Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 405: Nói năng hùng hồn



Tư Vũ dường như không thể tin được lỗ tai của mình, người đàn ông ngoại quốc này không những nói xin lỗi cô, thậm chí còn sắp xếp cho cô một công việc ở phòng thư ký! Có thật không vậy? Cô thật sự đã được nhận vào làm việc sao?

Ryan quơ quơ ở trước mặt Tư Vũ, thu hút sự chú ý của cô: "Lạc tiểu thư ... tôi mới vừa sa thải thư ký của mình, bây giờ có một đống tài liệu cần sắp xếp, xử lý, lại còn có một cặp tài liệu cần đưa đến cho bộ phận ở bên dưới, bây giờ cô có thể bắt đầu công việc được không?"

"Dĩ nhiên là tôi có thể làm ngay được!" Tư Vũ dùng sức gật đầu, sau đó cô nói ít nhiều làm, trực tiếp ngồi vào ghế và bắt đầu làm việc! Ngày trước ở trường học, tất cả những công việc này đều đã được học qua, mà ngay từ lúc bắt đầu đi tìm việc làm, khi có thời gian rảnh rỗi bản thân cô đã luyện tập thành thục những công việc này!

Chẳng qua là cô đã nhiều tuổi như vậy, lần đầu tiên tiếp xúc với công việc, nên lúc mới bắt đầu tay Tư Vũ vẫn còn hơi run run, lòng cũng hồi hộp. Nhưng sau một, hai tập tài liệu, động tác của cô càng ngày càng thêm thành thạo, tư tưởng cũng càng ngày càng trở nên ổn định!

Ryan nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt đang say mê làm việc kia. Cô ấy có thể mua được sợi dây chuyền “ Ánh sao đêm” có giá trị hơn 50 vạn, nhưng vì sao bây giờ lại nộp đơn đi làm công việc có thu nhập lương tháng ba nghìn năm trăm đồng tiền này, hơn nữa còn phải đóng thuế trước ba nghìn năm trăm khối!

Thật là kỳ lạ, có chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?

Mới đầu anh bị thu hút bởi ánh mắt vừa tức giận lại vừa oan ức của cô, nhưng khi nhìn cô nghiêm túc làm việc, anh càng ngày càng bị cô thu hút! Hiện tại càng ngày càng có nhiều cô gái xinh đẹp ở nơi nhiệm sở thật giống như bình hoa, dùng những tiểu xảo để mưu lợi riêng, không chăm chỉ làm việc!

Anh nghĩ những phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa nghiêm túc như vậy thật là hiếm có!

Bởi vì sợ mình làm sai, cho nên ánh mắt Tư Vũ vẫn nhìn chăm chú vào số liệu trong tay và tài liệu ở trên màn hình, hoàn toàn không hề phát hiện có một ánh mắt vẫn đang dừng lại ở trên người của cô...

Từ mười giờ sáng mãi cho đến hai giờ chiều, rốt cuộc sau bốn canh giờ cô đã chỉnh lý xong tất cả tài liệu!"Tổng giám đốc, ngài còn có việc gì nữa không?"

Tư Vũ đem sửa sang lại tài liệu hoàn chỉnh, đưa đến trên bàn làm việc của tổng giám đốc!

Ryan chỉ chỉ hộp cơm đặt ở trên chiếc bàn nhỏ."Ban nãy công việc quá bận rộn, cũng không để cho cô có thời gian nghỉ trưa, bây giờ trước tiên cô hãy ăn một chút đi đã!"

Tư Vũ nhìn hộp cơm, nghe nhắc nhắc nhở, mới nhớ ra mình còn chưa ăn cơm.

Cứ như vậy, Tư Vũ chưa từng đi làm, hôm nay đã bắt đầu làm việc. Tư Vũ chưa từng ăn qua cơm hộp, lần đầu tiên trong đời ăn hết trọn hộp cơm. Không ngờ cơm hộp cũng rất ngon, trong hộp một ngăn là cơm, một ngăn bên trong có cà, mấy lát cần tây và rau cải xào, còn có mấy miếng thịt kho kiểu cổ xưa.

Hừm, không ngờ mấy thứ món ăn đặt chung một chỗ như thế lại cảm thấy ăn thật là ngon!

Thật là vui biết mấy, ban nãy tổng giám đốc còn khích lệ cô làm việc rất có hiệu suất nữa!

Qua mấy ngày làm việc tay nghề của Tư Vũ càng ngày càng tốt hơn! Bởi vì lúc trước Ryan chưa cho cô thời gian nghỉ chuẩn bị báo cáo, cho nên hôm nay anh cố ý cho cô một ngày nghỉ! Mà cô cũng không có cái gì cần chuẩn bị, cho nên liền chủ động hẹn gặp Bùi Tạp Tư ở một quán cà phê. Bởi vì tờ thỏa thuận ly hôn ngoài chữ ký của cô ra, anh vẫn không ký tên.

Tối ngày hôm qua cô gọi điện thoại, hẹn anh chín giờ sáng sẽ gặp mặt…

Cô đi tới quán cà phê trước giờ hẹn, ngồi ở một vị trí rất bắt mắt, chỉ cần anh vào cửa là có thể nhìn thấy cô. Dĩ nhiên, hiện tại trong quán cà phê cũng không có người khách nào, nhìn thấy cô cũng rất dễ dàng!

Mười phút trôi qua, đúng chín giờ anh vẫn không xuất hiện! Lúc chín giờ mười lăm phút, Tư Vũ cầm điện thoại di động lên, nhấn số điện thoại của anh…

************************************************

Một hồi chuông điện thoại vang lên ở ngay cửa quán cà phê cách đó không xa, một gã đàn ông mặc tây trang màu đen, đầu tóc bù rối, trên cằm đầy râu, ném xuống mẩu đầu thuốc lá bình thường, giơ chân lên dùng sức nghiền một cái, đầu mẩu thuốc lá bên chân của anh ta đã bẹp dí!

Một người công nhân làm vệ sinh tay cầm công cụ quét sân đang tức giận theo dõi anh, tựa hồ chờ khách hút xong, anh ta sẽ đi tới để quét dọn đi.

Tiếng chuông gián đoạn mấy giây, sau đó lại vang lên, Bùi Tạp Tư đi vào quán cà phê …

Đinh đinh đoong đoong …

Tiếng chuông gió liên tiếp kêu lên, nhưng tiếng chuông tuyệt vời ấy, lại vô cùng không tương xứng với câu chuyện sắp xảy ra ở nơi này.

Tư Vũ từ trên ghế đứng lên, nhìn Tạp Tư đi tới gật đầu một cái. “Anh ngồi đi!”

Bùi Tạp Tư đặt mông ngồi xuống ghế, sau đó trực tiếp cầm lấy ly nước trái cây Tư Vũ đã uống một nửa.

“Anh muốn uống gì để tôi gọi cho anh, ly này tôi đã uống rồi!” Tư Vũ đưa tay muốn lấy lại!

Bùi Tạp Tư không buồn để ý tới lời nói của cô, đôi môi mỏng dán lên chỗ vệt môi của cô đã để lại…nơi đó còn dính dấu son môi của cô, sau đó đem uống một hơi cạn sạch ly nước trái cây còn thừa lại!

Tư Vũ mím môi, sau đó gọi người phục vụ lại, gọi tiếp hai ly nước trái cây.

Tầm mắt cô trở lại đến người ngồi đối diện. Thoạt nhìn, cuộc sống của anh dường như đã trải qua những ngày không được tốt đẹp, bởi vì cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của anh như thế này. Cũng là lần đầu tiên cô được nhìn thấy khuôn mặt của anh râu ria lởm chởm như vậy! Nhưng mà, những điều này chẳng hề có liên quan gì với cô nữa!

Rất nhanh, cô đi vào chủ đề chính. “Anh yên tâm, tài sản của anh tôi cũng sẽ không nhận, anh có thể ký vào bản thỏa thuận ly hôn sớm một chút được không? Nếu như có thể hôm nay chúng ta đi cục dân chính làm thủ tục…”

Bùi Tạp Tư nheo mắt lại, sau đó nhếch khóe miệng châm chọc: “Ha…ha, hình như bây giờ cuộc sống hàng ngày của em rất tốt nhỉ…”

Tư Vũ nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt cô bình tĩnh lạ thường, giống như nhìn thấy một người quen. “Là vì bây giờ tôi đã bắt đầu đi làm! Vì vậy bây giờ thời gian của tôi cũng có hạn. Vừa đúng hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta hôm nay hãy đi làm các thủ tục ly hôn, do tôi không nhận chút tài sản nào, cho nên mọi thủ tục giấy tờ xử lý cũng rất dễ dàng!”

“Ha… Ha…” Bùi Tạp Tư chợt cười thành tiếng, giống như đang nghe kể chuyện cười. Sau đó, tiếng cười của anh chợt tắt, ánh mắt bất cần đời chuyển thành sắc bén, đột nhiên rơi vào trên mặt Tư Vũ, khóe miệng nhếch lên đầy giễu cợt. “Cái gì cũng không nhận, Lạc Tư Vũ người phụ nữ này, em thật biết cách nói, chết tiệt! Em đã khiến tôi hiện tại không còn gì cả, đương nhiên em cái gì cũng sẽ không nhận! Nói cho em biết, em đã đối với tôi như vậy, nhất định tôi sẽ không ly hôn...”

“Anh có ý gì? Tôi làm cho anh trở nên không còn gì cả từ bao giờ?” Lạc Tư Vũ không hiểu nên hỏi lại!

“Em thử nói đi! Người phụ nữ này, em cũng thật hiểm độc, tôi ngoại tình, tôi ở cùng với người đàn bà khác… Được! Nhưng em hãy suy nghĩ một chút đi, chính em… chính em, em đối xử với tôi suốt ngày lạnh như băng, chính em là người đã đem tôi giao hoàn toàn cho người đàn bà khác… tại sao lại cho rằng tất cả mọi chuyện xảy ra đều giống như là lỗi của một mình tôi vậy!” Bùi Tạp Tư đến gần cô, hạ thấp giọng quát! “Chẳng lẽ bản thân em cũng không có trách nhiệm trong chuyện này sao?”

Nghe Bùi Tạp Tư chỉ trích, trái tim Lạc Tư Vũ đau nhói. Vì sao người đàn ông này đến bây giờ còn có thể nói năng hùng hồn như vậy, còn muốn cô phải chịu trách nhiệm nữa chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện