Chương 68: Xuất phát
Huỳnh Hoa không biết thời gian đã qua bao lâu, cô tỉnh lại nhưng cảm giác ấm áp trùm phủ trên cơ thể khiến cái bệnh lười của cô tái phát, cứ muốn nằm nhắm nghiền mắt mà hưởng thụ, không muốn trườn mặt ra ngoài, rời khỏi phòng là phải trông coi quán! Chợt những cảnh tượng kinh hoàng trong hang động vụt qua trong kí ức, Huỳnh Hoa vội bật người ngồi dậy. Vừa lúc Tiểu Hồng bước vào, mừng rỡ reo lên:
- Tốt quá, Hoa tỷ tỉnh dậy rồi! Đêm hôm trước khi Hồ lão gia bế tỷ từ trên núi xuống, tỷ đã hôn mê bất tỉnh làm em lo muốn chết. May là tỷ không bị thương.
Huỳnh Hoa ngẩn người ra một lúc, cô nhớ rõ ràng mình bị thương không nhẹ tại sao Tiểu Hồng lại nói là “không bị thương”? Huỳnh Hoa mỉm cười dịu giọng:
- Mọi người đâu cả rồi? Dương Long thế nào?
Huỳnh Hoa đứng lên cảm thấy trong người hoàn toàn khỏe khoắn không hề giống như vừa mới bị thương. Những vết trầy xước trên tay cũng không còn nữa, cứ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Huỳnh Hoa ngay lập tức nghi ngờ "lẽ nào là Thiên Kiếm?”. Khi cô để ý đến chỉ nghe Tiểu Hồng nói:
- Còn Dương Long ca ca bị thương khá nặng, vẫn đang hôn mê chưa tỉnh. Anh ấy đang ở phòng bên, tỷ tỷ qua thăm anh ấy hay không?
- Lát nữa ta sẽ qua, muội ra ngoài trước đi!
Huỳnh Hoa ngồi xuống trước gương chải lại mái tóc của mình, những cảnh tượng trong gian thạch đạo hôm trước cứ lần lượt hiện lên, có lẽ phần kí ức đó từ giờ cô vĩnh viễn cũng không quên được. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô "được" đi dạo quanh Quỹ Môn quan rồi thất thiểu trở về…
Bước vào phòng Dương Long, Huỳnh Hoa chỉ thấy Tứ Bình đang kéo chăn đắp lên cho anh, Dương Long vẫn còn nằm mê man bất tỉnh. Vừa trông thấy Huỳnh Hoa, Tứ Bình thoáng lộ vẻ vui mừng:
- Cô nương tỉnh rồi à? Dương Long vẫn chưa tỉnh lại…
- Thương thế anh ta thế nào?
- Khá nghiêm trọng, nguyên khí tổn thương nặng nề, không gãy xương, ngoại thương không trúng chỗ hiểm nhưng mất máu khá nhiều. Bây giờ thì tạm ổn rồi!
“Cái gì, văng vào đá mà không gãy xương à? Lại chỉ bị tổn thương nguyên khí? Thiên Kiếm ơi là Thiên Kiếm, cứu người sao không cứu cho trót thế hả?”
“Muội cũng tổn hao nguyên khí mà...”
Ý nghĩ Huỳnh Hoa vừa hiện ra, đã có giọng nói dịu dàng đáp trả. Huỳnh Hoa chỉ biết thở dài:
- Bao giờ anh ta có thể tỉnh lại?
- Chưa biết, Đoàn bá phụ và Hồ lão gia đã cùng nhau vận công trị thương cho cậu ta, nhưng hôm qua tới giờ cậu ấy chưa lần nào tỉnh lại. À, cô nương đã đến đây rồi hãy giúp tôi trông chừng cậu ấy một lúc, nếu cậu ấy tỉnh lại đừng để cậu ấy cử động hãy gọi tôi đến trước. Tôi qua xem Trần lão phu nhân thế nào rồi!
- Bà bà làm sao?
- Sau ngày cô nương và mọi người lên đường tìm Bảo Vật, bà bà ngã bệnh. Hồ phu nhân cho người gọi tôi về gấp. Bà bà nói bệnh của bà ấy chỉ là bệnh cũ, hai mươi năm sẽ tái phát một lần. Căn bệnh rất kì lạ, tôi đang cố gắng tìm hiểu và điều trị. Nếu Dương Long tỉnh dậy, cô nương đừng cho cậu ta biết nhé.
- Ừm. Còn Hồ lão gia bây giờ đang ở đâu?
- Sáng nay ông ấy có đến vận công truyền nguyên khí cho Dương Long một lúc, sau đó ông ấy vội vã trở về vương phủ, nói là có chuyện quan trọng.
Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Tứ Bình không nói thêm gì chỉ nhìn sang Dương Long một cái rồi bước vội đi. Huỳnh Hoa đến ngồi xuống cạnh Dương Long, khẽ ngắm nhìn anh. Cũng con người, cũng xác thịt và một tấm lòng, hiện tại Huỳnh Hoa có chút thắc mắc vì cái gì anh lại chấp nhận lao thân vào nguy hiểm, để trả ơn cưu mang dưỡng dục của Hồ Kỳ ư?
Huỳnh Hoa còn đang suy tư, Tứ Bình lại quay trở về nói với cô:
- Huỳnh Hoa, Trần lão phu nhân muốn gặp cô nương ngay bây giờ!
- Tôi sẽ đến ngay.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa bước chân ra cửa. Tứ Bình nhìn theo cô dường như anh muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói. Khi Huỳnh Hoa đến phòng của Ngọc Hồ, Nhã Kiều đang ở đó chăm sóc cho bà. Vừa thấy Huỳnh Hoa đến, bà nói khẽ với Nhã Kiều:
- Con ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói riêng với Huỳnh Hoa một lúc.
Nhã Kiều quay lại thấy Huỳnh Hoa liền nở nụ cười vui mừng:
- Tốt quá, tỷ tỷ cuối cùng đã tỉnh rồi, bà bà có chuyện muốn nói với tỷ kìa. Tỷ ở lại với bà bà, muội đi nấu thuốc!
- Ừm.
Huỳnh Hoa cười nhẹ với Nhã Kiều rồi bước đến cạnh Ngọc Hồ. Thấy Huỳnh Hoa đến, bà đưa tay nắm lấy tay cô và kéo cô ngồi xuống. Trên môi bà vẫn là nụ cười phúc hậu ngày nào:
- Mừng con đã an toàn quay trở về.
- Bà bà làm sao vậy?
- Ta có lẽ sắp phải đi xa rồi!
- Bà bà nói thế nghĩa là sao, bà định đi đâu ạ?
- Ta đi về cõi vĩnh hằng... Đã đến lúc ta phải về bên cạnh tướng công của mình rồi!
- Bà bà, sao có thể như thế được, bà vừa tìm được cháu trai của mình mà!
Ngọc Hồ cười hiền:
- Chính vì tìm được Long nhi, nên ta mới yên lòng mà nhắm mắt ra đi.
- Bà bà đừng nói vậy mà.
- Ta biết sức khỏe của mình! Ta đã đến giới hạn của một đời người rồi con gái à. Sinh, trụ, dị, diệt… ai trong đời không một lần… phải trải qua.
- Không đâu, có con ở đây con sẽ không để bà bà bỏ mọi người mà đi! Hãy để con xem bệnh cho bà, biết đâu con có thể chữa trị.
- Không cần, bệnh của ta không ai có thể chữa được, nó là căn bệnh của số mệnh. Mà dù có thể đi chăng nữa, ta cũng không muốn chữa trị, ta đã rất mệt mỏi rồi…
Huỳnh Hoa nhất thời không biết nên nói thế nào. Ngọc Hồ cười hiền, nắm lấy bàn tay cô siết nhẹ:
- Đỡ ta ngồi dậy!
Huỳnh Hoa luồn tay nhẹ nhàng đỡ bà ngồi dựa lưng vào vách.
- Năm ta hai mươi lăm tuổi, nhà ta phát sinh biến cố, ta một mình chạy lạc đến một u cốc. Nơi đó quanh năm chướng khí nặng nề, loại chướng khí ấy cứ hai mươi năm bùng lên mạnh mẽ một lần vào những tháng mùa xuân. Ta bị nhiễm chướng khí may là Khánh Hào đã cứu được ta… vì ông ấy là người sống trong u cốc, biết cách khắc chế số chướng khí ấy. Nhưng cứ hai mươi năm, khi chướng khí nơi ấy bùng lên mạnh mẽ nhất, bệnh của ta lại tái phát một lần. Dù đã trải qua mấy mươi năm ta vẫn còn nhớ như in ngày đó…
Ngọc Hồ mơ màng nhớ về quá khứ, bà bắt đầu nhẹ giọng kể cho Huỳnh Hoa nghe về cuộc đời mình. Tuổi thơ êm đẹp, biến cố bất ngờ, gặp được quý nhân, về sau kết thành phu phụ. Trần Khánh Hào trước là con của một gia đình vọng tộc, học rộng biết nhiều nhưng vì bị tham quan hãm hại. Để lánh nạn, Trần gia quyết định lui vào u cốc để ẩn thân tạm một thời gian, nơi đó không ai vào được, chỉ trừ tổ phụ Trần gia. Ông là người duy nhất biết cách khắc chế sơn lâm chướng khí, nhưng lý do vì sao thì không ai rõ.
Quốc gia lâm biến, Khánh Hào ra tay nghĩa hiệp cứu mạng một người, không ngờ người ấy lại là hoàng đế Đại Quyển quốc, nhờ vậy vạch trần được âm mưu tạo phản của một đại quan trong triều. Khánh Hào được phong tước Hộ quốc công thần, oan xưa được giải. Về sau ông nghĩ ra được phương pháp cứu mùa màng không bị tổn thất qua mùa đông giá rét, khắc chế được thủy nạn vỡ đê vào năm mưa nhiều lũ lớn… Càng ngày Khánh Hào càng được đức vua tin trọng.
Sau khi tiên đế qua đời, tân vương kế nhiệm, phong Khánh Hào là Thái Quốc công, đa phần những chuyện quốc gia đại sự đều hỏi qua ông, dựa theo nhận định của ông mà liệu việc. Nịnh thần nhìn vào ngứa mắt, tâu rỗi nọ kia, tìm cách đổ oan đủ điều. Khánh Hào tức giận cáo lão hồi hương. Sau đó biến cố lại nảy sinh, gia đình ly tán, phần này bà từng kể cho Huỳnh Hoa nghe một lần rồi nên hôm nay bà không kể lại nữa.
Bà chỉ kể lần căn bệnh tái phát trước là trước ngày gia biến bốn năm, lần đó vẫn là trượng phu Khánh Hào cứu chữa cho bà. Lần phát bệnh tiếp theo đúng ra là bốn năm trước, lúc đó cũng là lúc số mệnh của bà đã tận, nhưng nhờ Thiên Kiếm sử dụng linh lực lưu giữ nguyên khí kéo dài sinh mệnh cho bà. Chuyến đi này của Huỳnh Hoa, cả cô, Dương Long và Thiên Kiếm đều bị tổn thương. Bà lại ở cách xa Thiên Kiếm nên không thể không suy yếu. Bà còn nói, cho dù không vì chuyện này thì khi Thiên Kiếm hợp thể hoàn toàn với Huỳnh Hoa bà cũng sẽ suy yếu mà chết.
Ngọc Hồ dừng lại, không gian chìm vào im lặng. Huỳnh Hoa không nói gì chỉ chăm chú lắng nghe. Mãi lúc sau, Ngọc Hồ mới hít hơi sâu rồi thở hắt ra một tiếng, mỉm cười nói tiếp:
- Đây chính là định mệnh của ta, từ lâu rồi ta biết ngày hôm nay sẽ đến. Gặp được Long nhi như thế này ta đã mãn nguyện lắm rồi, hơn một lần ta định nói thật chuyện của mình cho Long nhi biết, nhưng lại sợ nó lo lắng nên thôi. Bây giờ thì ta quyết định không nói cho nó nữa, vì Bảo Vật đã lấy được rồi, mọi người hẳn đang dự định hộ tống nó về cung dâng lên cho hoàng thượng. Ta muốn Long nhi tham gia chuyến đi này, vì vậy nếu để nó biết sẽ không nỡ rời bỏ ta mà đi.
Huỳnh Hoa lắc đầu:
- Bà bà, nhưng như vậy…
Ngọc Hồ đặt tay lên môi Huỳnh Hoa ngăn lại:
- Đừng suy nghĩ cho ta nhiều như vậy, ta có lý do của riêng mình. Có một số chuyện thà rằng phũ phàng hơn là để nó phải nhìn ta đau đớn ra đi. Bây giờ ta có một việc muốn nhờ con đây.
- Là việc gì ạ?
- Khi ta đi rồi, hãy thay ta cho Long nhi biết về chuyện này!
- Sao… sao lại là con?
- Hãy giúp ta, ta xin con đó. Cả một đời này của ta, chỉ có Khánh Hào là tướng công ta quý trọng, con trai và cháu trai là người ta yêu thương và con là tri kỷ.
- Bà bà.
- Để cho con không phải khó xử ta đã viết một bức thư, sau hai tháng nữa, con hãy trao lại cho Long nhi. Xem như đây là điều khẩn cầu của ta, con đừng từ chối, có được không?
- Bà bà...
- Hứa với ta, hiện tại đừng cho Long nhi biết chuyện…
Huỳnh Hoa im lặng nhìn bà, Ngọc Hồ cũng im lặng đợi chờ. Lúc lâu sau Ngọc Hồ lại siết nhẹ bàn tay Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa bất đắc dĩ phải gật đầu. Ngọc Hồ mỉm cười mãn nguyện, dúi vào tay cô một phong thư:
- Ta biết ta không nhìn lầm con.
- Dạ?
- Không có gì. Trong thời gian tới, ta được gần con và Thiên Kiếm, sức khoẻ ta sẽ không hề gì, bệnh của ta cũng sẽ thuyên giảm, nên mọi chuyện sẽ không bại lộ. Ngoài Long nhi ra con cũng đừng nói chuyện này cho ai biết nhé. Để mọi người có thể lên đường một cách yên lòng.
Huỳnh Hoa lặng nhìn bà, bất giác đôi mi ứa lệ.
- Vậy nếu con ở lại với bà, liệu có kéo dài thời gian của bà…
Ngọc Hồ cười nhẹ:
- Đừng như vậy con gái à, sinh tử ở đời vốn là gió thoảng qua. Con ở lại cũng kéo dài được bao nhiêu thời gian đâu. Với lại chuyến đi này không thể không có con, con không đi cùng, tất cả bọn họ rất có thể sẽ bỏ mạng, không ai có thể trở về. Mỗi người chúng ta đến với thế gian là duyên, ra đi là phận… Hãy vui mừng vì được sống, vì được gặp nhau, hãy mỉm cười để chia tay vì khi đó duyên phận giữa chúng ta đã hết. Nước mắt của một người chỉ dùng khi quá mừng vui hay quá bi ai, đừng vì một kẻ xa lạ như ta mà rơi lệ!
Huỳnh Hoa không nói gì chỉ cúi mặt lắng nghe. Ngọc Hồ cứ cười cứ nói, giọng bà nhẹ nhàng và ấm áp. Tất cả đều là những hồi ức đẹp đẽ của cuộc đời bà trong những ngày tháng đã qua.
***
Sáng hôm sau nữa, Dương Long tỉnh dậy, nhờ Tứ Bình tận tình chữa trị, nửa tháng sau thương thế của anh dường như hoàn toàn bình phục. Thời gian ấy bệnh tình của Ngọc Hồ cũng thuyên giảm rất nhiều. Ai nấy hồ hởi bàn tán về việc hộ tống “Bảo Vật” về hoàng cung theo chiếu thư của Bình An ngày trước. Hồ Kỳ cũng chọn được một nhóm người, tất thảy đều là thủ hạ thân tín của ông, đã cùng ông nhiều lần vào sinh ra tử. Chuyến đi ấy Nhật Lan cũng có mặt. Còn Huỳnh Hoa vẫn chưa quyết định có đi cùng họ hay không.
Trước ngày mọi người lên đường, Huỳnh Hoa với thân phận chủ quán trọ Việt Xuân Yên tổ chức một buổi yến tiệc tiễn Hồ Kỳ và những bằng hữu lên đường. Trong buổi tiệc Hồ Kỳ mời Huỳnh Hoa cùng đi với ông lên kinh thành, vì trước kia ông từng nghe cô nói quê mình ở vùng Tây Bắc. Nhân chuyến đi này ông hứa sẽ đưa cô về thăm quê, như một sự trả ơn Huỳnh Hoa hai lần mạo hiểm giúp ông.
Hồ Kỳ đã mở lời, Huỳnh Hoa mau lẹ gật đầu. Ông còn có ý mời Ngọc Hồ cùng đi nhưng bà từ chối, Ngọc Hồ bảo rằng mình tuổi già sức yếu nên ngại đi xa. Nghe vậy Hồ Kỳ cũng không miễn cưỡng. Cũng trong buổi tiệc ấy, mọi người bàn về thế lực thần bí Hắc Long, bọn chúng hiện đã ra mặt đối đầu với triều đình thì chuyến đi này không lý gì họ lại chẳng nhúng tay vào. Một số người tỏ ra lo lắng, nhưng phần đông cho rằng đây là cơ hội tốt để trả thù cho những bằng hữu đã bị Hắc Long hãm hại. Dù không nói ra nhưng ai cũng giữ trong lòng một lời thề quyết thắng, buổi tiệc hôm ấy kéo dài đến tận khuya, mọi người mới mệt mỏi trở về phòng ngơi nghỉ.
Cũng trong đêm hôm đó, Ngọc Hồ gọi riêng Dương Long ra một góc cẩn thận dặn dò. Bà nhắc lại chuyện Khánh Hào ngày xưa, lý do ông cáo lão hồi hương ở ẩn là lỗi của đức vua… Tuy nhiên câu kết của bà lại là:
- Hiện nay đức vua đã nhận ra trước kia mình đã sai, nên con đừng nên để lòng oán hận ông ta.
- Dạ, con đã rõ rồi.
- Đó chưa phải là điều ta muốn nói. Chính vì hoàng thượng đã biết mình sai, nên lần này diện kiến long nhan người nhất định phong tước cho con xem như chuộc lại lỗi lầm lúc trước. Chính miệng hoàng thượng đã nói với ta như thế, nhưng ta có điều này muốn con nhớ rõ…
- Con đang nghe đây ạ.
- Long nhi, từ giờ phút này con hãy ghi nhớ từng lời từng chữ của ta nói ra nhé! Dù bất cứ giá nào, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ngàn vạn lần con không được nhận những tước hiệu mà hoàng thượng ban cho.
Dương Long kinh ngạc:
- Nội tổ, tại sao con không được nhận tước quan?
- Vì đó là lời thề của ông nội con. Trong lúc giận dữ trước sự bất công của đức vua ông ấy phát thệ trước linh vị tổ tông là sẽ không để cho bất cứ đời con cháu nào của Trần gia kế tục nghiệp quan, cận kề hoàng đế.
Dương Long im lặng. Ngọc Hồ thở dài rồi tiếp:
- Ta tin bản thân con cũng biết, quan trường hiểm ác, bản thân ta cũng không muốn con dây vào. Tham quan thì bá tánh oán thán nguyền rủa, thanh liêm chính trực thì kẻ gian đố kị oán hận tìm mưu hãm hại, tranh tranh đấu đấu cuối cùng thì được cái gì? Ngoài cái danh ra, khi chết đi ai mang theo được những gì? Nếu giữ được một đời thanh liêm, lưu danh thơm cho dòng tộc thì không nói, lỡ như nhất thời bị cám dỗ bởi thứ gì đó mà lầm đường lạc lối, sẽ lập tức rơi vào vòng tù tội, ô danh nhục tiếng. Con cháu sau này cũng không dám ngẩng mặt nhìn đời… Và một khi đã vương vào nghiệp quan trường rồi giữ mình là rất khó, quan trọng hơn hết là cả đời phải suy nghĩ lo lắng đắn đo, lo cho quốc gia, lo nghĩ cách giữ mình trước những âm mưu kẻ khác …
Ngọc Hồ còn nói thêm vài điều nữa, Dương Long chỉ im lặng lắng nghe. Cuối cùng Ngọc Hồ âu yếm đưa tay vuốt tóc cháu trai, cười hỏi:
- Đã nhớ kỹ những lời ta nói hay chưa?
- Dạ, con đã ghi nhớ tất cả rồi.
- Ờ, còn một điều nữa…
- Là gì ạ?
- Cư xử với mọi người nên có tình có nghĩa, có chừng mực, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì bất cứ chuyện gì.
- Con rõ rồi…
- Huỳnh Hoa là một cô gái tốt.
- Nội tổ nói thế là có ý gì ạ?
Ngọc Hồ cười hiền:
- Ta không cần biết con làm cách nào, nhất định phải bắt con bé về làm cháu dâu cho ta.
- Hả?
Dương Long ngây người, Ngọc Hồ cười hỏi:
- Con có làm được không?
Dương Long lắc đầu:
- Tình cảm là chuyện không thể cưỡng cầu. Con không cưỡng ép cô ấy được. Trước đây con đắc tội với cô ấy một lần rồi, con cũng hứa với cô ấy sau này không tổn thương cô ấy nữa.
Ngọc Hồ gõ trán Dương Long hừ giọng:
- Con đang nghĩ đi đâu đó. Ta chỉ kêu con tranh thủ cưa cẩm con bé, sau chuyến đi này nếu nó có lòng với con ta sẽ đứng ra làm chủ hôn cho hai đứa. Ta không có xúi con làm mấy chuyện bậy bạ.
Dương Long nghe vậy ngựng ngùng gải gải đầu.
***
Bình minh lên, đây là buổi bình minh cuối cùng của mùa xuân năm ấy. Hồ Kỳ và mọi người lên đường hộ tống “Bảo Vật” về hoàng cung. Quãng đường ông sắp phải đi qua hẳn không ít khó khăn gian khổ, vì hiện tại việc tìm thấy Bảo Vật đã lan truyền ra hầu hết mọi nơi. Những kẻ tham lam trên đời lại nhiều vô số, còn có Hắc Long bang luôn gây trở ngại cho Hồ Kỳ từ trước đến nay. Không ai đoán được suốt dọc đường đi mình sẽ đối đầu cùng những biến cố gì.
Huỳnh Hoa đi chung trong đoàn người, mặc dù cô được Hồ Kỳ mời đi cùng nhưng suốt dọc đường đi luôn có những ánh mắt nhìn chầm chầm về phía cô đầy vẻ miệt khinh soi mói. Cũng phải thôi, Huỳnh Hoa không võ công, đi cùng chỉ tổ vướng chân vướng tay mọi người. Có lẽ ai cũng cho rằng cô trước sau gì cũng trở thành gánh nặng của mọi người nếu có biến bất ngờ phát sinh, nên không tránh khỏi có vài người nhìn cô không vừa mắt. Hồ Kỳ dẫu biết chuyện cũng chỉ lặng im, Huỳnh Hoa khe khẽ thở dài, cúi mặt thúc ngựa chầm chậm theo sau mọi người.
Mười ngày trôi qua, chuyến đi bình yên vô sự, hoàn toàn trái ngược với những gì mọi người suy đoán trước kia làm cho tất thảy không khỏi có phần kinh ngạc. Tuy rằng mười ngày qua không xảy ra biến cố gì, nhưng Hồ Kỳ vẫn không quên nhắc nhở mọi người đề cao cảnh giác. Chuyến đi này vô cùng quan trọng, Bảo Vật là thứ có giá trị liên quốc gia và mang năng lực lạ, không thể nói là không ai không muốn chiếm hữu nó cho riêng mình. Với ông sự bình yên phẳng lặng chính là khởi đầu cho những bão giông. Và dự đoán của Hồ Kỳ không hề sai, đêm thứ mười giông tố cuối cùng cũng bắt đầu nổi dậy.
Đêm hôm ấy, mọi người thuê một quán trọ ven đường để nghỉ ngơi. Khoảng nữa khuya, thời khắc ai nấy đều say ngủ, Hắc Long bất ngờ tấn công. May nhờ Hồ Kỳ có võ công cao cường, phát hiện kịp thời, gọi tất cả mọi người nhanh chóng thức dậy đối phó làm kẻ địch không kịp sử dụng mê hương. Trận đầu tiên chỉ một vài người kém cỏi nhất trong đoàn bị xây xát nhẹ. Sau khi bọn người Hắc Long thảm bại rút lui, Hồ Kỳ điều động mọi người lên đường ngay trong đêm.
Đi được quãng xa thì trời cũng bắt đầu mờ mờ sáng. Sau đêm hôm ấy mọi người càng đề cao cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, vì sự nguy hiểm của chuyến đi đã bắt đầu lộ rõ ra rồi. Khi trời sáng hẳn mọi người đến được một thị trấn, Hồ Kỳ chỉ dừng lại một lúc để mua chút ít lương thực, nước uống rồi tiếp tục lên đường chứ không dám dừng lại lâu. Nhưng đi đến trưa, đoàn người lại bị một nhóm người Hắc Long bang phục kích. Lần này chúng tung ra lực lượng khá đông, không dưới trăm người, lại dùng thế trận chia nhỏ đoàn người của Hồ Kỳ ra để dễ bề đánh hạ. Cũng may người trong đoàn của Hồ Kỳ đa phần là cao thủ nên dễ dàng khống chế được thế trận.
Cuộc chiến tàn, xác người cũng nằm la liệt, trong đoàn người của Hồ Kỳ chỉ có hai người bị giết, nhưng số bị thương lại không ít. Những người bị thương thấy mình không đủ khả năng đi tiếp cùng Hồ Kỳ nên quyết định xin ông được quay trở lại, Hồ Kỳ không miễn cưỡng liền gật đầu đồng ý. Nhìn lại bãi chiến trường, chỉ mới bắt đầu mà đã như thế này, không biết những ngày sau thế nào, còn bao nhiêu người phải chết, bao nhiêu máu phải rơi? Hồ Kỳ không kiềm được tiếng thở dài, ông ra lệnh chôn xác người tử nạn. Xong đoàn người lại tiếp tục lên đường.
Đêm đến, Hồ Kỳ dừng lại một khách biếm ven đường, cắt cử người canh phòng nghiêm ngặt, nếu có bất cứ điều gì bất trắc có thể kịp thời hô hoán, cùng nhau ứng phó. Nhưng may mắn đêm ấy là một đêm yên bình, mọi người có được giấc ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, câu nói đầu môi của Hồ Kỳ chính là bảo mọi người cẩn trọng. Sau đó ông dẫn đầu đoàn người tiếp tục lên đường. Đi thêm đoạn nữa đoàn người bước vào địa phận của thị trấn khác trong vùng, trước khi vào Hồ Kỳ có nói sơ qua một chút về địa hình và diện tích của nơi họ sắp đi qua. Ông căn dặn mọi người nên cẩn thận những chỗ kẻ địch có thể lợi dụng để phục kích... chỉ có điều diễn biến tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Bởi vì ngay khi mặt trời gần lên đến đỉnh đầu, Hồ Kỳ vừa giục mọi người đi nhanh để tìm chỗ nghỉ mát thì từ phía trước một mũi tên nhằm thẳng mặt ông mà xé gió bay tới. Hồ Kỳ ngay lập tức nhận ra có kẻ ám toán, vung võ kiếm gạt mũi tên đi. Tứ Bình cưỡi ngựa bên cạnh tiện tay bắt lấy, bên trên mũi tên có cột tờ giấy nhỏ. Bên trong mảnh giấy viết gọn lỏn một câu:
“Muốn qua được trăm dặm* vùng Lam Lâm trấn này phải thắng được Lam Ngọc trấn chủ”.
Trong mảnh giấy còn có dấu ấn mãng xà. Hồ Kỳ xem qua sắc mặt có chút thay đổi:
- Ngay cả Lam Ngọc, trấn chủ Lam Lâm trấn không ngờ cũng đầu phục Hắc Long bang! Thế lực này hiện nay không biết đã lớn mạnh tới đâu, có lẽ nó đã hùng mạnh lắm rồi. Nếu không chúng sẽ không dám ra mặt đối đầu với triều đình như thế.
Nam Cung Vọng thở dài nói:
- Nghe nói võ công của Lam Ngọc không tệ, trước nay y cũng không thuộc loại người hám danh hám lợi. Không rõ Hắc Long đã dùng cách gì để cám dỗ y? Một kẻ như Lam Ngọc mà còn chạy theo bọn chúng thì những kẻ khác có lẽ từ sớm đã đầu phục Hắc Long rồi cũng nên. Chuyến đi này của chúng ta gặp phiền phức lớn rồi đây!
Hồ Kỳ trầm giọng:
- Dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng nhất định chiến đấu đến cùng. Bất cứ giá nào cũng phải mang Bảo Vật về đến hoàng cung.
Lời nói Hồ Kỳ từng từ từng chữ trầm hùng, ngay lập tức mọi người cảm thấy tinh thần phấn chấn. Hồ Kỳ vò nát “bức thư” khiêu chiến quẳng đi, rồi giơ tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục lên đường. Ai nấy đều cảnh giác cao độ, đề phòng bị phục kích bất ngờ. Nhưng đoàn người đi một quãng xa cũng chẳng thấy gì, đi thêm lúc nữa trước mặt mọi người hiện ra khoảng đất vô cùng trống trải. Chung quanh cờ xí rợp trời, những lá cờ trắng bên trong thêu hình mãng xà màu đen tung bay trong gió. Vừa trông thấy khung cảnh ấy Hồ Kỳ giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, cẩn trọng đề phòng.
Nhưng sau một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, Hồ Kỳ cho mọi người chầm chậm tiến vào giữa trận cờ, chỉ thấy mỗi ngọn cờ do một hắc y nhân nắm giữ, bọn chúng ai cũng đứng yên bất động. Ngoài ra không thấy bất cứ điều gì khác lạ. Hồ Kỳ càng nhìn càng lấy làm lạ, vừa định ra hiệu cho mọi người giục ngựa xông thẳng qua thì phía trước ầm vang tiếng trống, tiếng vó ngựa dập dồn và một vùng bụi đất tung cao mù mịt. Hồ Kỳ biết mình không thể hành động khinh suất, tay ghìm chắc cương ngựa, mắt nhìn thẳng phía trước, tai nghe tứ phương.
Bình luận truyện