Tinh Thần Châu

Chương 500: Kết thúc



Nghe nhị ca đề tỉnh, lúc này Mễ Như Toàn mới giật mình nói: "Quản Trung Giai, ngươi muốn lợi dụng huynh đệ chúng ta sao. Ta cho ngươi biết, nếu đại ca ta xảy ra chuyện gì bất hảo, chẳng quản các ngươi là Thiên Hạ thương hội cái chó má gì, ngươi cũng đừng mong chạy ra khỏi Đại trơng Quốc."
 
"Hiểu lầm.., hiểu lầm..." Quản Trung Giai liên tục cười khổ, trong miệng đắng chát so với ăn hoàng liên còn muốn đắng hơn.
 
Mễ Như Hải nhìn biển lửa màu xanh đang thiêu đốt hừng hực, trong ánh mắt của hắn vẫn chưa hết vẻ chấn kinh. Mặc dù trong tu chân giới thường xảy ra nhiều chuyện tình cổ quái, nhưng trận hỏa hoạn ở trước mắt này làm cho hắn không thế nào lí giải nổi.
 
Mễ Như Hải quay đầu, hai mắt như chim trng nhìn Quản Trung Giai trầm giọng nói: "Quản huynh, mấy ngàn người đang không ngừng chửi mắng ngươi. Ngươi nếu bỏ chạy cũng không phải là biện pháp hữu hiệu đâu."
 
Trong ngữ khí mơ hồ đã tản mát ra hương vị uy hiếp dọa người.
 
Quản Trung Giai nhíu mày, trầm giọng đáp: "Mễ Như Hải, đây là ngươi đang uy hiếp ta?"
 
Thanh âm vừa ngừng, thì Mễ Như Toàn đã "sưu" một tiếng, phóng đến sau lưng hắn. Hai huynh đệ một trước một sau bao vây hắn ở giữa, phỏng chừng một lời không hợp, hai người nhất định là sẽ xuống tay.
 
"Quản huynh suy nghĩ nhiều rồi." Mễ Như Hải chậm rãi nói: "Dược Thiên Sầu có thể vây ba ngàn người không cho qua, chứng minh biển lửa này uy lực không phải tầm thường đi?"
 
Thấy Quản Trung Giai vẻ mặt trầm xuống không nói câu nào, Mễ Như Hải giải thích tiếp: "Bất quá, nếu ngươi quay đầu bỏ chạy, nếu Tân Lão Tam xảy ra chuyện, Lộ Nghiên Thanh tìm đến Âm Bách Khang, chỉ sợ sư tổ của ngươi cũng sẽ không thế nào bỏ qua trách nhiệm cho ngươi đâu. Ý ta muốn nói chính là, đôi khi táng mạng so với thể diện còn muốn quan trọng hơn, nhận thua cũng chưa hẳn là không có đường lui. Quản huynh ah! Đừng chần chừ thêm nữa, nắm chắc thời gian đi thôi."
 
Quàn Trung giai quay đầu nhìn Mễ Như Sơn ở phía sau. Biết Mễ Như Hải nói lời này chính là đang tiên lễ hậu binh, nếU Minh không đáp ứng, chỉ sợ cũng phải động thủ. Tuy bọn hắn không thể giết mình, nhưng tối tiểu cũng sẽ dây dưa không cho mình rời đi.
 
Lúc trước sử dụng vài chục lần thuấn di, chân nguyên hao tổn quá nhiều, hơn nữa phi kiếm pháp bảo cũng bị hủy, xem chừng cơ hội đào tẩu ở trong tay hai người này cũng không quá lớn. Sau khi trầm ngâm suy tính một phen, Quản Trung Giai mới nói: "Đa tạ Mễ huynh chân thành khuyên nhủ, phần nhân tinh này ta nhất định sẽ ghi nhớ không quên, ngày sau sẽ có hồi báo."
 
Mễ Như Hải nhàn nhạt cười, tránh thân ra, giương tay làm một cái thủ thế hướng về phía biển lửa.
 
Quản Trung Giai ngực phấp phồng, cắn răng hét lớn: "Dược Thiên Sầu, vì ba ngàn đồng đạo tu chân giới, ta nhận thua, ngươi mau thu lửa thả người ra đi."
 
Thanh âm mắng chửi bên trong biển lửa bỗng nhiên đình chỉ, chúng nhân tuy rằng miệng lưỡi khô khốc, nhưng trên mặt đều dâng lên thần tình kinh hỉ, chờ mong Dược Thiên Sầu thả người. Dược Thiên Sầu chân đạp phi kiếm đứng ở trong biển lửa, nghe xong thì không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới Quản Trung Giai sẽ nhận thua đương trường, như vậy được sao?
 
Phía bên kia biển lửa, Úc Lan Đô cũng có điểm không dám tín, nhưng xác thực đây chính là thanh âm của Quản Trung Giai không thể nghi ngờ. Trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, Quản Trung Giai đã nhận thua, hắn cũng không muốn chống đỡ thêm nữa. Nếu ngày sau chuyện này truyền ra bên ngoài, Quản Trung Giai so với hắn càng sẽ mất thể diện hơn nhiều. Lúc này cũng hét lớn: "Vĩ ba ngàn đồng đạo tu chân giới, Úc Lan Đô ta cũng nhận thua."
 
Dược Thiên Sầu cười lạnh, rống đáp: "Đừng đem ba ngàn đồng đạo tu chân giới đưa ra làm lá chắn, các ngươi thắng hay thua chính là trong lòng các ngươi rõ ràng nhất. Mau nói cho rõ ràng, lão tử không hiểu ngươi nói như vậy là có ý gì?"
 
Lời này vừa nói rạ, bên trong nhất thời hỗn loạn thành một đoàn, đều nghĩ Dược Thiên Sầu muốn thay đổi chủ ý. Trong đám người, Tân Lão Tam trừng mắt quát: "Quản Trung Giai, úc Lan Đo, hai các ngươi mau nói rõ ràng đi xem nào."
 
Quản Trung Giai luôn tự nhận là người thông mình, không nghĩ tới hôm nay đụng phải tiểu sát tinh, một đường sống cũng không thèm bảo lưu cho hắn. Lúc này tức giận, cả người run rẩy không ngừng.
 
Mễ Như Hải cười nhạt nói: "Quản huynh, Tân Lão Tam nói không sai, đã tới nước này rồi, thì đâu cần phải bảo lưu một chút thể diện làm gì nữa. Đem lời thẳng thắn nói ra vẫn là tốt hơn ah!"
 
"Mễ Như Hải...!" Quản Trung Giai hai mắt trừng lên, giận quá hóa điên, cười lớn nói: "Ta nhận thua."
 
Nói xong quay đầu lăng không mà phóng đi.
 
Mễ Như Toàn đưa mắt nhìn theo, cau mày nói: "Nhị ca, thả hắn đi như vậy sao? Xem bộ dáng ghen ghét của hắn đối với chúng ta, không bằng nhân cơ hội trừ khử luôn cho rồi."
 
Mễ Như Hải vung tay nói: "Không cần phải lưu tâm. Lần này Quàn Trung giai đã làm mất thể diện của Thiên Hạ thương hội, không cần chúng ta xuất thủ, tự nhiên sẽ có người ra tay thu thập hắn."
 
"Ta nhận thua."
 
Trong biển lửa chúng nhân im lặng chờ xem động thái của Dược Thiên Sầu. Nếu hắn còn tìm lí do thoái thác, thì nhất định là đang muốn đưa mọi người vào chỗ chết.
 
Mẹ kiếp! Dược Thiên Sầu thở dài, không nghĩ tới hai tên kia có thể nuốt trôi được cơn tức này. Đối phương đã khẳng khái nhận thua. NếU Minh còn muốn kéo dài thời gian, vậy ngày sau cũng đừng chường mặt ra ngoài tu chân giới nữa, tu chân giới các quốc gia nhất định là sẽ không bao giờ buông tha truy sát mình.
 
Quay đầu lại sẽ tìm hai tên vương bát đản kia tính sổ sau! Dược Thiên Sầu thoáng kiềm chế tức giận trong lòng, dang rộng song chưởng ra, thanh sắc hỏa diễm lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng thu về. Lúc này Dược Thiên Sầu mới phát hiện, sơn lâm ở phía dưới đã cháy đến mức rối tinh rối mù, thế lửa vẫn còn đang không ngừng khuếch tán ra hướng ngoài.
 
Rốt cuộc lại nhìn thấy ánh mặt trời, đám người ở bên trong vòng vây cuối cùng đã an tâm hơn không ít. Lại chứng kiến Dược Thiên Sầu ở trên không trung, sau khi thu hồi thanh sắc hỏa diễm, liền ngự kiếm lao nhanh về phía biển lửa đang thiêu đốt sơn lâm. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
 
Chỉ thấy một màn thần kì xuất hiện, Dược Thiên Sầu đi tới đâu, hỏa diễm liền bị hấp thu vào trong người của hắn. Chẳng bao lâu sau, biển lửa ở dưới sơn lâm đã tiêu thất, ngay cả một đốm sao lửa cũng đều không nhìn thấy.
 
Sau khi ngự kiếm quay về, hạ xuống bên dưới lạnh lùng quét mắt nhìn đám người
 
Một cái. Đám người theo bản năng lui về phía sau, đều trốn tránh ánh mắt của hắn.
 
Mọi người đã tận mắt chứng kiến Dược Thiên Sầu liên tục tru sát mười mấy đả thủ, ngay cả Độ Kiếp hậu kỳ cũng đều bị hắn làm thịt, nhất là trường cảnh đánh nhau dũng mãnh vừa rồi, không kiêng nể mới là chuyện lạ. Hiện giờ không còn ai dám ba hoa khoác lác, mấy ngàn người đều bảo trì im lặng, nhìn hắn đem mấy chiếc túi trữ vật nằm trên mặt đất nhặt lên.
 
Đương nhiên cũng có người không sợ hắn, đó chính là Tân Lão Tam. Chỉ thấy Tân Lão Tam khom lưng hướng Lộng Trúc cùng Văn Thụy hành lễ, sau đó nhìn Dược Thiên Sầu cao giọng hét lên: "Tiểu tử, lá gan của ngươi cũng không nhỏ ah! Lại dám đem táng mạng của mấy ngàn người ra làm trò đùa."
 
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn hắn, người này hiền nhiên là một tên nông phu cường tráng, cách ăn mặc có vài phần giống như Nam Minh lão tổ.
 
Dược Thiên Sầu nhàn nhạt nói: "Ngươi chính là Tân Lão Tam?"
 
Tân Lão Tam giât mình, gât đầu: "Không ai. Ta chính là Tân Lão Tam, có vấn đề gì sao?"
 
Dược Thiên Sầu không nói hai lời, xuất ra một chiếc túi trữ vật ném xuống mặt đất: "Bắt đẩu đi!"
 
Tân Lão Tam sừng sốt hỏi: "Làm gì thế?"
 
"Nhìn bộ dáng của ngươi giống như vẫn chưa phục. Chuyện đã đến nước này thì ta cũng tùy thời nhận khiêu chiến thôi." Dược Thiên Sầu nói.
 
"Ách..." Tân Lão Tam dừng một chút, xoa tay cười khổ nói: "Đừng hiểu lầm, ta so với Quản Trung Giai cường hãn hơn, nhưng cũng không ngăn cản nổi hỏa diễm của ngươi ah!"
 
"Vậy ngươi muốn làm gì?" Dược Thiên Sầu hỏi. Tuy ngoài mặt diễn cảm lạnh lùng, nhưng trong đáy lòng cũng là thưởng thức Tân Lão Tam. Ít ra con người này không có giả dối giống như đám người kia.
 
"Không muốn làm gì, chỉ là muốn tìm ngươi uống hai ba chén rượu mà thôi. Không biết ngươi có bán thể diện cho Tân Lão Tam này không." Tân Lão Tam cười ha hả nói.
 
"Chờ ta đánh xong rồi nói sau." Dược Thiên Sầu ngắm nhìn bốn phía, trầm giọng hô: "Còn ai không phục thì xin mời bước ra, Dược Thiên Sầu ta nhất định sẽ cung kính phục bồi."
 
"Ta xem hôm nay dừng ở đây thôi! Nếu ai còn muốn đánh thì ra khỏi Đại trơng Quốc mà đánh, nơi này không gách vác thêm nữa." Mễ Như Sơn thần tinh vô cảm nói.
 
"Chư vị lúc trước đi theo ta, nếu còn muốn quay về hoàng cung Đại trơng Thành, không ngại thì cùng ta quay trở về, như vậy cũng sẽ giảm bớt được một chút phiền toái không cần thiết." Mễ Như Sơn nói xong, ba huynh đệ cùng nhau lao vút lên không trung. Mấy trăm thân ảnh trong đám người cũng sôi nổi đi theo. Dược Thiên Sầu cũng không ngoại lệ.
 
Về phần những người còn lại, sau khi được cứu thoát khỏi trong biển lửa, cũng không dám đi xem náo nhiệt thêm nữa, mà xoay người tản đi.
 
Đoàn người Mễ Như Sơn quay trở về hoàng cung Đại trơng Quốc, lúc này đã an tĩnh hơn rất nhiều. Bỗng nhiên, Dược Thiên Sầu lại phát hiện ra, Tân Lão Tam luôn luôn bám theo chính mình.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện