Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 150: Trận thắng đầu tiên



Sân luyện võ của Hạo Khí Môn rất lớn, những đệ tử Hạo Khí Môn và chưởng môn các phái đứng cũng gần được một vòng sân.



Đứng gần Tấu Hạo Nhiên có tám người.



Đứng gần Quân Thường Tiếu có hai người.



Từ cách bày trận có thể nhìn ra, rất nhiều võ giả cho rằng thực lực của Hạo Khí Môn cao hơn một bậc.



Quân Thường Tiếu nói:



“Tần minh chủ mời phái đệ tử lên đài.”



Tấu Hạo Nhiên nhàn nhạt đáp:



“Quân chưởng môn đã vạn dặm xa xôi đến đây, Tần mỗ không thể qua loa tiếp đón, vậy nên sẽ phái đệ tử chân truyền xuất trận.”



Nói xong, hắn liền phất tay lên.



Đệ tử chân truyền tên Tôn Dã đứng ở hàng đầu bước ra, rồi đi thẳng về phía trung tâm sân luyện võ.



“Võ đồ bát phẩm sao?”



Quân Thường Tiếu suy nghĩ một lúc rồi nói:




“Lý Phi, lên đài chơi với bạn đi.”



“Vâng.”



Lý Phi dùng chân phải chà chà trên mặt đất, sau đó tay nắm thành quyền, bước lớn về phía trung tâm sân tập võ.



Nhìn thì có vẻ rất buông lỏng nhưng thực ra trong lòng lại bối rối vô cùng.



Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đại diện Thiết Cốt Phái luận võ với các đệ tử môn phái khác, áp lực khẳng định rất lớn.



Quân Thường Tiếu ở đằng sau cổ vũ, nói:



“Đừng căng thẳng, đừng mất bình tĩnh, ngươi cứ thể hiện như bình thường dùng lực lượng đá bóng là được.”



“Vâng.”



Lý Phi thở sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định.



Sau đó hắn đứng cách người cao hơn hắn một cái đầu – Tôn Dã năm mét.



Bất luận so về mặt chiều cao, thể trạng đều thua kém đối phương rất nhiều.



“Đệ tử chân truyền của Hạo Khí Môn, đã có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến, Thiết Cốt Phái cho một để tử da mỏng thịt mềm này lên đài, sợ rằng đưa thỏ vào hang cọp rồi.”



“Quân Thường Tiếu cứ trực tiếp phái Lý Thanh Dương xuất trận, lấy mạnh thắng yếu, các hiệp sau thì phái một đệ tử yếu đấu với đệ tử mạnh của Hạo Khí Môn.”



“Thôi đi, Hạo Khí Môn có ba đệ tử Võ Đồ cửu phẩm, ba đệ tử sở hữu linh căn thượng phẩm, Thiết Cốt Phái nếu sớm phái Lý Thanh Dương xuất trận có lẽ chỉ có thể thắng một trận mà thôi.”



“Nói như Thiết Cốt Phái có thể thắng hai trận ý.”



Võ giả xem náo nhiệt thì thầm bàn tán.



Hơn năm mươi chưởng môn trong liên minh cười lạnh.






Theo như bọn họ thấy thì Quân Thường Tiếu một khi bước vào Hạo Khí Môn, bất luận an bài thứ tự đệ tử xuất trận ra sao thì kết quả cũng chỉ có một, thua cực kỳ thê thảm!”



Không phái Lý Thanh Dương xuất trận đầu tiên thì đợi bị từ từ ăn hành đến chết đi!



“Hạo Khí Môn, Tôn Dã”



“Thiết Cốt Phái, Lý Phi.”



Hai người báo tên môn phái và danh tính, Tôn Dã nắm tay thành quyền, thấp giọng nói:



“Tiểu tử, ngươi vừa rồi vừa làm nhục môn chủ, ta sẽ khiến cho ngươi rất là thê thảm đấy.”



“Ồ.”



Lý Phi đáp lại một tiếng.



“Bắt đầu!”



Một trưởng lão của Hạo Khí Môn làm trọng tài hét lên.



Tiếng nói vừa dứt, thân hình cao to lực lưỡng của Tôn Dã lao đến, hai tay dang rộng, hiển nhiên định tóm đối thủ.



Lý Phi đầu bàn chân hơi nhún, thân hình như thỏ tránh đi, xoay người đến phía sau Tôn Dã, tung ra nắm đấm vô cùng mạnh, gọn gàng về phía lưng của đối phương.



“Bành!”



Tôn Dã phản ứng rất nhanh, nhanh chóng xoay người xòe tay ra chặn nắm đấm của Lý Phi, rồi hung hăng nắm lại như muốn bẻ gãy bàn tay Lý Phi.



“Đệ tử này của Hạo Khí Môn có lực lượng rất mạnh, đệ tử Thiết Cốt Phái đã bị giữ chặt tay như vậy, tuyệt đối khó mà thoát thân, chỉ có thể bị động chịu đòn, trận đấu đầu tiên cứ vậy là kết thúc.”



Một vị võ giả bình luận.



Tuy nhiên, năm ngón tay Tôn Dã ra sức nắm tay Lý Phi nhưng từ đầu đến cuối không hề nghe thấy tiếng xương cốt bị rạn nứt.



Chuyện này...



Đám người ngạc nhiên không thôi.



Đệ tử Hạo Khí Môn là Võ Đồ bát phẩm, lực tay ít nhất cũng mười nghìn cân, theo lý thuyết đáng lẽ có thể dễ dàng bẻ gãy xương tay của đối thủ mới đúng.



Lý Phi nói:



“Chỉ có chút sức lực này thôi sao?”



Tên tiểu tử này.. đang cười sao?



Trong đầu rất nhiều cao thủ có một suy nghĩ, tên đệ tử này của Thiết Cốt Phái có thân thể cực mạnh, nếu không khó có thể bình tĩnh như vậy!



“Đáng chết!”



Tôn Dã tức giận truyền ngày càng nhiều linh lực vào bàn tay, sức lực năm đầu ngón tay bạo phát đến cực hạn, nhưng vẫn không có gì thay đổi, bàn tay dường như đang nắm một thanh sắt cứng.



“Soạt!”



Lý Phi đứng thẳng người dậy, chân phải của hắn nhấc như lúc hắn chơi đá bóng.



Quả bóng này từng vô số lần đá vào mặt Dạ Tinh Thần, cũng không ít lần đá vào mặt Quân Thường Tiếu. Bàn chân này của Lý Phi có thể xưng là bàn chân vàng!



“Bành”



Lý Phi dồn tất cả linh lực và sức mạnh cơ thể vào chân phải, đá một phát chuẩn xác vào mặt Tôn Dã, hơn nữa… không chỉ một lần.



Bành! Bành! Bành! Bành!



Lý Phi nhảy người lên, trong thời gian rơi xuống điên cuồng tung ra năm cú đá, mỗi cú đá mang theo lực lượng ít nhất 1 vạn 5 ngàn cân.



Mũi chân cú đá cuối cùng nện thẳng vào huyệt thái dương của Tôn Dã, sức mạnh của cú đá này làm cho Tôn Dã tan rã lực lượng, choáng váng lui về phía sau.



“Cơ hội tốt!”



Quân Thường Tiếu nói.



Lý Phi vừa chạm chân xuống đất liền hơi hạ thấp người, một chân co đầu gối đến ngang eo rồi bung người lên, nói:



“Thiết Cốt Vô Ảnh Cước!”



“Bành bành bành bành...”



Tôn Dã liên tục lui về phía sau, trên ngực xuất hiện từng dấu chân hằn lên.



Cuối cùng, lui đến ngoài rìa sân luyện võ và ngã xuống, trong quá trình ngã xuống còn phụt ra một ngụm máu tươi cao ba thước!



“Rầm rầm!”



Thân hình cao lớn vạm vỡ của đệ tử thân truyền Tôn Dã nặng nề ngã xuống, cả người đã bay ra khỏi phạm vi của sân luyện võ.



Rất rõ ràng, thua thê thảm!



“Soạt!”



Lý Phi mượn lực lộn một vòng rồi từ từ đáp đất, bày ra tư thế ‘chim én đạp nước’, nói:



“Đã nhường.”



“Hay lắm!”



Tô Tiểu Mạt hào hứng hét lớn.



Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ nhếch mép cười.



“Đệ tử chân truyền? Đúng là cặn bã mà.”



Dạ Tinh Thần khinh thường nói.



Từ chưởng môn các phái đến trưởng lão của các gia môn trợn tròn mắt.



Lý Phi vốn bị động bị Tôn Dã nắm chặt tay quyền như thế mà lại có thể trong thời gian ngắn phản kích, lại đánh Tôn Dã đến nỗi phun máu, thật sự không thể tin được!



Nhìn từ cách bộc phát khí thế thì hình như tên này chỉ là Võ Đồ ngũ phẩm, tại sao mỗi đòn tung ra lại đều có lực lượng 15 ngàn cân trở lên!



Không phải nói một Võ Đồ ngũ phẩm đáng ra không thể có sức mạnh lớn đến thế, mà cần phải dựa vào phẩm chất võ học gia tăng.



Đệ tử này của phái Thiết Cốt thì sao?



Lúc ra tay có sử dụng quyền pháp, nhưng năm cú đá trên căn bản không hề dùng một loại tuyệt kỹ nào cả.



Còn nữa, Thiết Cốt Vô Ảnh Cước.



Đây là loại tuyệt kỹ gì? Chất lượng ra sao? Sao chưa từng nghe qua có tồn tại vậy?



Đây không phải tuyệt kỹ gì cả, đương nhiên sẽ không có phẩm chất, chỉ là những chiêu thức do Quân Thường Tiếu cải biên từ những chiêu thức của Hoàng Phi Hồng để dạy cho Lý Phi.



Hét lên một cái tên dọa người thế thôi, thực chất chỉ dựa vào lực lượng sinh ra từ hai chân hình thành những đòn tấn công liên tiếp. Loại chiêu thức này căn bản không thể coi là một loại tuyệt kỹ.



Võ giả xem trận đấu mơ hồ, đoán già đoán non, Thiết Cốt Vô Ảnh Cước, trên tên có hai chữ Thiết Cốt, lẽ nào là tuyệt kỹ độc môn của Thiết Cốt Phái?



Sắc mặt Tần minh chủ đen như lò than.



Đệ tử bị cứ thế mà thua trận, lại còn bị thua trong tay một Võ Đồ ngũ phẩm, bảo hắn làm sao có thể chấp nhận!



Cùng một biểu cảm khó coi như vậy là biểu cảm của chưởng môn các phái trong liên minh, dù sao bọn họ cũng đang ngồi đợi để xem trò cười, kết quả mọi chuyện xảy ra hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ.



Vương Đông Lâm gật đầu tán thưởng, nói:



“Đệ tử này của Thiết Cốt Phái tuy tu vi chỉ là Võ Đồ ngũ phẩm, nhưng có thể bạo phát lực lượng lớn đến vậy, quả là một hạt giống không tệ.”



Ngải Thượng Nghễ thầm nghĩ trong bụng, nói:



“Đệ tử này của Thiết Cốt Phái nhất định đã sử dụng Tố Thể Đan, nếu không chỉ với tu vi Võ Đồ ngũ phẩm thì không thể nào chọi cứng với lực tay của đệ tử Hạo Khí Môn.”



Sau khi giành thắng lợi đầu tiên, Quân Thường Tiếu nhìn về gương mặt khó coi của Tần Hạo Nhiên, chắp tay nói:



“Tần minh chủ, thật ngại quá, Thiết Cốt Phái ta lỡ may thắng trận đầu tiên mất rồi.”



“Hừ!”



Tần Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho đệ tử khiêng Tôn Dã đang hôn mê đi, sau đó ngẩng đầu nói:



“Quân chưởng môn, trận thứ hai đến lượt Thiết Cốt Phái các ngươi cho đệ tử xuất trận trước.”



Thua một trận cũng chẳng sao cả, chỉ cần những trận sau toàn thắng, cũng đủ để tiểu tử chết tiệt này phải im lặng mà đi quét dọn chuồng ngựa!



Quân Thường Tiếu chống cằm suy nghĩ một lúc, nói:



“Điền Thất, trận này ngươi ra chơi đi.”



“Vâng.”



Điền Thất bước lên.



Điền Thất đã từng tham gia môn phái luận võ, nên tố chất tâm lý so với Lý Phi ổn định hơn nhiều.



Tấu Hạo Nhiên lần này không cho đệ tử Võ Đồ bát phẩm xuất trận nữa, mà trực tiếp cho đệ tử Võ Đồ cửu phẩm ra sân, hiển nhiên là muốn cầm xuống chiến thắng trận thứ hai này.



“Tần minh chủ không còn để cho đệ tử Võ Đồ bát phẩm ra sân nữa.”



“Vẫn còn hai đệ tử Võ Đồ cửu phẩm, hai tên Võ Đồ đỉnh phong, một tên Võ Sư nhất phẩm, vừa hay đủ để giao đấu với số trận còn lại của cuộc luận bàn võ đạo.”



“Đệ tử tên Lý Phi vừa rồi, thực lực quả không tồi, có lẽ tính là lấy mạnh thắng yếu, nhưng đệ tử Thiết Cốt Phái chẳng lẽ ai ai cũng mạnh như vậy sao?”



Lý Phi vừa quay về chỗ, đứng phía sau chưởng môn, nghe thấy những lời nói bàn tán đó, thật rất muốn lớn giọng nói cho bọn họ biết – Ta là người yếu nhất trong những đệ tử Thiết Cốt Phái ở đây đó, nhờ vào cước lực bất ngờ mới có thể áp chế đối phương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện