Tôi Yêu Anh, Anh Nhớ Nhung Cô Ấy

Chương 1: Định luật Murphy



Điều tôi sợ hãi nhất, chính là đời này gặp lại Cố Phạn Hi. Mà trên thế giới có một loại định luật, gọi là “Định luật Murphy”: Nếu như lo lắng một việc nào đó, vậy việc đó càng có khả năng xảy ra.

Nếu như đại ngục có khả năng tồn tại, vậy thì nó nhất định có tồn tại. Tôi sợ hãi Cố Phạn Hi, cho nên tôi lại gặp lại Cố Phạn Hi, mà Cố Phạn Hi chính là địa ngục của tôi.

Buổi tối hôm ấy, máy bay trễ giờ, tôi hạ cánh xuống thành phố cách xa đã lâu, vội vàng chạy đến hôn lễ của A Vân. Tôi liên tục xin lỗi, hôn lễ đã sắp đi đến phần kết thúc.

A Vân đeo giúp tôi hoa hồng của “phù dâu” lên: “Chỉ thiếu mỗi cậu thôi đấy, mau vào đi thôi.”

Tôi phản ứng không kịp, cửa tân phòng mở ra, mấy bàn tay kéo tôi đi vào. Trong phòng rất loạn, một đám người đang vui đùa ầm ĩ, một bên khác ba người phù dâu đang né tránh, liên tục kêu lên sợ hãi.

“Lại đến thêm một người nữa!””

Một bàn tay hướng đến ôm eo tôi: “Lại đây đi, ha ha! Đến giờ này à, em gái xinh đẹp, để anh nhìn xem áo ngực của em hôm nay là màu gì nhé?”

“Mau lột cô ta!”

Tôi nhìn ánh thấy mắt của bọn họ không khác gì sói dữ.

“Người này đẹp nhất, các cậu đè chân cô ta lại, tôi tới cởi đồ…”

Bảy tám cái tay đặt trên người tôi, tôi chưa từng cảm thấy ghê tởm như bây giờ. Tôi cho ràng chỉ có vùng núi xa xôi mới có loạt phong tục ác liệt như thế này, không nghĩ tới nơi này cũng có chuyện náo loạn với phù dâu như vậy.

“Cút ngay! Các người làm vậy làm phạm pháp!” Tôi vô cùng hoảng loạn, chỉ có thể giả vờ mạnh mẽ bình tĩnh, một bên trốn tránh.

“Đây là truyền thống, cảnh sát sẽ quản sao? Mọi người náo nhiệt trong hôn lễ, không cho sờ thì cô tới làm gì?” Một người phù rể cười đáng khinh, sắc mặt khiến người ta buồn nôn, “Lại không phải thật sự cưỡng gian cô, thời đại nào rồi, còn giả vờ trinh tiết, chơi chút sẽ chết sao?”

“Em gái xinh đẹp à, tôn trọng truyền thống, có hiểu hay không?”

Tôi cảm thấy sau lưng buông lỏng, hơi lạnh như úp vào, khóa sau lễ phục dường như bị ai kéo ra. Nhục nhã như vậy như muốn làm tôi điên lên, tôi liều mạng giãy giụa, chính mình chạy đến sát góc tường, che đậy đi ánh mắt nhìn đến sau lưng.

Khóe mắt tôi nhìn đến phù dâu khác bị ấn trên giường, lễ phục xé mở, bị người lôi kéo dây áo ngực sau lưng, nói là muốn nhìn số đo, đồng thời có hai tay mò vào váy cô ấy. Ồ, còn có cả một cái đầu cũng hướng vào*.

*đoạn tớ này không rõ lắm, sẽ sửa sau

Cái đầu này phía dưới là cổ, phía sau là lưng, là cái miệng dẩu lên trong thật khó coi, chẳng khác gì một con heo đứng khoanh tay cười cợt*.

*đoạn tớ này không rõ lắm, sẽ sửa sau

Đám người phát ra từng tiếng cười vui, không khí vô cùng tốt.

Giận dữ từ trong lòng tôt đột nhiên bùng lên, mở túi xách ra, lấy ra một chiếc bút kẻ mày, vung loạn về phía trước, điên cuồng hét lên chói tai, “Đi con mẹ ngươi cái truyền thống, các người dám phạm pháp, tôi liền dám giết người!”

Trong lúc hoảng hốt, tôi nhìn đến bên ngoài đám người có một bóng dáng giống như đã từng quen biết, gương mặt thoáng qua ấy quen thuộc như vậy, lòng tôi đột nhiên sinh ra cảm giác đau đớn. Không biết như thế nào, người phù dâu bị trêu đùa quá đáng đến vậy cũng không khóc như tôi, nước mắt như nước thủy triều ồ ạt trào ra mà phát tiết.

Tôi hướng đến đám người tìm, lại tìm không thấy.

Tôi rốt cuộc nghe được tiếng của A Vân, “Các cậu làm gì đấy? Thanh Ly là bạn tốt nhất của tôi, rời xa Hương Thành ba năm, đặc biệt về đây gấp, các cậu đừng có dọa đến cô ấy.”

A Vân nắm lấy tôi đang khóc vô cùng mãnh liệt, kéo tôi ra sau lưng che chở, sau đó lôi tôi sang một phòng khác. Sống mũi tôi vô cùng chua xót, kinh hoàng, phẫn nộ, còn có sự đau lòng sợ hãi không rõ từ đâu, đều cùng nhau bùng nổ, đâm vào lòng tôi như muốn nổ tung.

“Nơi này sẽ không có ai đến, cậu nghỉ ngơi một lúc đi, chờ lát nữa tớ giới thiệu chồng tớ đến cho cậu quen biết nhé.”

“Ừ ừ.” Tôi liên tục gật đầu, xem nhẹ dáng vẻ cùng lời nói khác thường ủa cô ấy, cũng không chú ý khi ra ngoài cô ấy đã đóng cửa.

Sức lực của tôi chỉ còn đủ để tựa vào góc tường, mặc cho nước mắt chảy trôi đi hết lớp trang điểm.

Chờ cảm xúc tôi bình tĩnh lại, tiếng mở cửa vang lên, tôi đứng lên, có chút hối lỗi: “A Vân, thật xin lỗi, không có phá hỏng hôn lễ của cậu chứ?”

Tiến vào không phải A Vân, là một người đàn ông béo ụt ịt, mang nụ cười dâm đãng, ánh mắt đầu tiên khi vào liền nhìn chằm chằm ngực tôi. Yết hầu hắn cuồn cuộn lên, dùng sức giật cà vạt, một bên xé áo sơ mi, lộ ra một ngực đầy lông, trở tay đóng sầm cửa lại, đi nhanh tới.

Hắn hướng về phía tôi oán hận mắng chửi: “Con gái điếm xấu xa kia, trước khi kết hôn để ông đây đội nón xanh, sợ ông không cần cô ta, nói cho ông đây bồi thường, ha ha… Nghe nói hai người khi học Đại học thân như một người, cô ta nói theo tính cách của cô em, khẳng định đến giờ vẫn là gái trinh. Cái quà bồi thường này, ông đây tất nhiên nhận…””

“A Vân không phải loại người như vậy!” Tôi vội vàng lui về phía sau, tùy tay cầm lấy một chén trà, “Ông đừng tới đây!”

Lão béo đáng khinh này cười nhạo ha ha, giọng điệu khinh thường: “Cô ta không phải loại người như vậy? Đều bị bán rồi còn giúp cô ta đếm tiền à, mẹ nó đúng thật là ngu!”

Vừa chửi mắng vừa ném về phía tôi một chiếc di động, nở nụ cười dâm đãng nói: “Không tin cô em nhìn xem.”

Màn hình vừa đúng lúc dừng ở giao diện cuộc trò chuyện: “Chồng yêu, anh thấy người có được hay không? Thưởng thức tốt nhé.”

Tay tôi nhịn không nổi run rẩy, tôi nhận ra được wechat của A Vân.

“Đây… Sao có thể… “

Người đàn ông cười rộ lên xấu xa, vừa cười vừa đi về phía tôi, “Cái này thì tin chưa? Em yên tâm, chỉ cần em hầu hạ cho anh vui vẻ, anh sẽ không bạc đãi em!”

Trong lòng tôi vô cùng hoảng loạn, vừa run vừa nói: “Ông đừng nhúc nhích! Ông qua đây một bước, tôi liền cùng ông chết*!”

*gốc là “đồng quy vu tận”

Hắn ta cũng không dừng lại, dần dần đi tới gần, tôi không ngừng lui về phía sau, cho đến khi lưng dán sát lên cửa sổ.

Đã không thể lui thêm được nữa.

Tôi nhìn thoáng qua phía cửa sổ, “Ông… ông đừng tới đây! Ông lại qua đây tôi liền nhảy xuống!”

“Cô em nhảy đi, đây chính là tầng ba mươi, cô em mà dám nhảy coi như cô em can đảm.”

Tôi run rẩy nhìn người đàn ông từng bước từng bước tiến gần, lần đầu cảm thấy tuyệt vọng đến như thế.

Xoay người vịn lấy bệ cửa sổ, tôi nhắm mắt lại, chân mềm nhũn, nhưng khi tôi đang làm ra động tác nhảy xuống… Lại đột nhiên nghe thấy “Rầm” một tiếng.

Tôi quay đầu lại, cả người lập tức cứng đờ.

Cánh cửa nằm trên mặt đất.

Cố Phạn Hi đang đứng ở cửa, mặc một bộ tây trang màu đen, mím chặt môi, biểu cảm trên mặt hờ hững, phong thái của anh chẳng khác gì trước đây, sắc bén mà cứng rắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện