Tinh Thần Châu
Chương 519: Mê Vụ Sâm Lâm (5)
Mọi người đều sừng sốt, tên kia không ngờ lại chưa chết, biểu tình của Tân Lão Tam càng đa dạng màu sắc, chỉ có thể dùng từ kinh ngạc mà hình dung.
Mọi người còn chưa kịp tỉnh thần, "hưu hưu hưu...Một đống bóng đen rậm rạp từ trong sương mù nồng hậu dày đặc bắn ra.
"A! Là phi kiếm, chạy mau!" Một người kêu lên sợ hãi, tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, rất nhanh tránh né. Phi kiếm của Dược Thiên Sầu không phải là phi kiếm bình thường a! Vết xe đổ của mấy trăm mạng người vẫn còn ngay trước mắt, còn có năm Độ Kiếp hậu kỳ a! Ai không chạy người đó là kẻ ngu ngốc!
Nhưng tu sĩ chen chúc cùng một chỗ để tru sát Dược Thiên Sầu ngay tại hiện trường có gần năm ngàn người! Độ Kiếp hậu kỳ còn hoàn hảo một chút, một lần thuấn di đi ra giữa không trung, nhưng không phải mọi người đều là tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ a!
Nếu bỏ chạy có thứ tự sợ rằng cũng không có vấn đề gì lớn, thế nhưng tràng diện năm ngàn người chạy loạn bay loạn là thế nào đây? So với con ruồi không đầu còn rối loạn!
Các phương hướng đông nam tây bắc, rối loạn hoàn toàn, thật nhiều người bay lên lại bị đụng phải rơi xuống tới. Mặt mũi bầm dập dùng trên người tu sĩ không thích hợp, nhưng vì chạy trối chết, chuyện đánh lén một chút nơi nào cũng có, có người kéo có người đá, ai kêu ngươi ngăn đường chạy của lão tử! Tiếng chửi bậy vang thành một mảzứiểể.
Kết quả của sự rối loạn liền có thể nghĩ, ngàn thanh Hắc hỏa phi kiểm nhanh như thiểm điện thoát ra lập tức giảo sát, cũng không cần tận lực điều khiển, vọt vào trong đám người loạn xạ giảo sát là được. Pháp khí pháp bảo hết thày vô dụng, căn bản không cách nào ngăn trở sự tiến công của hắc sắc phi kiếm, toàn bộ ngăn trở đều vô cùng yếu đuối, chỉ đơn giản liền bị đánh tan. Tiếng chửi bậy lúc này đổi thành tiếng kêu thảm thiết vang vọng trời đất, thiếu chút nữa kêu khóc đến mức thiên địa biến sắc.
So với tràng diện tru giết năm trăm người khi nãy càng thêm đồ sộ, lần này là năm ngàn người, có thể nói mưa máu tung bay tán loạn. Đừng nói mưa máu, dù là chân tay bị chặt đứt cũng rơi xuống như trời mưa, nơi nơi gió tanh mưa máu, tất cả mọi người đều bị giết tới đỏ mắt, càng thêm tán loạn, cũng càng tạo cơ hội cho hắc sắc phi kiếm tung hoành.
Chư vị cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ vọt lên không trung bị thảm tượng trước mắt kinh sợ ngây người, trong năm ngàn người có ai may mắn chạy trốn được lên không trung, mắt thấy phi kiếm đang tán loạn giảo sát trong đám người không chừa một người sống, tràng diện thật không thể nghi ngờ làm da đầu tê dại. Bọn họ không có cảm giác được mình may mắn, chỉ cảm thấy lạnh cả người, cả người cũng ức chế không được mà không ngừng sợ run.
Tàn sát! Chính là một hồi tàn sát! Dược Thiên Sầu điên rồi, không ngờ xem mạng người như cỏ rác!
Bọn hắn cũng không ngẫm lại hơn năm ngàn người bức Dược Thiên Sầu vào con đường chết, chính bản thân họ có phải cũng đã điên rồi hay không. Coi thường sự vô tình của chính mình, nhưng lại khó có thể tiếp thu sự vô tình của người khác.
Cho dù là Tân Lão Tam, ở tại không trung nhìn thấy tất cả phía dưới, cũng vô cùng sợ hãi. Dược Thiên Sầu thật quá khùng cuồng, không hề có chút thủ hạ lưu tình trong đầu, phi kiếm vô tình giảo sát tựa hồ không muốn buông tha một người nào, quá khùng cuồng!
Mọi người đều là người lăn lộn trong tu chân giới thời gian không ít, tham gia trực diện truy sát lần này, người hiểu biết được mật báo không tính, dù là Kết Đan kỳ cũng không có, ít nhất đều là Nguyên Anh sơ kỳ. Thử nghĩ muốn nhìn xem mọi người có khả năng hỗn tới tận hôm nay trong tu chân giới, trên tay ai không có mạng người? Thậm chí có hơn mười mạng người, mấy trăm mạng người cũng sẽ không hề cá biệt.
Nhưng đây đều là tích lũy đi ra, phỏng chừng không có mấy người tự tay một lần giết qua hơn trăm người.
Nhưng tất cả ở trước mắt, làm những lão gia tự nhận là từng trải hơn người này toàn bộ cũng phát mộng, đây hoàn toàn là tùy ý tàn sát làm bậy không hề có mục đích, diệt
Sạch nhân tính. Mọi người đột nhiên sẽ vì cái tên Dược Thiên Sầu hôm nay mà run rẩy như cầy sấy, một hạt giống ám ảnh đè lên trong tâm hồn, hôm nay đã gieo vào lòng từng người có mặt tại hiện trường.
Người giết được càng nhiều, đường nhìn mọi người cũng càng trống trải, không có bao nhiêu trở ngại, người còn lại rốt cục cả người đãm máu tươi bỏ chạy, y phục cũng bị máu tươi làm trớt đãm, bọn họ chạy trốn rất xa, cũng không muốn quay đầu lại, thật là đáng sợ!
Dược Thiên Sầu trốn trong sương mù bảy màu rình coi cũng có chút ngây người. Đây không phải bởi vì giết quá nhiều người mà làm hắn hoảng sợ, mà là không nghĩ tới hiệu quả đột nhiên tập kích lần này lại thành công như thế. Tốt đến ngoài dự đoán, năm ngàn người tới, chỉ sợ phải chết dưới phi kiếm của hắn đã sắp hai ngàn!
Triệu hồi phi kiếm, hắn nhanh nhẹn bỏ chạy, miễn cho bị lọt vào sự thanh toán của đối phương. Dược Thiên Sầu lần thứ hai lấm la lấm lét biến mất trong sương mù bảy màu, phi kiểm tàn sát một trận cũng chui vào rừng rậm lưu lưu bỏ chạy.
Mọi người trên không trung nhìn xuống thảm cảnh đầy máu bên dưới, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, thi thể hoàn chỉnh cũng rất ít thấy, bầm thây, hầu như đều là bầm thây...
Ngọn gió trên vùng đất bát ngát, đem mùi máu tươi nồng nặc thổi lan đi, không bao lâu, liền hấp dẫn hơn mười con diều hâu xoay quanh trên không trung. Thoáng chốc, càng có vài con kên kên hình dáng cực lớn bay tới, những động vật chuyên môn ăn xác chết này căn bản không hề sợ hãi nhân loại đang đứng trên khoảng không, mắt thấy phía dưới là bãi thịnh yến có thể cho mình ăn được chán chê, không hề cố kỵ nghênh ngang nhào xuống phía dưới.
Thực vật rất nhiều, ở nơi hoang vắng gặp phải chuyện khó gặp như vậy, tất cả cũng không cần tranh cãi giành giật. Móng vuốt bấu chặt thi thể, miệng xé từng khối da thịt, ngửa đầu nuốt vào trong bụng. Đám diều hâu vốn cần thận, thấy kên kên vô sự, phát sinh tiếng rít giòn mình, từng con từng con lao xuống.
Nhưng những tiếng kêu vui mừng này, làm giật mình tỉnh giấc mọi người, liền khiến mang đến tai trơng ngập đầu cho bọn chúng. Mọi người vừa phát hiện đám súc sinh đang ăn chính di thể đồng môn, liền giận dữ không dằn nổi, chỉ thấy một thanh phi kiếm bắn ra, đem một con kên kên chém thành hai đoạn.
Ngay sau đó phi kiếm liên tục bắn ra, đem lửa giận không phát tiết được trên Dược Thiên Sầu phát tiết lên trên người đám súc sinh, trong nháy mắt cũng đã làm thịt bọn chúng sạch sẽ, lông chim tung bay.
Sau đó đầu lĩnh tu sĩ các quốc gia triệu tập môn nhân thu thập, để xem tổn thất bao nhiêu người, kết quả thật sự rất không lạc quan. Nhưng cũng có người trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì người của bọn hắn căn bản còn đứng bên ngoài vòng vây, nên người của họ vẫn còn sống.
Có vui mừng tự nhiên có bi thương, trong bổn quốc tối thảm nhất ngoại trừ cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ ra, toàn bộ đệ tử không ngờ toàn quân bị diệt, không còn một người sống sót.
Đại bộ phận đều tổn thất thảm trọng, bên trong môn phái cũng còn lại chỉ một ít người.
Làm sao bây giờ? Mọi người thất hồn lạc phách nhìn nhau, thời gian chạy tới đoạt bảo đều tự tin tràn đầy, tự nhận đối phó một mình Dược Thiên Sầu sẽ không thành vấn đề. Ai biết trái lại bị Dược Thiên Sầu khiến cho các quốc gia đều tổn thất thảm trọng, sự trả giá thật quá trầm trọng.
Nhất là tu sĩ các quốc gia vừa vội vã chạy tới còn chưa kịp làm gì, chỉ vì tới gần vây xem một chút, liền gặp phải tai trơng thảm trọng, thực sự làm cho người khóc không ra nước mắt!
Cái gì cũng chưa từng cướp được, lại mất nhiều người như vậy, trở về làm sao ăn nói, đây là người dẫn đầu các nước cùng suy nghĩ như nhau.
"Dược Thiên Sầu! Ngươi lăn ra đây cho ta." Tu sĩ Nhã Tát quốc có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ tên Cát Phong Lô, hướng Mê Vụ Sâm Lâm giận dữ hét: "Nhã Tát quốc chúng ta không hề động tay chân gì với ngươi, ngươi lại giết hết toàn bộ thủ hạ của chúng ta, là
Đạo lý ra sao? Lăn ra đây cho ta, ta muốn cùng ngươi nhất quyết tử chiến!"
Bên người hắn có hai gã sư đệ Độ Kiếp hậu kỳ sắc mặt âm trầm, có vẻ có chút thế đơn lực bạc. Nguyên bản gần trăm người cùng nhau tới, ngay vừa rồi lại bị giết không còn một mảnh, chỉ còn lại ba người bọn hắn, không nổi giận mới là lạ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
Bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, lượn lờ truyền đến thanh âm kinh ngạc của Dược Thiên Sầu: "Không thể nào! Ta căn bản không nhận ra người của Nhã Tát quốc các ngươi, ta vô duyên vô cớ giết bọn hắn để làm chi?"
Nghe thanh âm phán đoán, người này đã lẫn mất rất xa, phỏng chừng phải cách giải đất biên giới có tới mấy trăm thước, xem ra hắn thật phi thường cần thận.
"Chúng ta có hơn một trăm người tới, hiện tại chỉ còn là ba sư huynh đệ chúng ta, ngươi còn dám thề thốt phủ nhận?" Cát Phong Lô lần thứ hai rít gào nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi có gan lăn ra đây cùng ta nhất quyết tử chiến, đừng làm rùa đen rúc đầu!"
"Mụ nội ngươi, ngươi đừng nói cho ta biết ngươi từ ngàn dặm xa xôi dẫn theo hơn một trăm người đến chỉ là vì tìm ta nói chuyện phiếm. Ngươi làm ta sợ a! Mang theo nhiều người như vậy tìm ta nói chuyện phiếm? Ngươi gạt quỷ đi thôi! Mẹ nó! Ta không động thủ trước, chẳng lẽ còn để cho mấy ngàn người các ngươi cùng động thủ trước phải không? Ta phi! Nói sai rồi, trên thực tế cũng là do các ngươi động thủ trước, ta chỉ là bị ép bất đắc dĩ phản kích, một đám súc sinh vương bát đản không nhân tính!" Dược Thiên Sầu chửi ầm lên.
Cát Phong Lô bị hắn nói không còn lời gì phàn kháng, sự thực cũng là đến giết Dược Thiên Sầu đoạt bảo, đây là điều mà trong lòng mọi người đều biết thật rõ ràng, bằng không vì sao mấy ngàn người ăn no không chuyện gì làm lại chạy tới đây. Cát Phong Lộ không thể nói gì, chỉ đành tiếp tục rít gào để phát tiết lửa giận: "Dược Thiên Sầu, rùa đen rúc đầu, lăn ra đây."
"Lão cẩu! Đầu của ngươi mọc trên cái mông sao, ai là rùa đen rúc đầu?" Dược Thiên Sầu cười mắng: "Lão tử rõ ràng ở ngay đây bất động, đối mặt mấy ngàn người các ngươi chưa từng lùi bước một chút. Ngươi nhìn nhìn lại ai mới là rùa đen rúc đầu, ai dám tiến đến cùng ta nhất quyết tử chiến? Có không? Một người chưa từng dám! Lão tử tùy tiện đi ra ngoài xuất một tay, làm các ngươi sợ đến gào khóc thảm thiết, kêu trời kêu đất, nơi nơi tán loạn, huyên đến mức ta cũng không biết xấu hổ. Các ngươi vuốt chính cái mông của mình suy nghĩ một chút, rốt cục ai là rùa đen rúc đầu? Mẹ ôi! Chưa thấy qua kẻ vô sỉ trả đũa kiểu này."
Luận khua môi múa mép, những cụ ông thói quen cao cao tại thượng vốn không phải là đối thủ của Dược Thiên Sầu. Lúc này Cát Phong Lô đỏ mặt tới tận mang tai lại nói không ra lời, những tu sĩ các quốc gia cũng bị mắng vào sắc mặt sầm xuống, không ai hé răng.
Dược Thiên Sầu nói mặc dù có hiềm nghi già mồm át lẽ phải, nhưng không thể phủ nhận cũng là sự thực.
Thử hỏi ở đây có ai dám vọt vào trong sương mù dày đặc đi tìm Dược Thiên Sầu tính sổ? Người ta nói không chừng thật đúng là nghênh ngang ngồi ở đó, nhưng mọi người hết lần này tới lần khác cũng không có biện pháp làm gì hắn, khẩu khí này thật có chút vô cùng khó chịu!
Tân Lão Tam nhìn chung quanh, ngày hôm nay rốt cục để cho hắn đụng phải một người làm hắn tâm phục khẩu phục, tiểu tử này dựa vào sức lực một người, dám làm cho một đám người đông đảo tổn hại về tới nhà. Luận tranh đấu, luận luyện miệng, đều là mặt hàng chỉ dùng một đối địch mấy ngàn a! Nhân tài!
Tân Lão Tam không khỏi cảm thán sư phụ mình anh minh, ở các quốc gia chỉ đóng cửa tu dưỡng, chưa bao giờ tham dự tranh đấu trong tu chân giới, một lòng chỉ biết cứu người. Giả nhU Minh cũng giống như các quốc gia khác, ngày hôm nay cũng dẫn người tới đây, ăn thiệt thời không nói, thật đúng là bị chọc tức tới chết.
"Các ngươi, ta là thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ, hôm nay ngồi ở chỗ này, nếu có ai không chịu phục, không ngại đến đây khiêu chiến. Một mình đấu hoặc cùng nhau lên, ta một người đón hết." Bên trong sương mù bảy màu dày đặc, câu nói làm người tức chết của Dược Thiên Sầu lại lần thứ hai truyền đến.
Mọi người còn chưa kịp tỉnh thần, "hưu hưu hưu...Một đống bóng đen rậm rạp từ trong sương mù nồng hậu dày đặc bắn ra.
"A! Là phi kiếm, chạy mau!" Một người kêu lên sợ hãi, tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, rất nhanh tránh né. Phi kiếm của Dược Thiên Sầu không phải là phi kiếm bình thường a! Vết xe đổ của mấy trăm mạng người vẫn còn ngay trước mắt, còn có năm Độ Kiếp hậu kỳ a! Ai không chạy người đó là kẻ ngu ngốc!
Nhưng tu sĩ chen chúc cùng một chỗ để tru sát Dược Thiên Sầu ngay tại hiện trường có gần năm ngàn người! Độ Kiếp hậu kỳ còn hoàn hảo một chút, một lần thuấn di đi ra giữa không trung, nhưng không phải mọi người đều là tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ a!
Nếu bỏ chạy có thứ tự sợ rằng cũng không có vấn đề gì lớn, thế nhưng tràng diện năm ngàn người chạy loạn bay loạn là thế nào đây? So với con ruồi không đầu còn rối loạn!
Các phương hướng đông nam tây bắc, rối loạn hoàn toàn, thật nhiều người bay lên lại bị đụng phải rơi xuống tới. Mặt mũi bầm dập dùng trên người tu sĩ không thích hợp, nhưng vì chạy trối chết, chuyện đánh lén một chút nơi nào cũng có, có người kéo có người đá, ai kêu ngươi ngăn đường chạy của lão tử! Tiếng chửi bậy vang thành một mảzứiểể.
Kết quả của sự rối loạn liền có thể nghĩ, ngàn thanh Hắc hỏa phi kiểm nhanh như thiểm điện thoát ra lập tức giảo sát, cũng không cần tận lực điều khiển, vọt vào trong đám người loạn xạ giảo sát là được. Pháp khí pháp bảo hết thày vô dụng, căn bản không cách nào ngăn trở sự tiến công của hắc sắc phi kiếm, toàn bộ ngăn trở đều vô cùng yếu đuối, chỉ đơn giản liền bị đánh tan. Tiếng chửi bậy lúc này đổi thành tiếng kêu thảm thiết vang vọng trời đất, thiếu chút nữa kêu khóc đến mức thiên địa biến sắc.
So với tràng diện tru giết năm trăm người khi nãy càng thêm đồ sộ, lần này là năm ngàn người, có thể nói mưa máu tung bay tán loạn. Đừng nói mưa máu, dù là chân tay bị chặt đứt cũng rơi xuống như trời mưa, nơi nơi gió tanh mưa máu, tất cả mọi người đều bị giết tới đỏ mắt, càng thêm tán loạn, cũng càng tạo cơ hội cho hắc sắc phi kiếm tung hoành.
Chư vị cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ vọt lên không trung bị thảm tượng trước mắt kinh sợ ngây người, trong năm ngàn người có ai may mắn chạy trốn được lên không trung, mắt thấy phi kiếm đang tán loạn giảo sát trong đám người không chừa một người sống, tràng diện thật không thể nghi ngờ làm da đầu tê dại. Bọn họ không có cảm giác được mình may mắn, chỉ cảm thấy lạnh cả người, cả người cũng ức chế không được mà không ngừng sợ run.
Tàn sát! Chính là một hồi tàn sát! Dược Thiên Sầu điên rồi, không ngờ xem mạng người như cỏ rác!
Bọn hắn cũng không ngẫm lại hơn năm ngàn người bức Dược Thiên Sầu vào con đường chết, chính bản thân họ có phải cũng đã điên rồi hay không. Coi thường sự vô tình của chính mình, nhưng lại khó có thể tiếp thu sự vô tình của người khác.
Cho dù là Tân Lão Tam, ở tại không trung nhìn thấy tất cả phía dưới, cũng vô cùng sợ hãi. Dược Thiên Sầu thật quá khùng cuồng, không hề có chút thủ hạ lưu tình trong đầu, phi kiếm vô tình giảo sát tựa hồ không muốn buông tha một người nào, quá khùng cuồng!
Mọi người đều là người lăn lộn trong tu chân giới thời gian không ít, tham gia trực diện truy sát lần này, người hiểu biết được mật báo không tính, dù là Kết Đan kỳ cũng không có, ít nhất đều là Nguyên Anh sơ kỳ. Thử nghĩ muốn nhìn xem mọi người có khả năng hỗn tới tận hôm nay trong tu chân giới, trên tay ai không có mạng người? Thậm chí có hơn mười mạng người, mấy trăm mạng người cũng sẽ không hề cá biệt.
Nhưng đây đều là tích lũy đi ra, phỏng chừng không có mấy người tự tay một lần giết qua hơn trăm người.
Nhưng tất cả ở trước mắt, làm những lão gia tự nhận là từng trải hơn người này toàn bộ cũng phát mộng, đây hoàn toàn là tùy ý tàn sát làm bậy không hề có mục đích, diệt
Sạch nhân tính. Mọi người đột nhiên sẽ vì cái tên Dược Thiên Sầu hôm nay mà run rẩy như cầy sấy, một hạt giống ám ảnh đè lên trong tâm hồn, hôm nay đã gieo vào lòng từng người có mặt tại hiện trường.
Người giết được càng nhiều, đường nhìn mọi người cũng càng trống trải, không có bao nhiêu trở ngại, người còn lại rốt cục cả người đãm máu tươi bỏ chạy, y phục cũng bị máu tươi làm trớt đãm, bọn họ chạy trốn rất xa, cũng không muốn quay đầu lại, thật là đáng sợ!
Dược Thiên Sầu trốn trong sương mù bảy màu rình coi cũng có chút ngây người. Đây không phải bởi vì giết quá nhiều người mà làm hắn hoảng sợ, mà là không nghĩ tới hiệu quả đột nhiên tập kích lần này lại thành công như thế. Tốt đến ngoài dự đoán, năm ngàn người tới, chỉ sợ phải chết dưới phi kiếm của hắn đã sắp hai ngàn!
Triệu hồi phi kiếm, hắn nhanh nhẹn bỏ chạy, miễn cho bị lọt vào sự thanh toán của đối phương. Dược Thiên Sầu lần thứ hai lấm la lấm lét biến mất trong sương mù bảy màu, phi kiểm tàn sát một trận cũng chui vào rừng rậm lưu lưu bỏ chạy.
Mọi người trên không trung nhìn xuống thảm cảnh đầy máu bên dưới, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, thi thể hoàn chỉnh cũng rất ít thấy, bầm thây, hầu như đều là bầm thây...
Ngọn gió trên vùng đất bát ngát, đem mùi máu tươi nồng nặc thổi lan đi, không bao lâu, liền hấp dẫn hơn mười con diều hâu xoay quanh trên không trung. Thoáng chốc, càng có vài con kên kên hình dáng cực lớn bay tới, những động vật chuyên môn ăn xác chết này căn bản không hề sợ hãi nhân loại đang đứng trên khoảng không, mắt thấy phía dưới là bãi thịnh yến có thể cho mình ăn được chán chê, không hề cố kỵ nghênh ngang nhào xuống phía dưới.
Thực vật rất nhiều, ở nơi hoang vắng gặp phải chuyện khó gặp như vậy, tất cả cũng không cần tranh cãi giành giật. Móng vuốt bấu chặt thi thể, miệng xé từng khối da thịt, ngửa đầu nuốt vào trong bụng. Đám diều hâu vốn cần thận, thấy kên kên vô sự, phát sinh tiếng rít giòn mình, từng con từng con lao xuống.
Nhưng những tiếng kêu vui mừng này, làm giật mình tỉnh giấc mọi người, liền khiến mang đến tai trơng ngập đầu cho bọn chúng. Mọi người vừa phát hiện đám súc sinh đang ăn chính di thể đồng môn, liền giận dữ không dằn nổi, chỉ thấy một thanh phi kiếm bắn ra, đem một con kên kên chém thành hai đoạn.
Ngay sau đó phi kiếm liên tục bắn ra, đem lửa giận không phát tiết được trên Dược Thiên Sầu phát tiết lên trên người đám súc sinh, trong nháy mắt cũng đã làm thịt bọn chúng sạch sẽ, lông chim tung bay.
Sau đó đầu lĩnh tu sĩ các quốc gia triệu tập môn nhân thu thập, để xem tổn thất bao nhiêu người, kết quả thật sự rất không lạc quan. Nhưng cũng có người trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì người của bọn hắn căn bản còn đứng bên ngoài vòng vây, nên người của họ vẫn còn sống.
Có vui mừng tự nhiên có bi thương, trong bổn quốc tối thảm nhất ngoại trừ cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ ra, toàn bộ đệ tử không ngờ toàn quân bị diệt, không còn một người sống sót.
Đại bộ phận đều tổn thất thảm trọng, bên trong môn phái cũng còn lại chỉ một ít người.
Làm sao bây giờ? Mọi người thất hồn lạc phách nhìn nhau, thời gian chạy tới đoạt bảo đều tự tin tràn đầy, tự nhận đối phó một mình Dược Thiên Sầu sẽ không thành vấn đề. Ai biết trái lại bị Dược Thiên Sầu khiến cho các quốc gia đều tổn thất thảm trọng, sự trả giá thật quá trầm trọng.
Nhất là tu sĩ các quốc gia vừa vội vã chạy tới còn chưa kịp làm gì, chỉ vì tới gần vây xem một chút, liền gặp phải tai trơng thảm trọng, thực sự làm cho người khóc không ra nước mắt!
Cái gì cũng chưa từng cướp được, lại mất nhiều người như vậy, trở về làm sao ăn nói, đây là người dẫn đầu các nước cùng suy nghĩ như nhau.
"Dược Thiên Sầu! Ngươi lăn ra đây cho ta." Tu sĩ Nhã Tát quốc có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ tên Cát Phong Lô, hướng Mê Vụ Sâm Lâm giận dữ hét: "Nhã Tát quốc chúng ta không hề động tay chân gì với ngươi, ngươi lại giết hết toàn bộ thủ hạ của chúng ta, là
Đạo lý ra sao? Lăn ra đây cho ta, ta muốn cùng ngươi nhất quyết tử chiến!"
Bên người hắn có hai gã sư đệ Độ Kiếp hậu kỳ sắc mặt âm trầm, có vẻ có chút thế đơn lực bạc. Nguyên bản gần trăm người cùng nhau tới, ngay vừa rồi lại bị giết không còn một mảnh, chỉ còn lại ba người bọn hắn, không nổi giận mới là lạ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
Bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, lượn lờ truyền đến thanh âm kinh ngạc của Dược Thiên Sầu: "Không thể nào! Ta căn bản không nhận ra người của Nhã Tát quốc các ngươi, ta vô duyên vô cớ giết bọn hắn để làm chi?"
Nghe thanh âm phán đoán, người này đã lẫn mất rất xa, phỏng chừng phải cách giải đất biên giới có tới mấy trăm thước, xem ra hắn thật phi thường cần thận.
"Chúng ta có hơn một trăm người tới, hiện tại chỉ còn là ba sư huynh đệ chúng ta, ngươi còn dám thề thốt phủ nhận?" Cát Phong Lô lần thứ hai rít gào nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi có gan lăn ra đây cùng ta nhất quyết tử chiến, đừng làm rùa đen rúc đầu!"
"Mụ nội ngươi, ngươi đừng nói cho ta biết ngươi từ ngàn dặm xa xôi dẫn theo hơn một trăm người đến chỉ là vì tìm ta nói chuyện phiếm. Ngươi làm ta sợ a! Mang theo nhiều người như vậy tìm ta nói chuyện phiếm? Ngươi gạt quỷ đi thôi! Mẹ nó! Ta không động thủ trước, chẳng lẽ còn để cho mấy ngàn người các ngươi cùng động thủ trước phải không? Ta phi! Nói sai rồi, trên thực tế cũng là do các ngươi động thủ trước, ta chỉ là bị ép bất đắc dĩ phản kích, một đám súc sinh vương bát đản không nhân tính!" Dược Thiên Sầu chửi ầm lên.
Cát Phong Lô bị hắn nói không còn lời gì phàn kháng, sự thực cũng là đến giết Dược Thiên Sầu đoạt bảo, đây là điều mà trong lòng mọi người đều biết thật rõ ràng, bằng không vì sao mấy ngàn người ăn no không chuyện gì làm lại chạy tới đây. Cát Phong Lộ không thể nói gì, chỉ đành tiếp tục rít gào để phát tiết lửa giận: "Dược Thiên Sầu, rùa đen rúc đầu, lăn ra đây."
"Lão cẩu! Đầu của ngươi mọc trên cái mông sao, ai là rùa đen rúc đầu?" Dược Thiên Sầu cười mắng: "Lão tử rõ ràng ở ngay đây bất động, đối mặt mấy ngàn người các ngươi chưa từng lùi bước một chút. Ngươi nhìn nhìn lại ai mới là rùa đen rúc đầu, ai dám tiến đến cùng ta nhất quyết tử chiến? Có không? Một người chưa từng dám! Lão tử tùy tiện đi ra ngoài xuất một tay, làm các ngươi sợ đến gào khóc thảm thiết, kêu trời kêu đất, nơi nơi tán loạn, huyên đến mức ta cũng không biết xấu hổ. Các ngươi vuốt chính cái mông của mình suy nghĩ một chút, rốt cục ai là rùa đen rúc đầu? Mẹ ôi! Chưa thấy qua kẻ vô sỉ trả đũa kiểu này."
Luận khua môi múa mép, những cụ ông thói quen cao cao tại thượng vốn không phải là đối thủ của Dược Thiên Sầu. Lúc này Cát Phong Lô đỏ mặt tới tận mang tai lại nói không ra lời, những tu sĩ các quốc gia cũng bị mắng vào sắc mặt sầm xuống, không ai hé răng.
Dược Thiên Sầu nói mặc dù có hiềm nghi già mồm át lẽ phải, nhưng không thể phủ nhận cũng là sự thực.
Thử hỏi ở đây có ai dám vọt vào trong sương mù dày đặc đi tìm Dược Thiên Sầu tính sổ? Người ta nói không chừng thật đúng là nghênh ngang ngồi ở đó, nhưng mọi người hết lần này tới lần khác cũng không có biện pháp làm gì hắn, khẩu khí này thật có chút vô cùng khó chịu!
Tân Lão Tam nhìn chung quanh, ngày hôm nay rốt cục để cho hắn đụng phải một người làm hắn tâm phục khẩu phục, tiểu tử này dựa vào sức lực một người, dám làm cho một đám người đông đảo tổn hại về tới nhà. Luận tranh đấu, luận luyện miệng, đều là mặt hàng chỉ dùng một đối địch mấy ngàn a! Nhân tài!
Tân Lão Tam không khỏi cảm thán sư phụ mình anh minh, ở các quốc gia chỉ đóng cửa tu dưỡng, chưa bao giờ tham dự tranh đấu trong tu chân giới, một lòng chỉ biết cứu người. Giả nhU Minh cũng giống như các quốc gia khác, ngày hôm nay cũng dẫn người tới đây, ăn thiệt thời không nói, thật đúng là bị chọc tức tới chết.
"Các ngươi, ta là thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ, hôm nay ngồi ở chỗ này, nếu có ai không chịu phục, không ngại đến đây khiêu chiến. Một mình đấu hoặc cùng nhau lên, ta một người đón hết." Bên trong sương mù bảy màu dày đặc, câu nói làm người tức chết của Dược Thiên Sầu lại lần thứ hai truyền đến.
Bình luận truyện