Toàn Chức Pháp Sư

Chương 464: Bước vào con sông đáng sợ



Dịch: Hoangforever

Bùn cát màu trắng biến thành 4-5 hàng Bạch Sa Yêu Binh có thân thể cao tới gần 3 thước. Bọn chúng bao vây xung quanh đội ngũ thợ săn ma pháp sư lỡ chân bước vào con sông Sa Võng này tới nỗi một giọt nước cũng không lọt được.

Cứ như vậy, từng hàng đao cát màu trắng rơi xuống dồn dập lên người đội ngũ ma pháp sư. Những thanh đao cát này cũng không giống như những vũ khí bình thường khác. Bởi vì lưỡi đao rất cùn! Sau khi chém xuống, những thanh đao này liền đem đám thợ săn kia đập cho nát nhừ.

Chính vì vậy, huyết nhục tung bay!

Ánh trăng trên cao có màu trắng xanh. Cả con sông Sa Võng hiện ra một màu trắng. Đột nhiên có màu máu đỏ tươi tung bay, khiến cho màu đỏ càng thêm bắt mắt hơn, càng thêm nổi cả da gà hơn!

Mạc Phàm nhìn mà như muốn lồi hẳn con mắt ra. Mặc dù hắn từ đầu, hoàn toàn, không có bất kỳ suy nghĩ nào muốn cứu giúp đám người kia. Nhưng tốc độ tử vong của đám người kia cũng quá là nhanh đi. Ma pháp phòng ngự của bọn họ cũng không có yếu. Thế nhưng nó căn bản không thể nào ngăn cản được nhiều ngọn đao cát kia đánh xuống!

Chỉ trong tích tắc, ma pháp phòng ngự liền vỡ ta. Từng tiếng kêu vô cùng thảm thiết, thê lương vang lên. Nó văng vẳng mãi trong mảnh sa mạc hoang vắng này!

“Trời ơi!”

Đột nhiên phía sau Mạc Phàm truyền tới tiếng kinh hô của Triệu Mãn Duyên.

Mạc Phàm quay đầu lại liền phát hiện ra tất cả mọi người đã tỉnh dậy rồi.

Hai nàng Tâm Hạ và Thần Dĩnh cũng che miệng lại. Hai cặp mắt trong veo như giọt nước mở to ra hết cỡ. Hiển nhiên các nàng cũng nhìn thấy một màn vừa mới xảy ra kia.

Con sông Sa Võng còn kinh khủng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của các nàng. Cảm giác giống như kiểu đám người kia nhảy vào giữa một bầy cá hung hãn ở trong con sông Sa Võng này vậy. Chỉ trong vòng tích tắc, đám người kia liền bị xé thành trăm mảnh, không có bất kỳ chống cự nào.

“Đáng sợ quá! Hay chúng ta cứ xem chuyến đi lần này tới Đôn Hoàng như là một chuyến du lịch đi, cũng tới lúc chúng ta nên trở về nhà rồi?”

Triệu Mãn Duyên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, da đầu liền tê dại, tứ chi mềm nhũn ra, nói.

Lúc trước, Triệu Mãn Duyên có đọc qua một cuốn tài liệu mật. Vì vậy, hắn biết được rằng ở trong Đôn Hoàng này có một cấm địa nổi danh nguy hiểm nhất và đó chính là con sông Sa Võng này. Vô số thợ săn đã chôn vùi tính mạng của mình dưới con sông Sa Võng này. Nhưng hôm nay, hắn mới được tận mắt nhìn thấy, hình ảnh kinh khủng kia khắc sâu vào trong tâm hồn hắn, khiến cho hắn sợ vãi linh hồn ra. Và hắn nhận ra hung danh mà hắn biết được cũng không phải là tin đồn. Nếu không phải lúc nãy đội ngũ thợ săn kia không biết vì sao bị đám Sa Khiếu Hổ kia đuổi theo, có lẽ hành trình ngày mai, người hưởng thụ trận đao cát chém xuống kia có lẽ chính là mấy người bọn hắn.

“Chúng ta….chúng ta không phải còn có Tâm Hạ ở đây sao?? Có lẽ… có lẽ chúng ta không thảm giống như bọn họ đâu.”

Trương Tiểu Hầu to gan bằng trời vào lúc này cũng nói năng cũng không còn được lưu loát nữa.

Thần Dĩnh và Tâm Hạ cũng thật lâu không có nói nên lời. Hình ảnh đẫm máu cuối cùng kia khiến cho các nàng rất là hoảng sợ, có lẽ cần phải một lúc lâu nữa các nàng mới trở lại bình thường. Không biết trải qua bao lâu, lúc này Thần Dĩnh nhìn chằm chằm vào Tâm Hạ, nói:

“Phép thuật Tâm Linh hệ của cậu có thể trấn an được mấy con yêu binh này không? Nếu như xảy ra một chút sự cố, không phải tất cả mọi người ở đây cũng sẽ giống như bọn họ sao?”

Tâm Hạ suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng nói:

“Mới vừa rồi mảnh cát trắng bị nhiễm huyết đỏ kia cho thấy, đám yêu binh này có tính tình rất là tàn bạo. Nếu chúng ta cứ như vậy đi qua khu vực này, chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Nhưng chỉ cần chúng ta không có đi vào những khu vực bị lây nhiễm mùi máu tanh kia, rồi cứ như vậy tiến về phía trước, tôi có thể đảm bảo với các cậu rằng, bọn nó sẽ không tấn công chúng ta.”

“Có thể em nói đúng. Nhưng đến bây giờ anh vẫn đang còn sợ vãi linh hồn ra đây này. Giả sử lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?? Không phải lúc đó chúng ta sẽ bỏ mạng ở đây sao?”

Triệu Mãn Duyên sợ hãi nói.

Lúc này, Linh Linh mới nhìn thoáng qua hai tên nhát gan muốn lùi bước này, nàng khinh thường một cái, bình tĩnh nói:

“Cái đám ngu xuẩn tự chui đầu vào rọ kia đã kinh động 6-7 con Sa Khiếu Hổ, xem như chết chắc rồi. Ấy vậy mà bọn họ lại còn liều lĩnh xông vào giữa con sông Sa Võng kia. Có lẽ bọn họ làm liều, muốn đánh cược một lần với đám Sa Khiếu Hổ kia, biết đâu lại có cơ hội sống sót. Thế nhưng bọn họ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy khi đang chạy vào giữa con sông Sa Võng. Làm như vậy không khác nào nhảy vào địa ngục là bao. Mấy người chúng ta chỉ cần hành động cẩn thận một chút. Hơn nữa chúng ta còn được phép thuật Tâm Linh hệ của Tâm Hạ che chở. Cho nên, vượt qua con sông khô cạn này đối với chúng ta mà nói cũng không khác gì đi trên bờ là bao.”

Lúc này, Tâm Hạ cũng từ sự hoảng sợ kia hồi phục lại tinh thần, nàng nói một cách chắc chắn:

“Dựa theo kế hoạch chúng ta đã định ra, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu. Chỉ có một điều, mọi người bắt buộc phải nhớ kỹ: Nếu như không có sự cho phép của tôi, bất kỳ ai ở đây cũng không được sử dụng ma pháp ở trong con sông Sa Võng này, cho dù đó có là ma pháp Sơ cấp đi chăng nữa. Chỉ cần có hơi thở ma pháp ba động, cái đám Bạch Sa Yêu Binh sẽ tấn công chúng ta theo bản năng của chúng. Tới lúc đó, cục diện sẽ không còn khống chế được nữa.”

Triệu Mãn Duyên và Thần Dĩnh nghe thấy vậy liền gật đầu. Bọn họ cũng hiểu rõ một điều, dựa vào lực lượng của bọn họ, muốn chống lại cái đám Bạch Sa Yêu Binh ở trong con sông Sa Võng này là một điều hoàn toàn không thể. Nhưng chỉ cần có ma pháp sư Tâm Linh hệ giúp đỡ. Tất cả mọi người sẽ được bình an vô sự.

Mọi người mang theo tâm trạng hoảng sợ, còn chưa có được phục hồi kia trở về lều vải của mình. Dù chỉ còn mấy tiếng nữa là sáng, thế nhưng mọi người cũng không sao chợp mắt đi ngủ được.

Dù sao con sông Sa Võng kia cũng cách bọn họ còn chưa tới 20 m. Có trời mới biết, cái đám Bạch Sa Yêu Binh kinh khủng kia có hay không lại bò lên bờ tập kích mọi người.

Mọi người cứ như vậy mang theo sự bất an này cho tới khi mặt trời lên. Ánh mặt trời đỏ rực từ đằng đông mọc lên, chiếu ánh sáng rực rỡ xuống con sông Sa Võng. Máu của đám thợ săn bị đám Bạch Sa Yêu Binh giết khi nửa đêm cũng đã được gió hong khô hết cả rồi. Thế nhưng khi ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, nó vẫn rõ ràng, bắt mắt như cũ. Nó muốn nhắc nhở mọi người một điều rằng bùn cát màu trắng bao la vô tận kia cũng không có yên bình như bề ngoài của nó. Mà đó là một vùng đất cửu tử nhất sinh!

“Hay ai đó trong chúng ta đi xuống dưới đó thử trước một lần đi. Vốn đang còn tốt, tự nhiên toàn quân bị diệt cũng không hay cho lắm.”

Triệu Mãn Duyên yếu ớt nói một câu.

“Ta cũng cảm thấy ý kiến này rất là hay. Có lẽ trong lòng tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy không yên tâm cho lắm. Thế nhưng vấn đề ở đây là, ai sẽ là người xuống dưới đó?”

Mạc Phàm không có ý tốt, nhìn chăm chú vào Triệu Mãn Duyên, hỏi.

Trương Tiểu Hầu lúc này cũng vô cùng thức thời. Hắn không còn nhiệt tình như lúc trước nữa. Hắn đem nhiệm vụ anh dũng này giao lại cho Triệu Mãn Duyên.

Triệu Mãn Duyên nhìn thấy như vậy, quả thật muốn tát cho mình một cái. Ăn no rỗi việc hay sao tự nhiên lại đi nói như vậy trời, đúng là cái miệng hại cái thân….

Hắn vẫn nuôi một tia hi vọng, cười hì hì nhìn về phía Trương Tiểu Hầu, nói:

“Ngươi là quân nhân, can đảm chắc chắn đứng thứ nhất. Lại còn có hai kỹ năng di chuyển nữa. Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người đào tẩu cũng nhanh hơn. Cho nên nhiệm vụ này giao cho ngươi là hợp lý nhất.”

Trương Tiểu Hầu vội vàng khoát tay, vẻ mặt thành thật nói với Triệu Mãn Duyên:

“Ta nghe Phàm ca nói, phòng ngự của ngươi không khác gì lão quy ngàn năm bao. Theo ta nghĩ, cho dù đám Bạch Sa Yêu Binh kia có xuất hiện, dựa vào cái khiên chắc như mai rùa kia của người, dư sức chống đỡ được một lúc chờ mọi người tới cứu.”

Triệu Mãn Duyên thấy Trương Tiểu Hầu nói vậy, liền làm ra vẻ mặt cầu cứu nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhún vai, giơ hai tay lên, nghiêm nghị nói:

“Ta là dame chủ lực trong cái đội ngũ này. Loại chuyện như thế này, giao cho hai người là thích hợp nhất.”

Triệu Mãn Duyên nghe thấy Mạc Phàm nói như vậy, bất đắc dĩ quay lại nhìn Tâm Hạ.

“Anh cứ việc đi đi, không sao đâu. Nhưng anh phải nhớ những điều em dặn đó. Nếu như em chưa đưa ra mệnh lệnh, anh không được sử dụng bất kỳ ma pháp nào. Nếu như anh làm sai lời em nói, thì không khác nào tự đưa mình vào trong nguy hiểm….”

Tâm Hạ ôn nhu nói.

Triệu Mãn Duyên nghe thấy Tâm Hạ nói như vậy, cũng yên tâm hơn một chút, đánh liều đi về phía trước, hắn kiên trì bước vào dòng sông Sa Võng kia. Tâm trạng của hắn lúc này có thể dùng hai chữ “thấp thỏm” để hình dung.

Hắn rón ra rón rén bước đi. Mỗi một bước chân hắn dẫm xuống bùn cát màu trắng này, trái tim hắn lại kịch liệt nhảy lên!

Bên tai truyền tới từng tiếng gió rít gào. Dưới cái nhìn của hắn, con sông Sa Võng đã khô cạn này căn bản không phải là một con sông, mà là con đường đi xuống suối vàng kinh khủng kia.

“Băng ~~~~~~!”

Hắn còn chưa có đi được mấy bước, đột nhiên tầng tầng lớp lớp sóng cát màu trắng nổi lên bên cạnh hắn!!1

Thoáng cái, mấy chục con Bạch Sa Yêu Binh liền xuất hiện bên cạnh hắn!

Bọn chúng đứng sừng sững, hiên ngang bên cạnh hắn. Thân hình cao lớn không khác gì võ sĩ mặc khôi giáp màu trắng vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện