Tình Yêu Khác Thường
Chương 16: Lùi bước
Quý Phong vội vàng trở về thành phố G, anh ta phải đưa Tống Sơ Nhất rời xa Trần Dự Sâm.
Cứ cho là Tống Sơ Nhất không di tình biệt luyến (1) mà quên Thẩm Hàn thì Quý Phong cũng không dám phớt lờ. Tống Sơ Nhất sẽ không chịu nổi đả kích lần thứ hai mất đi người yêu, cũng không thể chịu được bị lừa gạt.
(1) Di tình biệt luyến: quên mất tình cảm cũ
Tống Sơ Nhất không coi anh như rắn rết, nhưng cũng không hề thân thiết. Khoảng cách của học trưởng và học muội cô có thể chấp nhận được, nhưng chỉ lại gần cô liền cứng rắn đẩy mình ra xa. Vậy phải làm cách nào để đem cô cách xa Trần Dự Sâm, cũng như đưa cô đến bên mình?
Quý Phong do dự, sau khi trầm tư, anh gọi điện cho mẹ mình xin giúp đỡ.
“A Phong, mẹ rất thích Sơ Nhất, con bé rất trong sáng, nhưng không hề khờ dại ngây thơ. Mẹ cũng tán thành con theo đuổi tình yêu đích thực, không phải chịu trói buộc của gia tộc, nhưng con phải suy nghĩ kĩ càng, nếu con bé muốn yêu, lại không yêu con thì dù có giữ người bên mình cũng không có ý nghĩa gì hết.”
“Mẹ, ba con không thích mẹ, mẹ còn không phải là vì danh phận bà Quý mà cố gắng sao?” Quý Phong thấp giọng nói.
Ninh Duyệt trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Được rồi, ai bảo con giống mẹ, đâm phải tường nam cũng không quay đầu. Mẹ sẽ giả bị gãy xương không thể cử động, con nói với Sơ Nhất mẹ rất thích con bé, mong con bé có thể đến đây chăm sóc mẹ. Sau đó mẹ sẽ nghĩ cách giữ con bé tại thành phố S, không để nó trở về.”
Nghe Quý Phong nói qua điện thoại muốn nhờ mình đến thành phố S chăm sóc Ninh Duyệt, Tống Sơ Nhất do dự một chút rồi đồng ý.
Cô hơi sợ việc ở cùng Trần Dự Sâm. Căn phòng đã trang hoàng xong lại không thể ở ngay, cô vẫn được nghỉ ở công ty, rời đi một thời gian ngắn cũng không sao.
“Mẹ anh không muốn để hộ lý chăm sóc, ba anh lại sơ ý không biết quan tâm, đêm nay chúng ta có thể đi luôn chứ?” Quý Phong hỏi.
Bây giờ đi luôn? Quá nhanh đi, cô còn phải sắp xếp quần áo. Tống Sơ Nhất chằn chừ, bỗng nhớ tới một chuyện, ‘bà dì’ đến thăm, vừa rồi tức giận rời khỏi Lam Hải đã quên không đem theo băng vệ sinh. Tuy lúc tắm ra rất ít nhưng khó đảm bảo là ban đêm sẽ không ra nhiều.
“Đêm nay không được, em còn có việc. Sáng mai bảy rưỡi anh đến đại sảnh lầu một của Lam Hải đón em.” Tống Sơ Nhất nói.
Không tiện nhờ Trần Dự Sâm lấy băng vệ sinh cho mình, Kim Đỉnh là một khu mới, siêu thị hơi xa. Tống Sơ Nhất sợ rằng khi mình đi mua băng vệ sinh Trần Dự Sâm đã tới, cô liền gọi điện trước cho anh.
Điện thoại của Trần Dự Sâm báo bận. Sau khi gọi vào lần không được, cô gọi vào máy bàn của phòng khách sạn cũng không ai nghe.
Tính toán thời gian hẳn là anh đã tới Lam Hải, Tống Sơ Nhất cảm thấy khó hiểu. Thấy mưa bắt đầu nhỏ đi, Tống Sơ Nhất ra khỏi tiểu khu bắt xe quay về Lam Hải, không đi siêu thị.
Tống Sơ Nhất gọi điện cho Trần Dự Sâm khi anh đã về tới Lam Hải. Vừa bật điện, di động liền vang lên. Gọi cho Trần Dự Sâm là người phụ trách của văn phòng thám tử Lá chắn xanh.
“Trần tiên sinh, việc anh cần tìm hiểu đã làm xong. Tình hình cụ thể và một số ảnh chụp tôi đã gửi vào hòm thư của anh.”
“Tôi sẽ gửi hai mươi vạn vào tài khoản của anh.” Trần Dự Sâm nói, không quan tâm đến kết cục của cuộc điều tra, anh chỉ muốn dùng tiền làm mình buông bỏ cừu hận.
“Cảm ơn Trần tiên sinh.” Vụ điều tra này thực sự rất dễ dàng, người phụ trách của Lá chắn xanh hơi ngại khi nhận tiền, chần chừ một chút, anh ta nói thêm: “Trần tiên sinh, người của chúng tôi vừa tìm Diêu tiên sinh hỏi chuyện, tôi liền nhận được điện thoại thăm dò. Tôi điều tra một chút, người hỏi chính là trợ lý Từ Sướng của phó tổng Quý thị, Quý Phong.”
Từ Sướng thăm dò chắc chắn là do Quý Phong giao cho. Tốt nghiệp nhiều năm rồi tại sao Quý Phong vẫn còn lưu ý chuyện trong trường học, anh ta muốn che giấu điều gì?
Trần Dự Sâm vốn định xóa email của Lá chắn xanh, nhưng không xóa nữa, mở ra xem.
Văn bản và hình ảnh chia làm hai tệp đính kèm. Trước tiên Trần Dự Sâm mở ảnh, trong nháy mắt cả người như bị tấn công.
Đó là ảnh chụp Tống Sơ Nhất và Quý Phong, bối cảnh là cửa lớn của học viện kiến trúc, đi thông giữa dãy phòng học và đường Lâm Ấm. Trên cây toàn lá vàng, ánh mặt trời le lói trên không, Tống Sơ Nhất cúi đầu, sợ hãi như một cành liễu, Quý Phong nắm bả vai cô, là tư thế bảo vệ.
Không biết là bạn học ái mộ Tống Sơ Nhất hay ái mộ Quý Phong đã chụp, ảnh rất đẹp, ngay cả rung động rất nhỏ trên lông mi Tống Sơ Nhất cũng có thể chụp rõ. Trên người Tống Sơ Nhất mặc váy thêu hoa bằng sợi tơ bạc, Trần Dự Sâm liếc mắt có thể nhận ra, đó là tinh phẩm của Channel một năm nào đó. Quần áo như vậy Tống Sơ Nhất không thể mua được, Trần Dự Sâm ngơ ngác nhìn xuống dưới. Đôi chân mà anh yêu thích nhất đang đi một đôi xăng đan da chạm rỗng hoa màu trắng, là sản phẩm rất được phái nữ ưa chuộng của Steve Madden – Ngân xà chi vũ. Đôi chân ngọc thấp thoáng trong Ngân xà chi vũ tạo ra một cảm giác rất khác, như ẩn như hiện.
Cô ở cùng Quý Phong cũng ân ái ngọt ngào như khi ở cùng mình! Ngón tay Trần Dự Sâm khẽ run, run run mở bức ảnh phía sau.
Mỗi lần đều là ảnh chụp Tống Sơ Nhất đi cùng Quý Phong, thoạt nhìn đều là chụp trộm. Tống Sơ Nhất vẫn cúi đầu, không thấy rõ phong tình trong đôi mắt to, chỉ cảm thấy cô mảnh mai nhu nhược như vậy, đi bên cạnh càng làm nền cho Quý Phong phóng khoáng thâm trầm.
Ảnh chụp từ khi lá vàng rụng đến gió bắc hiu quạnh tuyết bay tán loạn, tới mùa xuân cây cỏ xanh biếc. Bọn họ bên nhau một năm.
Trần Dự Sâm cảm thấy lòng mình như trong hầm băng, lạnh lẽo, đau tới cùng cực rồi sinh ra một loại ma, chậm chạp, không hề có máu lại càng khiến người ta đau khổ.
Khi anh còn đang đau khổ giãy giụa trong cái chết, cô và Quý Phong ở cùng nhau anh anh em em thân thiết ngọt ngào!
Trần Dự Sâm chết lặng mở văn bản. Năm năm nay cuộc sống của Tống Sơ Nhất rất đơn giản. Năm thứ nhất, sau khi anh rời đi, hơn một tháng cô không xuất hiện trong trường học, bạn học và giáo viên nói rằng cô và Quý Phong ở chung.
Năm thứ hai, cô tới thành phố G, sau khi bôn ba hơn một tháng tìm được công việc hiện tại, làm bốn năm. Bốn năm cô không hề liên lạc với Quý Phong, bên người không có bạn khác phái, mỗi ngày chỉ qua lại giữa 2 điểm: phòng trọ và công ty.
Cửa phòng phát ra tiếng vang, Trần Dự Sâm quay lại thấy Tống Sơ Nhất đã trở lại, bình tĩnh tắt máy.
Anh không thấy được dưới cùng của văn bản của một dòng chữ, năm năm trước trước khia anh và Tống Sơ Nhất chia tay, mẹ cô nhảy lầu tự tử.
Thời gian anh yêu cầu là sau khi Tống Sơ Nhất và anh chia tay. Khi người của Lá chắn xanh điều tra, cảm thấy chuyện mẹ cô tử tự không được bình thường, nhưng lại trước ngày ủy thác điều tra, cho nên không nói ra, chỉ viết một dòng như vậy.
Tống Sơ Nhất thấy Trần Dự Sâm quay đầu liếc mình một cái rồi quay lại với máy tính. Bình thường chắc chắn Trần Dự Sâm sẽ hỏi cô ‘mưa như vậy cũng trở lại à?’. Anh không nói lời nào, bóng lưng cứng rắn lạnh lùng. Tống Sơ Nhất há miệng định hỏi anh đã nấu đồ ăn khuya chưa, nhưng môi hé ra lại khép vào. Thói quen cơm đến tận miệng cũng không tốt lắm.
Không muốn mở miệng nhờ anh đưa mình về phòng mới, Tống Sơ Nhất nói: “Tôi trở về ngủ.”
Trần Dự Sâm thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, ngừng một chút hình nưh có chút không tình nguyện nói: “Trong nồi có cháo củ từ táo đỏ, cô xem có bị đặc không, nếu có thể ăn được sẽ không làm đồ ăn khuya.”
Ăn cháo không đói, lúc này tinh thần Tống Sơ Nhất rất tốt. Cháo táo đỏ đun kĩ, hơi ngọt, nhẹ nhàng khoan khoái, độ ấm vừa phải. Hỏi Trần Dự Sâm, anh không ăn, cô muốn ăn liền đứng lên.
Trần Dự Sâm vốn còn bất động, đột nhiên bước đến trước bàn ăn: “Tống Sơ Nhất, tôi thấy cô và Quý Phong rất tốt, trước kia vì sao lại chia tay?”
Tống Sơ Nhất ngạc nhiên vì câu hỏi đột nhiên của anh, sặc cháo, ho nửa ngày mới thuận khí một chút, cả giận nói: “Đây là việc riêng của tôi, không thể trả lời.”
Năm đó lấy Quý Phong làm cớ để chia tay với Thẩm Hàn khiến anh tổn thương, mỗi lần nhớ đến đều khiến lòng cô như dao cắt, mặc dù không tức giận cũng không muốn nhắc tới chuyện cũ.
Trần Dự Sâm không hỏi gì nữa, đi đến quầy bar mở một chai whisky, ngồi đối diện Tống Sơ Nhất, cũng không rót rượu, trực tiếp uống bằng chai uống rượu như uống nước.
Tống Sơ Nhất không hiểu biết về rượu cũng biết whisky rất mạnh, uống thẳng rất được, thêm đá pha loãng vị cũng rất ngon. Cô muốn khuyên Trần Dự Sâm thêm đá chậm rãi uống, môi mở ra lại khép vào. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là người xa lạ, dài dòng làm gì.
Trần Dự Sâm uống rượu, rất đàn ông, rất hào sảng. Một chai rượu anh uống hết sạch. Anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đầy cừu hận nhìn Tống Sơ Nhất.
Tống Sơ Nhất bị anh nhìn đến mức sợ hãi. Ăn cơm xong cô lười biếng cũng muốn ngủ, nói với Trần Dự Sâm chuyện mình phải rời khỏi một thời gian ngắn liền muốn tiến về phòng.
Trần Dự Sâm ngăn cản cô, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm cô. Sau một lúc lâu, nhíu mi hừ nhẹ, châm chọc nói: “Cô phải đi gặp người nhà của Quý Phong? Hai người tiến độ thật nhanh, lần trước gặp nhau vẫn là bạn bè bình thường. Nếu đã như vậy trước kia chia tay làm gì?”
“Anh để ý quá nhiều rồi.” Tống Sơ Nhất bị nói đến buồn bực, cũng không giải thích.
“Nhìn kỹ Quý Phong cũng không tồi đâu.” Trần Dự Sâm giều cợt, cười nhạt. Anh dùng ánh mắt lờ đờ say rượu nhìn Tống Sơ Nhất, anh mắt có ý tứ hàm súc, lộ ra phong tình hấp dẫn người khác, tựa hồ muốn nói Quý Phong không tồi, nhưng trước mắt cô còn có một người khác tốt hơn anh ta.
Tống Sơ Nhất vốn rất nghiêm túc nói chuyện với anh, anh lại sát phong cảnh. Mà anh lại làm rất tự nhiên, ý vị độc đáo, hấp dẫn người khác lại không hề mang theo tình dục, có ý khinh bạc nhưng lại làm cho người ta không thể tức giận, thậm chí còn có chút xôn xao.
Cứ cho là Tống Sơ Nhất không di tình biệt luyến (1) mà quên Thẩm Hàn thì Quý Phong cũng không dám phớt lờ. Tống Sơ Nhất sẽ không chịu nổi đả kích lần thứ hai mất đi người yêu, cũng không thể chịu được bị lừa gạt.
(1) Di tình biệt luyến: quên mất tình cảm cũ
Tống Sơ Nhất không coi anh như rắn rết, nhưng cũng không hề thân thiết. Khoảng cách của học trưởng và học muội cô có thể chấp nhận được, nhưng chỉ lại gần cô liền cứng rắn đẩy mình ra xa. Vậy phải làm cách nào để đem cô cách xa Trần Dự Sâm, cũng như đưa cô đến bên mình?
Quý Phong do dự, sau khi trầm tư, anh gọi điện cho mẹ mình xin giúp đỡ.
“A Phong, mẹ rất thích Sơ Nhất, con bé rất trong sáng, nhưng không hề khờ dại ngây thơ. Mẹ cũng tán thành con theo đuổi tình yêu đích thực, không phải chịu trói buộc của gia tộc, nhưng con phải suy nghĩ kĩ càng, nếu con bé muốn yêu, lại không yêu con thì dù có giữ người bên mình cũng không có ý nghĩa gì hết.”
“Mẹ, ba con không thích mẹ, mẹ còn không phải là vì danh phận bà Quý mà cố gắng sao?” Quý Phong thấp giọng nói.
Ninh Duyệt trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Được rồi, ai bảo con giống mẹ, đâm phải tường nam cũng không quay đầu. Mẹ sẽ giả bị gãy xương không thể cử động, con nói với Sơ Nhất mẹ rất thích con bé, mong con bé có thể đến đây chăm sóc mẹ. Sau đó mẹ sẽ nghĩ cách giữ con bé tại thành phố S, không để nó trở về.”
Nghe Quý Phong nói qua điện thoại muốn nhờ mình đến thành phố S chăm sóc Ninh Duyệt, Tống Sơ Nhất do dự một chút rồi đồng ý.
Cô hơi sợ việc ở cùng Trần Dự Sâm. Căn phòng đã trang hoàng xong lại không thể ở ngay, cô vẫn được nghỉ ở công ty, rời đi một thời gian ngắn cũng không sao.
“Mẹ anh không muốn để hộ lý chăm sóc, ba anh lại sơ ý không biết quan tâm, đêm nay chúng ta có thể đi luôn chứ?” Quý Phong hỏi.
Bây giờ đi luôn? Quá nhanh đi, cô còn phải sắp xếp quần áo. Tống Sơ Nhất chằn chừ, bỗng nhớ tới một chuyện, ‘bà dì’ đến thăm, vừa rồi tức giận rời khỏi Lam Hải đã quên không đem theo băng vệ sinh. Tuy lúc tắm ra rất ít nhưng khó đảm bảo là ban đêm sẽ không ra nhiều.
“Đêm nay không được, em còn có việc. Sáng mai bảy rưỡi anh đến đại sảnh lầu một của Lam Hải đón em.” Tống Sơ Nhất nói.
Không tiện nhờ Trần Dự Sâm lấy băng vệ sinh cho mình, Kim Đỉnh là một khu mới, siêu thị hơi xa. Tống Sơ Nhất sợ rằng khi mình đi mua băng vệ sinh Trần Dự Sâm đã tới, cô liền gọi điện trước cho anh.
Điện thoại của Trần Dự Sâm báo bận. Sau khi gọi vào lần không được, cô gọi vào máy bàn của phòng khách sạn cũng không ai nghe.
Tính toán thời gian hẳn là anh đã tới Lam Hải, Tống Sơ Nhất cảm thấy khó hiểu. Thấy mưa bắt đầu nhỏ đi, Tống Sơ Nhất ra khỏi tiểu khu bắt xe quay về Lam Hải, không đi siêu thị.
Tống Sơ Nhất gọi điện cho Trần Dự Sâm khi anh đã về tới Lam Hải. Vừa bật điện, di động liền vang lên. Gọi cho Trần Dự Sâm là người phụ trách của văn phòng thám tử Lá chắn xanh.
“Trần tiên sinh, việc anh cần tìm hiểu đã làm xong. Tình hình cụ thể và một số ảnh chụp tôi đã gửi vào hòm thư của anh.”
“Tôi sẽ gửi hai mươi vạn vào tài khoản của anh.” Trần Dự Sâm nói, không quan tâm đến kết cục của cuộc điều tra, anh chỉ muốn dùng tiền làm mình buông bỏ cừu hận.
“Cảm ơn Trần tiên sinh.” Vụ điều tra này thực sự rất dễ dàng, người phụ trách của Lá chắn xanh hơi ngại khi nhận tiền, chần chừ một chút, anh ta nói thêm: “Trần tiên sinh, người của chúng tôi vừa tìm Diêu tiên sinh hỏi chuyện, tôi liền nhận được điện thoại thăm dò. Tôi điều tra một chút, người hỏi chính là trợ lý Từ Sướng của phó tổng Quý thị, Quý Phong.”
Từ Sướng thăm dò chắc chắn là do Quý Phong giao cho. Tốt nghiệp nhiều năm rồi tại sao Quý Phong vẫn còn lưu ý chuyện trong trường học, anh ta muốn che giấu điều gì?
Trần Dự Sâm vốn định xóa email của Lá chắn xanh, nhưng không xóa nữa, mở ra xem.
Văn bản và hình ảnh chia làm hai tệp đính kèm. Trước tiên Trần Dự Sâm mở ảnh, trong nháy mắt cả người như bị tấn công.
Đó là ảnh chụp Tống Sơ Nhất và Quý Phong, bối cảnh là cửa lớn của học viện kiến trúc, đi thông giữa dãy phòng học và đường Lâm Ấm. Trên cây toàn lá vàng, ánh mặt trời le lói trên không, Tống Sơ Nhất cúi đầu, sợ hãi như một cành liễu, Quý Phong nắm bả vai cô, là tư thế bảo vệ.
Không biết là bạn học ái mộ Tống Sơ Nhất hay ái mộ Quý Phong đã chụp, ảnh rất đẹp, ngay cả rung động rất nhỏ trên lông mi Tống Sơ Nhất cũng có thể chụp rõ. Trên người Tống Sơ Nhất mặc váy thêu hoa bằng sợi tơ bạc, Trần Dự Sâm liếc mắt có thể nhận ra, đó là tinh phẩm của Channel một năm nào đó. Quần áo như vậy Tống Sơ Nhất không thể mua được, Trần Dự Sâm ngơ ngác nhìn xuống dưới. Đôi chân mà anh yêu thích nhất đang đi một đôi xăng đan da chạm rỗng hoa màu trắng, là sản phẩm rất được phái nữ ưa chuộng của Steve Madden – Ngân xà chi vũ. Đôi chân ngọc thấp thoáng trong Ngân xà chi vũ tạo ra một cảm giác rất khác, như ẩn như hiện.
Cô ở cùng Quý Phong cũng ân ái ngọt ngào như khi ở cùng mình! Ngón tay Trần Dự Sâm khẽ run, run run mở bức ảnh phía sau.
Mỗi lần đều là ảnh chụp Tống Sơ Nhất đi cùng Quý Phong, thoạt nhìn đều là chụp trộm. Tống Sơ Nhất vẫn cúi đầu, không thấy rõ phong tình trong đôi mắt to, chỉ cảm thấy cô mảnh mai nhu nhược như vậy, đi bên cạnh càng làm nền cho Quý Phong phóng khoáng thâm trầm.
Ảnh chụp từ khi lá vàng rụng đến gió bắc hiu quạnh tuyết bay tán loạn, tới mùa xuân cây cỏ xanh biếc. Bọn họ bên nhau một năm.
Trần Dự Sâm cảm thấy lòng mình như trong hầm băng, lạnh lẽo, đau tới cùng cực rồi sinh ra một loại ma, chậm chạp, không hề có máu lại càng khiến người ta đau khổ.
Khi anh còn đang đau khổ giãy giụa trong cái chết, cô và Quý Phong ở cùng nhau anh anh em em thân thiết ngọt ngào!
Trần Dự Sâm chết lặng mở văn bản. Năm năm nay cuộc sống của Tống Sơ Nhất rất đơn giản. Năm thứ nhất, sau khi anh rời đi, hơn một tháng cô không xuất hiện trong trường học, bạn học và giáo viên nói rằng cô và Quý Phong ở chung.
Năm thứ hai, cô tới thành phố G, sau khi bôn ba hơn một tháng tìm được công việc hiện tại, làm bốn năm. Bốn năm cô không hề liên lạc với Quý Phong, bên người không có bạn khác phái, mỗi ngày chỉ qua lại giữa 2 điểm: phòng trọ và công ty.
Cửa phòng phát ra tiếng vang, Trần Dự Sâm quay lại thấy Tống Sơ Nhất đã trở lại, bình tĩnh tắt máy.
Anh không thấy được dưới cùng của văn bản của một dòng chữ, năm năm trước trước khia anh và Tống Sơ Nhất chia tay, mẹ cô nhảy lầu tự tử.
Thời gian anh yêu cầu là sau khi Tống Sơ Nhất và anh chia tay. Khi người của Lá chắn xanh điều tra, cảm thấy chuyện mẹ cô tử tự không được bình thường, nhưng lại trước ngày ủy thác điều tra, cho nên không nói ra, chỉ viết một dòng như vậy.
Tống Sơ Nhất thấy Trần Dự Sâm quay đầu liếc mình một cái rồi quay lại với máy tính. Bình thường chắc chắn Trần Dự Sâm sẽ hỏi cô ‘mưa như vậy cũng trở lại à?’. Anh không nói lời nào, bóng lưng cứng rắn lạnh lùng. Tống Sơ Nhất há miệng định hỏi anh đã nấu đồ ăn khuya chưa, nhưng môi hé ra lại khép vào. Thói quen cơm đến tận miệng cũng không tốt lắm.
Không muốn mở miệng nhờ anh đưa mình về phòng mới, Tống Sơ Nhất nói: “Tôi trở về ngủ.”
Trần Dự Sâm thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, ngừng một chút hình nưh có chút không tình nguyện nói: “Trong nồi có cháo củ từ táo đỏ, cô xem có bị đặc không, nếu có thể ăn được sẽ không làm đồ ăn khuya.”
Ăn cháo không đói, lúc này tinh thần Tống Sơ Nhất rất tốt. Cháo táo đỏ đun kĩ, hơi ngọt, nhẹ nhàng khoan khoái, độ ấm vừa phải. Hỏi Trần Dự Sâm, anh không ăn, cô muốn ăn liền đứng lên.
Trần Dự Sâm vốn còn bất động, đột nhiên bước đến trước bàn ăn: “Tống Sơ Nhất, tôi thấy cô và Quý Phong rất tốt, trước kia vì sao lại chia tay?”
Tống Sơ Nhất ngạc nhiên vì câu hỏi đột nhiên của anh, sặc cháo, ho nửa ngày mới thuận khí một chút, cả giận nói: “Đây là việc riêng của tôi, không thể trả lời.”
Năm đó lấy Quý Phong làm cớ để chia tay với Thẩm Hàn khiến anh tổn thương, mỗi lần nhớ đến đều khiến lòng cô như dao cắt, mặc dù không tức giận cũng không muốn nhắc tới chuyện cũ.
Trần Dự Sâm không hỏi gì nữa, đi đến quầy bar mở một chai whisky, ngồi đối diện Tống Sơ Nhất, cũng không rót rượu, trực tiếp uống bằng chai uống rượu như uống nước.
Tống Sơ Nhất không hiểu biết về rượu cũng biết whisky rất mạnh, uống thẳng rất được, thêm đá pha loãng vị cũng rất ngon. Cô muốn khuyên Trần Dự Sâm thêm đá chậm rãi uống, môi mở ra lại khép vào. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là người xa lạ, dài dòng làm gì.
Trần Dự Sâm uống rượu, rất đàn ông, rất hào sảng. Một chai rượu anh uống hết sạch. Anh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đầy cừu hận nhìn Tống Sơ Nhất.
Tống Sơ Nhất bị anh nhìn đến mức sợ hãi. Ăn cơm xong cô lười biếng cũng muốn ngủ, nói với Trần Dự Sâm chuyện mình phải rời khỏi một thời gian ngắn liền muốn tiến về phòng.
Trần Dự Sâm ngăn cản cô, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm cô. Sau một lúc lâu, nhíu mi hừ nhẹ, châm chọc nói: “Cô phải đi gặp người nhà của Quý Phong? Hai người tiến độ thật nhanh, lần trước gặp nhau vẫn là bạn bè bình thường. Nếu đã như vậy trước kia chia tay làm gì?”
“Anh để ý quá nhiều rồi.” Tống Sơ Nhất bị nói đến buồn bực, cũng không giải thích.
“Nhìn kỹ Quý Phong cũng không tồi đâu.” Trần Dự Sâm giều cợt, cười nhạt. Anh dùng ánh mắt lờ đờ say rượu nhìn Tống Sơ Nhất, anh mắt có ý tứ hàm súc, lộ ra phong tình hấp dẫn người khác, tựa hồ muốn nói Quý Phong không tồi, nhưng trước mắt cô còn có một người khác tốt hơn anh ta.
Tống Sơ Nhất vốn rất nghiêm túc nói chuyện với anh, anh lại sát phong cảnh. Mà anh lại làm rất tự nhiên, ý vị độc đáo, hấp dẫn người khác lại không hề mang theo tình dục, có ý khinh bạc nhưng lại làm cho người ta không thể tức giận, thậm chí còn có chút xôn xao.
Bình luận truyện