Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 404: Bị quấy rối trong công ty



Vì Tư Vũ một mực kiên trì giữ vững ý định của mình khiến cho người trong nhà họ Lạc vui sướng cảm thấy cô đã dần dần trưởng thành, cho nên thuận theo ý của Tư Vũ để cô tìm việc như những người trưởng thành bình thường trong xã hội, mỗi ngày lật xem mục tuyển người ở các tờ báo, viết tóm tắt sơ lược bản thân, bỏ qua lý lịch cụ thể của Tư Vũ.

Lạc Tư Vũ bị chứng trầm cảm nhiều năm, tuy rằng cô là cô hai nhà họ Lạc, là thiên kim tiểu thư nhưng những người bình thường đều không biết điều ấy. Cho nên tại thời điểm cô nhận được lời mời đến phỏng vấn, lần đầu tiên trong đời cô thực sự phải trải qua tình huống bị làm khó dễ cùng trắc trở. Lần đầu tiên cô nhận lời là làm trợ lý giám đốc cho một nhà hàng khách sạn.

Người phỏng vấn đang bản tóm tắt sơ lược bản thân của Tư Vũ, biết được rằng cô sắp 30 tuổi mà bên mình lại có một cô con gái, không hề có kinh nghiệm trong công tác thì lập chức từ chối khéo cô.

Lần thứ hai Tư Vũ nhận lời mời phỏng vấn là chức vụ trợ lý hành chính của một “cấp trên” nào đó nhưng đồng thời có một nữ sinh viên mới ra trường cũng nhận được lời mời này đế dự tuyển vị trí Tư Vũ đang ứng cử. Do đó cô trực tiếp bị người ta loại ra. Cô không hiểu được, chỉ là một vị trí trợ lý hành chính thì như thế nào bản thân mình còn không bằng một cô “nhóc” mới ra trường?

Những lần phỏng vấn sau thì tình huống như nhau, các vị lãnh đạo lấy cùng 1 lý do không sai biệt lắm vì Tư Vũ không có kinh nghiệm công tác mà còn có thêm một đứa con gái mà từ chối cô.

Sau khi nhận được lần thứ N lời mời phỏng vấn nhưng thất bại, Tư Vũ thất thiểu về lại Uý Lam Loan.

Dù cô không nói về tình hình “chiến đấu” nhưng mọi người đang hiện diện trong phòng khách ai cũng hiểu được kết quả ra sao. Bởi vì cô chán nản ngồi phịch xuống, môi mím lại như sắp khóc.

Vừa mới luyện đàn xong, hai đứa bé uống ly nước trái cây nhìn nhau lắc đầu.

Lạc Dật thì không biết nên khuyên cô mình như thế nào trong khi Hoan Hoan thì tỏ ra chăm sóc mẹ mình, rót một ly nước cam vừa mới ép xong đưa cho Tư Vũ và nói “ Mẹ, chắc Mẹ khát nước rồi, mau uống nước cam và nghỉ ngơi một chút đi”

Tư Vũ nhận ly nước trái cây từ con gái, uống một ngụm to, ngồi trên sofa hỏi cô bé “ Hoan Hoan, con thấy Mẹ có vô dụng lắm không? Đến giờ còn không tìm được một công việc nào hết, nếu thật sự trông vào Mẹ thì chắc Mẹ con mình sẽ phải chịu cảnh đói khát ngủ ở đầu đường xó chợ quá!”

Vài ngày trước cô còn tràn đầy lòng tin, hiện tại sau hai ngày nhận lời mời phỏng vấn thì lòng tin ấy “phai dần theo năm tháng” đến mức làm tiêu tán ý chí của cô. Trước đây cô cứ nghĩ rằng kiếm tiền rất dễ dàng, cô có thể bớt tiêu xài hoang một chút, bỏ đi lối sống quần là áo lụa, ngọc ngà châu báu…, chỉ cần cô cùng con gái cưng có thể thuê một căn phòng để ở, có thể hằng ngày đưa con đến trường, cứ một hay hai tháng cô sắm cho mình và con gái hai ba bộ quần áo mới, cuộc sống bình thường chỉ cần có cơm và rau dưa là ổn rồi. Nhưng tại sao yêu cầu đơn giản như vậy mà cô cảm thấy rất khó thực hiện?

Vốn dĩ cô phải thực sự hiểu rõ tình hình xã hội hiện nay như thế nào, phải biết rằng muốn tồn tại trong xã hội ngày nay thật không dễ dàng gì!

Chẳng lẽ cô như vậy rất vô dụng sao? Chẳng lẽ ngay cả tiêu chuẩn của một người bình thường mà cô cũng không đạt được hay sao?

Khó trách Bùi Tạp Tư khi dễ cô, khó trách anh bị người phụ nữ kia làm cho mê muội, hiện giờ Tư Vũ cuối cùng cũng nhận ra rằng bản thân mình thật sự không có cái gọi là “sự quyến rũ” của phụ nữ. Ngoài dáng người cao ráo xinh đẹp ra thì căn bản cô không còn ưu điểm gì khác.

Thử so sánh chính mình với câu “bình hoa di động” thì có khác gì đâu chứ.

Trong môi trường làm việc, thật sự TV có ánh nhìn sâu sắc đối với bộ phận nữ giới đi làm trong xã hội như chị Vũ Nghê của cô có cùng điểm giống nhau đó là toàn thân toát ra sự tự tin, loại khí phách này xuất phát từ nội tâm kiêu ngạo, tinh thần độc lập, đó mới là sự “quyến rũ” chân chính, đồng thời được hỗ trợ thêm bởi vẻ ngoài xinh đẹp khiến cho “mười phân vẹn mười”.

Tư Vũ nhận thấy cô có rất nhiều, thật sự rất nhiều khuyết điểm!

“Mẹ, để làm chuyện gì cũng phải trải qua một thời gian mới được do đó trăm ngàn lần Mẹ đừng thất vọng cũng đừng nổi giận nha Mẹ. Con tin rằng Mẹ nhất định sẽ thành công mà, điều đó rất tuyệt!” Con gái Hoan Hoan vừa đấm lưng vừa trấn an không ngừng động viên Tư Vũ.

“ Mẹ cảm ơn con gái ngoan, Mẹ hứa Mẹ sẽ không nản lòng đâu!” Tư Vũ thở nhẹ một cái, nhưng lo lắng vẫn chưa đi qua. “ Ngoan, con với anh Lạc Dật đi chơi đi, Mẹ muốn nói chuyện với mẹ Vũ Nghê của con một chút nào!”

Sau khi hai đứa bé rời đi, ánh mắt Tư Vũ bỗng trở nên khó xử, ngượng ngùng,có một chút tức giận giãy dụa, một chút trơ trẽn như có điều muốn nói lại thôi.

Vũ Nghê đặt ly nước trái cây xuống, nhíu mày nhìn về cô em dâu của mình hỏi “ Em có chuyện gì sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tư Vũ nuốt nuốt nước miếng, bộ dạng trở nên ủy khuất muốn khóc. “ Chị, hôm nay khi nhận lời mời đã xảy ra một chuyện.”

“ Chuyện gì vậy?” Không lẽ thời điểm khi Tư Vũ nhận lời mời phỏng vấn thì bị quấy rối?

“ Hôm nay khi em nhận được lời mời phỏng vấn, chị quản lý ám chỉ em dựa vào “đàn ông” nuôi thân --- là “đại gia” bao nuôi, em làm sao lại bị nói như vậy!” Vì những lời nói đó đã khiến Tư Vũ buồn bực cả buổi chiều.

Sau nhiều năm lăn lộn trong công việc, Vũ Nghê hiểu rõ bổng nở nụ cười, thật ra chuyện này rất dễ giải thích. “ Kỳ thật em không cần vì những lời nói đó mà buồn bực, được rồi để chị giải thích cho em hiểu. Bởi vì hôm nay người gởi lời mời phỏng vấn đến em là một công ty nhỏ, cho dù cô ta là nữ giám đốc thì số tiền một tháng cô ta kiếm được đều mua không đủ một chiếc túi Hermes em đang mang. Theo chị phỏng đoán thì trang phục lẫn trang sức của em đang bận phải cỡ hai ba tháng cô ta mới mua được, vậy mà em lại đi nhận lời làm trợ lý của cô ta do đó cô ta nhất định cho rằng em được “bao nuôi”, đi làm chỗ cô ta để giết thời gian đó mà!”

Lúc này Tư Vũ mới chú ý đến quần áo mình đang vận trên người, quả thật từ trên xuống dưới, bao gồm cả đôi tất chân nàng đang mang trên đùi cũng có giá 799 tệ.

“ Vậy thì em phải mặc cái gì đây chị?” Tư Vũ không hiểu ta sao cả.

Cởi ra bộ quần áo Channel trên người, mặc vào loại quần áo thông dụng bày bán trên thị trường do Trung Quốc sản xuất, thay đôi giày trị giá 6.999 tệ bằng đôi giày trắng giá chưa đến 299 tệ. Bỏ đi túi Hermes mà cầm trên tay ví da có giá 199 tệ.

Mái tóc dài xinh đẹp được cột lên thành một búi tóc sạch sẽ tinh tế trên đầu, trên mặt trang điểm nhẹ, Tư Vũ đúng cùng một đám người trong khu vực chờ phỏng vấn. Trước đó vài ngày, cô gửi bản lý lịch đến nơi này, sau đó được thông qua môn thi viết hôm nay là tới để phỏng vấn xin việc.

Tối hôm qua chị dâu Vũ Nghê của cô đã giúp cô sửa soạn rất lâu, chỉ bảo cho Tư Vũ thật nhiều kỹ xảo khi phỏng vấn. Tuy rằng ở trên truyền hình hay là bên trong một tác phẩm văn học, người nhận lời mời phỏng vấn mang theo sự chất phác hay có cá tính riêng của bản thân thì dễ dàng lọt vào “mắt xanh” của Giám Đốc, thực sự điều này còn dựa vào may mắn nữa, bình thường dưới tình huống nếu người được phỏng vấn trung thực , giản dị, điềm tĩnh thì mới dễ dàng nhận được công việc!

Hôm nay Tư Vũ bị xếp là người được phỏng vấn cuối cùng, sau khi mười mấy người cùng tham gia phỏng vấn với cô đều đi về thì cô bị kêu lên văn phòng.

Tư Vũ khẩn trương đứng lên trên đôi giày cao gót, đi từng bước đến văn phòng trung tâm. “ Xin chào, tôi tên là Lạc Tư Vũ, hôm nay tới để xin vào chức vụ thư ký!” Tư Vũ giới thiệu bản thân với duy nhất một người phỏng vấn mình là nam giới hiện đang ở trong phòng.

"À ----" anh ta tuổi chừng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, lúc đó đang nhìn Tư Vũ, trong ánh mắt hiện lên ánh nhìn "có hứng thú". "Lạc phu nhân, mời ngồi!"

Tư Vũ gật nhẹ đầu rồi ngồi vào bên trong chiếc ghế dựa.

Người đàn ông này đi ra khỏi bàn làm việc, tới gần Tư Vũ hỏi "Có thể nói cho anh biết vì sao đến phỏng vấn xin việc được không?"

Câu hỏi này không phải rất kỳ lạ sao? Đơn giản bởi vì cô cần một công việc nha. Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng miệng thì lại nói khác: "Bởi vì tôi cần tiền, cần kiếm tiền để nuôi con tôi!"

Chỉ một câu đơn giản!

Bỗng nhiên anh ta đưa tay khoát lên vai Tư Vũ, vỗ vỗ ám chỉ rằng: "Hiện nay kinh tế toàn cầu đang bị khủng hoảng, do đó rất khó tìm một công việc. Lấy ví dụ như hôm nay đi, có rất nhiều người đến xin phỏng vấn, mà chức vụ chỉ có một chỗ, em cảm thấy bản thân em có chỗ nào hơn bọn họ để có được công việc này?"

"Tôi cảm thấy tôi đủ đức tính cẩn trọng trong công việc, còn chỗ nào hơn hẳn người khác thì khi nào làm việc mới thể hiện ra được, hy vọng anh có thể cho tôi cơ hội để chứng minh!" Tư Vũ suy nghĩ cẩn thận nói ra ý kiến của mình.

"Tốt lắm, vậy hiện tại em chứng minh cho anh thấy đi, nếu em làm cho anh cả thấy em có chỗ hơn bọn họ, anh nhất định sẽ cấp cho em tiền lương hậu hĩnh!" vừa nói hắn ta vừa đóng cửa phòng làm việc lại.

Chưa từng có qua kinh nghiệm "trận mạc" trong tình huống này, thậm chí sự thật sau 10 năm thoát ly, Tư Vũ mới có được cảm giác sự nguy hiểm đến gần, tên khốn này có ý đồ gây rối. "Anh --- Anh muốn làm gì?" Anh ta bước từng bước tới Tư Vũ khiến cô sợ hãi lùi ra sau từng bước.

"Ha ha, em cũng đừng tỏ vẻ thanh khiết nữa, con cũng đã từng sinh ra thì còn có cái gì không rõ ở đây! Ha ha, không phải vừa rồi em nói đó sao? Muốn chứng minh cho anh xem, đến đây, đến đây nào, hiện tại chiều anh một lần, lập tức công việc đó thuộc về em!" Sau khi phát ra những lời nói dâm đãng, hắn ta lập tức nhào về phía Tư Vũ.

"Không --- Anh buông tôi ra!" Tư Vũ cầm lấy cái túi xách rẻ tiền của mình đập vào đầu hắn ta vài cái chống lại.

" Ha ha, đánh anh à, như vậy mới có thêm hưng phấn!" Hắn ta càng thêm phấn khích khi Tư Vũ phản kháng.

"Buông tôi ra, công việc này tôi không cần!" Tư Vũ dùng sức đẩy hắn ra, suy nghĩ muốn chạy trốn ra bên ngoài. Ngay khi bọn họ đang giằng co bên trong thì bỗng bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Hắn ta cảm thấy khó chịu mắng một câu, vội buông Tư Vũ ra và đi mở cửa.

Cùng lúc ấy Tư Vũ cũng chạy ra bên ngoài vô tình đụng mặt người đàn ông vừa đi vào trong phòng.

Người đàn ông đó bỗng dưng dừng bước, đứng ở cửa, hô to tên của người đang ở bên trong phòng "Quản lý Quách, mời anh bước ra đây!"

Tên Quách rất tức giận đi ra ngoài!

Cùng lúc ấy Tư Vũ cũng vừa bước đi...

"Là cô à..." Người vừa tới lập tức nhận ra Tư Vũ.

Tư Vũ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, thấy được một khuôn mặt rất điển trai, ngũ quan sâu sắc, thì ra là người ngoại quốc. "Anh là ----" một khuôn mặt rất quen thuộc.

"Tôi là Ryan, là Giám Đốc chuỗi cửa hàng Châu Bảo Hành, cùng quản lý với Tổng Giám Đốc tập đoàn Mike!" người đàn ông lập tức giới thiệu tên mình, rồi nhìn Tư Vũ với ánh mắt khinh bỉ.

"A, là anh à!" Lần trước cô cùng Vũ Nghê đi dạo phố trong cửa hàng này, thì ra anh ta là Giám đốc ở đây.

"Cô đến để phỏng vấn?"

"Phải!" Tư Vũ dùng sức gật đầu, bỗng dưng gặp người quen, đúng là chuyện tốt.

"Cô gái, xin cho tôi nhắc cô một câu, nếu muốn có được công việc, không phải dựa vào thân thể mà là thực lực! Cô làm như vậy là mua chức, chúng tôi không cần thứ này, cô có thể đi được rồi!" Ryan dùng lời lẽ khinh thường nói ra.

Liên tục bị sỉ nhục, hôm nay lại bị quấy rối tình dục, người ngoài không công bằng khi đánh giá cô như vậy, Tư Vũ không chịu nổi nhẫn nhịn hướng phía Ryan quát to: "Anh dựa vào đâu mà nói tôi không đứng đắn, tôi bị nhân viên anh quấy rối tình dục, tôi còn chưa tố cáo các anh, vậy mà anh trái lại dám chế giễu tôi sao?"

Nhìn thấy cô như đang cố đè xuống giọt nước mắt từ khóe mắt. Ryan nhíu mày, anh ta có thể thấy được Tư Vũ không hề bịa chuyện nói sai.

"Hiên tại tôi muốn anh xin lỗi tôi, nếu không, chuyện này nhất định chưa có kết thúc đâu!" Tư Vũ kiên trì nói lớn.

Từ trước tới nay chỉ biết vùi đầu vào công việc, đây là lần đầu tiên tầm mắt Ryan bỗng nhiên bị cô gái này hấp dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện