Tình Yêu Của Ác Ma
Chương 50: Ra tay tàn nhẫn
Qua 2 tuần sau thì Châu Dã không thấy anh đâu cả,chắc có lẽ là đã đi công tác rồi,nghe nói Diệp Yến cũng đi cùng với anh ấy.
Bây giờ Châu Dã không được ra khỏi nhà,Thư Uyên có đến thì vệ sĩ cũng không cho vào nữa, vì đây là mệnh lệnh của Khắc Huy.
Cuối cùng thì Châu Dã cũng đành phải chấp nhận mà thôi,cả ngày chỉ biết quanh quẩn ở trong nhà mà thôi.
[ Alo Châu Dã,sao cậu không đi học vậy...Bệnh tình cậu đã khoẻ chưa..]
[ Phương Anh,chắc là mình không đi học nữa đâu,bây giờ mình có việc cần phải xử lý..)
(Ừm,Bùi Đạt cậu ấy lo lắng cho cậu lắm đấy..)
(Ừm, mình biết rồi.Chắc có lẽ là mình không có duyên làm bạn với 2 cậu rồi.)
( Nói bậy,khi nào rảnh thì cũng có thể đi uống cà phê mà..]..
(Um …).
Nói xong Châu Dã cũng cúp máy rồi đi làm việc nhà,dạo gần đây cô cảm thấy hơi mệt ở trong người, toàn thân thì uể oải khiến cho cô vô cùng khó chịu...
Đến trưa Lý Duyên đến bây,cô biết ngay là có chuyện chẳng lành mà...
Lúc này Châu Dã định chạy lên phòng đóng cửa lại nhưng mà bà ta đã nhanh hơn 1 bước, Lý Duyên đẩy cô vào trong phòng rồi khoá cửa lại luôn.
" Ha..cái con này,bây giờ mày vẫn còn ở đây hả??.." bà ta gằn giọng lên rồi nắm chặt tay của Châu Dã..
"Sao mày lại day như đĩa vậy,mau cút ra khỏi đây đi..Khắc Huy còn mấy tuần nữa là sẽ lấy vợ rồi.."
Bà ta đẩy cô té xuống đất,sao đó thì thì dùng giày cao gót của mình giẫm lên bàn tay phải của Châu Dã..
" Á....đau...đau quá.."
"Xin....xin bà mà..hức..hức. "
" Cô xứng đáng như vậy mà. "
" Châu Dã nếu cô không mau rời khỏi đây thì cái mạng của ba mẹ cô không còn đâu,mấy ngày nay nghe nói bà
Nguyễn Tuyền đang bị đau chân thì phải.Cô nghĩ tôi có nên phế đôi chân của bà ta luôn hay không..."
"Á.hức...hức..xin..xin bà. mà."
" Xin bà tha cho ba mẹ của tôi.."
"Hức. hức. xin bà.."
"Chỉ cần cô rời khỏi đây thì cả nhà của cô điều an toàn hết."
"Được... được. tôi sẽ rời khỏi đây mà."
Lý Duyên lúc này liền buông chân mình ra,bây giờ đôi tay của Châu Dã đã đầy máu rồi nhưng mà bà ta vẫn không muốn buông tha cho cô.
Bà ta kéo Châu Dã xuống tầng hầm rồi đánh đập cô,đánh vào tay và chân rất nhiều.Bàn tay bây giờ dường như sắp biến dạng đến nơi rồi,nó đầy máu tươi khiến cho ai nấy cũng phải khiếp sợ.
"Hức. hức..á...a...đau..đau quá.xin..xin bà. "
"Á...đau...đau quá.."
Bàn tay phải của Châu Dã đau đớn vô cùng,tầm 2 tiếng sau thì bà ta cũng rời khỏi đây.
Đau,đau quá đi,chắc cô sẽ chết mất.
Sau đó thì Châu Dã cũng ngất liệm đi,cả người năm co ro ở trên mặt đất.Lạnh quá,rất là lạnh, nhưng mà lòng người thì càng lạnh hơn nữa.
Tại sao con người ta lại có thể đối xử với nhau như vậy chứ,lòng người nó đúng thật là đáng sợ mà...
Lý Duyên sau đó thì liền về nhà của mình,đám người làm từ nãy giờ đã ở ngoài vườn cho nên bọn họ cũng không biết gì hết..Bà ta cũng đã cắt hết camera ở trong nhà,vậy cho nên sẽ không có dấu vết gì cả..
Đến tối Thư Uyên lại tìm đến,vệ sĩ vẫn không cho cô vào nhà.Tức quá Thư Uyên đành xông lên đánh vào người bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn không được..
Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc,tự nhiên trong lòng lại có chút bất an,cô sợ Châu Dã sẽ xảy ra chuyện,ai mà biết được cái cô gái ngốc đó sẽ làm ra chuyện gì chứ..
Đợi đến 3 giờ sáng thì Thư Uyên lẻn vào trong nhà,cô tìm hết ngóc ngách ở trong nhà nhưng vẫn không thấy đâu.Lầu nào cũng đi tìm nhưng cũng không thấy người đâu.
" Cốc..cốc." Thư Uyên gõ cửa phòng của quản gia.
" Cô chủ? sao cô lại vào đây được"
" Cháu lẻn vào đấy,anh 2 không cho cháu đến đây sợ là sẽ đưa Châu Dã đi mất. Nhưng mà cháu tìm cô ấy khắp nơi mà vẫn không thấy. "
"Sao kì vậy,2 tuần qua Châu Dã vẫn ở trong phòng của cậu chủ mà "".
Sau đó thì Thư Uyên liền trở lại phòng của anh hai cô một lần nữa.
" Vẫn không có bác à. " cô đảo mắt nhìn xung quanh.
"" Cô chủ, buổi chiều phu nhân có đến đây. Khi ấy người làm đã đi ra vườn hết rồi, không biết 2 người họ ở trong nhà đã nói những gì nữa.."
" Mẹ của tôi sao? Rồi xong luôn,.."..
Thư Uyên ôm mặt của mình rồi chạy xuống nhà kho,lỡ như Châu Dã bị nhốt ở dưới thì tiêu đời.
Mã Hồng cũng lật đật chạy theo,khi mà cánh cửa mở ra thì 2 người liền hét toáng lên.
"Á...Châu Dã."".
Thư Uyên ngồi quỳ xuống đất,cô đỡ người của Châu Dã ngồi dậy.
" Châu Dã,cô mau tỉnh dậy đi..cô đừng chết mà. "
"Bác..bác quản gia..cô..cô ấy thở rất yếu. "
" Để tôi đi gọi vệ sĩ.""
Tầm 4 phút sau thì Thanh Hải cũng chạy vào rồi đưa Châu Dã đi đến bệnh viện,Thư Uyên cũng đi theo.
" Bác quản gia,bác đừng nói chuyện này cho ai biết. Châu Dã khổ đủ rồi"
"Được "
Hoá ra cô đã đúng,lần này là mẹ của cô gây ra. Lúc nãy ở trong phòng ngủ cô còn thấy cái bông tay hình hoa anh đào của bà ấy nữa.
Cho dù là không thích người ta thì cũng không nên làm như vậy chứ, thật sự mà nói thì rất là ác độc, Châu Dã chỉ mới 18 tuổi thôi mà cô gái này còn nhỏ tuổi hơn cô nữa chứ.
Khi nãy nhìn lên bàn tay của cô ấy,dường như xương cốt nó sắp gãy ra hết rồi, cơ thể thì đầy máu trông như là xác chết vậy,1 khung cảnh quá là đau thương..
Bây giờ Châu Dã không được ra khỏi nhà,Thư Uyên có đến thì vệ sĩ cũng không cho vào nữa, vì đây là mệnh lệnh của Khắc Huy.
Cuối cùng thì Châu Dã cũng đành phải chấp nhận mà thôi,cả ngày chỉ biết quanh quẩn ở trong nhà mà thôi.
[ Alo Châu Dã,sao cậu không đi học vậy...Bệnh tình cậu đã khoẻ chưa..]
[ Phương Anh,chắc là mình không đi học nữa đâu,bây giờ mình có việc cần phải xử lý..)
(Ừm,Bùi Đạt cậu ấy lo lắng cho cậu lắm đấy..)
(Ừm, mình biết rồi.Chắc có lẽ là mình không có duyên làm bạn với 2 cậu rồi.)
( Nói bậy,khi nào rảnh thì cũng có thể đi uống cà phê mà..]..
(Um …).
Nói xong Châu Dã cũng cúp máy rồi đi làm việc nhà,dạo gần đây cô cảm thấy hơi mệt ở trong người, toàn thân thì uể oải khiến cho cô vô cùng khó chịu...
Đến trưa Lý Duyên đến bây,cô biết ngay là có chuyện chẳng lành mà...
Lúc này Châu Dã định chạy lên phòng đóng cửa lại nhưng mà bà ta đã nhanh hơn 1 bước, Lý Duyên đẩy cô vào trong phòng rồi khoá cửa lại luôn.
" Ha..cái con này,bây giờ mày vẫn còn ở đây hả??.." bà ta gằn giọng lên rồi nắm chặt tay của Châu Dã..
"Sao mày lại day như đĩa vậy,mau cút ra khỏi đây đi..Khắc Huy còn mấy tuần nữa là sẽ lấy vợ rồi.."
Bà ta đẩy cô té xuống đất,sao đó thì thì dùng giày cao gót của mình giẫm lên bàn tay phải của Châu Dã..
" Á....đau...đau quá.."
"Xin....xin bà mà..hức..hức. "
" Cô xứng đáng như vậy mà. "
" Châu Dã nếu cô không mau rời khỏi đây thì cái mạng của ba mẹ cô không còn đâu,mấy ngày nay nghe nói bà
Nguyễn Tuyền đang bị đau chân thì phải.Cô nghĩ tôi có nên phế đôi chân của bà ta luôn hay không..."
"Á.hức...hức..xin..xin bà. mà."
" Xin bà tha cho ba mẹ của tôi.."
"Hức. hức. xin bà.."
"Chỉ cần cô rời khỏi đây thì cả nhà của cô điều an toàn hết."
"Được... được. tôi sẽ rời khỏi đây mà."
Lý Duyên lúc này liền buông chân mình ra,bây giờ đôi tay của Châu Dã đã đầy máu rồi nhưng mà bà ta vẫn không muốn buông tha cho cô.
Bà ta kéo Châu Dã xuống tầng hầm rồi đánh đập cô,đánh vào tay và chân rất nhiều.Bàn tay bây giờ dường như sắp biến dạng đến nơi rồi,nó đầy máu tươi khiến cho ai nấy cũng phải khiếp sợ.
"Hức. hức..á...a...đau..đau quá.xin..xin bà. "
"Á...đau...đau quá.."
Bàn tay phải của Châu Dã đau đớn vô cùng,tầm 2 tiếng sau thì bà ta cũng rời khỏi đây.
Đau,đau quá đi,chắc cô sẽ chết mất.
Sau đó thì Châu Dã cũng ngất liệm đi,cả người năm co ro ở trên mặt đất.Lạnh quá,rất là lạnh, nhưng mà lòng người thì càng lạnh hơn nữa.
Tại sao con người ta lại có thể đối xử với nhau như vậy chứ,lòng người nó đúng thật là đáng sợ mà...
Lý Duyên sau đó thì liền về nhà của mình,đám người làm từ nãy giờ đã ở ngoài vườn cho nên bọn họ cũng không biết gì hết..Bà ta cũng đã cắt hết camera ở trong nhà,vậy cho nên sẽ không có dấu vết gì cả..
Đến tối Thư Uyên lại tìm đến,vệ sĩ vẫn không cho cô vào nhà.Tức quá Thư Uyên đành xông lên đánh vào người bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn không được..
Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc,tự nhiên trong lòng lại có chút bất an,cô sợ Châu Dã sẽ xảy ra chuyện,ai mà biết được cái cô gái ngốc đó sẽ làm ra chuyện gì chứ..
Đợi đến 3 giờ sáng thì Thư Uyên lẻn vào trong nhà,cô tìm hết ngóc ngách ở trong nhà nhưng vẫn không thấy đâu.Lầu nào cũng đi tìm nhưng cũng không thấy người đâu.
" Cốc..cốc." Thư Uyên gõ cửa phòng của quản gia.
" Cô chủ? sao cô lại vào đây được"
" Cháu lẻn vào đấy,anh 2 không cho cháu đến đây sợ là sẽ đưa Châu Dã đi mất. Nhưng mà cháu tìm cô ấy khắp nơi mà vẫn không thấy. "
"Sao kì vậy,2 tuần qua Châu Dã vẫn ở trong phòng của cậu chủ mà "".
Sau đó thì Thư Uyên liền trở lại phòng của anh hai cô một lần nữa.
" Vẫn không có bác à. " cô đảo mắt nhìn xung quanh.
"" Cô chủ, buổi chiều phu nhân có đến đây. Khi ấy người làm đã đi ra vườn hết rồi, không biết 2 người họ ở trong nhà đã nói những gì nữa.."
" Mẹ của tôi sao? Rồi xong luôn,.."..
Thư Uyên ôm mặt của mình rồi chạy xuống nhà kho,lỡ như Châu Dã bị nhốt ở dưới thì tiêu đời.
Mã Hồng cũng lật đật chạy theo,khi mà cánh cửa mở ra thì 2 người liền hét toáng lên.
"Á...Châu Dã."".
Thư Uyên ngồi quỳ xuống đất,cô đỡ người của Châu Dã ngồi dậy.
" Châu Dã,cô mau tỉnh dậy đi..cô đừng chết mà. "
"Bác..bác quản gia..cô..cô ấy thở rất yếu. "
" Để tôi đi gọi vệ sĩ.""
Tầm 4 phút sau thì Thanh Hải cũng chạy vào rồi đưa Châu Dã đi đến bệnh viện,Thư Uyên cũng đi theo.
" Bác quản gia,bác đừng nói chuyện này cho ai biết. Châu Dã khổ đủ rồi"
"Được "
Hoá ra cô đã đúng,lần này là mẹ của cô gây ra. Lúc nãy ở trong phòng ngủ cô còn thấy cái bông tay hình hoa anh đào của bà ấy nữa.
Cho dù là không thích người ta thì cũng không nên làm như vậy chứ, thật sự mà nói thì rất là ác độc, Châu Dã chỉ mới 18 tuổi thôi mà cô gái này còn nhỏ tuổi hơn cô nữa chứ.
Khi nãy nhìn lên bàn tay của cô ấy,dường như xương cốt nó sắp gãy ra hết rồi, cơ thể thì đầy máu trông như là xác chết vậy,1 khung cảnh quá là đau thương..
Bình luận truyện