Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 326: Thượng bất chính hạ tắc loạn *



* Người trên làm bậy thì kẻ dưới không thể nghiêm chỉnh được

"Mẹ, mẹ nói đi, con sai chỗ nào, rốt cuộc là con sai ở đâu!" Lạc Dật khóc đến đau lòng, khuôn mặt tràn đầy nước mắt!

"Còn bướng? Con sai chỗ nào? Cái này mẹ để con tự suy nghĩ!" Đứa bé này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "Nói cho con biết, con nhất định phải nhận lỗi, nếu không mẹ sẽ đánh cho tới khi con nhận lỗi mới thôi!"

"Con không phục, con không nhận lỗi. Mẹ, mẹ mới là người sai, con thật sự không hiểu con sai chỗ nào!" Lạc Dật vội vàng tỏ rõ thái độ, cậu có thể đùa bỡn với bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không dám chọc giận ba mẹ của mình!

Hiếu thuận, hai chữ này cậu có thể hiểu, cũng kiên quyết đặt lên hàng đầu!

Thấy vẻ mặt thành khẩn và kiên cường của con trai, Vũ Nghê càng giơ cao tay, do dự từ từ đánh xuống. Nếu như thằng bé không hiểu, cô sẽ đánh cho tới khi nó hiểu, cũng coi như không uổng công dạy dỗ!

Bọn nhỏ muốn lấy bạo chế bạo, cô càng phải cho chúng biết, thế nào mới là đạo lý thật sự!

"Hoan Hoan ——" Vũ Nghê nhìn sang người đang lo lắng cho tình hình của Lạc Dật, sau đó chỉ vào nói to. "Con nói cho Lạc Dật biết, Lạc Dật sai chỗ nào?"

Hoan Hoan nhìn mẹ, trên mặt có chút mê mụi, hai mắt mở to, khiêm tốn hỏi. "Mẹ, nếu như việc con và Lạc Dật đánh bạn vô cớ thì chúng con sai rồi ——"

"Ừ!" Vũ Nghê gật đầu một cái, coi như lời nói của con gái lọt tai!

"Nhưng mà, chúng con không hề vô duyên vô cớ đánh bọn nó, bọn nó chửi chúng con, mắng mẹ, chẳng lẽ chúng con không được ra tay?" Cô bé nhìn chằm chằm vào mặt mẹ, tự tin kiên quyết nói!

"Con ——" Cô không thể tin vào chính lỗ tai mình nữai. "Hoan Hoan, con luôn là một đứa bé ngoan, sao bây giờ lại thành thế này? Chẳng lẽ con cũng không biết con sai chỗ nào?"

Trên trán Hoan Hoan toát đầy mồ hôi, khổ sở nuốt nước bọt. "Mẹ, con thật sự, thật sự không thể hình dung sai phạm này!"

Loạn rồi, bọn nhỏ càng ngày càng loạn!

Dù bọn nhỏ muốn duy trì danh dự cho cô nhưng cũng không nên dùng phương thức này ——

Ý thức khiến cho người ta tâm phục khẩu phục, nếu cứ dựa vào võ lực để giải quyết vấn đề, loại đạo lý này bọn nhỏ còn không biết ‘lỗi’! Trời ạ, chẳng lẽ cô đã sai trong việc giáo dục con cái rồi sao? Chẳng lẽ cô không xứng trở thành một người mẹ?

Lạc Dật nằm ở trên đùi ba khóc lớn, âm thanh càng lúc càng to ——

Hoan Hoan vẫn nhìn chằm chằm vào mẹ, hi vọng mẹ sẽ giải thích cho cô bé biết nguyên nhân là vì sao? "Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết, rốt cuộc là con làm sai ở điểm nào? Chỉ cần mẹ nói ra, con nhất định sẽ sửa đổi!"

Điên rồi, cô thật sự nổi điên!

Vũ Nghê kềm chế cơn tức giận, quay đầu về phía Lạc Ngạo Thực. "Con hỏi chú xem, để chú nói cho con biết, rốt cuộc là con sai chỗ nào!"

Lạc Ngạo Thực trong nháy mắt không biết phản ứng ra sao, cộng thêm ánh nhìn của hai đứa bé, tâm tình anh càng mờ mịt!

Một giây đồng hồ, hai giây —— chừng một phút sau!

Trong đại sảnh vẫn yên lặng như tờ, không gian yên lặng khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái!

Nhìn thấy biểu tình của hai đứa nhỏ cùng với chồng mình, cô không khỏi sốt ruột hối thúc. "Lạc Ngạo Thực, anh đang nghĩ gì vậy? Anh mau nói cho bọn nhỏ biết đi!"

"Đúng vậy, ba, ba nói mau đi, nếu con nhận thức được sai lầm, mẹ sẽ tha thứ cho con!" Lạc Dật giơ giơ tay lên, ở trước mắt ba mình lắc lư!

Lạc Ngạo Thực vẫn không có phản ứng, anh tự nhiên rơi vào trầm tư!

"Chú? Chú đang nghĩ gì thế?" Hoan Hoan chạy tới bên cạnh, đẩy cánh tay Lạc Ngạo Thực. Oa, ánh mắt của mẹ bây giờ quá hung dữ, ở bên cạnh chú cô bé còn có cảm giác an toàn!

Người nào đó thả lỏng hai chân, điều chỉnh lại tư thế, đang lúc mọi người mong đợi, nghĩ sâu tính kỹ nói: "Ừ, chuyện này anh/ba phải suy nghĩ một chút ——"

Tổng giám đốc tập đoàn xuyên quốc gia giống như đang đọc diễn văn, tầm mắt mọi người đều đổ dồn vào, chăm chú lắng nghe! Nhất là hai đứa bé, mắt cũng mở thật to!

Vũ Nghê chờ đợi Lạc Ngạo Thực suy nghĩ, chỉ ra những điểm sai phạm của hai đứa bé, sau đó cô mới tiếp giáo dục!

Lạc Ngạo Thực nhìn một lớn hai nhỏ, tiếp tục nói. "—— E hèm, rốt cuộc anh cũng không biết bọn chúng phạm phải lỗi gì!"

"A ——" Lạc Dật đang ngồi ở trên thân anh, nặng nề lắc lư cái đầu!

"A ——" Hoan Hoan phía sau chạy tới gần, giật mình há to miệng!

Có một người mẹ không biết nói gì, vẻ mặt lạnh băng, chỉ vào phía cửa chính. "Đi ra ngoài, ba người các người, mau đi ra ngoài cho tôi!" Đáng giận, bọn nhỏ không biết còn có thể lý giải, thế nào anh ta cũng vậy?

Không, không đúng, anh ta là đang công khai khiêu khích mình, để mình mất mặt trước mặt bọn nhỏ.

"Vũ Nghê, anh không cho rằng các con làm sai. Nói bậy thì phải trừng phạt, nếu không cho bọn chúng một bài học, bọn chúng lại tưởng con của chúng ta dễ bắt nạt! Trẻ con thì cũng có tôn nghiêm và tự trọng! Lạc Dật và Hoan Hoan là đang bảo vệ tôn nghiêm của mình, bảo vệ danh dự của em, dạy dỗ bọn chúng một bài học thì có cái gì không đúng? Anh cảm thấy các con hành động rất đúng, rất đáng khen ngợi!" Lạc Ngạo Thực đồng thời đứng lên, từng câu từng chữ nói ra trầm ổn, tỏ rõ quan điểm của mình!

Ba ——

Chú ——

"Ba thật là giỏi!"

"Chú thật là giỏi!"

Lạc Dật và Hoan Hoan dùng hết sức vỗ tay, hoàn toàn xem Lạc Ngạo Thực là anh hùng để sùng bái!

Lạc Ngạo Thực sờ sờ đầu hai đứa bé, ý bảo các con yên tâm.

Hai đứa bé đương nhiên nghe lời thần tượng, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng!

"Lạc Ngạo Thực, anh giỏi lắm, anh cứ như vậy giáo dục các con đi, chờ cho các con trưởng thành, những quan điểm này của anh sẽ gây ra hậu quả!" Vũ Nghê nhìn một lớn hai nhỏ ở phía đối diện, cực kỳ tức giận nói.

Tốt, bọn họ giờ cùng một phe, bắt nạt cô!

"Với tình hình này thì khi trưởng thành Lạc Dật và Hoan Hoan sẽ là những đứa trẻ đầy nghị lực và kiên cường, đối với sự việc chúng nó đều biết nhìn xa trông rộng!" Lạc Ngạo Thực tương đối kiên định giải thích.

Cô rất ghét giọng điệu chắc chắn này của anh, khiêu khích nói. "Lạc Dật và Hoan Hoan còn chưa lớn lên, làm sao anh biết chúng nó sẽ không xấu xa? Hừm, những câu anh vừa nói, không nên khẳng định tuyệt đối như vậy!"

Anh cong khóe môi, lộ ra hàm răng trắng đều. "Hãy tin anh, lúc anh còn nhỏ không biết đã bao nhiêu lần cùng Bùi Tạp Tư đánh lộn với những đứa bé hư, em xem, anh và Tạp Tư có học thói xấu nào không? Không có đúng không?" Ha ha, nhớ tới lúc nhỏ, anh và Tạp Tư cũng rất giống Lạc Dật và Hoan Hoan bây giờ. Đều là anh đem quật ngã đối thủ, còn Tạp Tư cầm cục gạch đập thẳng vào đầu người ta!

"A, giờ thì em đã hiểu!" Cô nhìn anh một chút, lại nhìn sang con trai. Hừm, ánh mắt của bọn họ giống nhau như đúc. "Giờ thì em cũng hiểu, cái gọi con hơn cha là nhà có phúc!"

Lạc Ngạo Thực buồn cười khẽ cong khóe môi, sau đó lớn gan thừa nhận. "Đúng vậy, con trai anh đương nhiên phải giống anh rồi!"

"Ha ha, đúng vậy, con là con trai của ba, mẹ, mẹ cũng đừng trách con à nha!" Lạc Dật cao hứng nhảy dựng lên, cậu thật sự rất vui!

Hoan Hoan tò mò nắm quần của chú, nâng khuôn mặt nhỏ bé hỏi. "Chú ơi, chú Tạp Tư từ nhỏ cũng đánh nhau sao?" Tạp Tư là cha ghẻ của cô bé, dĩ nhiên là cô bé phải rất tò mò, cô còn muốn biết rất nhiều chuyện về chú Tạp Tư kia mà!

"Chú Tạp Tư của con thì khỏi phải nói, tuyệt đối có thể đánh vỡ đầu của mười đứa trẻ hư!" Dĩ nhiên mười đứa trẻ kia đều do anh quật ngã.

"Oa, cha ghẻ của con thật giỏi!" Hoan Hoan hưng phấn nhảy lên!

Vũ Nghê nản lòng thoái chí nhìn tất cả những người trước mắt, cô đầu hàng, nói nhiều cũng chỉ uổng công. Cô chỉ muốn —— chỉ cần ——

Hai tay cô vuốt ve bụng của mình, từ từ hướng phía cầu thang. Con à, mẹ sẽ không quản bọn họ nữa, gỗ mục không thể đẽo, mẹ có phí sức cũng chỉ uổng công. Nhưng mà con thì khác nha, cần phải nghe lời mẹ, nhất định phải trở thành một đứa bé ngoan!

Chấm dứt suy nghĩ trong lòng, cô hả hê phá hư niềm hạnh phúc nhỏ của hai đứa bé và một người đang đứng đằng kia. "Mới vừa rồi giáo viên chủ nhiệm lớp gọi điện thoại tới, ngày mai cần gặp phụ huynh. Chuyện này em bất kể rồi, ngày mai anh đi đi!"

"Hả?" Lạc Ngạo Thực lập tức nhíu mày. "Không phải chứ? Thế nào lại muốn gặp phụ huynh học sinh!"

"Ha, bọn trẻ đánh nhau, chẳng lẽ không tìm phụ huynh? Lạc Ngạo Thực, ngày mai anh lo mà dẫn Lạc Dật và Hoan Hoan tới nhận lỗi với cha mẹ của người ta đi!" Cô tươi rói nhìn anh, cười híp mắt, xoay người tiếp tục đi lên lầu.

Ừ, hiện tại cô chỉ muốn đi ngủ! Chuyện hai đứa nhỏ không cần phiền phức đến cô, cảm giác này thật khỏe quá!

Mặt mày Lạc Ngạo Thực trở ảm đạm, quay đầu tức giận nhìn hai đứa bé. "Không biết trời cao đất rộng, hay rồi, cũng vì hai đứa con mà ba phải đi nhận lỗi với gia đình người ta!"

Hai đứa bé lập tức thu hồi nụ cười, không hiểu nhìn ba.

"Ba, chẳng phải lúc nãy ba còn khích lệ tụi con sao? Không phải còn thì thầm nói, lần tới gặp phải loại chuyện này, hãy nhờ đến ba giúp đỡ?" Lạc Dật sờ sờ cái trán, không hiểu tại sao ba mình trở mặt nhanh vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện