Tổng Giám Đốc, Anh Là Ác Bá Nam Nhân
Chương 35
Nghĩ đến việc mình phải kết hôn một cách quá chóng vánh , Tình Tuyết vẫn cảm thấy trong lòng bực bội không thôi.
Cả buổi sáng cô không thể tật trung tinh thần làm việc. Mày luôn nhíu chặt lại. Bộ dáng của cô khiến Tề Hạo có chút lo lắng. Hai người đã trưởng thành , tất nhiên phải sớm tính đến chuyện kết hôn , cô gái nhỏ kia lại bày ra vẻ mặt suy tư , tức giận như vậy , chẳng lẽ là chưa muốn?
Anh nhẹ nhàng tiến đến , nhưng Tình Tuyết vẫn mải suy nghĩ không phát giác :
- " Em suy nghĩ gì mà thất thần như vậy ?"
- " A..anh đứng đây từ khi nào vậy , không có gì "
Tình Tuyết giật mình , sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc , không một chút để ý đến khuôn mặt đang đen lại của ai kia :
- " Có phải em không muốn kết hôn cùng anh đúng không , nếu em không thích , anh sẽ không ép buộc em "
Tề Hạo cắn răng nói ra từng chữ , nghe anh nói vậy , Tình Tuyết cắn cắn môi không nhìn anh:
- " Em không phải là ...không muốn ...chỉ là ..."
- " Vậy nói cho anh biết rốt cuộc tại sao mấy ngày này tâm trạng em lại như vậy ?"
- " Em ...em .....anh thật không biết sao ?"
- " Em nghĩ nếu anh biết , anh có đi hỏi em không , em mau nói cho anh xem lí do là gì ?"
- " Anh .....thật là ngốc "
Tình Tuyết đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi , mang theo nét thẹn thùng cùng bực bội đi mất để lại Tề Hạo với dấu hỏi chấm to đùng .
Ra khỏi văn phòng , Tình Tuyết liền đụng phải hội bát quái của bộ phận quản lí :
- " A..người đẹp,sao hôm nay không đi ăn trưa với bọn chị ?"
- " Nhìn sắc mặt em thế kia , là cãi nhau với bạn trai đúng không ?"
Bị nói trúng trọng điểm khóe miệng Tình Tuyết giật giật , bọn họ sao lại có thể đoán đúng như vậy ....:
- " Nào em cứ thoải mái nói cho bọn chị , các chuyên gia tình yêu sẽ tư vấn giúp em , em cùng anh chàng đó quen nhau bao lâu rồi ?"
- " Hình như đã 15 năm thì phải "
- " Oa! Thanh mai trúc mã rồi. Anh ta là người như thế nào ?"
- " Hừm ...nói sao nhỉ , anh ấy bình thường rất lạnh lùng với người ngoài nhưng những lúc ở cùng em thì vô cùng nhiệt tình , con người thì thù dai , nhỏ nhen , hơi một tí là vác nguyên bình dấm chua chạy , còn độc tài nưa , đặc biệt khi làm việc anh ấy rất thông minh nhưng chuyện tình cảm lại ngốc vô cùng ...hừ"
Mấy bà chị kia nghe xong liền đập tay cái rầm xuống bàn :
-" Tiểu Tuyết , sao em có thể yêu người như thế , phải tránh xa hắn ra"
- " Ơ ....em.."
- " Em nói hắn nhỏ nhen , thù dai đúng không ?"
- " Còn độc tài hay ghen nữa "
- " Thì ...đúng là như vậy "
- " Vậy em còn thích hắn làm gì , đại mĩ nhân của chúng ta bao nhiêu người tốt theo đuổi , đâu cần phải đâm vào cái tên xấu tính như thế "
- " Các chị à....thật ra anh ấy cũng có rất nhiều điểm tốt , anh ấy cũng dịu dàng , yêu thương em và bảo vệ em nữa "
Tình Tuyết nói đến đó mặt không khỏi đỏ lên , lộ ra nét thẹn thùng, đáng yêu , hội bát quái nhìn thấy cũng chỉ có thể thở dài , xem ra cô gái ngốc này yêu tên kia đến hết thuốc chữa rồi:
- " Em đó, thật là không biết chọn lựa gì cả , cứ nhìn đại boss của chúng ta xem , đẹp trai , giàu có , sự nghiệp rạng ngời , không phải loại công tử lăng nhăng , một nam nhân hoàn mĩ như vậy em lại không theo đuổi , thật đáng tiếc " .
Người nào đó nghe xong liền thầm nghĩ " đó chẳng phải là cái người các chị vừa khuyên em bỏ sao " quả nhiên ai cũng bị vẻ ngoài yêu nghiệt của Tề Hạo lừa gạt mà không biết anh chính là kẻ phúc hắc không ai bằng:
- " Giá mà tôi trẻ ra 10 tuổi nữa , nhất định sẽ điên cuồng theo đuổi boss đại nhân "
Bà tám Ất thở than , ngay lập tức nhận được vô vàn ánh mắt khinh thường :
- " Nằm đó mà mơ đi bà nội , dù cô có trẻ ra cả trăm tuổi , đại boss cũng không thèm liếc mắt "
- " Đúng a , bây giờ ngài ấy nhìn còn hòa nhã một chút , cách đây một hai năm về trước , còn không ai thấy ngài ấy cười dù chỉ một lần nữa kìa , nghĩ lại tôi lại thấy lạnh cảnh người "
Tình Tuyết nghe đến đó không khỏi đau lòng , nếu hai người họ không hiểu lầm sâu sắc , có lẽ đã không phải xa nhau lâu như vậy , dáng vẻ lo lắng của anh khi nãy chợt khiến cô cảm thấy rất buồn cười , chỉ vì sợ cô không muốn gả cho anh mà căng thẳng tới vậy , thật không giống băng sơn tổng giám đốc trong miệng nhân viên chút nào.
Mặc dù cô rất muốn anh làm chuyện kia cho cô nhưng nếu không có cô cũng có thể bỏ qua . Tề Hạo ở trong phòng làm việc , suy nghĩ thế nào cũng không hiểu lí do khiến bảo bối của anh không vui. Điện thoại chợt rung lên , thấy màn hình hiển thị số của Lôi Triết , anh liền bắt máy
- " Người anh em , đi uống với tôi một ly nhé , hôm nay tâm trạng tôi rất tệ "
Bản thân Tề Hạo cũng không được vui nên đồng ý đi uống rượu cùng tên kia .
Trong phòng VIP , Lôi Triết không ngừng nâng cốc rượu lên uống cạn , Tề Hạo bước vào , ngửi thấy mùi rượu nồng nặc liền nhíu mày :
- " Cậu làm gì lại uống say như vậy , thất tình sao ?"
Lôi Triết nghe được thầm tự chế nhạo bản thân , từ trước tới nay , đàn bà đối với anh mà nói chỉ như công cụ làm ấm giường , không một ai có thể khiến anh bận tâm , vậy mà giờ bức tường bao lâu nay anh tạo dựng lại sụp đổ trong tay người phụ nữ kia
- " Cậu thì sao , tôi thấy mặt cậu nhìn đâu hơn gì tôi "
Bị nói trúng chỗ đau , Tề Hạo nhíu chặt mày , đi đến cầm một cóc rượu uống cạn
- " Không phải cậu sắp rước được mĩ nhân vào nhà sao , vậy không biết tổng giám đốc cao cao tại thương còn buồn rầu cái gì ?"
- " Tiểu Tuyết dừng như đang có chuyện gì đó trách tôi , nhưng chết tiệt tôi lại không biết là chuyện gì "
- " Cậu thử kể những chuyện gần đây xem , biết đâu tôi lại giúp được cậu "
Tề Hạo nghe xong cũng yên lặng kể chuyện xay ra mấy hôm gần đây cho Lôi Triết nhưng nghe xong anh ta lại phá lên cười
- " Cô ấy nói cậu ngốc quả thật không sai chút nào haha... "
- " Nếu cậu còn cười nữa tôi nhất định sẽ bẻ răng cậu , còn không nói cho rõ ràng "
- "Được , được , tôi không cười nữa , theo như tôi hiểu thì vấn đề chính là @á(&*%....
Liên tiếp mấy ngày sau đó , Tề Hạo thường tối muộn mới về nhà khiến Tình Tuyết vô cùng lo lắng. Thế nhưng mỗi lần hỏi , anh chỉ lấy lí do có chút việc quan trọng cần xử lí rồi đi mất , chẳng lẽ là vì giận cô chuyện hôm nọ .
Đến đêm , Tình Tuyết còn nghĩ rằng anh sẽ cùng cô triền miên suốt đêm vậy mà , anh cái gì cũng không có làm , còn vô cùng yên phận ôm cô ngủ . Vốn Tình Tuyết còn muốn tìm Tô Điềm Nhi hỏi một chút nhưng ...
- " Tiểu Tuyết , tớ cũng muốn ra ngoài lắm á , nhưng mà cái tên kia nhất quýêt không cho đi, đồ trứng thối đáng ghét , rồi sẽ có một ngày bà đây xách bụng đi hành tẩu " Giang hồ " cho biết mặt "
Giọng Điềm Nhi lẩm bẩm trong điện thoại khiết Tình Tuyết thật sự không thể nhịn cười , cô còn chưa đáp lại đã nghe thấy giọng Tư Đồ Tuyết đầy nguy hiểm
- " Điềm Điềm , em dám sao "
- " Lão nương Có gì không giám , anh suốt ngày bắt em dưỡng thai , dưỡng đến sắp thành heo nái luôn rồi , bà đây nhất định phải kháng chiến đến khi nào nhà ngươi chịu thua mới thôi, tiểu Tuyết , cậu yên tâm , tớ nhất định sẽ không bỏ mặc cậu , tớ...tút....tút "
Nghe thấy tiếng ngắt điện thoại , Tình Tuyết liền biết số Điềm Nhi thảm rồi , định liên lạc với Lilian nhưng Tình Tuyết chợt nhớ cách đây nửa tháng chị ấy đã có thai , với tinh cách yêu vợ hơn mạng của anh hai , sợ rằng biểu hiện cũng không khác Tư Đồ Tuyệt là mấy .
Mang theo hai mắt gấu trúc vào công ti , Tình Tuyết không hề để ý ánh mắt nhân viên nhìn cô rất khác với mọi ngày.
Giữa đại sảnh công ti , rất nhiều hoa hồng đỏ được xếp thành hình trái tim, đủ loại nến được thắp đều trong sảnh. Rất nhiều nhân viên cũng tò mò vây quanh xem , Tình Tuyết nhìn thấy cũng không hiểu ai đã làm hình trái tim kia ở giữa lại có chữ " TÌNH TUYẾT ANH YÊU EM ", nghĩ bàng đầu ngón chân cũng biết cái này là dành cho cô. Nhưng ai làm thì cô mù tịt.
Bỗng nhiên âm nhạc đột nhiên vang lên , Tề Hạo bước ra trong một bộ vest đen trên tay cầm micro tiến về phía Tình Tuyết :
- "Đếm qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm.
Đôi lúc anh mệt mỏi, chỉ có em ở bên là người mang đến cho anh những tiếng cười.
Em ơi lại gần anh nữa đi, em hãy nhìn thẳng mắt anh này.
Anh sẽ rất hạnh phúc...
Nếu sớm mai tỉnh giấc, người đầu tiên anh trong thấy chính là em....
Làm vợ anh nhé, anh có một bờ vai đủ rồi.
Một vòng tay ấm, một trái tim luôn thấu hiểu em.
Làm vợ anh nhé, anh sẽ luôn là người che chở.
Mang đến cho em sự bình yên.. oh..oh..
Dù mai mưa nắng, anh sẽ luôn là người dẫn lối..
Buồn vui gian khó đã có anh ở đây sẽ chia..
Chẳng cần em phải lo lắng hay bận tâm điều gì..
Và giờ hãy hứa: Trọn đời yêu anh nhé em..."
Giọng hát vừa cất lên , ngay lập tức hàng loạt tiếng ngã vang lên , giọng hát của boss đại nhân thật sự ......quá kinh khủng rồi
Tình Tuyết nghe thấy Tề Hạo hát , ngoài ngạc nhiên hoàn toàn không có phản ứng khác , người nọ mỉm cười tiến về phía cô
Anh quỳ xuống một chân lấy từ trong túi áo một chiếc hộp tinh xảo , mở ra trước mặt người con gái đang thất thần một đôi nhẫn kim cương tinh xảo, vô cũng đẹp khiến bao nhiêu người nhìn không dời mắt. Cũng vì cố tình tự tay thiết kế nên mấy ngày nay anh hay đi sớm về muộn:
- " Tiểu Tuyết tuy rằng việc hôn sự đã được cha mẹ quyết định nhưng em là là người anh trân trọng hơn bất kì ai , vậy nên tuy hơi muộn nhưng anh vẫn muốn hỏi , Phong Tình Tuyết tiểu thư , em có đồng ý cùng anh đi đến hết cuộc đời không ?" .
Tình Tuyết có thể cảm thấy mắt mình nhòe đi , cô biết Tề Hạo rất hiếm khi hát , anh hát không tốt vậy nên nhiều lần cô năn nỉ anh cũng không chịu , vậy mà nay ở trước mặt bao nhiêu người anh vẫn hát để cầu hôn cô ....
Cô còn có thể từ chối người đàn ông yêu cô như vậy sao .
- " Em đồng ý "
Giọng Tình Tuyết run run đáp lại , Tề Hạo mỉm cười rạng rỡ , đeo nhẫn vào ngón áp út trên bàn tay nhỏ bé rồi ôm thật chặt lấy cô gái nhỏ, hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Tiếp theo đó hàng loạt tiếng hoan hô huýt sáo cũng vang lên , thật quá lãng mạn nha , nhìn boss lớn xưa nay lạnh lùng là thế lại có thể bất chấp mặt mũi cầu hôn để rước mĩ nhân về nhà .
Tề Hạo ôn Tình Tuyết trong lòng , thầm cảm ơn Lôi Triết đã giúp anh.... ....
- " Cậu nên biết rằng hôn sự của hai người là do trưởng bối đứng ra sắp xếp , trên thực tế , không phải tiểu Tuyết không muốn gả cho cậu mà là cậu còn chưa có cầu hôn cô ấy. Cả đời người con gái chỉ có một lần duy nhất cậu tự ý quết định mà không hỏi ý kiến cô ấy nên cô ây giận là phải "
- " Cầu hôn ? Thật đúng là tôi đã không đến điều này "
- " Thế nên cô ấy không vui là điều dễ hiểu , dù sao người cậu cưới cũng là cô ấy , cầu hôn là điều dĩ nhiên phải thực hiện , phái nữ luôn có tâm hồn lãng mạn mà "
- " Tôi hiểu rồi , cảm ơn cậu "
... ...
Thật ra có bằng hữu là một tên lăng nhăng cũng có nhiều điểm tốt , nhưng Lôi Triết bây giờ cũng đã bị phụ nữ giữ chân rồi.
Cả buổi sáng cô không thể tật trung tinh thần làm việc. Mày luôn nhíu chặt lại. Bộ dáng của cô khiến Tề Hạo có chút lo lắng. Hai người đã trưởng thành , tất nhiên phải sớm tính đến chuyện kết hôn , cô gái nhỏ kia lại bày ra vẻ mặt suy tư , tức giận như vậy , chẳng lẽ là chưa muốn?
Anh nhẹ nhàng tiến đến , nhưng Tình Tuyết vẫn mải suy nghĩ không phát giác :
- " Em suy nghĩ gì mà thất thần như vậy ?"
- " A..anh đứng đây từ khi nào vậy , không có gì "
Tình Tuyết giật mình , sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc , không một chút để ý đến khuôn mặt đang đen lại của ai kia :
- " Có phải em không muốn kết hôn cùng anh đúng không , nếu em không thích , anh sẽ không ép buộc em "
Tề Hạo cắn răng nói ra từng chữ , nghe anh nói vậy , Tình Tuyết cắn cắn môi không nhìn anh:
- " Em không phải là ...không muốn ...chỉ là ..."
- " Vậy nói cho anh biết rốt cuộc tại sao mấy ngày này tâm trạng em lại như vậy ?"
- " Em ...em .....anh thật không biết sao ?"
- " Em nghĩ nếu anh biết , anh có đi hỏi em không , em mau nói cho anh xem lí do là gì ?"
- " Anh .....thật là ngốc "
Tình Tuyết đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi , mang theo nét thẹn thùng cùng bực bội đi mất để lại Tề Hạo với dấu hỏi chấm to đùng .
Ra khỏi văn phòng , Tình Tuyết liền đụng phải hội bát quái của bộ phận quản lí :
- " A..người đẹp,sao hôm nay không đi ăn trưa với bọn chị ?"
- " Nhìn sắc mặt em thế kia , là cãi nhau với bạn trai đúng không ?"
Bị nói trúng trọng điểm khóe miệng Tình Tuyết giật giật , bọn họ sao lại có thể đoán đúng như vậy ....:
- " Nào em cứ thoải mái nói cho bọn chị , các chuyên gia tình yêu sẽ tư vấn giúp em , em cùng anh chàng đó quen nhau bao lâu rồi ?"
- " Hình như đã 15 năm thì phải "
- " Oa! Thanh mai trúc mã rồi. Anh ta là người như thế nào ?"
- " Hừm ...nói sao nhỉ , anh ấy bình thường rất lạnh lùng với người ngoài nhưng những lúc ở cùng em thì vô cùng nhiệt tình , con người thì thù dai , nhỏ nhen , hơi một tí là vác nguyên bình dấm chua chạy , còn độc tài nưa , đặc biệt khi làm việc anh ấy rất thông minh nhưng chuyện tình cảm lại ngốc vô cùng ...hừ"
Mấy bà chị kia nghe xong liền đập tay cái rầm xuống bàn :
-" Tiểu Tuyết , sao em có thể yêu người như thế , phải tránh xa hắn ra"
- " Ơ ....em.."
- " Em nói hắn nhỏ nhen , thù dai đúng không ?"
- " Còn độc tài hay ghen nữa "
- " Thì ...đúng là như vậy "
- " Vậy em còn thích hắn làm gì , đại mĩ nhân của chúng ta bao nhiêu người tốt theo đuổi , đâu cần phải đâm vào cái tên xấu tính như thế "
- " Các chị à....thật ra anh ấy cũng có rất nhiều điểm tốt , anh ấy cũng dịu dàng , yêu thương em và bảo vệ em nữa "
Tình Tuyết nói đến đó mặt không khỏi đỏ lên , lộ ra nét thẹn thùng, đáng yêu , hội bát quái nhìn thấy cũng chỉ có thể thở dài , xem ra cô gái ngốc này yêu tên kia đến hết thuốc chữa rồi:
- " Em đó, thật là không biết chọn lựa gì cả , cứ nhìn đại boss của chúng ta xem , đẹp trai , giàu có , sự nghiệp rạng ngời , không phải loại công tử lăng nhăng , một nam nhân hoàn mĩ như vậy em lại không theo đuổi , thật đáng tiếc " .
Người nào đó nghe xong liền thầm nghĩ " đó chẳng phải là cái người các chị vừa khuyên em bỏ sao " quả nhiên ai cũng bị vẻ ngoài yêu nghiệt của Tề Hạo lừa gạt mà không biết anh chính là kẻ phúc hắc không ai bằng:
- " Giá mà tôi trẻ ra 10 tuổi nữa , nhất định sẽ điên cuồng theo đuổi boss đại nhân "
Bà tám Ất thở than , ngay lập tức nhận được vô vàn ánh mắt khinh thường :
- " Nằm đó mà mơ đi bà nội , dù cô có trẻ ra cả trăm tuổi , đại boss cũng không thèm liếc mắt "
- " Đúng a , bây giờ ngài ấy nhìn còn hòa nhã một chút , cách đây một hai năm về trước , còn không ai thấy ngài ấy cười dù chỉ một lần nữa kìa , nghĩ lại tôi lại thấy lạnh cảnh người "
Tình Tuyết nghe đến đó không khỏi đau lòng , nếu hai người họ không hiểu lầm sâu sắc , có lẽ đã không phải xa nhau lâu như vậy , dáng vẻ lo lắng của anh khi nãy chợt khiến cô cảm thấy rất buồn cười , chỉ vì sợ cô không muốn gả cho anh mà căng thẳng tới vậy , thật không giống băng sơn tổng giám đốc trong miệng nhân viên chút nào.
Mặc dù cô rất muốn anh làm chuyện kia cho cô nhưng nếu không có cô cũng có thể bỏ qua . Tề Hạo ở trong phòng làm việc , suy nghĩ thế nào cũng không hiểu lí do khiến bảo bối của anh không vui. Điện thoại chợt rung lên , thấy màn hình hiển thị số của Lôi Triết , anh liền bắt máy
- " Người anh em , đi uống với tôi một ly nhé , hôm nay tâm trạng tôi rất tệ "
Bản thân Tề Hạo cũng không được vui nên đồng ý đi uống rượu cùng tên kia .
Trong phòng VIP , Lôi Triết không ngừng nâng cốc rượu lên uống cạn , Tề Hạo bước vào , ngửi thấy mùi rượu nồng nặc liền nhíu mày :
- " Cậu làm gì lại uống say như vậy , thất tình sao ?"
Lôi Triết nghe được thầm tự chế nhạo bản thân , từ trước tới nay , đàn bà đối với anh mà nói chỉ như công cụ làm ấm giường , không một ai có thể khiến anh bận tâm , vậy mà giờ bức tường bao lâu nay anh tạo dựng lại sụp đổ trong tay người phụ nữ kia
- " Cậu thì sao , tôi thấy mặt cậu nhìn đâu hơn gì tôi "
Bị nói trúng chỗ đau , Tề Hạo nhíu chặt mày , đi đến cầm một cóc rượu uống cạn
- " Không phải cậu sắp rước được mĩ nhân vào nhà sao , vậy không biết tổng giám đốc cao cao tại thương còn buồn rầu cái gì ?"
- " Tiểu Tuyết dừng như đang có chuyện gì đó trách tôi , nhưng chết tiệt tôi lại không biết là chuyện gì "
- " Cậu thử kể những chuyện gần đây xem , biết đâu tôi lại giúp được cậu "
Tề Hạo nghe xong cũng yên lặng kể chuyện xay ra mấy hôm gần đây cho Lôi Triết nhưng nghe xong anh ta lại phá lên cười
- " Cô ấy nói cậu ngốc quả thật không sai chút nào haha... "
- " Nếu cậu còn cười nữa tôi nhất định sẽ bẻ răng cậu , còn không nói cho rõ ràng "
- "Được , được , tôi không cười nữa , theo như tôi hiểu thì vấn đề chính là @á(&*%....
Liên tiếp mấy ngày sau đó , Tề Hạo thường tối muộn mới về nhà khiến Tình Tuyết vô cùng lo lắng. Thế nhưng mỗi lần hỏi , anh chỉ lấy lí do có chút việc quan trọng cần xử lí rồi đi mất , chẳng lẽ là vì giận cô chuyện hôm nọ .
Đến đêm , Tình Tuyết còn nghĩ rằng anh sẽ cùng cô triền miên suốt đêm vậy mà , anh cái gì cũng không có làm , còn vô cùng yên phận ôm cô ngủ . Vốn Tình Tuyết còn muốn tìm Tô Điềm Nhi hỏi một chút nhưng ...
- " Tiểu Tuyết , tớ cũng muốn ra ngoài lắm á , nhưng mà cái tên kia nhất quýêt không cho đi, đồ trứng thối đáng ghét , rồi sẽ có một ngày bà đây xách bụng đi hành tẩu " Giang hồ " cho biết mặt "
Giọng Điềm Nhi lẩm bẩm trong điện thoại khiết Tình Tuyết thật sự không thể nhịn cười , cô còn chưa đáp lại đã nghe thấy giọng Tư Đồ Tuyết đầy nguy hiểm
- " Điềm Điềm , em dám sao "
- " Lão nương Có gì không giám , anh suốt ngày bắt em dưỡng thai , dưỡng đến sắp thành heo nái luôn rồi , bà đây nhất định phải kháng chiến đến khi nào nhà ngươi chịu thua mới thôi, tiểu Tuyết , cậu yên tâm , tớ nhất định sẽ không bỏ mặc cậu , tớ...tút....tút "
Nghe thấy tiếng ngắt điện thoại , Tình Tuyết liền biết số Điềm Nhi thảm rồi , định liên lạc với Lilian nhưng Tình Tuyết chợt nhớ cách đây nửa tháng chị ấy đã có thai , với tinh cách yêu vợ hơn mạng của anh hai , sợ rằng biểu hiện cũng không khác Tư Đồ Tuyệt là mấy .
Mang theo hai mắt gấu trúc vào công ti , Tình Tuyết không hề để ý ánh mắt nhân viên nhìn cô rất khác với mọi ngày.
Giữa đại sảnh công ti , rất nhiều hoa hồng đỏ được xếp thành hình trái tim, đủ loại nến được thắp đều trong sảnh. Rất nhiều nhân viên cũng tò mò vây quanh xem , Tình Tuyết nhìn thấy cũng không hiểu ai đã làm hình trái tim kia ở giữa lại có chữ " TÌNH TUYẾT ANH YÊU EM ", nghĩ bàng đầu ngón chân cũng biết cái này là dành cho cô. Nhưng ai làm thì cô mù tịt.
Bỗng nhiên âm nhạc đột nhiên vang lên , Tề Hạo bước ra trong một bộ vest đen trên tay cầm micro tiến về phía Tình Tuyết :
- "Đếm qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm.
Đôi lúc anh mệt mỏi, chỉ có em ở bên là người mang đến cho anh những tiếng cười.
Em ơi lại gần anh nữa đi, em hãy nhìn thẳng mắt anh này.
Anh sẽ rất hạnh phúc...
Nếu sớm mai tỉnh giấc, người đầu tiên anh trong thấy chính là em....
Làm vợ anh nhé, anh có một bờ vai đủ rồi.
Một vòng tay ấm, một trái tim luôn thấu hiểu em.
Làm vợ anh nhé, anh sẽ luôn là người che chở.
Mang đến cho em sự bình yên.. oh..oh..
Dù mai mưa nắng, anh sẽ luôn là người dẫn lối..
Buồn vui gian khó đã có anh ở đây sẽ chia..
Chẳng cần em phải lo lắng hay bận tâm điều gì..
Và giờ hãy hứa: Trọn đời yêu anh nhé em..."
Giọng hát vừa cất lên , ngay lập tức hàng loạt tiếng ngã vang lên , giọng hát của boss đại nhân thật sự ......quá kinh khủng rồi
Tình Tuyết nghe thấy Tề Hạo hát , ngoài ngạc nhiên hoàn toàn không có phản ứng khác , người nọ mỉm cười tiến về phía cô
Anh quỳ xuống một chân lấy từ trong túi áo một chiếc hộp tinh xảo , mở ra trước mặt người con gái đang thất thần một đôi nhẫn kim cương tinh xảo, vô cũng đẹp khiến bao nhiêu người nhìn không dời mắt. Cũng vì cố tình tự tay thiết kế nên mấy ngày nay anh hay đi sớm về muộn:
- " Tiểu Tuyết tuy rằng việc hôn sự đã được cha mẹ quyết định nhưng em là là người anh trân trọng hơn bất kì ai , vậy nên tuy hơi muộn nhưng anh vẫn muốn hỏi , Phong Tình Tuyết tiểu thư , em có đồng ý cùng anh đi đến hết cuộc đời không ?" .
Tình Tuyết có thể cảm thấy mắt mình nhòe đi , cô biết Tề Hạo rất hiếm khi hát , anh hát không tốt vậy nên nhiều lần cô năn nỉ anh cũng không chịu , vậy mà nay ở trước mặt bao nhiêu người anh vẫn hát để cầu hôn cô ....
Cô còn có thể từ chối người đàn ông yêu cô như vậy sao .
- " Em đồng ý "
Giọng Tình Tuyết run run đáp lại , Tề Hạo mỉm cười rạng rỡ , đeo nhẫn vào ngón áp út trên bàn tay nhỏ bé rồi ôm thật chặt lấy cô gái nhỏ, hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Tiếp theo đó hàng loạt tiếng hoan hô huýt sáo cũng vang lên , thật quá lãng mạn nha , nhìn boss lớn xưa nay lạnh lùng là thế lại có thể bất chấp mặt mũi cầu hôn để rước mĩ nhân về nhà .
Tề Hạo ôn Tình Tuyết trong lòng , thầm cảm ơn Lôi Triết đã giúp anh.... ....
- " Cậu nên biết rằng hôn sự của hai người là do trưởng bối đứng ra sắp xếp , trên thực tế , không phải tiểu Tuyết không muốn gả cho cậu mà là cậu còn chưa có cầu hôn cô ấy. Cả đời người con gái chỉ có một lần duy nhất cậu tự ý quết định mà không hỏi ý kiến cô ấy nên cô ây giận là phải "
- " Cầu hôn ? Thật đúng là tôi đã không đến điều này "
- " Thế nên cô ấy không vui là điều dễ hiểu , dù sao người cậu cưới cũng là cô ấy , cầu hôn là điều dĩ nhiên phải thực hiện , phái nữ luôn có tâm hồn lãng mạn mà "
- " Tôi hiểu rồi , cảm ơn cậu "
... ...
Thật ra có bằng hữu là một tên lăng nhăng cũng có nhiều điểm tốt , nhưng Lôi Triết bây giờ cũng đã bị phụ nữ giữ chân rồi.
Bình luận truyện