Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 95: Bị Dọa Đến Mức Mặt Mũi Cũng Tái Mét Cả Đi





“Hay là cô la to thêm chút nữa đi”
Đáy mắt Lệ Đình Tuấn tràn đầy sự giễu cợt, anh nói: “Người ở bên ngoài không nghe rõ đâu.”
Kiều Phương Hạ bị nước từ vòi hoa sen giội cho sắp không mở mắt ra được nữa, cô dùng chút tôn nghiêm cuối cùng, nhẹ giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Lệ Đình Tuấn, anh không thể làm ở đây được!”
Trong giọng nói của cô còn mang theo mấy phần cầu xin.

Anh có thể chà đạp tôn nghiêm của cô dưới lòng bàn chân, nhưng mà mấy người sẽ chung sống cùng cô trong mấy tháng tiếp theo đều đang ở bên ngoài kia kia!
Lệ Đình Tuấn lại chỉ cười lạnh một tiếng, lạnh lẽo nói: “Cô không có quyền lựa chọn!”
Trái tìm của Kiều Phương Hạ theo những lời này của anh mà chìm xuống đáy vực.


Khi Lệ Đình Tuấn cúi đầu tiến lại gần Kiều Phương Hạ, cô cắn răng nói nhỏ: “Cho nên, xem người ta như một món đồ chơi, cầm trong tay tha hồ đùa giỡn có phải rất thích thú hay không?”
“Kiều Phương Hạ, cô không đủ tư cách để hỏi câu này đâu” Lệ Đình Tuấn híp mắt lại, trầm giọng nói Chính cô là người khởi đầu trước, bây giờ anh chỉ đang dùng phương pháp của cô để trả lại cho cô mà thôi Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu, nói: “Nhưng tôi không cố ý thất hứa với Đình Trung, anh cũng biết rõ đó là vì Cố Dương Hàn xảy ra chuyện mài Tôi đã chuẩn bị quà cho.

Đình Trung từ lâu rồi!”
Vẻ giễu cợt trong mắt Lệ Đình Tuấn lại tăng lên: “Thế quà đâu iêu Phương Hạ chỉ nói được một chữ, bỗng nhiên cô nhận ra răng Lệ Đình Tuấn cũng không biết chuyện cô đã tặng quà cho Đình Trung rồi, nếu không thì anh cũng sẽ không chất vấn cô như vậy.

Tô Minh Nguyệt không đưa bức tượng tỳ hưu làm bảng ngọc đen cho Đình Trung.

Lệ Đình Tuấn đã cho cô cơ hội.

Nước chảy ra từ vòi hoa sen đã trở nên ấm áp hơn, nhưng sắc mặt của Kiều Phương Hạ lại càng tái mét đi.

Sự lạnh lùng trong mắt Lệ Đình Tuấn xâm nhập vào trong xương tủy của cô, khiến cô không thể khống chế được mà run tẩy.

Đột nhiên, cảm giác đau đớn ập đến khiến Kiều Phương.

Hạ không nhịn được mà kêu lên một tiếng.


Nghe thấy âm thanh phát ra từ trong miệng cô, hai mắt Lệ Đình Tuấn lại càng đỏ hơn, anh nâng tay lên xoay gương mặt nhỏ nhắn của cô lại, dùng sức cần lên đôi môi của cô.

Lệ Đình Tuấn ôm Kiều Phương Hạ ra khỏi phòng tắm và ném cô lên ghế sô pha.

Khoảnh khắc anh áp người xuống, Kiều Phương Hạ đau đến mức không thể nhịn được nâng tay bấu chặt lấy lưng anh.

Tiếng rên rỉ khàn khàn đứt quãng của cô bị nhấn chìm trong tiếng cười đùa vui vẻ của những người ở bên ngoài cánh cửa.

“Đình Tuấn? Anh có ở trong đó không?” Không biết đã qua bao lâu, giọng nói của Tô Minh Nguyệt đột nhiên vang lên ngoài cửa.

Cả người Kiều Phương Hạ vừa mỏi vừa đau, cô cảm nhận được Lệ Đình Tuấn ở phía sau đã rút ra và rời đi, nhưng cô chẳng còn tí sức lực nào để nhìn anh lấy một cái nữa Mấy giây sau, một chiếc áo vest mang theo mùi hương trên người Lệ Đình Tuấn phủ lên cơ thể đang cuộn tròn lại trên ghế sô pha của Kiều Phương Hạ.


Cô nhằm mắt lại, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: “Có thể bỏ qua cho Cố Dương Hàn không?”
Nếu anh đã xem chuyện này như là một cuộc giao dịch, vậy thì cô cũng chỉ có thể xem nó là giao dịch, cô có quyền đưa ra yêu cầu Lệ Đình Tuấn không khỏi nhíu mày lại, nhìn cơ thể nhỏ bé và yếu ớt đang đưa lưng về phía mình.

“Đình Tuấn?” Tô Minh Nguyệt lại gõ nhẹ lên cửa Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, anh lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho một dãy số, sau đó trầm giọng nói: “Đổi một căn phòng khác đi”
Kiều Phương Hạ nằm trên sô pha không biết đã bao lâu, cô cảm thấy cực kỳ đau đầu.

Một lúc lâu sau, cô mới cố gắng chống người ngồi dậy, lấy điện thoại ở một bên qua, lau sạch nước đọng trên màn hình rồi gọi điện thoại cho Nguyên Khiết Đan, Mười mấy phút sau, Nguyên Khiết Đan chạy đến, lúc nhìn thấy Kiều Phương Hạ cả người đầy vết xanh xanh tím tím, đến cả bàn chân cũng toàn là dấu vết đỏ đỏ đang nẵm trong phòng nghỉ, cô ấy bị dọa đến mức mặt mũi cũng tái mét cả đi



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện