Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 467



“Quách Ý.”  

<

“Nền móng quả thực khá tốt, hi vọng cậu ta sẽ không thất bại giữa đường quá sớm, tương lai sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực cho mình.”  

Advertisement

Tô Thương khẽ cười, tràn đầy sự mong chờ đối với Quách Ý.  

Quách Ý này, lúc trước Tô Thương đã chú ý đến rồi, quả thực là một hạt giống tốt để tu chân.  

Cho nên, hôm nay anh ấy mới không tiếc tiêu tốn hai mươi viên đá năng lượng, để trợ giúp anh ta trở thành người tu chân, cuối cùng lại lấy ra ba mươi viên đá năng lượng nữa, để tặng cho anh ta.  

Năm mươi viên đá năng lượng này, coi như là đầu tư vậy, Tô Thương đánh cược về Quách Ý, chắc chắn sẽ là tiền đồ vô lượng.  

Thế sự vô thương, tràn đầy sự không chắc chắn, nói không chừng Quách Ý thật sự có thể tạo ra một bất ngờ.  

Nếu như cá cược thất bại, thì cũng chỉ là tổn thất đi năm mươi viên đá năng lượng mà thôi.  

Nói đơn giản một chút, thì đây cũng như mua vé xổ số, cược đúng, thì số tiền lời được sẽ rất lớn.  

Xử lý xong chuyện của Quách Ý, Tô Thương khoanh chân ngồi trên Tụ Linh trận, dùng đá năng lượng bắt đầu hồi phục lại linh khí trong cơ thể.  

Vừa nãy, anh ấy đã đem Thanh minh luyện thể thuật và Phục long hợp kích thuật giao cho bốn mươi chín tên thành viên của Huyết Đồ, đã tiêu hao mất không ít linh khí, nhưng cũng không ăn thua gì.  

Nhưng, khi cơ thể của Tiêu Đình được rèn luyện, Tô Thương cũng tiêu hao khá nhiều linh khí, giống như đã dùng hết một nửa linh khí trong cơ thể ấy, nên phải bổ sung cấp tốc.  

......  

Lúc này.  

Ở vùng núi tế trời, núi Thái Sơn.  

Trước đó, Thạch Vân Phi đã cử ra một tên người hầu, tên là Kim Khuê, để xuống núi tìm Thạch Hiên.  

Lúc này, Kim Khuê đã trở về núi Thái Sơn, gặp mặt Thạch Vân Phi, để nhận lệnh.  

“Ông chủ.”  

Bên trong căn phòng mang màu sắc cổ xưa, Kim Khuê quỳ một chân xuống đất, thành thật nói: “Thuộc hạ đã đến Vô Ảnh Tông, đã đợi một hồi rất lâu ở đó, cuối cùng cũng gặp được nhân vật quan trọng của Vô Ảnh Tông rồi.”  

“Cuối cùng, ngũ trưởng lão của Vô Ảnh Tông cũng ra mặt, ông ta nói với thuộc hạ, Đoàn Tứ Hải và Thạch Hiên thiếu gia đã rời khỏi Vô Ảnh Tông được mấy ngày rồi, cho đến hôm nay vẫn chưa quay về, cũng không có bất cứ tin tức nào.”  

“Tôi biết rồi.”  

Thạch Vân Phi ngồi trên ghế mà sa sút tinh thần, hai mắt đỏ ửng, hai hàng nước mắt lăn trên má, rõ ràng là lúc nãy vừa mới khóc xong, vẻ mặt bây giờ vô cùng đau khổ, chán nản nói: “Kim Khuê, đừng điều tra tiếp nữa, Hiên nhi... Hiên nhi đã chết rồi.”  

“Cái gì!”  

Kim Khuê nghe thấy vậy, sắc mặt liền thay đổi, nghi ngờ nói: “Ông chủ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”  

“Ôi.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện