Tình Yêu Suốt Đời

Chương 17



Chương 17:

 

Giản Đường hèn mọn cầu xin tha thứ.

 

Cô bị Thẩm Tư Cương lôi đi, đi đứng không vững trên đường va chạm xung quanh, mấy lần lảo đảo lắc lư muốn ngã xuống. Người đàn ông đang tức giận đến khó hiểu, căn bản không quan tâm người phụ nữ ở sau lưng.

 

Giản Đường bị Thẩm Tư Cương kéo đến nhà tắm, không kịp đứng vững liền bị hung hăng quăng đến bên bồn tắm, nam nhân phía sau mở khoá vòi nước, đầu Giản Đường liền bị nhấn vào bồn nước, “A.. Không.. Khục khục”

 

Thẩm Tư Cương tức giận khó nén lại được, tròng mắt đen toát ra ngọn lửa tức giận, không nói lời nào dùng bàn tay mở rộng một lần lại một lần lau đôi môi người phụ nữ.

 

“Thẩm… tiên, khục khục, tiên sinh, tôi sai, sai rồi, khục khục, bỏ qua cho tôi đi toi thật sự biết lỗi rồi..” Rào rào tiếng nước chảy kèm theo âm thanh sặc nước, truyền tới thanh âm người phụ nữ cầu xin tha thứ.

 

Mà người đàn ông từ đầu đến cuối không nói một lời, lạnh nhạt lau đi lau lại môi của cô, cho đến khi chỗ đó rách da, sưng đỏ lên người đàn ông mới buông tay.

 

“Khục khục…” Giản Đường được thả ra, tay đỡ vào tường hoa màu đen, dồn dập ho khan một trận, giờ phút này cô nhìn chật vật không dứt. Trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm lạnh lùng “Nói tôi nghe, tại sao vừa nãy Tiêu Hành hôn cô?”

 

“…” Giản Đường khiếp sợ ngẩng đầu lên, môi hơi hé, đây là vấn đề gì? Cô nên trả lời như thế nào?

 

Hắn đang muốn làm nhục cô sao? Giản Đường liếc về phía cửa, im lặng không nói… Đây có lẽ là phản kháng kịch liệt nhất bây giờ mà cô làm ra.

 

Thẩm Tư Cương quá độc ác! Nhất định phải làm nhục nàng như thế này sao?

 

Mà nam nhân trước mặt con ngươi trong nháy mắt nheo lại… Tránh? Cô ta dám tránh hắn?

 

Ngón tay thon dài đột nhiên đưa ra bóp cằm cô, bức ép cô phải nhìn vào hắn.

 

Bỗng nhiên, khuôn mặt tuấn mỹ rủ xuống, chậm rãi hướng đến phía cô. Giữa bọn họ khoảng cách càng ngày càng gần, ánh mắt Giản Đường càng trừng lớn.

 

Gần hơn nữa…

 

Gần đến mức hắn sắp hôn cô, tim như ngừng đập.

 

Môi của hắn gần trong gang tấc, dán lên cô rồi… Sắp…

 

Bỗng nhiên nam nhân trước mặt rời khỏi môi cô, nhìn vào lỗ tai cô, môi mỏng dán vào tai cô “A” một tiếng đầy giễu cợt, cô nghe được giọng nói trào phúng của hắn “Loại phụ nữ giống như cô, sẽ không cho là tôi hôn cô đấy chứ?”

 

Cả người Giản Đường như bị đặt vào trời đông giá rét, huyết sắc trên mặt nhanh chóng mất đi.

 

Hắn nhìn cô, khoé môi nhếc lên cười, giọng nói ghét bỏ “Tôi ngại cô bẩn”

 

Áp đảo lạc đà đích tối hậu nhất khỏa đạo thảo*, một trận trời đất quay cuồng, cả người cô lụi xơ ở trên nền gạch lát đá cẩm thạch.

 

[Áp đảo lạc đà đích tối hậu nhất khỏa đạo thảo: từ một câu chuyện ngụ ngôn của người Ả Rập, có nghĩa là nếu một người gặp phải một số điều trong cuộc sống, những điều này mang lại cho họ áp lực lớn, nhưng điều này nằm trong khả năng chịu đựng của họ, một khi ngưỡng chịu đựng vượt quá, họ sẽ sụp đổ]

 

Hắn là ma quỷ!

 

Đỉnh đầu bao phủ một bóng đen, cô biết đó là Thẩm Tư Cương.

 

Cô co chân thành một cục, liều mạng tự nhủ, không nên chọc giận tên quỷ dữ này. Chỉ cần không chọc giận hắn thì sẽ không sao.

 

Cô phải còn sống, sống thật tốt.

 

Giản Đường đầu vùi vào ngực không thấy được ánh mắt nam nhân trước mắt đầy lửa giận.

 

Thẩm Tư Cương từ trên cao nhìn xuống nữ nhân trước mặt, không cách nào nghĩ ra con bọ đáng thương cùng Giản Đường trong trí nhớ liên hệ với nhau.

 

Con ngươi một mảng phức tạp, Thẩm Tư Cương lạnh nhạt nói “Cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ thả cô đi

 

Đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trên mặt đất. Ánh mắt tối tăm tựa hồ đang mong chờ điều gì mà ngay chính hắn cũng không phát giác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện