Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 94: Tôi Điên Rồi





Phòng nghỉ ngơi nằm ở phía trong cùng, lúc này, trong phòng không có ai cả, còn một lúc nữa mới đến giờ ăn cơm, đám phó đạo diễn vẫn chưa tới, Kiều Phương Hạ ngồi trong phòng nghỉ, lắng nghe tiếng cười đùa ở bên ngoài, cô vùi mình trên ghế sô pha mở điện thoại tự chơi game.

“Phương Hạ?” Còn chưa chơi được mấy ván game thì bỗng nhiên có người gọi tên cô ở ngoài cửa.

Kiều Phương Hạ ngước mắt lên, liếc nhìn người kia một cái.
“Mặt còn đau không?” Tần Lục Dương chỉ vào mặt cô, nhỏ giọng hỏi.

“Cảm ơn anh đã quan tâm, cũng không đau lắm” Kiều Phương Hạ khách sáo trả lời.

Tần Lục Dương lập tức đi tới, anh ta lấy một lọ thuốc từ trong túi ra, đưa cho Kiều Phương Hạ và nói: “Lúc nấy đạo diễn bảo tôi đưa thuốc cho cô nhưng tôi tìm mãi mà chẳng thấy cô đâu cả”.

Kiều Phương Hạ nhìn lọ thuốc trong tay Tần Lục Dương, vì lọ thuốc rất nhỏ, cho nên khó tránh khỏi việc sẽ đụng vào tay đối phương.


Cô phải giữ khoảng cách với Tần Lục Dương.

Kiều Phương Hạ cười nói: “Anh để trên bàn trước đi, làm phiền rồi, tạm thời tôi chưa rảnh tay nữa”
Thật ra Tần Lục Dương đến tìm Kiều Phương Hạ là muốn hỏi một chút về chuyện ngày hôm đó.

Mặc dù Tần Lục Dương đã tận mắt nhìn thấy Kiều Phương Hạ bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, Nhưng khi thấy cô cố gắng tránh né hiềm nghi trong buổi quay phim ngày hôm nay thì anh ta cảm thấy Kiều Phương Hạ không phải là loại hồ ly tinh chuyên đi ve vãn đàn ông như những người kia nói, cô là một cô gái có lòng tự trọng.

Kiều Phương Hạ nhìn Tần Lục Dương một cái, thấy đối phương không hề có ý rời đi, cô lập tức ngắt lời, nói: “Đúng rồi, hình như lúc nãy Chu Tổ My nói có chuyện muốn tìm anh đó, anh đi xem thử đi.”
“Được rồi” Tần Lục Dương do dự mấy giây, cuối cùng vẫn thả lọ thuốc xuống rồi rời đi.

Kiều Phương Hạ nhìn bóng lưng của anh ta, âm thầm thở phào một hơi.
Trong khoảnh khắc thu hồi tầm mắt, Kiều Phương Hạ bỗng thấy Lê Đình Tuấn đang đứng nghiêng người dựa vào cửa phòng vệ sinh, vẻ mặt vô cảm nhìn cô chằm chằm.

Kiều Phương Hạ giật bắn cả mình, trái tim suýt tí nữa thì nhảy ra khỏi cuống họng luôn.

Cô thề, lúc này có thật sự không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra từ trong nhà vệ sinh hết! Cô chắc chắn là không có ai đi vào cả!
Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn đám người ở bên ngoài, suy nghĩ một chút rồi lập tức thoát màn hình trò chơi trên điện thoại, sau đó, cô đứng dậy đi về phía bên đó.

Vừa mới đụng đến chốt cửa, Lê Đình Tuấn ở sau lưng đã túm lấy tay của cô, kéo cô lại.

Cửa vẫn đang mở, thế mà Lê Đình Tuấn cũng dám làm vậy! "Anh..” Kiều Phương Hạ bị túm đến phát đau.

Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Lệ Đình Tuấn đã trực tiếp nâng tay lên đập vào cửa phòng nghỉ.


Sau đó, anh xoay người kéo Kiều Phương Hạ đi về phía phòng vệ sinh.

Kiều Phương Hạ không thể tránh thoát khỏi bàn tay của Lê Đình Tuấn, trong lúc cấp bách, cô cúi đầu, hung dữ cắn một cái lên cổ tay đang lộ ra bên ngoài của anh.

Lệ Đình Tuấn bị đau, hai hàng lông mày nhăn tít lại.

Anh dứt khoát trở tay giữ chặt lấy thắt lưng của Kiều Phương Hạ, đẩy cô vào phòng tắm, ấn cô lên tường và vặn mở vòi hoa sen.

Dòng nước lạnh buốt dội từ trên đầu dội xuống, khiến Kiều Phương Hạ lạnh đến mức phải rùng mình một cái.

“Lệ Đình Tuấn! Anh điên rồi à?” Kiều Phương Hạ giãy dụa muốn thoát ra nhưng lại bị Lệ Đình Tuấn giữ chặt hơn, anh bế cô lên và đặt cô ngồi lên kệ đựng đồ dùng trong phòng tắm.

“Đúng! Tôi điên rồi!” Lê Đình Tuấn vươn tay ra, nắm lấy cằm của Kiều Phương Hạ, sau đó gỡ vòi hoa sen xuống giới cho cô ướt nhẹp từ đầu tới chân.

Anh điên rồi nên mới có thể đưa cô ra nước ngoài, để cô vứt bỏ không thèm quan tâm đến con trai, để cô quen biết Cố Dương Hàn, để cô học diễn xuất!
Kiều Phương Hạ lạnh đến mức cả người không thể khống chế được mà run lập cập, cô vô thức nhấc chân lên đá về phía eo của Lê Đình Tuấn.

Còn chưa kịp chạm đến người anh thì đã bị anh nắm lấy bắp chân mảnh khảnh.


Lê Đình Tuấn chỉ hơi dùng sức một chút thì roạt một tiếng, bộ sườn xám Kiều Phương Hạ còn chưa kịp thay ra đã bị kéo cho rách toạc ra.

Kiều Phương Hạ không ngờ rằng đang ở một nơi như thế này mà Lê Đình Tuấn lại chẳng hề kiêng dè chút nào.

Trong lúc hoảng hốt, Kiều Phương Hạ vội vàng đưa tay lên che ngực lại, nhưng cô còn chưa kịp che chắn gì thì Lê Đình Tuấn đã nắm lấy tay cô, hung dữ kéo cô đến trước mặt mình.

Kiều Phương Hạ đang ngồi trên kệ, eo cô lúc này đúng vừa tầm ngang bằng với eo của Lê Đình Tuấn, trong khoảnh khắc hai người đụng vào nhau, sắc mặt Kiều Phương Hạ lập tức trở nên trắng bệch.

Cô có thể cảm nhận được Lê Đình Tuấn có phản ứng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện