Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 20



Chap 20

Cây súng đang là tâm điểm trong căn phòng này, nó với mái tóc ướt nhẹp, hắn với đôi tay đan vào nhau. Hắn mím môi hỏi nó:

– Cô có biết nếu bị phát hiện là mang theo vũ khí trong người sẽ bị bắt không? Kì thi thì sắp tới mà cô không lo sao?

– Tôi xin lỗi… tôi không cố ý như vậy đâu. Tôi không định cho anh xem nhưng. – nó ngậm ngùi.

– Gì cơ, không cố ý, cô định đem súng đi đâu? mua về ám sát tôi chứ gì?

– Cái gì cơ, anh không xứng để tôi tốn một viên đạn nào cả. – Nó gân mặt lên cãi.

– Thế cô cần nó làm gì? – hắn thét lên.

– Tôi luyện tập. – Nói cúi gằm mạt xuống.

– Tôi luyện tập – Hắn nhại lại, cơ mà chẳng giống nó tí nào, cứ như con chuột sắp chết đuối thì đúng hơn. Hắn trở về nguyên bản của mình – Cô tập cái gì để tôi xem nào.

Hắn nói cái giọng chế giễu nó, ôi thật là, tài bắn súng của nó đang bị một tên thường dân coi thường, thật không thể chịu được, hắn ta đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Nó không chần chừ liền chộp lấy cây súng trên bàn, hắn ngẩn lên nhìn theo:

– làm gì đấy, đặt xuống đi.

– Anh muốn xem lắm mà.

– Cô điên hả? Đây là nhà đấy – hắn vừa nói vừa lấy chiếc gói nhỏ trên ghế lại ôm như thể chiếc gối cố thể che chắn cho hắn. Nhát cáy.

Nó không dây dưa gì thêm. Lên nòng một cách thật điêu luyện, nó dùng một tay cầm súng, nhắm vào chiếc bình bông được để trên giá sách. ” Đoàng” – Một phát vỏn vẹn. Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng với hắn là không chớp mắt nào vì… nãy giờ có chớp mát đâu. Nó quay người lại nhìn hắn cộng thêm một nụ cười khẩy, đúng chất ”găng-sto”. Nó lẩm bẩm:

– Bây giờ thì tin chưa. – Rồi nó đưa nòng súng lên thổi – Anh mà có gì là ” bùm”… tôi đưa anh về chốt bồng lai đoàn tụ ông bà đó.

Rồi nó xách súng vào phòng, trong khi đó… hắn ngẩn ra ngồi đấy. Thật đáng sợ, ác quỷ đội lốt thiên thần. Nhưng hình như ác quỷ chỉ thỉnh thoảng mới hiện lên vì ngay lập tức:

– Á….

Hắn bỗng dưng tỉnh lại và tức tốc chạy vào phòng. Nó đang ngồi trên sàn, chiếc điện thoại đang nằm lăm lốc trên sàn, cây súng thì đang trên giường, vẻ mặt nó còn đáng sợ hơn như mới vừa chui ra từ rạp 3d phim kinh dị, hắn nhanh chóng chạy lại chỗ nó:

– Có gì thế.

– Điện thoại…. Bà la sát đến rồi.

Ô… chẳng hiểu nó đang nói về cái gì, nhưng cứ cầm diện thoại lên đã. Có một tin nhắn từ số lạ, nội dung là:

” Nhóc con, dám dùng súng trong nhà sao. Mai chị xử mày” – Ồ… đúng là núi cao còn núi cai hơn. Hắn khẽ cười. Nhưng thay vào đó là nó liền chạy đi, tắt điện nhà trước, chạy vào phòng và khóa cửa thật chặt. Nó chạy đến chiếc giường, chộp ngay khẩu súng và quăng xuống gầm giường, còn dục hắn:

– tắt điện đi, nhanh lên.

Hắn không hiểu sao nó lại thế nhưng để yên chuyện thì cứ thế đi đã.

Chiếc đèn ngủ được bật lên le lói trong bóng đêm. Hắn lại trở về với thuộc về hắn – cái nệm dưới sàn. Nhưng đang định đặt lưng xuống thì:

– Tối nay… anh… ngủ với tôi đi.

Cái gì thế kia, nghe lộn hay sao, hắn nhăn lên đến thấy rõ cả trong đêm:

– Nói gì cơ.

– Hức…hức… làm ơn đi.

Ôi chao cái con này, lúc nảy cầm súng thạo lắm mà, bị gì vậy trời. Nhưng hình như nó đang khóc thì phải. Ôi trời… Hắn liền hất mền lên và đi đến chỗ chiếc giường, vừa mới nằm xuống thì nó đã lại nép mình sát vào hắn. hắn nhăn lên khó chịu:

– Này cô, nhính ra đi, tôi hết chỗ rồi, ít ra cô cũng phải để tôi này xuống đã chứ.

– ….

– Cô kia. tóc cô đang ướt này. Còn đưa tay ôm tôi nữa sao? lợi dụng thế. Nhính ra.

– Hức…hức…

– Cô…khóc sao? – Hắn ngạc nhiên.

– ….

Hắn không hiểu sao, cái cảm giác hắn muốn bảo vệ nó lại xuất hiện. Nó như một thứ nhỏ bé mà hắn rất dễ đánh mất. Hắn bỗng đưa tay lên định quàng lấy người nó nhưng… tim hắn đang đập nhanh quá. Hắn đang nóng mặt lên, chắc đỏ lắm rồi, may mà nó không nhìn thấy vì nó đang trùm kín trong mền. Kệ, ôm bảo vệ cho an toàn. Thế là không chần chừ nữa nhé.

Ngoài đường…

Một chiếc mui trần đang đỗ ở đó. Một người thiếu nữ nhưng mang vẻ ngoài của một người phụ nữ quyền lực. Với đôi môi đỏ chít, chuyển động nhẹ nhàng vì đang nhai kẹo cao su, móng tay đỏ nhưng dài như…vampire đang vỗ nhẹ lên vô lăng theo điệu nhạc. Cô ta kèm theo một điệu cười thật quyến rũ nhưng đáng sợ. Cô lẩm bẩm:

– Nhóc vẫn như trước nhỉ, không có chị là lộng hành. Tội thằng nhỏ.

Rồi cô nhấn ga và lái xe đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện