậc sơ, trung, hậu sao? Hồn phách có phải sẽ cường hóa lên ở trong ba giai đoạn này?" Dược Thiên Sầu hỏi.
 
"Cũng là ý tứ như vậy không sai biệt lắm." Lộng Trúc hơi vẫy tay nói: "Có trời thì có đất, thiên hồn vừa ra, sau đó từ mệnh hồn phân ra chính là địa hồn, sau đó là nhất phách thiên trùng. Thiên hồn, địa hồn, nhất phách thiên trùng ba loại sau khi đầy đủ hết chính là hoành phong của Hóa Thần sơ kỳ. Nhị phách linh tuệ, tam phách khí, tứ quyết đoán, sau khi đầy đủ hết chính là điên phong của Hóa Thần trung kỳ. Ngũ phách trung xu, lục phách là vi tinh, thất phách là vi anh, sau khi đầy đủ hết chính là điên phong của Hóa Thần hậu kỳ. Mệnh hồn cố thủ trong bản thể, sẽ không cùng những thứ khác lẫn lộn."
 
"Hóa Thần kỳ a! Quả nhiên là bí hiềm, con mẹ nó thật sự là quá cao thâm." Dược Thiên Sầu tấm tắc chà xát tay nói: "Hiện tại ngài đã có thể nhìn thấy ba hồn bốn phách, vậy chẳng phải đã tới đỉnh Hóa Thần trung kỳ?"
 
"Đó có tính là cái gì." Lộng Trúc không cho là đúng nói: "Còn kém xa sư phụ của ngươi, sư phụ của ngươi có ba hồn bảy vía đều hiện ra, đã sắp tới cảnh giới dung họp hồn phách rồi."
 
"Ách.., dung họp hồn phách?" Dược Thiên Sầu liếm liếm môi nói: "Đó lại là thứ gi
 
Vậy?"

 
"Là cảnh giới càng cao hơn Hóa Thần kỳ, có thể phi thăng Tiên giới." Lộng Trúc đưa tay chỉ chỉ lên trời, lắc đầu cảm thán nói: "Sau khi ba hồn bảy vía tu luyện đại thành, sẽ từ thất phách vi anh bắt đầu, dựa theo hóa phân trình tự đảo ngược dung họp
 
Cùng mệnh hồn. Nếu thất phách vi anh dung họp được cùng mệnh hồn, như vậy là có thể phi thăng Tiên giới, sau đó mỗi khi dung hợp được một lần hồn phách, thực lực ở tiên giới sẽ đề thăng thêm một tầng, phỏng chừng cũng giống như lúc ở Hóa Thần kỳ. Chuyện cụ thể như thế nào, đại khái hiện giờ không ai hiểu rõ ràng, tất cả chỉ là truyền thuyết mà thôi."
 
"Ta kháo! Thành tiên!" Dược Thiên Sầu che ngực kích động không thôi. Tựa hồ như hắn sắp sửa thành tiên ở ngay trước mắt.
 
Lộng Trúc quay đầu nhìn hắn, cười lạnh nói: "Ngươi kích động cái rắm, ngay cả việc đột phá Độ Kiếp kỳ cũng không biết ngày tháng năm nào, còn ở nơi này mơ mộng thành tiên, mộng của ngươi cũng thật quá xa xôi đi thôi?"
 
Một chậu nước lạnh xối lên đầu, lập tức làm cho hắn hồi tỉnh quay về hiện thực. Dược Thiên Sầu cười nói: "Ước mơ một chút, ước mơ một chút, có mộng tưởng sẽ có mục tiêu phấn đấu, ta nỗ lực là được."
 
"Ngươi có thể đạt được tới tu vi của sư phụ ngươi đã là không tệ rồi." Lộng Trúc cảm thán nói: "Thành tiên? Cũng không biết những tu sĩ thượng cổ làm sao làm được!"
 
Dược Thiên Sầu ủ rũ cùng than thở: "Cũng phải. Không biết sư phụ ta khi nào có thể dung hợp thất phách anh nữa đây." Hắn hữu khí vô lực đung đưa xích đu.
 
"Lời này ta cũng từng hỏi qua sư phụ ngươi, nhưng sư phụ ngươi làm ra vẻ thần thần bí bí, đối với việc này không hề đề cập tới." Lộng Trúc xòe tay nói: "Phỏng chừng là hắn cũng hiểu được không có hi vọng dung hợp thêm nữa, nếu không cũng sẽ không đi tới Đông Cực Thánh Thổ làm gì."
 
Dược Thiên Sầu thầm chấp nhận gật đầu, lại đung đưa xích đu lầm bầm: "Nếu như đem ba hồn bảy vía dung hợp thêm lần nữa, không biết tu vi sẽ đạt tới cành giới gì nhỉ?"
 
Lộng Trúc bỗng nhiên hướng hắn dựng thẳng lên ngón cái, cũng không quay đầu lại nói: "Vậy phải chúc mừng ngươi rồi. Truyền thuyết tới cảnh giới đó, ngoại trừ mệnh hồn đạt thể rắn, hai hồn bảy phách còn lại sẽ có khả năng ngoại thân hóa thân biến thành ba đầu sáu tay cùng nhau ngăn địch. Đó chính là lúc ngươi đủ tu vi đi tìm Tiên Đế trên Tiên giới, ngươi có thể kéo hắn đá xuống dưới, ngồi lên vị trí của hắn. Nếu như ngồi thật thoải mái, ngàn vạn lần đừng quên hạ phàm kéo dùm ta lên trên đó, ta thật vô cùng cảm kích."
 
"Ách." Dược Thiên Sầu cười nói: "Ngài cũng đừng tổn hại ta.., di? Ba đầu sáu tay? Đó không phải Na Tra sao? Vậy Na Tra có tu vi Tiên Đế sao?" Hắn bỗng nhiên nhớ tới vị tam thái tử Na Tra trong thần thoại của kiếp trước, không khỏi ngấn người.
 
"Na Tra là ai? Hắn có ba đầu sáu tay?" Lộng Trúc cười nhạo nói: "Ngươi đừng nói cho ta là ngươi nhận thức Tiên Đế nhé."
 
"Sao có thể a! Ta chỉ bất quá là miên man suy nghĩ mà thôi." Dược Thiên Sầu lắc đầu cười nói.
 
"Ngươi thật đúng là biết tưởng tượng, vậy ngươi còn muốn thêm cái gì nữa?" Lộng Trúc thuận miệng hỏi.
 
Kết quả Dược Thiên Sầu cũng thuận miệng trả lời: "Ta đang suy nghĩ trên Tiên Đế sẽ có tu vi gì?"
 
"Ưm, cái này cũng có cách nói, có người nói là thần." Lộng Trúc phất tay chỉ chỉ mặt trời lặn hướng tây nói: "Truyền thuyết sau khi ba hồn bảy vía dung họp lần thứ hai, còn có thể phân ra lần nữa, bất quá lúc đó ba hồn bảy vía sẽ ngoại phóng tu luyện, mà không ở trong cơ thể, từng hồn phách đều có thể biến thành một mặt trời. Có một truyền thuyết, hình như có một vị thần tu vi đã tới cảnh giới ba hồn bảy vía đều có thể ngoại phóng, kết quả bầu trời xuất hiện mười ánh mặt trời, trên đời không có đêm tối chỉ có ban ngày, dân chúng trên thế gian không chịu nổi. Ngay lúc này, có một vị đại thần xuất hiện, kéo cung thần trực tiếp bắn rớt chín mặt trời, vì vậy bầu trời còn lại một mặt trời mà thôi."
 
Lúc này, cả người Dược Thiên Sầu sững sờ ngay tại chỗ.
 
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện