Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 64: Ranh giới cuối cùng



Ngụy Phong mở cổ áo của cô ra, ánh mắt chậm rãi dời xuống, chỉ nhìn lướt qua thôi là Lộ An Thuần đã đẩy anh ra ngay, đứng dậy lui về sau mấy bước, cô đứng sát cửa phòng, làm ra dáng vẻ có thể cất bước chạy trốn bất cứ lúc nào.

Ngụy Phong đưa lưng về phía Lộ An Thuần, chậm rãi mặc quần áo.

“Ngụy Phong, anh liêm sỉ một chút.”

Đuôi mắt người đàn ông cong lên: “Em không gõ cửa mà đã vào phòng anh, đặt mông ngồi lên mặt anh lúc anh đang ngủ say, bây giờ còn bảo anh liêm sỉ.”

“...”

“Đâu có ai ngủ che đầu như anh!”

Cũng không sợ làm mình nhạt chết à.

Ngụy Phong mở cửa tủ ra, đầu ngón tay lướt qua một loạt móc áo chỉnh tề, lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo mặc ở nhà màu vàng nhạt, ướm thử trên người mình: “Cái nào đẹp trai hơn?”

Lộ An Thuần nhìn đường cong bắp thịt đẹp đẽ lại rắn chắc trên người anh, có thể nói là hoàn mỹ, nhất là hàng cơ bụng vuông vức kia, bắt mắt lại quyến rũ.

“Không mặc đẹp trai hơn.” Cô đánh giá khách quan.

Đôi môi mỏng của người đàn ông cong lên, rụt rè phun ra hai chữ: “Cảm ơn.”

Anh vẫn chọn chiếc áo mặc ở nhà thoải mái dễ chịu hơn, thuần thục mặc vào, che khuất cơ bắp xinh đẹp này rồi ra khỏi phòng —

“Nhóc con, giặt tất chưa?”

“Mẹ nó, sao anh lại ở nhà!”

Nương theo tiếng thét gào chói tai, Ngụy Nhiên cầm nồi, ngốc nghếch xông ra khỏi phòng bếp: “Chị! Chị không sao chứ!”

“Không sao.”

Cậu quay đầu, thở hổn hển nói với Ngụy Phong: “Cầm thú! Sao anh lại cùng chị em ở trong phòng lâu như vậy chứ!”

Ngụy Phong nhấc chân dài lên, rất không khách sáo mà đá mông cậu, cho dù Ngụy Nhiên đã nhanh nhẹn né tránh nhưng vẫn lảo đảo lật người ngã trên ghế sô pha.

Nhìn động tác thuần thục của hai người này, ở nhà đã quay không ít “phim hành động”.

Ngụy Phong nhìn xuống từ trên cao, đạp một cái vào ngực cậu, lạnh lùng nói: “Không biết lớn nhỏ.”

Lộ An Thuần vội vàng quát bảo ngưng lại: “Ngụy Phong, anh mấy tuổi rồi, không được động tay với trẻ con.”

“Đâu có động tay.”

“Động chân cũng không được.”

Ngụy Phong liếc nhìn chàng trai cao một mét tám mươi bảy trên ghế sô pha: “Nhóc con này, ba ngày không đánh là nhảy lên lật ngói ngay, càng lớn càng khiến người ta ngứa mắt.”

Ngụy Nhiên xoa mông, hừ hừ nói: “Bây giờ anh đánh không thắng em đâu!”

“Vậy sao?”

“Tới đây!”

Ngụy Nhiên thuộc kiểu đánh không thắng lại cực kỳ thích khiêu khích, đừng thấy vóc dáng cậu cao lớn, nhìn rất đáng sợ, nhưng so sánh với thân cơ bắp rắn chắc của Ngụy Phong thì vẫn yếu hơn một chút, bị anh trai ôm ném một cái, bị chế ngự trên mặt thảm dễ như trở bàn tay, hai tay khóa phía sau, không hề có sức đánh trả.

Ngụy Nhiên kêu la lung tung, liều mạng phản kháng, cùi chỏ sắp bị anh bẻ gãy rồi.

Ngụy Phong dùng một tay tóm lấy cậu, vỗ vào khuôn mặt đỏ hồng lại không cam lòng của cậu, cười lạnh: “Có phục không.”

“A a a a a! Em giết anh!”

Ngụy Phong dùng sức đè thiếu niên vào góc của sô pha, làm cậu nghẹn đến mức gần như sắp không thở nổi: “Giết em đi, chị em sắp khóc chết mất rồi.”

“Không có đâu, có đồ quỷ sứ đáng ghét nhà em.”

“Ngụy Phong, anh đừng trêu nó nữa!” Lộ An Thuần cạn lời nhìn bọn họ.

Hai anh em này quả thật giống như hai con sư tử mạnh mẽ tranh cướp lãnh thổ, giương cung bạt kiếm.

Quả nhiên trong nhà nhiều con trai thì dễ xảy ra chiến tranh.

Bất kể Ngụy Phong ở công ty tinh tướng thế nào, đóng vai đến mức giống như nam thần lạnh lùng, tinh anh trong nghề, nhưng ở nhà, hình thức sống chung như gà bay chó sủa của anh và Ngụy Nhiên sẽ mãi mãi không thay đổi.

Cô tiến lên đẩy Ngụy Phong ra, kéo Ngụy Nhiên dậy, dùng tay quạt gió cho cậu: “Em cũng bớt nói hai câu đi, cương với anh em làm gì chứ.”

Ngụy Nhiên tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai, lại không làm gì được người đàn ông này, chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt nhìn anh.

Anh quả thật chính là khắc tinh của cậu.

“Em còn trừng à?”

Ngụy Phong giơ tay lên thưởng cho cậu một hạt dẻ nổ, đập vào trán.

“Anh còn đánh nữa.” Lộ An Thuần tức giận đến mức trở tay đánh trả, gõ Ngụy Phong một cái.

Cái đánh này của cô Ngụy Phong lại cam lòng tiếp nhận, không dám làm gì cô.

“Ngụy Phong, anh chờ đó, sớm muộn gì cũng có một ngày, em phải giẫm anh dưới chân!” Tâm tính thiếu niên của Ngụy Nhiên càng ngày càng bị kích thích, cậu tức hổn hển đe dọa anh: “Em muốn khiến anh sống không được, chết không xong!”

“Vậy có phải anh nên nhân lúc này trừ cỏ tận gốc không?”

Dứt lời, anh lại muốn tiến lên đánh cậu, Lộ An Thuần vội vàng bảo vệ Ngụy Nhiên, đẩy tay anh ra: “Làm người đi, bắt nạt trẻ con thấy thú vị không?”

“Em nhìn nó xem, có chỗ nào giống trẻ con không?”

“Ngụy Phong, anh bao lớn rồi hả!”

Ngụy Phong cười: “Anh lớn bao nhiêu vừa rồi em chưa thấy rõ hả?”

Lộ An Thuần còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Nhiên vừa nghe xong lại xù lông lên: “Anh làm gì chị của em rồi hả! Cái đồ lưu manh này!”

Cậu đứng lên ghế sô pha, nhấc chân đá Ngụy Phong, kết quả trọng tâm của bản thân bất ổn, ngã lên ghế sô pha, còn đè đau cánh tay của Lộ An Thuần.

Ngụy Phong lườm một cái, đuổi Ngụy Nhiên đi, kéo Lộ An Thuần dậy: “Cút đi giặt tất.”

“Em giặt rồi!”

“Giặt đồ lót luôn rồi à?”

“Giặt chung với nhau rồi.”

“...”

Ngụy Phong và Lộ An Thuần liếc nhìn nhau một cái, nhìn thấy rõ sự kinh hãi trong mắt cô gái, anh vội vàng giải thích: “Cái này tuyệt đối không phải anh dạy, anh đâu có lười như nó.”

Một mùi khét lẹt bay ra từ phòng bếp, lúc này Ngụy Nhiên mới nhận ra điều không thích hợp, vội vàng bò dậy khỏi ghế sô pha, chỉ mang một chiếc dép lê, hốt hoảng xông vào phòng bếp —

“Ối, gà của em! Cháy rồi!”

“Gà của em cháy rồi.”

Ngụy Phong lặp lại, khóe môi nở nụ cười trêu tức, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt dò xét của Lộ An Thuần, anh lập tức thu lại nụ cười, biến về làm người đứng đắn.

“Ngụy Phong, nếu như Lộ Bái nhìn thấy dáng vẻ thật sự của anh, tuyệt đối sẽ đuổi anh ra khỏi công ty ngay, ông ta ghét nhất là loại người cười toe toét không đứng đắn giống như anh.”

“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Ngụy Phong ngồi bên cạnh cô, con dao gọt trái cây xoay một cách linh hoạt trên đầu ngón tay, anh bắt đầu gọt táo: “Anh sẽ ngụy trang thật tốt.”

“Anh hoàn toàn không thích kiến trúc.” Lộ An Thuần nhíu mày nói: “Thật là… quá tùy hứng! Vì sao không học kỹ thuật hàng không vũ trụ cho tốt chứ.”

“Người làm công trong chế độ xã hội chủ nghĩa chính là làm nghề nào yêu nghề đó.”

“Em không có giỡn với anh.” Vẻ mặt Lộ An Thuần nghiêm túc: “Anh đừng ở lại tập đoàn Lộ thị nữa, không có tương lai.”

“Suy nghĩ của anh và em rất khác nhau, đối với người khác, có thể được Tổng giám đốc coi trọng như vậy, thậm chí còn sắp cưới đại tiểu thư của tập đoàn.” Anh bỏ vỏ táo thật mỏng vào miệng, nhai nuốt một cách giòn tan: “Rất rõ ràng là tương lai xán lạn, quả thật chính là hình mẫu của người làm công.”

“Anh có biết việc này phải dùng cái gì để đổi lấy không? Anh biết cuộc sống sau khi cưới sẽ thế nào không? Anh muốn một lời không cẩn thận là bị ông ta nắm tóc đập vào tường sao! Anh muốn cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua dưới camera giám sát sao? Ngay cả phòng ngủ của chúng ta… cũng sẽ không có chút riêng tư nào!”

Ngụy Phong nghe tất cả sự miêu tả của cô, ánh mắt sâu xa lại lạnh lẽo.

Một lúc sau, anh che đậy cảm xúc rất tốt, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Có camera à, vậy thì chúng ta không làm trong nhà.”

“...”

“Anh hoàn toàn không hiểu.” Lộ An Thuần lắc đầu, cảm xúc kích động: “Em không đùa với anh, đừng tưởng rằng bây giờ ông ta đối xử tốt với anh thì sẽ mãi như vậy, không có đâu! Một khi anh trở thành người nhà của ông ta… thì sẽ biết ông ta dữ tợn tới mức nào, mãi mãi không trốn thoát được!”

Ngụy Phong đút một miếng thịt quả đã gọt vỏ vào miệng cô, ánh mắt rũ xuống, anh bình tĩnh nói: “Lúc Cầu Cầu chết, em đã nói, trước kia mỗi khi em làm sai chuyện gì, ông ta sẽ không trừng phạt em mà chỉ trừng phạt chó.”

“Phải.” Khóe mắt Lộ An Thuần ửng đỏ, cô nhai thịt quả chua ngọt anh đút, đoạn hồi ức tồi tệ đó giống như cơn ác mộng của cô.

Lộ Bái biết Cầu Cầu là chú chó trong lòng cô yêu quý nhất, cho nên mỗi khi cô không nghe lời ông ta, Lộ Bái đều sẽ dùng bạo lực với Cầu Cầu.

Lộ An Thuần thiện lương như vậy, tăng bạo lực vào thứ cô yêu quý còn làm cô đau khổ hơn vạn phần so với trực tiếp hạ nắm đấm lên người cô.

“Anh muốn làm gì?”

Ngụy Phong lại đút táo vào miệng cô, dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng đưa ra lời hứa hẹn kiên định nhất: “Lộ An Thuần, có anh ở đây, ông ta sẽ không động được đến một đầu ngón tay của em, sau này, anh làm chó của em.”

Lộ An Thuần nghe hiểu ý của anh, nước mắt lập tức vỡ đê, chảy xuống: “Không, không thể nào!”

Ngụy Nhiên bưng một dĩa gà cay đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Lộ An Thuần ngồi khóc bên cạnh Ngụy Phong, cậu thở hổn hển nói: “Ngụy Phong! Anh lại làm chị ấy khóc rồi.”

“Chị em chính là đồ mít ướt, liên quan quái gì đến ông đây.”

Ngụy Nhiên rút khăn giấy, đẩy Ngụy Phong ra, rất dịu dàng mà lau nước mắt cho Lộ An Thuần.

Ngụy Phong đứng dậy đi đến bên bàn đảo, dùng đũa bới móc dĩa gà cay đen sì mà cậu làm: “Em đã lãng phí sinh mạng của một con gà hoạt bát, đêm nay nó sẽ đến tìm em.”

“Im miệng! Không được dọa em!”

Ngụy Nhiên cực kỳ nhát gan.

Lộ An Thuần dụi mắt, đứng dậy rời đi: “Nhiên Nhiên, chị phải về đây.”

“Hả, chị ơi chị không ăn cơm sao?”

Ngụy Phong cười lạnh: “Dạ dày cô ấy khó chiều, ăn cái món gà bóng đêm này của em thì tối nay đảm bảo sẽ cùng con gà này đến tìm em.”

“Ngụy Phong anh thật là… phiền quá phiền quá đi mất!” Ngụy Nhiên cực kỳ ghét bỏ anh.

Lộ An Thuần ôm túi rời đi, Ngụy Nhiên tiễn cô tới cửa: “Chị, lần sau lại đến chơi nhé.”

"Chị sẽ không tới nữa.” Cô nhìn bóng lưng cao gầy của Ngụy Phong bên bàn đảo, lau đi thứ ướt át ở khóe mắt: “Cũng sẽ không gặp anh trai em nữa, em hãy chú ý giữ gìn sức khỏe, nghe lời anh trai em.”

"Chị! Này…”

Đưa mắt nhìn cô rời đi, Ngụy Nhiên oán trách quay đầu, nói với Ngụy Phong: “Chị ấy nói chị ấy sẽ không đến nữa!”

Ngụy Phong nếm món gà bóng đêm của cậu, hững hờ nói: “Không sao, tụi anh sắp kết hôn rồi.”

“Anh chắc chứ? Em thấy chị ấy hình như hoàn toàn không có ý định muốn kết hôn với anh.”

“Cô ấy sẽ kết hôn.”



Buổi chiều cuối tuần, một cơn mưa rào cọ rửa mặt đất.

Lộ An Thuần đi ra khỏi tòa nhà nghệ thuật, nhìn thấy Chu Mịch đã lâu không gặp ở một bên cột hành lang cao ngất ở cửa ra vào.

Từ sau lần nói chia tay trước đó, Lộ An Thuần đã xóa số liên lạc của cậu ta, sau đó nghe Ninh Nặc nói, Chu Mịch đã đi tìm cô ấy mấy lần, muốn gặp mặt Lộ An Thuần một chút.

Ninh Nặc không đồng ý, cô ấy quá hiểu tính cách của Lộ An Thuần, sau đại học thì thay bạn trai theo tuần, chia tay chưa từng dây dưa dài dòng, cắt đứt phải gọi là sạch sẽ.

Chuyện cô đã quyết định thì không có chỗ quay đầu.

Giờ phút này chàng trai mặc một chiếc áo hoodie màu sáng, dựa vào cột hành lang, ủ rũ nhìn Lộ An Thuần: “An An…”

Nếu đã gặp rồi, Lộ An Thuần cũng không tiện bơ người ta, cô đi lên phía trước: “Sao em lại tới đây?”

“Không phải chị dạy học sinh ở đây sao? Em thấy trời mưa rồi, mang dù cho chị.”

“Không cần phiền đâu, chờ lát nữa sẽ có tài xế tới, em nhanh về đi.”

“An An.” Chu Mịch đút hai tay vào túi, chuyển bước chân đi đến trước mặt cô: “Chuyện chia tay, thật sự không suy tính lại sao?”

“Chu Mịch, chị đã nói rất rõ ràng rồi.”

“Nhưng mà, rốt cuộc là vì sao?”

“Chị không thể có bạn trai lâu dài được.”

“Em chắc chắn nghe lời hơn bất cứ người bạn trai nào khác.” Chu Mịch cam đoan với cô: “Chỉ cần chị đừng chia tay với em, chị nói gì em cũng nghe hết.”

“Cô ấy không thích người nghe lời.”

Một giọng nói cuốn hút truyền đến từ trong mưa, mang theo sự trào phúng mà nâng cao âm cuối.

Lộ An Thuần ngước mắt, nhìn thấy Ngụy Phong che dù đen đứng trong cơn mưa to như trút nước, bộ âu phục màu đen làm tôn lên hình thể cân xứng thon dài của anh, hòa vào cùng bóng đêm một cách hoàn mỹ.

Anh đi tới từ trong mưa, thu dù lại, mấy giọt nước mưa rất không khách sáo mà văng lên người Chu Mịch.

“Biết cô ấy thích kiểu gì không?”

Anh đi đến trước mặt Chu Mịch, mang theo cảm giác cực kỳ áp bách, trong mắt đầy vẻ phách lối —

“Như tôi này.”



Chu Mịch nhìn thấy Ngụy Phong, quả thật giận mà không phát tiết ra được, lần trước ở biệt thự thác nước, anh cho người đuổi cậu ta ra ngoài, khiến cậu ta mất hết thể diện, lần này, cậu ta không dễ gì mới lấy được dũng khí níu kéo bạn gái, anh lại… lại tới phá đám!

“Rốt cuộc anh là ai?”

“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy.” Ngụy Phong nói lời này rất hùng hồn.

“Cái gì? An An chị sắp kết hôn rồi à?”

“Anh ta nói bậy đấy.” Lộ An Thuần thuận thế dắt tay Chu Mịch, muốn chọc tức cái tên phách lối này: “Đi thôi, cùng đi ăn tối, chuyện chia tay chúng ta bàn lại xem.”

Chu Mịch được chiều mà sợ, đắc ý nhìn Ngụy Phong rồi kéo Lộ An Thuần đi tới một bên cửa, bung dù ra.

Ngụy Phong nhìn bóng lưng hai người, cơ thịt ở khóe mắt run lên rất khẽ, một giây sau, anh sải bước đi qua, cực kỳ cương quyết mà giật tay hai người ra, túm lấy Chu Mịch đi vào trong mưa.

“Ngụy Phong, anh làm gì vậy?!”

Chu Mịch chưa đứng vững được, suýt nữa lảo đảo té ngã, dù cũng rơi xuống đất.

“Yêu cô ấy lắm đúng không?”

Chu Mịch ổn định cơ thể, dùng sức gật đầu, rống to: “Đúng vậy, ông đây yêu Lộ An Thuần!”

“Yêu bao nhiêu?”

“Tôi… tôi sẵn lòng chết vì cô ấy!” Chu Mịch bị khí thế uy áp của anh làm cho bật thốt ra.

“Nhớ kỹ câu này.”

Ngụy Phong kéo cửa xe Benz đen ra, nghiêng người ngồi lên, thắt dây an toàn đồng thời khởi động động cơ.

Trong cơn mưa to, chiếc Mercedes rền vang một tiếng, thêm đủ công suất lao về phía Chu Mịch.

Chu Mịch thật sự không nghĩ tới người đàn ông này lại chơi lớn như thế! Cậu ta sợ đến mức lui sang một bên né tránh, không đề phòng mà ngã lăn quay trên thềm đá.

Một tiếng phanh lại sắc bén vang lên, chiếc Mercedes kéo lê một đường xinh đẹp, dừng lại trước mặt Chu Mịch, làm văng bọt nước lên đầy người cậu ta, cực kỳ nhếch nhác.

Lộ An Thuần vội vàng xông vào màn mưa, đỡ Chu Mịch dậy rồi kéo cậu ta đến dưới mái hiên: “Không bị thương chứ?!”

“Không, không sao.” Giọng nói của Chu Mịch cũng thay đổi, thân thể hơi run rẩy, vẫn chưa hết sợ hãi.

Cậu ta có hoàn cảnh gia đình tốt, sống thuận buồm xuôi gió, lớn lên trong sự yêu thương che chở của bố mẹ, chưa từng bị kinh hãi như vậy, cũng chưa từng thấy người đàn ông nào hoang dại như thế.

Ngụy Phong đi ra khỏi xe hơi, đóng cửa xe “Ầm” một tiếng, đôi mắt đen nhánh nhìn cậu ta, anh lạnh giọng uy hiếp —

“Để tôi nhìn thấy cậu nữa thì cậu nhất định sẽ chết.”

Chu Kiếm cũng bị màn vừa rồi làm sợ mất mật, ngay cả dù cũng không kịp cầm, đứng dậy chạy vào trong mưa, biến mất không thấy hình bóng.

Không dám nói với Lộ An Thuần thêm một câu nào nữa.

Ngụy Phong cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo vẻ khinh bỉ.

“Cái tên điên này!”

Lộ An Thuần điên cuồng phát tiết với anh, nâng tay lên muốn đánh anh: “Bắt nạt người khác thú vị lắm sao!”

Cho dù Ngụy Phong đánh nhau hung hãn phách lối thế nào, nhưng Lộ An Thuần muốn đánh anh, anh chưa từng đánh trả, cũng sẽ không trốn tránh, anh lập tức nhắm mắt lại.

Nhưng Lộ An Thuần chung quy không nỡ đánh anh thật, chỉ kéo mạnh của cổ áo của anh, đẩy anh ra.

Ngụy Phong lảo đảo bước xuống bậc thang, đứng trong mưa.

Nước mưa chảy xuống tí tách theo xương lông mày mạnh mẽ của anh.

“Không muốn nhìn thấy anh nữa!” Cô cũng bước xuống bậc thang, bất chấp cơn mưa xối xả trước mắt, vội vàng rời đi.

Ngụy Phong nhặt chiếc dù đen dưới đất lên, đi hai ba bước đuổi theo, che dù cho cô đồng thời ôm lấy cô từ phía sau.

Lộ an Thuần dùng sức giãy giụa, hai tay của anh vây quanh ngực cô, giữ lấy cổ tay cô, ôm cô vào lòng.

Không có chỗ trốn.

“Ngụy Phong, thả em ra!”

Ngụy Phong kề sát vào tóc mai của cô, vừa hôn cô vừa dùng giọng nói nóng bỏng mà kìm nén nói —

“Em muốn ghét anh, từ chối anh thế nào, anh cũng sẽ không giận thật, trước khi anh quay về, em muốn tìm bao nhiêu người bạn trai ở bên em, anh cũng tha thứ.”

“Nhưng Lộ An Thuần, anh có ranh giới cuối cùng của anh.”

“Từ khoảnh khắc này, chỉ anh mới có thể chạm vào em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện