Chương 17: Hoa hòe phúc tỉnh
Edit by Thanh tỷ
Nỗ lực chống đỡ hồi lâu, rốt cuộc Nguyên Hiến mới thu hồi lại uy áp. Thành Uyên mồ hôi ướt đẫm, thân thể thoáng lung lay, phải vịn lấy cây đại thụ bên cạnh mới có thể đứng vững.
Khóe miệng Nguyên Hiến tựa hồ hơi mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Thành tiên hữu, có một số việc, nhìn thấu cũng không nên nói toạc ra. Nhiều lời, dễ chuốc họa vào thân."
Hắn không muốn hỏi, căn bản cũng không muốn biết Thành Uyên phát hiện ra cái gì. Dù sao Minh Thánh đã chết, đây là chuyện thật mà Tu Chân Giới công nhận. Trong lòng Nguyên Hiến có tiếc hận có tưởng niệm, nhưng lại hoàn toàn không muốn đi thay đổi bất luận cái gì.
Lúc Thành Uyên mở miệng tuy còn hơi thở dốc nhưng ngữ khí cũng rất hòa nhã: "Thiếu trang chủ nghĩ nhiều, ta không phải là muốn vạch trần hay uy hiếp gì, chỉ là đồng bệnh tương liên thôi."
Nguyên Hiến hơi châm chọc: "Ồ, vậy xin hỏi ta cùng các hạ có chỗ nào đồng bệnh?"
Thành Uyên nói: "Tương tư khó giải, cầu còn không được, đây chẳng lẽ không phải tâm bệnh lớn nhất của một người?"
Hắn không nhìn vẻ mặt Nguyên Hiến lúc này ra sao, bình tâm tĩnh khí nói: "Vân Tê Quân người này chính là nhân vật xuất sắc vô song, phong tư tuyệt thế. Nghe đồn, kể chuyện về sự tích của hắn có thể nuôi sống tiên sinh kể chuyện của mười tòa thành. Ta nguyên tưởng rằng Thiếu trang chủ là giai ngẫu thiên thành, tình cảm phải chân thành không gì sánh được."
Thành Uyên hơi ngừng lại nói: "Mãi đến hôm nay thấy được biểu hiện của các hạ khi ở chung với Kỷ công tử, ta mới phát hiện, nguyên lai Thiếu trang chủ đã có người trong lòng. Đây đúng là cùng ta có tình huống tương tự."
Nguyên Hiến không biết Thành Uyên muốn ám chỉ điều gì, chẳng lẽ là muốn nói vì hắn thích Kỷ Lam Anh nên hại chết Diệp Hoài Dao?
Lời vô nghĩa không thực tế không bằng chứng như vậy cũng có thể nói ra sao, trừ phi bản thân hắn điên rồi mới làm ra chuyện đấy.
Nguyên Hiến thờ ơ không đáp lời Thành Uyên, hai tay khoanh trước ngực: "Nói lâu như vậy, chẳng lẽ Thành tiên hữu là muốn đả động ta, để ta giúp ngươi có được vị kia...người trong lòng?
Thành Uyên cười nói: "Việc này tự nhiên là phải tự mình làm, không dám làm phiền đến Thiếu trang chủ lo lắng thay. Ta chỉ muốn nói, nếu ta muốn có được một người nào đó, nhất định sẽ không từ thủ đoạn, dốc hết toàn lực, mặc kệ đối phương có nguyện ý hay không. Dù sao nắm ở trong tay rồi thì mới có cơ hội mà nói đến chuyện khác chứ, phải không?"
Nguyên Hiến nhìn Thành Uyên, khẽ nhíu mày. Thành Uyên không nhiều lời nữa, tâm tình tốt thi lễ với Nguyên Hiến, quay người rời đi.
Thời điểm quay lưng về phía Nguyên Hiến, hắn rốt cuộc khống chế không được chính mình, cảm xúc dưới đáy lòng không ngừng sôi sục, nhịn không được ý cười.
Diệp Hoài Dao, Minh Thánh... Ha ha, hắn hình như thật sự nhặt được tuyệt thế trân bảo rồi.
Nhất là trải qua một phen thăm dò vừa rồi, Thành Uyên khẳng định Nguyên Hiến đối với Minh Thánh cũng không phải rất để tâm, đại khái hắn ta sẽ không ra tay quản chuyện không liên quan tới bản thân.
Vậy sự tình kế tiếp hắn hẳn là có thể mặc sức tiến hành. Như lời Thành Uyên đã nói với Nguyên Hiến, bất kể đối phương là ai, người hắn muốn, cho dù "không từ thủ đoạn" cũng phải bắt tới tay.
Về phần người đó có nguyện ý hay không, chỉ cần lên giường, tự nhiên mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Nếu phế bỏ linh mạch không được, vậy thì đánh gãy chân cậu, khoét mắt cậu, làm cho cậu cả đời chỉ có thể dựa vào hắn. Biện pháp này sẽ không sai đi?
Thành Uyên tính toán một hồi, cảm thấy việc này vẫn chưa thể buông lỏng. Nếu Diệp Hoài Dao thật sự là Minh Thánh, như vậy nhất định về sau sẽ càng ngày càng có nhiều người biết được thân phận của cậu.
Bằng hữu của Minh Thánh nhiều, cừu gia cũng nhiều. Hiện tại công lực của cậu chưa hoàn toàn khôi phục, trước khi thành công liên lạc được với Huyền Thiên Lâu nhất định sẽ không dám công khai thân phận của bản thân.
Mà Thành Uyên muốn trong khoảng thời gian này xuống tay trước, làm cho Diệp Hoài Dao "hy sinh" trong lần hành động vây quét Quỷ Phong Lâm. Đến lúc đó, nếu có người muốn đến tìm Minh Thánh, vậy thì tự đi mà nhặt xác trong bụng dã thú đi!
Người tu hành không cần ngủ, như mỗi một bước đi bên trong Quỷ Phong Lâm đều ẩn dấu nguy hiểm, vì vậy mọi người bố trí kết giới xung quanh rồi mới hạ trại nghỉ ngơi.
Thành Uyên tiến vào trong lều, trên giường hắn sớm đã có một người nằm sẵn, thấy hắn bước vào thân thể liền uốn éo, hướng hắn cười lấy lòng.
Thành Uyên nam nữ đều không kị, ngày thường bạn giường của hắn cũng rất nhiều. Chỉ là lòng hắn hôm nay tuy tràn đầy nhiệt huyết, nhưng tâm tâm niệm niệm thì chỉ có một người kia, nên giờ nhìn đám phàm phu tục tử khác đều không vừa mắt.
Hắn cởϊ áσ khoác ngoài ra ném sang một bên, dùng mũi chân đá đá giường nhỏ, phẩy tay với thanh niên tuấn tú trên giường, ngắn gọn phun ra một chữ: "Cút!"
Tươi cười trên mặt thanh niên lập tức tắt ngấm, ủy khuất xuống giường nhặt quần áo rơi dưới đất lên mặc vào, nhịn không được oán giận nói: "Thành sư huynh, hiện tại huynh đối xử với người ta càng ngày càng lạnh nhạt. Ta biết trong lòng huynh chỉ nhớ thương Diệp sư đệ, ta giờ ngay cả đến ngón tay cũng đều so ra kém hắn rồi."
Thành Uyên mắt lạnh liếc đối phương: "Ngươi tự biết bản thân so ra kém hắn, còn nhiều lời vô nghĩa ở đây làm gì?"
Vẻ mắt thanh niên tái nhợt, nhịn không được lộ ra điểm oán hận, nhưng cũng không dám ở lâu, tùy tiện mặc quần áo vào liền rời đi.
Thành Uyên nhìn bóng dáng hắn, dư quang khóe mắt bỗng nhiên phiêu đến túi hương "mê hồn thực cốt tán" trên bàn, tâm niệm vừa động, mở miệng gọi: "Quay lại."
Thanh niên tưởng hắn thay đổi chủ ý, vui mừng khôn xiết chạy trở về.
Thành Uyên mỉm cười kéo hắn lại gần trong ngực, sờ sờ khuôn mặt hắn, ôn nhu hỏi: "Ta nhớ, quan hệ của ngươi với Diệp Hoài Dao...cũng không tệ lắm?"
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Hoài Dao nhờ người đưa A Nam ra ngoài Quỷ Phong Lâm. Nó đại khái cũng biết hiện tại sự tồn tại của nó ở đây có thể sẽ làm liên lụy đến Diệp Hoài Dao, ngược lại không kiên trì đi theo mà nghe lời để người dẫn ra ngoài.
Đảo mắt đã trôi qua ba ngày, ma vật lệ quỷ trong vài dặm Quỷ Phong Lâm cơ bản đã bị thanh trừng không còn sót lại bao nhiêu. Đệ tử của vài môn phái như Huyền Thiên Lâu, Nhạn Đao môn, Giác Viễn môn, v.v...đã dần rút lui khỏi nơi này, sáng sớm hôm sau Trần Tố Môn cũng có thể quay trở về núi.
Diệp Hoài Dao ngồi dựa lưng trên sạp nhỏ, trong tay cầm một quyển thoại bản, bên cạch đặt một hũ rượu Thanh Khúc. Ánh nến cùng ánh trăng đan vào nhau, chiếu lên dung nhan tựa trích tiên của cậu, càng chiếu sáng mấy chữ to trên bìa sách "Mị Hồ tiên dạ phóng Trạng Nguyên lang."
Hoài Cương: "..."
Cạn lời, không chống đỡ được, trong ngoài không đồng nhất, đúng là Diệp Hoài Dao!
Ông đối với tiểu thuyết diễm tình không có hứng thú, liếc qua hai hàng chữ liền rời mắt đi, nói: "Tối nay là đêm cuối cùng ở Quỷ Phong Lâm, không phải ngươi đã tính trước nhất định sẽ có người đến gây phiền toái sao? Nhưng bây giờ chỉ còn lại có ba canh giờ nữa là trời sáng rồi."
Hồ Ly tinh chuyên thải âm bổ dương nên đã dọa vị Trạng Nguyên tuấn tú kia khiếp sợ đến nỗi phải niệm Đạo Đức Kinh. Diệp Hoài Dao đọc thoại bản vô cùng thích thú, trên mặt hiện rõ ý cười, lật sang một trang khác:
"Thời điểm ta và Nghiêm Căng luận võ đã vô tình lộ ra rất nhiều nội tình, cho dù người khác không nghĩ nhiều thì Thành Uyên nhất định sẽ hoài nghi. Hai ngày trước người của các môn phái khác vẫn còn ở lại khá nhiều, còn hiện giờ đã rời đi gần hết, mà sáng ngày mai chúng ta cũng nên quay trở về môn rồi, đến lúc đó sợ rằng hắn sẽ không còn cơ hội. Đêm nay dạ hắc phong cao, không phải là cơ hội thích hợp nhất để ra tay hay sao?"
Giọng điệu nói chuyện tùy ý mang theo một cỗ vân đạm phong khinh, lại xen lẫn chút lạnh bạc, ngừng một lát rồi ân cần mời mọc: "Tiền bối đừng nóng vội. Nào, đến đây, chúng ta cùng xem thoại bản đi."
Hoài Cương: "...Ta không xem!!"
Diệp Hoài Dao cười xấu xa nói: "Sách này cũng không có gì đặc sắc, việc gì mà tiền bối phải phản ứng mạnh như vậy? Để ta đoán xem, chẳng lẽ tiền bối người sống mấy ngàn năm tuổi rồi mà vẫn còn là thân đồng nam, cho nên..."
Hoài Cương đang muốn bảo cậu cuốn xéo cho khuất mắt ông thì chợt nghe bên ngoài mành vang lên tiếng sột soạt, từ ngoài có tiếng nói khe khẽ truyền vào: "Diệp sư đệ?"
Người đến chỉ gọi một tiếng như vậy liền không lên tiếng nữa, khéo miệng Diệp Hoài Dao hơi cong. Nhưng sau khi nhận ra giọng nói này là của ai, ý cười trong mắt cậu tắt ngấm, cất giọng nói: "Mời vào!"
Rèm cửa bên ngoài lều bị xốc lên, người bước vào đúng là thanh niên hai ngày trước nằm ở trên giường Thành Uyên.
Người này là sư huynh cùng sư phụ của Diệp Hoài Dao ở Trần Tố Môn, tên là Hoàng Hợp. Từ sau khi Huyền Nhất Chân Nhân qua đời, hai người đồng thời không có sư phụ làm chỗ dựa, vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau trải qua những ngày tháng bình thường ở Trần Tố Môn, có thể nói quan hệ rất tốt.
Diệp Hoài Dao dự tính được sẽ có người đến, nhưng lại không nghĩ tới người đến lại là hắn.
Thần sắc của cậu chỉ thay đổi trong nháy mắt, lúc Hoàng Hợp vén mành tiến vào, tươi cười trên mặt cậu làm cho người ta nhìn không ra nửa điểm khác thường: "Sư huynh đến tìm đệ có việc?"
Hoàng Hợp cười, đi đến phía trước sạp Diệp Hoài Dao đang ngồi, thuận tay cầm thoại bản Diệp Hoài Dao đang xem, liếc nhìn một chút, nói: "Không có việc thì không thể đến tìm đệ sao? Đã lâu chúng ta không cùng nhau uống rượu, ta đến thấy lần này đệ ở trong Quỷ Phong Lâm lập được công lớn, đoán chừng khi trở về là có thể quay lại Thái Ninh Phong rồi, chúc mừng đệ."
Hắn bỏ thoại bản xuống, cầm lấy bầu rượu của Diệp Hoài Dao quơ quơ, cảm nhận được bên trong còn lại hơn phân nửa rượu mới rót cho mỗi người một chén.
"Đến, chúng ta làm một chén."
Diệp Hoài Dao thuận theo hắn, cầm chén rượu Hoàng Hợp rót cho cậu, nhấp một ngụm: "Sư huynh, ta sở dĩ ở trong tỉ võ tông môn thất bại, rồi lại từ Thái Ninh Phong chuyển ra ngoại môn, suy cho cùng không phải bởi vì thực lực kém, mà là có người muốn chỉnh ta."
Hoàng Hợp thấy Diệp Hoài Dao uống hết chén rượu, trái tim vốn đang treo tít trên ngọn cây, kế tiếp lại nghe được lời này của cậu, nhất thời tâm tư xúc động, thở dài buồn bã nói: "Chuyện này cũng không có biện pháp, sư tôn đi sớm lưu lại sư huynh đệ chúng ta không nơi nương tựa, chỉ có người khi dễ ở cạnh..."
Hắn nói đến đây thì ngừng lại, lắc lắc đầu, cụng chén với Diệp Hoài Dao: "Nào, cạn ly!"
Diệp Hoài Dao nâng chén uống một hơi cạn sạch, tựa tiếu phi tiếu nói: "Như thế nào, cũng có người khiến cho sư huynh ăn thiệt sao?"
Hoàng Hợp thở dài: "Bình thường còn ít sao? Không biết đến khi nào mới có thể tìm được người chân chính đáng tin cậy để dựa dẫm vào đây, được như vậy thì thật tốt."
Hắn vừa nói vừa uống sạch chỗ rượu trong chén, nhíu mày ghét bỏ: "Đây không phải là rượu thuốc trị thương của đệ sao, cũng có thể lấy ra đãi khách à? Thật quá khó uống."
Trong mắt Diệp Hoài Dao chứa ý cười: "Rượu khó uống, dù sao vẫn tốt hơn rượu có độc. Sư huynh, nếu như huynh là khách mang ý nghĩ xấu đến cửa thì cũng đừng trách tiểu đệ không có đạo đãi khách."
Cậu thình lình phun ra một câu như vậy dọa Hoàng Hợp sợ hãi, cả người ngay cả ho khan đều quên, ngừng một lát mới cười gượng: "Diệp sư đệ, đệ đang nói cái gì vậy? Rượu này là của đệ, bên trong sao có thể bị hạ độc? Hơn, hơn nữa chúng ta là sư huynh đệ cùng một sư phụ, ta hạ độc đệ làm gì?"
Diệp Hoài Dao thản nhiên nói: "Cái này phải hỏi Thành sư huynh muốn như thế nào..."
Cậu nói tới đây bỗng nhiên hơi đề cao âm lượng: "Thành sư huynh, hôm qua có phong hàn, đứng ở bên ngoài không lạnh sao?"
Sắc mặt Hoàng Hợp lúc xanh lúc trắng, không nghĩ tới Diệp Hoài Dao ngay cả việc Thành Uyên bày mưu đặt kế với cậu mà cũng đoán ra được, thì ra chính mình vừa rồi bằng mọi cách cố làm ra vẻ bình thường, nhưng còn cậu lại là đang ngồi xem diễn.
"Chén rượu vừa rồi kia..."
Diệp Hoài Dao mỉm cười một tiếng, như ảo thuật lấy ra một cái chén, đem rượu bên trong chén hắt toàn bộ ra đất. Theo vòng cung của chén rượu bị cậu ném đi, ánh mắt của Diệp Hoài Dao cũng nhìn về phía Thành Uyên đang nhàn nhã từ bên ngoài bước vào: "Ta đây nào dám uống."
Nhất cử nhất động của Thành Uyên vẫn rất tiêu sái, hoàn toàn đối lập với sắc mặt trắng bệch của Hoàng Hợp. Thành Uyên nghĩ tới việc người trước mặt lập tức sẽ tới tay, đáy lòng có phần khích động, khóe môi không khỏi gợi lên một tia mỉm cười: "Biết ngay là không gạt được đệ mà."
Hoàng Hợp ngạc nhiên, Thành Uyên biết rõ Diệp Hoài Dao phòng bị với mình, thế nhưng vẫn muốn phái hắn đến đây kính chén rượu độc, chẳng phải là làm điều thừa sao?
Diệp Hoài Dao nói: "Thành sư huynh bảo Hoàng sư huynh đến tìm ta, đơn giản chỉ là mượn huynh ấy đến nói cho ta biết, chỉ cần Thành sư huynh đây nguyện ý là có thể khiến cho tất cả người thân ở bên cạnh ta rời xa ta. Lấy lần này đến cảnh cáo ta, tốt nhất là không cần làm trái với ý của ngươi."
Đối mặt với nghi vấn của Hoàng Hợp với Diệp Hoài Dao, Thành Uyên mỉm cười nói: "Đoán đúng...một nửa."
Thời điểm nói hai chữ "một nửa", con ngươi của hắn bỗng nhiên trở nên rét lạnh, cả người nhẹ nhàng ngả về sau, theo sát là một chưởng không chút lưu tình chụp vào ngực Hoàng Hợp.
Lần này đừng nói Hoàng Hợp, ngay cả Diệp Hoài Dao cũng không đoán được hành động của Nghiêm Căng. Cậu chỉ kịp theo bản năng tiến lên một bước, nhưng đã nhanh chóng nghe thấy rõ tiếng xương ngực vỡ vụn.
Hoàng Hợp thế nào cũng không ngờ tới hắn và Thành Uyên xem như là có một hồi sương sớm tình duyên. Hôm nay lại làm việc cho hắn, vậy mà cuối cùng lại rơi vào kết cục này. Mưu hại sư đệ, báo ứng kiếp này đến cũng quá nhanh rồi.
Hoàng Hợp kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó từ khóe miệng máu tươi chậm rãi tràn ra, sau đó lập tức ngã xuống đất.
Diệp Hoài Dao từ đầu đến cuối chỉ bước lên có một bước, cậu biết bản thân có làm gì cũng không kịp nữa rồi.
Vì vậy cậu đứng lẳng lặng tại chỗ, nhìn thân thể Hoàng Hợp ngã xuống, giữa đôi lông mày hơi nhíu.
Một lát sau, đôi môi cậu vẽ ra một độ cong lạnh như băng, chẫm rãi lên tiếng hỏi: "Thành Uyên, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
Ánh mắt Thành Uyên hơi nheo lại, đáy mắt tựa hồ có hỏa diễm hừng hực đang nhảy nhót, giống như khẩn cấp muốn đem cả người Diệp Hoài Dao đều cắn nuốt vào trong.
Hắn ức chế sự kích động trong thanh âm của mình, nói: "Ta trước hỏi đệ một cậu hỏi."
Sóng mắt Diệp Hoài Dao hơi chuyển, dường như đã dự liệu được hắn muốn hỏi cái gì, nhưng vẫn nói: "Huynh hỏi đi."
Thành Uyên ngưng mắt nhìn cậu, gằn từng tiếng hỏi: "Đệ rốt cuộc có phải là Minh Thánh không?"
Diệp Hoài Dao thống khoái mà trả lời: "Phải."
Phải, không cần chứng minh giải thích gì nhiều, chỉ một chữ này, cậu đứng ở đó, phong hoa đầy người, chỉ thế thôi đã khiến cho người khác không thể nghi ngờ.
------
Tác giả: Nhận thân nhận thân, nhận nhận thân. Hôm nay người của Huyền Thiên Lâu từ Quỷ Phong Lâm rời đi, mọi người cho người đưa tin Yên Lân chút thời gian đi đường, ngày mai hắn về tới Huyền Thiên Lâu sẽ báo tin ngay thôi.
Bình luận truyện