Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 641



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cảm ơn tiền bối.”  

Đoan Mộc Hải như trút được gánh nặng rồi lại nhìn ngược về phía Tô Thương, vẻ mặt ông ta nghi hoặc nói: “Tiền bối, xin hỏi ông và ông nội tôi đã biết nhau bao lâu rồi?”  

“Chuyện này sao?”  

Advertisement

Tô Thương ra vẻ uyên thâm, giả vờ như đang lục lại hồi ức, sau đó nghiêm túc nói:  “Có lẽ cũng hơn một trăm năm rồi đó, lúc đó ông nội của cậu mới chỉ đặt chân tới Thần tông, tôi và ông ta thường xuyên bàn luận cùng nhau.”  

“Thì ra đã biết nhau lâu vậy rồi.”  

Đoan Mộc Hải càng thêm chắc chắn Tô Thương chính là một quái vật trăm tuổi tu luyện thuật dưỡng nhan.  

“Ừ.”  

Ánh mắt Tô Thương dừng trên người Đoan Mộc Hải sau đó cười nói: “Tiểu Hải, có lẽ cậu không biết tới sự tồn tại của tôi nhưng thực ra ông nội cậu rất hay nhắc về cậu với tôi.”  

“Ông ta nói cậu có năng khiếu bẩm sinh, là cao thủ thứ hai của nước D, hôm nay vừa gặp thì quả nhiên là vậy.”  

Tô Thương dùng ánh mắt nhìn con cháu để nhìn Đoan Mộc Hải, ra vẻ yêu thích nói: “Hiện giờ cậu vẫn còn có cơ hội để tiến thẳng vào Thần tông, một khi cậu đặt chân vào cảnh giới Thần tông thì có thể bảo vệ gia tộc Đoan Mộc trăm năm huy hoàng rồi, Haizz.”  

Đoan Mộc Hải được khen thì cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng, sau đó lại nghe thấy tiếng thở dài cuối cùng của Tô Thương thì nghi hoặc hỏi: “Vì sao tiền bối lại thở dài vậy?”  

“Tiểu Hải à, tuổi của tôi cũng xấp xỉ với ông nội cậu, sắp dùng hết thọ nguyên rồi.”  

Tô Thương từ trước tới nay vẫn giữ nguyên tắc diễn xuất thì phải diễn cho trọn, nói: “Bây giờ nhà họ Đoan Mộc đã có người kế thừa, ông già thối Đoan Mộc Lưu kia kể cả có chết ngay bây giờ thì cũng không có gì hối tiếc, không phải bận lòng lo lắng gì cả.”  

“Nhưng tôi thì không như thế, con cháu trong nhà tôi chỉ toàn một đám vô dụng, bùn nhão không thể trát tường mà, haizz.”  

Nói xong, Tô Thương lại thở dài một hơi, đau đớn than: “Tiểu Hải à, ông nội Tô của cháu thật khổ tâm, cháu không hiểu đâu.”  

Nghe Tô Thương nói vậy, trong lòng Đoan Mộc Hải càng thêm vui sướng, không ai không thích được khen cả.  

Tô Thương gọi ông nội ông ta là ông già thối, nhất định là có quan hệ không tầm thường với ông nội ông ta.  

Tô Thương còn tự xưng là ông nội Tô… Ừ, người này xấp xỉ tuổi với ông nội mình, mình thực sự đúng là nên gọi ông ấy một tiếng “ông nội” mới phải.  

Ha ha ha.  

Ông nội Tô thật đúng là đáng thương, tuổi thọ sắp cạn mà lại không có con cháu nối dõi, tiếp quản gia nghiệp.  

Nghĩ đến đó, Đoan Mộc Hải an ủi nói: “Ông nội Tô à, con cháu có phúc của con cháu, ông không cần phải suy nghĩ nhiều đến vậy đâu, chỉ cần con cháu sống vui vẻ là được rồi.”  

“Đúng là như vậy.”  

Tô Thương vui mừng nhìn về phía Đoan Mộc Hải, cười nói: “Ha ha, Tiểu Hải, cháu cũng giỏi an ủi người khác lắm đó, nghe cháu nói như vậy xong, trong lòng ông nội Tô thoải mái hơn nhiều.”  

“Mà đúng rồi, Tiểu Hải à, ông nội Tô đã sống hơn hai trăm năm, tuy cuộc đời bình thường, giản đơn nhưng cũng chiếm được không ít tài sản, cháu có muốn kế thừa tài sản của ông không?” Tô Thương bỗng nhiên tung “cành ô liu” về phía Đoan Mộc Hải.  

Gì cơ!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện