Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 67: Khổ chiến





Huỳnh Hoa để mặc cho Dương Long quần nhau với con rắn đang lồng lộn điên cuồng, cô lách người qua các ngách đá, vòng ra phía sau con rắn. Một mình tìm lối vào bên trong cánh cửa đá. Chỉ thấy bức tường đá cao rộng phẳng lì, Huỳnh Hoa đặt tay lên phiến đá thầm vận lực nhưng không hiệu quả. Cô ngước mắt nhìn lên, bên trên quả có một viên đá màu tím đang tỏa sáng lung linh. Nó được ấn sâu vào bên trong cánh cửa đá.

Huỳnh Hoa nhớ lại mấy chữ khắc trên tấm bia, lúc mới vào cô và Dương Long đã nhìn thấy: chỉ cần lấy viên đá xuống sẽ có thể vào được bên trong. Huỳnh Hoa đang định nhảy lên lấy viên đá xuống, chợt nghe một tiếng “Hự” lớn vội quay nhìn lại. Là Dương Long bị chiếc đuôi to tướng của con rắn quất trúng, thân người anh không tự chủ bay thẳng vào vách đá, rơi ầm xuống, toàn thân lấm tấm máu tươi, trong miệng anh cũng phun ra ngúm máu. Con mãng xà lại thu mình sắp sửa lao bổ tới chỗ anh, trong khi Dương Long vẫn chưa ngồi dậy được, mà nếu là người không có võ công hẳn anh đã mất mạng rồi.

Trong lúc cấp bách, Huỳnh Hoa co chân đá mạnh hòn đá dưới đất, hòn đá bay vèo đập vào đầu con rắn, tuy không đủ mạnh để làm tổn thương nó nhưng đủ để nó nhận ra phía sau lưng còn có kẻ thù. Nó không thèm điếm xỉa tới Dương Long mà luồn thân qua một bực đá để nhìn về phía sau. Vừa thấy Huỳnh Hoa, lưỡi nó lè ra đỏ chót rồi thu mau lại, cùng lúc con rắn tung mình lao nhanh về phía cô mặc dù thân hình nó khá dài và to lớn.

Huỳnh Hoa thấy nguy vội lách mình tránh sang bên, toàn thân con rắn tông thẳng vào cánh cửa đá to lớn, đất đá bên trên rơi xuống rào rào, bụi tung mù mịt. Lại sổng mất con mồi, con rắn tức tối quẫy đuôi lia lịa, làm cho đất đá được dịp bay nhảy loạn cuồng. Huỳnh Hoa vội lách mình nép vào bực đá gần đó để tránh “nạn đá bay”. Con mãng xà phì ra một hơi tanh tưởi, thu mình lại, tiếp sau đó nó lao vút về phía Huỳnh Hoa. Nghe gió rít Huỳnh Hoa thầm kêu khổ, mặc cát bụi, mặc đá bay cô tung người nhảy vội sang nơi khác để tránh bị thân thể to đùng kia đè bẹp. Vừa đặt chân xuống đất cô vội lách người luồn qua những ngóc ngách khác.

Lúc này, Dương Long cũng đã gượng dậy được rồi, chợt nghe Huỳnh Hoa hét lên:

- Dương Long, phía sau.

Theo bản năng Dương Long chống kiếm nhảy tránh đi. Huỳnh Hoa biết mình vừa để lộ vị trí sau khi thông báo cho Long nên vội lách tránh đi nơi khác. Chỉ là không ngờ chiếc đuôi con mãng xà vừa lúc quất trúng vào bực đá. Khối đá vỡ nát, địa thế nơi ấy lại có phần hiểm trở nên không tránh kịp, bị chiếc đuôi quất trúng toàn thân Huỳnh Hoa bị chấn tung cao, cùng với mớ đất đá bay vèo về phía Dương Long. Thấy nguy, Dương Long điểm chân nhảy lên ôm gọn Huỳnh Hoa vào lòng, nhờ vậy cô không bị hất văng vào vách đá mà bật ra như tình cảnh thảm thương của anh ban nãy.

Nhưng khi hai người vừa chạm chân xuống đất, con rắn điên mồi lại lù lù lướt tới, cái đầu ngóc cao, chiếc lưỡi lè ra đỏ như máu, đôi mắt ngầu đục nhìn xoáy vào hai con mồi phía trước. Lần này nó không tấn công một cách vội vàng như trước, vì nó đã dồn được con mồi vào chỗ không lối thoát. Dù lúc này chưa thể nói là khoảng cách giữa sống và chết chỉ bằng sợi tóc như những lần trước nhưng lúc này Huỳnh Hoa không tránh khỏi cảm thấy hoảng sợ. Phía sau lưng của cả hai giờ là vực đá sâu thẳm, nhìn xuống chỉ lờ mờ thấy toàn đá nhọn lởm chởm nhô lên, nếu sẩy chân rơi xuống ắt tan xương nát thịt.

Con rắn gồng mình lên, từng thớ vảy vươn cao, nó từ từ rụt cổ về sau. Đây chính là tư thế chuẩn bị tấn công một đòn chí mạng. Huỳnh Hoa và Dương Long căng mắt quan sát từng cử động nhỏ của con mãng xà hung ác, cả hai cùng chầm chậm bước lùi ra sau. Từ miệng con rắn phát ra tiếng “U… u…” ngay sau đó nó lao nhanh về phía hai người.

Dương Long kéo Huỳnh Hoa tung người tránh sang bên trái, con rắn lại bị sổng con mồi, uốn thân mình lùi lại. Huỳnh Hoa và Dương Long vừa hạ chân lại giẫm phải những hòn đá to nhỏ do con mãng xà đập vỡ từ trước, không trụ vững cả hai cùng lúc té nhào. Đang định bò dậy, không rõ chiếc đuôi mãng xà từ đâu giáng xuống ngay chỗ hai người. Dương Long và Huỳnh Hoa không hẹn mỗi người cùng lăn qua hai hướng ngược nhau để tránh né, chiếc đuôi to tướng quất ầm vào khoảng không giữa hai người, bụi cát lại được dịp tung mù lên. Chưa kịp định thần, chiếc đuôi kia lại vung lên rồi đập mau xuống, lần này thì ngay chỗ Huỳnh Hoa đang nằm, Dương Long hét lên:

- Huỳnh Hoa, cẩn thận.

Lúc này thì chỉ còn bản năng làm việc, Huỳnh Hoa đẩy tay vào mép đá bên cạnh mượn lực lăn mau trở về chỗ cũ, vừa khít tránh được chiếc đuôi quất xuống. Dương Long đã gượng đứng lên đang định đưa tay kéo Huỳnh Hoa đứng dậy thì bất ngờ chiếc đuôi mãng xà quét qua ngang người anh. Dương Long vội ngã người ra sau để tránh bị quất trúng, chợt cảm thấy chân trụ hẫng đi Dương Long không đứng vững té luôn ra sau, nhưng phía sau lại là vực thẳm âm u. Huỳnh Hoa thấy thế hoảng kinh, vừa lúc anh đưa tay định kéo cô đứng dậy, khoảng cách không xa mấy, Hoa nhanh tay chụp được tay anh giữ lại. Nhờ vậy Dương Long không bị rơi xuống dưới, nhưng toàn thân lại treo lơ lửng giữa khoảng không, dù gan dạ đến mấy lúc này cũng không khỏi chới với kinh hoàng.

Bên trên chỉ còn lại Huỳnh Hoa, nhưng tay phải lại đang giữ chặt bàn tay Dương Long. Còn anh đang treo người trên mép vực không thể di động. Con rắn to lại đang lù lù lướt tới, lè lưỡi, gồng mình, nhìn chòng chọc vào cô. Huỳnh Hoa kêu thầm:

“Chẳng lẽ mình phải chết ở nơi này thật sao. Không, mình nhất định phải sống và rời khỏi nơi này. Nhất định!”

Con rắn vẫn còn đang chòng chọc nhìn Huỳnh Hoa. Bên dưới Dương Long rên lên:

- Huỳnh Hoa, hãy buông tay đi. Hãy buông tay tôi… như vậy em mới rảnh rang đối phó…


Không đợi Dương Long hết câu Huỳnh Hoa hét lên:

- Tôi không buông, có chết thì cùng chết, có sống thì cùng sống.

Trong lúc này trong đầu Huỳnh Hoa chợt lóe lên tia sáng. Cô kêu thầm “Thiên Kiếm, Thiên Kiếm… mau giúp ta!” Tâm linh vồn vã gọi Thiên Kiếm đồng thời Huỳnh Hoa vận toàn bộ công lực vốn có của mình tạo thành một màng bảo vệ quanh thân. Nếu là đối đầu với vũ khí thông thường như đao kiếm, cách làm này có thể giúp cô tránh khỏi sự sát thương của những loại vũ khí sắc nhọn kia. Nhưng hôm nay kẻ địch của cô không hề đơn giản, nó làm một con mãng xà sức nặng cả ngàn cân. Huỳnh Hoa không chắc rằng nội công sẽ giúp được gì cho mình, nhưng cũng đành vậy, có phản kháng còn hơn nhắm mắt buông tay. Bây giờ, Huỳnh Hoa chỉ còn chờ đợi kết quả của canh bạc này, may mắn thì được sống nếu không thì là chết.

Con mãng xà thu hết sức lực toàn thân lao bổ về phía Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa nhắm mắt lại không dám nhìn vào những gì sắp xảy ra. Chỉ cảm giác có một sức ép mãnh liệt xô ập vào người. Huỳnh Hoa dường như nghe thấy âm thanh của sự rạn vỡ, từng thớ thịt đốt xương trên người như đang rạn nứt, đau đớn vô cùng. Nhưng rồi ngay lập tức tất cả cảm giác ấy biến mất, sức ép kia dường như lướt qua cô rất vội vàng.

Huỳnh Hoa mở bừng mắt ra nhìn, chỉ kịp trông thấy chiếc đuôi của mãng xà quất vào mép đá, còn toàn thân nó đã lao thẳng xuống đáy vực thẳm âm u bên dưới. Huỳnh Hoa thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi có lẽ nhờ cô vận lực thành màng bảo vệ toàn thân nên khi mãng xà lao đến, chưa kịp quằm lấy cô đã bị quán tính đẩy cho trượt về phía trước. Nếu không có thể giờ đây cô đã thành thức ăn trong bụng nó rồi.

Nguy hiểm qua đi, Huỳnh Hoa chỉ cảm thấy toàn thân rời rã, chỉ muốn nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi. Nhưng không được, bây giờ cô vẫn còn một việc phải làm, Dương Long vẫn còn treo mình bên dưới, cô không thể ngủ trước khi kéo được anh lên. Tuy nhiên, Huỳnh Hoa dẫu có lòng nhưng sức lực của cô lúc này gần như tiêu biến đi đâu hết, cô chỉ còn đủ sức nắm chặt bàn tay của anh. Vô kế khả thi, Huỳnh Hoa chỉ biết nằm nhắm mắt và thở dốc.

Bên dưới bàn tay Dương Long bị Huỳnh Hoa nắm chặt nên cơ thể anh cứ thế treo lơ lửng giữa không trung, anh cảm giác được Huỳnh Hoa đang đuối sức. Long thở dài, thấp giọng:

- Huỳnh Hoa, hãy buông tay đi!

Huỳnh Hoa vẫn im lặng. Dương Long bực tức kêu lên:

- Huỳnh Hoa, có nghe tôi nói không? Buông tay đi, đừng lo cho tôi nữa. Mau buông tay và tìm đường quay trở lại đi, tôi sắp không chịu nổi rồi…

Huỳnh Hoa nhẹ giọng:

- Không, đã đến được đây rồi thì không thể tay không mà trở ra, bao nhiêu công sức không thể đổ sông đổ biển được. Lúc vào là hai người, khi trở ra cũng phải hai người hoặc là không bao giờ trở ra nữa.

- Huỳnh Hoa, đừng như thế, đừng hủy mạng vì tôi. Cô nương còn trẻ, tuổi xuân còn dài, hãy cố gắng trở ra và sống tiếp quãng đời còn lại. Nếu còn xem tôi là bạn, hãy buông tay, hãy quay về, sống luôn cả phần của tôi nữa…

Huỳnh Hoa gắt lên:

- Im miệng!

Không gian bỗng trở nên lặng phắt. Huỳnh Hoa vẫn giữ chặt tay của Dương Long, toàn thân Dương Long vẫn treo lủng lẳng giữa không trung, bên dưới là vực sâu thăm thẳm, với vô số ngọn chông bằng đá. Bên trên Huỳnh Hoa vẫn nằm dài, vừa thở dốc vừa vận công điều tức, cố gắng thu thập những phần sức lực đã tản mát trở về một chỗ. Vừa vận công cô vừa thầm kêu hoán:

“Thiên Kiếm ơi Thiên Kiếm, nếu còn xem ta là chủ nhân, làm ơn hãy ban cho ta thêm sức mạnh.”

Một luồng nhiệt khí bất ngờ lan tỏa, không phải từ đan điền – huyệt vị dưới rốn vốn là nơi tập trung nội lực vốn có khi luyện công, mà từ tim lan ra toàn cơ thể. Huỳnh Hoa hít từng hơi sâu và thở nhẹ nhàng ra, tiếp nhận phần sức mạnh Thiên Kiếm ban cho. Bên dưới, Dương Long bắt đầu cảm thấy đầu choáng mắt hoa, anh đã thật sự đuối sức. Long ho khan mấy tiếng, máu ứa ra mép miệng, Dương Long rên lên:

- Huỳnh Hoa…

Huỳnh Hoa siết mạnh tay anh, kêu to:

- Dương Long, hãy cố gắng lên, một chút nữa thôi tôi sẽ kéo anh lên…

Đôi môi Dương Long thoáng nở nụ cười tuyệt vọng:

- Tôi biết ơn em nhiều lắm, nhưng em nên tự lượng sức mình, hãy mặc kệ tôi đi!

- Không có sức mạnh nào bằng sức mạnh quyết tâm, chỉ cần có lòng quyết tâm không việc gì là không làm được. Dương Long hãy cố gắng lên, đừng bỏ cuộc, tôi nhất định kéo anh lên được, tin tôi không?

Huỳnh Hoa nở nụ cười tươi, dụng lực toàn thân kéo Dương Long lên từng chút một. Cuối cùng cô cũng kéo được anh lên trên, nhưng vừa lên đến nơi Dương Long đã gục vào lòng cô mà ngất lịm đi. Dương Long quả thật đã đến giới hạn của mình, Huỳnh Hoa choàng tay ôm Dương Long vào lòng kéo anh vào sâu phía bên trong mép vực. Cô cũng đã mệt rã rời, toàn thân như rời ra từng mảnh, ngày hôm nay cô tốn quá nhiều sức lực rồi.

Vừa ngồi thở dốc, Huỳnh Hoa vừa đưa mắt nhìn xuống vực sâu, ánh sáng bên trên dần dần soi rõ mọi thứ bên trong hang động này. Cảnh vật bên dưới vực thẳm cũng càng lúc càng rõ hơn, có lẽ bên ngoài trời đã sáng rồi. Những khối đá nhọn nhô cao chi chít như một bàn chông, con mãng xà vừa rồi rơi xuống, bị chông đá đâm vào, nó đau đớn vùng vẫy đập vỡ những ngọn chông đá bên cạnh, làm cho bụi cát tung mù cả một vùng bên dưới. Đôi mắt Huỳnh Hoa dần dần mờ mịt, trong khoảnh khắc ấy cô mơ hồ dường như thấy một linh hồn trắng đục bay lên từ đáy vực, một âm thanh mơ hồ lãng đãng “Ta sẽ trả thù, ta sẽ trả thù…”. Huỳnh Hoa bất tri bất giác ngã vật ra ngất lịm đi.

Thời gian không biết qua bao lâu, Huỳnh Hoa từ từ tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh, Dương Long vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Đưa mắt nhìn quanh, dưới ánh sáng mờ nhạt không rõ từ đâu chiếu vào, Huỳnh Hoa chỉ thấy một vùng hang động bị con mãng xà đập phá tan tành. Đá to, đá nhỏ bị chấn vỡ nằm lăn lốc khắp nơi. Cùng lúc ấy Dương Long cũng cựa mình tỉnh lại, Huỳnh Hoa quay lại đỡ anh ngồi dậy. Dương Long ngây ngốc nhìn Hoa một hồi rồi chợt hỏi:

- Tôi còn sống hay đã chết rồi vậy? Đây là địa phủ phải không, tại sao cô nương cũng ở đây?

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:

- Bình tĩnh lại đi, chúng ta chưa chết. Đúng hơn là vừa rồi đã thoát chết trong gang tấc! Diêm vương chê chúng ta còn là trẻ con nên không thu nhận…

Dương Long nhìn chầm chầm vào Hoa:


- Chúng ta… còn sống?

Huỳnh Hoa mỉm cười gật đầu. Long ngồi im đôi mắt thẩn thờ, cuộc chiến với mãng xà hiện lên trong kí ức anh. Rồi anh bị trượt chân rơi xuống vực, may mắn Huỳnh Hoa kịp chụp lấy tay anh, cuộc đối thoại của hai người, bóng mãng xà lao xuống vực, và sau đó là Huỳnh Hoa kéo anh lên…

- Dương Long anh sao vậy? Nhìn tôi nè, còn nhớ tôi là ai không hả?

Huỳnh Hoa lo lắng nhìn Dương Long, bất ngờ anh dang tay ôm chặt cô vào lòng, kêu lên:

- Huỳnh Hoa, đa tạ. Là em đã cứu tôi, mạng này của tôi từ nay là của em.

Huỳnh Hoa cười hiền, đẩy Dương Long ra:

- Chuyện đó để sau này hãy nói đi… Bây giờ chúng ta còn phải tìm Bảo Vật rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này. Anh còn đi được hay không vậy?

Huỳnh Hoa dìu Long đứng dậy, thanh kiếm của anh cũng đã văng đâu mất. Cả hai cùng lê bước về phía cánh cửa đá, vừa đi Huỳnh Hoa vừa suy tính làm sao lấy viên đá trên vách xuống. Cả cô và Dương Long đều đuối sức, việc nhảy lên để gở viên đá dường như lúc này là điều quá sức với hai người. Nào ngờ khi đến nơi, Huỳnh Hoa kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, cánh cửa đá đã mở toạc ra từ lúc nào rồi, viên đá bên trên cũng không còn nữa. Huỳnh Hoa mơ hồ nhớ lại cú tấn công của mãng xà vào mình lúc trước, khi đó cô đá một hòn đá vào đầu con rắn, nó quay lại thu toàn lực xông thẳng về phía Huỳnh Hoa. May là cô tránh kịp, toàn thân con rắn tông thẳng vào cửa đá, sau đó nó dùng đuôi vung vẫy loạn lên, làm cát bụi bay mù trời. Dường như lúc đó Huỳnh Hoa có nhìn thấy viên đá tím rơi xuống! Thế này cũng tốt, cô và anh không phải tốn sức để mở cánh cửa to đùng khi nãy.

Dương Long và Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bước vào bên trong. Chỉ thấy đây là một gian thạch động rộng lớn. Bên trong có nhiều khối đá hình thù kì lạ được xếp đặt đứng nhiều góc độ, tựa hồ theo một thứ tự nào đó chứ không phải ngẫu nhiên. Giữa căn thạch động có một khối trụ hình lục giác đứng trơ vơ, bên trên khối trụ có một chiếc đĩa tròn bằng ngọc thạch xanh biếc. Phải, chiếc đĩa màu xanh biếc vì bên trong nó có một khối tròn tỏa sáng một cách mãnh liệt, nhìn lâu có thể khiến người ta chói mắt, ánh sáng ấy mang sắc trắng, trắng một cách tinh khôi.

Huỳnh Hoa và Dương Long nhìn nhau, cùng khẽ gật đầu xác nhận đấy là vật mà cả hai đang khổ công tìm kiếm. Huỳnh Hoa bước mau đến đưa tay vào toan lấy viên Minh Châu lên, nào ngờ dù Huỳnh Hoa nắm chặt được viên đá trong tay vẫn không tài nào có thể nhấc lên. Huỳnh Hoa âm thầm vận công nhưng ngay lập tức cô cảm thấy nội lực của mình bị viên đá kia hút mất, cô vội rụt tay lại. Dương Long kinh ngạc hỏi:

- Sao vậy?

- Không thể lấy ra được! Cảm giác như nó hút dần sinh lực của con người vậy.

Dương Long nhìn Huỳnh Hoa nửa tin nửa ngờ, anh vươn tay ra toan lấy viên đá lên, khi sắp sửa chạm vào viên đá anh cảm thấy tay mình bị một sức mạnh vô hình hất mạnh trở ra, không thể nào chạm vào được. Dương Long càng kinh ngạc hơn:

- Không thể chạm vào!

Huỳnh Hoa nhíu mày nhìn viên đá, một lúc sau Dương Long chợt nói:

- Hay là chúng ta đưa tay vào cùng lúc xem sao!

Huỳnh Hoa khẽ gật đầu, quả nhiên hành động đồng thời cả hai có thể chạm vào viên đá, chẳng những thế lấy lên cũng rất dễ dàng. Tuy nhiên, khi viên đá vừa được nhấc lên khỏi đĩa ngọc, ngay lập tức xung quanh có tiếng động ầm ầm, các khối đá cao to có hình thù kì lạ dịch chuyển khỏi vị trí của mình. Chúng di động rất mau đến lóa mắt, ngay tức khắc tạo thành một thạch trận vây lấy hai người vào giữa. Dương Long ngẩn người ra:

- Thật không ngờ ở đây vẫn còn có cơ quan.

Huỳnh Hoa vô tư nói:

- Bảo Vật đã vào tay rồi, chúng ta rời khỏi đây thôi.

- Trận pháp đã khởi động rồi, nếu không phá được chúng ta sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở tại đây không ra ngoài được.

Huỳnh Hoa nhìn mấy khối đá, cô hơi ngẩn người ra hỏi:

- Mấy thứ này là trận pháp?

- Khi chúng ta di chuyển các khối đá sẽ di chuyển, chỉ khi nào chúng ta phá được trận pháp, nói dễ hiểu là đi đúng đường, không có một sai sót nào, chúng ta mới có thể ra ngoài!

- Vậy đi thế nào mới đúng?

- Còn tùy vào loại trận pháp nữa.

- Trận pháp có bao nhiêu loại?

- Phổ biến có Bát Quái trận, ngoài ra còn có Ngũ Hành trận, Tinh Tú trận… Bát quái trận dựa vào sự biến hóa của Can – Chi, nói đơn giản là ngày tháng và thời tiết, trận pháp có tám cửa Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn và Khai Môn, chỉ nên đi vào Sinh Môn, đừng vào Tử Môn. Ngũ hành trận dựa vào ngũ hành tương sinh tương khắc, gồm Hành Thuỷ, Hành Hoả, Hành Thổ, Hành Mộc và Hành Kim. Tinh tú trận dựa vào phương vị tinh tú trên trời, những biến hóa của chúng, thường thì…

- Dừng dừng dừng…

Dương Long đang nói thao thao thì bị Huỳnh Hoa ngắt ngang, anh ngơ ngác hỏi:

- Có chuyện gì?


- Anh không cần giải thích về trận pháp nữa, tôi không hiểu gì đâu. Nói cả buổi rồi, hỏi thật nhé, anh biết phá trận không?

- Biết một chút.

Huỳnh Hoa hỏi vậy bởi vì cô biết trận pháp không phải là kiến thức ai ai cũng đều biết. Nếu Dương Long đã nói anh biết cô không cần mình động não giải vây rồi.

- Vậy bây giờ chúng ta nên đi đường nào?

- Đợi một chút.

Dương Long đi loanh quanh quan sát các khối đá, lúc sau anh chỉ tay về một hướng nói:

- Bên này!

Anh nói rồi bước đi trước, Huỳnh Hoa không nói gì, ngoan ngoãn bước theo anh. Cả hai luồn lách qua những khối đá to, cơ quan bên trong thạch động ngay lập tức khởi động ầm ầm, các khối đá chao đi chao lại. Một lúc sau cả hai nhận ra mình đến được một cánh cửa đá to và phẳng. Huỳnh Hoa tiến lại gần, bất ngờ cánh cửa tự động mở ra, là sinh hay là tử, bước qua hay không bước qua, lúc này họ chỉ được chọn một trong hai.

Huỳnh Hoa quay nhìn Long, anh không nói gì chỉ nhẹ gật đầu một cái. Cả hai cùng bước nhanh qua ngưỡng cửa, phiến đá ầm ầm đóng lại phía sau lưng họ. Huỳnh Hoa hơi khựng lại một lúc mới tiếp tục đi về phía trước, Dương Long cũng chậm rãi bước bên cô. Đến đây rồi họ chỉ còn lựa chọn duy nhất chính là đi thẳng về phía trước.

Đi được đoạn, Dương Long chợt ôm ngực ho khan mấy tiếng, phun ra ngụm máu tươi. Huỳnh Hoa hơi hoảng kêu lên:

- Dương Long… anh sao rồi?

Dương Long xua tay tỏ ý là anh không sao, anh lần tay vào vách đá chầm chậm bước về phía trước.

Thấy Dương Long tỏ thái độ như vậy Huỳnh Hoa cũng không hỏi gì thêm, cả hai lại tiếp tục chậm rãi bước đi. Đi được một quãng, Huỳnh Hoa ngao ngán thở dài khi lối đi bị một cánh cửa bằng đá cao lớn chắn ngang. Nhưng khi cô đến gần cánh cửa tự động mở ra, Huỳnh Hoa và Dương Long không khỏi cùng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hai người bọn họ không vui mừng được lâu, bởi sau khi bước qua cánh cửa họ nhận ra quãng đường họ phải vượt qua tiếp theo là vô số nấc thang bằng đá dẫn lên trên.

Không còn lựa chọn nào khác, Huỳnh Hoa mệt mỏi lê chân lên những bậc thang. Dương Long đi được một đoạn bước chân loạng choạng như muốn té nhào, Huỳnh Hoa đi cạnh vội luồn tay qua vai anh giữ lại. Dương Long vịn tay vào vách đá, đứng yên hít thở một lúc mới đi tiếp được. Đi thêm quãng nữa, ánh sáng bên trên chiếu xuống cứ mờ dần, mờ dần, Huỳnh Hoa buộc phải lấy viên Minh Châu ra cầm trên tay để soi đường. Nơi tận cùng của những bậc thang có thêm cánh cửa bằng đá khác, khi cả hai đến gần nó cũng tự động mở ra.

Huỳnh Hoa và Dương Long cứ đi không biết thời gian qua bao lâu, họ chỉ biết mệt thì dừng lại nghỉ, xong lại tiếp tục đi. Hiện tại, cảm giác còn lại trong nhận thức của cả hai là đói khát và đau đớn rã rời. Hai người bọn họ không còn nhớ rõ mình đã đi qua được bao nhiêu cánh cửa bằng đá, bước lên bao nhiêu nấc thang, trong họ chỉ còn lại một chút ý chí chưa lịm chết là “phải rời khỏi nơi này”.

Cả hai cứ đi như thế, không ai còn đủ sức nói với ai điều gì, Huỳnh Hoa càng lúc càng cảm thấy toàn thân mệt lả đi, mắt hoa lên, có vài lần đôi chân cô chao đảo muốn té nhào. Dương Long đi bên cạnh dang tay đỡ lấy thân người của Huỳnh Hoa cho cô khỏi té, trong khi bản thân anh cũng đang cảm thấy mệt mỏi rã rời. Giờ đây chẳng rõ là ai đang dìu ai đi nữa.

Bên ngoài cửa thạch đạo, Hồ Kỳ và mọi người ai nấy đều cực kỳ sốt ruột đợi chờ. Dương Long và Huỳnh Hoa vào bên trong đến nay đã ba ngày rồi mà vẫn chưa thấy quay trở lại, lòng Hồ Kỳ và Hải Bằng tựa như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Màn đêm lần nữa buông xuống, dưới trời đêm và ánh đuốc mập mờ, Hồ Kỳ cứ đi đi lại lại trước cửa thạch đạo.

Bỗng có tiếng ầm ầm vang lên, cánh cửa đá lần nữa mở ra, một thứ ánh sáng chói lòa hắt vào mặt những người đang đứng quanh nơi đó. Hồ Kỳ mừng rỡ khi nhìn thấy Huỳnh Hoa và Dương Long an toàn quay trở lại. Hải Bằng bước mau lại mừng rỡ nói:

- Cuối cùng cũng trở ra rồi!

Dương Long trông thấy Hải Bằng như cất được gánh nặng trong lòng, anh ho lên mấy tiếng, máu trên miệng trào ra, toàn thân mềm nhũn khuỵu xuống. Huỳnh Hoa đứng gần anh nhất vội đưa tay giữ lại. Hải Bằng bước mau đến bên cạnh bế gọn lấy Dương Long, lúc ấy anh ta đã hôn mê bất tỉnh. Huỳnh Hoa bước đến trước mặt Hồ Kỳ, trao viên Dạ Minh Châu lại cho ông. Hồ Kỳ nhận lấy bỏ vào trong tay áo, lo lắng hỏi:

- Sau khi vào trong đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao Dương Long lại…

Hồ Kỳ chưa dứt câu Huỳnh Hoa đã té ầm xuống đất, cô cũng ngất lịm đi. Hồ Kỳ giật mình vội cúi xuống bế thân hình nhỏ nhắn của Huỳnh Hoa lên, đưa mắt ra hiệu cho mọi người lập tức trở về quán trọ Việt Xuân Yên.

Trong đêm hôm ấy vì sao Huỳnh Hoa và Dương Long mở được cánh cửa cuối cùng mãi mãi là điều bí ẩn, họ không thể nhớ ra. Có lẽ nhờ sức mạnh thần bí của Minh Châu, cũng có thể họ phá được trận pháp bên trong thạch đạo nên cánh cửa tự động mở ra khi họ đến gần. Dù là thế nào Bảo Vật cuối cùng cũng được lấy ra, những chuyện khác mọi người cũng không cần truy cứu nữa. Mà dù có hỏi, Huỳnh Hoa và Dương Long cũng không hề nói, bên trong thạch đạo ấy họ gặp phải những gì. Đó là điều trước khi rời khỏi đó cả hai đã thống nhất với nhau.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện