Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn
Chương 47: Cầu trợ
Phàm là người quen Iven, lúc nhắc tới Iven, trong đầu đều sẽ hiện ra một người như vậy, thanh niên trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt, lúc vui vẻ, khóe miệng sẽ có hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, đó là một nam nhân cực kỳ ôn hòa, bọn họ thậm chí chưa từng thấy y nổi giận.
Iven rất ít nổi giận cũng không có nghĩa y sẽ không tức giận, đó là bởi vì không ai chạm tới ranh giới cuối cùng của y. Corrine hoàn toàn chọc giận y. Dù sao cũng là người đã từng yêu sâu đắm, Corrine cả ngày đong đưa ở trước mặt y, tựa như một cây gai, chế giễu những nổ lực cùng ngu dại của y trong quá khứ. Mặc dù như vậy, nhưng Iven cũng không muốn giữa hai người ầm ĩ đến khó chịu. Tính cách của Iven vốn đã như thế, nói y mềm lòng cũng được, ôn hòa cũng tốt, còn hơn cái quan hệ gặp nhau như kẻ thù này, Iven càng nghiêng về cách gặp gỡ người lạ. Thế nhưng lúc này đây, Corrine chạm đến ranh giới cuối cùng của y. Y vẫn coi Daniel như bạn tốt. Mà lần này, vì quan hệ của mình, Daniel bị thương.
Iven không hề gặp Corrine, Corrine đã tới vài lần, đều bị nhốt ở ngoài cửa. Ryan thành thủ vệ, nhóc kia nhón chân lên từ mắt mèo nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy Corrine, liền đem hắn nhốt ở ngoài cửa. Nhóc con đem nó coi như một trò chơi, chơi rất vui vẻ.
"Ba ba, chú Corrine vẫn đứng ở ngoài cửa." Nhóc con báo cáo, nhìn đồng hồ một chút, sau đó giơ ngón tay tính toán một chút, "Hắn đã đứng bốn tiếng đồng hồ mười sáu phút."
Iven nhàn nhạt lên tiếng. Y đang xem báo thương nghiệp đế quốc, hy vọng có được một chút tin tức từ trong báo. Con trai, con gái trực hệ của gia tộc Wyeth tổng cộng có năm người, đều do phu nhân Wyeth đời trước sinh hạ, phu nhân Wyeth hiện tại chỉ có một đứa con gái, chính là phu nhân Mary. Wyeth tiên sinh năm năm trước gặp tai nạn xe trở thành người thực vật, nằm viện năm năm, đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Phu nhân Wyeth lại qua đời mấy ngày trước. Sinh ý của gia tộc Wyeth tạm thời do đại thiếu gia của gia tộc Wyeth Thew · Wyeth quản lý, thế nhưng cổ quyền lại không chia ra. Iven nghĩ, này có thể liên quan đến cái vật kia của phu nhân Mary. Cổ quyền vẫn không chia, đã nói lên phu nhân Mary tạm thời vẫn an toàn.
Iven bỏ báo qua một bên, di động đột nhiên vang lên, thấy là điện thoại của Corrine, Iven trực tiếp từ chối. Điện thoại vang lên vài lần, Iven liền từ chối vài lần. Thẳng đến khi Corrine gửi đến một tin nhắn. Iven nhìn thoáng qua, suy tư hai phút.
"Ryan, mở cửa ra."
Nhóc con rõ ràng còn chưa chơi đủ, bất đắc dĩ mở cửa. Corrine đi vào, hắn vươn một tay ôm Ryan vào trong ngực, Ryan bắt đầu giãy dụa. Corrine đặt vào trong ngực xoa xoa, sau đó bỏ trên đất. Nhóc con phát ra tiếng thở phì phò, thế nhưng nghĩ đến mình làm cái gì, Ryan cũng có chút chột dạ, không cùng hắn tính toán, mà rúc vào một bên.
Vết thương trên mặt Corrine vẫn chưa tan hết, giữa mi tâm anh tuấn vẫn bị bầm đen. Những vết thương này nhắc nhở Iven hắn đã làm gì, mắt của Iven không quá mức gợn sóng mà nhìn hắn một cái.
"Chuyện của gia tộc Wyeth, anh có biện pháp?" Iven trực tiếp hỏi.
Tướng quân đế quốc, tuy không hoạt động trên thương nghiệp, thế nhưng cũng có quyền lợi nhất định. Iven đã cùng đường, chỉ cần có thể cứu phu nhân Mary, y sẽ bất chấp nhiều như vậy.
Corrine không có lên tiếng, mà là lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho Iven. Iven mở từng trang từng trang, y thấy được ảnh chụp của hai người ngày đó nổ súng muốn giết y, thông tin của bọn họ. Nhưng mà những người này cũng không phải là người của gia tộc Wyeth, bọn họ đều tốt nghiệp trường quân sự, thế nhưng cuối cùng không thể trở thành chiến sĩ, sau đó làm một loại nghề tự do lại mang tội ác — bắt cóc tống tiền hoặc là hành hung. Hia người này đã bị bắt, thậm chí còn có lời khai của bọn họ, Iven xem qua lời khai một lần, không thể không nói, những người này 'dày công tu dưỡng nghề nghiệp' rất cao, bên trong không có thông tin gì hữu dụng.
"Tôi tra xét hai ngày, ngày hôm qua vốn muốn nói cho cậu biết, thế nhưng..." Thế nhưng hắn và Daniel đánh một trận, Iven không để ý tới hắn nữa. Corrine lãnh ngạo nói, bên trong mang theo một tia ủy kuất không dễ nhận ra.
"Cảm ơn." Iven khách khí nói.
Corrine không có được đáp án như mong muốn. Hắn đứng thẳng người, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng cứng rắn: "Tôi sẽ giúp cậu."
Hai ngày sau, Corrine tới đón y xuất viện. Lúc ra khỏi y viện, Iven đột nhiên có cảm giác sống lại. Đổi y phục sạch sẽ, tắm dưới ánh mặt trời, loại cảm giác này, y đã hoài niệm rất lâu rồi. Trên lưng y để lại một vết sẹo, Ryan sợ làm y đau, vẫn ngoan ngoãn kéo tay y. Iven muốn ôm Ryan đều bị nó tránh.
Xe của Corrine đứng ngoài y viện, nam nhân thấy một lớn một nhỏ đi tới, liền mở cửa xe ra. Iven không có đi vào.
"Hai ngày nữa sẽ có một yến hội, gia tộc Wyeth và gia tộc Gris là đối thủ cạnh tranh cũng sẽ tham dự, có thể còn có một số người khác cậu muốn gặp." Corrine nói.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Iven cũng không thích bị ép buộc. Corrine nhìn y, ánh mắt cường ngạnh. Cuối cùng vẫn là Iven thỏa hiệp, bởi vì an toàn của phu nhân Mary phu nhân quan trọng hơn rất nhiều. Iven nắm tay Ryan đi vào.
Xe dừng lại trước ngôi biệt thự kia, Iven từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài. Nóc biệt thự hình tròn đang tắm mình dưới ánh mặt trời, ngói màu hồng thẳm phản xạ một chút tia sáng, đây là nơi ở của bọ họ lúc kết hôn, Iven ở biệt thự này năm năm. Iven đứng ở cửa biệt thự này, chẳng biết tại sao, y đối với căn biệt thự này có cảm giác sợ hãi không rõ. Có lẽ là bởi vì năm năm liều lĩnh kiên trì, có lẽ là bởi vì tình cảnh lần cuối cùng y thấy khi đẩy cửa ra.
"Ba ba..."
Tiếng gọi của Ryan đánh tỉnh Iven. Corrine cầm hành lý, liền đi về trước. Iven và Ryan đi theo sau hắn. Corrine đẩy cửa ra, bên trong tựa hồ cố ý dọn dẹp qua, rất an tĩnh. Iven chọn ở khách phòng, ánh mắt u lam của Corrine quét qua trên người y một vòng, cuối không nói gì thêm.
Iven rất quen thuộc với căn biệt thự này, y cũng không tin cho dù có người đến quét dọn, vì thế rất lâu trước kia, đều do chính y quét tước, mỗi ngõ ngách đều giữ gìn rất sạch sẽ. Ryan như là phát hiện được bảo bối gì, trong tay cầm một chiếc xe đồ chơi nhỏ, chạy tới trước mặt Iven.
"Ba ba, nơi đó có một phòng nhỏ, bên trong thật nhiều đồ chơi." Nhóc con mắt lóe sáng.
Ánh mắt của Iven theo hướng ngón tay nhóc chỉ nhìn lại, khó trách y nghĩ sao lại nhìn quen mắt thế, nguyên lai mấy thứ này đều là thứ y mua trước kia. Khi đó Iven vẫn tỉnh tỉnh mê mê , hoàn toàn không biết ý nghĩa của đứa bé là như thế nào. Y lên mạng tìm kiếm rất nhiều thứ, sau đó học theo những thứ đó mà làm. Bây giờ nhớ lại, thật là có chút buồn cười. Nếu như không phải là bởi vì chuyện sau đó, mấy thứ này vốn nên thuộc về Ryan .
Ánh mắt Iven lóe lóe, đem món đồ chơi trong tay Ryan bỏ trở lại, sau đó nhéo nhéo mặt nhóc: "Ba ba buổi tối làm cơm cho bảo bối ăn được không?"
Lực chú ý của Ryan lập tức bị hấp dẫn.
Ngày đầu dọn vào biệt thự, Iven có chút mất ngủ, có lẽ là bởi vì ở y viện ngủ nhiều quá. Nằm trên giường Iven rất khó chịu. Ánh trăng tròn rất sáng, Iven khoác áo, đẩy cửa đi ra ngoài. Iven đi xuống lầu, mới phát hiện đèn phòng khách vẫn rất sáng. Corrine mặc áo ngủ màu trắng, thẳng người ngồi ở đó.
Trong tay Corrine cầm một tấm hình, ánh mắt vẫn đặt trên tấm hình kia. Iven xoay người muốn rời khỏi, thế nhưng Corrine đã thấy y.
"Cậu cũng ngủ không được?" Corrine hỏi.
Iven quay đầu nhìn hắn một cái, gật đầu. Ánh mắt Corrine lại rơi vào trong hình kia. Iven vừa mới chuyển người, người phía sau đột nhiên đứng lên, sau đó nhào tới, ôm Iven vào trong ngực. Iven vốn là có chút gầy yếu, qua lần bị thương này, cả người lại gầy đi rất nhiều. Nam nhân, với một tư thế rất muốn chiếm làm của riêng, cuộn cả người Iven vào trong lòng, tay cũng bắt đầu không yên phận, chui vòa trong áo của Iven.
Iven bắt đầu giãy dụa, Corrine càng ôm càng chặt, Iven đánh một quyền. Corrine rốt cục buông y ra. Iven có chút chật vật chỉnh lại quần áo.
Trên mặt Corrine có chút bị thương, hắn cầm lên ảnh chụp, trong thanh âm trầm thấp mang theo mất mát cùng đau xót khó mà che giấu: "Iven, em rõ ràng không phải như thế..."
Lúc Iven xoay người cũng thấy rõ tấm hình kia. Y không biết vì sao Corrine lại có được tấm hình đó. Đó là ảnh bọn họ chụp chung, rất nhiều năm trước, chụp vào ngày sinh nhật của Iven, để chụp bức ảnh này, y đã năng nỉ hắn thật lâu. Trong ảnh Iven cười đến xán lạn, nghiêng đầu, vẻ mặt ôn nhu nhìn Corrine, mà Corrine lại mắt nhìn phía trước, gương mặt lạnh lùng, vẻ mặt không tình nguyện.
Iven cũng hiểu ý câu nói kia của Corrine. Corrine đang thương nhớ tình yêu của mình dành cho hắn. Iven cười lạnh một tiếng, trực tiếp trở về phòng, sau đó đóng cửa thật chặt. Đã qua nhiều năm, nhìn tấm hình kia, vẫn khiến y có cảm giác không thở nổi.
Corrine vẫn ngồi dưới lầu, hắn vươn tay, nhẹ nhàng mà cọ cọ khuôn mặt của Iven trong hình, sau đó cẩn thận cất đi. Lúc nam nhân ngẩng đầu lên lại, yếu đuối trên khuôn mặt đã biến mất, ngũ quan cố lộ ra một tia lãnh ý.
Đối với yến hội quý tộc, Iven vừa quen thuộc vừa xa lạ. Yến hội như vậy, y trước đây vẫn thường tham gia, đó là thiên đường của kẻ thích chơi đùa, mà với tính tình Iven nội liễm như vậy, thì an tĩnh ngồi ở một góc, nhìn người khác vui đùa.
Tiếp đó yến hội lần này, Iven vốn có sự tồn tại cực thấp đột nhiên kéo đến hàng vạn hàng nghìn ánh mắt. Bởi vì lần này, y cùng Corrine tham gia yến hội. Corrine mặc một thân tây trang màu đen, tóc màu vàng gọn gàng, trên mặt anh tuấn không có chút biểu tình nào, Corrine như vậy rất khác với vẻ thân sĩ ngày xưa, càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, trong nháy mắt liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Iven đứng sau lưng hắn, y mặc một thân tây trang màu xám tro, lộ ra vóc người có chút thon gầy. Iven mặc dù không có anh tuấn như Corrine, thế nhưng dung mạo thanh tú, mang theo một nét ôn hòa.
Ánh mắt của mọi người lập tức từ trên người Corrine chuyển đến trên người Iven, khóe miệng Iven vẫn nhàn nhạt mỉm cười, lạnh nhạt đối mặt với các loại ánh mắt. Năm năm trôi qua, cho dù có vài người đã gặp qua y, thế nhưng ký ức cũng không sâu đậm, cho nên cũng không nhớ rõ y. Bọn họ tò mò thân phận của Iven, bởi vì Corrine vẫn luôn ờ bên cạnh y, với tư thái của một người bảo vệ tư thái.
Corrine trực tiếp dẫn y đi tới trước mặt một nam nhân, đó là một nam nhân trung niên có khuôn mặt bình thường, đầu hơi hói, trong đôi mắt đen lóe tinh quang. Nam nhân thấy Corrine tới gần, vội vã đứng lên.
"Wyeth tiên sinh." Corrine cười nói.
Nam nhân trước mắt hay Thew · Wyeth, người đang cầm quyền gia tộc Wyeth. Thew nhìn về phía Iven, ánh mắt của Iven cũng không phải là không kiêng nể gì, mà là rất lễ độ, nhưng là lại thấy Thew có chút quái dị.
Iven vươn tay về phía người nọ: "Tôi là Iven · Winston, xin chào."
Thew cũng liền vươn hai tay. Người do Corrine giới thiệu, Thew không dám chậm trễ. Thấy Iven và Thew bắt chuyện với nhau, Corrine liền rời đi.
Iven và Thew hàn huyên một hồi, liền phát hiện ra đó là một nam nhân rất tinh minh. Từ lời của nam nhân, thứ y hiểu được rất ít.
Corrine lại dẫn y đi gặp một vị tiên sinh khác, vị tiên sinh kia là một nam nhân có chút nóng nảy, nam nhân gọi là Toby, trên mặt mang nét tàn độc. Gã là đối thủ cạnh tranh của gia tộc Wyeth, cho nên gã không chút che giấu chán ghét đối với Wyeth tiên sinh, thậm chí sẽ hung dữ nói qua. Iven nói chuyện với Toby, Toby thô lỗ trực tiếp, thế nhưng Iven nghĩ nói chuyện phiếm với gã thoải mái hơn so với Thew.
"Nghe nói Wyeth tiên sinh trông coi toàn bộ sinh ý của gia tộc Wyeth." Iven giống như vô ý nói.
"Thew · Wyeth là một tên ngu ngốc!" Toby hừ lạnh nói, "Cổ quyền trong tay hắn ít đến đáng thương, thật đúng tự cho mình là người thừa kế!"
Iven vẻ mặt kinh ngạc nhìn gã: "Wyeth tiên sinh là trưởng tử trực hệ của gia tộc Wyeth, hiện tại phu nhân Wyeth đã qua đời, lão gia Wyeth lại thành người thực vật, dựa theo pháp luật đế quốc, phải do Wyeth tiên sinh trở thành người thừa kế."
Toby hừ lạnh hai tiếng, sắc mặt khó coi đến lợi hại, tựa hồ có chút vô lực phản bác, chỉ có thể dùng sức vỗ bàn hai cái, kéo tới rất nhiều sự chú ý. Iven uống rượu đỏ trong tay, bỏ qua những ánh mắt kia. Chờ những người đó tản ra hết, Iven đột nhiên xít tới: "Bất quá tôi nghe nói phu nhân Wyeth còn có một đứa con gái, có người nói trước khi vị phu nhân kia qua đời để lại một phần di chúc."
Ánh mắt của Toby đột nhiên sáng lên, tựa hồ có chút ngạc nhiên nhìn Iven, sau đó chợt đứng lên, đi ra ngoài.
Iven ngồi ở tại chỗ, híp mắt nhìn những người đó bắt chuyện khen ngợi lẫn nhau. Lúc Corrine đi tới, liền thấy thanh niên hơi tựa trên ghế sa lon, trong tay cầm ly rượu đỏ, làn da của thanh niên rất trắng, rượu đỏ thấm ướt môi lại lộ ra một màu đỏ bừng. Corrine khẽ ho nhẹ một tiếng, sau đó đi tới bên người y, đưa tay đặt trên ghế sa lon, liền như ôm Iven vào trong ngực. Iven quay đầu nhìn hắn một cái, Corrine đột nhiên đoạt lấy ly rượu trong tay Iven, liền ngay tại vị trí kia uống một ngụm. Iven đứng lên, đi ra ngoài. Corrine tựa trên ghế sa lon, nhìn thân ảnh của Iven dần dần khuất trong đám người.
Vừa một màn kia quá mức ám muội, cũng không biết bị bao nhiêu người thấy. Iven không biết Corrine vì sao muốn dẫn y tới tham gia yến hội này, nếu như chỉ là muốn gặp hai người kia,bất kỹ chỗ nào đều có thể gặp. Iven xuyên qua đám người, đi vè phía cửa.
Iven đột nhiên thấy một gương mặt quen thuộc. Thế nhưng trong sự quen thuộc lại mang một vẻ xa lạ.
Iven nhìn thấy Daniel, Daniel như vậy có chút xa lạ. Hắn mặc áo ghi lê, tóc sơ chải ra sau đầu, lộ ra cái trán bằng phẳng và lông mày rậm, cả khuôn mặt nhìn qua lập thể rất nhiều, mặt nam người vẫn một bộ không thay đổi, thế nhưng trong mắt lại lộ ra một tia lệ quang, điều này khiến cả người hắn nhìn qua đều thấy khác. Daniel đang đứng đối diện một vị nữ sĩ xinh đẹp, Daniel không biết nói gì đó, vị nữ sĩ kia đột nhiên nở nụ cười.
Daniel lơ đãng quay đầu, trong mắt lộ ra một vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Iven, anh sao lại ở chỗ này?"
—-¤—-
Iven rất ít nổi giận cũng không có nghĩa y sẽ không tức giận, đó là bởi vì không ai chạm tới ranh giới cuối cùng của y. Corrine hoàn toàn chọc giận y. Dù sao cũng là người đã từng yêu sâu đắm, Corrine cả ngày đong đưa ở trước mặt y, tựa như một cây gai, chế giễu những nổ lực cùng ngu dại của y trong quá khứ. Mặc dù như vậy, nhưng Iven cũng không muốn giữa hai người ầm ĩ đến khó chịu. Tính cách của Iven vốn đã như thế, nói y mềm lòng cũng được, ôn hòa cũng tốt, còn hơn cái quan hệ gặp nhau như kẻ thù này, Iven càng nghiêng về cách gặp gỡ người lạ. Thế nhưng lúc này đây, Corrine chạm đến ranh giới cuối cùng của y. Y vẫn coi Daniel như bạn tốt. Mà lần này, vì quan hệ của mình, Daniel bị thương.
Iven không hề gặp Corrine, Corrine đã tới vài lần, đều bị nhốt ở ngoài cửa. Ryan thành thủ vệ, nhóc kia nhón chân lên từ mắt mèo nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy Corrine, liền đem hắn nhốt ở ngoài cửa. Nhóc con đem nó coi như một trò chơi, chơi rất vui vẻ.
"Ba ba, chú Corrine vẫn đứng ở ngoài cửa." Nhóc con báo cáo, nhìn đồng hồ một chút, sau đó giơ ngón tay tính toán một chút, "Hắn đã đứng bốn tiếng đồng hồ mười sáu phút."
Iven nhàn nhạt lên tiếng. Y đang xem báo thương nghiệp đế quốc, hy vọng có được một chút tin tức từ trong báo. Con trai, con gái trực hệ của gia tộc Wyeth tổng cộng có năm người, đều do phu nhân Wyeth đời trước sinh hạ, phu nhân Wyeth hiện tại chỉ có một đứa con gái, chính là phu nhân Mary. Wyeth tiên sinh năm năm trước gặp tai nạn xe trở thành người thực vật, nằm viện năm năm, đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Phu nhân Wyeth lại qua đời mấy ngày trước. Sinh ý của gia tộc Wyeth tạm thời do đại thiếu gia của gia tộc Wyeth Thew · Wyeth quản lý, thế nhưng cổ quyền lại không chia ra. Iven nghĩ, này có thể liên quan đến cái vật kia của phu nhân Mary. Cổ quyền vẫn không chia, đã nói lên phu nhân Mary tạm thời vẫn an toàn.
Iven bỏ báo qua một bên, di động đột nhiên vang lên, thấy là điện thoại của Corrine, Iven trực tiếp từ chối. Điện thoại vang lên vài lần, Iven liền từ chối vài lần. Thẳng đến khi Corrine gửi đến một tin nhắn. Iven nhìn thoáng qua, suy tư hai phút.
"Ryan, mở cửa ra."
Nhóc con rõ ràng còn chưa chơi đủ, bất đắc dĩ mở cửa. Corrine đi vào, hắn vươn một tay ôm Ryan vào trong ngực, Ryan bắt đầu giãy dụa. Corrine đặt vào trong ngực xoa xoa, sau đó bỏ trên đất. Nhóc con phát ra tiếng thở phì phò, thế nhưng nghĩ đến mình làm cái gì, Ryan cũng có chút chột dạ, không cùng hắn tính toán, mà rúc vào một bên.
Vết thương trên mặt Corrine vẫn chưa tan hết, giữa mi tâm anh tuấn vẫn bị bầm đen. Những vết thương này nhắc nhở Iven hắn đã làm gì, mắt của Iven không quá mức gợn sóng mà nhìn hắn một cái.
"Chuyện của gia tộc Wyeth, anh có biện pháp?" Iven trực tiếp hỏi.
Tướng quân đế quốc, tuy không hoạt động trên thương nghiệp, thế nhưng cũng có quyền lợi nhất định. Iven đã cùng đường, chỉ cần có thể cứu phu nhân Mary, y sẽ bất chấp nhiều như vậy.
Corrine không có lên tiếng, mà là lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho Iven. Iven mở từng trang từng trang, y thấy được ảnh chụp của hai người ngày đó nổ súng muốn giết y, thông tin của bọn họ. Nhưng mà những người này cũng không phải là người của gia tộc Wyeth, bọn họ đều tốt nghiệp trường quân sự, thế nhưng cuối cùng không thể trở thành chiến sĩ, sau đó làm một loại nghề tự do lại mang tội ác — bắt cóc tống tiền hoặc là hành hung. Hia người này đã bị bắt, thậm chí còn có lời khai của bọn họ, Iven xem qua lời khai một lần, không thể không nói, những người này 'dày công tu dưỡng nghề nghiệp' rất cao, bên trong không có thông tin gì hữu dụng.
"Tôi tra xét hai ngày, ngày hôm qua vốn muốn nói cho cậu biết, thế nhưng..." Thế nhưng hắn và Daniel đánh một trận, Iven không để ý tới hắn nữa. Corrine lãnh ngạo nói, bên trong mang theo một tia ủy kuất không dễ nhận ra.
"Cảm ơn." Iven khách khí nói.
Corrine không có được đáp án như mong muốn. Hắn đứng thẳng người, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng cứng rắn: "Tôi sẽ giúp cậu."
Hai ngày sau, Corrine tới đón y xuất viện. Lúc ra khỏi y viện, Iven đột nhiên có cảm giác sống lại. Đổi y phục sạch sẽ, tắm dưới ánh mặt trời, loại cảm giác này, y đã hoài niệm rất lâu rồi. Trên lưng y để lại một vết sẹo, Ryan sợ làm y đau, vẫn ngoan ngoãn kéo tay y. Iven muốn ôm Ryan đều bị nó tránh.
Xe của Corrine đứng ngoài y viện, nam nhân thấy một lớn một nhỏ đi tới, liền mở cửa xe ra. Iven không có đi vào.
"Hai ngày nữa sẽ có một yến hội, gia tộc Wyeth và gia tộc Gris là đối thủ cạnh tranh cũng sẽ tham dự, có thể còn có một số người khác cậu muốn gặp." Corrine nói.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Iven cũng không thích bị ép buộc. Corrine nhìn y, ánh mắt cường ngạnh. Cuối cùng vẫn là Iven thỏa hiệp, bởi vì an toàn của phu nhân Mary phu nhân quan trọng hơn rất nhiều. Iven nắm tay Ryan đi vào.
Xe dừng lại trước ngôi biệt thự kia, Iven từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài. Nóc biệt thự hình tròn đang tắm mình dưới ánh mặt trời, ngói màu hồng thẳm phản xạ một chút tia sáng, đây là nơi ở của bọ họ lúc kết hôn, Iven ở biệt thự này năm năm. Iven đứng ở cửa biệt thự này, chẳng biết tại sao, y đối với căn biệt thự này có cảm giác sợ hãi không rõ. Có lẽ là bởi vì năm năm liều lĩnh kiên trì, có lẽ là bởi vì tình cảnh lần cuối cùng y thấy khi đẩy cửa ra.
"Ba ba..."
Tiếng gọi của Ryan đánh tỉnh Iven. Corrine cầm hành lý, liền đi về trước. Iven và Ryan đi theo sau hắn. Corrine đẩy cửa ra, bên trong tựa hồ cố ý dọn dẹp qua, rất an tĩnh. Iven chọn ở khách phòng, ánh mắt u lam của Corrine quét qua trên người y một vòng, cuối không nói gì thêm.
Iven rất quen thuộc với căn biệt thự này, y cũng không tin cho dù có người đến quét dọn, vì thế rất lâu trước kia, đều do chính y quét tước, mỗi ngõ ngách đều giữ gìn rất sạch sẽ. Ryan như là phát hiện được bảo bối gì, trong tay cầm một chiếc xe đồ chơi nhỏ, chạy tới trước mặt Iven.
"Ba ba, nơi đó có một phòng nhỏ, bên trong thật nhiều đồ chơi." Nhóc con mắt lóe sáng.
Ánh mắt của Iven theo hướng ngón tay nhóc chỉ nhìn lại, khó trách y nghĩ sao lại nhìn quen mắt thế, nguyên lai mấy thứ này đều là thứ y mua trước kia. Khi đó Iven vẫn tỉnh tỉnh mê mê , hoàn toàn không biết ý nghĩa của đứa bé là như thế nào. Y lên mạng tìm kiếm rất nhiều thứ, sau đó học theo những thứ đó mà làm. Bây giờ nhớ lại, thật là có chút buồn cười. Nếu như không phải là bởi vì chuyện sau đó, mấy thứ này vốn nên thuộc về Ryan .
Ánh mắt Iven lóe lóe, đem món đồ chơi trong tay Ryan bỏ trở lại, sau đó nhéo nhéo mặt nhóc: "Ba ba buổi tối làm cơm cho bảo bối ăn được không?"
Lực chú ý của Ryan lập tức bị hấp dẫn.
Ngày đầu dọn vào biệt thự, Iven có chút mất ngủ, có lẽ là bởi vì ở y viện ngủ nhiều quá. Nằm trên giường Iven rất khó chịu. Ánh trăng tròn rất sáng, Iven khoác áo, đẩy cửa đi ra ngoài. Iven đi xuống lầu, mới phát hiện đèn phòng khách vẫn rất sáng. Corrine mặc áo ngủ màu trắng, thẳng người ngồi ở đó.
Trong tay Corrine cầm một tấm hình, ánh mắt vẫn đặt trên tấm hình kia. Iven xoay người muốn rời khỏi, thế nhưng Corrine đã thấy y.
"Cậu cũng ngủ không được?" Corrine hỏi.
Iven quay đầu nhìn hắn một cái, gật đầu. Ánh mắt Corrine lại rơi vào trong hình kia. Iven vừa mới chuyển người, người phía sau đột nhiên đứng lên, sau đó nhào tới, ôm Iven vào trong ngực. Iven vốn là có chút gầy yếu, qua lần bị thương này, cả người lại gầy đi rất nhiều. Nam nhân, với một tư thế rất muốn chiếm làm của riêng, cuộn cả người Iven vào trong lòng, tay cũng bắt đầu không yên phận, chui vòa trong áo của Iven.
Iven bắt đầu giãy dụa, Corrine càng ôm càng chặt, Iven đánh một quyền. Corrine rốt cục buông y ra. Iven có chút chật vật chỉnh lại quần áo.
Trên mặt Corrine có chút bị thương, hắn cầm lên ảnh chụp, trong thanh âm trầm thấp mang theo mất mát cùng đau xót khó mà che giấu: "Iven, em rõ ràng không phải như thế..."
Lúc Iven xoay người cũng thấy rõ tấm hình kia. Y không biết vì sao Corrine lại có được tấm hình đó. Đó là ảnh bọn họ chụp chung, rất nhiều năm trước, chụp vào ngày sinh nhật của Iven, để chụp bức ảnh này, y đã năng nỉ hắn thật lâu. Trong ảnh Iven cười đến xán lạn, nghiêng đầu, vẻ mặt ôn nhu nhìn Corrine, mà Corrine lại mắt nhìn phía trước, gương mặt lạnh lùng, vẻ mặt không tình nguyện.
Iven cũng hiểu ý câu nói kia của Corrine. Corrine đang thương nhớ tình yêu của mình dành cho hắn. Iven cười lạnh một tiếng, trực tiếp trở về phòng, sau đó đóng cửa thật chặt. Đã qua nhiều năm, nhìn tấm hình kia, vẫn khiến y có cảm giác không thở nổi.
Corrine vẫn ngồi dưới lầu, hắn vươn tay, nhẹ nhàng mà cọ cọ khuôn mặt của Iven trong hình, sau đó cẩn thận cất đi. Lúc nam nhân ngẩng đầu lên lại, yếu đuối trên khuôn mặt đã biến mất, ngũ quan cố lộ ra một tia lãnh ý.
Đối với yến hội quý tộc, Iven vừa quen thuộc vừa xa lạ. Yến hội như vậy, y trước đây vẫn thường tham gia, đó là thiên đường của kẻ thích chơi đùa, mà với tính tình Iven nội liễm như vậy, thì an tĩnh ngồi ở một góc, nhìn người khác vui đùa.
Tiếp đó yến hội lần này, Iven vốn có sự tồn tại cực thấp đột nhiên kéo đến hàng vạn hàng nghìn ánh mắt. Bởi vì lần này, y cùng Corrine tham gia yến hội. Corrine mặc một thân tây trang màu đen, tóc màu vàng gọn gàng, trên mặt anh tuấn không có chút biểu tình nào, Corrine như vậy rất khác với vẻ thân sĩ ngày xưa, càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị, trong nháy mắt liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Iven đứng sau lưng hắn, y mặc một thân tây trang màu xám tro, lộ ra vóc người có chút thon gầy. Iven mặc dù không có anh tuấn như Corrine, thế nhưng dung mạo thanh tú, mang theo một nét ôn hòa.
Ánh mắt của mọi người lập tức từ trên người Corrine chuyển đến trên người Iven, khóe miệng Iven vẫn nhàn nhạt mỉm cười, lạnh nhạt đối mặt với các loại ánh mắt. Năm năm trôi qua, cho dù có vài người đã gặp qua y, thế nhưng ký ức cũng không sâu đậm, cho nên cũng không nhớ rõ y. Bọn họ tò mò thân phận của Iven, bởi vì Corrine vẫn luôn ờ bên cạnh y, với tư thái của một người bảo vệ tư thái.
Corrine trực tiếp dẫn y đi tới trước mặt một nam nhân, đó là một nam nhân trung niên có khuôn mặt bình thường, đầu hơi hói, trong đôi mắt đen lóe tinh quang. Nam nhân thấy Corrine tới gần, vội vã đứng lên.
"Wyeth tiên sinh." Corrine cười nói.
Nam nhân trước mắt hay Thew · Wyeth, người đang cầm quyền gia tộc Wyeth. Thew nhìn về phía Iven, ánh mắt của Iven cũng không phải là không kiêng nể gì, mà là rất lễ độ, nhưng là lại thấy Thew có chút quái dị.
Iven vươn tay về phía người nọ: "Tôi là Iven · Winston, xin chào."
Thew cũng liền vươn hai tay. Người do Corrine giới thiệu, Thew không dám chậm trễ. Thấy Iven và Thew bắt chuyện với nhau, Corrine liền rời đi.
Iven và Thew hàn huyên một hồi, liền phát hiện ra đó là một nam nhân rất tinh minh. Từ lời của nam nhân, thứ y hiểu được rất ít.
Corrine lại dẫn y đi gặp một vị tiên sinh khác, vị tiên sinh kia là một nam nhân có chút nóng nảy, nam nhân gọi là Toby, trên mặt mang nét tàn độc. Gã là đối thủ cạnh tranh của gia tộc Wyeth, cho nên gã không chút che giấu chán ghét đối với Wyeth tiên sinh, thậm chí sẽ hung dữ nói qua. Iven nói chuyện với Toby, Toby thô lỗ trực tiếp, thế nhưng Iven nghĩ nói chuyện phiếm với gã thoải mái hơn so với Thew.
"Nghe nói Wyeth tiên sinh trông coi toàn bộ sinh ý của gia tộc Wyeth." Iven giống như vô ý nói.
"Thew · Wyeth là một tên ngu ngốc!" Toby hừ lạnh nói, "Cổ quyền trong tay hắn ít đến đáng thương, thật đúng tự cho mình là người thừa kế!"
Iven vẻ mặt kinh ngạc nhìn gã: "Wyeth tiên sinh là trưởng tử trực hệ của gia tộc Wyeth, hiện tại phu nhân Wyeth đã qua đời, lão gia Wyeth lại thành người thực vật, dựa theo pháp luật đế quốc, phải do Wyeth tiên sinh trở thành người thừa kế."
Toby hừ lạnh hai tiếng, sắc mặt khó coi đến lợi hại, tựa hồ có chút vô lực phản bác, chỉ có thể dùng sức vỗ bàn hai cái, kéo tới rất nhiều sự chú ý. Iven uống rượu đỏ trong tay, bỏ qua những ánh mắt kia. Chờ những người đó tản ra hết, Iven đột nhiên xít tới: "Bất quá tôi nghe nói phu nhân Wyeth còn có một đứa con gái, có người nói trước khi vị phu nhân kia qua đời để lại một phần di chúc."
Ánh mắt của Toby đột nhiên sáng lên, tựa hồ có chút ngạc nhiên nhìn Iven, sau đó chợt đứng lên, đi ra ngoài.
Iven ngồi ở tại chỗ, híp mắt nhìn những người đó bắt chuyện khen ngợi lẫn nhau. Lúc Corrine đi tới, liền thấy thanh niên hơi tựa trên ghế sa lon, trong tay cầm ly rượu đỏ, làn da của thanh niên rất trắng, rượu đỏ thấm ướt môi lại lộ ra một màu đỏ bừng. Corrine khẽ ho nhẹ một tiếng, sau đó đi tới bên người y, đưa tay đặt trên ghế sa lon, liền như ôm Iven vào trong ngực. Iven quay đầu nhìn hắn một cái, Corrine đột nhiên đoạt lấy ly rượu trong tay Iven, liền ngay tại vị trí kia uống một ngụm. Iven đứng lên, đi ra ngoài. Corrine tựa trên ghế sa lon, nhìn thân ảnh của Iven dần dần khuất trong đám người.
Vừa một màn kia quá mức ám muội, cũng không biết bị bao nhiêu người thấy. Iven không biết Corrine vì sao muốn dẫn y tới tham gia yến hội này, nếu như chỉ là muốn gặp hai người kia,bất kỹ chỗ nào đều có thể gặp. Iven xuyên qua đám người, đi vè phía cửa.
Iven đột nhiên thấy một gương mặt quen thuộc. Thế nhưng trong sự quen thuộc lại mang một vẻ xa lạ.
Iven nhìn thấy Daniel, Daniel như vậy có chút xa lạ. Hắn mặc áo ghi lê, tóc sơ chải ra sau đầu, lộ ra cái trán bằng phẳng và lông mày rậm, cả khuôn mặt nhìn qua lập thể rất nhiều, mặt nam người vẫn một bộ không thay đổi, thế nhưng trong mắt lại lộ ra một tia lệ quang, điều này khiến cả người hắn nhìn qua đều thấy khác. Daniel đang đứng đối diện một vị nữ sĩ xinh đẹp, Daniel không biết nói gì đó, vị nữ sĩ kia đột nhiên nở nụ cười.
Daniel lơ đãng quay đầu, trong mắt lộ ra một vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Iven, anh sao lại ở chỗ này?"
—-¤—-
Bình luận truyện