Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế
Chương 10
Editor: Siro
Ủa?
Lên ti vi gì?
Mạc Linh Chi mù mờ nhìn Hạ Vân Trù, miệng hơi hé mở: “Áu?” Gương mặt đầy nghi hoặc.
Hạ Vân Trù chỉ vào máy tính bảng trên bàn. Trong máy tính bảng, Tôn Hầu Tử đang nhảy vọt lên trông vô cùng anh dũng, còn yêu quái đối diện liên tục lùi bước.
“Đúng vậy, nhóc sẽ xuất hiện trong tivi, người khác có thể thấy nhóc trên tivi, giống như Tôn Ngộ Không vậy đó.” Anh giải thích.
Thời khắc anh nói câu đó, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đôi mắt đen láy của chó con dần dần mở to, rồi to hơn nữa, và ngày càng sáng, càng ngày càng sáng...
“Áu!”
“Gâu!”
“Chít chít!”
Cô liên tục kêu lên ba tiếng phấn khích, và bạn sẽ rất khó tưởng tượng ra làm thế nào cô ấy có thể tạo nên nhiều loại âm thanh đến vậy...
Cô muốn lên ti vi!
“Linh”, loài luôn quen với sự tịch mịch trên núi, lại ưa thích náo nhiệt nhất. Lên ti vi, sẽ được mọi người nhìn thấy, cô còn là “quốc bảo” bất khả xâm phạm ai gặp cũng thích.
Tuyệt thật đấy.
Hơn nữa...
Lên ti vi có thể cho tất cả mọi người biết cô. Bây giờ, Mạc Linh Chi là gấu trúc quốc bảo không ai dám tổn thương!
Nghĩ vậy, Mạc Linh Chi không màng xem tivi nữa. Cô đứng lên, đạp chân lên đùi của Hạ Vân Trù, kèm theo vẻ mặt hăng hái và mong đợi, mắt tha thiết nhìn anh.
Khoé miệng Hạ Vân Trù khẽ động, anh giơ tay lên xoa đầu cô: “Vậy chúng ta lên ti vi nhé.”
Từ chó con nhìn sang những người khác, ánh mắt anh bỗng chốc không còn ấm áp nữa, anh ung dung mở lời: “Tôi sẽ là khách mời cuối cùng của ‘Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng’. Cách giải quyết này thích hợp chưa?”
Quản lý Triệu: “...”
Quản lý Trương: “...”
Thư ký Đàm: “...”
Thích hợp lắm!
Quá thích hợp luôn ấy chứ!
Sếp lớn của Hoa Minh, một người đàn ông trẻ tuổi nạm kim cương, có gương mặt không thua kém gì các ngôi sao nam, đến cả Trương Diệu Vi cũng muốn bám vào để lăng xê, con trai độc nhất lèo lái tập đoàn họ Hạ!
Anh tham gia chương trình thực tế, độ hot này sao có thể thua các nam khách mời lưu lượng được chứ?
Vả lại, sếp Hoa Minh đích thân đứng ra cứu cánh cho vấn đề của Hoa Minh. Trong phút chốc, họ có thể mường tượng ra được ít nhất tận mười tít báo cơ đấy!
Thậm chí, màn xuất hiện của sếp Hoa Minh cũng đủ thu hút sự chú ý, đủ viral, đủ để giảm bớt tin hot của Trương Diệu Vi luôn. Một mũi tên bắn N con nhạn.
Cách giải quyết này ngoại trừ hi sinh sếp – người hiếm khi xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu ra, thì hầu như không có bất kỳ tác hại nào khác, và thậm chí còn tốt hơn để Trương Diệu Vi tham gia chương trình.
Tuy nhiên...
Quyết định quan trọng thế này...
Hạ tổng, anh có chắc là chỉ cần hỏi ý kiến của một con chó thôi không, vậy sẽ ổn chứ???
-
Bàn bạc xong, phần còn lại là chờ thông báo chính thức.
Đã lâu Hạ Vân Trù chưa đến công ty làm việc, thế nên anh lại mở thêm vài cuộc họp và xử lý một số công việc trong văn phòng.
Hiện giờ, Mạc Linh Chi đã biến thành động vật, bởi vậy cô cần phải hoạt động, nếu không sẽ không kiểm soát được muốn g4m cắn đồ đạc. Vì thế, Hạ Vân Trù cho cô tự do chạy khắp tầng này.
...Đây chính là thú cưng sếp đích thân ôm tới. Máy quay an ninh rải rác khắp công ty nên không ai dám ngu ngốc ức hiếp cô. Hạ Vân Trù cũng khá yên tâm.
“Chi Chi, tới đây nào, chú mày muốn ăn gì.” Trợ lý Cao lấy quả hạch trong phòng tiếp khách ra bóc vỏ cho Mạc Linh Chi ăn.
“Áu.” Mạc Linh Chi há miệng.
Cô thường xuyên gặp trợ lý Cao, vậy nên cô biết đây là “người hầu” bên cạnh người nhận nuôi, rất nghe lời người nhận nuôi của cô.
Trong khoảng thời gian này, anh ta đã đặt mua giúp cô rất nhiều thứ, vì vậy một người một thú xem như cũng thân quen.
Hơn nữa, cô là gấu trúc quốc bảo nên không sợ có người dám tổn thương cô.
“Hầy,” Trợ lý Cao vừa đút vừa than thở: “Anh hai Đàm nghỉ phép xong về làm việc lại, làm anh phải lưu lạc tới bước đút chú mày ăn rồi...”
“Áu...” Đút tôi thì sao chứ, người nhận nuôi cũng đút tôi đấy nhé. Tôi là quốc bảo, tôi có đặc quyền.
Cô nhìn anh ta với vẻ không tán thành.
Trợ lý Cao: “... Ây gù, chú mày thành tinh thật rồi. Anh còn ngờ ngợ nhóc thật sự có thể nghe hiểu tiếng người nữa đấy.”
“Áu!” Nhảm nhí, đương nhiên tôi có thể nghe hiểu chứ sao.
Nhưng Trợ lý Cao không thể nghe được câu này. Anh ta tiếp tục nói liên tu bất tận về chủ đề ban nãy: “Chú mày có biết tại sao anh gọi anh ấy là anh hai Đàm không? Vì đại ca chính là Hạ tổng, boss bự của chúng ta. Nhóc hạnh phúc thật đấy, được ăn được uống, còn được đại ca của bọn này chăm sóc nữa. Anh còn không bì được với nhóc đây này.”
Mạc Linh Chi liếc anh ta, gương mặt viết rõ hai từ... khinh thường.
Cô là quốc bảo, anh ta là động vật xã hội (*), có thể giống nhau à?
(*) Động vật xã hội: một từ phổ biến trên Internet, là một thuật ngữ xúc phạm được sử dụng để mô tả nhân viên văn phòng ở Nhật Bản, đề cập đến những nhân viên làm việc phục tùng trong công ty và bị công ty chèn ép như súc vật.
Trợ lý Cao nhìn thấu sự khinh bỉ của cô, nội tâm bật khóc: “... Thật là, cả chú mày cũng ghét bỏ anh.”
Như nghĩ đến điều gì, anh ta đột nhiên hạ thấp giọng, bỉ ổi nói: “Chi Chi, Chi Chi bé nhỏ ơi, à ờm... Cái lão họ Đàm mỗi ngày đi theo đại ca của nhóc chẳng phải người tốt lành gì đâu! Nhóc nhìn nè, anh đang chăm sóc nhóc đây, nể tình anh đút đồ ăn vặt cho nhóc, nhóc nhớ đừng bao giờ để ý đến anh ta nhé, trước mặt đại ca cũng...”
Sau lưng, một giọng nói sâu kín chợt vang lên: “Sao? Thừa nước đục thả câu hả?”
Trợ lý Cao hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, mếu máo quay đầu lại: “Anh, anh Đàm... Em đang giỡn với Chi Chi thôi ạ...”
Thư ký Đàm liếc xéo anh ta: “Sếp đâu?”
“Đang nói chuyện với quản lý Triệu ở bên trong.” Trợ lý Cao vội đáp.
Nghe vậy, Thư ký Đàm bèn nói với Trương Diệu Vi đang đứng sau lưng mình: “Sếp đang bận, lát nữa cô hẵng đến tìm anh ấy.”
“Dạ.” Trương Diệu Vi ngoan ngoãn gật đầu.
Thư ký Đàm cũng không đoái hoài đến trợ lý Cao đang muốn nói lại thôi. Anh ấy đi tới trước mặt Mạc Linh Chi, ngồi xổm xuống rồi mỉm cười: “Chi Chi, đã lâu không gặp. Hình như chú mày rất thích Tôn Ngộ Không hả? Nhóc thử xem có thích cái này không?”
Dứt lời, anh ấy đặt đồ mình đang xách theo xuống đất, rồi mở hộp ra. Một mô hình Tôn Ngộ Không cao hơn Mạc Linh Chi đôi chút, khoảng ba mươi phân, xuất hiện trước mắt.
Mô hình giống như in, khiến Mạc Linh Chi phải trố mắt.
Cô giơ tay lên khẩy nhẹ món đồ chơi, món đồ chơi lập tức cử động và phát ra giọng nói quen thuộc: “Yêu quái, ăn một gậy của Lão Tôn ta đây...”
“Hú!” Mạc Linh Chi hoảng hồn lùi lại, ngay sau đó lại phấn khích bước lên.
Xã hội loài người thật sự có nhiều thứ thú vị quá.
Cô đi tới trước món đồ chơi, nhìn xung quanh, hiển nhiên là vô cùng thích thú. Với người đã tặng món đồ này cho cô, cô cũng ló đầu rồi nhẹ nhàng dụi vào bàn tay đang chìa ra của thư ký Đàm.
Thư ký Đàm cười khẽ: “Nhóc thích là tốt rồi.”
“Áu!” Thích chứ!
Bên cạnh, trợ lý Cao chứng kiến hết thảy: “???”
Mẹ kiếp, vậy cũng được à??
Sao anh ta không nghĩ ra sớm hơn nhỉ???
Anh hai Đàm gian trá quá đi! Chỉ vậy thôi mà đã lấy lòng được “chó bên gối” của sếp rồi.
-
Trợ lý Cao bị thư ký Đàm tóm đi làm việc vặt. Không cưỡng lại được bản năng cơ thể, Mạc Linh Chi nhảy cẫng lên chơi đùa với “Tôn Ngộ Không” mà thư ký Đàm vừa tặng.
Gần đó, Trương Diệu Vi ngồi nhìn cô.
Phải nói, sự kết hợp đen trắng này làm nó trông vừa giống gấu trúc vừa giống cún con, quả thật rất thu hút.
“Phụt...” Thấy cún con chụp lấy món đồ chơi, Trương Diệu Vi bật cười.
Mạc Linh Chi nghe tiếng, bèn nhìn về phía cô ta, vừa lúc đối diện với cái nhìn của cô ta, thế là cô lại vô thức lùi vài bước.
...Cô không cảm thấy sự bất thiện ở cô gái này.
Nhưng những cô gái trang điểm đẹp đẽ đã để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp với cô. Cô không khỏi lùi thêm một bước.
Với lại...
Tên của cô gái này quá quen thuộc.
Hôm đó, lúc bị hành hạ, Bạch Ngọc nhiều lần nhắc tới cái tên này... Trương Diệu Vi.
Mạc Linh Chi lùi bước, Trương Diệu Vi lại ngứa tay, kiềm lòng không đặng tiến lên: “Đừng sợ, chị sẽ không làm em đau đâu.”
Cô ta nói xong, giơ tay ra, muốn xoa nựng chú chó.
Vậy nhưng, Mạc Linh Chi tránh được.
“Áu!” Làm gì đấy, tôi là quốc bảo đó nha, không sợ ai hết á!
Trương Diệu Vi không hề tức giận, ngược lại nói với cô: “Nghe nói lần này Hạ tổng thay chị lên chương trình, sếp của Hoa Minh, con trai độc nhất của Hạ thị, người đàn ông mà nhiều nữ minh tinh trẻ nằm mơ cũng muốn dây vào... Chắc con tiện nhân Bạch Ngọc đó sẽ phấn khích lắm đây!”
Nhắc tới Bạch Ngọc, cô ta nghiến răng nghiến lợi, như đang lẩm nhẩm: “Lần trước chị tạo scandal với sếp khiến cô ta tức đến mức lần nào thấy chị cũng lật mặt, còn dám tự xưng là chưởng môn ngọc nữ trong sáng, mẹ nó đúng là không biết xấu hổ!”
Nhắc tới Bạch Ngọc là cô ta căm hận, hoàn toàn không chú ý rằng... chú chó trước mặt đã bắt đầu co rúm rụt cổ khi nghe được cái tên này. Cô liên tục lùi về sau với ánh mắt đầy sợ hãi.
“Sếp tham gia chương trình, chắc chắn cô ta sẽ mặt dày đeo bám theo. Sau này cô ta mà dính được vào sếp rồi thì bảo đảm sẽ không gỡ ra được đâu! Chị không bám vào Hạ tổng được, thế nên nếu Bạch Ngọc thành công, quả thật sẽ làm người ta hận đến nghiến răng!”
Trương Diệu Vi mắng: “Mong rằng sếp đừng mù mắt. Nếu anh ấy xem trọng Bạch Ngọc, ở chung với Bạch Ngọc, chắc chị sẽ hộc máu mất.”
Mạc Linh Chi: “!!!”
Cô trừng mắt, trong mắt ánh lên sợ hãi và khiếp đảm.
Cái gì?
Bạch Ngọc sẽ đeo bám Hạ Vân Trù, muốn đi theo người nhận nuôi ư???
Nếu người nhận nuôi cũng ưa thích cô ta, sống chung với cô ta thì sao?
Vậy thì, từ nay về sau, chỗ cô đang trú ngụ... sẽ có Bạch Ngọc?
Mạc Linh Chi giật thót, cơ thể run lên nhè nhẹ, trong mắt ngập tràn chống cự. Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, cô khó chịu chết đi được.
Người nhận nuôi hiện giờ không tồi, họ chung sống rất hài hoà. Nếu Bạch Ngọc tới thật, cô nhất định sẽ rời đi...
Người nhận nuôi kia cũng sẽ không tắm hay sấy lông cho cô nữa...
Mạc Linh Chi nghĩ vậy, đôi mắt chợt đỏ hoe.
Trương Diệu Vi không chú ý, chỉ mải chìm đắm trong cảm xúc của mình.
Dường như nhớ ra điều gì, cô ta đột nhiên đưa tay, vỗ nhẹ vào cái đầu be bé của Mạc Linh Chi: “Nhóc con, chị nói cho em biết nha, Bạch Ngọc không phải thứ tốt lành gì đâu, vì vậy em phải bám sát chủ của em, đừng bao giờ cho Bạch Ngọc thừa cơ lợi dụng!”
“Áu?” Nước mắt rưng rưng chực trào của Mạc Linh Chi đột ngột dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn cô ta.
Hẳn là vì có chuyện lo lắng nên cô không né tránh sự đụng chạm của Trương Diệu Vi.
Thấy chó con nhìn như đang đối thoại với mình, Trương Diệu Vi bất giác nói...
“Thấy Bạch Ngọc đến gần thì em phải đu đeo sếp, dữ với Bạch Ngọc lên, đừng để cô ta lợi dụng thời cơ. Em phải sử dụng hết tất cả mọi cách để thu hút sự chú ý của sếp, để anh ấy mãi mãi chỉ nhìn mỗi em, tốt nhất là có thể đoạt lấy danh tiếng của Bạch Ngọc trong show luôn...”
Trương Diệu Vi say sưa thao thao bất tuyệt, như thể đích thân mình ra trận vậy.
Mạc Linh Chi ngồi xuống và nhìn cô ta một cách nghiêm túc, vừa nghe vừa gật gù.
Ừ, để không cho Bạch Ngọc đeo bám người nhận nuôi, cô phải nghe theo “mưu kế” của cô gái này thôi.
Một người nói hưu nói vượn với chó, một chó nghe người nói hưu nói vượn...
...Đúng là một người dám nói, một thú dám nghe.
Lúc miệng đắng lưỡi khô, Trương Diệu Vi đột nhiên nhận ra... trước mặt mình là một con chó.
Cô ta thở dài một hơi: “Ầy, quay lại thực tế thôi, show thực tế ‘Ngôi sao nổi tiếng’ lần này không một minh tinh lưu lượng nào có thể giành danh tiếng với Bạch Ngọc được đâu. Tô Ức là sao nam hàng top, rất nổi tiếng, nhưng anh ta là người của Thần Ngu, đoán chừng có mối quan hệ khá tốt với Bạch Ngọc. Chương trình này là thiên hạ của Bạch Ngọc rồi.”
“Trời ơi, ai cũng được, xin hãy cướp đoạt danh tiếng của Bạch Ngọc giùm đi!” Trương Diệu Vi nựng đầu chó, than thở một cách đầy suy sụp.
Nói xong, cô ta thở dài thườn thượt: “Thật tình, mình nói chuyện này với một con chó để làm gì chứ?”
Vốn đang rất im lặng, Mạc Linh Chi đột nhiên bùng nổ. Cô xù lông, trợn to mắt...
“Áu!” Cô quát Trương Diệu Vi.
Trương Diệu Vi hoảng hồn, run rẩy. Cô ta ngồi phịch xuống đất, kêu lên: “Á, em sao vậy?”
“Chít chít!!!” Dù cô nghĩ kế giúp tôi nhưng cô không thể nhận nhầm chủng loài của tôi được!
“Rú!” Tôi là gấu trúc quốc bảo, không phải là chó gì hết á!!
Mạc Linh Chi trừng mắt, nổi giận, nhe răng.
Tuy nhỏ nhưng dẫu sao hàm răng trăng trắng bé xíu kia trông rất sắc bén, có tí ti đe doạ.
Trương Diệu Vi: “...” Hoàn toàn không hiểu nhà mi đang nói gì.
Cô ta vừa chống người, vừa liên tục lùi lại, vừa rụt cổ: “Bé chó con, đừng nóng giận... Có gì từ từ nói...”
Mạc Linh Chi tiến tới gần từng bước, căm tức: “Hú hú hú!!!” Đã bảo tôi không phải là chó rồi mà!
Cô nổi giận đến độ muốn biến thành người cãi tay đôi với cô ta!
Lúc này, cửa văn phòng được mở, Hạ Vân Trù đi ra. Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, không quan tâm đến Trương Diệu Vi đang khẽ ngước đầu lên, mà ôm lấy Mạc Linh Chi và nhẹ nhàng nói...
“Chi Chi, đừng giận nhé. Nhóc là gấu trúc, không phải là chó, cô ấy nhận nhầm thôi.”
Mạc Linh Chi - đang nhe răng với Trương Diệu Vi - cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trương Diệu Vi: “???”
Toi rồi.
Sếp của họ bị mù thật rồi.
Sếp mù kiểu này, lỡ đâu lên chương trình rồi để mắt đến Bạch Ngọc thì sao đây?!
- -------------------
Ủa?
Lên ti vi gì?
Mạc Linh Chi mù mờ nhìn Hạ Vân Trù, miệng hơi hé mở: “Áu?” Gương mặt đầy nghi hoặc.
Hạ Vân Trù chỉ vào máy tính bảng trên bàn. Trong máy tính bảng, Tôn Hầu Tử đang nhảy vọt lên trông vô cùng anh dũng, còn yêu quái đối diện liên tục lùi bước.
“Đúng vậy, nhóc sẽ xuất hiện trong tivi, người khác có thể thấy nhóc trên tivi, giống như Tôn Ngộ Không vậy đó.” Anh giải thích.
Thời khắc anh nói câu đó, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đôi mắt đen láy của chó con dần dần mở to, rồi to hơn nữa, và ngày càng sáng, càng ngày càng sáng...
“Áu!”
“Gâu!”
“Chít chít!”
Cô liên tục kêu lên ba tiếng phấn khích, và bạn sẽ rất khó tưởng tượng ra làm thế nào cô ấy có thể tạo nên nhiều loại âm thanh đến vậy...
Cô muốn lên ti vi!
“Linh”, loài luôn quen với sự tịch mịch trên núi, lại ưa thích náo nhiệt nhất. Lên ti vi, sẽ được mọi người nhìn thấy, cô còn là “quốc bảo” bất khả xâm phạm ai gặp cũng thích.
Tuyệt thật đấy.
Hơn nữa...
Lên ti vi có thể cho tất cả mọi người biết cô. Bây giờ, Mạc Linh Chi là gấu trúc quốc bảo không ai dám tổn thương!
Nghĩ vậy, Mạc Linh Chi không màng xem tivi nữa. Cô đứng lên, đạp chân lên đùi của Hạ Vân Trù, kèm theo vẻ mặt hăng hái và mong đợi, mắt tha thiết nhìn anh.
Khoé miệng Hạ Vân Trù khẽ động, anh giơ tay lên xoa đầu cô: “Vậy chúng ta lên ti vi nhé.”
Từ chó con nhìn sang những người khác, ánh mắt anh bỗng chốc không còn ấm áp nữa, anh ung dung mở lời: “Tôi sẽ là khách mời cuối cùng của ‘Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng’. Cách giải quyết này thích hợp chưa?”
Quản lý Triệu: “...”
Quản lý Trương: “...”
Thư ký Đàm: “...”
Thích hợp lắm!
Quá thích hợp luôn ấy chứ!
Sếp lớn của Hoa Minh, một người đàn ông trẻ tuổi nạm kim cương, có gương mặt không thua kém gì các ngôi sao nam, đến cả Trương Diệu Vi cũng muốn bám vào để lăng xê, con trai độc nhất lèo lái tập đoàn họ Hạ!
Anh tham gia chương trình thực tế, độ hot này sao có thể thua các nam khách mời lưu lượng được chứ?
Vả lại, sếp Hoa Minh đích thân đứng ra cứu cánh cho vấn đề của Hoa Minh. Trong phút chốc, họ có thể mường tượng ra được ít nhất tận mười tít báo cơ đấy!
Thậm chí, màn xuất hiện của sếp Hoa Minh cũng đủ thu hút sự chú ý, đủ viral, đủ để giảm bớt tin hot của Trương Diệu Vi luôn. Một mũi tên bắn N con nhạn.
Cách giải quyết này ngoại trừ hi sinh sếp – người hiếm khi xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu ra, thì hầu như không có bất kỳ tác hại nào khác, và thậm chí còn tốt hơn để Trương Diệu Vi tham gia chương trình.
Tuy nhiên...
Quyết định quan trọng thế này...
Hạ tổng, anh có chắc là chỉ cần hỏi ý kiến của một con chó thôi không, vậy sẽ ổn chứ???
-
Bàn bạc xong, phần còn lại là chờ thông báo chính thức.
Đã lâu Hạ Vân Trù chưa đến công ty làm việc, thế nên anh lại mở thêm vài cuộc họp và xử lý một số công việc trong văn phòng.
Hiện giờ, Mạc Linh Chi đã biến thành động vật, bởi vậy cô cần phải hoạt động, nếu không sẽ không kiểm soát được muốn g4m cắn đồ đạc. Vì thế, Hạ Vân Trù cho cô tự do chạy khắp tầng này.
...Đây chính là thú cưng sếp đích thân ôm tới. Máy quay an ninh rải rác khắp công ty nên không ai dám ngu ngốc ức hiếp cô. Hạ Vân Trù cũng khá yên tâm.
“Chi Chi, tới đây nào, chú mày muốn ăn gì.” Trợ lý Cao lấy quả hạch trong phòng tiếp khách ra bóc vỏ cho Mạc Linh Chi ăn.
“Áu.” Mạc Linh Chi há miệng.
Cô thường xuyên gặp trợ lý Cao, vậy nên cô biết đây là “người hầu” bên cạnh người nhận nuôi, rất nghe lời người nhận nuôi của cô.
Trong khoảng thời gian này, anh ta đã đặt mua giúp cô rất nhiều thứ, vì vậy một người một thú xem như cũng thân quen.
Hơn nữa, cô là gấu trúc quốc bảo nên không sợ có người dám tổn thương cô.
“Hầy,” Trợ lý Cao vừa đút vừa than thở: “Anh hai Đàm nghỉ phép xong về làm việc lại, làm anh phải lưu lạc tới bước đút chú mày ăn rồi...”
“Áu...” Đút tôi thì sao chứ, người nhận nuôi cũng đút tôi đấy nhé. Tôi là quốc bảo, tôi có đặc quyền.
Cô nhìn anh ta với vẻ không tán thành.
Trợ lý Cao: “... Ây gù, chú mày thành tinh thật rồi. Anh còn ngờ ngợ nhóc thật sự có thể nghe hiểu tiếng người nữa đấy.”
“Áu!” Nhảm nhí, đương nhiên tôi có thể nghe hiểu chứ sao.
Nhưng Trợ lý Cao không thể nghe được câu này. Anh ta tiếp tục nói liên tu bất tận về chủ đề ban nãy: “Chú mày có biết tại sao anh gọi anh ấy là anh hai Đàm không? Vì đại ca chính là Hạ tổng, boss bự của chúng ta. Nhóc hạnh phúc thật đấy, được ăn được uống, còn được đại ca của bọn này chăm sóc nữa. Anh còn không bì được với nhóc đây này.”
Mạc Linh Chi liếc anh ta, gương mặt viết rõ hai từ... khinh thường.
Cô là quốc bảo, anh ta là động vật xã hội (*), có thể giống nhau à?
(*) Động vật xã hội: một từ phổ biến trên Internet, là một thuật ngữ xúc phạm được sử dụng để mô tả nhân viên văn phòng ở Nhật Bản, đề cập đến những nhân viên làm việc phục tùng trong công ty và bị công ty chèn ép như súc vật.
Trợ lý Cao nhìn thấu sự khinh bỉ của cô, nội tâm bật khóc: “... Thật là, cả chú mày cũng ghét bỏ anh.”
Như nghĩ đến điều gì, anh ta đột nhiên hạ thấp giọng, bỉ ổi nói: “Chi Chi, Chi Chi bé nhỏ ơi, à ờm... Cái lão họ Đàm mỗi ngày đi theo đại ca của nhóc chẳng phải người tốt lành gì đâu! Nhóc nhìn nè, anh đang chăm sóc nhóc đây, nể tình anh đút đồ ăn vặt cho nhóc, nhóc nhớ đừng bao giờ để ý đến anh ta nhé, trước mặt đại ca cũng...”
Sau lưng, một giọng nói sâu kín chợt vang lên: “Sao? Thừa nước đục thả câu hả?”
Trợ lý Cao hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, mếu máo quay đầu lại: “Anh, anh Đàm... Em đang giỡn với Chi Chi thôi ạ...”
Thư ký Đàm liếc xéo anh ta: “Sếp đâu?”
“Đang nói chuyện với quản lý Triệu ở bên trong.” Trợ lý Cao vội đáp.
Nghe vậy, Thư ký Đàm bèn nói với Trương Diệu Vi đang đứng sau lưng mình: “Sếp đang bận, lát nữa cô hẵng đến tìm anh ấy.”
“Dạ.” Trương Diệu Vi ngoan ngoãn gật đầu.
Thư ký Đàm cũng không đoái hoài đến trợ lý Cao đang muốn nói lại thôi. Anh ấy đi tới trước mặt Mạc Linh Chi, ngồi xổm xuống rồi mỉm cười: “Chi Chi, đã lâu không gặp. Hình như chú mày rất thích Tôn Ngộ Không hả? Nhóc thử xem có thích cái này không?”
Dứt lời, anh ấy đặt đồ mình đang xách theo xuống đất, rồi mở hộp ra. Một mô hình Tôn Ngộ Không cao hơn Mạc Linh Chi đôi chút, khoảng ba mươi phân, xuất hiện trước mắt.
Mô hình giống như in, khiến Mạc Linh Chi phải trố mắt.
Cô giơ tay lên khẩy nhẹ món đồ chơi, món đồ chơi lập tức cử động và phát ra giọng nói quen thuộc: “Yêu quái, ăn một gậy của Lão Tôn ta đây...”
“Hú!” Mạc Linh Chi hoảng hồn lùi lại, ngay sau đó lại phấn khích bước lên.
Xã hội loài người thật sự có nhiều thứ thú vị quá.
Cô đi tới trước món đồ chơi, nhìn xung quanh, hiển nhiên là vô cùng thích thú. Với người đã tặng món đồ này cho cô, cô cũng ló đầu rồi nhẹ nhàng dụi vào bàn tay đang chìa ra của thư ký Đàm.
Thư ký Đàm cười khẽ: “Nhóc thích là tốt rồi.”
“Áu!” Thích chứ!
Bên cạnh, trợ lý Cao chứng kiến hết thảy: “???”
Mẹ kiếp, vậy cũng được à??
Sao anh ta không nghĩ ra sớm hơn nhỉ???
Anh hai Đàm gian trá quá đi! Chỉ vậy thôi mà đã lấy lòng được “chó bên gối” của sếp rồi.
-
Trợ lý Cao bị thư ký Đàm tóm đi làm việc vặt. Không cưỡng lại được bản năng cơ thể, Mạc Linh Chi nhảy cẫng lên chơi đùa với “Tôn Ngộ Không” mà thư ký Đàm vừa tặng.
Gần đó, Trương Diệu Vi ngồi nhìn cô.
Phải nói, sự kết hợp đen trắng này làm nó trông vừa giống gấu trúc vừa giống cún con, quả thật rất thu hút.
“Phụt...” Thấy cún con chụp lấy món đồ chơi, Trương Diệu Vi bật cười.
Mạc Linh Chi nghe tiếng, bèn nhìn về phía cô ta, vừa lúc đối diện với cái nhìn của cô ta, thế là cô lại vô thức lùi vài bước.
...Cô không cảm thấy sự bất thiện ở cô gái này.
Nhưng những cô gái trang điểm đẹp đẽ đã để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp với cô. Cô không khỏi lùi thêm một bước.
Với lại...
Tên của cô gái này quá quen thuộc.
Hôm đó, lúc bị hành hạ, Bạch Ngọc nhiều lần nhắc tới cái tên này... Trương Diệu Vi.
Mạc Linh Chi lùi bước, Trương Diệu Vi lại ngứa tay, kiềm lòng không đặng tiến lên: “Đừng sợ, chị sẽ không làm em đau đâu.”
Cô ta nói xong, giơ tay ra, muốn xoa nựng chú chó.
Vậy nhưng, Mạc Linh Chi tránh được.
“Áu!” Làm gì đấy, tôi là quốc bảo đó nha, không sợ ai hết á!
Trương Diệu Vi không hề tức giận, ngược lại nói với cô: “Nghe nói lần này Hạ tổng thay chị lên chương trình, sếp của Hoa Minh, con trai độc nhất của Hạ thị, người đàn ông mà nhiều nữ minh tinh trẻ nằm mơ cũng muốn dây vào... Chắc con tiện nhân Bạch Ngọc đó sẽ phấn khích lắm đây!”
Nhắc tới Bạch Ngọc, cô ta nghiến răng nghiến lợi, như đang lẩm nhẩm: “Lần trước chị tạo scandal với sếp khiến cô ta tức đến mức lần nào thấy chị cũng lật mặt, còn dám tự xưng là chưởng môn ngọc nữ trong sáng, mẹ nó đúng là không biết xấu hổ!”
Nhắc tới Bạch Ngọc là cô ta căm hận, hoàn toàn không chú ý rằng... chú chó trước mặt đã bắt đầu co rúm rụt cổ khi nghe được cái tên này. Cô liên tục lùi về sau với ánh mắt đầy sợ hãi.
“Sếp tham gia chương trình, chắc chắn cô ta sẽ mặt dày đeo bám theo. Sau này cô ta mà dính được vào sếp rồi thì bảo đảm sẽ không gỡ ra được đâu! Chị không bám vào Hạ tổng được, thế nên nếu Bạch Ngọc thành công, quả thật sẽ làm người ta hận đến nghiến răng!”
Trương Diệu Vi mắng: “Mong rằng sếp đừng mù mắt. Nếu anh ấy xem trọng Bạch Ngọc, ở chung với Bạch Ngọc, chắc chị sẽ hộc máu mất.”
Mạc Linh Chi: “!!!”
Cô trừng mắt, trong mắt ánh lên sợ hãi và khiếp đảm.
Cái gì?
Bạch Ngọc sẽ đeo bám Hạ Vân Trù, muốn đi theo người nhận nuôi ư???
Nếu người nhận nuôi cũng ưa thích cô ta, sống chung với cô ta thì sao?
Vậy thì, từ nay về sau, chỗ cô đang trú ngụ... sẽ có Bạch Ngọc?
Mạc Linh Chi giật thót, cơ thể run lên nhè nhẹ, trong mắt ngập tràn chống cự. Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, cô khó chịu chết đi được.
Người nhận nuôi hiện giờ không tồi, họ chung sống rất hài hoà. Nếu Bạch Ngọc tới thật, cô nhất định sẽ rời đi...
Người nhận nuôi kia cũng sẽ không tắm hay sấy lông cho cô nữa...
Mạc Linh Chi nghĩ vậy, đôi mắt chợt đỏ hoe.
Trương Diệu Vi không chú ý, chỉ mải chìm đắm trong cảm xúc của mình.
Dường như nhớ ra điều gì, cô ta đột nhiên đưa tay, vỗ nhẹ vào cái đầu be bé của Mạc Linh Chi: “Nhóc con, chị nói cho em biết nha, Bạch Ngọc không phải thứ tốt lành gì đâu, vì vậy em phải bám sát chủ của em, đừng bao giờ cho Bạch Ngọc thừa cơ lợi dụng!”
“Áu?” Nước mắt rưng rưng chực trào của Mạc Linh Chi đột ngột dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn cô ta.
Hẳn là vì có chuyện lo lắng nên cô không né tránh sự đụng chạm của Trương Diệu Vi.
Thấy chó con nhìn như đang đối thoại với mình, Trương Diệu Vi bất giác nói...
“Thấy Bạch Ngọc đến gần thì em phải đu đeo sếp, dữ với Bạch Ngọc lên, đừng để cô ta lợi dụng thời cơ. Em phải sử dụng hết tất cả mọi cách để thu hút sự chú ý của sếp, để anh ấy mãi mãi chỉ nhìn mỗi em, tốt nhất là có thể đoạt lấy danh tiếng của Bạch Ngọc trong show luôn...”
Trương Diệu Vi say sưa thao thao bất tuyệt, như thể đích thân mình ra trận vậy.
Mạc Linh Chi ngồi xuống và nhìn cô ta một cách nghiêm túc, vừa nghe vừa gật gù.
Ừ, để không cho Bạch Ngọc đeo bám người nhận nuôi, cô phải nghe theo “mưu kế” của cô gái này thôi.
Một người nói hưu nói vượn với chó, một chó nghe người nói hưu nói vượn...
...Đúng là một người dám nói, một thú dám nghe.
Lúc miệng đắng lưỡi khô, Trương Diệu Vi đột nhiên nhận ra... trước mặt mình là một con chó.
Cô ta thở dài một hơi: “Ầy, quay lại thực tế thôi, show thực tế ‘Ngôi sao nổi tiếng’ lần này không một minh tinh lưu lượng nào có thể giành danh tiếng với Bạch Ngọc được đâu. Tô Ức là sao nam hàng top, rất nổi tiếng, nhưng anh ta là người của Thần Ngu, đoán chừng có mối quan hệ khá tốt với Bạch Ngọc. Chương trình này là thiên hạ của Bạch Ngọc rồi.”
“Trời ơi, ai cũng được, xin hãy cướp đoạt danh tiếng của Bạch Ngọc giùm đi!” Trương Diệu Vi nựng đầu chó, than thở một cách đầy suy sụp.
Nói xong, cô ta thở dài thườn thượt: “Thật tình, mình nói chuyện này với một con chó để làm gì chứ?”
Vốn đang rất im lặng, Mạc Linh Chi đột nhiên bùng nổ. Cô xù lông, trợn to mắt...
“Áu!” Cô quát Trương Diệu Vi.
Trương Diệu Vi hoảng hồn, run rẩy. Cô ta ngồi phịch xuống đất, kêu lên: “Á, em sao vậy?”
“Chít chít!!!” Dù cô nghĩ kế giúp tôi nhưng cô không thể nhận nhầm chủng loài của tôi được!
“Rú!” Tôi là gấu trúc quốc bảo, không phải là chó gì hết á!!
Mạc Linh Chi trừng mắt, nổi giận, nhe răng.
Tuy nhỏ nhưng dẫu sao hàm răng trăng trắng bé xíu kia trông rất sắc bén, có tí ti đe doạ.
Trương Diệu Vi: “...” Hoàn toàn không hiểu nhà mi đang nói gì.
Cô ta vừa chống người, vừa liên tục lùi lại, vừa rụt cổ: “Bé chó con, đừng nóng giận... Có gì từ từ nói...”
Mạc Linh Chi tiến tới gần từng bước, căm tức: “Hú hú hú!!!” Đã bảo tôi không phải là chó rồi mà!
Cô nổi giận đến độ muốn biến thành người cãi tay đôi với cô ta!
Lúc này, cửa văn phòng được mở, Hạ Vân Trù đi ra. Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, không quan tâm đến Trương Diệu Vi đang khẽ ngước đầu lên, mà ôm lấy Mạc Linh Chi và nhẹ nhàng nói...
“Chi Chi, đừng giận nhé. Nhóc là gấu trúc, không phải là chó, cô ấy nhận nhầm thôi.”
Mạc Linh Chi - đang nhe răng với Trương Diệu Vi - cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trương Diệu Vi: “???”
Toi rồi.
Sếp của họ bị mù thật rồi.
Sếp mù kiểu này, lỡ đâu lên chương trình rồi để mắt đến Bạch Ngọc thì sao đây?!
- -------------------
Bình luận truyện