Tình Yêu Suốt Đời

Chương 18



Chương 18:

 

Bả vai Giản Đường run lên, ngay sau đó tự giễu cười một tiếng. Tôn nghiêm là gì chứ? Cô chỉ là một tội phạm số 926, đã không còn là Giản Đường ngày xưa rồi, còn phải tôn nghiêm làm gì? Còn sống mới là trọng yếu.

 

Ở trước mắt hắn, Giản Đường quỳ xuống “Thẩm tiên sinh, cầu xin ngài, ngài nhìn xem tôi chỉ như cái rắm, thả tôi ra đi”

 

Trong lòng cực kỳ chấn động! Sắc mặt người đàn ông nháy mắt lạnh như băng, lửa giận tích góp ở trong lòng. Hèn mọn như vậy, người phụ nữ này ngay cả tôn nghiêm cũng đã vứt bỏ! Giờ đã sa đoạ thấp hèn đến mức này!

 

Không nói ra trong nội tâm có cảm thụ gì, người đàn ông xanh mặt, một quyền đầy tức giận nện lên gương phía đối diện, giận giữ hét lên “Cút”

 

Giản Đường lộ ra mừng rỡ, giống như được đại xá, dùng dằng bò dậy khập khiễng như chạy trốn ra ngoài.

 

Ở sau lưng cô, con ngươi Thẩm Tư Cương con ngươi lạnh lùng âm hiểm nhìn cô. Gò má tuấn mỹ bao phủ một tầng sương lạnh.

 

“Nữ nhân đáng chết!” Lại một quyền nện lên.

 

Giản Đường chạy như vừa thoát chết, bất chấp đi đứng bất tiện, vào thang máy đang đi xuống dưới, đing một tiếng cửa mở ra ở tầng một.

 

Cô không có về lại trong chỗ club, ra khỏi thang máy liền kéo cái chân đi đứng bất tiện vội vàng chạy ra khỏi cao ốc.

 

“Tài xế, đi tiểu khu Nam Loan” Ngăn lại một chiếc xe taxi, bình thường cô sẽ không bỏ tiền ra đi taxi, nhưng hôm nay cô cắn răng đi.

 

Đến nhà, cô liền lập tức lấy ra một túi hành lý giá rẻ thật nhanh đem những đồ đạc vốn không có nhiều bỏ vào trong đó.

 

Phải đi thôi.

 

Hắn tới rồi.

 

Hắn hận cô như vậy, nhất định không bỏ qua cho cô.

 

Phải đi lập tức.

 

Cô nhất định phải còn sống, không có nhiều thời gian tiêu hao với hắn, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm xong nữa.

 

Nhân lúc trời vẫn còn tối, tiểu khu Nam Loan vẫn còn yên ắng liền có một bóng người lặng lẽ rời đi.

 

Đối diện tiểu khu là một cây ATM, cô ở đó cắm thẻ vào, nhìn số dư trong tài khoản, Giản Đường cắn răng quyết định rút ra hai ngàn tệ.

 

Lấy được tiền, cô vẫy vẫy một chiếc taxi, “Đi…” Lên xe mới phát hiện cô vội vã muốn trốn chạy nhưng nhận ra không có nơi nào để trốn.

 

“Đi đâu?” Tài xế taxi không nhịn được mà lên tiếng thúc giục.

 

Đi nơi nào đây… Giản Đường ngẩn ngơ, đột nhiên phát hiện thế giới này lớn như vậy nhưng căn bản không có chỗ cho cô dung thân.

 

“Có đi hay không? Không đi thì xuống xe, tôi còn phải kiếm khách khác” Tài xế nhíu nhíu mày, chán ghét nhìn Giản Đường một cái… Xúi quẩy, ra cửa không coi ngày, hôm nay trong chuyến xe đầu tiên đã gặp phải âm hồn.

 

“…Thật ngại quá, tôi vẫn chưa nghĩ ra đi đâu” Giản Đường chậm rãi nói, đối với tính khí nói chuyện hung hăng của tài xế cũng không có phản kháng, thậm chí có chút hèn mọn nói xin lỗi, chuyện này càng làm cho cô hết sức hèn nhát.

 

Ngựa hiền thì bị người ta cưỡi, người hiền thì bị người ta khinh. Ông bà ngày xưa nói rất đúng. Tài xế nhìn cô hèn nhát như vậy, liền càng kiêu căng, đem sự tức giận hôm nay đánh mạt chược thua phát tiết trên người cô.

 

Vì vậy, Giản Đường liền bị tài xế chỉ thẳng mặt mắng to “Cái người đàn bà này, chưa nghĩ ra đi đâu mà lại vẫy xe của tôi, cô là cố ý đùa bỡn tôi à? Cha mẹ cô dạy như thế nào vậy mà một chút phẩm hạnh cũng không có! Xuống xe, bây giờ xuống xe ngay cho tôi, đừng làm chậm trễ việc tôi kiếm tiền. Xui xẻo thật, hôm nay sao lại đụng phải loại người này cơ chứ”

 

Giản Đường bị chửi cẩu huyết đầy đầu. Không phải không kích động đến cô, nhưng.. ba năm chịu khổ trong lao ngục đã đem tính khí cô thay đổi không còn biết cáu kỉnh.

 

Lông mi rủ xuống, cô lại ngẩng đầu lên không lạnh không nhạt nói xin lỗi “Thật xin lỗi, bây giờ tôi xuống xe” Thật ra cô chỉ muốn tài xế cho cô 1 2 phút suy nghĩ một chút nên đi nơi nào mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện