Tinh Thần Châu
Chương 499: Nhận thua
Tân Lão Tam là nhân vật nào? Dược Thiên Sầu ngần ra, không nghĩ tới con tin trong tay mình còn có nhân vật ngưu bức như thế này. Mặc dù hắn không biết Tân Lão Tam là ai, nhưng từng nghe Lộng Trúc nói qua thân phận của Quản Trung Giai, hắn chính là học trò của Tư Không Tuyệt. Mà Tư Không Tuyệt cũng chính là đệ tử đắc chí nhất của Âm Bách Khang. Nói như vậy Quản Trung Giai không phải cũng là đồ tôn của Âm Bách Khang hay sao?
Thế nhưng Tân Lão Tam lại dám hung hăng đe dọa, sẽ đem đầu của Quản Trung Giai chặt xuống làm cái bô đi tiểu. Hiển nhiên là cũng không hề sợ Quản Trung Giai.
Đóng cuối biển lửa, Quản Trung Giai giật mình, thần tinh trên mặt co rút, vươn tay lau mồ hôi trên trán, khóe miệng lầm bầm: "Tân Lão Tam? Hắn như thế nào cũng tới đây xem náo nhiệt sao?"
"Tân Lão Tam đang ở bên trong?" Úc Lan Đô cũng lầm bầm nói: "Quản Trung Giai a Quản Trung Giai, ngươi đâu cần phải đem ta kéo xuống nước như thế này. Chuyện phát sinh cho tới bây giờ càng lúc càng lớn rồi!"
Đưa mắt nhìn hỏa diễm dần dần lan tràn ra khắp sơn lâm, trong rừng khói cuộn dày đặc. Dược Thiên Sầu không biết Tân Lão Tam là ai, nhưng hai người bọn hắn thì hoàn toàn bất đồng. Tân Lão Tam chính là đệ tử của một trong tứ đại kỳ nhân tu chân giới. Người này được xưng tụng bằng nhiều pháp danh, thiên hạ đệ nhất thần y, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cao thủ Hóa Thần trung kỳ, cốc chủ Linh Phương Cốc, năm danh hào này đều muốn ám chỉ tới một người, đó chính là Lộ Nghiên Thanh!
Tân Lão Tam có chín người huynh đệ, chuyện cổ quái nhất là, bọn hắn đều do một mẹ sinh ra. Một người mang thai chín đứa trẻ cùng một lúc, có thể nói là xưa nay hiếm thấy ở trên đời. Bởi vậy mẫu thân bọn hắn thiếu chút nữa đã mất đi tánh mạng. May mắn gặp được thiên hạ đệ nhất thần y Lộ Nghiên Thanh cứu giúp. Cho nên mới bảo toàn được tánh mạng, thuận lợi sinh đẻ.
Chúi huynh đệ sau khi sinh, thân thể hư nhược, tính mạng cũng như ngọn đèn mong manh trước gió. Lúc này vẫn là Lộ Nghiên Thanh xuất thủ cứu giúp tánh mạng chúi người huynh đệ. Sau đó, Lộ Nghiên Thanh cũng phát hiện ra, chín huynh đệ này đều có thiên phú tu hành, nàng phi thường ngạc nhiên, cho nên đã thu nhận cả chín huynh đệ Tân Lão Tam làm đệ tử.
Chúi người sau khi sinh ra, mặc dù dựa theo thời điểm sinh nở mà sắp xếp lớn nhỏ, nhưng tư chất tu hành của chín người lại không phải theo trật tự này. Người ít tuổi nhất cũng chính là Tân Lão Cừu, có thiên phú cực cao, hiện giờ tu vi đã tới Hóa Thần sơ kỳ, xem tốc độ tu hành như thế này, chẳng bao lâu sau hắn sẽ đuổi kịp tu vi của sư phụ.
Tám người kia, tu vi cũng đều tới Độ Kiếp hậu kỳ. Đương nhiên chuyện này không hề liên quan đến việc Lộ Nghiên Thanh sở chế linh đan.
Xưa nay chín người huynh đệ khi đánh nhau thì cùng tiến cùng lui. Nếu một người khi dễ, tám người khác sẽ cùng nhau đi báo thù. Phàm là những người dây dưa đến bọn hắn, sẽ phải gách chịu những phiền phức đau đầu không thôi. Thế nhưng cũng không phải là sợ chín người huynh đệ bọn hắn, chỉ là kiêng dè Lộ Nghiên Thanh mà thôi.
Một trong tứ đại kỳ nhân, người nào cũng không thể đụng vào. Tất Trường Xuân đứng hàng thứ nhất, tu vi bản thân kinh thiên động địa, không ai dám đứng ra trêu chọc. Văn Lan Phong đứng hàng thứ hai, tu vi đồng dạng cũng khủng bố đến mức dọa người, trừ bỏ Tất Trường Xuân ra, còn chưa ai xứng là đối thủ của hắn. Nam Minh lão tổ đứng hàng thứ ba cùng Lộ Nghiên Thanh đứng hàng thứ tư. Hai người này tu vi không cao lắm, nhưng thiên hạ không mấy người dám động tới. Dám không cho bọn họ thể diện, thời gian ngươi đến cầu người ta, người ta xua đuổi ngươi có khác nào đuổi vịt. Nếu đắc tội với hai người này, không cần bọn họ xuất thủ, chỉ cần tùy tiện loan truyền một cái tin tức đi ra ngoài, quần hùng sẽ khiến cho ngươi mệt mỏi đến chết mới thôi.
Điểm chết người chính là, Lộ Nghiên Thanh này có một tên hộ hoa sứ giả, đó cũng là một trong tứ đại kỳ nhân, thiên hạ đệ nhị cao thủ Văn Lan Phong. Nếu ai dám khi dễ
Lộ Nghiên Thanh, thậm chí nàng không cần mở miệng, Văn Lan Phong sẽ âm thầm đi trút giận giúp nàng. Thử hỏi, trong thiên hạ này có mấy người dám trêu vào Lộ Nghiên Thanh? Đồng thời, nếu đụng vào chín huynh đệ Tân gia cùng Lộ Nghiên Thanh thì có gì khác nhau đâu chứ?
Cho nên vừa nghe thấy Tân Lão Tam rống lên, Quản Trung Giai liền chảy mồ hôi lạnh. Đừng nói là hắn, cho dù có là Âm Bách Khang sư tổ hắn cũng phải kiêng nể người này ba phần.
Tuy trong lòng rất sợ, nhưng cái mạng già này của mình vẫn trọng yếu hơn ah! Nhìn biển lửa màu xanh đang thiêu đốt hừng hực kia, nếu quả thực dám xông vào, cam đoan rằng sẽ không thể bước ra. Lúc này Quản Trung Giai liền cao giọng nói: "Tân huynh, ta và ngươi không cừu không oán, ngươi cũng không thể oán ta được. Chuyện này không liên quan đến ta mà, lửa chính là do tên kia phóng, ngươi bảo tên kia thả ngươi đi ra ah!"
Quản Trung Giai nói xong, liền đã nghe thấy Tân Lão Tam hô: "Thúi lắm, chuyện này không liên quan đến ngươi sao? Hai tên Độ Kiếp hậu kỳ hung hăng nhảy ra đánh với một tên Nguyên Anh kỳ. Đánh tới đánh lui, nửa đường lại xoay người bỏ chạy, ngươi còn biết xấu hổ nữa không. Ta nói cho ngươi biết, hoặc là ngươi quay về đánh tiếp, hoặc là ngươi cam lòng nhận thua. Nếu ngươi dám bỏ chạy, hại chết lão tử, ta cam đoan ngươi có trốn về Tụ Bảo Bồn, thì cũng sẽ bắt được ngươi, không ai có thể giúp ngươi được đâu."
Trong lòng Quản Trung Giai phi thường buồn bực, không biết nên nói cái gì cho phải. Tạm thời không quản đến chuyện Tân Lão Tam mắng chử mình. Bất quá có vài điểm người ta nói cũng không sai. Nếu nhU Minh quay lưng bỏ chạy, hại chết người này. Coi như trốn về tổng đà Thiên Hạ thương hội Tụ Bảo Bồn, thì người của Linh Phương Cốc quả thật vẫn có thể dễ dàng tóm được mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
Thái độ làm người của sư tổ Âm Bách Khang chính là mềm nắn rắn buông ah! Huống chi đồ tôn dưới trướng hắn cũng đâu có ít, sẽ không vì một người nhU Minh, mà trở mặt cùng Linh Phương Cốc, phá hỏng đại sự. Nhiều khả năng Âm Bách Khang sẽ trói mình giao nộp ra.
Nhất thời Quản Trung Giai phân vân không thể quyết định. Nếu hắn xoay lưng bỏ trốn cũng không thể trốn thoát nổi. Mà nhận thua thì ngày sau đừng nghĩ tới chuyện lăn lộn ở bên trong tu chân giới thêm nữa.
Úc Lan Đô đứng bên cạnh cũng âm thầm hối hận, liên tục thở dài, rõ ràng bảo trì trầm mặc. Dựa vào bối cảnh của Quản Trung Giai mà vẫn còn sợ Tân Lão Tam, thì hắn càng không cần phải nhắc đến.
Trong biền lửa, Dược Thiên Sầu không khỏi vui vẻ, nghe ngữ khí của hai người này, thì dường như Quản Trung Giai phi thường kiêng kị Tân Lão Tam. Lúc này Dược Thiên Sầu cũng liền hô lớn: "Mắng rất hay! Những người khác cũng mắng to lên, mọi người không cần phải sợ. Nhiều người cùng mắng như thế, hắn sẽ không nhận ra ai đâu, không cần phải sợ hắn sẽ trả thù." Theo sau còn bồi thêm: "Quên không nói cho mọi người biết, cái lồng lửa này đang chậm rãi co rút lại, mọi người không còn nhiều thời gian lắm đâu. Mau chóng mắng chửi hắn đi!"
Lời cảnh báo này rất đúng thời điểm. Lúc trước chúng nhân không dám lên tiếng mắng chửi cũng là bởi vì kiêng kị Quản Trung Giai trả thù. Nhưng sau khi được Dược Thiên Sầu vạch trần điểm này, một đám người liền không thèm khách khí, quả nhiên đã hung hăng rống lớn lên.
"Quản Trung Giai ngươi là thư nhát gan như chuột, mau lăn vào đây!"
"Úc Lan Đô, ngươi chính là tiểu nhân vô sỉ. Chưa phân thắng bại mà xoay lưng bỏ chạy là cái ý gì đây?"
Hơn hai ngàn người đang nộ hống, bởi vì đã chứng kiến mấy trăm người chậm rãi ngã xuống. Cảnh tượng này càng khiến cho người ta lo lắng bất an, cho nên ngữ khí vẫn còn ác khẩu hơn so với Dược Thiên Sầu lúc trước nhiều lắm.
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■
Trong biển lửa, Dược Thiên Sầu đem Hồi Khí Đan nhét vào trong miệng, song chưởng ôm ngực chậm rãi hấp thu.
Lộng Trúc lắc đầu thở dài, đám người kia chẳng bao lâu phía trước thì vẫn còn mắng nhiếc Dược Thiên Sầu. Thế nhưng hiện giờ đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ, bang trợ Dược Thiên Sầu đi mắng chửi người ta. Hôm nay xem như đã mở rộng nhãn quang, chuyện đi lần này quả nhiên là không tồi, chẳng qua lỗ tai hắn đang ong ong tác hưởng thanh âm khủng bố của đám người mà thôi.
Văn Thụy cùng Văn Phách cũng im lặng nhìn nhau. Sự tình như thế nào lại biến ra cái dạng này. Quản Trung Giai và Úc Lan Đô xem ra đã gặp phải xui xẻo lớn rồi.
Ngoài biển lửa Quản Trung Giai và Úc Lan Đô thần tình lúc xanh lúc đỏ. Không cần phải suy đoán, hôm nay bị người khác cảo thành như vầy. Coi như bình an vô sự, thì ngày sau cũng phải tận lực không nên chường mặt ra bên ngoài tu chân giới nữa.
Quản Trung Giai đang buồn bực không biết phải làm sao, thì phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm xé gió, hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra người đến chính là Mễ Như Hải cùng Mễ Như Toàn, sắc mặt hơi buông lỏng ra một chút.
"Nguyên lai chính là Quản huynh, ở đây xảy ra chuyện gì.., như thế nào..." Mễ Như Hài chưa nói xong thì nhất thời đã im lặng. Trong biển lửa truyền ra những thanh âm mắng chửi khó nghe không thôi.
Sau khi hai người bọn hắn phát hiện ra chuyện dị thường ở đây, vì lo lắng cho an nguy của lão đại mà đồng thời chạy tới xem. Đưa mắt nhìn sơn hỏa ở phía dưới đang không ngừng mở rộng, hai người đồng thời nhướng mày, Mễ Như Hải trầm giọng nói: "Nhiều người đang mắng ngươi và Úc Lan Đô như vậy là sao? Quản huynh, phải chăng biển lửa này là do hai người làm ra?"
"Mễ huynh, đừng hiểu lầm, ta làm sao dám phóng hỏa ở trên địa bàn của Hoắc tiền bối được chứ. Huống chi nơi này còn ngay gần Đại trơng Thành." Quản Trung Giai liên tục khoát tay nói.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Mễ Như Hải nhíu mày hỏi.
"Huynh đệ, ta thực xui xẻo, gặp đúng phải ngay một tên tiểu sát tinh!" Quản Trung Giai thần tình ảm đạm đem chuyện phát sinh kể ra.
Hai huynh đệ nghe xong thì không khỏi trợn mắt há mồm, lão đại phụ trách chiêu đãi khách nhân ở bên ngoài, hai người bọn hắn thì ở thủ vệ ở bên trong hoàng cung. Không nghĩ tới, Dược Thiên Sầu có thể làm ra động tĩnh lớn đến mức này. Sau khi phục hồi tinh thần, Mễ Như Toàn sốt ruột nói: "Quản huynh, đại ca ta vẫn còn đang ở trong biển lửa sao?"
Quản Trung Giai nghe vậy, nhãn tình sáng lên, gật đầu nói: "Không sai, Mễ Như Sơn quả thật vẫn còn đang ở bên trong, hai huynh đệ ngươi không ngại thì bức tên Dược Thiên Sầu thả người đi."
Mễ Như Toàn nghe xong, thì không khỏi nóng nảy kinh hô: "Nhị ca, chúng ta mau đi cứu người thôi."
"Chậm đã." Mễ Như Hải vươn song chưởng ra ngăn cản hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quản Trung Giai.
"Nhị ca, ngươi còn chần chừ làm gì, đại ca đang gặp nguy hiềm ah!" Mễ Như Toàn sốt ruột nhắc nhở.
Mễ Như Hải trầm giọng nói: "Ngươi không nghe Quàn huynh nói sao? Dược Thiên Sầu giữ ba ngàn người ở bên trong, đâu phải chỉ riêng một mình đại ca chúng ta. Nếu ta và ngươi có thể xông vào bức Dược Thiên Sầu thả người, tự nhiên là tốt rồi. Nhưng nếu bức cho Dược Thiên Sầu nóng nảy, tánh mạng của đại ca cùng ba ngàn người không phải là sẽ oan uổng lắm hay sao. Trách nhiệm này không phải ta và ngươi có thể gánh vác nổi."
Thế nhưng Tân Lão Tam lại dám hung hăng đe dọa, sẽ đem đầu của Quản Trung Giai chặt xuống làm cái bô đi tiểu. Hiển nhiên là cũng không hề sợ Quản Trung Giai.
Đóng cuối biển lửa, Quản Trung Giai giật mình, thần tinh trên mặt co rút, vươn tay lau mồ hôi trên trán, khóe miệng lầm bầm: "Tân Lão Tam? Hắn như thế nào cũng tới đây xem náo nhiệt sao?"
"Tân Lão Tam đang ở bên trong?" Úc Lan Đô cũng lầm bầm nói: "Quản Trung Giai a Quản Trung Giai, ngươi đâu cần phải đem ta kéo xuống nước như thế này. Chuyện phát sinh cho tới bây giờ càng lúc càng lớn rồi!"
Đưa mắt nhìn hỏa diễm dần dần lan tràn ra khắp sơn lâm, trong rừng khói cuộn dày đặc. Dược Thiên Sầu không biết Tân Lão Tam là ai, nhưng hai người bọn hắn thì hoàn toàn bất đồng. Tân Lão Tam chính là đệ tử của một trong tứ đại kỳ nhân tu chân giới. Người này được xưng tụng bằng nhiều pháp danh, thiên hạ đệ nhất thần y, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cao thủ Hóa Thần trung kỳ, cốc chủ Linh Phương Cốc, năm danh hào này đều muốn ám chỉ tới một người, đó chính là Lộ Nghiên Thanh!
Tân Lão Tam có chín người huynh đệ, chuyện cổ quái nhất là, bọn hắn đều do một mẹ sinh ra. Một người mang thai chín đứa trẻ cùng một lúc, có thể nói là xưa nay hiếm thấy ở trên đời. Bởi vậy mẫu thân bọn hắn thiếu chút nữa đã mất đi tánh mạng. May mắn gặp được thiên hạ đệ nhất thần y Lộ Nghiên Thanh cứu giúp. Cho nên mới bảo toàn được tánh mạng, thuận lợi sinh đẻ.
Chúi huynh đệ sau khi sinh, thân thể hư nhược, tính mạng cũng như ngọn đèn mong manh trước gió. Lúc này vẫn là Lộ Nghiên Thanh xuất thủ cứu giúp tánh mạng chúi người huynh đệ. Sau đó, Lộ Nghiên Thanh cũng phát hiện ra, chín huynh đệ này đều có thiên phú tu hành, nàng phi thường ngạc nhiên, cho nên đã thu nhận cả chín huynh đệ Tân Lão Tam làm đệ tử.
Chúi người sau khi sinh ra, mặc dù dựa theo thời điểm sinh nở mà sắp xếp lớn nhỏ, nhưng tư chất tu hành của chín người lại không phải theo trật tự này. Người ít tuổi nhất cũng chính là Tân Lão Cừu, có thiên phú cực cao, hiện giờ tu vi đã tới Hóa Thần sơ kỳ, xem tốc độ tu hành như thế này, chẳng bao lâu sau hắn sẽ đuổi kịp tu vi của sư phụ.
Tám người kia, tu vi cũng đều tới Độ Kiếp hậu kỳ. Đương nhiên chuyện này không hề liên quan đến việc Lộ Nghiên Thanh sở chế linh đan.
Xưa nay chín người huynh đệ khi đánh nhau thì cùng tiến cùng lui. Nếu một người khi dễ, tám người khác sẽ cùng nhau đi báo thù. Phàm là những người dây dưa đến bọn hắn, sẽ phải gách chịu những phiền phức đau đầu không thôi. Thế nhưng cũng không phải là sợ chín người huynh đệ bọn hắn, chỉ là kiêng dè Lộ Nghiên Thanh mà thôi.
Một trong tứ đại kỳ nhân, người nào cũng không thể đụng vào. Tất Trường Xuân đứng hàng thứ nhất, tu vi bản thân kinh thiên động địa, không ai dám đứng ra trêu chọc. Văn Lan Phong đứng hàng thứ hai, tu vi đồng dạng cũng khủng bố đến mức dọa người, trừ bỏ Tất Trường Xuân ra, còn chưa ai xứng là đối thủ của hắn. Nam Minh lão tổ đứng hàng thứ ba cùng Lộ Nghiên Thanh đứng hàng thứ tư. Hai người này tu vi không cao lắm, nhưng thiên hạ không mấy người dám động tới. Dám không cho bọn họ thể diện, thời gian ngươi đến cầu người ta, người ta xua đuổi ngươi có khác nào đuổi vịt. Nếu đắc tội với hai người này, không cần bọn họ xuất thủ, chỉ cần tùy tiện loan truyền một cái tin tức đi ra ngoài, quần hùng sẽ khiến cho ngươi mệt mỏi đến chết mới thôi.
Điểm chết người chính là, Lộ Nghiên Thanh này có một tên hộ hoa sứ giả, đó cũng là một trong tứ đại kỳ nhân, thiên hạ đệ nhị cao thủ Văn Lan Phong. Nếu ai dám khi dễ
Lộ Nghiên Thanh, thậm chí nàng không cần mở miệng, Văn Lan Phong sẽ âm thầm đi trút giận giúp nàng. Thử hỏi, trong thiên hạ này có mấy người dám trêu vào Lộ Nghiên Thanh? Đồng thời, nếu đụng vào chín huynh đệ Tân gia cùng Lộ Nghiên Thanh thì có gì khác nhau đâu chứ?
Cho nên vừa nghe thấy Tân Lão Tam rống lên, Quản Trung Giai liền chảy mồ hôi lạnh. Đừng nói là hắn, cho dù có là Âm Bách Khang sư tổ hắn cũng phải kiêng nể người này ba phần.
Tuy trong lòng rất sợ, nhưng cái mạng già này của mình vẫn trọng yếu hơn ah! Nhìn biển lửa màu xanh đang thiêu đốt hừng hực kia, nếu quả thực dám xông vào, cam đoan rằng sẽ không thể bước ra. Lúc này Quản Trung Giai liền cao giọng nói: "Tân huynh, ta và ngươi không cừu không oán, ngươi cũng không thể oán ta được. Chuyện này không liên quan đến ta mà, lửa chính là do tên kia phóng, ngươi bảo tên kia thả ngươi đi ra ah!"
Quản Trung Giai nói xong, liền đã nghe thấy Tân Lão Tam hô: "Thúi lắm, chuyện này không liên quan đến ngươi sao? Hai tên Độ Kiếp hậu kỳ hung hăng nhảy ra đánh với một tên Nguyên Anh kỳ. Đánh tới đánh lui, nửa đường lại xoay người bỏ chạy, ngươi còn biết xấu hổ nữa không. Ta nói cho ngươi biết, hoặc là ngươi quay về đánh tiếp, hoặc là ngươi cam lòng nhận thua. Nếu ngươi dám bỏ chạy, hại chết lão tử, ta cam đoan ngươi có trốn về Tụ Bảo Bồn, thì cũng sẽ bắt được ngươi, không ai có thể giúp ngươi được đâu."
Trong lòng Quản Trung Giai phi thường buồn bực, không biết nên nói cái gì cho phải. Tạm thời không quản đến chuyện Tân Lão Tam mắng chử mình. Bất quá có vài điểm người ta nói cũng không sai. Nếu nhU Minh quay lưng bỏ chạy, hại chết người này. Coi như trốn về tổng đà Thiên Hạ thương hội Tụ Bảo Bồn, thì người của Linh Phương Cốc quả thật vẫn có thể dễ dàng tóm được mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
Thái độ làm người của sư tổ Âm Bách Khang chính là mềm nắn rắn buông ah! Huống chi đồ tôn dưới trướng hắn cũng đâu có ít, sẽ không vì một người nhU Minh, mà trở mặt cùng Linh Phương Cốc, phá hỏng đại sự. Nhiều khả năng Âm Bách Khang sẽ trói mình giao nộp ra.
Nhất thời Quản Trung Giai phân vân không thể quyết định. Nếu hắn xoay lưng bỏ trốn cũng không thể trốn thoát nổi. Mà nhận thua thì ngày sau đừng nghĩ tới chuyện lăn lộn ở bên trong tu chân giới thêm nữa.
Úc Lan Đô đứng bên cạnh cũng âm thầm hối hận, liên tục thở dài, rõ ràng bảo trì trầm mặc. Dựa vào bối cảnh của Quản Trung Giai mà vẫn còn sợ Tân Lão Tam, thì hắn càng không cần phải nhắc đến.
Trong biền lửa, Dược Thiên Sầu không khỏi vui vẻ, nghe ngữ khí của hai người này, thì dường như Quản Trung Giai phi thường kiêng kị Tân Lão Tam. Lúc này Dược Thiên Sầu cũng liền hô lớn: "Mắng rất hay! Những người khác cũng mắng to lên, mọi người không cần phải sợ. Nhiều người cùng mắng như thế, hắn sẽ không nhận ra ai đâu, không cần phải sợ hắn sẽ trả thù." Theo sau còn bồi thêm: "Quên không nói cho mọi người biết, cái lồng lửa này đang chậm rãi co rút lại, mọi người không còn nhiều thời gian lắm đâu. Mau chóng mắng chửi hắn đi!"
Lời cảnh báo này rất đúng thời điểm. Lúc trước chúng nhân không dám lên tiếng mắng chửi cũng là bởi vì kiêng kị Quản Trung Giai trả thù. Nhưng sau khi được Dược Thiên Sầu vạch trần điểm này, một đám người liền không thèm khách khí, quả nhiên đã hung hăng rống lớn lên.
"Quản Trung Giai ngươi là thư nhát gan như chuột, mau lăn vào đây!"
"Úc Lan Đô, ngươi chính là tiểu nhân vô sỉ. Chưa phân thắng bại mà xoay lưng bỏ chạy là cái ý gì đây?"
Hơn hai ngàn người đang nộ hống, bởi vì đã chứng kiến mấy trăm người chậm rãi ngã xuống. Cảnh tượng này càng khiến cho người ta lo lắng bất an, cho nên ngữ khí vẫn còn ác khẩu hơn so với Dược Thiên Sầu lúc trước nhiều lắm.
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■
Trong biển lửa, Dược Thiên Sầu đem Hồi Khí Đan nhét vào trong miệng, song chưởng ôm ngực chậm rãi hấp thu.
Lộng Trúc lắc đầu thở dài, đám người kia chẳng bao lâu phía trước thì vẫn còn mắng nhiếc Dược Thiên Sầu. Thế nhưng hiện giờ đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ, bang trợ Dược Thiên Sầu đi mắng chửi người ta. Hôm nay xem như đã mở rộng nhãn quang, chuyện đi lần này quả nhiên là không tồi, chẳng qua lỗ tai hắn đang ong ong tác hưởng thanh âm khủng bố của đám người mà thôi.
Văn Thụy cùng Văn Phách cũng im lặng nhìn nhau. Sự tình như thế nào lại biến ra cái dạng này. Quản Trung Giai và Úc Lan Đô xem ra đã gặp phải xui xẻo lớn rồi.
Ngoài biển lửa Quản Trung Giai và Úc Lan Đô thần tình lúc xanh lúc đỏ. Không cần phải suy đoán, hôm nay bị người khác cảo thành như vầy. Coi như bình an vô sự, thì ngày sau cũng phải tận lực không nên chường mặt ra bên ngoài tu chân giới nữa.
Quản Trung Giai đang buồn bực không biết phải làm sao, thì phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm xé gió, hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra người đến chính là Mễ Như Hải cùng Mễ Như Toàn, sắc mặt hơi buông lỏng ra một chút.
"Nguyên lai chính là Quản huynh, ở đây xảy ra chuyện gì.., như thế nào..." Mễ Như Hài chưa nói xong thì nhất thời đã im lặng. Trong biển lửa truyền ra những thanh âm mắng chửi khó nghe không thôi.
Sau khi hai người bọn hắn phát hiện ra chuyện dị thường ở đây, vì lo lắng cho an nguy của lão đại mà đồng thời chạy tới xem. Đưa mắt nhìn sơn hỏa ở phía dưới đang không ngừng mở rộng, hai người đồng thời nhướng mày, Mễ Như Hải trầm giọng nói: "Nhiều người đang mắng ngươi và Úc Lan Đô như vậy là sao? Quản huynh, phải chăng biển lửa này là do hai người làm ra?"
"Mễ huynh, đừng hiểu lầm, ta làm sao dám phóng hỏa ở trên địa bàn của Hoắc tiền bối được chứ. Huống chi nơi này còn ngay gần Đại trơng Thành." Quản Trung Giai liên tục khoát tay nói.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Mễ Như Hải nhíu mày hỏi.
"Huynh đệ, ta thực xui xẻo, gặp đúng phải ngay một tên tiểu sát tinh!" Quản Trung Giai thần tình ảm đạm đem chuyện phát sinh kể ra.
Hai huynh đệ nghe xong thì không khỏi trợn mắt há mồm, lão đại phụ trách chiêu đãi khách nhân ở bên ngoài, hai người bọn hắn thì ở thủ vệ ở bên trong hoàng cung. Không nghĩ tới, Dược Thiên Sầu có thể làm ra động tĩnh lớn đến mức này. Sau khi phục hồi tinh thần, Mễ Như Toàn sốt ruột nói: "Quản huynh, đại ca ta vẫn còn đang ở trong biển lửa sao?"
Quản Trung Giai nghe vậy, nhãn tình sáng lên, gật đầu nói: "Không sai, Mễ Như Sơn quả thật vẫn còn đang ở bên trong, hai huynh đệ ngươi không ngại thì bức tên Dược Thiên Sầu thả người đi."
Mễ Như Toàn nghe xong, thì không khỏi nóng nảy kinh hô: "Nhị ca, chúng ta mau đi cứu người thôi."
"Chậm đã." Mễ Như Hải vươn song chưởng ra ngăn cản hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quản Trung Giai.
"Nhị ca, ngươi còn chần chừ làm gì, đại ca đang gặp nguy hiềm ah!" Mễ Như Toàn sốt ruột nhắc nhở.
Mễ Như Hải trầm giọng nói: "Ngươi không nghe Quàn huynh nói sao? Dược Thiên Sầu giữ ba ngàn người ở bên trong, đâu phải chỉ riêng một mình đại ca chúng ta. Nếu ta và ngươi có thể xông vào bức Dược Thiên Sầu thả người, tự nhiên là tốt rồi. Nhưng nếu bức cho Dược Thiên Sầu nóng nảy, tánh mạng của đại ca cùng ba ngàn người không phải là sẽ oan uổng lắm hay sao. Trách nhiệm này không phải ta và ngươi có thể gánh vác nổi."
Bình luận truyện