Tinh Thần Châu

Chương 520: Mê Vụ Sâm Lâm (6)



Mọi người đưa mắt nhìn những vũng máu còn chưa khô kiệt, nhìn hơn mười người mới chết thật kỳ lạ như vậy, hiện tại ai dám xông vào chịu chết?
 
Bất quá làm người khác không tưởng tượng nổi chính là, vì sao Dược Thiên Sầu ở bên trong chuyện trò vui vẻ, không bị ảnh hưởng gì?
 
Không ai hé răng đáp lại, mặc cho Dược Thiên Sầu ở bên trong trào phúng, tự mình nói chuyện một mình, mặc cho bên ngoài người người tức giận. Cát Phong Lô hiện tại đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại không thể làm được gì.
 
Dược Thiên Sầu mắng thêm một lát miệng khô lưỡi khô, nhưng vẫn không ai thèm trả lời hắn. Hắn cũng lười mắng tiếp, bắt đầu phân tâm tra xét Mê Vụ Sâm Lâm.
 
Nghe được tiếng mắng bên trong dừng lại, Cát Phong Lô biển sắc nói: "Không xong! Mê Vụ Sâm Lâm lớn như vậy, vạn nhất hắn từ phương hướng khác chạy trốn thì làm sao bây giờ?"
 
"Chạy? Hắn có thể chạy đi đâu?" Bạch Mông âm trầm nói: "Trừ phi vĩnh viễn bỏ trốn giấu diếm mặt mũi, bằng không đời này hắn đừng hòng nghĩ chạy trốn khỏi sự truy sát của tu chân giới."
 
Mọi người liên tục gật đầu, đều nghĩ Dược Thiên Sầu chỉ do chiếm được lợi thế không bị ảnh hưởng bởi Mê Vụ Sâm Lâm, hơn nữa hắn lại có pháp quyết huyền diệu nên bọn họ bị thua, nếu hắn bị vây ở địa phương khác, có thêm mấy cao thủ đồng loạt ra tay, bảo đảm hắn không có gì may mắn.
 
"Yên tâm!" Thanh âm Dược Thiên Sầu lần thứ hai truyền đến: "Lão tử tuyệt sẽ không từ địa phương khác đào tẩu, tối nay sẽ ra nơi này, các ngươi đều chuẩn bị đón nhận cái chết đi thôi. Trước tiên không thèm nói với các ngươi, ta đi dạo đây, buổi tối trở lại tìm các ngươi tính sổ,"
 
Giọng nói dị thường kiêu ngạo đồng thời cũng nhìn thẳng không xem thiên hạ tu sĩ ra gì.
 
Cát Phong Lô tức giận đến oa oa kêu lên, hai tay chụp lấy một đống đá sỏi, hướng Mê Vụ Sâm Lâm ném vào. Một đống đá sỏi rậm rạp gào thét bắn đi vào.
 
Bên trong Mê Vụ Sâm Lâm Dược Thiên Sầu vừa mới xoay người chợt nghe phía sau vang lên tiếng rít gió, lại càng hoảng sợ, cho rằng đối phương lại chủ động công kích. Hắn không nói hai lời, mười thanh hắc hỏa phi kiếm bay ra, trong nháy mắt bắn tới, đem những thứ bay vào đinh đinh đang đang phá hủy.
 
Sở dĩ sương mù nơi này càng thêm dày đặc là bởi vì hắn dùng Thủy quyết phóng ra thêm mây mù, vì muốn khống chế tốt vùng này, miễn cho việc bị người đánh vào cũng không hay biết. Cho nên dù nhiều hòn đá phóng tới, cũng đều bị đánh nát không bỏ sót.
 
Sau khi phát hiện đều là những hòn đậ, hắn có cảm giác bị người đùa giỡn, lập tức mở miệng mắng: "Là lão già vô sỉ nào, không ngờ lấy hòn đá đả thương người, có đạo đức hay không đây?"
 
Cát Phong Lô lần thứ hai bị tức không chịu được, Bạch Mông đặt tay lên vai hắn, ánh mắt nhìn đá sỏi khắp nơi ánh mắt sáng ngời. Sở dĩ mọi người không dám động thủ với sương mù bảy màu dày đặc chính là vì không rõ được sự lợi hại của nó, sợ pháp bảo và pháp khí bị kịch độc nhiễm trúng sẽ bị phế bỏ, lại không nghĩ rằng đá sỏi khắp nơi trên mặt đất có thể sử dụng đánh thử thế nào.
 
Bạch Mông nhìn mọi người khoát khoát tay, lại chỉ vào đá sỏi lại chỉ Cát Phong Lô, ý bảo tất cả mọi người làm theo giống như hắn. Sắc mặt mọi người vui vẻ, đều yên lặng không phát ra âm thanh, bốc lên đại lượng đá sỏi, hướng thanh âm Dược Thiên Sầu vừa mắng to ném ra.
 
Trong tích tắc, đá sỏi bao trùm trời đất vù vù rung động bay vào trong sương mù dày đặc.
 
Đá sỏi bay vọt vào trong sương mù như mưa, Dược Thiên Sầu không biết là thứ gi
 
Bay vào lại nhiều đến như vậy? Sau đó trợn tròn mắt mắng "Kháo" một tiếng liền nhanh chân nhảy vào một khe rãnh bên cạnh, những hoàng ảnh dày đặc như mưa bay vọt qua trên đỉnh đầu, thanh thế thật đúng là dọa người.
 
Đừng xem chỉ là sỏi đá, nhưng trong số những người này không ít người là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, những hòn đá bay ra chẳng khác gì đao thương sắc bén, dù là tu sĩ bị bắn trúng cũng sẽ không dễ chịu.
 
Đợi không còn động tĩnh hắn lại nhảy ra, lập tức liền nghe thanh âm bao trùm trời đất vọt tới, vì vậy lại nhảy xuống khe rãnh, đợi khi lần thứ hai không còn động tĩnh, lập tức nhảy ra, sau đó bỏ chạy, vừa quay đầu lại quát: "Một đám vô sỉ, chờ đó cho lão tử."
 
Mọi người lại bốc đá sỏi ném thêm một lần, tuy rằng biết làm vậy cũng không làm gì được hắn nhưng đó cũng là một phương thức hả giận. Dù là Tân Lão Tam cũng nhịn không được chạy theo cùng mọi người giúp vui, ai bảo tiểu tử kia thật sự là quá kiêu ngạo, hắn vừa ném vừa ha hả cười.
 
Nghe được thanh âm tên bại hoại dần dần đi xa, mấy ngàn người cùng ha hả cười to, xem như ra được chút khẩu khí, nhưng vừa nhìn lại thi thể khắp nơi trên mặt đất, nhất thời liền cười không nổi nữa.
 
Hiện trường bầm thây như vậy dù là ai cũng không dám nhìn tiếp. Những người đầu lĩnh họp kế, lại gọi đệ tử đào không ít hố sâu, đem thi thể chung quanh bỏ vào trong hố, sau đó lấp lại, dù sao cũng không thể để phơi bày như thế, nói như thế nào cũng là đồng môn, không thể để cho họ chết rồi còn phơi thây nơi hoang dã! Về phần nhặt lấy túi trữ vật, tận lực nhận thức mà thôi, không phân biệt được, không thể làm gì khác hơn là ai nhặt được thì cứ lấy.
 
Dược Thiên Sầu ngự kiếm đi xa một đoạn liền dừng lại ngay trước một mành rừng cây sâm sâm rậm rạp, chần chờ do dự có nên đi vào hay không.
 
Vẫn nói bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm không nhìn thấy rõ một gốc cây nào, đến nơi đây mới thật sự nhìn thấy sương mù bảy màu dày đặc, sa mạc hoang vắng không cây cối, rõ ràng gió thổi mạnh không ngừng, nhưng vẫn không thổi tan được sương mù bao phủ tràn đầy nơi đây, thật sự làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
 
Sương mù bảy màu lợi hại thế nào, hắn cũng từng nhìn thấy qua, lúc vừa mới đi vào còn cho rằng mình đã ăn vào Như Ý Đan sẽ không cần sợ bất luận kịch độc gì. Nhưng một lát sau mới cảm thấy có điều không thích hợp, thật sự không dễ chịu, cả người giống như đều chết lặng, dù là ngón tay ngón chân cũng không thể động đậy. Trong tiềm thức hô to không ổn, bản thân hắn thực sự đã quá mức sơ sẩy, thật không ngờ lại thua ngay chỗ này.
 
Nhưng có trời biết, ở ngay thời khắc mấu chốt trong bụng lại ấm áp, một cỗ nhiệt lưa chảy khắp toàn thân, ý thức cũng dần dần thanh tỉnh lại, tay chân cứng ngắc cũng đã có thể động. Bất quá lại cảm giác như trong cơ thể có vật gì đang kéo tơ làm kén, từ các bộ vị trong thân thể như bị kéo ra vật gì đó, tinh tế chảy về phía đan điền.
 
Nội thị kiểm tra mới phát hiện nguyên anh trong đan điền đang lóng lánh ánh sáng sáng lạn, có cảm giác như Đại Nhật Như Lai Phật, rất trang nghiêm, từng sợi tơ bảy màu đang bị kéo nhấp đan điền, lại bị nguyên anh hút vào xoang mũi.
 
Dược Thiên Sầu chợt bừng tỉnh hiểu rạ, nguyên lai cảm giác kéo tơ chính là do Kim Châu phát sinh tác dụng. Sợi tơ bảy màu nghĩ cũng không cần nghĩ, chính là sương mù bảy màu xâm nhấp vào trong cơ thể, độc dược dù là Như Ý Đan cũng không giải được, không ngờ lại bị Kim Châu hấp thu.
 
Ngẫm lại thật đúng là phải cảm tạ Kim Châu, mỗi lần ở thời khắc then chốt, đều có thể giúp đỡ hắn đổi từ hung hóa cát, thật sự thần kỳ không gì sánh được, cũng không biết rốt cục đó là vật gì, nhưng không hề nghi ngờ, nhất định là bảo bối tốt.
 
Nhìn khắp bốn phía, yên tĩnh thiếp thiếp một mành, sương mù bảy màu đang chậm rãi phiêu động, màu sắc tiên diễm như vậy nhưng phía sau lại làm người ta có cảm giác âm trầm sâm sâm, thật cổ quái nói không nên lời.
 
Hay là có quan hệ đến hoàn cành tĩnh mịch trước mắt cũng không chừng.
 
Hắn đi tới đứng bên một thân đại thụ, toàn thân đại thụ đen thui, ra vẻ những đại thụ này đã sớm chết đi. Lại nhìn vào đại thụ bên cạnh, bao quát toàn bộ rừng rậm chung quanh, cũng đều có màu sắc đen như mực, xung quanh đen nhánh một mảnh, ngược lại phía dưới từng gốc đại thụ lại có một vật gì đó đầy nhung mao lại không giống như cây cỏ.
 
Nhớ tới Tân Lão Tam từng nói sư phụ hắn có đến nơi đây hái độc thảo, nơi này cũng không có loại cây cỏ nào khác, lẽ nào chính là thứ này? Hắn muốn hái một chút trở về nghiên cứu, xem có thể nghiên cứu ra bí ẩn, nói không chừng sau đó còn có chỗ dùng, nhưng nghĩ lại đành buông tha, mình không hiểu về những thứ này, chờ có cơ hội hỏi lại sư phụ Tân Lão Tam rồi hãy tính, đến lúc đó có thể tùy thời đến được đây, hiện tại tận lực đừng chạm vào những thứ này nhiều mới tốt.
 
Nếu không vào xem thử ra sao? Dược Thiên Sầu do dự một trận, nếu không có Kim Châu, bản thân đã bị trúng độc mà chết, nếu như gặp phải thứ gì càng lợi hại hơn, thật không biết có thể ứng phó được hay không.
 
Lần thứ hai nội thị bên trong đan điền, chỉ thấy nguyên anh còn đang tiếp tục hấp thu sợi tơ bảy màu, cũng không biết phải hấp thu tới khi nào mới hấp xong, sẽ không bị no chết đi?
 
"Ô ô..." Bên trong rừng cây truyền đến tiếng kêu, cũng không biết là tiếng gì, ở trong rừng cây màu đen liên tục quanh quần, hoàn cảnh tĩnh mịch lại vang lên thanh âm kia, làm cho người ta nghe được phải dựng đứng tóc gáy.
 
Dược Thiên Sầu cần cần thận thận hướng bốn phía quan sát, muốn nghe ra thanh âm ở phương hướng cụ thể nào truyền đến. Nhưng thật rất có nhận ra, chỉ có thể đoán là tận sâu trong rừng rậm truyền tới, có lẽ rất xa rất xa, sau đó thanh âm đột nhiên biến mất.
 
Mẹ nó! Đánh không chết lão tử, há có thể bị một thanh âm trong khu rừng nát này làm hoảng sợ, không thích hợp thì bỏ chạy là được, sợ cái rắm! Dược Thiên Sầu dùng sức tằng hắng hai tiếng, thanh âm quanh quần bên trong rừng cây, trong tay áo vải ra một thanh Hắc hỏa phi kiếm, nhảy lên, tùy ý nhìn bốn phía lớn tiếng kêu to: "Xích chanh hoàng lục thanh lam tử, thùy trì thải luyện đương không vũ khẩu vũ hậu phục tà dương, quan sơn trận trận giới." (đại khái dịch là đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím. Ai cầm lên một dải lụa bảy màu treo cao sau trận mưa, xa xa phấp phới...)
 
Vừa niệm xong bài thơ chợt cảm giác dũng khí đại tráng, thầm nghĩ trường hợp này cũng chỉ có thi nhân thi tài mới có khả năng đánh bại ngưu quỷ xà thần, thật còn dũng mãnh hơn cả việc niệm kinh đúng không?
 
Ngay lập tức cả người hắn tuôn ra Hắc hỏa hộ thể, lại lóe ra hơn mười thanh Hắc hỏa và Thanh hỏa phi kiếm, cảm giác đã chuần bị thỏa đáng, mới cấp tốc hướng tận sâu trong rừng rậm bay đi.
 
Sương mù bảy màu càng ngày càng dày đặc, ánh sáng càng ngày càng kém, hầu như đưa tay không nhìn thấy năm ngón, Dược Thiên Sầu để vài Thanh hỏa phi kiếm bay trước chiếu sáng, cảm giác càng ngày càng đi lên cao, cây cối đen thui càng ngày càng ít, hình như đang bay dần lên trên đỉnh một ngọn núi.
 
Mẹ nó! Bên trong này rốt cục là thứ gì vậy? Dược Thiên Sầu cũng không biết mình đã bay được bao lâu, chỉ thầm thì mắng, đột nhiên trước mắt rộng mở trong sáng, cả người lại chui ra khỏi sương mù bảy màu dày đặc.
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu kinh ngạc liếc nhìn chung quanh, nguyên lai mình đang đứng trên đỉnh một ngọn núi có hình dáng như một bồn nước. Cả ngọn núi giống như một chậu rửa mặt, bốn phía còn có thể nhìn thấy sương mù bảy màu mang mang, bên trong chậu rửa mặt lại là một mảnh mơ hồ, cũng không nhìn thấy rõ bên trong là vật gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
 
Phía dưới là một hố sâu thật lớn, trên mặt đất cũng không giản đơn, không ngờ đều sáng lạn lấp lánh, cũng không biết bên trên trải rộng thứ gì? Ngay trung trơng bằng phẳng, kiến trúc một tòa trúc thai rộng thùng thinh cao hơn mười thước, hình dáng như vầng nguyệt, nhìn thoáng qua lại giống như một dàn tế...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện