Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 1273: Tả Vô Cương
Căn cứ chính của Thần Đạo Minh lại rất bí mật, à thật sự nằm dưới một chỗ cát vàng hoang vu, hơn nữa không gian lại còn không nhỏ, nhìn diện tích thì ước chừng khoảng trăm dặm, cũng không biết làm sao mà bọn họ tìm được nơi này.
Nhưng mà theo Tô Tín thì dù nơi này được cho là bí mật, nhưng nếu thật sự có cường giả muốn tìm đến nơi này thì cũng không phải việc khó gì.
Chỉ có có căn cứ chính nằm ở một nơi độc lập không thấy được như Thiên Đình và Địa Phủ thì mới coi là an toàn thật sự.
Hơi thở mạnh mẽ quanh người Cao Nguyên Đức tách cát vàng dưới chân ra, lộ cơ quan cửa đá trong đó, hắn lấy chìa khoá mở cơ quan của cửa đá kia, rồi đưa tay làm dáng xin mời với Tô Tín.
Tùy không gian của chỗ này nằm dưới đất, nhưng trên vách tường bốn phía không gian lại đều được khảm nạm không ít dạ minh châu, khiến cho vùng không gian dưới đất này cũng không có vẻ u ám.
Hai tên đệ tử của Thần Đạo Minh canh giữ ở cửa ra vào, nhìn thấy Cao Nguyên Đức tới thì vội vàng chắp tay nói.
- Tham kiến hộ pháp!
Cao Nguyên Đức gật đầu nói.
- Minh chủ bọn họ có ở đây hết không?
Tên đệ tử kia nói.
- Nghe nói hộ pháp mời cường giả Địa Phủ đến, nên Minh chủ bọn họ đang chờ trong phòng nghị sự.
Cao Nguyên Đức gật đầu, dẫn Tô Tín đi một đường vào Thần Đạo Minh.
Trên đoạn đường đi này, Tô Tín lại thấy được không ít đệ tử Thần Đạo Minh, trong đó có một vài võ giả cảnh giới Hóa Thần đang giảng đạo cho võ giả Tiên Thiên, mà võ giả Tiên Thiên lại giảng đạo cho võ giả Hậu Thiên.
Với tu vi võ đạo hiện giờ của Tô Tín thì hắn có thể cảm giác được, trong quá trình những người này giảng đạo ở đây thì thật sự không giữ lại chút nào, mà hoàn toàn truyền đạt lại thứ mình học được.
Trong Thần Đạo Minh cũng không có sư đồ, tất cả mọi người đều là người của Thần Đạo Minh, tu thần đạo, độ chúng sinh, cùng nhau siêu thoát cực lạc.
Trong mắt Tô Tín lóe lên một chút khó hiểu, ngược lại là vị Minh chủ của Thần Đạo Minh kia lại rất thú vị, khiến hắn nghĩ xem người này muốn làm gì đây? Thật sự muốn thành lập một thế giới thiên hạ thống nhất ư?
Vốn Tô Tín coi Thần Đạo Minh này giống với cái loại tà giáo như Bạch Liên, nhưng mà xem ra bây giờ lại không phải như thế.
Cấp bậc trong Bạch Liên giáo rất nghiêm túc, ngoại trừ cách giạy dỗ tàn nhẫn tẩy não đệ tử của bọn họ, khiến đệ tử biến thành một đống tên cuồng tín và kẻ điên ra thì cũng không có gì khác với các thế gia tông môn trong võ lâm.
Mà Thần Đạo Minh này lại không dùng những giáo lí tẩy não trên tinh thần kia, ngược lại bọn họ đang thật sự làm chuyện này.
Cảm giác được ánh mắt của Tô Tín đặt trên người những võ giả Thần Đạo Minh kia, Cao Nguyên Đức không khỏi nói bằng giọng kiêu ngạo.
- Sở Giang Vương đại nhân, không phải Thần Đạo Minh ta khoe khoang, bây giờ đâu có thế lực võ lâm nào trên giang hồ có thể thật sự suy nghĩ cho đệ tử như Thần Đạo Minh ta?
- Cứ là đệ tử gia nhập Thần Đạo Minh ta, bất kể tất cả mọi người có địa vị cao hay thấp thì đều đối xử như nhau, tài nguyên tu luyện được phân chia theo sức mạnh, Tàng Kinh Các mở cửa cho toàn đệ tử, nếu đệ tử nào có vấn đề không hiểu muốn tiền bối chỉ dạy, vậy chỉ nhất định đệ tử của Thần Đạo Minh ta sẽ biết gì nói nấy.
Trong mắt Cao Nguyên Đức lóe lên một tia sáng khác thường, nói.
- Cao Nguyên Đức ta xuất thân từ tán tu, biết rõ sự khó khăn gian khổ của tán tu.
- Tại sao điểm xuất phát của những đệ tử có xuất thân từ tông môn thế gia lớn lại cao hơn chục lần thậm chí là mấy trăm lần so với đám tán tu bọn ta?
- Vì sao bọn ta đã trải qua khổ tu nhưng kết quả cuối cùng thì vẫn phải coi bọn họ là môn khách, phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà làm việc?
- Bây giờ Minh chủ thành lập Thần Đạo Minh này chính là vì tạo cơ hội cho võ giả tán tu bọn ta, một cơ hội chúng sinh bình đẳng!
Tô Tín thản nhiên nhìn Cao Nguyên Đức có chút kích động, thế nhưng âm thầm lắc đầu trong lòng.
Lý tưởng của Thần Đạo Minh nghe giống như rất cao thượng, trên thực tế bọn họ cũng thật sự bởi vì cái khẩu hiệu và cách làm việc này mà tuyển được không ít võ giả có xuất thân từ tán tu, cho nên Thần Đạo Minh mới có thể phát triển tới mức chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi.
Nhưng mà Tô Tín lại không tán đồng với khẩu hiệu nghe có vẻ rất sôi sục này của bọn họ.
Chúng sinh bình đẳng? Chính câu nói này đã là một chuyện cười lớn!
Chỉ cần là nơi nào có người thì sẽ có chuyện phân biệt địa vị cao thấp, ngay cả bầy khỉ cũng có Hầu Vương dùng sức mạnh để hưởng thụ đặc quyền, chớ nói chi là loài người là vạn vật linh trưởng.
Có vài người thì nói vương hầu tướng lĩnh đâu giống loài người, nhưng trên thực tế những người thành công cũng không khiến chúng sinh bình đẳng, ngược lại chính bọn họ lại trở thành vương hầu tướng lĩnh, mà người thất bại cũng sẽ vĩnh viễn bị giẫm dưới chân, thậm chí ngay cả cơ hội để xoay người cũng không có.
Vị Minh chủ của Thần Đạo Minh này có dã tâm rất lớn, nhưng đáng tiếc, trong mắt của Tô Tín, cái lý tưởng này có chút không thực tế.
Mặc dù ngay cả Cao Nguyên Đức là võ giả cảnh giới Dung Thần cũng bị nó thuyết phục, muốn thành lập một Thần quốc chân chính khiến chúng sinh bình đẳng, nhưng theo Tô Tín, nếu cuối cùng Thần Đạo Minh vẫn không thay đổi ý tưởng của bọn họ, cuối cùng là do bọn họ tự sụp đổ hoặc là sẽ bị những người khác đoạt quyền, biến nó thành một thế lực võ lâm bình thường.
Cái gọi là chúng sinh bình đẳng chỉ có thể xây dựng ở một nơi toàn là thánh nhân quá mức, đặt ở nơi giang hồ tràn đầy tranh chấp lợi ích này thì không thể nghi ngờ rằng cái khẩu hiệu này là một chuyện cười.
Cũng giống như trước đó Cao Nguyên Đức đã nói tất cả tài nguyên tu luyện trong Thần Đạo Minh đều được phân chi theo sức mạnh, trông như là ngang hàng, nhưng trên thực tế nếu như có người ra trận giết địch thu được chiến công, vậy có nên thưởng thêm cho người này không?
Tất cả mọi người cũng nhận được đồ như nhau, có lẽ lúc đầu họ sẽ vì lý tưởng mà liều mạng chém giết, thế nhưng cuối cùng thì cũng có người khó tránh khỏi việc nảy ra ý nghĩ gì khác.
Dù sao cũng nhận được tài nguyên tu luyện như nhau, để cho người khác đi chịu chết, mình an tâm ở phía sau tu luyện không tốt ư?
Đây không phải lòng người quá hiểm ác do Tô Tín tưởng tượng, mà là nhân tính vốn ác, cho tới giờ Tô Tín đã quen dùng cách nghĩ xấu nhất để đoán người khác, cho nên xuất hiện tình huống này cũng là tất nhiên, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Chờ đến khi có vài người sinh ra những ý nghĩ này, chắc chắn đó là lúc Thần Đạo Minh sụp đổ.
Nhưng Tô Tín không nói ra những chuyện này, hắn không quen không biết với Thần Đạo Minh, nhắc nhở bọn họ nhiều như vậy làm gì? Hơn nữa chắc chắn bây giờ không ai trong Thần Đạo Minh muốn nghe những lời này của hắn.
Mà Cao Nguyên Đức bên kia lại dõng dạc nói xong lời này thì thấy Tô Tín không có phản ứng, hắn cũng đành phải cười ngượng ngùng hai tiếng, dẫn Tô Tín đi vào phòng nghị sự của Thần Đạo Minh.
Lúc này trong phòng nghị sự của Thần Đạo Minh, người dẫn đầu là một nam tử trung niên mặc chiến giáp màu đỏ, khí thế phi phàm, tướng mạo chính trực, hắn chính là Minh chủ Tả Vô Cương của Thần Đạo Minh, cường giả cảnh giới Dương Thần một tay sáng lập Thần Đạo Minh trong vòng ba năm.
Lai lịch của Tả Vô Cương thần bí, nhưng thật ra một vài người già trong Thần Đạo Minh cũng biết lai lịch của hắn.
Thật ra Tả Vô Cương này chính là một võ giả xuất thân từ Lương Châu Đạo, sau khi tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần thì bởi vì trên người hắn không có việc xấu gì, cho nên hắn rời khỏi Lương Châu Đạo bắt đầu xông xáo Trung Nguyên, từng đảm nhận làm môn khách và khách khanh trong vài thế lực võ lâm lớn của Trung Nguyên.
Nhưng mà sau này lại không có tin tức về Tả Vô Cương, chờ đến khi hắn xuất hiện lần nữa ở Lương Châu Đạo thì hắn đã có tu vi cảnh giới Dương Thần, liên hợp với mấy võ giả cảnh giới Dung Thần cùng chung chí hướng thành lập Thần Đạo Minh, chỉ dùng thời gian ba năm như là lăn cầu tuyết phát triển cho tới mức như bây giờ, tốc độ đó có thể gọi là đáng sợ.
Dưới vị trí của Tả Vô Cương chính là hộ pháp Ngũ Phương, nhưng mà bây giờ thiếu một người Cao Nguyên Đức.
Mà ngoại trừ năm hộ pháp Ngũ Phương cảnh giới Dung Thần ra, Thần Đạo Minh còn có hơn mười đường chủ cảnh giới Dung Thần và mấy chục Hương chủ cảnh giới Hóa Thần Cảnh, hơn nửa bọn họ đều không ở nơi này, họ đều ẩn nấp ở những nơi khác trong Lương Châu Đạo, có người đang thi hành các loại nhiệm vụ, cũng có người đi mời chào đệ tử cho Thần Đạo Minh.
Sau khi Cao Nguyên Đức đưa Tô Tín đến trong phòng nghị sự, tất cả đám người Tả Vô Cương đều đứng lên chắp tay làm lễ với Tô Tín, Tả Vô Cương còn trực tiếp ra đón tiếp, trên mặt mang vẻ vui mừng nói
- Quả nhiên Sở Giang Vương của Địa Phủ không tầm thường, nghĩ đến việc Vạn Độc Ma Quân Cừu Phi Dư của Ác Nhân Cốc cũng chết trên tay các hạ rồi, phải biết rằng dù ta muốn giết hắn thì cũng phải bỏ chút sức lực.
Tô Tín chắp tay một cái, lạnh nhạt nói:
- Tả Minh chủ khách khí rồi, không biết rốt cuộc Tả Minh chủ mời tại hạ đến đây là cần làm gì?
Tả Vô Cương cười to nói.
- Sở Giang Vương đừng vội vàng, ngươi yên tâm, chắc chắn sau này ta sẽ cho ngươi một cái giá thỏa mãn.
Tô Tín lạnh nhạt nhìn vị Tả Vô Cương một tay thành lập Thần Đạo Minh, hình tượng của hắn trong tưởng tượng của Tô Tín tệ hơn rất nhiều.
Ban đầu, Tô Tín nghĩ Tả Vô Cương này sẽ có hình tượng một tên thần côn lải nhải mới đúng, nhưng không nghờ hắn ta lại có dáng vẻ oai hùng khí phách. Nhưng Tô Tín có thể khẳng định vị Tả Minh chủ này không đơn giản, hơi thở trên thân hắn khẽ mạnh khẽ yếu, không cách nào nói rõ được, cực kỳ quái lạ, ít nhất Tô Tín chưa từng thấy loại hơi thở này, cũng không giống với con đường võ đạo của nhiều thế lực trên giang hồ nhưng lại vô cùng mạnh.
Khi hơi thở trên người hắn mạnh nhất thì thậm chí có thể sánh vai với cường giả cảnh giới Dương Thần như Đại Thế Chí Thượng Sư của Mật tông hoặc là Huyền Minh của Thiếu Lâm Tự, nhưng khi yếu đi chỉ bằng mức lão tổ của Tô gia.
Rõ ràng là sau khi vị Tả Vô Cương Tả Minh chủ này mất tích ở võ lâm Trung Nguyên thì cũng đã chiếm được kỷ ngộ nào đó, cho nên mới thăng cấp lên cảnh giới bây giờ.
Tả Vô Cương tự mình dẫn Tô Tín tới một chỗ ngồi gần hắn, rõ ràng là dành cho Tô Tín một sự tôn trọng rất lớn.
Phần tôn trọng này một là tới từ thân phận người trong Địa Phủ của Tô Tín, mà một phần khác bắt nguồn từ sức mạnh của Tô Tín.
Lời nói vừa rồi của Tả Vô Cương cũng không phải là đang lấy lòng Tô Tín, mà đang nói thật.
Vạn Độc Ma Quân Cừu Phi Dư có thể tránh thoát sự đuổi giết của võ lâm chính đạo Trung Nguyên nhiều lần thì chắc chắn không phải là hạng người dễ đối phó gì, nếu đổi thành Tả Vô Cương giết hắn thì cũng không thành vấn đề nhưng cũng phải bỏ chút sức lực.
Kết quả là Cừu Phi Dư lại chết trong tay Sở Giang Vương của Địa Phủ, có thể tưởng tượng được sức mạnh của hắn mạnh cỡ nào.
Đừng thấy Tô Tín có cảnh giới Dung Thần mà lầm, chỉ dựa vào chiến tích này của hắn thì đã có tư cách bàn luận một cách ngang hàng với cường giả cảnh giới Dương Thần.
Sau khi Tô Tín vào chỗ, Tả Vô Cương phất tay, lập tức có mấy đường chủ Thần Đạo Minh ra ngoài, mang vào một nhóm người.
Những đường chủ này của Thần Đạo Minh có sức mạnh kém Cao Nguyên Đức trong hộ pháp Ngũ Phương một chút, thế nhưng bọn họ cũng đều là võ giả cảnh giới Dung Thần hàng thật giá thật, mà Tô Tín cũng không nhận ra những người được bọn họ mang vào, nhưng những người này đều là người có cảnh giới Dung Thần, nhìn khí thế và thần thái trên những người này, rõ ràng những người này đều là nhân vật chưởng môn của một phái hoặc là gia chủ của một nhà.
Nhưng mà theo Tô Tín thì dù nơi này được cho là bí mật, nhưng nếu thật sự có cường giả muốn tìm đến nơi này thì cũng không phải việc khó gì.
Chỉ có có căn cứ chính nằm ở một nơi độc lập không thấy được như Thiên Đình và Địa Phủ thì mới coi là an toàn thật sự.
Hơi thở mạnh mẽ quanh người Cao Nguyên Đức tách cát vàng dưới chân ra, lộ cơ quan cửa đá trong đó, hắn lấy chìa khoá mở cơ quan của cửa đá kia, rồi đưa tay làm dáng xin mời với Tô Tín.
Tùy không gian của chỗ này nằm dưới đất, nhưng trên vách tường bốn phía không gian lại đều được khảm nạm không ít dạ minh châu, khiến cho vùng không gian dưới đất này cũng không có vẻ u ám.
Hai tên đệ tử của Thần Đạo Minh canh giữ ở cửa ra vào, nhìn thấy Cao Nguyên Đức tới thì vội vàng chắp tay nói.
- Tham kiến hộ pháp!
Cao Nguyên Đức gật đầu nói.
- Minh chủ bọn họ có ở đây hết không?
Tên đệ tử kia nói.
- Nghe nói hộ pháp mời cường giả Địa Phủ đến, nên Minh chủ bọn họ đang chờ trong phòng nghị sự.
Cao Nguyên Đức gật đầu, dẫn Tô Tín đi một đường vào Thần Đạo Minh.
Trên đoạn đường đi này, Tô Tín lại thấy được không ít đệ tử Thần Đạo Minh, trong đó có một vài võ giả cảnh giới Hóa Thần đang giảng đạo cho võ giả Tiên Thiên, mà võ giả Tiên Thiên lại giảng đạo cho võ giả Hậu Thiên.
Với tu vi võ đạo hiện giờ của Tô Tín thì hắn có thể cảm giác được, trong quá trình những người này giảng đạo ở đây thì thật sự không giữ lại chút nào, mà hoàn toàn truyền đạt lại thứ mình học được.
Trong Thần Đạo Minh cũng không có sư đồ, tất cả mọi người đều là người của Thần Đạo Minh, tu thần đạo, độ chúng sinh, cùng nhau siêu thoát cực lạc.
Trong mắt Tô Tín lóe lên một chút khó hiểu, ngược lại là vị Minh chủ của Thần Đạo Minh kia lại rất thú vị, khiến hắn nghĩ xem người này muốn làm gì đây? Thật sự muốn thành lập một thế giới thiên hạ thống nhất ư?
Vốn Tô Tín coi Thần Đạo Minh này giống với cái loại tà giáo như Bạch Liên, nhưng mà xem ra bây giờ lại không phải như thế.
Cấp bậc trong Bạch Liên giáo rất nghiêm túc, ngoại trừ cách giạy dỗ tàn nhẫn tẩy não đệ tử của bọn họ, khiến đệ tử biến thành một đống tên cuồng tín và kẻ điên ra thì cũng không có gì khác với các thế gia tông môn trong võ lâm.
Mà Thần Đạo Minh này lại không dùng những giáo lí tẩy não trên tinh thần kia, ngược lại bọn họ đang thật sự làm chuyện này.
Cảm giác được ánh mắt của Tô Tín đặt trên người những võ giả Thần Đạo Minh kia, Cao Nguyên Đức không khỏi nói bằng giọng kiêu ngạo.
- Sở Giang Vương đại nhân, không phải Thần Đạo Minh ta khoe khoang, bây giờ đâu có thế lực võ lâm nào trên giang hồ có thể thật sự suy nghĩ cho đệ tử như Thần Đạo Minh ta?
- Cứ là đệ tử gia nhập Thần Đạo Minh ta, bất kể tất cả mọi người có địa vị cao hay thấp thì đều đối xử như nhau, tài nguyên tu luyện được phân chia theo sức mạnh, Tàng Kinh Các mở cửa cho toàn đệ tử, nếu đệ tử nào có vấn đề không hiểu muốn tiền bối chỉ dạy, vậy chỉ nhất định đệ tử của Thần Đạo Minh ta sẽ biết gì nói nấy.
Trong mắt Cao Nguyên Đức lóe lên một tia sáng khác thường, nói.
- Cao Nguyên Đức ta xuất thân từ tán tu, biết rõ sự khó khăn gian khổ của tán tu.
- Tại sao điểm xuất phát của những đệ tử có xuất thân từ tông môn thế gia lớn lại cao hơn chục lần thậm chí là mấy trăm lần so với đám tán tu bọn ta?
- Vì sao bọn ta đã trải qua khổ tu nhưng kết quả cuối cùng thì vẫn phải coi bọn họ là môn khách, phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà làm việc?
- Bây giờ Minh chủ thành lập Thần Đạo Minh này chính là vì tạo cơ hội cho võ giả tán tu bọn ta, một cơ hội chúng sinh bình đẳng!
Tô Tín thản nhiên nhìn Cao Nguyên Đức có chút kích động, thế nhưng âm thầm lắc đầu trong lòng.
Lý tưởng của Thần Đạo Minh nghe giống như rất cao thượng, trên thực tế bọn họ cũng thật sự bởi vì cái khẩu hiệu và cách làm việc này mà tuyển được không ít võ giả có xuất thân từ tán tu, cho nên Thần Đạo Minh mới có thể phát triển tới mức chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi.
Nhưng mà Tô Tín lại không tán đồng với khẩu hiệu nghe có vẻ rất sôi sục này của bọn họ.
Chúng sinh bình đẳng? Chính câu nói này đã là một chuyện cười lớn!
Chỉ cần là nơi nào có người thì sẽ có chuyện phân biệt địa vị cao thấp, ngay cả bầy khỉ cũng có Hầu Vương dùng sức mạnh để hưởng thụ đặc quyền, chớ nói chi là loài người là vạn vật linh trưởng.
Có vài người thì nói vương hầu tướng lĩnh đâu giống loài người, nhưng trên thực tế những người thành công cũng không khiến chúng sinh bình đẳng, ngược lại chính bọn họ lại trở thành vương hầu tướng lĩnh, mà người thất bại cũng sẽ vĩnh viễn bị giẫm dưới chân, thậm chí ngay cả cơ hội để xoay người cũng không có.
Vị Minh chủ của Thần Đạo Minh này có dã tâm rất lớn, nhưng đáng tiếc, trong mắt của Tô Tín, cái lý tưởng này có chút không thực tế.
Mặc dù ngay cả Cao Nguyên Đức là võ giả cảnh giới Dung Thần cũng bị nó thuyết phục, muốn thành lập một Thần quốc chân chính khiến chúng sinh bình đẳng, nhưng theo Tô Tín, nếu cuối cùng Thần Đạo Minh vẫn không thay đổi ý tưởng của bọn họ, cuối cùng là do bọn họ tự sụp đổ hoặc là sẽ bị những người khác đoạt quyền, biến nó thành một thế lực võ lâm bình thường.
Cái gọi là chúng sinh bình đẳng chỉ có thể xây dựng ở một nơi toàn là thánh nhân quá mức, đặt ở nơi giang hồ tràn đầy tranh chấp lợi ích này thì không thể nghi ngờ rằng cái khẩu hiệu này là một chuyện cười.
Cũng giống như trước đó Cao Nguyên Đức đã nói tất cả tài nguyên tu luyện trong Thần Đạo Minh đều được phân chi theo sức mạnh, trông như là ngang hàng, nhưng trên thực tế nếu như có người ra trận giết địch thu được chiến công, vậy có nên thưởng thêm cho người này không?
Tất cả mọi người cũng nhận được đồ như nhau, có lẽ lúc đầu họ sẽ vì lý tưởng mà liều mạng chém giết, thế nhưng cuối cùng thì cũng có người khó tránh khỏi việc nảy ra ý nghĩ gì khác.
Dù sao cũng nhận được tài nguyên tu luyện như nhau, để cho người khác đi chịu chết, mình an tâm ở phía sau tu luyện không tốt ư?
Đây không phải lòng người quá hiểm ác do Tô Tín tưởng tượng, mà là nhân tính vốn ác, cho tới giờ Tô Tín đã quen dùng cách nghĩ xấu nhất để đoán người khác, cho nên xuất hiện tình huống này cũng là tất nhiên, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Chờ đến khi có vài người sinh ra những ý nghĩ này, chắc chắn đó là lúc Thần Đạo Minh sụp đổ.
Nhưng Tô Tín không nói ra những chuyện này, hắn không quen không biết với Thần Đạo Minh, nhắc nhở bọn họ nhiều như vậy làm gì? Hơn nữa chắc chắn bây giờ không ai trong Thần Đạo Minh muốn nghe những lời này của hắn.
Mà Cao Nguyên Đức bên kia lại dõng dạc nói xong lời này thì thấy Tô Tín không có phản ứng, hắn cũng đành phải cười ngượng ngùng hai tiếng, dẫn Tô Tín đi vào phòng nghị sự của Thần Đạo Minh.
Lúc này trong phòng nghị sự của Thần Đạo Minh, người dẫn đầu là một nam tử trung niên mặc chiến giáp màu đỏ, khí thế phi phàm, tướng mạo chính trực, hắn chính là Minh chủ Tả Vô Cương của Thần Đạo Minh, cường giả cảnh giới Dương Thần một tay sáng lập Thần Đạo Minh trong vòng ba năm.
Lai lịch của Tả Vô Cương thần bí, nhưng thật ra một vài người già trong Thần Đạo Minh cũng biết lai lịch của hắn.
Thật ra Tả Vô Cương này chính là một võ giả xuất thân từ Lương Châu Đạo, sau khi tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần thì bởi vì trên người hắn không có việc xấu gì, cho nên hắn rời khỏi Lương Châu Đạo bắt đầu xông xáo Trung Nguyên, từng đảm nhận làm môn khách và khách khanh trong vài thế lực võ lâm lớn của Trung Nguyên.
Nhưng mà sau này lại không có tin tức về Tả Vô Cương, chờ đến khi hắn xuất hiện lần nữa ở Lương Châu Đạo thì hắn đã có tu vi cảnh giới Dương Thần, liên hợp với mấy võ giả cảnh giới Dung Thần cùng chung chí hướng thành lập Thần Đạo Minh, chỉ dùng thời gian ba năm như là lăn cầu tuyết phát triển cho tới mức như bây giờ, tốc độ đó có thể gọi là đáng sợ.
Dưới vị trí của Tả Vô Cương chính là hộ pháp Ngũ Phương, nhưng mà bây giờ thiếu một người Cao Nguyên Đức.
Mà ngoại trừ năm hộ pháp Ngũ Phương cảnh giới Dung Thần ra, Thần Đạo Minh còn có hơn mười đường chủ cảnh giới Dung Thần và mấy chục Hương chủ cảnh giới Hóa Thần Cảnh, hơn nửa bọn họ đều không ở nơi này, họ đều ẩn nấp ở những nơi khác trong Lương Châu Đạo, có người đang thi hành các loại nhiệm vụ, cũng có người đi mời chào đệ tử cho Thần Đạo Minh.
Sau khi Cao Nguyên Đức đưa Tô Tín đến trong phòng nghị sự, tất cả đám người Tả Vô Cương đều đứng lên chắp tay làm lễ với Tô Tín, Tả Vô Cương còn trực tiếp ra đón tiếp, trên mặt mang vẻ vui mừng nói
- Quả nhiên Sở Giang Vương của Địa Phủ không tầm thường, nghĩ đến việc Vạn Độc Ma Quân Cừu Phi Dư của Ác Nhân Cốc cũng chết trên tay các hạ rồi, phải biết rằng dù ta muốn giết hắn thì cũng phải bỏ chút sức lực.
Tô Tín chắp tay một cái, lạnh nhạt nói:
- Tả Minh chủ khách khí rồi, không biết rốt cuộc Tả Minh chủ mời tại hạ đến đây là cần làm gì?
Tả Vô Cương cười to nói.
- Sở Giang Vương đừng vội vàng, ngươi yên tâm, chắc chắn sau này ta sẽ cho ngươi một cái giá thỏa mãn.
Tô Tín lạnh nhạt nhìn vị Tả Vô Cương một tay thành lập Thần Đạo Minh, hình tượng của hắn trong tưởng tượng của Tô Tín tệ hơn rất nhiều.
Ban đầu, Tô Tín nghĩ Tả Vô Cương này sẽ có hình tượng một tên thần côn lải nhải mới đúng, nhưng không nghờ hắn ta lại có dáng vẻ oai hùng khí phách. Nhưng Tô Tín có thể khẳng định vị Tả Minh chủ này không đơn giản, hơi thở trên thân hắn khẽ mạnh khẽ yếu, không cách nào nói rõ được, cực kỳ quái lạ, ít nhất Tô Tín chưa từng thấy loại hơi thở này, cũng không giống với con đường võ đạo của nhiều thế lực trên giang hồ nhưng lại vô cùng mạnh.
Khi hơi thở trên người hắn mạnh nhất thì thậm chí có thể sánh vai với cường giả cảnh giới Dương Thần như Đại Thế Chí Thượng Sư của Mật tông hoặc là Huyền Minh của Thiếu Lâm Tự, nhưng khi yếu đi chỉ bằng mức lão tổ của Tô gia.
Rõ ràng là sau khi vị Tả Vô Cương Tả Minh chủ này mất tích ở võ lâm Trung Nguyên thì cũng đã chiếm được kỷ ngộ nào đó, cho nên mới thăng cấp lên cảnh giới bây giờ.
Tả Vô Cương tự mình dẫn Tô Tín tới một chỗ ngồi gần hắn, rõ ràng là dành cho Tô Tín một sự tôn trọng rất lớn.
Phần tôn trọng này một là tới từ thân phận người trong Địa Phủ của Tô Tín, mà một phần khác bắt nguồn từ sức mạnh của Tô Tín.
Lời nói vừa rồi của Tả Vô Cương cũng không phải là đang lấy lòng Tô Tín, mà đang nói thật.
Vạn Độc Ma Quân Cừu Phi Dư có thể tránh thoát sự đuổi giết của võ lâm chính đạo Trung Nguyên nhiều lần thì chắc chắn không phải là hạng người dễ đối phó gì, nếu đổi thành Tả Vô Cương giết hắn thì cũng không thành vấn đề nhưng cũng phải bỏ chút sức lực.
Kết quả là Cừu Phi Dư lại chết trong tay Sở Giang Vương của Địa Phủ, có thể tưởng tượng được sức mạnh của hắn mạnh cỡ nào.
Đừng thấy Tô Tín có cảnh giới Dung Thần mà lầm, chỉ dựa vào chiến tích này của hắn thì đã có tư cách bàn luận một cách ngang hàng với cường giả cảnh giới Dương Thần.
Sau khi Tô Tín vào chỗ, Tả Vô Cương phất tay, lập tức có mấy đường chủ Thần Đạo Minh ra ngoài, mang vào một nhóm người.
Những đường chủ này của Thần Đạo Minh có sức mạnh kém Cao Nguyên Đức trong hộ pháp Ngũ Phương một chút, thế nhưng bọn họ cũng đều là võ giả cảnh giới Dung Thần hàng thật giá thật, mà Tô Tín cũng không nhận ra những người được bọn họ mang vào, nhưng những người này đều là người có cảnh giới Dung Thần, nhìn khí thế và thần thái trên những người này, rõ ràng những người này đều là nhân vật chưởng môn của một phái hoặc là gia chủ của một nhà.
Bình luận truyện